Chương 14: Không gian thôn phệ
Thiên Nghịch
15/04/2015
Ngay lúc tiến vào trong hắc động do Thôn phệ lão nhân biến thành, trước mắt Nguyễn Hoàng nhanh chóng bị bóng tối bao trùm. Đây là loại bóng tối thuần túy, hoàn toàn ngăn cách thị giác, thậm chí ngay cả xúc giác cũng mất đi tác dụng.
Hắc ám, đây là thế giới hắc ám, không có một tia ánh sáng, không có một tia thanh âm, cả thế giới giống như hỗn độn sơ khai.
Hoàn cảnh không thể hình dung được là một loại tra tấn đáng sợ đối với người thường, dưới bóng tối như vậy, phảng phất ngay cả bản thân mình cũng không hề tồn tại.
Trong bóng đêm, Nguyễn Hoàng sau khi trải qua bối rối lúc đầu đã dần bình tĩnh lại, loại hoàn cảnh này đủ khiến người bình thường phát điên, nhưng hắn cũng hiểu rõ, càng là thời điểm như vậy thì hắn càng phải bình tĩnh. Nếu không hắn sẽ vĩnh viễn trầm luân tại trong bóng đêm này, không thoát khỏi đây được, cái loại tra tấn này so với chết còn đáng sợ hơn.
Được sự chấp nhận của thôn phệ lão nhân nghĩa có thể có được tiềm lực trở thành cường giả thiên địa, nhưng đạt được sự chấp nhận của lão cũng phải trải qua tôi luyện khảo nghiệm mà người thường không thể chịu được.
Lâm Động lẳng lặng hành tẩu trong bóng đêm, từng bước từng bước đi, không hề biết mệt mỏi. Trong bóng đêm hắn phải chịu đựng hắc ám, chịu đựng sự cô tịch.
Trong thế giới hắc ám, thời gian trở nên rất dài, một đạo thân ảnh chậm rãi hành tẩu trong đêm, giống như khổ hành tăng, vĩnh viễn bước đi không hề dừng lại.
Thời gian phảng phất như trôi qua rất lâu, vô cùng lâu, một năm, hai năm, năm năm…
Nguyễn Hoàng đã không còn khái niệm thời gian nữa. Một thời gian dài trong bóng đêm vô tận, hắn đã từng trải qua khủng hoảng, cũng từng điên cuồng tuyệt vọng, ở trong này chính là lao tù đáng sợ nhất trên thế gian.
Chỉ có điều,những trải qua khủng hoảng và tuyệt vọng,hình ảnh Tiểu Tiên Tử kiếp này và Nguyễn Hoàng linh kiếp trước lại hiện trong tâm trí hắn ,Hắn không thể để cho bóng tôi thôn phệ tinh thần hắn,vì như thế,hắn không thể gặp lại Hoàng Linh ,vì nàng đã hứa,kiếp này,nàng sẽ bên hắn mãi mãi,và cô bé'' biệt danh '' Tiểu Tiên Tử'' luôn giận giữ và xấu hổ kia,hay đối đầu với hắn,nhưng nếu bảo hắn không chút ưa thích nàng thì là dối lòng.Vậy nên, tâm thần Nguyễn Hoàng ngược lại dần trở nên tang thương và kiên định, sau đó gần như hắn đã quên mất sự tồn tại của chính mình, trong bóng đêm, một đạo thân ảnh từ từ bước đi.
Trong bóng đêm, thời gian trôi qua phảng phất như cả trăm năm.
****
Hắc động đột nhiên tỏa ra ba động, lão nhân nheo mắt, mỉm cười nhìn lỗ đen như chờ đợi điều gì .Không ngoài dự đoán của lão, một thân ảnh chật vật bước ra lỗ đen,đó chính là Tiểu Tiên Tử,đôi mắt xinh đẹp của nàng bị thay thế bằng sự hoảng hốt,sợ hãi. Hình như nàng cũng không chịu nổi sự cô độc trong hắc động. Nàng đứng đó, chậm rãi tiêu hóa trí nhớ của mình, tâm thần dần hồi phục.Gương mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt hoảng loạng đã dần bình tĩnh lại .Nàng cười khổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân, không hề thấy thân ảnh tên tiểu tử đáng ghét kia . Nàng ngồi xuống ,nhìn vào hắc động ,chờ hắn đi ra.
****
Một đạo thân ảnh hành tẩu trong đêm, bước chân của hắn vĩnh viễn như cũ, không hề có chút chênh lệch, hắn dường như quên cả chính mình, quên cả hắc ám, quên đi tất cả.
- Ta hành tẩu trong bóng tối,đã lĩnh ngộ chân lý thôn phệ. Thôn phệ, là thôn phệ tất cả,vạn vật thiên địa đều thôn phệ !
Trong bóng đêm, một đạo ý niệm yên lặng dần khuếch tán, thân ảnh vốn hành tẩu không biết bao lâu đã chậm rãi dừng chân lại.
Lúc đạo thân ảnh tạm dừng chân trong chốc lát, đột nhiên, trong bóng đêm vô tận một đạo ánh sáng từ sau lưng thân ảnh phát ra, cuối cùng lan đến dưới chân hắn. Một màn như vậy nhìn qua, tựa hồ như chỉ cần hắn xoay người đạp lên hào quang mà đi liền có thể đạp phá bóng đêm vô tận này.
Ánh sáng dừng tại dưới chân đạo thân ảnh, hắn cúi đầu nhìn ánh sáng giống như đã lâu rồi chưa từng nhìn thấy, trong ánh mắt trống rỗng đột nhiên có tia sáng chuyển động, trên khuôn mặt trẻ tuổi mỏi mệt đột nhiên hiện lên một nụ cười bình thản.
- Con đường trong lòng, tất cả ảo giác đều là giả! Hắc Động, ta đi ra khỏi thế giới hắc ám của ngươi đây!
Đạo thân ảnh nhẹ nhàng cười, trong tiếng cười lộ ra một loại tang thương. Rồi sau đó hắn cũng không chút quay đầu lại đi về phía hào quang, ngược lại tiếp tục bước, không hề sợ hãi cất bước đi vào trong bóng đêm.Theo bước chân mà hắn bước ra, ánh sáng phía sau nhất thời sụp đổ, hắc ám bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng giống như thủy tinh tan vỡ, rắc một tiếng hoàn toàn vỡ tan tành.
Hắc ám, đây là thế giới hắc ám, không có một tia ánh sáng, không có một tia thanh âm, cả thế giới giống như hỗn độn sơ khai.
Hoàn cảnh không thể hình dung được là một loại tra tấn đáng sợ đối với người thường, dưới bóng tối như vậy, phảng phất ngay cả bản thân mình cũng không hề tồn tại.
Trong bóng đêm, Nguyễn Hoàng sau khi trải qua bối rối lúc đầu đã dần bình tĩnh lại, loại hoàn cảnh này đủ khiến người bình thường phát điên, nhưng hắn cũng hiểu rõ, càng là thời điểm như vậy thì hắn càng phải bình tĩnh. Nếu không hắn sẽ vĩnh viễn trầm luân tại trong bóng đêm này, không thoát khỏi đây được, cái loại tra tấn này so với chết còn đáng sợ hơn.
Được sự chấp nhận của thôn phệ lão nhân nghĩa có thể có được tiềm lực trở thành cường giả thiên địa, nhưng đạt được sự chấp nhận của lão cũng phải trải qua tôi luyện khảo nghiệm mà người thường không thể chịu được.
Lâm Động lẳng lặng hành tẩu trong bóng đêm, từng bước từng bước đi, không hề biết mệt mỏi. Trong bóng đêm hắn phải chịu đựng hắc ám, chịu đựng sự cô tịch.
Trong thế giới hắc ám, thời gian trở nên rất dài, một đạo thân ảnh chậm rãi hành tẩu trong đêm, giống như khổ hành tăng, vĩnh viễn bước đi không hề dừng lại.
Thời gian phảng phất như trôi qua rất lâu, vô cùng lâu, một năm, hai năm, năm năm…
Nguyễn Hoàng đã không còn khái niệm thời gian nữa. Một thời gian dài trong bóng đêm vô tận, hắn đã từng trải qua khủng hoảng, cũng từng điên cuồng tuyệt vọng, ở trong này chính là lao tù đáng sợ nhất trên thế gian.
Chỉ có điều,những trải qua khủng hoảng và tuyệt vọng,hình ảnh Tiểu Tiên Tử kiếp này và Nguyễn Hoàng linh kiếp trước lại hiện trong tâm trí hắn ,Hắn không thể để cho bóng tôi thôn phệ tinh thần hắn,vì như thế,hắn không thể gặp lại Hoàng Linh ,vì nàng đã hứa,kiếp này,nàng sẽ bên hắn mãi mãi,và cô bé'' biệt danh '' Tiểu Tiên Tử'' luôn giận giữ và xấu hổ kia,hay đối đầu với hắn,nhưng nếu bảo hắn không chút ưa thích nàng thì là dối lòng.Vậy nên, tâm thần Nguyễn Hoàng ngược lại dần trở nên tang thương và kiên định, sau đó gần như hắn đã quên mất sự tồn tại của chính mình, trong bóng đêm, một đạo thân ảnh từ từ bước đi.
Trong bóng đêm, thời gian trôi qua phảng phất như cả trăm năm.
****
Hắc động đột nhiên tỏa ra ba động, lão nhân nheo mắt, mỉm cười nhìn lỗ đen như chờ đợi điều gì .Không ngoài dự đoán của lão, một thân ảnh chật vật bước ra lỗ đen,đó chính là Tiểu Tiên Tử,đôi mắt xinh đẹp của nàng bị thay thế bằng sự hoảng hốt,sợ hãi. Hình như nàng cũng không chịu nổi sự cô độc trong hắc động. Nàng đứng đó, chậm rãi tiêu hóa trí nhớ của mình, tâm thần dần hồi phục.Gương mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt hoảng loạng đã dần bình tĩnh lại .Nàng cười khổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân, không hề thấy thân ảnh tên tiểu tử đáng ghét kia . Nàng ngồi xuống ,nhìn vào hắc động ,chờ hắn đi ra.
****
Một đạo thân ảnh hành tẩu trong đêm, bước chân của hắn vĩnh viễn như cũ, không hề có chút chênh lệch, hắn dường như quên cả chính mình, quên cả hắc ám, quên đi tất cả.
- Ta hành tẩu trong bóng tối,đã lĩnh ngộ chân lý thôn phệ. Thôn phệ, là thôn phệ tất cả,vạn vật thiên địa đều thôn phệ !
Trong bóng đêm, một đạo ý niệm yên lặng dần khuếch tán, thân ảnh vốn hành tẩu không biết bao lâu đã chậm rãi dừng chân lại.
Lúc đạo thân ảnh tạm dừng chân trong chốc lát, đột nhiên, trong bóng đêm vô tận một đạo ánh sáng từ sau lưng thân ảnh phát ra, cuối cùng lan đến dưới chân hắn. Một màn như vậy nhìn qua, tựa hồ như chỉ cần hắn xoay người đạp lên hào quang mà đi liền có thể đạp phá bóng đêm vô tận này.
Ánh sáng dừng tại dưới chân đạo thân ảnh, hắn cúi đầu nhìn ánh sáng giống như đã lâu rồi chưa từng nhìn thấy, trong ánh mắt trống rỗng đột nhiên có tia sáng chuyển động, trên khuôn mặt trẻ tuổi mỏi mệt đột nhiên hiện lên một nụ cười bình thản.
- Con đường trong lòng, tất cả ảo giác đều là giả! Hắc Động, ta đi ra khỏi thế giới hắc ám của ngươi đây!
Đạo thân ảnh nhẹ nhàng cười, trong tiếng cười lộ ra một loại tang thương. Rồi sau đó hắn cũng không chút quay đầu lại đi về phía hào quang, ngược lại tiếp tục bước, không hề sợ hãi cất bước đi vào trong bóng đêm.Theo bước chân mà hắn bước ra, ánh sáng phía sau nhất thời sụp đổ, hắc ám bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng giống như thủy tinh tan vỡ, rắc một tiếng hoàn toàn vỡ tan tành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.