Chương 369: Tranh đoạt danh ngạch
madkun
24/03/2021
Bảy ngày sau từ phía bên kia Băng Nguyên bay đến một đoàn tu sĩ của Cổ
Ma Tộc. Linh Ma Giới có hình dạng đối với giống như thái cực, chia lãnh
địa Cổ Ma và Tiên Linh Tộc làm hai phần vô cùng rõ ràng.
Phía bên kia Băng Nguyên thuộc về lãnh địa của Cổ Ma, do Hàn Diễm Môn và Băng Ma Môn chiếm giữ.
Quỷ Vương, Ma Chủ, Ma Tôn dẫn theo chúng tu sĩ Vạn Quỷ Tông, Thất Sát Tông và Ngũ Ma Tông bay đến.
"Ứng Dư đạo hữu, người tình trong mộng của đạo hữu đến rồi kìa." - Tiêu Kiếm cười khẩy.
Lúc này Ứng Dư làm gì thèm quan tâm đến mấy lời mỉa mai đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị nữ tông chủ của Vạn Quỷ Tông. Nàng bây giờ bộ dạng khác hẳn lần trước.
Mỹ nhân mặc một bộ váy lụa màu đen, có chút kín cổng cao tường. Mái tóc dài suôn mượt óng ả, cơ thể vẫn có chút gầy, nhưng không đến mức như lần trước. Nàng đeo một tấm khăn che mặt khá dày, chỉ để lộ đôi mắt u huyền và cặp sừng nhọn ra ngoài.
"Minh Ánh tiên tử, lâu ngày không gặp nàng vẫn khỏe chứ? Ta có chút lễ vật muốn tặng cho nàng." - Ứng Dư vừa thấy mỹ nhân liền vứt hết liêm sỉ, chạy tới đon đả lấy lòng.
Hắn lấy ra một cái túi trữ vật rất lớn, nhìn qua liền biết bên trong chứa đầy tài bảo.
"Ứng Dư đạo hữu có lòng như vậy, tiểu nữ đương nhiên sẽ không từ chối." - Quỷ Vương liền tiếp lấy túi trữ vật, sau đó giao cho lão Thiên Quỷ ở ngay sau lưng.
"Nếu không còn việc gì nữa xin mời đạo hữu trở về, chính ma khác biệt, đạo hữu không nên để người khác hiểu lầm." - Nhưng ngay sau đó nàng liền trở mặt, đem Ứng Dư xua đuổi.
Ánh mắt mấy lão quỷ phía sau vô cùng hả hê nhìn Ứng Dư, việc này bọn họ đều thấy không ít lần.
"Vậy ta xin cáo từ, lần sau lại gửi quà cho nàng." - Vị tông chủ Ngũ Thiên Tông sắc mặt trở nên bí xị, nhanh chóng quay về hàng ngũ chính đạo.
"Xem ra đạo hữu lại bị từ chối rồi. Mỹ nhân Tiên Linh Tộc chúng ta nhiều vô số kể, ta thực không hiểu vì sao đạo hữu lại thích cô ta." - Vạn Pháp thấy vậy thì an ủi, nhưng câu trước câu sau đều là xỉa xói.
"Đạo hữu không hiểu được đâu." - Ứng Dư thở dài một hơi.
Vị mỹ nhân này mỗi lần hắn đưa quà đều nhận, sau đó liền đuổi hắn đi. Trong lòng có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó mỹ nhân sẽ hiểu được tấm chân tình của hắn.
Ác Quỷ Máu đem việc này thu vào mắt, trong lòng có chút hả hê khi thấy kẻ khác đau khổ.
"Khà khà, lần này tu sĩ linh tộc các ngươi đến đông thật, xem ra bản tôn có thể ăn no một bữa." - Từ trong đám tu sĩ Cổ Ma bay ra một đám mây máu, huyết khí trùng thiên.
Âm thanh của kẻ bên trong ồm ồm như tiếng sấm, đinh tai nhức óc. Ai cũng đoán đó nhất định là âm thanh của một lão ma mấy vạn năm. Chỉ riêng Ác Quỷ Máu có thể nhìn xuyên qua mây máu mà chiêm ngưỡng dung nhan của cô gái bên trong.
Nàng ta toàn thân mặc một bộ váy cưới, trang điểm sặc sỡ vô cùng, vẻ đẹp thiên kiều bá mị.
"Cô nàng này thật thú vị, rõ ràng là nữ nhưng lại thích giả thần giả quỷ." - Ác Quỷ Máu lấy làm lạ nói.
"Ma Tôn đạo hữu không sợ bị gió cắt đứt lưỡi hay sao? Chỉ sợ lũ đồ tử đồ tôn của đạo hữu lại chết sạch trong bí cảnh." - Vạn Pháp tông chủ tức giận nói.
"Nếu đệ tử của ta toàn là lũ vô dụng thì chết hết cũng đáng, tiếc là chúng không vô dụng như đệ tử của ngươi."
"Hay là ta và ngươi đánh cược một chút, xem đệ tử của ai còn sống sót trở về nhiều hơn." - Ma Tôn lại tiếp tục dùng giọng nói như quỷ khóc.
"Cược thì cược! Ma Tôn đạo hữu muốn cược cái gì?" - Vạn Pháp nghe vậy thì vô cùng tức giận, Ngũ Ma Tông và Ngũ Hành Tông đối địch nhiều năm, hai vị tông chủ nhìn nhau càng không vừa mắt.
"Nguyên... Thần... của... ngươi!" - Âm thanh từ miệng nữ tông chủ Ngũ Ma Tông trở nên vặn vẹo đến cùng cực, khiến người khác thần hồn chấn động.
"Đạo hữu chớ nói đùa, nguyên thần sao có thể lấy ra để cá cược." - Vạn Pháp liền gạt phăng đi.
"Sao lại không thể? Chúng ta lấy sinh mạng đệ tử ra cá cược, vì sao không thể lấy sinh mạng bản thân làm phần thưởng?" - Ma Tôn cười khẩy nói.
Vạn Pháp nghe xong liền biết mình bị lừa, ánh mắt các trưởng lão trong tông môn nhìn hắn cũng có chút kỳ dị.
"Thành thật xin lỗi các vị trưởng lão, vừa nãy ta bị tên lão ma kia gài bẫy, bản tôn không hề có ý xem thường mạng sống của các vị." - Vạn Pháp đành xuống nước nhận sai.
"Tông chủ không cần giải thích, lời lẽ yêu ma chúng ta sao có thể tin. Lát nữa chúng ta sẽ dốc toàn lực, đem tu sĩ Cổ Ma đánh trọng thương, cướp sạch danh ngạch của chúng." - Một vị môn chủ liền đỡ lời cho Vạn Pháp.
"Đúng vậy! Đem Cổ Ma đánh bại, đoạt lấy danh ngạch."
Âm thanh hô vang từ chúng tu sĩ Ngũ Hành Tông, rất nhanh đã sốc lại tinh thần.
"Một lũ ngụy quân tử! Đồ tử đồ tôn, lát nữa các ngươi nhớ thi triển toàn lực, đem lũ ngụy quân tử kia đánh chết cho ta."
"Giết được một tên bản tôn ban thưởng mười vạn ma thạch." - Ma Tôn tiếp tục dùng giọng nói kẽo kẹt như gạch đá ma sát nói lớn.
"Vâng! Thưa Ma Tôn đại nhân." - Chúng tu sĩ Ngũ Ma Tông liền đồng thanh đáp.
"Nói nhảm ít thôi, đều đã tới đông đủ rồi thì bốc thăm chia lượt đi. Lần này Ma Chủ ta làm nhà cái, các ngươi muốn cược ai thắng ai thua cũng được, tỷ lệ mười ăn bảy mọi kèo."
Ma Chủ của Thất Sát Tông toàn thân bị một bộ áo giáp sắt màu đen bao trùm, giọng nói trầm trầm. Trên lưng đeo một thanh kiếm khổng lồ làm từ hắc cốt, nhìn cổ xưa vô cùng, lại có chút tà ác quỷ dị.
"Khôn như đạo hữu chỗ ta bị xích hết lại rồi. Mười ăn bảy thì chỉ có kẻ ngu mới cược." - Tiêu Kiếm lên tiếng châm chọc.
Ma Chủ không thèm để ý đến lời châm chọc kia, cực kỳ nghiêm túc bày ra một bộ trận pháp chuyên dụng để chơi cá cược xuống đất.
"Nếu mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng thì ta cùng Quỷ Vương đạo hữu sẽ tiến hành bốc thăm chia cặp, mọi người chỉ cần dùng thần thức cướp lấy một lá thăm, hai người có số giống nhau sẽ lên thi đấu." - Ứng Dư giải thích luật lệ, từ trong tay hắn bay ra ba mươi quân cờ màu trắng ném về phía tu sĩ Cổ Ma.
Quỷ Vương cũng lấy ra ba mươi quân cờ màu đen ném về phía tu sĩ Tiên Linh Tộc.
"Mọi người dùng thần thức cướp đoạt quân cờ, ai không cướp được cờ xem như mất quyền tham gia thi đấu." - Ứng Dư nói tiếp.
Lời vừa dứt chúng tu sĩ biến sắc, ngay lập tức dùng thần thức cướp lấy những quân cờ.
"Của ta!"
"Đa tạ!"
Tiếng tu sĩ tranh đấu vang lên không dứt, những quân cờ bay qua bay lại liên tục, bị người này cướp người kia tranh.
So đấu thần thức cũng là một cách đánh giá thực lực của tu sĩ, những tu sĩ có thần thức mạnh mẽ sẽ giành được quyền thi đấu.
Rất nhanh các quân cờ đều bị người đoạt được, những tu sĩ không đoạt được cờ cũng chỉ có thể tự trách bản thân, thực lực không bằng người thì dù lên thi đấu cũng chỉ tự rước lấy nhục.
"Mời hai vị đạo hữu có số một lên thi đấu. Mặc dù là tranh tài giành danh ngạch tiến vào bí cảnh, nhưng ta mong các vị điểm đến là dừng, bên trong bí cảnh rất nguy hiểm, nếu các vị bị trọng thương trước khi tham gia thì vào bí cảnh chắc chắn sẽ chết."
Từ trong hàng ngũ hai phe xuất hiện hai gã tu sĩ bay về phía khoảng trống ở giữa. Một gã là kiếm tu, người còn lại là sát tu.
"Vị đạo hữu nào cảm thấy thực lực không thắng được đối phương cũng có thể đầu hàng, tránh lãng phí khí lực vô ích." - Ứng Dư lại khuyên bảo một chút.
Hai gã tu sĩ đồng loạt gật đầu, Ứng Dư làm người tương đối hòa nhã, lại là tông chủ của thương tông nên rất được lòng người khác.
"Tại hạ là Hà Nghi, tu sĩ Kim Kiếm Môn, mong được chỉ giáo." - Gã tu sĩ linh tộc toàn thân mặc áo giáp vàng, trên lưng đeo hai thanh kiếm cũng bằng vàng, toàn thân toát ra kim quang rực rỡ.
Gã tu sĩ ma tộc không nói bất cứ điều gì, hắn toàn thân bị áo đen bao trùm. Ánh mắt gã sát tu lóe lên một tia sát niệm, thân hình hóa thành làn khói tan biến.
"Huyễn Sát Môn!" - Sắc mặt gã kiếm tu trầm xuống.
"Kim Linh Tráo!" - Hắn liền thi pháp đem cơ thể bao bọc trong một lồng phòng ngự kim linh lực, hai thanh phi kiếm bắn ra khỏi vỏ, xoay tròn xung quanh hộ chủ.
"Tu sĩ Huyễn Sát Môn thắng!" - Ứng Dư đột ngột tuyên bố.
"Tông chủ đại nhân! Ta còn chưa chiến đấu, sao ngài đã phán ta thua?" - Gã tu sĩ Kim Kiếm Môn tức giận chất vấn.
"Đạo hữu sờ lên cổ mình xem." - Ứng Dư sắc mặt bình thản trả lời.
Gã tu sĩ ngay lập tức làm theo, trên cổ hắn có một vết cắt nhỏ, khi tay chạm vào thì máu liền túa ra. Sắc mặt gã tu sĩ kịch biến.
Gã tu sĩ Huyễn Sát Môn cũng hiện hình trở lại, bộ dáng vẫn lầm lũi âm trầm như cũ.
"Đa tạ đạo hữu nương tay." - Hà Nghi chắp tay hướng về gã ma tu, trong lòng lạnh toát, vừa nãy nếu tên Cổ Ma có sát niệm thì đầu của hắn e là đã rơi xuống đất.
"Mời hai vị đạo hữu thứ hai lên thi đấu." - Ứng Dư lớn tiếng thông báo.
Lần này bên tu sĩ linh tộc là một nữ tu Thiên Đan Môn, người này Ác Quỷ Máu có quen, là cô gái tên Bảo Hoa từng xảy ra tranh chấp với Ác Quỷ Máu khi nó bán đan dược.
"Cô nàng này mới tiến giai không lâu, vậy mà cũng dám tới tham gia bí cảnh." - Ác Quỷ Máu khịt mũi xem thường.
Đối thủ của Bảo Hoa là một cỗ cương thi thuộc Thiên Thi Môn, toàn thân hắn mọc ra lông đen, trên người có nhiều lớp vảy cứng, làn da sần sùi, khuôn mặt khô quắt. Chính là một cái vạn năm thi vương.
"Ta là Hắc Thi Vương của Thiên Thi Môn, tiểu nha đầu ngươi tốt nhất nên nhận thua đi, tránh để ta mang tiếng ngược đãi nữ nhân." - Hắc Thi Vương có giọng nói kẽo kẹt ghê rợn.
"Đa tạ đạo hữu nhắc nhở." - Bảo Hoa sắc mặt không kinh không kiêu, xem ra nàng đã chuẩn bị kỹ cho lần tham gia bí cảnh này.
"Phi Thiên Thi!"
"Hắc Thi Trảo!"
Hắc Thi Vương lập tức sử dụng hai thần thông, chân dẫm mạnh xuống đất, người liền bay về phía nữ tu sĩ, bàn tay gớm ghiếc vươn về phía trước.
Bảo Hoa lập tức đem bốn viên đan dược đã chuẩn bị sẵn ném vào trong miệng. Đan tu thực lực tương đối yếu ớt, nhưng lại có nhiều đan dược tăng cường các thủ đoạn công kích phòng ngự trong thời gian ngắn.
Linh khí trên người Bảo Hoa bạo phát, nàng ném một món pháp bảo hình đan lô về phía Thi Vương.
"Bạo!" - Mỹ nhân cực kỳ dứt khoát, đem món pháp bảo kích nổ.
"Uỳnh!" - Âm thanh rúng động vang lên, Thi Vương bởi vì xem thường đối thủ nên ăn trọn uy lực của vụ nổ, cơ thể bị tạc bạo một mảng lớn, nhưng bởi vì là cương thi nên cũng không hề có máu chảy ra.
Hắn vô lực ngã gục trên mặt đất, thân thể co quắp một hồi, vô lực tiếp tục thi đấu.
"Bảo Hoa tiên tử chiến thắng." - Ứng Dư mỉm cười hài lòng, Bảo Hoa là một vị trưởng lão thuộc phe cánh của hắn.
"Đa tạ đạo hữu nhân nhượng." - Bảo Hoa chắp tay nói, sau đó bay về hàng ngũ tu sĩ linh tộc.
Từ hàng ngũ tu sĩ Cổ Ma, một bộ Lục Mao Cương Thi bay ra, nắm lấy thân thể tàn tạ của Hắc Thi Vương kéo đi, tránh để hắn làm mất mặt thêm.
"Mời hai vị đạo hữu thứ ba lên thi đấu."
Lần này bên phía Cổ Ma là một tên tu sĩ thuộc Lôi Ma Môn, trông hình dạng của hắn ta vô cùng xấu xí, mắt sâu mùi khoắm, dáng người cong queo, phía sau lưng mọc ra một đôi cánh đen.
Còn bên phía linh tộc là một nữ tu sĩ ăn mặc nóng bỏng dị thường, gương mặt của nàng chỉ ở mức bình thường, không quá xinh đẹp. Nhưng vóc dáng cơ thể lại vào hàng cực phẩm, ngực cong mông vểnh, thân thể lồi lõm uốn lượn đầy quyến rũ, bộ váy nàng mặc lại vô cùng thiếu vải. Váy của nữ nhân linh tộc bình thường đều dài đến mắt cá chân, còn của nàng thì chỉ che phân nửa đùi, để lộ cặp chân dài khiêu gợi.
Phía trên nàng chỉ mặc một cái yếm nhỏ xíu, hơn phân nửa bầu ngực no tròn đều lộ ra ngoài. Mấy gã tu sĩ dù chính hay ma khi nhìn nàng đều thèm thuồng nhỏ dãi.
"Khục... Cô nàng này táo bạo thật..." - Ác Quỷ Máu tấm tắc khen ngợi, mắt như sói đói hau háu nhìn ngắm những đường cong quyến rũ kia.
"Tiểu nữ là Hồng Vân, tu sĩ Hỏa Linh Môn, mong đạo hữu nhẹ tay." - Hồng Vân nở nụ cười quyến rũ, khiến gã Cổ Ma bên kia đỏ mặt.
"Nhất định... Nhất định..." - Gã Lôi Ma bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, đến giới thiệu bản thân cũng quên mất.
Ánh mắt của hắn hoàn toàn bị bộ ngực no đầy trước mặt thu hút.
Hồng Vân thấy vậy liền nở nụ cười quỷ dị, nét mặt trở nên nghiêm túc.
"Hỏa Linh Chiến Thần Quyết!"
"Phần Thiên Thuật!"
Nàng ngay lập tức thi triển hai đại thần thông, toàn thân bốc cháy hỏa diễm, phía bên ngoài cơ thể còn được bao bọc bởi một vòng lửa khổng lồ.
"Chóc!" - Tay nàng vung lên liền xuất hiện một chiếc roi lửa dài hơn hai mươi mét, hướng về phía gã Lôi Ma đánh tới.
"A..." - Làn da gã cổ ma bị ngọn lửa đốt cháy, vang lên tiếng xèo xèo, âm thanh rên rỉ vừa đau đớn, lại có chút thống khoái.
"Ha ha ha! Lão nương vụt chết ngươi!" - Âm thanh thiếu nữ vừa rồi hoàn toàn biến mất, trong biển lửa vang lên tiếng cười quái dị.
Ngọn roi trong tay Hồng Vân bay múa uốn lượn như hỏa long, liên tục vụt mạnh vào người gã cổ ma xấu số.
Tên lôi ma giống như bị thứ gì trấn áp, hoàn toàn không chống cự lại, nằm bẹp trên mặt đất, để mặc cho những ngọn roi vụt mạnh vào da thịt.
"Hồng Vân tiên tử chiến thắng!" - Ứng Dư lông tóc dựng đứng, vội vàng tuyên bố kết quả.
"Đa tạ đạo hữu nương tay." - Biển lửa trở nên tán loạn rồi dập tắt, vị mỹ nhân nóng bỏng kia dùng giọng nói ngọt ngào hướng về gã Cổ Ma nằm bẹp trên đất cảm ơn.
Ác Quỷ Máu nhìn theo bóng dáng mỹ nữ, trong lòng có chút sợ hãi.
"Không biết sau này tên xui xẻo nào sẽ bị nàng ta tra tấn mỗi ngày." - Nó lắc đầu le lưỡi, mỹ nhân hung bạo như thế này sắc quỷ như nó cũng không dám xía vào.
"Mời hai vị tu sĩ số bốn..."
"Mời hai vị tu sĩ số năm..."
"Mời hai vị tu sĩ cuối cùng..."
Phía bên kia Băng Nguyên thuộc về lãnh địa của Cổ Ma, do Hàn Diễm Môn và Băng Ma Môn chiếm giữ.
Quỷ Vương, Ma Chủ, Ma Tôn dẫn theo chúng tu sĩ Vạn Quỷ Tông, Thất Sát Tông và Ngũ Ma Tông bay đến.
"Ứng Dư đạo hữu, người tình trong mộng của đạo hữu đến rồi kìa." - Tiêu Kiếm cười khẩy.
Lúc này Ứng Dư làm gì thèm quan tâm đến mấy lời mỉa mai đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị nữ tông chủ của Vạn Quỷ Tông. Nàng bây giờ bộ dạng khác hẳn lần trước.
Mỹ nhân mặc một bộ váy lụa màu đen, có chút kín cổng cao tường. Mái tóc dài suôn mượt óng ả, cơ thể vẫn có chút gầy, nhưng không đến mức như lần trước. Nàng đeo một tấm khăn che mặt khá dày, chỉ để lộ đôi mắt u huyền và cặp sừng nhọn ra ngoài.
"Minh Ánh tiên tử, lâu ngày không gặp nàng vẫn khỏe chứ? Ta có chút lễ vật muốn tặng cho nàng." - Ứng Dư vừa thấy mỹ nhân liền vứt hết liêm sỉ, chạy tới đon đả lấy lòng.
Hắn lấy ra một cái túi trữ vật rất lớn, nhìn qua liền biết bên trong chứa đầy tài bảo.
"Ứng Dư đạo hữu có lòng như vậy, tiểu nữ đương nhiên sẽ không từ chối." - Quỷ Vương liền tiếp lấy túi trữ vật, sau đó giao cho lão Thiên Quỷ ở ngay sau lưng.
"Nếu không còn việc gì nữa xin mời đạo hữu trở về, chính ma khác biệt, đạo hữu không nên để người khác hiểu lầm." - Nhưng ngay sau đó nàng liền trở mặt, đem Ứng Dư xua đuổi.
Ánh mắt mấy lão quỷ phía sau vô cùng hả hê nhìn Ứng Dư, việc này bọn họ đều thấy không ít lần.
"Vậy ta xin cáo từ, lần sau lại gửi quà cho nàng." - Vị tông chủ Ngũ Thiên Tông sắc mặt trở nên bí xị, nhanh chóng quay về hàng ngũ chính đạo.
"Xem ra đạo hữu lại bị từ chối rồi. Mỹ nhân Tiên Linh Tộc chúng ta nhiều vô số kể, ta thực không hiểu vì sao đạo hữu lại thích cô ta." - Vạn Pháp thấy vậy thì an ủi, nhưng câu trước câu sau đều là xỉa xói.
"Đạo hữu không hiểu được đâu." - Ứng Dư thở dài một hơi.
Vị mỹ nhân này mỗi lần hắn đưa quà đều nhận, sau đó liền đuổi hắn đi. Trong lòng có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó mỹ nhân sẽ hiểu được tấm chân tình của hắn.
Ác Quỷ Máu đem việc này thu vào mắt, trong lòng có chút hả hê khi thấy kẻ khác đau khổ.
"Khà khà, lần này tu sĩ linh tộc các ngươi đến đông thật, xem ra bản tôn có thể ăn no một bữa." - Từ trong đám tu sĩ Cổ Ma bay ra một đám mây máu, huyết khí trùng thiên.
Âm thanh của kẻ bên trong ồm ồm như tiếng sấm, đinh tai nhức óc. Ai cũng đoán đó nhất định là âm thanh của một lão ma mấy vạn năm. Chỉ riêng Ác Quỷ Máu có thể nhìn xuyên qua mây máu mà chiêm ngưỡng dung nhan của cô gái bên trong.
Nàng ta toàn thân mặc một bộ váy cưới, trang điểm sặc sỡ vô cùng, vẻ đẹp thiên kiều bá mị.
"Cô nàng này thật thú vị, rõ ràng là nữ nhưng lại thích giả thần giả quỷ." - Ác Quỷ Máu lấy làm lạ nói.
"Ma Tôn đạo hữu không sợ bị gió cắt đứt lưỡi hay sao? Chỉ sợ lũ đồ tử đồ tôn của đạo hữu lại chết sạch trong bí cảnh." - Vạn Pháp tông chủ tức giận nói.
"Nếu đệ tử của ta toàn là lũ vô dụng thì chết hết cũng đáng, tiếc là chúng không vô dụng như đệ tử của ngươi."
"Hay là ta và ngươi đánh cược một chút, xem đệ tử của ai còn sống sót trở về nhiều hơn." - Ma Tôn lại tiếp tục dùng giọng nói như quỷ khóc.
"Cược thì cược! Ma Tôn đạo hữu muốn cược cái gì?" - Vạn Pháp nghe vậy thì vô cùng tức giận, Ngũ Ma Tông và Ngũ Hành Tông đối địch nhiều năm, hai vị tông chủ nhìn nhau càng không vừa mắt.
"Nguyên... Thần... của... ngươi!" - Âm thanh từ miệng nữ tông chủ Ngũ Ma Tông trở nên vặn vẹo đến cùng cực, khiến người khác thần hồn chấn động.
"Đạo hữu chớ nói đùa, nguyên thần sao có thể lấy ra để cá cược." - Vạn Pháp liền gạt phăng đi.
"Sao lại không thể? Chúng ta lấy sinh mạng đệ tử ra cá cược, vì sao không thể lấy sinh mạng bản thân làm phần thưởng?" - Ma Tôn cười khẩy nói.
Vạn Pháp nghe xong liền biết mình bị lừa, ánh mắt các trưởng lão trong tông môn nhìn hắn cũng có chút kỳ dị.
"Thành thật xin lỗi các vị trưởng lão, vừa nãy ta bị tên lão ma kia gài bẫy, bản tôn không hề có ý xem thường mạng sống của các vị." - Vạn Pháp đành xuống nước nhận sai.
"Tông chủ không cần giải thích, lời lẽ yêu ma chúng ta sao có thể tin. Lát nữa chúng ta sẽ dốc toàn lực, đem tu sĩ Cổ Ma đánh trọng thương, cướp sạch danh ngạch của chúng." - Một vị môn chủ liền đỡ lời cho Vạn Pháp.
"Đúng vậy! Đem Cổ Ma đánh bại, đoạt lấy danh ngạch."
Âm thanh hô vang từ chúng tu sĩ Ngũ Hành Tông, rất nhanh đã sốc lại tinh thần.
"Một lũ ngụy quân tử! Đồ tử đồ tôn, lát nữa các ngươi nhớ thi triển toàn lực, đem lũ ngụy quân tử kia đánh chết cho ta."
"Giết được một tên bản tôn ban thưởng mười vạn ma thạch." - Ma Tôn tiếp tục dùng giọng nói kẽo kẹt như gạch đá ma sát nói lớn.
"Vâng! Thưa Ma Tôn đại nhân." - Chúng tu sĩ Ngũ Ma Tông liền đồng thanh đáp.
"Nói nhảm ít thôi, đều đã tới đông đủ rồi thì bốc thăm chia lượt đi. Lần này Ma Chủ ta làm nhà cái, các ngươi muốn cược ai thắng ai thua cũng được, tỷ lệ mười ăn bảy mọi kèo."
Ma Chủ của Thất Sát Tông toàn thân bị một bộ áo giáp sắt màu đen bao trùm, giọng nói trầm trầm. Trên lưng đeo một thanh kiếm khổng lồ làm từ hắc cốt, nhìn cổ xưa vô cùng, lại có chút tà ác quỷ dị.
"Khôn như đạo hữu chỗ ta bị xích hết lại rồi. Mười ăn bảy thì chỉ có kẻ ngu mới cược." - Tiêu Kiếm lên tiếng châm chọc.
Ma Chủ không thèm để ý đến lời châm chọc kia, cực kỳ nghiêm túc bày ra một bộ trận pháp chuyên dụng để chơi cá cược xuống đất.
"Nếu mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng thì ta cùng Quỷ Vương đạo hữu sẽ tiến hành bốc thăm chia cặp, mọi người chỉ cần dùng thần thức cướp lấy một lá thăm, hai người có số giống nhau sẽ lên thi đấu." - Ứng Dư giải thích luật lệ, từ trong tay hắn bay ra ba mươi quân cờ màu trắng ném về phía tu sĩ Cổ Ma.
Quỷ Vương cũng lấy ra ba mươi quân cờ màu đen ném về phía tu sĩ Tiên Linh Tộc.
"Mọi người dùng thần thức cướp đoạt quân cờ, ai không cướp được cờ xem như mất quyền tham gia thi đấu." - Ứng Dư nói tiếp.
Lời vừa dứt chúng tu sĩ biến sắc, ngay lập tức dùng thần thức cướp lấy những quân cờ.
"Của ta!"
"Đa tạ!"
Tiếng tu sĩ tranh đấu vang lên không dứt, những quân cờ bay qua bay lại liên tục, bị người này cướp người kia tranh.
So đấu thần thức cũng là một cách đánh giá thực lực của tu sĩ, những tu sĩ có thần thức mạnh mẽ sẽ giành được quyền thi đấu.
Rất nhanh các quân cờ đều bị người đoạt được, những tu sĩ không đoạt được cờ cũng chỉ có thể tự trách bản thân, thực lực không bằng người thì dù lên thi đấu cũng chỉ tự rước lấy nhục.
"Mời hai vị đạo hữu có số một lên thi đấu. Mặc dù là tranh tài giành danh ngạch tiến vào bí cảnh, nhưng ta mong các vị điểm đến là dừng, bên trong bí cảnh rất nguy hiểm, nếu các vị bị trọng thương trước khi tham gia thì vào bí cảnh chắc chắn sẽ chết."
Từ trong hàng ngũ hai phe xuất hiện hai gã tu sĩ bay về phía khoảng trống ở giữa. Một gã là kiếm tu, người còn lại là sát tu.
"Vị đạo hữu nào cảm thấy thực lực không thắng được đối phương cũng có thể đầu hàng, tránh lãng phí khí lực vô ích." - Ứng Dư lại khuyên bảo một chút.
Hai gã tu sĩ đồng loạt gật đầu, Ứng Dư làm người tương đối hòa nhã, lại là tông chủ của thương tông nên rất được lòng người khác.
"Tại hạ là Hà Nghi, tu sĩ Kim Kiếm Môn, mong được chỉ giáo." - Gã tu sĩ linh tộc toàn thân mặc áo giáp vàng, trên lưng đeo hai thanh kiếm cũng bằng vàng, toàn thân toát ra kim quang rực rỡ.
Gã tu sĩ ma tộc không nói bất cứ điều gì, hắn toàn thân bị áo đen bao trùm. Ánh mắt gã sát tu lóe lên một tia sát niệm, thân hình hóa thành làn khói tan biến.
"Huyễn Sát Môn!" - Sắc mặt gã kiếm tu trầm xuống.
"Kim Linh Tráo!" - Hắn liền thi pháp đem cơ thể bao bọc trong một lồng phòng ngự kim linh lực, hai thanh phi kiếm bắn ra khỏi vỏ, xoay tròn xung quanh hộ chủ.
"Tu sĩ Huyễn Sát Môn thắng!" - Ứng Dư đột ngột tuyên bố.
"Tông chủ đại nhân! Ta còn chưa chiến đấu, sao ngài đã phán ta thua?" - Gã tu sĩ Kim Kiếm Môn tức giận chất vấn.
"Đạo hữu sờ lên cổ mình xem." - Ứng Dư sắc mặt bình thản trả lời.
Gã tu sĩ ngay lập tức làm theo, trên cổ hắn có một vết cắt nhỏ, khi tay chạm vào thì máu liền túa ra. Sắc mặt gã tu sĩ kịch biến.
Gã tu sĩ Huyễn Sát Môn cũng hiện hình trở lại, bộ dáng vẫn lầm lũi âm trầm như cũ.
"Đa tạ đạo hữu nương tay." - Hà Nghi chắp tay hướng về gã ma tu, trong lòng lạnh toát, vừa nãy nếu tên Cổ Ma có sát niệm thì đầu của hắn e là đã rơi xuống đất.
"Mời hai vị đạo hữu thứ hai lên thi đấu." - Ứng Dư lớn tiếng thông báo.
Lần này bên tu sĩ linh tộc là một nữ tu Thiên Đan Môn, người này Ác Quỷ Máu có quen, là cô gái tên Bảo Hoa từng xảy ra tranh chấp với Ác Quỷ Máu khi nó bán đan dược.
"Cô nàng này mới tiến giai không lâu, vậy mà cũng dám tới tham gia bí cảnh." - Ác Quỷ Máu khịt mũi xem thường.
Đối thủ của Bảo Hoa là một cỗ cương thi thuộc Thiên Thi Môn, toàn thân hắn mọc ra lông đen, trên người có nhiều lớp vảy cứng, làn da sần sùi, khuôn mặt khô quắt. Chính là một cái vạn năm thi vương.
"Ta là Hắc Thi Vương của Thiên Thi Môn, tiểu nha đầu ngươi tốt nhất nên nhận thua đi, tránh để ta mang tiếng ngược đãi nữ nhân." - Hắc Thi Vương có giọng nói kẽo kẹt ghê rợn.
"Đa tạ đạo hữu nhắc nhở." - Bảo Hoa sắc mặt không kinh không kiêu, xem ra nàng đã chuẩn bị kỹ cho lần tham gia bí cảnh này.
"Phi Thiên Thi!"
"Hắc Thi Trảo!"
Hắc Thi Vương lập tức sử dụng hai thần thông, chân dẫm mạnh xuống đất, người liền bay về phía nữ tu sĩ, bàn tay gớm ghiếc vươn về phía trước.
Bảo Hoa lập tức đem bốn viên đan dược đã chuẩn bị sẵn ném vào trong miệng. Đan tu thực lực tương đối yếu ớt, nhưng lại có nhiều đan dược tăng cường các thủ đoạn công kích phòng ngự trong thời gian ngắn.
Linh khí trên người Bảo Hoa bạo phát, nàng ném một món pháp bảo hình đan lô về phía Thi Vương.
"Bạo!" - Mỹ nhân cực kỳ dứt khoát, đem món pháp bảo kích nổ.
"Uỳnh!" - Âm thanh rúng động vang lên, Thi Vương bởi vì xem thường đối thủ nên ăn trọn uy lực của vụ nổ, cơ thể bị tạc bạo một mảng lớn, nhưng bởi vì là cương thi nên cũng không hề có máu chảy ra.
Hắn vô lực ngã gục trên mặt đất, thân thể co quắp một hồi, vô lực tiếp tục thi đấu.
"Bảo Hoa tiên tử chiến thắng." - Ứng Dư mỉm cười hài lòng, Bảo Hoa là một vị trưởng lão thuộc phe cánh của hắn.
"Đa tạ đạo hữu nhân nhượng." - Bảo Hoa chắp tay nói, sau đó bay về hàng ngũ tu sĩ linh tộc.
Từ hàng ngũ tu sĩ Cổ Ma, một bộ Lục Mao Cương Thi bay ra, nắm lấy thân thể tàn tạ của Hắc Thi Vương kéo đi, tránh để hắn làm mất mặt thêm.
"Mời hai vị đạo hữu thứ ba lên thi đấu."
Lần này bên phía Cổ Ma là một tên tu sĩ thuộc Lôi Ma Môn, trông hình dạng của hắn ta vô cùng xấu xí, mắt sâu mùi khoắm, dáng người cong queo, phía sau lưng mọc ra một đôi cánh đen.
Còn bên phía linh tộc là một nữ tu sĩ ăn mặc nóng bỏng dị thường, gương mặt của nàng chỉ ở mức bình thường, không quá xinh đẹp. Nhưng vóc dáng cơ thể lại vào hàng cực phẩm, ngực cong mông vểnh, thân thể lồi lõm uốn lượn đầy quyến rũ, bộ váy nàng mặc lại vô cùng thiếu vải. Váy của nữ nhân linh tộc bình thường đều dài đến mắt cá chân, còn của nàng thì chỉ che phân nửa đùi, để lộ cặp chân dài khiêu gợi.
Phía trên nàng chỉ mặc một cái yếm nhỏ xíu, hơn phân nửa bầu ngực no tròn đều lộ ra ngoài. Mấy gã tu sĩ dù chính hay ma khi nhìn nàng đều thèm thuồng nhỏ dãi.
"Khục... Cô nàng này táo bạo thật..." - Ác Quỷ Máu tấm tắc khen ngợi, mắt như sói đói hau háu nhìn ngắm những đường cong quyến rũ kia.
"Tiểu nữ là Hồng Vân, tu sĩ Hỏa Linh Môn, mong đạo hữu nhẹ tay." - Hồng Vân nở nụ cười quyến rũ, khiến gã Cổ Ma bên kia đỏ mặt.
"Nhất định... Nhất định..." - Gã Lôi Ma bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, đến giới thiệu bản thân cũng quên mất.
Ánh mắt của hắn hoàn toàn bị bộ ngực no đầy trước mặt thu hút.
Hồng Vân thấy vậy liền nở nụ cười quỷ dị, nét mặt trở nên nghiêm túc.
"Hỏa Linh Chiến Thần Quyết!"
"Phần Thiên Thuật!"
Nàng ngay lập tức thi triển hai đại thần thông, toàn thân bốc cháy hỏa diễm, phía bên ngoài cơ thể còn được bao bọc bởi một vòng lửa khổng lồ.
"Chóc!" - Tay nàng vung lên liền xuất hiện một chiếc roi lửa dài hơn hai mươi mét, hướng về phía gã Lôi Ma đánh tới.
"A..." - Làn da gã cổ ma bị ngọn lửa đốt cháy, vang lên tiếng xèo xèo, âm thanh rên rỉ vừa đau đớn, lại có chút thống khoái.
"Ha ha ha! Lão nương vụt chết ngươi!" - Âm thanh thiếu nữ vừa rồi hoàn toàn biến mất, trong biển lửa vang lên tiếng cười quái dị.
Ngọn roi trong tay Hồng Vân bay múa uốn lượn như hỏa long, liên tục vụt mạnh vào người gã cổ ma xấu số.
Tên lôi ma giống như bị thứ gì trấn áp, hoàn toàn không chống cự lại, nằm bẹp trên mặt đất, để mặc cho những ngọn roi vụt mạnh vào da thịt.
"Hồng Vân tiên tử chiến thắng!" - Ứng Dư lông tóc dựng đứng, vội vàng tuyên bố kết quả.
"Đa tạ đạo hữu nương tay." - Biển lửa trở nên tán loạn rồi dập tắt, vị mỹ nhân nóng bỏng kia dùng giọng nói ngọt ngào hướng về gã Cổ Ma nằm bẹp trên đất cảm ơn.
Ác Quỷ Máu nhìn theo bóng dáng mỹ nữ, trong lòng có chút sợ hãi.
"Không biết sau này tên xui xẻo nào sẽ bị nàng ta tra tấn mỗi ngày." - Nó lắc đầu le lưỡi, mỹ nhân hung bạo như thế này sắc quỷ như nó cũng không dám xía vào.
"Mời hai vị tu sĩ số bốn..."
"Mời hai vị tu sĩ số năm..."
"Mời hai vị tu sĩ cuối cùng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.