Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng
Chương 95: Bách tính
Cung Tỏa Băng Tâm
01/08/2023
" Hữu Bạch vốn là người chết, thân xác thật của hắn đã bị mục rửa, sống
nhờ vào gân giao long của ta phải hấp thụ đủ linh khí và thảo dược mới
có thể trở lại như người thường
Thời gian hai năm là thời gian nhanh nhất để Hữu Bạch quay lại nhân gian "
Hắn một hơi trình bày cho Y Ngạn hiểu, từng câu từng chữ rõ rệt.
Chuyện hồi sinh người đã chết không xa lạ với Y Ngạn, chính bản thân nàng cũng biết muốn làm một người đã chết sống lại không phải chuyện đơn giản, vừa phải bỏ công vừa phải bỏ thời gian.
Trải qua bi kịch mà Hữu Bạch vẫn còn cơ hội sống lại đã là sự thương xót của ông trời ban tặng. Chỉ mất có hai năm để nam nhân ấy sống lại như người bình thường, thời gian như vậy đã là quá nhanh.
Y Ngạn không còn thắc mắc, cũng không đòi hỏi, ngồi ở mép vỏ trai nhìn ngắm không rời mắt, mị thái tươi tắn hẳn lên. Nàng quên mất sự có mặt của Tinh Vương Minh, lưu luyến nắm chặt bàn lạnh lẽo của Hữu Bạch.
Hắn ở sau nàng ghen tị, căn bản là không thích. Hồi sinh Hữu Bạch không phải để thấy nàng tình tứ với nam nhân khác, cho nên hắn buộc phải nói cho nàng một sự thật.
" Hai năm sau Hữu Bạch sống trở lại nhưng sẽ không còn lưu giữ kí ức khi xưa nữa
Hắn sẽ không còn nhớ bản thân đã từng yêu nàng nữa đâu "
" Mất kí ức ? "
Cơ mặt đang căng bỗng chốc thản ra, một màu xám xịt bao trùm của khuôn mặt nhỏ, cảm giác trong lòng khó chịu như nàng đang dần ngộ ra điều gì đó.
Đôi mắt tuyệt đẹp còn đang ướt nhìn chòng chọc vào hắn, nàng mạnh dạn hỏi.
" Ý ngươi là sao chứ ? "
" Hữu Bạch hiện giờ chỉ là linh hồn nương nhờ gân của ta, từ thân cho tới đầu óc toàn bộ toàn bộ đều mới mẻ, sẽ không lưu giữ lại những chuyện xưa đâu "
Giọng nói ảm đạm, hắn biết trước nàng sẽ hỏi, nhớ đến lời của Lưu Ly từng nói hắn áp dụng ngay lúc này giải thích.
" Nàng và hắn không quay lại được đâu
Ngạn Nhi nàng là của riêng ta
Cho hắn sống là vì ta muốn làm nàng vui vẻ "
Đây chính là mục đích của hắn, thẳng thắn mà nói để nàng không ôm mộng hàn gắn với người cũ.
Hắn thủng thẳng ngồi xuống cạnh nàng, ngón tay vút nhẹ một đường từ cần cổ của nam nhân kia xuống trước ngực, nhắm vào trái tim đang đập, nói.
" Ngạn Nhi nàng phải ghi nhớ một điều
Tinh Vương Minh này cho nàng thứ gì thì cũng có thể lấy lại thứ đó "
Thanh âm lãnh khốc đầy hàm ý, ngón tay rời khỏi ngực nam nhân kia dứt khoát, biểu tình trên khuôn mặt luôn nghiêm túc cao lãnh.
Y Ngạn vừa vui giờ lại đầy sự nặng nề, nàng không ngốc, quá hiểu lòng dạ của hắn, độc chiếm nàng lên đến mức cùng cực, dù Hữu Bạch chưa từng bị hắn giết thì nàng và nam nhân này cũng không có cơ hội đến với nhau.
Hữu Bạch sống là chuyện vui, trải qua khổ sở cũng quá nhiều, quên đi cũng tốt, như vậy nam nhân lương thiện này có thể làm lại từ đầu, không nhớ đến nàng lại càng hay.
Bàn tay đang nắm chặt lập tức buông ra đầy mất mát, Y Ngạn sờ vào khuôn mặt lạnh lẽo của nam nhân đang ngủ say lần cuối như từ biệt.
" Hữu Bạch...mong chàng sau này sẽ sống tốt... "
Hắn hài lòng khi nghe được câu nói đó, ngoài ý muốn nhếch môi cười thỏa mãn, chính tay hắn quẹt vào khóe mắt cay xòe của nàng, vân ve trên má ướt át 7 phần nuông chiều, 3 phần nhắc nhở.
" Bảo bối ngoan, đừng buồn, sau này chỉ cần nàng một lòng một dạ dù nàng muốn gì ta cũng cho nàng hết "
Y Ngạn hít lấy một hơi thật đồng đều chấp nhận duyên số giữa nàng và Hữu Bạch đã chấm dứt, không dây dưa gạt tay kẻ kia chóng đứng dậy, to gan lớn mật yêu cầu.
" Ta muốn được tự do "
" Được "
Giọng nói mang ý vị, hắn thong thả đứng lên vương tay mạnh mẽ kéo nàng vào lòng ôm ấp, bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt mái tóc mềm mượt, thì thầm.
" Ta cho nàng có lại thần lực, cho nàng tự do đi lại trong ma giới
Nhưng...khi nào đến ngày đại hôn ta mới cho phép nàng được tự do... "
Y Ngạn nhắm mắt bất lực, hắn thật quá cố chấp, rõ ràng hiểu ý của nàng nhưng lại chuyển sang chuyện khác.
Nàng bị hắn ôm vào lòng chẳng thiết phản kháng, hai năm nàng đã quá mệt mỏi với cơn ác mộng, vào lúc này nàng không muốn nói nhiều, trong đầu lại nhảy ý, cuối cùng nàng cũng thông câu nói ẩn ý của Liễu Linh.
Trốn chạy không phải là cách, sinh mệnh chỉ có một, nàng muốn dùng sinh mệnh của bản thân đổi lại sự yên bình cho bách tính ở nhân giới.
" Ngươi có thể đưa ta nhìn ngắm nhân giới một lần không ?
Suốt một tháng nay ta đều không bước ra phòng "
Thanh âm nhạt nhẽo, nàng mạnh tay đẩy người hắn ra, ánh mắt thanh lãnh hướng xuống sương khói dưới chân.
Trong lòng nàng đang lưu luyến điều gì hắn biết rõ, yêu cầu của nàng không quá đáng, dẫu sao nhốt nàng trong phòng kín lâu như vậy cũng nên cho nàng ra ngoài một chút.
" Ta đưa nàng đến nhân giới "
Dứt lời, hắn liền đưa nàng đến nhân giới, đến một nơi mà nàng từng muốn sống nhất, chính là cung điện thái tử ngày xưa của nước Ngô.
Bấy giờ toàn bộ nước Ngô đã xác nhập thành một phần của nước Triệu, mọi thứ đều được đập đi xây dựng lại, không còn lưu giữ một phần nào của nước Ngô trừ lăng tẩm của hoàng tộc.
Năm đó khi Bạc đế của nước Triệu thảo phạt thành công, nhân đế nước Ngô không khuất phục, trước sức ép của 8 nước còn lại ông đã tự tay giết tất cả người trong hoàng thất, tự sát trước khi lính của nước khác đến cung điện.
Bạc đế chứng kiến những cái xác nằm ngổn ngang, tiếc thay cho một thời xưng vương, những người sau khi chết đều được Bạc đế chôn cất trong lăng tẩm đàng hoàng như một sự tôn trọng cuối cùng.
Y Ngạn và hắn ẩn mình chẳng ai có thể nhìn thấy, đi khắp nơi trong cung điện xa lạ, mùa đông ở nhân giới cũng đã kéo đến, Y Ngạn cảm nhận cái lạnh lẽo ở đây không khác gì so với ma giới.
Phải chăng do lòng nàng đã chết mới có cảm nhận này ?
Nàng cũng không còn rõ nữa, bước chân tự động di chuyển khắp nơi, đôi mắt thẫn thờ quan sát từng ngóc ngách thật kĩ lưỡng, trong đầu không ngừng mường tượng ra những hình ảnh tươi đẹp khi xưa.
3 năm nàng quen biết Hữu Bạch lúc nào cũng lén đến gặp y, ở nơi này, không bao giờ nàng quên được từng chi tiết cảnh vật của Hàn Phúc cung. Thế nhưng, Hàn Phúc cung đã không còn như xưa, người mất nước mất, không thể làm lại từ đầu.
Y Ngạn lại cùng hắn đi đến lăng tẩm, lưu luyến những người đã mất rồi lại lên tòa thành cao chót vót của kinh thành nhìn xuống từng bách tính.
Không ít người dân cực khổ đang chật vật giữa mùa đông giá rét, một tiểu cô nương chạc 9 10 tuổi, đang giành giựt chút thức ăn dư thừa từ quán trọ bị kẻ khác hất hủi đánh không thương tiếc lọt vào mắt nàng.
Mất tự chủ, nàng muốn xuống giúp lại quên mất mình đang ẩn thân còn bị kìm hãm thần lực, đành hèn mọn cầu kẻ bên cạnh.
" Giúp tiểu cô nương đó được không ? "
Không một chút do dự, cánh tay rắn chắc chế trụ eo nhỏ, ôm nàng vào lòng bay xuống đó.
Hắn để nàng đứng ở một góc còn bản thân ra tay trừng phạt những kẻ bắt nạt tiểu cô nương yếu đuối.
Vài cú đá những kẻ kia liền hoảng hồn chạy đi, tiểu cô nương đáng thương còn đang bò dưới lớp tuyết trắng xóa nhặt thức ăn bị văng ra đất.
Y Ngạn khẩn trương đỡ tiểu cô nương đứng lên, gấp gáp hỏi.
" Tiểu muội muội có làm sao không ? "
Tiểu cô nương lắc đầu, đầu óc chỉ chú ý đến phần thức ăn bị bẩn trên tay, ăn lấy ăn để không nói tiếng nào.
Nàng phủi lớp đất cát trên người tiểu cô nương ấy, mặt mày xinh xắn lấm lem, hai cánh tay nhỏ còn có vết bầm vì bị đánh làm cho nàng xót xa vô cùng.
Thức ăn trên tay bé nhỏ dơ hết, còn là đồ thiu, nàng sợ tiểu cô nương ăn vào sẽ đau bụng có lòng ngăn cản.
" Tiểu muội muội đừng ăn, bẩn lắm, nó hư rồi "
" Ưm, không "
Thân hình nhỏ nhắn kịch liệt giựt lùi không cho Y Ngạn đụng vào số thức ăn trên tay, nhanh chóng bỏ hết vào mồm làm cho nàng không kịp phản ứng.
Cái miệng nhỏ nhai nhanh nhảu nuốt hết vào bụng, tiểu cô nương đăm đăm đôi mắt ướt át đầy thê lương vào người nàng không nói lời nào bỏ chạy.
Có lẽ vì thấy nàng là người lạ, lại là con nít còn bị đánh không dám tiếp xúc nên tránh xa, khiến cho nội tâm của người vốn lương thiện không chịu nổi cảnh này đuổi theo.
" Ngạn Nhi "
Nàng đột ngột đuổi theo tiểu cô nương làm cho nam nhân kia sợ lạc mất nàng cũng phải chạy theo, tới một ngôi miêu hoang thì dừng lại.
Y Ngạn và hắn đều đứng ở khung cửa xập xệ nhìn vào trong, có tận 10 người lớn nhỏ gầy gò vì nhịn đói quá lâu, quần áo rách rưới như ăn mày. Tiểu cô nương kia cũng có mặt, ngồi một góc hớp một ít nước.
Cơn đói hoành hành những người đó nằm la liệt ở dưới đất, còn run rẩy bởi cái giá rét của mùa đông, có người có chút sức lực ngồi ở một góc oán thán.
Bách tính đang sống cuộc sống bình yên, cơm no áo ấm ở nước Ngô lại vì chiến loạn mà lầm than, họ không những bị chính đồng loại là con người giết hại mà còn có cả yêu ma ở nhân giới.
Mặc dù hiện giờ ma giới đã ngừng thảo phạt nhưng cuộc sống của bách tính đã lâm vào con đường khổ sở, khó có thể vực dậy. Ai ai trong khắp nơi đều có chung lời mắng chửi vị công chúa bỏ trốn của ma giới.
Nước mắt không cầm được lặng lẽ rơi, Y Ngạn nhìn một lúc liền xoay ra sau, cầu hắn.
" Có thể cho họ chút ngân lượng không ? "
Thanh âm nhu mềm đáng thương, cánh tay lạnh lẽo nắm lấy vạt tay áo của hắn, sắc thái trên cả khuôn mặt mĩ miều thành khẩn làm hắn động lòng trắc ẩn.
Thời gian hai năm là thời gian nhanh nhất để Hữu Bạch quay lại nhân gian "
Hắn một hơi trình bày cho Y Ngạn hiểu, từng câu từng chữ rõ rệt.
Chuyện hồi sinh người đã chết không xa lạ với Y Ngạn, chính bản thân nàng cũng biết muốn làm một người đã chết sống lại không phải chuyện đơn giản, vừa phải bỏ công vừa phải bỏ thời gian.
Trải qua bi kịch mà Hữu Bạch vẫn còn cơ hội sống lại đã là sự thương xót của ông trời ban tặng. Chỉ mất có hai năm để nam nhân ấy sống lại như người bình thường, thời gian như vậy đã là quá nhanh.
Y Ngạn không còn thắc mắc, cũng không đòi hỏi, ngồi ở mép vỏ trai nhìn ngắm không rời mắt, mị thái tươi tắn hẳn lên. Nàng quên mất sự có mặt của Tinh Vương Minh, lưu luyến nắm chặt bàn lạnh lẽo của Hữu Bạch.
Hắn ở sau nàng ghen tị, căn bản là không thích. Hồi sinh Hữu Bạch không phải để thấy nàng tình tứ với nam nhân khác, cho nên hắn buộc phải nói cho nàng một sự thật.
" Hai năm sau Hữu Bạch sống trở lại nhưng sẽ không còn lưu giữ kí ức khi xưa nữa
Hắn sẽ không còn nhớ bản thân đã từng yêu nàng nữa đâu "
" Mất kí ức ? "
Cơ mặt đang căng bỗng chốc thản ra, một màu xám xịt bao trùm của khuôn mặt nhỏ, cảm giác trong lòng khó chịu như nàng đang dần ngộ ra điều gì đó.
Đôi mắt tuyệt đẹp còn đang ướt nhìn chòng chọc vào hắn, nàng mạnh dạn hỏi.
" Ý ngươi là sao chứ ? "
" Hữu Bạch hiện giờ chỉ là linh hồn nương nhờ gân của ta, từ thân cho tới đầu óc toàn bộ toàn bộ đều mới mẻ, sẽ không lưu giữ lại những chuyện xưa đâu "
Giọng nói ảm đạm, hắn biết trước nàng sẽ hỏi, nhớ đến lời của Lưu Ly từng nói hắn áp dụng ngay lúc này giải thích.
" Nàng và hắn không quay lại được đâu
Ngạn Nhi nàng là của riêng ta
Cho hắn sống là vì ta muốn làm nàng vui vẻ "
Đây chính là mục đích của hắn, thẳng thắn mà nói để nàng không ôm mộng hàn gắn với người cũ.
Hắn thủng thẳng ngồi xuống cạnh nàng, ngón tay vút nhẹ một đường từ cần cổ của nam nhân kia xuống trước ngực, nhắm vào trái tim đang đập, nói.
" Ngạn Nhi nàng phải ghi nhớ một điều
Tinh Vương Minh này cho nàng thứ gì thì cũng có thể lấy lại thứ đó "
Thanh âm lãnh khốc đầy hàm ý, ngón tay rời khỏi ngực nam nhân kia dứt khoát, biểu tình trên khuôn mặt luôn nghiêm túc cao lãnh.
Y Ngạn vừa vui giờ lại đầy sự nặng nề, nàng không ngốc, quá hiểu lòng dạ của hắn, độc chiếm nàng lên đến mức cùng cực, dù Hữu Bạch chưa từng bị hắn giết thì nàng và nam nhân này cũng không có cơ hội đến với nhau.
Hữu Bạch sống là chuyện vui, trải qua khổ sở cũng quá nhiều, quên đi cũng tốt, như vậy nam nhân lương thiện này có thể làm lại từ đầu, không nhớ đến nàng lại càng hay.
Bàn tay đang nắm chặt lập tức buông ra đầy mất mát, Y Ngạn sờ vào khuôn mặt lạnh lẽo của nam nhân đang ngủ say lần cuối như từ biệt.
" Hữu Bạch...mong chàng sau này sẽ sống tốt... "
Hắn hài lòng khi nghe được câu nói đó, ngoài ý muốn nhếch môi cười thỏa mãn, chính tay hắn quẹt vào khóe mắt cay xòe của nàng, vân ve trên má ướt át 7 phần nuông chiều, 3 phần nhắc nhở.
" Bảo bối ngoan, đừng buồn, sau này chỉ cần nàng một lòng một dạ dù nàng muốn gì ta cũng cho nàng hết "
Y Ngạn hít lấy một hơi thật đồng đều chấp nhận duyên số giữa nàng và Hữu Bạch đã chấm dứt, không dây dưa gạt tay kẻ kia chóng đứng dậy, to gan lớn mật yêu cầu.
" Ta muốn được tự do "
" Được "
Giọng nói mang ý vị, hắn thong thả đứng lên vương tay mạnh mẽ kéo nàng vào lòng ôm ấp, bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt mái tóc mềm mượt, thì thầm.
" Ta cho nàng có lại thần lực, cho nàng tự do đi lại trong ma giới
Nhưng...khi nào đến ngày đại hôn ta mới cho phép nàng được tự do... "
Y Ngạn nhắm mắt bất lực, hắn thật quá cố chấp, rõ ràng hiểu ý của nàng nhưng lại chuyển sang chuyện khác.
Nàng bị hắn ôm vào lòng chẳng thiết phản kháng, hai năm nàng đã quá mệt mỏi với cơn ác mộng, vào lúc này nàng không muốn nói nhiều, trong đầu lại nhảy ý, cuối cùng nàng cũng thông câu nói ẩn ý của Liễu Linh.
Trốn chạy không phải là cách, sinh mệnh chỉ có một, nàng muốn dùng sinh mệnh của bản thân đổi lại sự yên bình cho bách tính ở nhân giới.
" Ngươi có thể đưa ta nhìn ngắm nhân giới một lần không ?
Suốt một tháng nay ta đều không bước ra phòng "
Thanh âm nhạt nhẽo, nàng mạnh tay đẩy người hắn ra, ánh mắt thanh lãnh hướng xuống sương khói dưới chân.
Trong lòng nàng đang lưu luyến điều gì hắn biết rõ, yêu cầu của nàng không quá đáng, dẫu sao nhốt nàng trong phòng kín lâu như vậy cũng nên cho nàng ra ngoài một chút.
" Ta đưa nàng đến nhân giới "
Dứt lời, hắn liền đưa nàng đến nhân giới, đến một nơi mà nàng từng muốn sống nhất, chính là cung điện thái tử ngày xưa của nước Ngô.
Bấy giờ toàn bộ nước Ngô đã xác nhập thành một phần của nước Triệu, mọi thứ đều được đập đi xây dựng lại, không còn lưu giữ một phần nào của nước Ngô trừ lăng tẩm của hoàng tộc.
Năm đó khi Bạc đế của nước Triệu thảo phạt thành công, nhân đế nước Ngô không khuất phục, trước sức ép của 8 nước còn lại ông đã tự tay giết tất cả người trong hoàng thất, tự sát trước khi lính của nước khác đến cung điện.
Bạc đế chứng kiến những cái xác nằm ngổn ngang, tiếc thay cho một thời xưng vương, những người sau khi chết đều được Bạc đế chôn cất trong lăng tẩm đàng hoàng như một sự tôn trọng cuối cùng.
Y Ngạn và hắn ẩn mình chẳng ai có thể nhìn thấy, đi khắp nơi trong cung điện xa lạ, mùa đông ở nhân giới cũng đã kéo đến, Y Ngạn cảm nhận cái lạnh lẽo ở đây không khác gì so với ma giới.
Phải chăng do lòng nàng đã chết mới có cảm nhận này ?
Nàng cũng không còn rõ nữa, bước chân tự động di chuyển khắp nơi, đôi mắt thẫn thờ quan sát từng ngóc ngách thật kĩ lưỡng, trong đầu không ngừng mường tượng ra những hình ảnh tươi đẹp khi xưa.
3 năm nàng quen biết Hữu Bạch lúc nào cũng lén đến gặp y, ở nơi này, không bao giờ nàng quên được từng chi tiết cảnh vật của Hàn Phúc cung. Thế nhưng, Hàn Phúc cung đã không còn như xưa, người mất nước mất, không thể làm lại từ đầu.
Y Ngạn lại cùng hắn đi đến lăng tẩm, lưu luyến những người đã mất rồi lại lên tòa thành cao chót vót của kinh thành nhìn xuống từng bách tính.
Không ít người dân cực khổ đang chật vật giữa mùa đông giá rét, một tiểu cô nương chạc 9 10 tuổi, đang giành giựt chút thức ăn dư thừa từ quán trọ bị kẻ khác hất hủi đánh không thương tiếc lọt vào mắt nàng.
Mất tự chủ, nàng muốn xuống giúp lại quên mất mình đang ẩn thân còn bị kìm hãm thần lực, đành hèn mọn cầu kẻ bên cạnh.
" Giúp tiểu cô nương đó được không ? "
Không một chút do dự, cánh tay rắn chắc chế trụ eo nhỏ, ôm nàng vào lòng bay xuống đó.
Hắn để nàng đứng ở một góc còn bản thân ra tay trừng phạt những kẻ bắt nạt tiểu cô nương yếu đuối.
Vài cú đá những kẻ kia liền hoảng hồn chạy đi, tiểu cô nương đáng thương còn đang bò dưới lớp tuyết trắng xóa nhặt thức ăn bị văng ra đất.
Y Ngạn khẩn trương đỡ tiểu cô nương đứng lên, gấp gáp hỏi.
" Tiểu muội muội có làm sao không ? "
Tiểu cô nương lắc đầu, đầu óc chỉ chú ý đến phần thức ăn bị bẩn trên tay, ăn lấy ăn để không nói tiếng nào.
Nàng phủi lớp đất cát trên người tiểu cô nương ấy, mặt mày xinh xắn lấm lem, hai cánh tay nhỏ còn có vết bầm vì bị đánh làm cho nàng xót xa vô cùng.
Thức ăn trên tay bé nhỏ dơ hết, còn là đồ thiu, nàng sợ tiểu cô nương ăn vào sẽ đau bụng có lòng ngăn cản.
" Tiểu muội muội đừng ăn, bẩn lắm, nó hư rồi "
" Ưm, không "
Thân hình nhỏ nhắn kịch liệt giựt lùi không cho Y Ngạn đụng vào số thức ăn trên tay, nhanh chóng bỏ hết vào mồm làm cho nàng không kịp phản ứng.
Cái miệng nhỏ nhai nhanh nhảu nuốt hết vào bụng, tiểu cô nương đăm đăm đôi mắt ướt át đầy thê lương vào người nàng không nói lời nào bỏ chạy.
Có lẽ vì thấy nàng là người lạ, lại là con nít còn bị đánh không dám tiếp xúc nên tránh xa, khiến cho nội tâm của người vốn lương thiện không chịu nổi cảnh này đuổi theo.
" Ngạn Nhi "
Nàng đột ngột đuổi theo tiểu cô nương làm cho nam nhân kia sợ lạc mất nàng cũng phải chạy theo, tới một ngôi miêu hoang thì dừng lại.
Y Ngạn và hắn đều đứng ở khung cửa xập xệ nhìn vào trong, có tận 10 người lớn nhỏ gầy gò vì nhịn đói quá lâu, quần áo rách rưới như ăn mày. Tiểu cô nương kia cũng có mặt, ngồi một góc hớp một ít nước.
Cơn đói hoành hành những người đó nằm la liệt ở dưới đất, còn run rẩy bởi cái giá rét của mùa đông, có người có chút sức lực ngồi ở một góc oán thán.
Bách tính đang sống cuộc sống bình yên, cơm no áo ấm ở nước Ngô lại vì chiến loạn mà lầm than, họ không những bị chính đồng loại là con người giết hại mà còn có cả yêu ma ở nhân giới.
Mặc dù hiện giờ ma giới đã ngừng thảo phạt nhưng cuộc sống của bách tính đã lâm vào con đường khổ sở, khó có thể vực dậy. Ai ai trong khắp nơi đều có chung lời mắng chửi vị công chúa bỏ trốn của ma giới.
Nước mắt không cầm được lặng lẽ rơi, Y Ngạn nhìn một lúc liền xoay ra sau, cầu hắn.
" Có thể cho họ chút ngân lượng không ? "
Thanh âm nhu mềm đáng thương, cánh tay lạnh lẽo nắm lấy vạt tay áo của hắn, sắc thái trên cả khuôn mặt mĩ miều thành khẩn làm hắn động lòng trắc ẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.