Chương 313: Xin Minh Vương cứu mạng!
madkun
11/03/2021
Thiết Ngưu đi vào đến đại điện liền quỳ sụp xuống trước mặt Minh Tuệ.
“Xin Minh Vương đại nhân cứu mạng!” – Thiết Ngưu thảm thiết nói.
“Có chuyện gì? Sao Hắc Hộ Pháp lại ra nông nỗi này?” – Minh Tuệ thấy Thiết Ngưu toàn thân dính đầy máu tươi, liền bỏ chồng văn kiện xuống.
“Bẩm Minh Vương, là do Thiên Ma gây ra, hắn đã bắt cóc Tiểu Bạch. Thần cùng hắn giao đấu thì bị hắn đả thương.” – Thiết Ngưu khẩn khoản trả lời.
“Không phải ta nói các ngươi chỉ theo dõi từ xa rồi sao? Tại sao lại kinh động đến hắn ta?”
“Thiên Ma phần lớn tính cách tàn ác quái gở, tốt nhất là không nên dây vào.” – Minh Tuệ hơi phàn nàn, nàng vốn đã bận bịu nhiều việc, quả thực không có thời gian rãnh.
“Xin Minh Vương cứu mạng! Tiểu Bạch bị Thiên Ma bắt giữ, sống chết không rõ, mong người nể tình thần và muội ấy đi theo người đã lâu mà ra tay cứu giúp.” – Thiết Ngưu đập đầu xuống sàn nhà kêu thành tiếng, thành khẩn van xin.
“Chuyện này ta đã biết, ngươi lui ra trước đi.” – Minh Tuệ phất tay đuổi người.
“Xin Minh Vương cứu mạng!” – Thiết Ngưu đương nhiên không chịu lui ra, hắn liều mạng dập đầu cầu xin, đầu của hắn va vào sàn nhà chảy máu, thấm đẫm cả mặt sàn.
Minh Tuệ thấy vậy thì khẽ nhăn mặt.
“Không phải ta không muốn giúp, nhà ngươi phải biết Thiên Ma chính là đại năng thượng giới, dù bản vương có liều mạng cũng chưa chắc đánh bại được hắn ta.”
“Hơn nữa một khi Thiên Ma nổi điên sẽ rất phiền phức, ta có thể chạy thoát, nhưng con dân Minh Tộc trong U Minh thành sẽ là bao cát cho hắn trút giận.”
“Việc Thiên Ma lén lút hạ giới ta đã báo lên thượng giới, rất nhanh sẽ có người giải quyết vấn đề này. Chỉ vài năm hắn sẽ bị gọi về, trong thời gian này tốt nhất đừng trêu chọc hắn.” – Minh Tuệ chậm rãi giải thích.
Thiết Ngưu nghe xong thì mặt mày tối sầm lại, ý của Minh Tuệ rất rõ ràng, nàng định vứt bỏ Tiểu Bạch để bảo đảm an toàn cho con dân Minh Tộc.
“Ngài không thể làm như vậy, thần và Tiểu Bạch đi theo ngài đã lâu, không có công lao thì cũng có khổ lao, làm chó canh cửa cho ngài hơn vạn năm, chịu sương chịu gió. Ngài không thể thấy chết không cứu, nếu không sau này ai chịu làm bề tôi cho người nữa.” – Thiết Ngưu lớn tiếng nói, sau đó lại đập đầu van xin.
“Đây là toàn bộ gia sản của thần và muội muội, nguyện dâng hết cho ngài, chỉ mong người giúp đỡ một lần, cứu mạng muội muội của thần.” – Thiết Ngưu lấy ra hai cái túi trữ vật dâng lên cho Minh Tuệ.
“Ngươi đừng làm ta khó xử, việc này để từ từ bản vương tính.” – Minh Tuệ chậm rãi nói, nàng vừa đem hai cái túi ném trả lại cho Thiết Ngưu, vừa vắt óc suy nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Ở phía dưới Thiết Ngưu giống như không biết đau liên tục đập đầu vào sàn nhà gây áp lực.
“Minh Vương đại nhân đại lượng, van cầu ngài cứu mạng…”
Cuối cùng Minh Tuệ không chịu nổi sự van xin của Thiết Ngưu. Nàng mặc dù bình thường rất lạnh lùng, tính cách trầm tĩnh mịt mờ như sương khói, nhưng thực ra lại rất chú ý tình nghĩa.
“Được rồi, ngươi đợi ta một chút, bản vương sẽ đi cùng ngươi một chuyến.” – Minh Tuệ thở dài.
“Cảm tạ Minh Vương, ân đức của ngài thần không bao giờ quên.” – Thiết Ngưu mừng rỡ dập đầu lia lịa.
“Ngươi đừng vội mừng, bản vương sẽ chỉ cùng Thiên Ma thương lượng, yêu cầu hắn nể mặt mấy vị lão tổ Minh Giới mà thả người. Nếu hắn không chịu thả thì bản vương cũng sẽ không cùng hắn tranh đấu.”
“Liền xem số mệnh của Tiểu Bạch đi.” – Minh Tuệ thở dài nói.
Vừa dứt lời thì nàng dứng dậy, bước xuống vương vị.
Hai cánh tay nàng khẽ phẫy, bộ quần áo Minh Vương Hắc Bào trêи người liền biến mất, thay vào đó là một bộ váy lụa màu đen có kết cấu tương đối giản dị.
Nàng cũng gỡ long miện trêи đầu để xuống bàn, lấy ra một bộ áo choàng màu đen mặc lên người. Sau đó lại lấy thêm một chiếc mặt nạ có hình mặt Hắc Giao đeo lên mặt.
Nữ tử Minh Tộc tương đối chú trọng lễ nghi và giữ gìn đức hạnh, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ che kín mít, không để cho người lạ thấy dung mạo của các nàng.
“Đi thôi!” – Minh Tuệ ra lệnh, yêu cầu Thiết Ngưu đi trước dẫn đường.
Thiết Ngưu vội vã đi ra ngoài, hắn biết Thiên Ma rất háo sắc nhất định sẽ chọc Minh Vương tức giận. Hắn sẽ nhân cơ hội Minh Vương cùng Thiên Ma giao đấu, lén lút đem Tiểu Bạch giải cứu.
Khi hai người đi đang qua khu trại giam, bỗng một cánh tay lông lá thò ra ngoài, muốn tóm lấy Minh Tuệ, nhưng nàng nhẹ nhàng tránh thoát.
“Minh Vương! Cô mau thả bọn ta ra ngoài, nếu không đợi khi chúng ta thoát ra được, kẻ đầu tiên ta giết sẽ là cô.” – Tôn Tề Hạo quơ quơ cánh tay khỉ lông lá, hung hăng đe dọa.
“Hầu vương ngài tốt nhất nên an phận, chăm chỉ tu luyện thành tâm hối cải. Có lẽ ông trời có đức hiếu sinh sẽ thả ngài ra. Nếu không e ngài sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này.” – Minh Tuệ nhàn nhạt trả lời, nàng không quá quan tâm đến mấy lời hù dọa sáo rỗng.
“Ông trời cô nói là gã Thiên Đế ngụy quân tử kia sao? Kẻ thất phu dối trá, đạo đức giả như hắn thì có quyền gì phán xét người khác.” – Hỏa Ma Vương khịt mũi coi thường.
“Người ta nhắc đến không phải Thiên Đế mà là Thiên Đạo. Thiên Đạo hư vô mờ mịt nhưng lại bao quát chúng sinh, mỗi việc các người nghĩ, các người làm thì Thiên Đạo đều biết. Chỉ cần các người thành tâm hối cải, nhất định sẽ được thả ra.” – Minh Tuệ tiếp tục giảng giải.
“Chúng ta chưa bao giờ làm gì sai, việc gì phải ăn năn hối cải. Bị nhốt ở đây cũng là vì mắc mưu của Thiên Đế. Đợi ngày Yêu Ma tộc bọn ta quật khởi, chúng ta sẽ phá nát cái Địa Phủ này, lúc đó cô muốn bọn ta tha mạng cũng không kịp.” – Ngưu Ma Vương cũng đe dọa.
“Ài… Mấy người đã chấp mê không chịu tỉnh ngộ thì ta cũng không có gì để nói. An tĩnh tiếp tục bị nhốt ở đây đi.” – Minh Tuệ thở dài, bỏ qua mấy lời nói chửi rủa khó nghe của Thất Đại Yêu Ma mà bước ra ngoài phủ.
“Tham kiến Minh Vương!” – Hai gã quỷ sai cúi người thi lễ với Minh Tuệ.
Nàng phất tay cho chúng lui ra, sau đó hóa thành một đạo độn quang, cùng Thiết Ngưu bay về phía động phủ của Tiểu Bạch.
Trêи đường đi cũng có nhiều người nhìn thấy nàng, nhưng không một ai nhận ra vị Minh Vương cao cao tại thượng vừa đi ngang qua người họ.
“Bên ngoài thật ảm đạm…” – Minh Tuệ thầm than, nàng nhìn ngắm cảnh vật trong U Minh thành, nhưng thế giới vô cùng tẻ nhạt, chỉ có ba màu trắng, xám và đen.
Thiết Ngưu đương nhiên không có tâm tình ngắm cảnh, hắn cứ cắm đầu chạy, chẳng biết xui xẻo kiểu gì lại đụng trúng một cô bé.
Bé gái chỉ khoảng hơn mười tuổi, trêи đầu có hai chiếc sừng nhỏ, dáng vẻ ngây thơ vô tội, trêи tay nàng vốn cầm một quả bóng nhỏ, nhưng sau khi bị đụng trúng thì quả bóng đã rơi xuống đất.
“Ngươi đi không biết nhìn đường à!” – Thiết Ngưu hung dữ quát lớn, gương mặt của hắn vô cùng căng thẳng nên hơi có chút hung ác, kết hợp với bộ quần áo nhuốm máu, lập tức khiến bé gái sợ mất mật.
Nàng ngồi ngây ra như trời trồng, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi quả bóng nhỏ rơi trêи đất cũng không dám lượm.
Thiết Ngưu thấy vậy liền bỏ đi, không quá quan tâm đến việc này.
Minh Tuệ đi phía sau chỉ khẽ nhíu mày, nàng liền đỡ cô bé đứng dậy, giúp cô bé phủi bùn đất.
“Tiểu muội muội không sao chứ?”
“Muội không sao? Người đó thật đáng sợ, cám ơn tỷ tỷ.” – Bé gái ngẩng cao đầu lên nhìn Minh Tuệ, mặc dù chiếc mặt nạ nàng đeo có chút dữ tợn, nhưng bởi vì giọng nói dịu dàng dễ nghe nên nhanh chóng lấy được cảm tình của cô bé.
“Đợi khi xong việc tỷ sẽ trừng trị hắn, muội mau trở về nhà đi.” – Minh Tuệ lượm quả bóng nhỏ đưa cho bé gái, sau đó liền đuổi theo Thiết Ngưu.
Bé gái ngẩn ngơ nhìn theo bóng của Minh Tuệ, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.
Trong động phủ Ác Quỷ Máu đang dùng mấy viên ngọc giản có chứa thông tin về thế giới bên ngoài cho Tiểu Bạch xem.
Nó đem năng lượng truyền vào viên ngọc giản, khiến thỏi ngọc sáng rực lên, phóng những tia sáng ra không trung xung quanh.
Trong phòng liền xuất hiện hình ảnh cung điện lầu các nguy nga tráng lệ, hoa cỏ cây cối được cắt tỉa gọn gàng.
Những thiếu nữ Thiên Ma cung mặc các bộ y phục lụa nhiều màu nhiều sắc, giống như những chú bướm nhỏ đi dạo khắp nơi.
“Kia là Hỏa Ma cung, mấy cô gái mặc áo cam chính là cung nữ ở đó. Còn bên kia là Băng Ma cung, còn đây là Huyết Ma cung.” – Ác Quỷ Máu chỉ tay vào tòa cung điện làm từ huyết thạch, cả tòa cung điện đỏ rực như máu, ánh sáng mặt trời chiếu qua khúc xạ những tia sáng đỏ tươi như máu.
Những cung nữ sống trong Huyết Ma cung đều mặc áo đỏ, họ nói nói cười cười vô cùng vui vẻ.
“Nơi đó là chỗ ở tạm thời của ta, sau khi chúng ta rời khỏi đây thì sẽ đến đó sinh sống.”
“Thế giới bên ngoài thật tươi đẹp, những thứ này thϊế͙p͙ chưa thấy bao giờ.” – Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn những hình ảnh về thế giới bên ngoài, mọi thứ đều vô cùng mới mẻ và hấp dẫn, chúng có quá nhiều màu sắc, khác hẳn với sự ảm đạm của Cửu U Minh Địa.
“Nếu chàng ở trong Huyết Ma cung, vậy chàng là Huyết Thiên Ma?” – Bỗng Tiểu Bạch lên tiếng hỏi.
“Không! Ta là Ác Quỷ Máu, mọi người vẫn thường nhầm lẫn ta với Huyết Thiên Ma, nhưng ta không phải là hắn, ta mạnh hơn nhiều.”
“Huyết Thiên Ma nếu gặp ta thì phải gọi một tiếng Lão Tổ.” – Ác Quỷ Máu cười nhăn nhở.
“Phì, chàng thật giỏi nói đùa.” – Tiểu Bạch phì cười, không quá tin tưởng lời nói của Ác Quỷ Máu.
“Để ta nói nàng nghe, cách đây hàng chục tỷ năm thì ta chính là Huyết Sát Chúa Quỷ, vị Hỗn Nguyên Ác Quỷ mạnh nhất Thế Giới Bóng Tối, đã từng phá hủy vô số thế giới. Mấy gã Chí Tôn hay Chủ Thần gặp ta đều chạy mất dép.”
“Nếu không phải tên Huyết Sát quá ngu ngốc, thêm ả tiện nhân Huyết Băng lật mặt. Thì bây giờ ta vẫn là một vị Chúa Quỷ khè ra lửa thét ra khói.” – Ác Quỷ Máu than thở, nó bắt đầu kể về quá khứ huy hoàng của nó.
Tiểu Bạch đương nhiên không hiểu gì, nàng chỉ cảm thấy Ác Quỷ Máu đang nói rất vui vẻ, nên lâu lâu lại gật đầu, vờ như đang chăm chú nghe nó nói.
Kể một hồi lâu thì Ác Quỷ Máu cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, lúc này nó mới chịu dừng lại.
“Ta rất lợi hại đúng không?” – Ác Quỷ Máu vui vẻ hỏi, trêи mặt nó hiện lên vẻ hư vinh.
“Phu quân là lợi hại nhất.” – Tiểu Bạch mỉm cười trả lời.
“Ha ha, nàng yên tâm, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại được sức mạnh của mình. Lúc đó có thể dẫn nàng dạo chơi ở cả những thế giới khác.” – Ác Quỷ Máu cười toe toét như một đứa trẻ, bỗng nhiên hai lông mày của nó nhăn lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
“Hừ! Ca ca của nàng thật không biết sống chết, ta vừa tha cho hắn, vậy mà hắn lại đem người đến kiếm chuyện.” – Ác Quỷ Máu phàn nàn, nắm tay Tiểu Bạch rời khỏi phòng.
“Phu quân đừng trách huynh ấy, chỉ là ca ca lo lắng cho thϊế͙p͙. Để thϊế͙p͙ khuyên huynh ấy lần nữa.” – Tiểu Bạch dùng giọng nói dịu dàng thanh thoát trả lời.
Nhưng vừa ra đến gần cửa thì đã nghe thấy tiếng hét của Thiết Ngưu.
“Thiên Ma mau mở cửa! Minh Vương muốn gặp ngươi!” – Thiết Ngưu ỷ có Minh Tuệ ở bên cạnh, hắn dùng chân đá mạnh vào ma trận máu, khiến ma trận rung lên chấn động.
“Hắc Hộ Pháp! Thu hồi ý tưởng của ngươi! Đừng gây thêm phiền toái!” – Minh Tuệ nhíu mày, nàng dễ dàng đoán được Thiết Ngưu đang cố tình kϊƈɦ động Thiên Ma.
Bị Minh Vương trừng mắt nhìn khiến Thiết Ngưu sợ hãi, hắn đành phải thu liễm lại.
“Tiểu nữ là Minh Tuệ Minh Vương, chủ nhân của tòa U Minh Phủ. Nếu Thiên Ma đại nhân đã ghé thăm tệ phủ, xin cho tiểu nữ gặp mặt.” – Minh Tuệ hơi thi lễ, từ tốn thông báo, dù không biết bên trong là vị Thiên Ma nào, nhưng nàng cảm thấy vẫn nên cho hắn chút mặt mũi.
Nàng vừa dứt lời thì cánh cửa động phủ mở ra, sương khói màu đỏ túa ra ngoài.
“Chẳng lẽ bên trong thực là gã Huyết Thiên kia?” – Minh Tuệ nhíu mày, nàng rất ghét cái gã luôn tự nhận là thúc phụ của nàng.
“Bên trong là ma trận máu của ta, hai người không sợ chết thì mời vào.” – Âm thanh lạnh lùng cao ngạo của Ác Quỷ Máu vang lên.
Thứ âm thanh này tương đối lạ lẫm với Minh Tuệ, nó hoàn toàn khác với giọng nói của Huyết Thiên.
“Lẽ nào không phải Huyết Thiên Ma?” – Minh Tuệ mang theo nghi hoặc bước vào bên trong.
Vừa vào nàng liền nhìn thấy một gã đàn ông lạ lẫm đang ngồi trêи ghế, khí tức trêи người hắn tràn ngập vẻ hung ác, đứng bên cạnh hắn chính là Tiểu Bạch. Nàng giống như một chú chim nhỏ, nép mình vào người gã đàn ông kia.
“Tham kiến Minh Vương!” – Tiểu Bạch thấy Minh Tuệ liền cúi người thi lễ.
“Không phải ngươi nói Tiểu Bạch bị Thiên Ma bắt sao? Tại sao trông nàng giống như không bị gì cả?” – Minh Tuệ truyền âm trách vấn Thiết Ngưu.
“Đại nhân đừng để Thiên Ma lừa, muội muội chính là trúng phải tà thuật của hắn, thậm chí xem hắn thành phu quân, không thèm nhận người đại ca là thần. Tình cảm huynh muội của chúng thần rất tốt, nếu không phải trúng tà thù sao muội ấy lại trở nên như vậy.” – Thiết Ngưu liền giải thích.
“Xin Minh Vương đại nhân cứu mạng!” – Thiết Ngưu thảm thiết nói.
“Có chuyện gì? Sao Hắc Hộ Pháp lại ra nông nỗi này?” – Minh Tuệ thấy Thiết Ngưu toàn thân dính đầy máu tươi, liền bỏ chồng văn kiện xuống.
“Bẩm Minh Vương, là do Thiên Ma gây ra, hắn đã bắt cóc Tiểu Bạch. Thần cùng hắn giao đấu thì bị hắn đả thương.” – Thiết Ngưu khẩn khoản trả lời.
“Không phải ta nói các ngươi chỉ theo dõi từ xa rồi sao? Tại sao lại kinh động đến hắn ta?”
“Thiên Ma phần lớn tính cách tàn ác quái gở, tốt nhất là không nên dây vào.” – Minh Tuệ hơi phàn nàn, nàng vốn đã bận bịu nhiều việc, quả thực không có thời gian rãnh.
“Xin Minh Vương cứu mạng! Tiểu Bạch bị Thiên Ma bắt giữ, sống chết không rõ, mong người nể tình thần và muội ấy đi theo người đã lâu mà ra tay cứu giúp.” – Thiết Ngưu đập đầu xuống sàn nhà kêu thành tiếng, thành khẩn van xin.
“Chuyện này ta đã biết, ngươi lui ra trước đi.” – Minh Tuệ phất tay đuổi người.
“Xin Minh Vương cứu mạng!” – Thiết Ngưu đương nhiên không chịu lui ra, hắn liều mạng dập đầu cầu xin, đầu của hắn va vào sàn nhà chảy máu, thấm đẫm cả mặt sàn.
Minh Tuệ thấy vậy thì khẽ nhăn mặt.
“Không phải ta không muốn giúp, nhà ngươi phải biết Thiên Ma chính là đại năng thượng giới, dù bản vương có liều mạng cũng chưa chắc đánh bại được hắn ta.”
“Hơn nữa một khi Thiên Ma nổi điên sẽ rất phiền phức, ta có thể chạy thoát, nhưng con dân Minh Tộc trong U Minh thành sẽ là bao cát cho hắn trút giận.”
“Việc Thiên Ma lén lút hạ giới ta đã báo lên thượng giới, rất nhanh sẽ có người giải quyết vấn đề này. Chỉ vài năm hắn sẽ bị gọi về, trong thời gian này tốt nhất đừng trêu chọc hắn.” – Minh Tuệ chậm rãi giải thích.
Thiết Ngưu nghe xong thì mặt mày tối sầm lại, ý của Minh Tuệ rất rõ ràng, nàng định vứt bỏ Tiểu Bạch để bảo đảm an toàn cho con dân Minh Tộc.
“Ngài không thể làm như vậy, thần và Tiểu Bạch đi theo ngài đã lâu, không có công lao thì cũng có khổ lao, làm chó canh cửa cho ngài hơn vạn năm, chịu sương chịu gió. Ngài không thể thấy chết không cứu, nếu không sau này ai chịu làm bề tôi cho người nữa.” – Thiết Ngưu lớn tiếng nói, sau đó lại đập đầu van xin.
“Đây là toàn bộ gia sản của thần và muội muội, nguyện dâng hết cho ngài, chỉ mong người giúp đỡ một lần, cứu mạng muội muội của thần.” – Thiết Ngưu lấy ra hai cái túi trữ vật dâng lên cho Minh Tuệ.
“Ngươi đừng làm ta khó xử, việc này để từ từ bản vương tính.” – Minh Tuệ chậm rãi nói, nàng vừa đem hai cái túi ném trả lại cho Thiết Ngưu, vừa vắt óc suy nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Ở phía dưới Thiết Ngưu giống như không biết đau liên tục đập đầu vào sàn nhà gây áp lực.
“Minh Vương đại nhân đại lượng, van cầu ngài cứu mạng…”
Cuối cùng Minh Tuệ không chịu nổi sự van xin của Thiết Ngưu. Nàng mặc dù bình thường rất lạnh lùng, tính cách trầm tĩnh mịt mờ như sương khói, nhưng thực ra lại rất chú ý tình nghĩa.
“Được rồi, ngươi đợi ta một chút, bản vương sẽ đi cùng ngươi một chuyến.” – Minh Tuệ thở dài.
“Cảm tạ Minh Vương, ân đức của ngài thần không bao giờ quên.” – Thiết Ngưu mừng rỡ dập đầu lia lịa.
“Ngươi đừng vội mừng, bản vương sẽ chỉ cùng Thiên Ma thương lượng, yêu cầu hắn nể mặt mấy vị lão tổ Minh Giới mà thả người. Nếu hắn không chịu thả thì bản vương cũng sẽ không cùng hắn tranh đấu.”
“Liền xem số mệnh của Tiểu Bạch đi.” – Minh Tuệ thở dài nói.
Vừa dứt lời thì nàng dứng dậy, bước xuống vương vị.
Hai cánh tay nàng khẽ phẫy, bộ quần áo Minh Vương Hắc Bào trêи người liền biến mất, thay vào đó là một bộ váy lụa màu đen có kết cấu tương đối giản dị.
Nàng cũng gỡ long miện trêи đầu để xuống bàn, lấy ra một bộ áo choàng màu đen mặc lên người. Sau đó lại lấy thêm một chiếc mặt nạ có hình mặt Hắc Giao đeo lên mặt.
Nữ tử Minh Tộc tương đối chú trọng lễ nghi và giữ gìn đức hạnh, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ che kín mít, không để cho người lạ thấy dung mạo của các nàng.
“Đi thôi!” – Minh Tuệ ra lệnh, yêu cầu Thiết Ngưu đi trước dẫn đường.
Thiết Ngưu vội vã đi ra ngoài, hắn biết Thiên Ma rất háo sắc nhất định sẽ chọc Minh Vương tức giận. Hắn sẽ nhân cơ hội Minh Vương cùng Thiên Ma giao đấu, lén lút đem Tiểu Bạch giải cứu.
Khi hai người đi đang qua khu trại giam, bỗng một cánh tay lông lá thò ra ngoài, muốn tóm lấy Minh Tuệ, nhưng nàng nhẹ nhàng tránh thoát.
“Minh Vương! Cô mau thả bọn ta ra ngoài, nếu không đợi khi chúng ta thoát ra được, kẻ đầu tiên ta giết sẽ là cô.” – Tôn Tề Hạo quơ quơ cánh tay khỉ lông lá, hung hăng đe dọa.
“Hầu vương ngài tốt nhất nên an phận, chăm chỉ tu luyện thành tâm hối cải. Có lẽ ông trời có đức hiếu sinh sẽ thả ngài ra. Nếu không e ngài sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này.” – Minh Tuệ nhàn nhạt trả lời, nàng không quá quan tâm đến mấy lời hù dọa sáo rỗng.
“Ông trời cô nói là gã Thiên Đế ngụy quân tử kia sao? Kẻ thất phu dối trá, đạo đức giả như hắn thì có quyền gì phán xét người khác.” – Hỏa Ma Vương khịt mũi coi thường.
“Người ta nhắc đến không phải Thiên Đế mà là Thiên Đạo. Thiên Đạo hư vô mờ mịt nhưng lại bao quát chúng sinh, mỗi việc các người nghĩ, các người làm thì Thiên Đạo đều biết. Chỉ cần các người thành tâm hối cải, nhất định sẽ được thả ra.” – Minh Tuệ tiếp tục giảng giải.
“Chúng ta chưa bao giờ làm gì sai, việc gì phải ăn năn hối cải. Bị nhốt ở đây cũng là vì mắc mưu của Thiên Đế. Đợi ngày Yêu Ma tộc bọn ta quật khởi, chúng ta sẽ phá nát cái Địa Phủ này, lúc đó cô muốn bọn ta tha mạng cũng không kịp.” – Ngưu Ma Vương cũng đe dọa.
“Ài… Mấy người đã chấp mê không chịu tỉnh ngộ thì ta cũng không có gì để nói. An tĩnh tiếp tục bị nhốt ở đây đi.” – Minh Tuệ thở dài, bỏ qua mấy lời nói chửi rủa khó nghe của Thất Đại Yêu Ma mà bước ra ngoài phủ.
“Tham kiến Minh Vương!” – Hai gã quỷ sai cúi người thi lễ với Minh Tuệ.
Nàng phất tay cho chúng lui ra, sau đó hóa thành một đạo độn quang, cùng Thiết Ngưu bay về phía động phủ của Tiểu Bạch.
Trêи đường đi cũng có nhiều người nhìn thấy nàng, nhưng không một ai nhận ra vị Minh Vương cao cao tại thượng vừa đi ngang qua người họ.
“Bên ngoài thật ảm đạm…” – Minh Tuệ thầm than, nàng nhìn ngắm cảnh vật trong U Minh thành, nhưng thế giới vô cùng tẻ nhạt, chỉ có ba màu trắng, xám và đen.
Thiết Ngưu đương nhiên không có tâm tình ngắm cảnh, hắn cứ cắm đầu chạy, chẳng biết xui xẻo kiểu gì lại đụng trúng một cô bé.
Bé gái chỉ khoảng hơn mười tuổi, trêи đầu có hai chiếc sừng nhỏ, dáng vẻ ngây thơ vô tội, trêи tay nàng vốn cầm một quả bóng nhỏ, nhưng sau khi bị đụng trúng thì quả bóng đã rơi xuống đất.
“Ngươi đi không biết nhìn đường à!” – Thiết Ngưu hung dữ quát lớn, gương mặt của hắn vô cùng căng thẳng nên hơi có chút hung ác, kết hợp với bộ quần áo nhuốm máu, lập tức khiến bé gái sợ mất mật.
Nàng ngồi ngây ra như trời trồng, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi quả bóng nhỏ rơi trêи đất cũng không dám lượm.
Thiết Ngưu thấy vậy liền bỏ đi, không quá quan tâm đến việc này.
Minh Tuệ đi phía sau chỉ khẽ nhíu mày, nàng liền đỡ cô bé đứng dậy, giúp cô bé phủi bùn đất.
“Tiểu muội muội không sao chứ?”
“Muội không sao? Người đó thật đáng sợ, cám ơn tỷ tỷ.” – Bé gái ngẩng cao đầu lên nhìn Minh Tuệ, mặc dù chiếc mặt nạ nàng đeo có chút dữ tợn, nhưng bởi vì giọng nói dịu dàng dễ nghe nên nhanh chóng lấy được cảm tình của cô bé.
“Đợi khi xong việc tỷ sẽ trừng trị hắn, muội mau trở về nhà đi.” – Minh Tuệ lượm quả bóng nhỏ đưa cho bé gái, sau đó liền đuổi theo Thiết Ngưu.
Bé gái ngẩn ngơ nhìn theo bóng của Minh Tuệ, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.
Trong động phủ Ác Quỷ Máu đang dùng mấy viên ngọc giản có chứa thông tin về thế giới bên ngoài cho Tiểu Bạch xem.
Nó đem năng lượng truyền vào viên ngọc giản, khiến thỏi ngọc sáng rực lên, phóng những tia sáng ra không trung xung quanh.
Trong phòng liền xuất hiện hình ảnh cung điện lầu các nguy nga tráng lệ, hoa cỏ cây cối được cắt tỉa gọn gàng.
Những thiếu nữ Thiên Ma cung mặc các bộ y phục lụa nhiều màu nhiều sắc, giống như những chú bướm nhỏ đi dạo khắp nơi.
“Kia là Hỏa Ma cung, mấy cô gái mặc áo cam chính là cung nữ ở đó. Còn bên kia là Băng Ma cung, còn đây là Huyết Ma cung.” – Ác Quỷ Máu chỉ tay vào tòa cung điện làm từ huyết thạch, cả tòa cung điện đỏ rực như máu, ánh sáng mặt trời chiếu qua khúc xạ những tia sáng đỏ tươi như máu.
Những cung nữ sống trong Huyết Ma cung đều mặc áo đỏ, họ nói nói cười cười vô cùng vui vẻ.
“Nơi đó là chỗ ở tạm thời của ta, sau khi chúng ta rời khỏi đây thì sẽ đến đó sinh sống.”
“Thế giới bên ngoài thật tươi đẹp, những thứ này thϊế͙p͙ chưa thấy bao giờ.” – Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn những hình ảnh về thế giới bên ngoài, mọi thứ đều vô cùng mới mẻ và hấp dẫn, chúng có quá nhiều màu sắc, khác hẳn với sự ảm đạm của Cửu U Minh Địa.
“Nếu chàng ở trong Huyết Ma cung, vậy chàng là Huyết Thiên Ma?” – Bỗng Tiểu Bạch lên tiếng hỏi.
“Không! Ta là Ác Quỷ Máu, mọi người vẫn thường nhầm lẫn ta với Huyết Thiên Ma, nhưng ta không phải là hắn, ta mạnh hơn nhiều.”
“Huyết Thiên Ma nếu gặp ta thì phải gọi một tiếng Lão Tổ.” – Ác Quỷ Máu cười nhăn nhở.
“Phì, chàng thật giỏi nói đùa.” – Tiểu Bạch phì cười, không quá tin tưởng lời nói của Ác Quỷ Máu.
“Để ta nói nàng nghe, cách đây hàng chục tỷ năm thì ta chính là Huyết Sát Chúa Quỷ, vị Hỗn Nguyên Ác Quỷ mạnh nhất Thế Giới Bóng Tối, đã từng phá hủy vô số thế giới. Mấy gã Chí Tôn hay Chủ Thần gặp ta đều chạy mất dép.”
“Nếu không phải tên Huyết Sát quá ngu ngốc, thêm ả tiện nhân Huyết Băng lật mặt. Thì bây giờ ta vẫn là một vị Chúa Quỷ khè ra lửa thét ra khói.” – Ác Quỷ Máu than thở, nó bắt đầu kể về quá khứ huy hoàng của nó.
Tiểu Bạch đương nhiên không hiểu gì, nàng chỉ cảm thấy Ác Quỷ Máu đang nói rất vui vẻ, nên lâu lâu lại gật đầu, vờ như đang chăm chú nghe nó nói.
Kể một hồi lâu thì Ác Quỷ Máu cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, lúc này nó mới chịu dừng lại.
“Ta rất lợi hại đúng không?” – Ác Quỷ Máu vui vẻ hỏi, trêи mặt nó hiện lên vẻ hư vinh.
“Phu quân là lợi hại nhất.” – Tiểu Bạch mỉm cười trả lời.
“Ha ha, nàng yên tâm, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại được sức mạnh của mình. Lúc đó có thể dẫn nàng dạo chơi ở cả những thế giới khác.” – Ác Quỷ Máu cười toe toét như một đứa trẻ, bỗng nhiên hai lông mày của nó nhăn lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
“Hừ! Ca ca của nàng thật không biết sống chết, ta vừa tha cho hắn, vậy mà hắn lại đem người đến kiếm chuyện.” – Ác Quỷ Máu phàn nàn, nắm tay Tiểu Bạch rời khỏi phòng.
“Phu quân đừng trách huynh ấy, chỉ là ca ca lo lắng cho thϊế͙p͙. Để thϊế͙p͙ khuyên huynh ấy lần nữa.” – Tiểu Bạch dùng giọng nói dịu dàng thanh thoát trả lời.
Nhưng vừa ra đến gần cửa thì đã nghe thấy tiếng hét của Thiết Ngưu.
“Thiên Ma mau mở cửa! Minh Vương muốn gặp ngươi!” – Thiết Ngưu ỷ có Minh Tuệ ở bên cạnh, hắn dùng chân đá mạnh vào ma trận máu, khiến ma trận rung lên chấn động.
“Hắc Hộ Pháp! Thu hồi ý tưởng của ngươi! Đừng gây thêm phiền toái!” – Minh Tuệ nhíu mày, nàng dễ dàng đoán được Thiết Ngưu đang cố tình kϊƈɦ động Thiên Ma.
Bị Minh Vương trừng mắt nhìn khiến Thiết Ngưu sợ hãi, hắn đành phải thu liễm lại.
“Tiểu nữ là Minh Tuệ Minh Vương, chủ nhân của tòa U Minh Phủ. Nếu Thiên Ma đại nhân đã ghé thăm tệ phủ, xin cho tiểu nữ gặp mặt.” – Minh Tuệ hơi thi lễ, từ tốn thông báo, dù không biết bên trong là vị Thiên Ma nào, nhưng nàng cảm thấy vẫn nên cho hắn chút mặt mũi.
Nàng vừa dứt lời thì cánh cửa động phủ mở ra, sương khói màu đỏ túa ra ngoài.
“Chẳng lẽ bên trong thực là gã Huyết Thiên kia?” – Minh Tuệ nhíu mày, nàng rất ghét cái gã luôn tự nhận là thúc phụ của nàng.
“Bên trong là ma trận máu của ta, hai người không sợ chết thì mời vào.” – Âm thanh lạnh lùng cao ngạo của Ác Quỷ Máu vang lên.
Thứ âm thanh này tương đối lạ lẫm với Minh Tuệ, nó hoàn toàn khác với giọng nói của Huyết Thiên.
“Lẽ nào không phải Huyết Thiên Ma?” – Minh Tuệ mang theo nghi hoặc bước vào bên trong.
Vừa vào nàng liền nhìn thấy một gã đàn ông lạ lẫm đang ngồi trêи ghế, khí tức trêи người hắn tràn ngập vẻ hung ác, đứng bên cạnh hắn chính là Tiểu Bạch. Nàng giống như một chú chim nhỏ, nép mình vào người gã đàn ông kia.
“Tham kiến Minh Vương!” – Tiểu Bạch thấy Minh Tuệ liền cúi người thi lễ.
“Không phải ngươi nói Tiểu Bạch bị Thiên Ma bắt sao? Tại sao trông nàng giống như không bị gì cả?” – Minh Tuệ truyền âm trách vấn Thiết Ngưu.
“Đại nhân đừng để Thiên Ma lừa, muội muội chính là trúng phải tà thuật của hắn, thậm chí xem hắn thành phu quân, không thèm nhận người đại ca là thần. Tình cảm huynh muội của chúng thần rất tốt, nếu không phải trúng tà thù sao muội ấy lại trở nên như vậy.” – Thiết Ngưu liền giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.