Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng
Chương 64: Dập tắt hy vọng tự do
Cung Tỏa Băng Tâm
16/07/2023
" Ngươi không trông coi hay ngươi cố ý để nàng ấy trốn đi! " ma thần nghiến răng giựt mạnh tay hơn.
Liễu Linh đau điếng, vừa khóc vừa kể lể, cố ba hoa hòng thoát tội.
" Không...nô tì thật sự không có...xin ma thần minh giám...Liễu Linh một lòng một dạ với người mà... " ả ĩ ôi, trông thảm thương, cứng miệng không chịu nhận, có chết cũng không nhận.
Hắn biết rõ ả nữ nhân này nhẫn nhịn rất giỏi, chắc chắn không chịu nói, bắt ép nhận tội thì ả không khuất phục, đằng nào hắn đến đây là để cho ả một bài học nhớ đời.
" Chặt đứt đuôi ả hồ ly đó đi! " tiếng tâm ma ong ong trong đầu.
Ngay lập tức...
* Bốp *
* Xoẹt *
" Á!!! " tiếng hét thất thanh vang lên ó trời xanh.
Máu đỏ văng ra như làn sóng, dính từ trên gương mặt tuấn mỹ kia xuống tới chiếc thắt lưng kiêu sa, trên ta hắn cầm một chiếc đuôi hồ ly trắng muốt nhiễm ít màu đỏ, còn đang ngoe nguẩy.
Liễu Linh ở dưới sàn kêu gào lăn lộn, 8 chiếc đuôi còn lại vương dài, đập loạn xạ trong căn phòng, chẳng mấy chốc đồ đạc đều bị mấy chiếc đuôi ấy đập bể nát, lộn xộn như một bãi chiến trường.
Căn phòng nằm cuối dãy, bên ngoài chẳng có lấy một bóng người cho dù Liễu Linh kia có gào khản cổ cũng chẳng đến ai giúp ả.
Máu từ chiếc đuôi bị chặt đứt nhỏ từng giọt ra sàn, vừa nãy ả hồ ly kia vì không nhận tội mà bị hắn tàn nhẫn đánh ả hiện chân thân, còn không cho ả kịp nhìn, hắn dùng cả Luân Nguyệt kiếm lấy đi một chiếc đuôi.
Sau một hồi gào thét thống thiết, âm thanh cũng dần ngừng lại, đôi mắt sắc lẹm đầy nước của Liễu Linh hướng vào người ma thần như thể, chỉ muốn xé xác hắn ra làm muôn mảnh.
Thật không thể ngờ, hắn là ma thần cao cao tại thượng, đứng đầu ma giới luôn ra vẻ lãnh đạm lại tàn bạo và độc ác đến thế, bảo sao người khác đều sợ hắn.
Cũng phải thôi, những kẻ trong ma giới đều là tạp nham tu luyện thành yêu, chỉ có mỗi hắn là người trong ma tộc chính tông. Bản chất tàn ác vốn có sẵn trong máu, lại còn được là ma thần có sức mạnh thượng cổ, mặc sức mà tung hoành.
Nhưng, dẫu sao Liễu Linh cũng từng là thánh nữ của thiên giới, hắn chẳng nể mặt mối giao hữu với thiên giới, vì nghi ngờ mà trừng phạt ả bằng cách tàn nhẫn này thì có phần quá đáng.
Liễu Linh chưa bao giờ phải chịu ấm ức như lúc này, hắn chẳng đợi ả lắng xuống đau đớn, chĩa mũi kiếm Luân Nguyệt vào ngay trước ngực, dí vào vành ngực căng tròn chảy máu, dùng thái độ vân đạm phong kinh nhìn ả mà nói.
" Không phục sao?
Vậy thì ngươi về lại thiên giới mà làm thánh nữ đi! "
" Ta...nô tì...không dám... " Liễu Linh dẹp bỏ nét mặt căm hận, quỳ lên, hai tay áp lấy thanh kiếm sắc bén, dùng mắt yếu nhược đáng thương cầu xin.
" Liễu Linh đã là người của ma giới...sẽ không bao giờ về lại thiên giới...
Ta một lòng một dạ với ngài...không có ý xấu...xin ngài minh giám... "
Ả hồ ly này thật ngoan cố, bị chặt đuôi như một sự sỉ nhục không nhỏ mà vẫn muốn ở lại đây, khiến cho nam nhân trước mặt ả chỉ muốn một kiếm cắt đứt cái lưỡi già mồm ấy.
Hắn không cho ả kịp phản mở miệng tiếp, tóm lấy mặt ả, kéo lên, bắt ả loạng choạng nương theo lực tay hắn đứng dậy, rồi cầm chiếc đuôi trắng muốt kia kề vào mặt ả, gằn giọng đe dọa.
" Vậy thì ngươi nên nhớ kỹ điều đó đi! "
" Liễu Linh...ngươi đừng nghĩ ngươi là thánh nữ thiên giới ta sẽ không giết ngươi...
Nếu để ta biết ngươi cố tình phá hoại tình cảm giữa ta và Y Ngạn...ta sẽ giết ngươi...còn diệt cả tộc của ngươi.... "
" Nhớ rõ chưa!!! " hắn hắng giọng.
Liễu Linh kia đau đớn miễn cưỡng gật đầu lia lịa, hắn chẳng muốn phí hơi sức với ả, nói xong liền mạnh tay vứt ả vào một góc, còn vứt cả chiếc đuôi dơ bẩn vào người ả, quay lưng độc đoán bỏ đi.
" Tinh - Vương - Minh...mối hận này...ta nhất định đòi lại... " Liễu Linh nghiến răng.
Một lần bị lăng nhục duy nhất, tình cảm ả dành cho hắn hóa thành thù hận, ước được xiên hắn chết tại chỗ. Mối hận chặt đuôi này ả hồ ly kia thầm thề sẽ trả lại cho hắn gấp trăm vạn lần, không những khiến hắn đau khổ, mà còn phải cho nữ nhân hắn yêu cũng phải đau khổ theo.
....
Trong căn phòng có chút lạnh, bốn phía vách ngăn ngọn lửa lẳng lặng cháy, ở phía trung tâm là một giường lớn hoa lệ, tách biệt với vẻ tẻ nhạt của các vách ngăn xung quanh.
Cô nương với mái tóc đen dài có phần hơi rối trên vai, cây trâm bạc hơi xiên vẹo chạm vào làn da trắng muốt xinh đẹp vô cùng, nàng mặc xiêm y dài vô lực mà ngồi ở đầu giường.
Bàn tay mềm mại khẽ động làm tung làn váy hồng, lộ ra chân ngọc tinh tế, chỗ mắt cá chân kiều xảo lại bị khóa vàng trói chặt, không cho nàng trốn thoát.
Yên tĩnh bị nhốt, giam cầm thế này đối với nàng không khác chết đi là mấy, khiến đôi mắt hồ ly biết nói của nàng giờ đây đượm buồn như mắt người rầu não.
* Kẹtttt *
Thanh âm ngân dài buồn chán.
Cánh cửa chính mở ra, nam nhân anh tuấn trẻ tuổi tiến vào, trên đầu kim quan cài tóc tinh xảo, nhất cử nhất động đều ưu nhã, hắn bước vài bước nhẹ nhàng đã tới mép giường.
" Ngạn Nhi...hôm nay lại không vui nữa sao?
Nhìn xem ta mang cho nàng bộ xiêm y mới đây, thích không? "
Kiểu dáng này các quý nữ bây giờ đang rất yêu thích, màu sắc hồng trắng đan chéo, còn đính lên trân châu quý giá, mộng ảo hoa mỹ.
Tinh Vương Minh ngồi xuống, tự tay thay xiêm y cho nàng không chút phản đối.
Y Ngạn đã sống 9 vạn năm, cũng không phải chưa từng thấy váy áo đẹp, trang sức hoa lệ, nên nàng không thấy hứng thú cho lắm. Khắp căn phòng toàn là váy áo cùng trân bảo nam nhân này đem tặng đếm không xuể, nhưng nàng cũng không thích thú. Lý do không thích cũng vì người nam nhân trước mặt này...
Nàng không nói lời nào, biểu tình lạnh lùng đan xen cùng biểu hiện ngoan ngoãn thuần phục, hắn duỗi tay ôm nàng, thuần thục cởi bỏ xiêm y trên người để thay cho nàng.
Thời khắc hắn cởi ra, toàn thân mềm mại phập phồng quyến rũ đập vào mắt, làn da tuyết trắng trần trụi mang mùi hương mê người.
Cô nương trông tay hắn rất đẹp, còn rất thơm, thơm đến mức không có nữ nhân nào vượt bậc được nàng cho dù là thánh nữ Liễu Linh được mệnh danh đẹp nhất tam giới, có sức quyến rũ nhất, thì trong mắt hắn cũng không bằng một sợi tóc của nàng.
Yết hầu của hắn khẽ nuốt nước bọt căng thẳng lên xuống, tay run rẩy trấn tĩnh thay xiêm y cho nàng. Toàn thân mảnh mai nương theo từng hành động, hắn xoay đâu thì Y Ngạn xoay đó, mặc hắn động chạm tùy thích.
Rõ ràng, vừa mới hôm qua, nàng còn ra sức giãy giụa cự tuyệt, làm hắn chật vật thuần phục mới thôi.
" Hôm nay nàng làm sao vậy?
Lạ thật...sao hôm nay lại ngoan ngoãn nghe lời thế kia? " hắn ngoài ý muốn cười nhẹ, tay vuốt mái tóc dài của nàng, ngón tay lưu luyến vuốt ve xuống khuôn mặt trơn mềm.
Y Ngạn mặc trang phục lộng lẫy này quá xinh đẹp, hắn nháy mắt thất thần.
Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng chỉ là một đóa hoa, giúp hắn kiềm chế tâm ma đã sinh lòng hảo cảm với nàng. Về sau, dần dần với sự biến đổi, nàng thành hình người, đẹp mê ly, lớn lên trổ mã càng đẹp hơn, đẹp hơn cả sức tưởng tượng của hắn, còn ngày đêm quấn quýt hắn không buông, càng làm hắn bị mê lực của nàng thâu tóm, động tâm không thôi. Cho nên, hắn không từ thủ đoạn chiếm hữu được nàng.
Nhìn nữ nhân trước mặt càng thêm mê luyến, tay nâng cằm nhỏ tinh tế lên khẽ hôn lên trán nàng.
" Nàng thật đẹp, ma hậu của ta, tiểu công chúa của ta...bảo bối... "
" Công chúa... " Y Ngạn lẩm bẩm.
Buồn thay, nàng đã từng là công chúa, khắp ma giới này ai cũng kính nể, yêu chiều nàng hết mực, còn có một ca ca nâng nàng lên tận trời cao. Vậy mà, giờ đây nàng cái gì cũng không có, không còn cảm nhận được nhịp sống vui tươi của lúc trước.
Tinh Vương đã từng là ca ca của nàng, chốc chốc lại biến thành phu quân. Hắn là kẻ ai ai cũng khiếp sợ, với sức mạnh thượng cổ mà ngang nhiên tráo đổi tân nương, giam cầm nàng ở ma giới.
Ngẫm nghĩ thêm đau lòng, Y Ngạn chẳng biết phải sống trong cảnh trói buộc đến bao lâu, 1 năm, 2 năm...hay cả một kiếp! Nàng không còn muốn biết tới nữa.
Nam nhân cạnh nàng bắt đầu không yên phận, say mê hôn miết, khiến Y Ngạn không chịu đựng nổi, dùng sức đẩy hắn ra, ánh mắt câm hận cho hắn chưa bao giờ thản bớt.
" Ngạn Nhi, nàng là của ta...ai cho phép nàng từ chối ta... "
Hắn cường thế kéo nàng vào lòng, vừa điên cuồng hôn vừa nóng bỏng lầm bẩm, cố chấp hung ác nham hiểm, không hề ôn nhu chiếm đoạt lấy người trong tay.
Y Ngạn chống hai tay lên khuôn ngực cường tráng của hắn muốn đẩy ra, đáng tiếc nàng bây giờ suy yếu, không ngăn cản được hắn ngược lại còn kích thích ham muốn chiếm đoạt nguyên thủy trong con người nam nhân, hắn thở dốc thô gấp vội vàng, nổi thú tính kích tình.
" Ngạn Nhi, bảo bối ngoan... "
" Buông ra! " Y Ngạn yếu nhược làm hành động phản kháng cho có.
Phần eo nhỏ tinh tế mềm mại của nàng làm hắn không dám dùng sức, chỉ chạm nhẹ lên ôm nàng, đôi môi hôn từ cổ rời xuống ngực. Phần ngực bị hắn hung tàn dùng tay kéo rách tấc vải phía trước, khiến cho đôi tuyết nhũ no đủ tràn ra.
Hắn khẽ cắn lên ngực nàng vài cái, khuôn ngực trắng ngần liền ửng đỏ, bộ dáng đáng thương cực mỹ làm người ta nhìn chỉ thêm hung hăng muốn chà đạp, cắn nuốt nàng.
Công chúa nhỏ có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, ma thần được người người kiêng nể, lại vô sỉ như vậy, hắn nhốt nàng ở nơi này làm ma hậu, ngày đêm đều điên cuồng chiếm hữu, ép nàng phải yêu hắn, dập tắt hy vọng tự do trong nàng.
" Buông ra! Tinh Vương Minh ta hận ngươi!
Đừng đụng vào ta! " Y Ngạn mắng mỏ, cay nghiệt nam nhân tàn bạo kia vô cùng.
Liễu Linh đau điếng, vừa khóc vừa kể lể, cố ba hoa hòng thoát tội.
" Không...nô tì thật sự không có...xin ma thần minh giám...Liễu Linh một lòng một dạ với người mà... " ả ĩ ôi, trông thảm thương, cứng miệng không chịu nhận, có chết cũng không nhận.
Hắn biết rõ ả nữ nhân này nhẫn nhịn rất giỏi, chắc chắn không chịu nói, bắt ép nhận tội thì ả không khuất phục, đằng nào hắn đến đây là để cho ả một bài học nhớ đời.
" Chặt đứt đuôi ả hồ ly đó đi! " tiếng tâm ma ong ong trong đầu.
Ngay lập tức...
* Bốp *
* Xoẹt *
" Á!!! " tiếng hét thất thanh vang lên ó trời xanh.
Máu đỏ văng ra như làn sóng, dính từ trên gương mặt tuấn mỹ kia xuống tới chiếc thắt lưng kiêu sa, trên ta hắn cầm một chiếc đuôi hồ ly trắng muốt nhiễm ít màu đỏ, còn đang ngoe nguẩy.
Liễu Linh ở dưới sàn kêu gào lăn lộn, 8 chiếc đuôi còn lại vương dài, đập loạn xạ trong căn phòng, chẳng mấy chốc đồ đạc đều bị mấy chiếc đuôi ấy đập bể nát, lộn xộn như một bãi chiến trường.
Căn phòng nằm cuối dãy, bên ngoài chẳng có lấy một bóng người cho dù Liễu Linh kia có gào khản cổ cũng chẳng đến ai giúp ả.
Máu từ chiếc đuôi bị chặt đứt nhỏ từng giọt ra sàn, vừa nãy ả hồ ly kia vì không nhận tội mà bị hắn tàn nhẫn đánh ả hiện chân thân, còn không cho ả kịp nhìn, hắn dùng cả Luân Nguyệt kiếm lấy đi một chiếc đuôi.
Sau một hồi gào thét thống thiết, âm thanh cũng dần ngừng lại, đôi mắt sắc lẹm đầy nước của Liễu Linh hướng vào người ma thần như thể, chỉ muốn xé xác hắn ra làm muôn mảnh.
Thật không thể ngờ, hắn là ma thần cao cao tại thượng, đứng đầu ma giới luôn ra vẻ lãnh đạm lại tàn bạo và độc ác đến thế, bảo sao người khác đều sợ hắn.
Cũng phải thôi, những kẻ trong ma giới đều là tạp nham tu luyện thành yêu, chỉ có mỗi hắn là người trong ma tộc chính tông. Bản chất tàn ác vốn có sẵn trong máu, lại còn được là ma thần có sức mạnh thượng cổ, mặc sức mà tung hoành.
Nhưng, dẫu sao Liễu Linh cũng từng là thánh nữ của thiên giới, hắn chẳng nể mặt mối giao hữu với thiên giới, vì nghi ngờ mà trừng phạt ả bằng cách tàn nhẫn này thì có phần quá đáng.
Liễu Linh chưa bao giờ phải chịu ấm ức như lúc này, hắn chẳng đợi ả lắng xuống đau đớn, chĩa mũi kiếm Luân Nguyệt vào ngay trước ngực, dí vào vành ngực căng tròn chảy máu, dùng thái độ vân đạm phong kinh nhìn ả mà nói.
" Không phục sao?
Vậy thì ngươi về lại thiên giới mà làm thánh nữ đi! "
" Ta...nô tì...không dám... " Liễu Linh dẹp bỏ nét mặt căm hận, quỳ lên, hai tay áp lấy thanh kiếm sắc bén, dùng mắt yếu nhược đáng thương cầu xin.
" Liễu Linh đã là người của ma giới...sẽ không bao giờ về lại thiên giới...
Ta một lòng một dạ với ngài...không có ý xấu...xin ngài minh giám... "
Ả hồ ly này thật ngoan cố, bị chặt đuôi như một sự sỉ nhục không nhỏ mà vẫn muốn ở lại đây, khiến cho nam nhân trước mặt ả chỉ muốn một kiếm cắt đứt cái lưỡi già mồm ấy.
Hắn không cho ả kịp phản mở miệng tiếp, tóm lấy mặt ả, kéo lên, bắt ả loạng choạng nương theo lực tay hắn đứng dậy, rồi cầm chiếc đuôi trắng muốt kia kề vào mặt ả, gằn giọng đe dọa.
" Vậy thì ngươi nên nhớ kỹ điều đó đi! "
" Liễu Linh...ngươi đừng nghĩ ngươi là thánh nữ thiên giới ta sẽ không giết ngươi...
Nếu để ta biết ngươi cố tình phá hoại tình cảm giữa ta và Y Ngạn...ta sẽ giết ngươi...còn diệt cả tộc của ngươi.... "
" Nhớ rõ chưa!!! " hắn hắng giọng.
Liễu Linh kia đau đớn miễn cưỡng gật đầu lia lịa, hắn chẳng muốn phí hơi sức với ả, nói xong liền mạnh tay vứt ả vào một góc, còn vứt cả chiếc đuôi dơ bẩn vào người ả, quay lưng độc đoán bỏ đi.
" Tinh - Vương - Minh...mối hận này...ta nhất định đòi lại... " Liễu Linh nghiến răng.
Một lần bị lăng nhục duy nhất, tình cảm ả dành cho hắn hóa thành thù hận, ước được xiên hắn chết tại chỗ. Mối hận chặt đuôi này ả hồ ly kia thầm thề sẽ trả lại cho hắn gấp trăm vạn lần, không những khiến hắn đau khổ, mà còn phải cho nữ nhân hắn yêu cũng phải đau khổ theo.
....
Trong căn phòng có chút lạnh, bốn phía vách ngăn ngọn lửa lẳng lặng cháy, ở phía trung tâm là một giường lớn hoa lệ, tách biệt với vẻ tẻ nhạt của các vách ngăn xung quanh.
Cô nương với mái tóc đen dài có phần hơi rối trên vai, cây trâm bạc hơi xiên vẹo chạm vào làn da trắng muốt xinh đẹp vô cùng, nàng mặc xiêm y dài vô lực mà ngồi ở đầu giường.
Bàn tay mềm mại khẽ động làm tung làn váy hồng, lộ ra chân ngọc tinh tế, chỗ mắt cá chân kiều xảo lại bị khóa vàng trói chặt, không cho nàng trốn thoát.
Yên tĩnh bị nhốt, giam cầm thế này đối với nàng không khác chết đi là mấy, khiến đôi mắt hồ ly biết nói của nàng giờ đây đượm buồn như mắt người rầu não.
* Kẹtttt *
Thanh âm ngân dài buồn chán.
Cánh cửa chính mở ra, nam nhân anh tuấn trẻ tuổi tiến vào, trên đầu kim quan cài tóc tinh xảo, nhất cử nhất động đều ưu nhã, hắn bước vài bước nhẹ nhàng đã tới mép giường.
" Ngạn Nhi...hôm nay lại không vui nữa sao?
Nhìn xem ta mang cho nàng bộ xiêm y mới đây, thích không? "
Kiểu dáng này các quý nữ bây giờ đang rất yêu thích, màu sắc hồng trắng đan chéo, còn đính lên trân châu quý giá, mộng ảo hoa mỹ.
Tinh Vương Minh ngồi xuống, tự tay thay xiêm y cho nàng không chút phản đối.
Y Ngạn đã sống 9 vạn năm, cũng không phải chưa từng thấy váy áo đẹp, trang sức hoa lệ, nên nàng không thấy hứng thú cho lắm. Khắp căn phòng toàn là váy áo cùng trân bảo nam nhân này đem tặng đếm không xuể, nhưng nàng cũng không thích thú. Lý do không thích cũng vì người nam nhân trước mặt này...
Nàng không nói lời nào, biểu tình lạnh lùng đan xen cùng biểu hiện ngoan ngoãn thuần phục, hắn duỗi tay ôm nàng, thuần thục cởi bỏ xiêm y trên người để thay cho nàng.
Thời khắc hắn cởi ra, toàn thân mềm mại phập phồng quyến rũ đập vào mắt, làn da tuyết trắng trần trụi mang mùi hương mê người.
Cô nương trông tay hắn rất đẹp, còn rất thơm, thơm đến mức không có nữ nhân nào vượt bậc được nàng cho dù là thánh nữ Liễu Linh được mệnh danh đẹp nhất tam giới, có sức quyến rũ nhất, thì trong mắt hắn cũng không bằng một sợi tóc của nàng.
Yết hầu của hắn khẽ nuốt nước bọt căng thẳng lên xuống, tay run rẩy trấn tĩnh thay xiêm y cho nàng. Toàn thân mảnh mai nương theo từng hành động, hắn xoay đâu thì Y Ngạn xoay đó, mặc hắn động chạm tùy thích.
Rõ ràng, vừa mới hôm qua, nàng còn ra sức giãy giụa cự tuyệt, làm hắn chật vật thuần phục mới thôi.
" Hôm nay nàng làm sao vậy?
Lạ thật...sao hôm nay lại ngoan ngoãn nghe lời thế kia? " hắn ngoài ý muốn cười nhẹ, tay vuốt mái tóc dài của nàng, ngón tay lưu luyến vuốt ve xuống khuôn mặt trơn mềm.
Y Ngạn mặc trang phục lộng lẫy này quá xinh đẹp, hắn nháy mắt thất thần.
Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng chỉ là một đóa hoa, giúp hắn kiềm chế tâm ma đã sinh lòng hảo cảm với nàng. Về sau, dần dần với sự biến đổi, nàng thành hình người, đẹp mê ly, lớn lên trổ mã càng đẹp hơn, đẹp hơn cả sức tưởng tượng của hắn, còn ngày đêm quấn quýt hắn không buông, càng làm hắn bị mê lực của nàng thâu tóm, động tâm không thôi. Cho nên, hắn không từ thủ đoạn chiếm hữu được nàng.
Nhìn nữ nhân trước mặt càng thêm mê luyến, tay nâng cằm nhỏ tinh tế lên khẽ hôn lên trán nàng.
" Nàng thật đẹp, ma hậu của ta, tiểu công chúa của ta...bảo bối... "
" Công chúa... " Y Ngạn lẩm bẩm.
Buồn thay, nàng đã từng là công chúa, khắp ma giới này ai cũng kính nể, yêu chiều nàng hết mực, còn có một ca ca nâng nàng lên tận trời cao. Vậy mà, giờ đây nàng cái gì cũng không có, không còn cảm nhận được nhịp sống vui tươi của lúc trước.
Tinh Vương đã từng là ca ca của nàng, chốc chốc lại biến thành phu quân. Hắn là kẻ ai ai cũng khiếp sợ, với sức mạnh thượng cổ mà ngang nhiên tráo đổi tân nương, giam cầm nàng ở ma giới.
Ngẫm nghĩ thêm đau lòng, Y Ngạn chẳng biết phải sống trong cảnh trói buộc đến bao lâu, 1 năm, 2 năm...hay cả một kiếp! Nàng không còn muốn biết tới nữa.
Nam nhân cạnh nàng bắt đầu không yên phận, say mê hôn miết, khiến Y Ngạn không chịu đựng nổi, dùng sức đẩy hắn ra, ánh mắt câm hận cho hắn chưa bao giờ thản bớt.
" Ngạn Nhi, nàng là của ta...ai cho phép nàng từ chối ta... "
Hắn cường thế kéo nàng vào lòng, vừa điên cuồng hôn vừa nóng bỏng lầm bẩm, cố chấp hung ác nham hiểm, không hề ôn nhu chiếm đoạt lấy người trong tay.
Y Ngạn chống hai tay lên khuôn ngực cường tráng của hắn muốn đẩy ra, đáng tiếc nàng bây giờ suy yếu, không ngăn cản được hắn ngược lại còn kích thích ham muốn chiếm đoạt nguyên thủy trong con người nam nhân, hắn thở dốc thô gấp vội vàng, nổi thú tính kích tình.
" Ngạn Nhi, bảo bối ngoan... "
" Buông ra! " Y Ngạn yếu nhược làm hành động phản kháng cho có.
Phần eo nhỏ tinh tế mềm mại của nàng làm hắn không dám dùng sức, chỉ chạm nhẹ lên ôm nàng, đôi môi hôn từ cổ rời xuống ngực. Phần ngực bị hắn hung tàn dùng tay kéo rách tấc vải phía trước, khiến cho đôi tuyết nhũ no đủ tràn ra.
Hắn khẽ cắn lên ngực nàng vài cái, khuôn ngực trắng ngần liền ửng đỏ, bộ dáng đáng thương cực mỹ làm người ta nhìn chỉ thêm hung hăng muốn chà đạp, cắn nuốt nàng.
Công chúa nhỏ có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, ma thần được người người kiêng nể, lại vô sỉ như vậy, hắn nhốt nàng ở nơi này làm ma hậu, ngày đêm đều điên cuồng chiếm hữu, ép nàng phải yêu hắn, dập tắt hy vọng tự do trong nàng.
" Buông ra! Tinh Vương Minh ta hận ngươi!
Đừng đụng vào ta! " Y Ngạn mắng mỏ, cay nghiệt nam nhân tàn bạo kia vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.