Chương 21: Không lối thoát !!Thuỷ Nhi !!
Thiên Nghịch
15/04/2015
Nơi này là dưới đáy vực sâu vạn trượng, nếu không có gì che lấp ở phía trên, đáng lẽ ra phải có ánh dương quang chiếu xuống mới đúng.Chỉ bất quá, không biết vì sao trên đầu bọn họ vẫn luôn ngưng tụ một tầng sương trắng, che mất đại bộ phận ánh sáng.Bởi vậy, hiện tại sơn cốc ngược lại có vẻ u ám mười phần.Mà theo thời gian trôi đi, khi sắc trời hoàn toàn về đêm, trong sơn cốc càng thêm hôn ám, có thể nói đưa tay không nhìn được năm ngón.Có lẽ bởi vì nơi này cách mặt đất vô cùng xa, lại thêm quanh năm không có ánh sáng chiếu tới.Thế nên nhiệt độ xung quanh so với mặt đất thấp hơn rất nhiều.
Nhất là lúc buổi tối, Nguyễn Hoàng hắn thậm chí cảm giác mình như tiến nhập vào hầm băng.Một ngày nằm đây, hiện thân thể Nguyễn Hoàng tựa hồ đã khôi phục một chút khí lực, vì vậy liền cố vận động thân thể mình một chút.
Tuy rằng kinh mạch trong thân thể bị đứt đoạn, nhưng đây chẳng qua chỉ khiến Nguyễn Hoàng hắn không thể vận dụng nguyên lực, còn lại tuyệt không ảnh hưởng tới năng lực hành động của hắn.Sở dĩ có cảm giác mất hết khí lực lúc trước là vì khi hắn rơi xuống vực đã tiêu hao toàn bộ lực lượng bản thân mà thôi.Ngồi dậy trên mặt đất,Hắn thuận lợi nâng nàng dậy, cho nàng dựa vào ngực mình, lúc này hắn mới có cơ hội kiểm tra tình huống của Tiểu Tiên Tử.
Sau khi kiểm tra một hồi, hắn cũng không rõ ràng lắm trên người nàng xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn qua hẳn là không có gì nguy hiểm tới tính mạng.
Hiện tại, hắn cũng không còn biện pháp nào, thoáng động chân một chút, mặc dù không có nguyên lực, nhưng qua hấp thụ tinh huyết cường hoá thân thể, lại được hắc Ma khí rèn luyện nên thân thể hắn cũng không chỉ là sắt vụn.Dùng chút lực, nhẹ nhàng bế nàng đang mê man lên, Nguyễn Hoàng liền bắt đầu chậm rãi tìm hiểu tình hình sơn cốc.Dựa theo quan sát lúc trước khi rơi xuống của Hàn Phong, sơn cốc này hẳn là rất lớn.
Nhưng chỉ đi vòng vo một hồi, hắn đã chạy tới đầu cùng.Không biết vì nguyên nhân gì,Nguyễn Hoàng đi không lâu lâu, phía trước liền bị một cỗ lực lượng không rõ ngăn trở.
Dùng tình huống thân thể hắn lúc này căn bản không thể phá được ngăn trở của cỗ lực lượng kia, rơi vào đường cùng,Nguyễn Hoàng không thể làm gì khác hơn là trở lại chỗ lúc đầu, mà hắn cũng phát hiện nơi này căn bản không có bất luận lối ra nào.Nói cách khác, bọn họ đã bị nhốt ở nơi này.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Hoàng không khỏi nhức đầu.
Nhưng hiển nhiên lúc này Nguyễn Hoàng cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi chung quanh tìm một địa phương sạch sẽ rồi nhóm lên một đống lửa.
Nơi này khắp nơi đều là cành khô lá rụng, công việc nhóm lửa vô cùng dễ dàng.Mà theo ánh lửa cháy lên, nguyên bản sơn cốc tối tăm, đưa tay không nhìn thấy năm ngón cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.Đồng dạng, nhiệt độ xung quanh cũng ấm áp lên một chút.Đương nhiên Nguyễn Hoàng tuy rằng không thể đưa nguyên lực ra ngoài, nhưng nhờ lực thôn phệ toả ra từ lỗ đen trong nê hoàn cung thôn phệ hàn khí , cộng thêm thân thể Ma cà rồng nên hắn cũng không bị lạnh.
Chẳng qua, lúc vừa tỉnh lại, hắn liền cảm giác được, thân thể nàng đang rất hư nhược, tuy rằng đang trong hôn mê nhưng thân thể mềm mại xinh đẹp kia thỉnh thoảng lại phát rung lên, hiển nhiên nhiệt độ xung quanh quá thấp khiến nàng cảm giác lạnh.Thẳng đến khi hắn ôm nàng vào ngồi cạnh đống lửa, thân thể nàng mới thoáng bình yên trở lại.
Nguyễn Hoàng đã lẽ định để nàng lại một bên, nhưng không biết có phải hay không nàng cảm giác thân thể Nguyễn Hoàng tương đối ấm áp, nên đôi tay nàng vẫn chăm chú ôm chặt không rời lấy Nguyễn Hoàng.
Nguyễn Hoàng cũng chỉ còn cách mặc nàng ôm lấy mình.
- Hiện tại bị vây ở đây, cũng không biết tình huống bên ngoài đám đệ tử Vạn Nguyên tông thế nào rồi ,có phải hay không ăn mừng việc hắn biến mất hay tiếc nuối bảo tàng trong người hắn!
Nguyễn Hoàng nhìn đống lửa trước mắt, thì thào lẩm bẩm.Tuy rằng tức giận, nhưng hắn không có bất luận biện pháp nào.Lúc này chỉ có thể chờ tới khi nàng tỉnh lại mới có thể biết được rốt cuộc lúc trước đã có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ tới đây,Hắn không khỏi cúi đầu, nhìn người con gái xinh đẹp đang ngủ vùi trong lòng mình.Lúc này, nàng ngược lại ít đi một phần nhí nhảnh,hoạt bát với thường này, lại thêm vào một phần điềm đạm và nhu hòa.
Bộ dáng này của nàng, Nguyễn Hoàng vẫn là lần đầu tiên thấy được.
Nói thật, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, Nguyễn Hoàng cũng nhịn không được mọc lên một cỗ xung động muốn ....!! May rằng ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu đã bị Nguyễn Hoàng đè nén xuống, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tuy rằng dung mạo và khí chất nàng cũng là thứ vô cùng hấp dẫn với Nguyễn Hoàng Có lẽ bởi vì Nguyễn Hoàng nhìn mình chăm chú, mà nàng đang trong hôn mê cũng tỉnh lại, mí mắt chớp động, đôi con ngươi sáng trong như bảo thạch lập tức mở ra.Chẳng qua, so với bình thường, lúc này đôi mắt nàng lại có vẻ vô thần, trong đó còn kèm theo một tia thống khổ.
Thấy biểu tình nàng như vậy,Nguyễn Hoàng cũng kinh dị, lập tức hỏi:
-'' Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao nàng lại lâm vào hôn mê?''
Mới vừa mở mắt ra, nàng liền phát hiện mình nằm gọn trong lòng Nguyễn Hoàng hắn, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nhưng nghe được nghi vấn của Nguyễn Hoàng, nàng liền nghĩ lại tình huống cơ thể mình.
-'' Ta… Dường như không có chút khí lực, hơn nữa toàn thân như nhũn ra.''Tiểu Tiên Tử quan một hồi quan sát tình huống thân thể mình, không khỏi nhăn mặt, yếu ớt nói.Nghe vậy,hắn cũng cau mày, lúc trước nàng vẫn chưa bị chút thương tổn, thế nào lại biến thành bộ dạng này.Qua miêu tả của Tiểu Tiên Tử, rất rõ ràng nàng đã sinh bệnh rồi.
Chỉ là, đối với một vũ giả mà nói, muốn sinh bệnh cũng là chuyện không dễ.Nhất là một võ giả có thực lực cửu nguyên vũ nguyên cảnh như nàng.
Có nguyên lực hộ thể, dưới tình huống bình thường, căn bản không có khả năng sinh bệnh được.
Bất quá,Nguyễn Hoàng liền nhớ lại tình huống lúc bị bọn Phương Hàn vây công.
Chẳng lẽ là vì phấn độc kia tạo thành.Nghĩ vậy, Nguyễn Hoàng liền cảm thấy rất có khả năng.
Nghĩ vậy, Nguyễn Hoàng mở miệng nói:
- ''Nàng trước hảo hảo nghỉ ngơi đi, hiện chúng ta đang bị nhốt trong sơn cốc này, chỉ sợ không dễ dàng đi ra.''
Nàng lại nhíu mày, lập tức nói:
- Nguyễn Hoàng, nơi này cũng không an toàn, lúc trước khi ngươi chưa tỉnh lại, không biết từ chỗ nào chui ra một một người rất cổ quái, xuất thủ với ta.
- Người cổ quái?
Nguyễn Hoàng nghi hoặc hỏi lại.
- Không sai, thực lực người nọ rất mạnh, ta không phải đối thủ của hắn!
Dừng một chút,nàng lại nói tiếp:
- Bất quá, ngay khi ta không còn chống cự được nữa, người nọ lại biến mất kỳ quái, sau đó ta liền ngất đi, cũng không biết người nọ có quay lại hay không.
Nghe nàng nói những câu này, Nguyễn Hoàng không khỏi rơi vào trong trầm tư.
…
Trầm ngâm trong chốc lát, Nguyễn Hoàng lại nhíu mày.
Lập tức nghi hoặc nói:
- ''Nàng xác định thật sự có một người như vậy không? Ta vừa rồi có dạo qua một vòng trong sơn cốc, căn bản không thấy bất cứ bóng người nào.''
- Điều này sao có thể?''
nàng có chút kinh dị nói.
Lập tức, nàng nhớ tới tình cảnh quái dị của lão giả kia lúc cuối cùng, vì vậy liền thuật lại cho hắn.
Nguyễn Hoàng nghe nàng kể rõ một lượt, cũng không lộ ra chút cổ quái nào, lập tức nói:
- Chiếu theo nàng mô tả, bản thân ta cũng từng thấy qua loại tình cảnh này.
- ''Thực sự?''
Nàng kinh ngạc nhìn Nguyễn Hoàng, hỏi lại.
Sau hi nghe Tiểu Tiên Tử thuật lại, Nguyễn Hoàng liền nghĩ tới sự tình Thôn phệ lão nhân ,giống như thôn phệ lão, tình huống của lão già thần bí kia giống như chỉ còn linh hồn.Nghĩ đên đây, Nguyễn Hoàng liền cảm giác đau đầu.Thực lực linh hồn kia mạnh không phải hắn hiện giờ có thể chống lại, trừ khi thôn phệ lão ra tay.Bất quá, lập tức Nguyễn Hoàng liền nghĩ tới hiện trạng thân thể mình, không khỏi cười khổ.Hắn lúc này tự thân còn khó bảo toàn, có thể hay không rời khỏi địa phương quỷ quái này còn là một vấn đề, đừng nói chi những chuyện khác.Hắn hơi cau mày trầm tư, lúc này nàng đột nhiên dùng ngữ khí yếu ớt, e thẹn của nữ nhi, nhẹ giọng nói:
- ''Ngươi… Có thể buông ta ra?''
- ''Hử?''
Nghe vậy, Nguyễn Hoàng cúi đầu nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn lộ ra một tia đỏ ửng mê người của nàng, dáng dấp này thật sự tràn ngập vô hạn mê hoặc.
Lúc này, Nguyễn Hoàng mới phát hiện, tư thế hai người có chút mập mờ.
Lúc trước khi nàng vẫn còn hôn mê thì không sao, nhưng hiện tại hai người đang giống như một đôi phu thê mười phần ân ái, thân mật cuộn vào một chỗ.
Chẳng qua, Nguyễn Hoàng có chút cười khổ nói:
- Cái này, trước tiên nàng buông tay ra, ta mới có thể động a!
Nàng nghe vậy, sắc mặt không khỏi đỏ lên, lúc này mới phát giác nguyên lai không biết từ lúc nào hai tay mình đang ôm chặt lấy thắt lưng hắn, đưa toàn thân mình dựa lên người hắn.
Nhìn thấy bản thân mình có cử động như vậy,nàng càng thêm xấu hổ không dám nhìn hắn trên mặt không còn nữa điểm tính cách tiểu thư như ngày thường.
Cắn răng, nàng dùng hết toàn bộ khí lực không nhiều lắm của mình, buông hai tay đang ôm cứng Nguyễn Hoàng xuống.
Hiện tại thân thể nàng đúng là mềm nhũn, không chút khí lực.
Nàng từ Nguyễn Hoàng tự nhiên biết được, có thể là do ảnh hưởng từ cỗ lực lượng thần bí trong rừng kia mới khiến nàng trong thời gian ngắn mất đi nguyên lực.
Hiện tại, nàng hoàn toàn trở thành một nữ tử bình thường, sức trói gà không chặt, so với Nguyễn Hoàng mà nói càng thêm suy nhược.
Nhìn thấy nàng buông tay khỏi người mình,Nguyễn Hoàng cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nàng xuống một bên, động tác mười phần cẩn thận.
Thấy động tác này của Nguyễn Hoàng, nội tâm nàng cũng có chút ấm áp.
Nàng nhìn hắn, nói tiếng nhỏ như muỗi :
-''Từ nay,huynh đừng gọi ta là Tiểu Tiên Tử, mà huynh hãy gọi ta là Thuỷ nhi đi .''
Nhất là lúc buổi tối, Nguyễn Hoàng hắn thậm chí cảm giác mình như tiến nhập vào hầm băng.Một ngày nằm đây, hiện thân thể Nguyễn Hoàng tựa hồ đã khôi phục một chút khí lực, vì vậy liền cố vận động thân thể mình một chút.
Tuy rằng kinh mạch trong thân thể bị đứt đoạn, nhưng đây chẳng qua chỉ khiến Nguyễn Hoàng hắn không thể vận dụng nguyên lực, còn lại tuyệt không ảnh hưởng tới năng lực hành động của hắn.Sở dĩ có cảm giác mất hết khí lực lúc trước là vì khi hắn rơi xuống vực đã tiêu hao toàn bộ lực lượng bản thân mà thôi.Ngồi dậy trên mặt đất,Hắn thuận lợi nâng nàng dậy, cho nàng dựa vào ngực mình, lúc này hắn mới có cơ hội kiểm tra tình huống của Tiểu Tiên Tử.
Sau khi kiểm tra một hồi, hắn cũng không rõ ràng lắm trên người nàng xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn qua hẳn là không có gì nguy hiểm tới tính mạng.
Hiện tại, hắn cũng không còn biện pháp nào, thoáng động chân một chút, mặc dù không có nguyên lực, nhưng qua hấp thụ tinh huyết cường hoá thân thể, lại được hắc Ma khí rèn luyện nên thân thể hắn cũng không chỉ là sắt vụn.Dùng chút lực, nhẹ nhàng bế nàng đang mê man lên, Nguyễn Hoàng liền bắt đầu chậm rãi tìm hiểu tình hình sơn cốc.Dựa theo quan sát lúc trước khi rơi xuống của Hàn Phong, sơn cốc này hẳn là rất lớn.
Nhưng chỉ đi vòng vo một hồi, hắn đã chạy tới đầu cùng.Không biết vì nguyên nhân gì,Nguyễn Hoàng đi không lâu lâu, phía trước liền bị một cỗ lực lượng không rõ ngăn trở.
Dùng tình huống thân thể hắn lúc này căn bản không thể phá được ngăn trở của cỗ lực lượng kia, rơi vào đường cùng,Nguyễn Hoàng không thể làm gì khác hơn là trở lại chỗ lúc đầu, mà hắn cũng phát hiện nơi này căn bản không có bất luận lối ra nào.Nói cách khác, bọn họ đã bị nhốt ở nơi này.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Hoàng không khỏi nhức đầu.
Nhưng hiển nhiên lúc này Nguyễn Hoàng cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi chung quanh tìm một địa phương sạch sẽ rồi nhóm lên một đống lửa.
Nơi này khắp nơi đều là cành khô lá rụng, công việc nhóm lửa vô cùng dễ dàng.Mà theo ánh lửa cháy lên, nguyên bản sơn cốc tối tăm, đưa tay không nhìn thấy năm ngón cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.Đồng dạng, nhiệt độ xung quanh cũng ấm áp lên một chút.Đương nhiên Nguyễn Hoàng tuy rằng không thể đưa nguyên lực ra ngoài, nhưng nhờ lực thôn phệ toả ra từ lỗ đen trong nê hoàn cung thôn phệ hàn khí , cộng thêm thân thể Ma cà rồng nên hắn cũng không bị lạnh.
Chẳng qua, lúc vừa tỉnh lại, hắn liền cảm giác được, thân thể nàng đang rất hư nhược, tuy rằng đang trong hôn mê nhưng thân thể mềm mại xinh đẹp kia thỉnh thoảng lại phát rung lên, hiển nhiên nhiệt độ xung quanh quá thấp khiến nàng cảm giác lạnh.Thẳng đến khi hắn ôm nàng vào ngồi cạnh đống lửa, thân thể nàng mới thoáng bình yên trở lại.
Nguyễn Hoàng đã lẽ định để nàng lại một bên, nhưng không biết có phải hay không nàng cảm giác thân thể Nguyễn Hoàng tương đối ấm áp, nên đôi tay nàng vẫn chăm chú ôm chặt không rời lấy Nguyễn Hoàng.
Nguyễn Hoàng cũng chỉ còn cách mặc nàng ôm lấy mình.
- Hiện tại bị vây ở đây, cũng không biết tình huống bên ngoài đám đệ tử Vạn Nguyên tông thế nào rồi ,có phải hay không ăn mừng việc hắn biến mất hay tiếc nuối bảo tàng trong người hắn!
Nguyễn Hoàng nhìn đống lửa trước mắt, thì thào lẩm bẩm.Tuy rằng tức giận, nhưng hắn không có bất luận biện pháp nào.Lúc này chỉ có thể chờ tới khi nàng tỉnh lại mới có thể biết được rốt cuộc lúc trước đã có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ tới đây,Hắn không khỏi cúi đầu, nhìn người con gái xinh đẹp đang ngủ vùi trong lòng mình.Lúc này, nàng ngược lại ít đi một phần nhí nhảnh,hoạt bát với thường này, lại thêm vào một phần điềm đạm và nhu hòa.
Bộ dáng này của nàng, Nguyễn Hoàng vẫn là lần đầu tiên thấy được.
Nói thật, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, Nguyễn Hoàng cũng nhịn không được mọc lên một cỗ xung động muốn ....!! May rằng ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu đã bị Nguyễn Hoàng đè nén xuống, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tuy rằng dung mạo và khí chất nàng cũng là thứ vô cùng hấp dẫn với Nguyễn Hoàng Có lẽ bởi vì Nguyễn Hoàng nhìn mình chăm chú, mà nàng đang trong hôn mê cũng tỉnh lại, mí mắt chớp động, đôi con ngươi sáng trong như bảo thạch lập tức mở ra.Chẳng qua, so với bình thường, lúc này đôi mắt nàng lại có vẻ vô thần, trong đó còn kèm theo một tia thống khổ.
Thấy biểu tình nàng như vậy,Nguyễn Hoàng cũng kinh dị, lập tức hỏi:
-'' Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao nàng lại lâm vào hôn mê?''
Mới vừa mở mắt ra, nàng liền phát hiện mình nằm gọn trong lòng Nguyễn Hoàng hắn, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nhưng nghe được nghi vấn của Nguyễn Hoàng, nàng liền nghĩ lại tình huống cơ thể mình.
-'' Ta… Dường như không có chút khí lực, hơn nữa toàn thân như nhũn ra.''Tiểu Tiên Tử quan một hồi quan sát tình huống thân thể mình, không khỏi nhăn mặt, yếu ớt nói.Nghe vậy,hắn cũng cau mày, lúc trước nàng vẫn chưa bị chút thương tổn, thế nào lại biến thành bộ dạng này.Qua miêu tả của Tiểu Tiên Tử, rất rõ ràng nàng đã sinh bệnh rồi.
Chỉ là, đối với một vũ giả mà nói, muốn sinh bệnh cũng là chuyện không dễ.Nhất là một võ giả có thực lực cửu nguyên vũ nguyên cảnh như nàng.
Có nguyên lực hộ thể, dưới tình huống bình thường, căn bản không có khả năng sinh bệnh được.
Bất quá,Nguyễn Hoàng liền nhớ lại tình huống lúc bị bọn Phương Hàn vây công.
Chẳng lẽ là vì phấn độc kia tạo thành.Nghĩ vậy, Nguyễn Hoàng liền cảm thấy rất có khả năng.
Nghĩ vậy, Nguyễn Hoàng mở miệng nói:
- ''Nàng trước hảo hảo nghỉ ngơi đi, hiện chúng ta đang bị nhốt trong sơn cốc này, chỉ sợ không dễ dàng đi ra.''
Nàng lại nhíu mày, lập tức nói:
- Nguyễn Hoàng, nơi này cũng không an toàn, lúc trước khi ngươi chưa tỉnh lại, không biết từ chỗ nào chui ra một một người rất cổ quái, xuất thủ với ta.
- Người cổ quái?
Nguyễn Hoàng nghi hoặc hỏi lại.
- Không sai, thực lực người nọ rất mạnh, ta không phải đối thủ của hắn!
Dừng một chút,nàng lại nói tiếp:
- Bất quá, ngay khi ta không còn chống cự được nữa, người nọ lại biến mất kỳ quái, sau đó ta liền ngất đi, cũng không biết người nọ có quay lại hay không.
Nghe nàng nói những câu này, Nguyễn Hoàng không khỏi rơi vào trong trầm tư.
…
Trầm ngâm trong chốc lát, Nguyễn Hoàng lại nhíu mày.
Lập tức nghi hoặc nói:
- ''Nàng xác định thật sự có một người như vậy không? Ta vừa rồi có dạo qua một vòng trong sơn cốc, căn bản không thấy bất cứ bóng người nào.''
- Điều này sao có thể?''
nàng có chút kinh dị nói.
Lập tức, nàng nhớ tới tình cảnh quái dị của lão giả kia lúc cuối cùng, vì vậy liền thuật lại cho hắn.
Nguyễn Hoàng nghe nàng kể rõ một lượt, cũng không lộ ra chút cổ quái nào, lập tức nói:
- Chiếu theo nàng mô tả, bản thân ta cũng từng thấy qua loại tình cảnh này.
- ''Thực sự?''
Nàng kinh ngạc nhìn Nguyễn Hoàng, hỏi lại.
Sau hi nghe Tiểu Tiên Tử thuật lại, Nguyễn Hoàng liền nghĩ tới sự tình Thôn phệ lão nhân ,giống như thôn phệ lão, tình huống của lão già thần bí kia giống như chỉ còn linh hồn.Nghĩ đên đây, Nguyễn Hoàng liền cảm giác đau đầu.Thực lực linh hồn kia mạnh không phải hắn hiện giờ có thể chống lại, trừ khi thôn phệ lão ra tay.Bất quá, lập tức Nguyễn Hoàng liền nghĩ tới hiện trạng thân thể mình, không khỏi cười khổ.Hắn lúc này tự thân còn khó bảo toàn, có thể hay không rời khỏi địa phương quỷ quái này còn là một vấn đề, đừng nói chi những chuyện khác.Hắn hơi cau mày trầm tư, lúc này nàng đột nhiên dùng ngữ khí yếu ớt, e thẹn của nữ nhi, nhẹ giọng nói:
- ''Ngươi… Có thể buông ta ra?''
- ''Hử?''
Nghe vậy, Nguyễn Hoàng cúi đầu nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn lộ ra một tia đỏ ửng mê người của nàng, dáng dấp này thật sự tràn ngập vô hạn mê hoặc.
Lúc này, Nguyễn Hoàng mới phát hiện, tư thế hai người có chút mập mờ.
Lúc trước khi nàng vẫn còn hôn mê thì không sao, nhưng hiện tại hai người đang giống như một đôi phu thê mười phần ân ái, thân mật cuộn vào một chỗ.
Chẳng qua, Nguyễn Hoàng có chút cười khổ nói:
- Cái này, trước tiên nàng buông tay ra, ta mới có thể động a!
Nàng nghe vậy, sắc mặt không khỏi đỏ lên, lúc này mới phát giác nguyên lai không biết từ lúc nào hai tay mình đang ôm chặt lấy thắt lưng hắn, đưa toàn thân mình dựa lên người hắn.
Nhìn thấy bản thân mình có cử động như vậy,nàng càng thêm xấu hổ không dám nhìn hắn trên mặt không còn nữa điểm tính cách tiểu thư như ngày thường.
Cắn răng, nàng dùng hết toàn bộ khí lực không nhiều lắm của mình, buông hai tay đang ôm cứng Nguyễn Hoàng xuống.
Hiện tại thân thể nàng đúng là mềm nhũn, không chút khí lực.
Nàng từ Nguyễn Hoàng tự nhiên biết được, có thể là do ảnh hưởng từ cỗ lực lượng thần bí trong rừng kia mới khiến nàng trong thời gian ngắn mất đi nguyên lực.
Hiện tại, nàng hoàn toàn trở thành một nữ tử bình thường, sức trói gà không chặt, so với Nguyễn Hoàng mà nói càng thêm suy nhược.
Nhìn thấy nàng buông tay khỏi người mình,Nguyễn Hoàng cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nàng xuống một bên, động tác mười phần cẩn thận.
Thấy động tác này của Nguyễn Hoàng, nội tâm nàng cũng có chút ấm áp.
Nàng nhìn hắn, nói tiếng nhỏ như muỗi :
-''Từ nay,huynh đừng gọi ta là Tiểu Tiên Tử, mà huynh hãy gọi ta là Thuỷ nhi đi .''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.