Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng
Chương 70: Chọn cách hy sinh
Cung Tỏa Băng Tâm
19/07/2023
Dứt lời, ma thần chẳng đợi nhân đế kia kịp hiểu, thoáng chốc bay vút lên cỗ xe giao long, bắt nhân đế quỳ dưới chân hắn, thẳng tiến đến nơi Hữu
Bạch đang ẩn nấp.
Trước mặt nhân đế, Luân Nguyệt kiếm phát ra ánh hào quang rực rỡ, ngẩng mặt lên trong kẻ kia đầy tà khí bủa vây, lòng nhân đế nóng như lửa đốt.
Chuyến này đi lành ít dữ nhiều!
Hoàng hậu và những người còn lại chỉ biết gào lên thống khổ, sợ nhân đế kia sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
...
Hành Các Trang.
Buổi sáng nắng gắt chiếu rọi muôn nơi, ở đây đã qua mùa đông, cỏ cây mọc um tùm, bên ngoài còn có tiếng chim líu lo, thi thoảng thì nghe vài con hồng hạc kêu lên.
Gian nhà nhỏ nằm trên đỉnh núi nên đón ánh nắng rất sớm, trời chỉ vừa qua canh Mão mà nắng xuyên tận vào trong.
Y Ngạn cùng Hữu Bạch ngồi chung một bàn, đang trò chuyện tâm tình.
" Ngạn Nhi, uống chút nước đi...ta thấy nàng lo âu quá đấy... "
Hữu Bạch tiện tay truyền cho nàng cốc nước đun sôi, từ hôm qua đến giờ cô nương cạnh y lúc nào cũng bồn chồn, ánh mắt thanh lãnh hẳn ra, vương tay đón lấy cốc nước.
Nàng hớp một ngụm, ngay sau đó thở một hơi thật trì trệ, ngẩng cao đầu nhìn trần nhà đăm chiêu.
" Ngạn Nhi...nàng còn đang lo sao? "
" Ừm... " Y Ngạn miễn cưỡng đáp một tiếng, giữ khư khư cốc nước cúi mặt nói.
" Hữu Bạch...ta sợ hắn sẽ tìm ra... "
Người ngồi cạnh nàng, tự nhiên duỗi tay đem nàng dựa vào lồng ngực, từng ngón tay tinh tế gõ nhịp nhẹ nhàng, nhẫn nại khuyên.
" Ngạn Nhi...nàng đừng suy nghĩ quá nhiều...Tố Như và ta đã chuẩn bị rồi...để đảm bảo an toàn...nửa năm chúng ta sẽ đổi đến nơi khác ở...
Nàng đừng lo nữa... "
" Thay vì lo sợ...hãy nghĩ đến việc...hôn lễ của ta và nàng "
Ánh mắt đào hoa tình tứ của một lãng tử hướng vào cô nương trong tay, Hữu Bạch lúc nào cũng dành những cử chỉ ôn nhu nhất cho Y Ngạn.
Làn môi mỏng lạnh vừa đặt lên mái tóc thơm mềm, Y Ngạn đang bận suy nghĩ lập tức giật nảy mình, thẳng tay đẩy Hữu Bạch, lùi người ra một chút.
" Hữu Bạch... " Y Ngạn mấp máy.
Thân thể nàng giờ đây rất dơ bẩn, Hữu Bạch nguyện ý bỏ qua chuyện cũ đồng ý kết duyên với nàng, nhưng nàng thì không. Chỉ cần hướng mặt xuống hình xăm trên ngực trái lại lọt vào mắt, ám ảnh quấn lấy tâm trí, bắt buộc nàng phải nhớ, nàng không còn là nữ nhân trong sạch, tất cả đều đã bị ma thần cướp mất, đâu còn xứng với Hữu Bạch.
Sở dĩ, nàng đồng ý ở lại vì tình yêu chưa dứt, chỉ muốn bầu bạn với Hữu Bạch hết kiếp này, chuyện nên duyên phu thê Y Ngạn sớm đã không còn mơ tưởng.
" Hữu Bạch...chuyện đó tính sau đi...bây giờ ta vẫn lo chuyện kia hơn... "
" Ta hiểu rồi... "
Hữu Bạch có chút hụt hẫng, không trách Y Ngạn được, cuộc đời của một cô nương trinh tiết chỉ có một lần, lấy đi rồi thì không thể trả lại được. Trao không đúng người coi như cả đời cả kiếp không còn mơ mộng.
Lúc này không thể ép Y Ngạn tiếp nhận nam nhân này như xưa, Hữu Bạch tạm thời gác qua chuyện đó, bắt chuyện khác để làm Y Ngạn xao lãng, quên đi nỗi sợ.
Đột nhiên, bên ngoài bỗng chốc tối sầm, mây đen che kín như trời đêm, còn có sấm chớp liên hoàn, Y Ngạn hay Hữu Bạch đều cảm nhận được yêu khí ngút ngàn, linh cảm mách bảo chuyện chẳng lành, cô nương vừa bật người lên Hữu Bạch lập tức kéo lấy tay nàng.
" Ngạn Nhi...bình tĩnh...ngồi xuống đi...
Ta ra ngoài xem xét giùm nàng... " Hữu Bạch liếc mắt thăm dò qua khung cửa sổ, chưa kịp nhấc bước, Y Ngạn hai tay nắm lấy bàn tay rắn chắc của Hữu Bạch.
" Hữu Bạch...đừng... " Y Ngạn lắc đầu, cơ thể nàng phản ứng mãnh liệt, tự động đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
" Là hắn... "
Tiếng nói tắt nghẽn, luồng yêu khí ở ngoài bủa vây dày đặc, quen đến thế chỉ có mỗi nam nhân tàn bạo kia, Hữu Bạch không cần thiết phải ra xem.
Tố Như ở bên ngoài, chạy xộc vào trong, dùng chút yêu lực yếu ớt đóng chắc cửa lại hết, ngăn cấm hai con người kia.
" Công chúa! Thái tử...
Đừng ai ra ngoài! "
" Là hắn...không thể ngờ lại đến nhanh như vậy...
Không thể nào " Tố Như làu bàu, nghe rất rõ.
Y Ngạn chấn động, rung cả mình, đứng không vững, chống tay vịn vào mặt bàn, nàng nghi đâu là có đó. Đúng là không thể thoát khỏi kẻ kia một cách dễ dàng được.
" Hắn tới rồi...không thể chạy ra ngoài được...
Làm sao đây...lui không được mà tiến cũng không xong... " Tố Như đi qua đi lại ngay cửa chính, tắc lưỡi liên tục.
Ở bên ngoài yên tĩnh lạ thường, không có tiếng giao long, sấm sét có nổi lên cũng im bặt như ảo ảnh, yêu khí xông vào từng lúc thêm phần nặng nề. Cả ba đều đoán được kẻ kia đang ở rất gần, họ mà bước ra sẽ bị hắn tóm ngay, mà ở yên trong đây cũng không phải là cách.
Tố Như rối rắm, Y Ngạn cũng không khá hơn, tay chân nàng bủn rủn, hít thở không thông khiến cho Hữu Bạch đứng cạnh đỡ nàng không ngừng trấn an.
" Ngạn Nhi, bình tĩnh...đừng sợ... "
Bình tĩnh như thế nào đây? Kẻ kia đến rồi, có chạy đằng trời cũng khó thoát, Y Ngạn giờ hối hận lắm, đáng lẽ nàng không nên ở lại đây. Giờ đây hắn sắp đến tận cửa, nói không chừng cả ba đừng ai hòng sống sót.
Cô nương bắt đầu hoảng loạn, định thần không xong thì bên ngoài vọng vào giọng nói man rợ ngày nào.
" Ngạn Nhi! "
Là hắn, ma thần tới rồi, thanh âm chỉ cách sau cánh cửa ấy, Y Ngạn ở bên trong không làm chủ được hành động đưa tay bịt miệng, vì sợ mà hai chân nàng thêm run rẩy, đứng không vững ngồi bệch xuống đất, thất thần.
" Công chúa! "
" Ngạn Nhi! " Hữu Bạch chẳng kịp nắm.
Với một cái nháy mắt, Tố Như đỡ ngay người Y Ngạn, toàn thân mảnh khảnh run lên bần bật, cánh tay trắng tinh như ngó sen gian nan bắt lấy tay Tố Như.
" Sao lại thế này?
Chẳng phải nơi này là thâm sơn cùng cốc sao...sao hắn lại... " Y Ngạn sợ hãi, hô hấp khó khăn, phải há miệng thở, nói chẳng thành câu trọn vẹn.
Bấy giờ nàng hỏi Tố Như cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào, yêu khí trên người Tố Như đã bị tiêu biến, đáng nhẽ, kẻ tàn bạo kia không thể lần ra.
Ấy thế mà, họ bị hắn lần ra, còn tìm đến một cách nhanh chóng, vượt xa những gì Tố Như và Hữu Bạch dự đoán.
" Ngạn Nhi...về với ta...
Ta cho nàng cơ hội cuối cùng đấy... "
Âm thanh của người nam nhân vọng vào trong, từng chữ dứt khoát, như có mê lực khiến Y Ngạn chầm chậm đứng dậy cất bước.
Cánh tay hữu lực của Tố Như luồng qua hông nàng, kẹp chặt tức thì.
" Công chúa đừng ra đó! Bây giờ đã bị tìm ra rồi!
Người ra đó em và thái tử cũng sẽ chết! "
" Ngạn Nhi!
Ra đây cho ta...đừng để ta phải đích thân vào trong đó! " tiếng nói lạnh buốt dồn dập, mang theo bá khí kinh hoàng.
Nội tâm Y Ngạn nhốn nháo, giằng co với Tố Như, hai mắt nàng lặng lẽ rơi ra những giọt lệ như trân châu rơi xuống.
" Tố Như, buông ta ra! Hãy để ta ra đó! "
" Không được! "
Tố Như dùng toàn thân ôm nàng, không ổn liền buông tay ra trước dang rộng sải tay cản bước, Hữu Bạch ở cạnh cũng đứng ra ngăn lại.
" Ngạn Nhi, đừng ra đó! Hắn không tha cho chúng ta đâu!
Nàng ra đó chỉ tổ để hắn được lợi thôi... "
" Ngạn Nhi...ta mất kiên nhẫn rồi đấy...
Ta cho nàng 3 tiếng đếm, không ra thì đừng trách ta! "
Hắn ở ngoài cửa, truyền âm thanh bực tức vào trong, thanh Luân Nguyệt cắm dưới chân theo nộ khí toát ra sát khí đằng đằng.
Nhân đế bị hắn chế ngự quỳ rạp ở một góc khuất, hoàn toàn bị thần lực của hắn trói buộc, câm như hến.
Lưu Ly và Hà Đức đứng ở hai bên hông gian nhà nhỏ, chỉ cần bên trong có động gì sẽ lập tức đánh vào bắt người.
" Một! "
" Hai! " tiếng ngân dài ghê rợn đáng sợ.
Y Ngạn trong đó còn đang do dự, cách nhau chỉ có hai con đường, đứng lên giành tự do cho mình hoặc vĩnh viễn giam cầm bản thân trong tay kẻ tàn bạo kia.
Tố Như hết cả hơi khuyên nàng, tiếng đếm thứ ba ngâm lên, hết đường lựa chọn, Y Ngạn đẩy cả hai dạt ra hai bên.
" Ngạn Nhi! "
Hữu Bạch tóm ngay bả vai nhỏ, biết trước sau gì cũng không thể sống, y chọn cách hy sinh bản thân.
" Tố Như, đưa Ngạn Nhi rời khỏi đây! Ta ra đó đánh lạc hướng hắn! " y đẩy Y Ngạn trở vào, đôi tay chặt chẽ giam cầm nàng ngay.
" Không được! "
" Đừng! Hữu Bạch! " Y Ngạn vùng vẫy, nước mắt thi nhau đổ như thác.
Nam nhân kia nặn ra nụ cười mất mát, chẳng kịp suy nghĩ, cầm kiếm mở cửa lao ra bên ngoài, xông thẳng tới chỗ nam nhân với nét mặt lãnh khốc kia.
Mũi kiếm sắc nhọn toát ra thần lực lướt ngang, hắn nhẹ nhàng nghiêng người tránh được chiêu thức, đôi mắt nhỏ khinh bạc liếc dọc lưỡi kiếm, bàn tay hắn xoay chuyển, thanh Luân Nguyệt ở dưới chân vút một cái nằm gọn trong lòng bàn tay.
Hữu Bạch vung kiếm ra sau lưng cũng là lúc trong tay hắn có vũ khí, đỡ lấy nhát kiếm một cách bình thản, kiếm cự nhau vang lên thứ âm thanh bén nhọn.
* Kenggggggg *
Hai người nam nhân mặt đối mặt, tình địch nên đôi mắt ai cũng sắc lạnh, một tiếng nói cũng không có, người này đánh người kia tiếp chiêu.
Luân Nguyệt kiếm chém ngang đầu Hữu Bạch, được chống đỡ bởi thanh kiếm thông thường chẳng đủ sức cầm cự, áp lực từ nhát chém làm rung chuyển cả hai tay đang cầm kiếm của Hữu Bạch.
Nam nhân kia dùng hết sức lực đẩy lùi cả hai thanh kiếm về trước ngực, ép hắn lùi mấy bước, không lâu thì bị hắn hất ngược ra xa.
Hắn xông đến duỗi tay thêm nhát thứ hai, Hữu Bạch nhanh người, lộn nhào né chiêu, cắn ngón tay vuốt lên thanh kiếm của mình, dùng máu gia tăng thần lực, trả hắn lại một chiêu mạnh mẽ, tu vi không hề non kém, đánh bật hắn ra nơi khác.
Không thương hại được ma thần kia, hắn đứng sừng sững sau đòn đánh, xoay kiếm trong tay, khẽ nhếch môi thích thú. Xem ra Hữu Bạch đã mạnh lên hơn trước rất nhiều, ắt hẳn đã luyện tập thần lực rất siêng năng.
Trước mặt nhân đế, Luân Nguyệt kiếm phát ra ánh hào quang rực rỡ, ngẩng mặt lên trong kẻ kia đầy tà khí bủa vây, lòng nhân đế nóng như lửa đốt.
Chuyến này đi lành ít dữ nhiều!
Hoàng hậu và những người còn lại chỉ biết gào lên thống khổ, sợ nhân đế kia sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
...
Hành Các Trang.
Buổi sáng nắng gắt chiếu rọi muôn nơi, ở đây đã qua mùa đông, cỏ cây mọc um tùm, bên ngoài còn có tiếng chim líu lo, thi thoảng thì nghe vài con hồng hạc kêu lên.
Gian nhà nhỏ nằm trên đỉnh núi nên đón ánh nắng rất sớm, trời chỉ vừa qua canh Mão mà nắng xuyên tận vào trong.
Y Ngạn cùng Hữu Bạch ngồi chung một bàn, đang trò chuyện tâm tình.
" Ngạn Nhi, uống chút nước đi...ta thấy nàng lo âu quá đấy... "
Hữu Bạch tiện tay truyền cho nàng cốc nước đun sôi, từ hôm qua đến giờ cô nương cạnh y lúc nào cũng bồn chồn, ánh mắt thanh lãnh hẳn ra, vương tay đón lấy cốc nước.
Nàng hớp một ngụm, ngay sau đó thở một hơi thật trì trệ, ngẩng cao đầu nhìn trần nhà đăm chiêu.
" Ngạn Nhi...nàng còn đang lo sao? "
" Ừm... " Y Ngạn miễn cưỡng đáp một tiếng, giữ khư khư cốc nước cúi mặt nói.
" Hữu Bạch...ta sợ hắn sẽ tìm ra... "
Người ngồi cạnh nàng, tự nhiên duỗi tay đem nàng dựa vào lồng ngực, từng ngón tay tinh tế gõ nhịp nhẹ nhàng, nhẫn nại khuyên.
" Ngạn Nhi...nàng đừng suy nghĩ quá nhiều...Tố Như và ta đã chuẩn bị rồi...để đảm bảo an toàn...nửa năm chúng ta sẽ đổi đến nơi khác ở...
Nàng đừng lo nữa... "
" Thay vì lo sợ...hãy nghĩ đến việc...hôn lễ của ta và nàng "
Ánh mắt đào hoa tình tứ của một lãng tử hướng vào cô nương trong tay, Hữu Bạch lúc nào cũng dành những cử chỉ ôn nhu nhất cho Y Ngạn.
Làn môi mỏng lạnh vừa đặt lên mái tóc thơm mềm, Y Ngạn đang bận suy nghĩ lập tức giật nảy mình, thẳng tay đẩy Hữu Bạch, lùi người ra một chút.
" Hữu Bạch... " Y Ngạn mấp máy.
Thân thể nàng giờ đây rất dơ bẩn, Hữu Bạch nguyện ý bỏ qua chuyện cũ đồng ý kết duyên với nàng, nhưng nàng thì không. Chỉ cần hướng mặt xuống hình xăm trên ngực trái lại lọt vào mắt, ám ảnh quấn lấy tâm trí, bắt buộc nàng phải nhớ, nàng không còn là nữ nhân trong sạch, tất cả đều đã bị ma thần cướp mất, đâu còn xứng với Hữu Bạch.
Sở dĩ, nàng đồng ý ở lại vì tình yêu chưa dứt, chỉ muốn bầu bạn với Hữu Bạch hết kiếp này, chuyện nên duyên phu thê Y Ngạn sớm đã không còn mơ tưởng.
" Hữu Bạch...chuyện đó tính sau đi...bây giờ ta vẫn lo chuyện kia hơn... "
" Ta hiểu rồi... "
Hữu Bạch có chút hụt hẫng, không trách Y Ngạn được, cuộc đời của một cô nương trinh tiết chỉ có một lần, lấy đi rồi thì không thể trả lại được. Trao không đúng người coi như cả đời cả kiếp không còn mơ mộng.
Lúc này không thể ép Y Ngạn tiếp nhận nam nhân này như xưa, Hữu Bạch tạm thời gác qua chuyện đó, bắt chuyện khác để làm Y Ngạn xao lãng, quên đi nỗi sợ.
Đột nhiên, bên ngoài bỗng chốc tối sầm, mây đen che kín như trời đêm, còn có sấm chớp liên hoàn, Y Ngạn hay Hữu Bạch đều cảm nhận được yêu khí ngút ngàn, linh cảm mách bảo chuyện chẳng lành, cô nương vừa bật người lên Hữu Bạch lập tức kéo lấy tay nàng.
" Ngạn Nhi...bình tĩnh...ngồi xuống đi...
Ta ra ngoài xem xét giùm nàng... " Hữu Bạch liếc mắt thăm dò qua khung cửa sổ, chưa kịp nhấc bước, Y Ngạn hai tay nắm lấy bàn tay rắn chắc của Hữu Bạch.
" Hữu Bạch...đừng... " Y Ngạn lắc đầu, cơ thể nàng phản ứng mãnh liệt, tự động đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
" Là hắn... "
Tiếng nói tắt nghẽn, luồng yêu khí ở ngoài bủa vây dày đặc, quen đến thế chỉ có mỗi nam nhân tàn bạo kia, Hữu Bạch không cần thiết phải ra xem.
Tố Như ở bên ngoài, chạy xộc vào trong, dùng chút yêu lực yếu ớt đóng chắc cửa lại hết, ngăn cấm hai con người kia.
" Công chúa! Thái tử...
Đừng ai ra ngoài! "
" Là hắn...không thể ngờ lại đến nhanh như vậy...
Không thể nào " Tố Như làu bàu, nghe rất rõ.
Y Ngạn chấn động, rung cả mình, đứng không vững, chống tay vịn vào mặt bàn, nàng nghi đâu là có đó. Đúng là không thể thoát khỏi kẻ kia một cách dễ dàng được.
" Hắn tới rồi...không thể chạy ra ngoài được...
Làm sao đây...lui không được mà tiến cũng không xong... " Tố Như đi qua đi lại ngay cửa chính, tắc lưỡi liên tục.
Ở bên ngoài yên tĩnh lạ thường, không có tiếng giao long, sấm sét có nổi lên cũng im bặt như ảo ảnh, yêu khí xông vào từng lúc thêm phần nặng nề. Cả ba đều đoán được kẻ kia đang ở rất gần, họ mà bước ra sẽ bị hắn tóm ngay, mà ở yên trong đây cũng không phải là cách.
Tố Như rối rắm, Y Ngạn cũng không khá hơn, tay chân nàng bủn rủn, hít thở không thông khiến cho Hữu Bạch đứng cạnh đỡ nàng không ngừng trấn an.
" Ngạn Nhi, bình tĩnh...đừng sợ... "
Bình tĩnh như thế nào đây? Kẻ kia đến rồi, có chạy đằng trời cũng khó thoát, Y Ngạn giờ hối hận lắm, đáng lẽ nàng không nên ở lại đây. Giờ đây hắn sắp đến tận cửa, nói không chừng cả ba đừng ai hòng sống sót.
Cô nương bắt đầu hoảng loạn, định thần không xong thì bên ngoài vọng vào giọng nói man rợ ngày nào.
" Ngạn Nhi! "
Là hắn, ma thần tới rồi, thanh âm chỉ cách sau cánh cửa ấy, Y Ngạn ở bên trong không làm chủ được hành động đưa tay bịt miệng, vì sợ mà hai chân nàng thêm run rẩy, đứng không vững ngồi bệch xuống đất, thất thần.
" Công chúa! "
" Ngạn Nhi! " Hữu Bạch chẳng kịp nắm.
Với một cái nháy mắt, Tố Như đỡ ngay người Y Ngạn, toàn thân mảnh khảnh run lên bần bật, cánh tay trắng tinh như ngó sen gian nan bắt lấy tay Tố Như.
" Sao lại thế này?
Chẳng phải nơi này là thâm sơn cùng cốc sao...sao hắn lại... " Y Ngạn sợ hãi, hô hấp khó khăn, phải há miệng thở, nói chẳng thành câu trọn vẹn.
Bấy giờ nàng hỏi Tố Như cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào, yêu khí trên người Tố Như đã bị tiêu biến, đáng nhẽ, kẻ tàn bạo kia không thể lần ra.
Ấy thế mà, họ bị hắn lần ra, còn tìm đến một cách nhanh chóng, vượt xa những gì Tố Như và Hữu Bạch dự đoán.
" Ngạn Nhi...về với ta...
Ta cho nàng cơ hội cuối cùng đấy... "
Âm thanh của người nam nhân vọng vào trong, từng chữ dứt khoát, như có mê lực khiến Y Ngạn chầm chậm đứng dậy cất bước.
Cánh tay hữu lực của Tố Như luồng qua hông nàng, kẹp chặt tức thì.
" Công chúa đừng ra đó! Bây giờ đã bị tìm ra rồi!
Người ra đó em và thái tử cũng sẽ chết! "
" Ngạn Nhi!
Ra đây cho ta...đừng để ta phải đích thân vào trong đó! " tiếng nói lạnh buốt dồn dập, mang theo bá khí kinh hoàng.
Nội tâm Y Ngạn nhốn nháo, giằng co với Tố Như, hai mắt nàng lặng lẽ rơi ra những giọt lệ như trân châu rơi xuống.
" Tố Như, buông ta ra! Hãy để ta ra đó! "
" Không được! "
Tố Như dùng toàn thân ôm nàng, không ổn liền buông tay ra trước dang rộng sải tay cản bước, Hữu Bạch ở cạnh cũng đứng ra ngăn lại.
" Ngạn Nhi, đừng ra đó! Hắn không tha cho chúng ta đâu!
Nàng ra đó chỉ tổ để hắn được lợi thôi... "
" Ngạn Nhi...ta mất kiên nhẫn rồi đấy...
Ta cho nàng 3 tiếng đếm, không ra thì đừng trách ta! "
Hắn ở ngoài cửa, truyền âm thanh bực tức vào trong, thanh Luân Nguyệt cắm dưới chân theo nộ khí toát ra sát khí đằng đằng.
Nhân đế bị hắn chế ngự quỳ rạp ở một góc khuất, hoàn toàn bị thần lực của hắn trói buộc, câm như hến.
Lưu Ly và Hà Đức đứng ở hai bên hông gian nhà nhỏ, chỉ cần bên trong có động gì sẽ lập tức đánh vào bắt người.
" Một! "
" Hai! " tiếng ngân dài ghê rợn đáng sợ.
Y Ngạn trong đó còn đang do dự, cách nhau chỉ có hai con đường, đứng lên giành tự do cho mình hoặc vĩnh viễn giam cầm bản thân trong tay kẻ tàn bạo kia.
Tố Như hết cả hơi khuyên nàng, tiếng đếm thứ ba ngâm lên, hết đường lựa chọn, Y Ngạn đẩy cả hai dạt ra hai bên.
" Ngạn Nhi! "
Hữu Bạch tóm ngay bả vai nhỏ, biết trước sau gì cũng không thể sống, y chọn cách hy sinh bản thân.
" Tố Như, đưa Ngạn Nhi rời khỏi đây! Ta ra đó đánh lạc hướng hắn! " y đẩy Y Ngạn trở vào, đôi tay chặt chẽ giam cầm nàng ngay.
" Không được! "
" Đừng! Hữu Bạch! " Y Ngạn vùng vẫy, nước mắt thi nhau đổ như thác.
Nam nhân kia nặn ra nụ cười mất mát, chẳng kịp suy nghĩ, cầm kiếm mở cửa lao ra bên ngoài, xông thẳng tới chỗ nam nhân với nét mặt lãnh khốc kia.
Mũi kiếm sắc nhọn toát ra thần lực lướt ngang, hắn nhẹ nhàng nghiêng người tránh được chiêu thức, đôi mắt nhỏ khinh bạc liếc dọc lưỡi kiếm, bàn tay hắn xoay chuyển, thanh Luân Nguyệt ở dưới chân vút một cái nằm gọn trong lòng bàn tay.
Hữu Bạch vung kiếm ra sau lưng cũng là lúc trong tay hắn có vũ khí, đỡ lấy nhát kiếm một cách bình thản, kiếm cự nhau vang lên thứ âm thanh bén nhọn.
* Kenggggggg *
Hai người nam nhân mặt đối mặt, tình địch nên đôi mắt ai cũng sắc lạnh, một tiếng nói cũng không có, người này đánh người kia tiếp chiêu.
Luân Nguyệt kiếm chém ngang đầu Hữu Bạch, được chống đỡ bởi thanh kiếm thông thường chẳng đủ sức cầm cự, áp lực từ nhát chém làm rung chuyển cả hai tay đang cầm kiếm của Hữu Bạch.
Nam nhân kia dùng hết sức lực đẩy lùi cả hai thanh kiếm về trước ngực, ép hắn lùi mấy bước, không lâu thì bị hắn hất ngược ra xa.
Hắn xông đến duỗi tay thêm nhát thứ hai, Hữu Bạch nhanh người, lộn nhào né chiêu, cắn ngón tay vuốt lên thanh kiếm của mình, dùng máu gia tăng thần lực, trả hắn lại một chiêu mạnh mẽ, tu vi không hề non kém, đánh bật hắn ra nơi khác.
Không thương hại được ma thần kia, hắn đứng sừng sững sau đòn đánh, xoay kiếm trong tay, khẽ nhếch môi thích thú. Xem ra Hữu Bạch đã mạnh lên hơn trước rất nhiều, ắt hẳn đã luyện tập thần lực rất siêng năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.