Chương 319: Vượt ngục
madkun
11/03/2021
Trong lúc Ác Quỷ Máu vui vẻ hưởng thụ nhân sinh, thì ở một chỗ xa xôi, một kẻ xấu số đang bị bốn con Minh Lang bao quanh, hai to hai nhỏ, trông giống như một gia đình sói.
“Ta phải trả thù…” – Âm thanh rêи rỉ vang lên từ miệng Thiết Ngưu, xương cốt toàn thân hắn vỡ nát, máu thịt be bét.
Nhưng vì oán hận của hắn vô cùng mạnh mẽ, đem hắn níu kéo lại với cuộc sống.
“Hú… Hú… (Sắp được ăn rồi…)” – Một con Minh Lang còn khá nhỏ, có bộ lông xám trắng hú lên, nó chồm qua chồm lại, bộ dạng vô cùng háo hức.
“Gừ…(Đứng im, đừng làm rộn.)” – Con sói mẹ liền cắn lấy cổ sói con, đem nó kéo xa ra khỏi Thiết Ngưu.
Hôm nay là một ngày may mắn của gia đình sói, bỗng nhiên lại có một tên Minh Tộc đã hóa hình rơi từ trêи trời xuống.
Nhưng bởi vì chúng chỉ là Minh Lang cấp thấp, nên không dám nhào tới giết Thiết Ngưu, mà chỉ chờ đợi hắn chết vì bị thương.
“Gào… Gào… (Hay là chúng ta nhào tới xé xác hắn?)” – Một con sói đen nôn nóng hỏi, trông nó đã gần trưởng thành, nhưng móng vuốt vẫn khá non trẻ.
“Gừ… Gừ… (Đợi đi, hắn chết rồi ăn cũng không muộn, không cần liều lĩnh.)” – Con sói già nhất trả lời, nó chính là người cha của hai con sói con.
Sự đời vốn vô cùng kỳ lạ, cái chết của Thiết Ngưu vô cùng đau khổ, nhưng lại là niềm vui, là bữa tiệc của bầy sói.
“Phải thoát khỏi đây…” – Thiết Ngưu rêи rỉ, hắn với tay lại gần túi trữ vật, bàn tay hắn lóe sáng liền xuất hiện một tấm phù lục màu vàng, đây chính là con át chủ bài dùng để giữ mạng của hắn.
Trêи tấm phù lục có những chữ viết vàng óng ánh loằng ngoằng rối rắm, là Kim Tự Văn một loại chữ viết được khắc lên bằng thần thông của cường giả thượng giới, hắn phải tốn rất nhiều minh thạch mới mua được từ hội đấu giá.
“Truyền tống phù! Mở!” – Thiết Ngưu đem minh khí truyền vào lá bùa, khiến tấm phù lục chậm rãi thiêu đốt, tỏa ra năng lượng không gian mạnh mẽ, khi lá bùa cháy hết thì hắn sẽ được truyền tống về U Minh Phủ.
“Gào… Gào… (Hắn chạy!)” – Con sói đen liền nhào về phía Thiết Ngưu, dùng hàm răng nhọn hoắt cắn tới.
“Toái Quyền.” – Thiết Ngưu vận sức đấm vào mặt con sói, khiến nó răng rơi đầy đất.
“Gừ… Gừ… Gừ… (Đừng lại gần, dùng năng lượng giết hắn.)” – Con sói già đời hú lên ra lệnh.
Nó há mồm hướng về phía Thiết Ngưu, cuống họng nó ngưng tụ một cột năng lượng.
“Phốc suy!” – Cột sáng dễ dàng đâm thủng da thịt kẻ xấu số, máu tươi chảy ra dòng dòng.
Con sói mẹ cũng làm theo, điên cuồng bắn ra những cột năng lượng.
Trong thời điểm nguy hiểm nhất thì tấm phù lục cũng cháy hết, nó hóa thành tro tàn, những phù văn vàng óng biến thành một loại lực lượng huyền bí, đem Thiết Ngưu vây vào bên trong.
Không gian rung động, ánh sáng chói lóa, bữa ăn ngon của gia đình sói thành công trốn thoát.
“Bạch…” – Thiết Ngưu rớt xuống như một bao gạo trước cửa U Minh Phủ, làm hai tên quỷ sai sợ đến đứng tim.
“Hắc Hộ Pháp? Ngài làm sao vậy?” – Một tên quỷ sai sau khi hoàn hồn liền tiến tới nâng Thiết Ngưu đứng dậy.
“Đỡ ta đến phòng giam.” – Thiết Ngưu khó nhọc ra lệnh, bây giờ thương thế của hắn vô cùng nặng, sinh mạng liên tục trôi đi.
“Ngài không cần chữa thương trước sao?” – Tên quỷ sai ngạc nhiên hỏi.
“Đừng nhiều lời, đem ta đi nhanh lên.” – Thiết Ngưu trừng mắt đe dọa.
“Vâng… Vâng…” – Gã quỷ sai có tu vi thấp, địa vị lại thấp kém hơn Thiết Ngưu rất nhiều, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.
Thiết Ngưu tập tễnh đi đến khu phòng giam, đi từ phía xa xa đã nghe thấy âm thanh trào phúng.
“Ha ha ha! Không phải Hắc Hộ Pháp sao? Mấy ngày trước bị người đoạn căn, hôm nay thì toái cốt. Ta xem mạng của ngươi chẳng còn được bao lâu.” – Tôn Tề Hạo sảng kɧօáϊ cười lớn, hắn thường xuyên bị Thiết Ngưu dụng hình, hôm nay thấy kẻ thù ăn quả đắng thì cực kỳ vui vẻ.
“Ngươi lui ra ngoài.” – Thiết Ngưu bò tới vách tường ngồi xuống, sau đó đuổi tên quỷ sai đi.
“Lần trước bản vương có lòng nhắc nhở, tiếc là ngươi không nghe theo. Nay đến đây có phải muốn nhờ chúng ta đứng ra giúp ngươi giảng hòa với Thiên Ma?” – Hỗn Thế Quân trầm ổn hỏi, ánh mắt của hắn vô cùng tinh tường, thân ở trong tù nhưng có thể thông qua thảm trạng của Thiết Ngưu mà suy đoán mọi việc.
“Thù đoạt ái lớn hơn thù giết cha. Ta với con quái vật đó không bao giờ đội trời chung.” – Thiết Ngưu gằn giọng đáp.
“Vậy ngươi đến tìm bản vương có chuyện gì? Thương thế của ngươi e rằng khó sống tiếp, nếu có di ngôn thì mau nói.” – Ngưu Ma Vương nheo mắt hỏi.
“Ta đến để thả các ngươi ra ngoài.” – Thiết Ngưu nói một câu khiến mấy vị yêu ma vương sửng sốt.
“Nhưng với một điều kiện.” – Thiết Ngưu liền gằn giọng nói tiếp.
“Quả nhiên là như vậy.” – Hỗn Thế Quân nghe xong liền biết Thiết Ngưu muốn gì.
“Có phải ngươi muốn bản vương thay ngươi báo thù, đem Thiên Ma giết chết?”
“Bản vương đáp ứng ngươi, chỉ cần đem chúng ta thả ra. Bản vương sẽ thay ngươi báo thù rửa hận.”
“Đại ca! Huynh không phải nói Thiên Ma là đại năng thượng giới sao? Chúng ta cùng ông ta kết thù khác gì tự tìm đường chết?” – Giao Yêu Vương liền hỏi.
“Việc này ta tự có tính toán, Thiên Ma dù mạnh nhưng thân ở hạ giới, các đại thần thông đều không thể sử dụng, cũng chẳng mạnh hơn Độ Kiếp Kỳ hậu kỳ là bao. Chúng ta có bảy người nếu cùng hợp sức thì có thể đem ông ta giết chết, đoạt lấy Thiên Ma Thần Hạch và Thiên Ma Thánh Bảo.”
“Có hai thứ bảo vật này ta có thể dễ dàng đem Thiên Đế và bè lũ Linh Tộc diệt sát. Ma Yêu hai tộc chúng ta sẽ có thể quật khởi, tung hoành khắp đại lục.” – Hỗn Thế Quân nói với giọng vô cùng tự tin.
“Lựa chọn cơ hội cùng Thiên Ma liều mạng, thoát khỏi tù đày, cùng Thiên Đình báo thù rửa hận. Hay tiếp tục ở lại đây làm kẻ bị giam cầm. Các đệ tự mình lựa chọn.” – Hỗn Thế Quân nhìn sáu người huynh đệ hỏi.
“Đại ca nói đúng, đệ nguyện cùng huynh liều mạng một phen, quyết đem vinh quang ma tộc trở về.” – Hỏa Ma Vương ngay lập tức đồng ý.
“Đệ cũng nguyện ý cùng Thiên Ma liều mạng, giành lại lãnh thổ Yêu Tộc từ lũ ngụy quân tử.” – Giao Yêu Vương chắp tay nói.
Lần lượt từng người Lôi Ma Vương, Bằng Yêu Vương, Băng Ma Vương, Hầu Yêu Vương hứa nguyện.
“Lời nói không bằng không chứng, nếu sau khi ta thả ra các ngươi không giữ lời thì phải làm sao?” – Thiết Ngưu dùng tay ôm ngực, khó khăn hỏi.
“Yêu Ma Tộc bọn ta không phải lũ ngụy quân tử thích nuốt lời, một khi đã nói nhất định sẽ làm.” – Tôn Tề Hạo tức giận nói, vị hầu vương này là người trẻ tuổi nhất, tính tình nóng nảy bộp chộp nhất.
“Nếu ngươi không tin tưởng thì bản vương có thể dùng Thiên Đạo và Tâm Ma để thề.” – Hỗn Thế Quân không hề phật ý khi bị nghi ngờ.
“Tốt lắm! Ngưu Tộc chúng ta đều là người trọng tình trọng nghĩa. Ta là vì tình mà ra nông nổi này, Ngưu Ma Vương ngài cũng vì ái mà bị nhốt vào đây, xem như đồng bệnh tương liên.”
“Khục… Khục…”
“Nếu ngài dám… đem chân ái ra… thề, ta lập tức… sẽ thả người.” – Thiết Ngưu nói với giọng khò khè, mỗi lần nói máu tươi lại trào ra từ miệng.
“Được! Ngưu Ma Vương ta thề sẽ đem Thiên Ma diệt sát, thay Hắc Hộ Pháp báo thù rửa hận. Nếu không làm được thì trời tru đất diệt, Thiên Nhi bị kẻ khác lăng nhục chà đạp.” – Hỗn Thế Quân gằn giọng nói rõ ràng từng chữ một.
“Ca! Nếu lỡ may chúng ta bị Thiên Ma giết chết, vậy chẳng phải đại tỷ sẽ…” – Bằng Yêu Vương không dám nói hết câu.
“Huynh từ lúc nào lại lo trước lo sau như vậy, Thiên Ma là cái chó gì, lão tôn sẽ cho hắn một gậy, tiễn hắn vào luân hồi.” – Tôn Tề Hạo hung hăng nói.
“Việc của ngươi bọn ta đã đáp ứng, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa rồi.” – Ngưu Ma Vương trầm tĩnh nói.
“Khốn Ma Trận vô cùng huyền diệu, ta tuy có lệnh bài khống trận nhưng chỉ có thể khiến trận pháp đình chỉ một giây. Các ngươi nắm chắc thời cơ.” – Thiết Ngưu lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, bắt đầu lầm bầm niệm chú ngữ.
“Thất đệ! Đệ là người có thân thể cường ngạnh nhất, tốc độ cũng nhanh nhất. Bọn ta sáu người hợp lực ngăn cản pháp trận. Đệ thoát ra ngoài rồi cứu bọn ta sau.” – Ngưu Ma Vương nhanh chóng phân phó.
“Ngưng!” – Thiết đánh ra một đạo pháp quyết vào tấm thẻ bài.
Tấm lệnh bài màu đen sáng rực lên, hóa thành một đạo ánh sáng đen khảm lên tường. Trận pháp của phòng giam trở nên ảm đạm, ánh sáng yếu ớt rồi đình chỉ vận chuyển.
“Nhanh lên!” – Thiết Ngưu lên tiếng thúc giục.
“Gào…” – Thạch Hầu Vương gầm rú, cơ thể biến lớn một vòng, trở thành một con vượn xám cao hơn năm trượng.
Cánh tay lông lá của con vượn kéo mạnh, đem xiềng xích giam cầm kéo đứt, nó đạp chân xuống đất húc mạnh người lao về cánh cửa sắt.
“Rầm! Loảng xoảng…” – Cánh cửa bị cường ngạnh phá vỡ, Tôn Tề Hạo thành công thoát khỏi phòng giam, khi hắn vừa ra ngoài thì trận pháp lại một lần nữa vận chuyển, tấm thẻ bài màu đen rớt xuống đất.
“Vạn năm giam cầm! Cuối cùng cũng tự do!”
“Thiên Hương! Lời thề lúc trước ta không bao giờ quên, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.” – Thạch Hầu Vương thì thầm trong miệng, bỗng ánh mắt của con vượn xám trở nên hung ác.
“Hắc Hộ Pháp! Con trâu chết tiệt nhà ngươi dám tra tấn ta suốt mấy ngàn năm. Bây giờ là lúc ân đền oán trả.” – Tôn Tề Hạo gằn giọng nói, ánh mắt nhìn Thiết Ngưu chằm chằm.
“Ta vừa cứu ngươi ra ngoài, ngươi liền muốn nuốt lời? Ngưu Ma Vương đã dùng chân ái để thề, ngươi chớ quên điều đó.” – Thiết Ngưu sợ hãi nói.
“Chúng ta chỉ hứa sẽ thay ngươi báo thù. Còn việc này là ân oán riêng giữa ta và ngươi.”
“Ăn lão tôn một gậy đi!” – Hầu Vương hét lên, trêи cánh tay vượn xuất hiện một cây gậy màu đen, dài hơn hai trượng.
“Boong!” – Thiết Ngưu vốn đã trọng thương, đương nhiên không thể né tránh. Cây Thiết Hỏa Côn giáng thẳng vào đầu hắn, đánh hắn nát nhừ.
Máu thịt be bét khắp sàn đá.
Từ thi thể của Thiết Ngưu xuất hiện một hư ảnh con trâu màu đen ngậm một viên Minh Đan.
“Tôn Tề Hạo! Ngươi giết ta cũng được, nhưng chớ quên lời thề của các ngươi.” – Minh Hồn của Thiết Ngưu gầm rú, hắn biết khó thoát khỏi cái chết.
“Biết rồi, yên tâm.” – Tôn Tề Hạo cười lớn, vươn tay tóm lấy hư ảnh trâu đen và Minh Đan, ném vào miệng nhai rạo rạo.
“Đệ mau thả chúng ta ra.” – Ngưu Ma Vương nôn nóng nói.
“Rõ! Sơn Nhạc Cự Viên biến!” – Thạch Hầu Vương gật đầu.
Hắn liên tục dùng hai tay đấm vào ngực, mỗi lần đấm thì cơ thể cao thêm một phần, sau một lúc đã biến thành một con khỉ đá to hơn năm mươi mét, phá hủy luôn trần nhà U Minh Phủ.
“Có tù nhân vượt ngục!” – Mấy tên quỷ sai lúc này mới phát hiện việc bất thường, chúng liên tục hò hét, khua chiêng gõ mõ.
U Minh Phủ bình thường đều là do Minh Tuệ tự mình trấn thủ, các pháp quan và hộ pháp đều bị nàng phái ra ngoài làm việc, một năm mới trở về phủ một lần.
“Minh Vương đại nhân! Có kẻ vượt ngục!” – Vài tên quỷ sai hốt hoảng chạy vào chính điện thông báo, nhưng lại chẳng thấy Minh Vương đâu.
“Cái trận pháp rách nát này, vây khốn ta hơn vạn năm, giờ ta sẽ phá nó.” – Thạch Hầu Vương trong hình dáng cự viên vung lên gậy sắt, mỗi gậy đánh xuống đều phá vỡ những bức tường.
Chỉ sau một lúc đã có phân nửa tòa U Minh Phủ bị nghiền nát bởi Thiết Hỏa Côn. Mấy tên quỷ sai thực lực yếu ớt không làm được gì, chỉ có thể bỏ chạy toán loạn.
Thất Đại Yêu Ma cũng từng người thoát khỏi trói buộc của trận pháp, nhao nhao biến thân.
“Gào…” – Hắc Giao Vương gầm lớn, hóa thành một con giao long màu đen vọt thẳng lên trời.
“Ó!” – Kim Bằng Vương cũng hóa thành Kim Sí Điểu, toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ, giống như một mặt trời nhỏ.
Mấy vị ma vương toàn thân ma khí ngùn ngụt, đều hóa thành hình dạng pháp tướng.
“Đại vương! Cứu chúng tôi với!” – Những gã phạm nhân khác trong ngục liên tục gọi lớn.
“Có thể! Nhưng về sau các ngươi phải tuân lệnh bản vương, cùng thảo phạt Thiên Đình.” – Ngưu Ma Vương cũng hóa thân thành cự ma, toàn thân rừng rực một ngọn lửa màu đen.
Trêи tay ông ta xuất hiện một thanh trường đao cổ xưa, trêи lưỡi đao khắc hai chữ Hỗn Nguyên.
Ngưu Ma Vương vung Hỗn Nguyên Đao phá nát những buồng giam còn lại, đem tất cả tù nhân thả ra ngoài.
U Minh Phủ bỗng chốc trở thành lãnh địa của Yêu Ma, khắp nơi đều là những yêu thú to lớn, hoặc cự ma hung ác.
Thất Đại Yêu Ma thành công vượt ngục, báo hiệu một cơn mưa máu sắp che phủ Linh Ma Giới.
“Ta phải trả thù…” – Âm thanh rêи rỉ vang lên từ miệng Thiết Ngưu, xương cốt toàn thân hắn vỡ nát, máu thịt be bét.
Nhưng vì oán hận của hắn vô cùng mạnh mẽ, đem hắn níu kéo lại với cuộc sống.
“Hú… Hú… (Sắp được ăn rồi…)” – Một con Minh Lang còn khá nhỏ, có bộ lông xám trắng hú lên, nó chồm qua chồm lại, bộ dạng vô cùng háo hức.
“Gừ…(Đứng im, đừng làm rộn.)” – Con sói mẹ liền cắn lấy cổ sói con, đem nó kéo xa ra khỏi Thiết Ngưu.
Hôm nay là một ngày may mắn của gia đình sói, bỗng nhiên lại có một tên Minh Tộc đã hóa hình rơi từ trêи trời xuống.
Nhưng bởi vì chúng chỉ là Minh Lang cấp thấp, nên không dám nhào tới giết Thiết Ngưu, mà chỉ chờ đợi hắn chết vì bị thương.
“Gào… Gào… (Hay là chúng ta nhào tới xé xác hắn?)” – Một con sói đen nôn nóng hỏi, trông nó đã gần trưởng thành, nhưng móng vuốt vẫn khá non trẻ.
“Gừ… Gừ… (Đợi đi, hắn chết rồi ăn cũng không muộn, không cần liều lĩnh.)” – Con sói già nhất trả lời, nó chính là người cha của hai con sói con.
Sự đời vốn vô cùng kỳ lạ, cái chết của Thiết Ngưu vô cùng đau khổ, nhưng lại là niềm vui, là bữa tiệc của bầy sói.
“Phải thoát khỏi đây…” – Thiết Ngưu rêи rỉ, hắn với tay lại gần túi trữ vật, bàn tay hắn lóe sáng liền xuất hiện một tấm phù lục màu vàng, đây chính là con át chủ bài dùng để giữ mạng của hắn.
Trêи tấm phù lục có những chữ viết vàng óng ánh loằng ngoằng rối rắm, là Kim Tự Văn một loại chữ viết được khắc lên bằng thần thông của cường giả thượng giới, hắn phải tốn rất nhiều minh thạch mới mua được từ hội đấu giá.
“Truyền tống phù! Mở!” – Thiết Ngưu đem minh khí truyền vào lá bùa, khiến tấm phù lục chậm rãi thiêu đốt, tỏa ra năng lượng không gian mạnh mẽ, khi lá bùa cháy hết thì hắn sẽ được truyền tống về U Minh Phủ.
“Gào… Gào… (Hắn chạy!)” – Con sói đen liền nhào về phía Thiết Ngưu, dùng hàm răng nhọn hoắt cắn tới.
“Toái Quyền.” – Thiết Ngưu vận sức đấm vào mặt con sói, khiến nó răng rơi đầy đất.
“Gừ… Gừ… Gừ… (Đừng lại gần, dùng năng lượng giết hắn.)” – Con sói già đời hú lên ra lệnh.
Nó há mồm hướng về phía Thiết Ngưu, cuống họng nó ngưng tụ một cột năng lượng.
“Phốc suy!” – Cột sáng dễ dàng đâm thủng da thịt kẻ xấu số, máu tươi chảy ra dòng dòng.
Con sói mẹ cũng làm theo, điên cuồng bắn ra những cột năng lượng.
Trong thời điểm nguy hiểm nhất thì tấm phù lục cũng cháy hết, nó hóa thành tro tàn, những phù văn vàng óng biến thành một loại lực lượng huyền bí, đem Thiết Ngưu vây vào bên trong.
Không gian rung động, ánh sáng chói lóa, bữa ăn ngon của gia đình sói thành công trốn thoát.
“Bạch…” – Thiết Ngưu rớt xuống như một bao gạo trước cửa U Minh Phủ, làm hai tên quỷ sai sợ đến đứng tim.
“Hắc Hộ Pháp? Ngài làm sao vậy?” – Một tên quỷ sai sau khi hoàn hồn liền tiến tới nâng Thiết Ngưu đứng dậy.
“Đỡ ta đến phòng giam.” – Thiết Ngưu khó nhọc ra lệnh, bây giờ thương thế của hắn vô cùng nặng, sinh mạng liên tục trôi đi.
“Ngài không cần chữa thương trước sao?” – Tên quỷ sai ngạc nhiên hỏi.
“Đừng nhiều lời, đem ta đi nhanh lên.” – Thiết Ngưu trừng mắt đe dọa.
“Vâng… Vâng…” – Gã quỷ sai có tu vi thấp, địa vị lại thấp kém hơn Thiết Ngưu rất nhiều, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.
Thiết Ngưu tập tễnh đi đến khu phòng giam, đi từ phía xa xa đã nghe thấy âm thanh trào phúng.
“Ha ha ha! Không phải Hắc Hộ Pháp sao? Mấy ngày trước bị người đoạn căn, hôm nay thì toái cốt. Ta xem mạng của ngươi chẳng còn được bao lâu.” – Tôn Tề Hạo sảng kɧօáϊ cười lớn, hắn thường xuyên bị Thiết Ngưu dụng hình, hôm nay thấy kẻ thù ăn quả đắng thì cực kỳ vui vẻ.
“Ngươi lui ra ngoài.” – Thiết Ngưu bò tới vách tường ngồi xuống, sau đó đuổi tên quỷ sai đi.
“Lần trước bản vương có lòng nhắc nhở, tiếc là ngươi không nghe theo. Nay đến đây có phải muốn nhờ chúng ta đứng ra giúp ngươi giảng hòa với Thiên Ma?” – Hỗn Thế Quân trầm ổn hỏi, ánh mắt của hắn vô cùng tinh tường, thân ở trong tù nhưng có thể thông qua thảm trạng của Thiết Ngưu mà suy đoán mọi việc.
“Thù đoạt ái lớn hơn thù giết cha. Ta với con quái vật đó không bao giờ đội trời chung.” – Thiết Ngưu gằn giọng đáp.
“Vậy ngươi đến tìm bản vương có chuyện gì? Thương thế của ngươi e rằng khó sống tiếp, nếu có di ngôn thì mau nói.” – Ngưu Ma Vương nheo mắt hỏi.
“Ta đến để thả các ngươi ra ngoài.” – Thiết Ngưu nói một câu khiến mấy vị yêu ma vương sửng sốt.
“Nhưng với một điều kiện.” – Thiết Ngưu liền gằn giọng nói tiếp.
“Quả nhiên là như vậy.” – Hỗn Thế Quân nghe xong liền biết Thiết Ngưu muốn gì.
“Có phải ngươi muốn bản vương thay ngươi báo thù, đem Thiên Ma giết chết?”
“Bản vương đáp ứng ngươi, chỉ cần đem chúng ta thả ra. Bản vương sẽ thay ngươi báo thù rửa hận.”
“Đại ca! Huynh không phải nói Thiên Ma là đại năng thượng giới sao? Chúng ta cùng ông ta kết thù khác gì tự tìm đường chết?” – Giao Yêu Vương liền hỏi.
“Việc này ta tự có tính toán, Thiên Ma dù mạnh nhưng thân ở hạ giới, các đại thần thông đều không thể sử dụng, cũng chẳng mạnh hơn Độ Kiếp Kỳ hậu kỳ là bao. Chúng ta có bảy người nếu cùng hợp sức thì có thể đem ông ta giết chết, đoạt lấy Thiên Ma Thần Hạch và Thiên Ma Thánh Bảo.”
“Có hai thứ bảo vật này ta có thể dễ dàng đem Thiên Đế và bè lũ Linh Tộc diệt sát. Ma Yêu hai tộc chúng ta sẽ có thể quật khởi, tung hoành khắp đại lục.” – Hỗn Thế Quân nói với giọng vô cùng tự tin.
“Lựa chọn cơ hội cùng Thiên Ma liều mạng, thoát khỏi tù đày, cùng Thiên Đình báo thù rửa hận. Hay tiếp tục ở lại đây làm kẻ bị giam cầm. Các đệ tự mình lựa chọn.” – Hỗn Thế Quân nhìn sáu người huynh đệ hỏi.
“Đại ca nói đúng, đệ nguyện cùng huynh liều mạng một phen, quyết đem vinh quang ma tộc trở về.” – Hỏa Ma Vương ngay lập tức đồng ý.
“Đệ cũng nguyện ý cùng Thiên Ma liều mạng, giành lại lãnh thổ Yêu Tộc từ lũ ngụy quân tử.” – Giao Yêu Vương chắp tay nói.
Lần lượt từng người Lôi Ma Vương, Bằng Yêu Vương, Băng Ma Vương, Hầu Yêu Vương hứa nguyện.
“Lời nói không bằng không chứng, nếu sau khi ta thả ra các ngươi không giữ lời thì phải làm sao?” – Thiết Ngưu dùng tay ôm ngực, khó khăn hỏi.
“Yêu Ma Tộc bọn ta không phải lũ ngụy quân tử thích nuốt lời, một khi đã nói nhất định sẽ làm.” – Tôn Tề Hạo tức giận nói, vị hầu vương này là người trẻ tuổi nhất, tính tình nóng nảy bộp chộp nhất.
“Nếu ngươi không tin tưởng thì bản vương có thể dùng Thiên Đạo và Tâm Ma để thề.” – Hỗn Thế Quân không hề phật ý khi bị nghi ngờ.
“Tốt lắm! Ngưu Tộc chúng ta đều là người trọng tình trọng nghĩa. Ta là vì tình mà ra nông nổi này, Ngưu Ma Vương ngài cũng vì ái mà bị nhốt vào đây, xem như đồng bệnh tương liên.”
“Khục… Khục…”
“Nếu ngài dám… đem chân ái ra… thề, ta lập tức… sẽ thả người.” – Thiết Ngưu nói với giọng khò khè, mỗi lần nói máu tươi lại trào ra từ miệng.
“Được! Ngưu Ma Vương ta thề sẽ đem Thiên Ma diệt sát, thay Hắc Hộ Pháp báo thù rửa hận. Nếu không làm được thì trời tru đất diệt, Thiên Nhi bị kẻ khác lăng nhục chà đạp.” – Hỗn Thế Quân gằn giọng nói rõ ràng từng chữ một.
“Ca! Nếu lỡ may chúng ta bị Thiên Ma giết chết, vậy chẳng phải đại tỷ sẽ…” – Bằng Yêu Vương không dám nói hết câu.
“Huynh từ lúc nào lại lo trước lo sau như vậy, Thiên Ma là cái chó gì, lão tôn sẽ cho hắn một gậy, tiễn hắn vào luân hồi.” – Tôn Tề Hạo hung hăng nói.
“Việc của ngươi bọn ta đã đáp ứng, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa rồi.” – Ngưu Ma Vương trầm tĩnh nói.
“Khốn Ma Trận vô cùng huyền diệu, ta tuy có lệnh bài khống trận nhưng chỉ có thể khiến trận pháp đình chỉ một giây. Các ngươi nắm chắc thời cơ.” – Thiết Ngưu lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, bắt đầu lầm bầm niệm chú ngữ.
“Thất đệ! Đệ là người có thân thể cường ngạnh nhất, tốc độ cũng nhanh nhất. Bọn ta sáu người hợp lực ngăn cản pháp trận. Đệ thoát ra ngoài rồi cứu bọn ta sau.” – Ngưu Ma Vương nhanh chóng phân phó.
“Ngưng!” – Thiết đánh ra một đạo pháp quyết vào tấm thẻ bài.
Tấm lệnh bài màu đen sáng rực lên, hóa thành một đạo ánh sáng đen khảm lên tường. Trận pháp của phòng giam trở nên ảm đạm, ánh sáng yếu ớt rồi đình chỉ vận chuyển.
“Nhanh lên!” – Thiết Ngưu lên tiếng thúc giục.
“Gào…” – Thạch Hầu Vương gầm rú, cơ thể biến lớn một vòng, trở thành một con vượn xám cao hơn năm trượng.
Cánh tay lông lá của con vượn kéo mạnh, đem xiềng xích giam cầm kéo đứt, nó đạp chân xuống đất húc mạnh người lao về cánh cửa sắt.
“Rầm! Loảng xoảng…” – Cánh cửa bị cường ngạnh phá vỡ, Tôn Tề Hạo thành công thoát khỏi phòng giam, khi hắn vừa ra ngoài thì trận pháp lại một lần nữa vận chuyển, tấm thẻ bài màu đen rớt xuống đất.
“Vạn năm giam cầm! Cuối cùng cũng tự do!”
“Thiên Hương! Lời thề lúc trước ta không bao giờ quên, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.” – Thạch Hầu Vương thì thầm trong miệng, bỗng ánh mắt của con vượn xám trở nên hung ác.
“Hắc Hộ Pháp! Con trâu chết tiệt nhà ngươi dám tra tấn ta suốt mấy ngàn năm. Bây giờ là lúc ân đền oán trả.” – Tôn Tề Hạo gằn giọng nói, ánh mắt nhìn Thiết Ngưu chằm chằm.
“Ta vừa cứu ngươi ra ngoài, ngươi liền muốn nuốt lời? Ngưu Ma Vương đã dùng chân ái để thề, ngươi chớ quên điều đó.” – Thiết Ngưu sợ hãi nói.
“Chúng ta chỉ hứa sẽ thay ngươi báo thù. Còn việc này là ân oán riêng giữa ta và ngươi.”
“Ăn lão tôn một gậy đi!” – Hầu Vương hét lên, trêи cánh tay vượn xuất hiện một cây gậy màu đen, dài hơn hai trượng.
“Boong!” – Thiết Ngưu vốn đã trọng thương, đương nhiên không thể né tránh. Cây Thiết Hỏa Côn giáng thẳng vào đầu hắn, đánh hắn nát nhừ.
Máu thịt be bét khắp sàn đá.
Từ thi thể của Thiết Ngưu xuất hiện một hư ảnh con trâu màu đen ngậm một viên Minh Đan.
“Tôn Tề Hạo! Ngươi giết ta cũng được, nhưng chớ quên lời thề của các ngươi.” – Minh Hồn của Thiết Ngưu gầm rú, hắn biết khó thoát khỏi cái chết.
“Biết rồi, yên tâm.” – Tôn Tề Hạo cười lớn, vươn tay tóm lấy hư ảnh trâu đen và Minh Đan, ném vào miệng nhai rạo rạo.
“Đệ mau thả chúng ta ra.” – Ngưu Ma Vương nôn nóng nói.
“Rõ! Sơn Nhạc Cự Viên biến!” – Thạch Hầu Vương gật đầu.
Hắn liên tục dùng hai tay đấm vào ngực, mỗi lần đấm thì cơ thể cao thêm một phần, sau một lúc đã biến thành một con khỉ đá to hơn năm mươi mét, phá hủy luôn trần nhà U Minh Phủ.
“Có tù nhân vượt ngục!” – Mấy tên quỷ sai lúc này mới phát hiện việc bất thường, chúng liên tục hò hét, khua chiêng gõ mõ.
U Minh Phủ bình thường đều là do Minh Tuệ tự mình trấn thủ, các pháp quan và hộ pháp đều bị nàng phái ra ngoài làm việc, một năm mới trở về phủ một lần.
“Minh Vương đại nhân! Có kẻ vượt ngục!” – Vài tên quỷ sai hốt hoảng chạy vào chính điện thông báo, nhưng lại chẳng thấy Minh Vương đâu.
“Cái trận pháp rách nát này, vây khốn ta hơn vạn năm, giờ ta sẽ phá nó.” – Thạch Hầu Vương trong hình dáng cự viên vung lên gậy sắt, mỗi gậy đánh xuống đều phá vỡ những bức tường.
Chỉ sau một lúc đã có phân nửa tòa U Minh Phủ bị nghiền nát bởi Thiết Hỏa Côn. Mấy tên quỷ sai thực lực yếu ớt không làm được gì, chỉ có thể bỏ chạy toán loạn.
Thất Đại Yêu Ma cũng từng người thoát khỏi trói buộc của trận pháp, nhao nhao biến thân.
“Gào…” – Hắc Giao Vương gầm lớn, hóa thành một con giao long màu đen vọt thẳng lên trời.
“Ó!” – Kim Bằng Vương cũng hóa thành Kim Sí Điểu, toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ, giống như một mặt trời nhỏ.
Mấy vị ma vương toàn thân ma khí ngùn ngụt, đều hóa thành hình dạng pháp tướng.
“Đại vương! Cứu chúng tôi với!” – Những gã phạm nhân khác trong ngục liên tục gọi lớn.
“Có thể! Nhưng về sau các ngươi phải tuân lệnh bản vương, cùng thảo phạt Thiên Đình.” – Ngưu Ma Vương cũng hóa thân thành cự ma, toàn thân rừng rực một ngọn lửa màu đen.
Trêи tay ông ta xuất hiện một thanh trường đao cổ xưa, trêи lưỡi đao khắc hai chữ Hỗn Nguyên.
Ngưu Ma Vương vung Hỗn Nguyên Đao phá nát những buồng giam còn lại, đem tất cả tù nhân thả ra ngoài.
U Minh Phủ bỗng chốc trở thành lãnh địa của Yêu Ma, khắp nơi đều là những yêu thú to lớn, hoặc cự ma hung ác.
Thất Đại Yêu Ma thành công vượt ngục, báo hiệu một cơn mưa máu sắp che phủ Linh Ma Giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.