Chương 517: Thanh Long Hạm
madkun
24/12/2021
Cách Bắc Minh quần đảo hai vạn hải lý là vùng nước sâu, bởi vì kích thước
của Linh Ma Giới rất lớn nên hải dương cũng sâu rộng vô cùng, khoảng
cách từ đáy biển đến mặt nước lên đến hàng trăm hàng ngàn dặm, là mái
nhà của vô số sinh vật biển.
Lênh đênh giữa biển khơi là một chiến thuyền dài hơn ngàn trượng, hình dáng giống như một con Thanh Long to lớn, mũi thuyền là một cái đầu rồng được chạm khắc tinh xảo, tỏa ra phong thái cường đại uy nghiêm. Hai bên thân thuyền lộ có vô số cửa sổ hình vảy giáp, bên trong cánh cửa là những họng pháo đen ngòm, luôn chực chờ khai hỏa bất cứ lúc nào. Giữa con tàu là hai cây cột cao lớn, bên trên treo hai lá cờ màu xanh lục, một lá in chữ Mộc, một lá in chữ Đan.
Con thuyền này gọi là Thanh Long Hạm, được chế tạo từ Thiết Mộc vạn năm, chất gỗ cứng rắn hơn cả kim loại nhưng trọng lượng lại rất nhẹ. Vậy nên chiến thuyền này có thể nổi trên mặt nước, đồng thời chuyên chở được rất nhiều hàng hóa. Là một siêu cấp chiến thuyền thuộc quyền sở hữu của Mộc Linh Môn và Thiên Đan Môn. Chuyên được dùng để vận chuyển hàng hóa và săn giết Hải Thú.
Lúc này trong khoang thuyền chất đầy máu thịt tài liệu trên người Hải Yêu, những thứ như vảy cá, răng nanh, sừng nhọn chất cao như núi, vừa nhìn qua đã thấy đây là một chuyến đi săn thành công, con thuyền đang chuẩn bị quay trở về đất liền. Nhưng những người trên thuyền lại không một ai vui vẻ, người nào cũng đăm chiêu sầu não, sắc mặt giống như đưa đám. Đặc biệt là mười vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, họ đứng sát bên mạn thuyền nhìn xuống lòng đại dương.
Mặt biển lúc này yên ả vô cùng, những con sóng yếu ớt vỗ lên trận pháp sủi bọt trắng xóa. Nhưng bên dưới lòng đại dương là hàng ngàn con mắt hung ác, chúng ẩn mình trong dòng nước tăm tối, lẳng lặng quan sát con tàu.
"Ai... Đám Hải Thú này đã đi theo chúng ta ba ngày... Hiện tại chúng vẫn chưa ra tay, e là muốn dùng tàu của chúng ta làm mồi nhử dụ những con thuyền khác đến." - Một người đàn ông trung niên tuổi chừng hơn năm mươi than thở.
Ông ta có dáng người cao gầy, mặc một bộ trường bào màu xanh lá úa đã ngả sang màu vàng. Trên trường bào thêu hình ba chiếc đan lô đang tỏa khói. Người đàn ông này là Dược Lão, trưởng môn hiện tại của Thiên Đan Môn, cũng là thuyền trưởng của Thanh Long Hạm.
Trong lúc Dược Lão đăm chiêu suy nghĩ thì một người trung niên mỹ phụ tiến lại gần, dùng tay nắm lấy bàn tay khô héo của lão. Người phụ nữ này tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, dáng người yểu điệu phong mãn. Khuyết điểm duy nhất là những nếp nhăn trong khóe mắt do dòng thời gian gây ra. Nàng là Bách Thảo Tiên Cô, đại trưởng lão của Thiên Đan Môn, cũng là thê tử của Dược Lão.
"Phu quân... Thiếp tin chàng sẽ đưa chúng ta thoát khỏi khốn cảnh." - Âm thanh của người mỹ phụ giống như gió thoảng, thổi qua đồng cỏ bát ngát.
Dược Lão xoay đầu nhìn hiền thê, vẻ đăm chiêu trên gương mặt già nua giãn ra.
"Ta có liều mạng thì cũng sẽ dùng bộ xương già này để bảo vệ nàng." - Dược Lão vòng tay ôm lấy thê tử, dù tuổi tác đã cao nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt.
"E hèm... Biểu phu, tỷ tỷ... Hai người đừng bán cơm chó nữa được không? Đợi khi nào trở về nhà hai người muốn tình chàng ý thiếp cỡ nào cũng được." - Bỗng một âm thanh trào phúng vang lên.
Một cái mỹ phụ ăn mặc nóng bỏng vô cùng, chiếc váy màu xanh lục có cổ áo khoét sâu tràn ngập vẻ phong tình mị hoặc. Nàng ta đứng ngay phía sau lưng cặp vợ chồng già, gương mặt cười tủm tỉm đầy vẻ thú vị. Bên cạnh nàng ta còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ hơi gầy, gương mặt anh tuấn nhưng hơi có vẻ khô héo như người mắc bệnh nặng. Hai người này là Bảo Tam Nương và Mộc Trường Sinh, cũng là trưởng lão của Thiên Đan Môn.
Gương mặt già nua của Dược Lão đỏ lên, vội vàng buông tay thê tử.
"Là muội đang nói tỷ sao? Vậy mà ba ngày trước tỷ thấy có người nào đó cùng Trường Sinh chơi trò kích tình giữa đêm trước mũi thuyền đấy." - Bách Thảo cười mị mị liếc nhìn muội muội.
Bảo Tam Nương bị chị gái nói trúng tim đen, gương mặt trở nên đỏ bừng, nào dám tiếp tục trêu đùa tỷ tỷ.
"Nhị đệ, tín hiệu cầu cứu chúng ta truyền đi có ai trả lời không?" - Dược Lão âm trầm hỏi.
"Không có! Những thuyền đó sau khi nhận được tin báo đều cắt đứt tín hiệu, giả câm giả điếc điều khiển thuyền tránh xa khỏi khu vực này." - Gã trưởng lão khẽ lắc đầu, gương mặt héo úa càng thêm xám trắng.
Gương mặt của hai mỹ phụ liền biến thành tái nhợt, gương mặt dần trở nên sa sầm.
"Một lũ ngụy quân tử! Bình thường thì xun xoe lấy lòng để chúng ta bán đan dược cho chúng. Lúc xảy ra chuyện thì không một tên nào ra tay ứng cứu." - Bảo Tam Nương tức giận mắng chửi.
"Cũng không thể trách bọn họ, nếu đại ca biết phía trước có hàng trăm Hải Thú Độ Kiếp Kỳ tụ họp, thì có cho mười cái mạng ta cũng không dám đến."
"Lần này chỉ trách chúng ta xui xẻo, đụng trúng đại quân của Hải Tộc đang diễu binh. Chỉ mong chúng tiếp tục án binh bất động, chúng ta sẽ có cơ hội trở về đất liền." - Dược Lão khẽ thở dài một hơi, gương mặt vốn dĩ đã già lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn.
"Thiếp nghĩ, hay là chúng ta đem toàn bộ hàng hóa trên tàu đổ xuống biển, đám Hải Thú nhất định sẽ ở lại tranh mồi, còn chúng ta tế ra pháp bảo phi hành bỏ chạy."
"Nơi này mặc dù là giữa đại dương, nhưng nếu chúng ta dốc hết sức thì vẫn có thể trở về đất liền." - Bách Thảo ngẫm nghĩ một hồi, bà hạ thấp giọng nói xuống chỉ đủ cho bốn người nghe.
"Chuyện này không được! Mấy vị đạo hữu Mộc Linh Môn nhất định sẽ không đồng ý. Chúng ta còn có rất nhiều môn nhân đệ tử trên tàu, mấy tiểu bối đó là tương lai của Mộc Linh Tộc và Bách Hoa Tộc, nếu đều chết ở đây thì tộc ta xem như đoạn tuyệt." - Dược Lão vừa nghe xong liền biến sắc, đem chuyện bỏ thuyền chạy trốn gạt phăng đi.
"Thiếp không có ý đó... Dù sao nếu ở lại thì chúng ta cũng chết. Nhưng nếu cao tầng còn sống thì vẫn có thể bồi dưỡng đệ tử, xây dựng lại môn phái." - Bách Thảo hạ thấp giọng nói khuyên bảo.
"Đại ca... Kỳ thực vẫn còn cách khác. Chúng ta có thể nhờ cậy các vị tông chủ, hiện tại bọn họ đều đang tập kết ở Thương Hải Thành, chỉ cần bọn họ chịu ra tay thì chúng ta có thể thoát hiểm." - Bảo Tam Nương bỗng nhiên lên tiếng, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng xanh.
"Anh Nhi... Nàng ngây thơ quá rồi. Mấy vị Tông chủ sự vụ bộn bề, hiện tại ngay trước lúc khởi binh, họ sao có thể đến cứu chúng ta được." - Mộc Trường Sinh khẽ lắc đầu.
"Đương nhiên có thể! Chỉ cần chúng ta có thứ khiến bọn họ động tâm, bọn họ nhất định sẽ ra tay."
"Chỉ là không biết đại ca có sẵn lòng vì mọi người mà từ bỏ bảo vật hay không?" - Bảo Tam Nương liếc nhìn Dược Lão, tia sáng trong mắt càng trở nên nồng đậm.
"Tứ muội thật là biết nói đùa. Phu quân của tỷ sao có thể có thứ báu vật quý giá gì chứ? Nếu có thì bọn ta đã chẳng đem tấm thân già này ra biển phơi mưa phơi nắng làm gì." - Bách Thảo Tiên Cô phì cười nói.
"Có! Đương nhiên là đại ca có!"
"Nhị tỷ có còn nhớ ba vạn năm trước, khi tỷ hạ sinh Bách Hoa, thì trong tộc ta cũng có một tiểu nha đầu ra đời."
"Nha đầu đó tu luyện hơn ba ngàn năm thì đã có tu vi Đại Thừa Kỳ đỉnh phong, chỉ cách một bước là đột phá Độ Kiếp Kỳ. So về thiên phú còn cao hơn Bách Hoa rất nhiều, nhưng sau đó vị chất nữ này lại đột nhiên mất tích, khiến cao tầng Bách Hoa Tộc đau xót không thôi." - Bảo Tam Nương chậm rãi kể.
"Ta nhớ rồi, muội là đang nói đến nha đầu Linh Sâm đúng không? Nghĩ lại thật là đáng tiếc, nếu con bé còn sống thì tộc ta đã nhiều thêm một cao thủ Độ Kiếp Kỳ. Con bé đó là do Cửu Khúc Linh Tham hóa thành, không chết yểu thì ắt có thể tu đến Chân Tiên Kỳ." - Bách Thảo Tiên Cô nghe vậy liền thở dài.
"Phải! Muội nói chính là nha đầu Linh Sâm đó. Nếu muội đoán không nhầm thì đại ca vẫn đang giữ trong tay bảo vật này. Nhân Sâm Chín Đoạn là thần vật thế gian hiếm có, đem luyện chế thành Hóa Tiên Đan thì có thể tăng cường tu vi gấp bốn lần trong thời gian ngắn, còn có thể tạo ra hộ thể chân khí chống đỡ lại chín tầng Lôi Kiếp."
"Muội nói đúng không đại ca?" - Giọng nói của Bảo Tam Nương âm trầm như nước chảy.
Nhưng Dược Lão nghe xong mặt mày trở nên tím tái, việc này lão tưởng chỉ có trời biết đất biết, không ngờ Bảo Tam Nương cũng biết.
"Được rồi! Tứ muội đừng nói nữa! Đúng là trong tay ta có giữ ba viên Hóa Tiên Đan." - Dược Lão cũng không chối quanh co, trực tiếp gật đầu xác nhận.
"Phu quân! Là thật sao? Chàng giết Linh Sâm? Còn dùng bản thể của con bé luyện thành đan dược?" - Bách Thảo Tiên Cô sửng sốt tột cùng, nhìn phu quân chằm chằm.
"Suỵt! Nàng nhỏ tiếng thôi. Ta làm vậy còn không phải vì Bách Hoa sao? Nha đầu Linh Sâm kia nếu còn sống, tu vi sợ là sẽ vượt xa chúng ta. Chức vị trưởng môn Mộc Linh Môn cũng sẽ bị nó đoạt mất, ta chỉ là thay Hoa Nhi làm chút việc, để nó thuận lợi tu hành." - Dược Lão liếc thê tử một cái.
"Nhưng... Nhưng đây là giết hại đồng tộc! Sao chàng có thể làm ra việc như vậy chứ?" - Bách Thảo Tiên Cô đầu có chút choáng váng.
Phu quân của nàng trước giờ vẫn là một vị tiền bối đức cao trọng vọng, một vị luyện đan sư chuyên chữa bệnh cứu người. Không ngờ lại có thể làm ra những chuyện dơ bẩn như vậy.
"Cha mẹ! Thúc thúc cô cô! Mọi người đang làm gì vậy?" - Âm thanh nghe như tiếng nước chảy qua thảo nguyên vang lên.
Một thiếu nữ tuổi trăng tròn bước lại gần, nàng có mái tóc giống như những ngọn cỏ, ánh mắt như giọt sương buổi sáng mai. Y phục trên người được tết từ vô số bông hoa nhiều màu sắc. Nàng chính là Bách Hoa Tiên Tử, đệ nhất thiên tài của Bách Hoa Tộc. Chỉ hơn ba vạn niên đã tu đến Độ Kiếp hậu kỳ, hiện là môn chủ của Mộc Linh Môn. Mặc dù để đạt được những thành tựu này có sự giúp đỡ không nhỏ của phụ mẫu, nhưng vẫn không thể chối bỏ thiên phú siêu việt của nàng.
"Hoa nhi! Sao con lại đến đây?"
"Chuyện bọn ta nói con đã nghe gì chưa?"
Dược Lão giật thót, vội vàng hỏi con gái. Hai người này rất yêu thương người nữ nhi bảo bối của mình, nếu để nàng biết việc xấu lão làm thì e sẽ khiến nhi nữ bị sốc.
"Chuyện gì cơ? Con chỉ vừa mới đến."
"Đúng rồi! Sư phụ nói có chuyện muốn bàn với phụ thân." - Bách Hoa có chút ngơ ngác trả lời.
Nàng tu vi rất cao, nhưng lại giống như một bông hoa trong lồng kính, luôn luôn được cha mẹ và sư phụ bảo vệ. Việc này khiến tâm trí của nàng đơn thuần trong sáng vô cùng. Cũng nhờ vậy mà nàng có thể thuận lợi tu tập Bách Hoa Trường Xuân Quyết đến mức đỉnh phong. Nhưng đây cũng là nhược điểm chí mạng, tính cách đơn thuần khiến Bách Hoa dễ dàng bị lừa gạt, khiến nàng không thể kháng cự lại những âm mưu quỷ kế, không thích hợp sinh tồn trong thế giới tu chân hiểm ác. Vậy nên Dược Lão và Bách Thảo luôn phải đi theo để bao bọc che chở cho nàng.
Lênh đênh giữa biển khơi là một chiến thuyền dài hơn ngàn trượng, hình dáng giống như một con Thanh Long to lớn, mũi thuyền là một cái đầu rồng được chạm khắc tinh xảo, tỏa ra phong thái cường đại uy nghiêm. Hai bên thân thuyền lộ có vô số cửa sổ hình vảy giáp, bên trong cánh cửa là những họng pháo đen ngòm, luôn chực chờ khai hỏa bất cứ lúc nào. Giữa con tàu là hai cây cột cao lớn, bên trên treo hai lá cờ màu xanh lục, một lá in chữ Mộc, một lá in chữ Đan.
Con thuyền này gọi là Thanh Long Hạm, được chế tạo từ Thiết Mộc vạn năm, chất gỗ cứng rắn hơn cả kim loại nhưng trọng lượng lại rất nhẹ. Vậy nên chiến thuyền này có thể nổi trên mặt nước, đồng thời chuyên chở được rất nhiều hàng hóa. Là một siêu cấp chiến thuyền thuộc quyền sở hữu của Mộc Linh Môn và Thiên Đan Môn. Chuyên được dùng để vận chuyển hàng hóa và săn giết Hải Thú.
Lúc này trong khoang thuyền chất đầy máu thịt tài liệu trên người Hải Yêu, những thứ như vảy cá, răng nanh, sừng nhọn chất cao như núi, vừa nhìn qua đã thấy đây là một chuyến đi săn thành công, con thuyền đang chuẩn bị quay trở về đất liền. Nhưng những người trên thuyền lại không một ai vui vẻ, người nào cũng đăm chiêu sầu não, sắc mặt giống như đưa đám. Đặc biệt là mười vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, họ đứng sát bên mạn thuyền nhìn xuống lòng đại dương.
Mặt biển lúc này yên ả vô cùng, những con sóng yếu ớt vỗ lên trận pháp sủi bọt trắng xóa. Nhưng bên dưới lòng đại dương là hàng ngàn con mắt hung ác, chúng ẩn mình trong dòng nước tăm tối, lẳng lặng quan sát con tàu.
"Ai... Đám Hải Thú này đã đi theo chúng ta ba ngày... Hiện tại chúng vẫn chưa ra tay, e là muốn dùng tàu của chúng ta làm mồi nhử dụ những con thuyền khác đến." - Một người đàn ông trung niên tuổi chừng hơn năm mươi than thở.
Ông ta có dáng người cao gầy, mặc một bộ trường bào màu xanh lá úa đã ngả sang màu vàng. Trên trường bào thêu hình ba chiếc đan lô đang tỏa khói. Người đàn ông này là Dược Lão, trưởng môn hiện tại của Thiên Đan Môn, cũng là thuyền trưởng của Thanh Long Hạm.
Trong lúc Dược Lão đăm chiêu suy nghĩ thì một người trung niên mỹ phụ tiến lại gần, dùng tay nắm lấy bàn tay khô héo của lão. Người phụ nữ này tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, dáng người yểu điệu phong mãn. Khuyết điểm duy nhất là những nếp nhăn trong khóe mắt do dòng thời gian gây ra. Nàng là Bách Thảo Tiên Cô, đại trưởng lão của Thiên Đan Môn, cũng là thê tử của Dược Lão.
"Phu quân... Thiếp tin chàng sẽ đưa chúng ta thoát khỏi khốn cảnh." - Âm thanh của người mỹ phụ giống như gió thoảng, thổi qua đồng cỏ bát ngát.
Dược Lão xoay đầu nhìn hiền thê, vẻ đăm chiêu trên gương mặt già nua giãn ra.
"Ta có liều mạng thì cũng sẽ dùng bộ xương già này để bảo vệ nàng." - Dược Lão vòng tay ôm lấy thê tử, dù tuổi tác đã cao nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt.
"E hèm... Biểu phu, tỷ tỷ... Hai người đừng bán cơm chó nữa được không? Đợi khi nào trở về nhà hai người muốn tình chàng ý thiếp cỡ nào cũng được." - Bỗng một âm thanh trào phúng vang lên.
Một cái mỹ phụ ăn mặc nóng bỏng vô cùng, chiếc váy màu xanh lục có cổ áo khoét sâu tràn ngập vẻ phong tình mị hoặc. Nàng ta đứng ngay phía sau lưng cặp vợ chồng già, gương mặt cười tủm tỉm đầy vẻ thú vị. Bên cạnh nàng ta còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ hơi gầy, gương mặt anh tuấn nhưng hơi có vẻ khô héo như người mắc bệnh nặng. Hai người này là Bảo Tam Nương và Mộc Trường Sinh, cũng là trưởng lão của Thiên Đan Môn.
Gương mặt già nua của Dược Lão đỏ lên, vội vàng buông tay thê tử.
"Là muội đang nói tỷ sao? Vậy mà ba ngày trước tỷ thấy có người nào đó cùng Trường Sinh chơi trò kích tình giữa đêm trước mũi thuyền đấy." - Bách Thảo cười mị mị liếc nhìn muội muội.
Bảo Tam Nương bị chị gái nói trúng tim đen, gương mặt trở nên đỏ bừng, nào dám tiếp tục trêu đùa tỷ tỷ.
"Nhị đệ, tín hiệu cầu cứu chúng ta truyền đi có ai trả lời không?" - Dược Lão âm trầm hỏi.
"Không có! Những thuyền đó sau khi nhận được tin báo đều cắt đứt tín hiệu, giả câm giả điếc điều khiển thuyền tránh xa khỏi khu vực này." - Gã trưởng lão khẽ lắc đầu, gương mặt héo úa càng thêm xám trắng.
Gương mặt của hai mỹ phụ liền biến thành tái nhợt, gương mặt dần trở nên sa sầm.
"Một lũ ngụy quân tử! Bình thường thì xun xoe lấy lòng để chúng ta bán đan dược cho chúng. Lúc xảy ra chuyện thì không một tên nào ra tay ứng cứu." - Bảo Tam Nương tức giận mắng chửi.
"Cũng không thể trách bọn họ, nếu đại ca biết phía trước có hàng trăm Hải Thú Độ Kiếp Kỳ tụ họp, thì có cho mười cái mạng ta cũng không dám đến."
"Lần này chỉ trách chúng ta xui xẻo, đụng trúng đại quân của Hải Tộc đang diễu binh. Chỉ mong chúng tiếp tục án binh bất động, chúng ta sẽ có cơ hội trở về đất liền." - Dược Lão khẽ thở dài một hơi, gương mặt vốn dĩ đã già lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn.
"Thiếp nghĩ, hay là chúng ta đem toàn bộ hàng hóa trên tàu đổ xuống biển, đám Hải Thú nhất định sẽ ở lại tranh mồi, còn chúng ta tế ra pháp bảo phi hành bỏ chạy."
"Nơi này mặc dù là giữa đại dương, nhưng nếu chúng ta dốc hết sức thì vẫn có thể trở về đất liền." - Bách Thảo ngẫm nghĩ một hồi, bà hạ thấp giọng nói xuống chỉ đủ cho bốn người nghe.
"Chuyện này không được! Mấy vị đạo hữu Mộc Linh Môn nhất định sẽ không đồng ý. Chúng ta còn có rất nhiều môn nhân đệ tử trên tàu, mấy tiểu bối đó là tương lai của Mộc Linh Tộc và Bách Hoa Tộc, nếu đều chết ở đây thì tộc ta xem như đoạn tuyệt." - Dược Lão vừa nghe xong liền biến sắc, đem chuyện bỏ thuyền chạy trốn gạt phăng đi.
"Thiếp không có ý đó... Dù sao nếu ở lại thì chúng ta cũng chết. Nhưng nếu cao tầng còn sống thì vẫn có thể bồi dưỡng đệ tử, xây dựng lại môn phái." - Bách Thảo hạ thấp giọng nói khuyên bảo.
"Đại ca... Kỳ thực vẫn còn cách khác. Chúng ta có thể nhờ cậy các vị tông chủ, hiện tại bọn họ đều đang tập kết ở Thương Hải Thành, chỉ cần bọn họ chịu ra tay thì chúng ta có thể thoát hiểm." - Bảo Tam Nương bỗng nhiên lên tiếng, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng xanh.
"Anh Nhi... Nàng ngây thơ quá rồi. Mấy vị Tông chủ sự vụ bộn bề, hiện tại ngay trước lúc khởi binh, họ sao có thể đến cứu chúng ta được." - Mộc Trường Sinh khẽ lắc đầu.
"Đương nhiên có thể! Chỉ cần chúng ta có thứ khiến bọn họ động tâm, bọn họ nhất định sẽ ra tay."
"Chỉ là không biết đại ca có sẵn lòng vì mọi người mà từ bỏ bảo vật hay không?" - Bảo Tam Nương liếc nhìn Dược Lão, tia sáng trong mắt càng trở nên nồng đậm.
"Tứ muội thật là biết nói đùa. Phu quân của tỷ sao có thể có thứ báu vật quý giá gì chứ? Nếu có thì bọn ta đã chẳng đem tấm thân già này ra biển phơi mưa phơi nắng làm gì." - Bách Thảo Tiên Cô phì cười nói.
"Có! Đương nhiên là đại ca có!"
"Nhị tỷ có còn nhớ ba vạn năm trước, khi tỷ hạ sinh Bách Hoa, thì trong tộc ta cũng có một tiểu nha đầu ra đời."
"Nha đầu đó tu luyện hơn ba ngàn năm thì đã có tu vi Đại Thừa Kỳ đỉnh phong, chỉ cách một bước là đột phá Độ Kiếp Kỳ. So về thiên phú còn cao hơn Bách Hoa rất nhiều, nhưng sau đó vị chất nữ này lại đột nhiên mất tích, khiến cao tầng Bách Hoa Tộc đau xót không thôi." - Bảo Tam Nương chậm rãi kể.
"Ta nhớ rồi, muội là đang nói đến nha đầu Linh Sâm đúng không? Nghĩ lại thật là đáng tiếc, nếu con bé còn sống thì tộc ta đã nhiều thêm một cao thủ Độ Kiếp Kỳ. Con bé đó là do Cửu Khúc Linh Tham hóa thành, không chết yểu thì ắt có thể tu đến Chân Tiên Kỳ." - Bách Thảo Tiên Cô nghe vậy liền thở dài.
"Phải! Muội nói chính là nha đầu Linh Sâm đó. Nếu muội đoán không nhầm thì đại ca vẫn đang giữ trong tay bảo vật này. Nhân Sâm Chín Đoạn là thần vật thế gian hiếm có, đem luyện chế thành Hóa Tiên Đan thì có thể tăng cường tu vi gấp bốn lần trong thời gian ngắn, còn có thể tạo ra hộ thể chân khí chống đỡ lại chín tầng Lôi Kiếp."
"Muội nói đúng không đại ca?" - Giọng nói của Bảo Tam Nương âm trầm như nước chảy.
Nhưng Dược Lão nghe xong mặt mày trở nên tím tái, việc này lão tưởng chỉ có trời biết đất biết, không ngờ Bảo Tam Nương cũng biết.
"Được rồi! Tứ muội đừng nói nữa! Đúng là trong tay ta có giữ ba viên Hóa Tiên Đan." - Dược Lão cũng không chối quanh co, trực tiếp gật đầu xác nhận.
"Phu quân! Là thật sao? Chàng giết Linh Sâm? Còn dùng bản thể của con bé luyện thành đan dược?" - Bách Thảo Tiên Cô sửng sốt tột cùng, nhìn phu quân chằm chằm.
"Suỵt! Nàng nhỏ tiếng thôi. Ta làm vậy còn không phải vì Bách Hoa sao? Nha đầu Linh Sâm kia nếu còn sống, tu vi sợ là sẽ vượt xa chúng ta. Chức vị trưởng môn Mộc Linh Môn cũng sẽ bị nó đoạt mất, ta chỉ là thay Hoa Nhi làm chút việc, để nó thuận lợi tu hành." - Dược Lão liếc thê tử một cái.
"Nhưng... Nhưng đây là giết hại đồng tộc! Sao chàng có thể làm ra việc như vậy chứ?" - Bách Thảo Tiên Cô đầu có chút choáng váng.
Phu quân của nàng trước giờ vẫn là một vị tiền bối đức cao trọng vọng, một vị luyện đan sư chuyên chữa bệnh cứu người. Không ngờ lại có thể làm ra những chuyện dơ bẩn như vậy.
"Cha mẹ! Thúc thúc cô cô! Mọi người đang làm gì vậy?" - Âm thanh nghe như tiếng nước chảy qua thảo nguyên vang lên.
Một thiếu nữ tuổi trăng tròn bước lại gần, nàng có mái tóc giống như những ngọn cỏ, ánh mắt như giọt sương buổi sáng mai. Y phục trên người được tết từ vô số bông hoa nhiều màu sắc. Nàng chính là Bách Hoa Tiên Tử, đệ nhất thiên tài của Bách Hoa Tộc. Chỉ hơn ba vạn niên đã tu đến Độ Kiếp hậu kỳ, hiện là môn chủ của Mộc Linh Môn. Mặc dù để đạt được những thành tựu này có sự giúp đỡ không nhỏ của phụ mẫu, nhưng vẫn không thể chối bỏ thiên phú siêu việt của nàng.
"Hoa nhi! Sao con lại đến đây?"
"Chuyện bọn ta nói con đã nghe gì chưa?"
Dược Lão giật thót, vội vàng hỏi con gái. Hai người này rất yêu thương người nữ nhi bảo bối của mình, nếu để nàng biết việc xấu lão làm thì e sẽ khiến nhi nữ bị sốc.
"Chuyện gì cơ? Con chỉ vừa mới đến."
"Đúng rồi! Sư phụ nói có chuyện muốn bàn với phụ thân." - Bách Hoa có chút ngơ ngác trả lời.
Nàng tu vi rất cao, nhưng lại giống như một bông hoa trong lồng kính, luôn luôn được cha mẹ và sư phụ bảo vệ. Việc này khiến tâm trí của nàng đơn thuần trong sáng vô cùng. Cũng nhờ vậy mà nàng có thể thuận lợi tu tập Bách Hoa Trường Xuân Quyết đến mức đỉnh phong. Nhưng đây cũng là nhược điểm chí mạng, tính cách đơn thuần khiến Bách Hoa dễ dàng bị lừa gạt, khiến nàng không thể kháng cự lại những âm mưu quỷ kế, không thích hợp sinh tồn trong thế giới tu chân hiểm ác. Vậy nên Dược Lão và Bách Thảo luôn phải đi theo để bao bọc che chở cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.