Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng
Chương 73: Lạ thật
Cung Tỏa Băng Tâm
20/07/2023
Y Ngạn bò trong dáng đáng thương lại, hay tay cuống quít muốn chạm vào xác của Hữu Bạch.
* Bép *
Nhân đế đánh ngay đôi tay run rẩy ấy một cách tàn nhẫn, làm cho da thịt trắng nộn ửng đỏ. Y Ngạn không cảm thấy đau, vẫn muốn giành giật Hữu Bạch từ trong tay nhân đế.
" Hữu Bạch...đừng chết...chàng đừng bỏ ta... "
" Không... "
Nước mắt lạnh toát trút ra như mưa, nhân đế nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đầy vết chân chim đỏ ngần, căm phẫn dâng trào ra tận cửa miệng.
" Cút!
Ngươi cút đi! Đừng đụng vào con trai ta! " tiếng ông đầy hận ý, mắng chửi Y Ngạn không chút kiêng dè, kể cả kẻ kia đang ở đây thì giờ nhân đế chẳng buồn tha thiết để ý.
Mùi máu tanh nồng lan tỏa ngày càng nực nồng, trên thân của Hữu Bạch vẫn đẫm nước đỏ, khảm đầy mặt đất và người của nhân đế, ổ máu tươi từ từ thấm xuống, tạo thành màu sẫm do hòa trộn với lớp bùn đất.
Nhân đế ôm hải tử khóc lóc, còn gì đau bằng khi mất đi đứa con ông tín nhiệm và yêu thương nhất, ông như người quẩn trí miệng mỏng không ngừng mấp máy.
" Bạch Nhi...con lạnh rồi...ta đưa con về nhà...về hoàng cung của chúng ta... "
" Bạch Nhi...nơi này thật dơ bẩn...con đừng sợ...có phụ hoàng đây rồi... "
" Hữu Bạch... "
Y Ngạn xắm nắm bàn tay, lại chìa ra sang đó, nơi thắt lưng của Hữu Bạch vẫn còn vắt hai mảnh ngọc bội.
Nhân đế tinh mắt, hướng xuống đôi ngọc bội uyên ương, càng gai mắt, ông giựt chúng ra khỏi người Hữu Bạch, vứt thẳng vào người Y Ngạn, trúng ngay đầu nàng.
* Cốp *
" Á! " Y Ngạn đau lên một tiếng, đầu của nàng cứng đến mức làm bể cả đôi ngọc bội kia.
" Ngạn Nhi! "
Tinh Vương Minh chứng kiến, nóng giận tay vo thành nắm đấm định xử luôn cả nhân đế thì bất ngờ bị Lưu Ly thoắt cái dùng sức giữ tay hắn.
Lưu ly lắc đầu, biểu tình hắn đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối.
Y Ngạn nhặt đôi ngọc bội bể làm đôi kia, áp chặt chẽ vào lồng ngực, quỳ trước nhân đế, tay kia không an phận vẫn còn vương sang xác của Hữu Bạch.
" Cút! Ngươi đừng đụng vào Bạch Nhi của ta! "
" Tất cả là tại ngươi!
Đồ yêu nữ! Là ngươi hại chết con ta! "
Nhân đế mắng mỏ không thôi, một câu " yêu nữ " hai câu cũng " yêu nữ ", hận không thể giết Y Ngạn ngay tại đây, nước mắt rơi thành từng chuỗi trên mặt nàng không đổi lấy được một chút mủi lòng nào của nhân đế.
" Đồ yêu nữ!
Hữu Bạch chết rồi ngươi còn không để cho nó yên? "
" Không... "
" Hữu Bạch...làm ơn...trả chàng ấy cho ta... " nàng cực khổ cầu xin.
Giờ đây trong đầu nàng chỉ có một ý định, ôm lấy nam nhân đã chết kia, hai gối không ngừng lết đến, tay cầm ngọc bội vương ra, bị nhân đế tuyệt tình hất văng.
" Đồ yêu nữ! Ngươi đừng đụng vào con ta!
Vì người! Tại ngươi! Tại ngươi nên Bạch Nhi mới chết!
Tất cả là tại ngươi!!! " nhân đế hét vào mặt nàng, giọng nói thét ra lửa làm bàn tay giữ chặt ngọc bội kia buông ra tức thì.
Y Ngạn đứng trước cái chết của Hữu Bạch ý thức hỗn loạn lên, hai tay duỗi ra ôm lấy đầu, cảnh tượng Hữu Bạch bị giết chết như trực trờ ập vào tâm trí nàng, còn có cả những lần Hữu Bạch vì nàng mà nhiều lần đến ma giới. Từng chi tiết một xâu xé đầu óc nàng, bức thiết hét lớn.
" KHÔNGGGG " tiếng hét thống thiết, giảm dần âm lên thanh âm yếu nhược.
" Ta không phải...ta không có...
Ta không làm hại chàng ấy...ta không... "
Môi mọng mím chặt vào nhau cay đắng, những ngón tay dính máu của Hữu Bạch lọt vào mắt nàng, nhân đế nói không sai. Nàng đúng là không phải kẻ giết người, nhưng trong mắt nhân đế nàng là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.
Cô nương tự trách, hận bản thân, bàn tay đang run rẩy co rúm lại cuộn tròn áp vào trước ngực, đau đớn không tả nổi, khiến nàng phải há miệng hô hấp.
Ánh mắt căm hận của nhân đế từ người Y Ngạn trượt sang chỗ Tinh Vương Minh, lòng phẫn uất dâng trào nước mắt mặn chát chảy lên đôi ria mép, ngấm vào cánh môi mỏng. Nhân đế mất hoàn toàn kiểm soát, để thù hận lên ngôi.
" Ma thần...ngươi giết hoàng nhi của ta...mối hận này ta nhất đòi lại...ngươi cứ chờ đó...
Hai giới nhân - ma...chấm - dứt - từ - đây... " nhân đế nhấn mạnh từng chữ, như tìm kiếm uy phong của mình trước kẻ mạnh.
Dứt lời, không một chút chần chừ, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhân đế bòng xác Hữu Bạch lên, gian nan bước.
Tinh Vương Minh kia không ngờ bản thân rơi vào kết cục này, chút ý thức hỗn loạn dần thanh tỉnh được vài phần, việc xảy ra không thể thay đổi, hắn phải chấp nhận đương đầu với hiện thực tàn nhẫn.
" Hà Đức...đưa nhân đế về nhân giới đi... "
Nam nhân ấy ảm đạm ra lệnh, Hà Đức chóng làm theo lệnh hắn, nhân đế cự tuyệt không cần liền bị cưỡng chế đưa đi.
Y Ngạn thất thần dưới đất mãi, trước cái chết của người mình yêu, tim nàng hình thành vạn vết rạch, nổi đau khiến nàng dường như chỉ muốn ngừng thở, đau đến tê tâm.
Nắm tay yếu mềm áp chặt vào lồng ngực chưa hề buông, hướng mắt vào vũng máu dưới đất còn chưa dứt ra, chẳng hiểu sao lúc này nàng lại không thể khóc được nữa, đồng tử chỉ lúng liếng nhiễm nước trong mắt, ngưng đọng ở bọng mắt sưng phồng.
" Ngạn Nhi... "
Ma thần kia khom người, mất mát đưa tay quệt vào hốc mắt nàng, quệt đi hơi nước trong mắt phiếm hồng, nóng ấm đầy bi thương, hắn mấp máy làn môi bạc không nên lời.
Hắn đang muốn nói gì? Y Ngạn trừng lớn mắt ướt, chẳng buồn màng tới sắc mặt của hắn, nghẹn ngào quật cường nói.
" Như vậy đã vừa ý ngươi chưa...?
Tinh Vương Minh...Hữu Bạch chết rồi...sao ngươi không giết ta luôn đi...? "
" Ngạn Nhi... " hắn hít lấy một hơi não nề.
Chuyện đã đến nước này có thanh minh cũng vô ích, trong mắt nàng hắn là kẻ xấu, từ đầu đến cuối đều không thay đổi, nàng hận hắn đến tận xương tủy, sau tất cả mọi chuyện chỉ muốn rời xa hắn.
Đương nhiên, hắn biết rõ điều đó và sẽ không cho việc đó xảy ra, hắn dùng sức nắm lấy cằm nhỏ của nàng, u trầm không vừa ý nhìn nàng nói.
" Ngạn Nhi...là hắn tự tìm đường chết...ta đã cảnh báo rồi...
Hắn đâm ta một nhát...máu còn đang chảy...nàng không lo cho phu quân của nàng còn ở đây trách cứ ta? "
Ngón trỏ chỉ thẳng vào trước ngực, máu tươi ướt đẫm xiêm y đỏ đen của hắn chuyển sắc thành một mảng u tối.
Đúng như những gì hắn nói, Hữu Bạch là ngươi khiêu chiến trước, nhưng hắn chính là nguyên nhân dẫn đến mọi việc. Y Ngạn bị hắn cướp từ trong tay Hữu Bạch, có người nào chấp nhận thê tử của mình trong ngày đại hôn lại trở thành thê tử của kẻ khác.
Chính hắn tham lam chiếm hữu nàng, thứ hắn nhận được chỉ có sự khinh ghét, căm hận.
Y Ngạn chẳng buồn tránh cãi, cầm tinh tế rời khỏi tay hắn, mất mát luyến tiếc. Đầu óc nàng giờ đây chỉ có đau thương, không thiết nghĩ đến chuyện khác.
Hữu Bạch chết rồi trái tim nàng cũng chết theo y, muốn được bồi tán theo phu quân đúng nghĩa, nàng không màng sự sống rút ngay cây trâm trên đầu nhắm chuẩn vào ngực mà đâm vào.
Thanh âm sắc bén lưu loát.
* Phập *
" NGẠN NHI!!! "
Máu đỏ bắn lên từng tấc vải trắng, cây trâm bỉ ngạn phỉ thúy cắm dựng đứng trước ngực hồng, toàn thân mảnh khảnh không còn chút sức lực ngã ra sau.
Hắn nhanh chóng luồng tay đỡ lấy nàng, đôi ngươi đen láy dần mờ đục, người nàng co giật vài cái rồi mất đi ý thức, trước khi nhắm mắt còn nở nụ cười thật mãn nguyện, cuối cùng nàng cũng kết thúc được cơn ác mộng.
" Ngạn Nhi! Ngạn Nhi! "
Hắn rút ngay cây trâm trước ngực nàng, lập tức dùng thần lực cứu lấy nàng, sau một hồi chật vật, vết thương không quá sâu, không đoạt đi mạng sống nữ nhân kia.
Y Ngạn được hắn đưa về ma giới, mê mang suốt một ngày một đêm, lúc nào cũng rơi lệ nhòa thấm ướt đầy chân tóc.
Trên chiếc giường rộng rãi, cơ thể yêu kiều thi thoảng rục rịch, sắc mặt của Y Ngạn nhợt nhạt, trán toát đầy mồ hôi lạnh, mơ màng nói mớ.
" Hữu Bạch...đừng...đừng...
Đừng bỏ ta...chàng đừng bỏ ta... "
"..... "
" HỮU BẠCH!!! " Y Ngạn hét lớn, hoàn hồn sau cơn mê, bật dậy từ lúc nào không hay biết.
Đồng tử trong đôi ngươi đen nhánh nỡ rộng thu vào hiện thực, Y Ngạn ngước mắt đánh giá trần nhà trống rỗng, quen thuộc đến nhường nào.
Nỗi thất vọng thi nhau chen chỗ nỗi đau trong tim, nàng tự sát không thành công, vẫn còn sống, cánh tay kiều xảo đưa lên trước ngực, mắt mở to miệng chữ O tức thì.
Vết thương trên ngực đã lành hẳn, không còn một chút cảm giác đau đớn.
Lạ thật! Mọi khi Y Ngạn bị thương, nhỏ hay lớn gì cũng đều lưu giữ cơn đau rất lâu, nay lại chẳng có lấy một tia đau đớn nào, hoàn toàn khỏe khoắn. Nàng tự vạch áo, đập vào mắt một bên tuyết nhũ trái trắng hồng mịn màng, không tì vết như chưa từng xảy ra thương tích.
Đôi mày mày mỏng khẽ động, phải chăng nàng thức tỉnh thần lực nên cơ thể cũng đã thay đổi? Y Ngạn ngẫm nghĩ, nếu như sự thật là như vậy thì nàng không thể chọn cách thông thường để kết liễu.
Thật chán chường, Y Ngạn lồm cồm bước ra khỏi giường, căn phòng nàng đang ở là tiết khí số 18, Sương Giáng.
Mỗi phòng mỗi cách bày trí, nàng đã thuộc nằm lòng từng chi tiết của từng phòng, cực kì không ưng thuận căn phòng vừa lạnh vừa yên tĩnh này, nam nhân kia còn nhốt nàng trong đây khiến nàng gai mắt, phất tay quay lưng chán ghét vào vách ngăn một cái.
* Rầm *
Vách ngăn chịu một đòn của nàng nổ tung, thần lực của nàng không kiềm hãm, hai chân nàng cũng không bị xích, cả căn phòng này cũng không bị phong ấn.
" Kì thật... " Y Ngạn lẩm bẩm, bấy giờ mới để ý điều khác thường.
Có phải nàng vẫn còn đang mơ? Tại sao kẻ kia lại để nàng tự do? Hắn không sợ nàng tỉnh lại rồi sẽ trốn đi sao?
Cô nương còn đang bận suy nghĩ, cánh cửa đột ngột mở tung, làm nàng giật thót lùi vào một góc giường tối, hai mắt ngó nghiêng quan sát ra ngoài.
Bóng người cao lớn đứng ngược sáng, uy nghi đem tới cho người ta cảm giác đàn áp.
* Bép *
Nhân đế đánh ngay đôi tay run rẩy ấy một cách tàn nhẫn, làm cho da thịt trắng nộn ửng đỏ. Y Ngạn không cảm thấy đau, vẫn muốn giành giật Hữu Bạch từ trong tay nhân đế.
" Hữu Bạch...đừng chết...chàng đừng bỏ ta... "
" Không... "
Nước mắt lạnh toát trút ra như mưa, nhân đế nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đầy vết chân chim đỏ ngần, căm phẫn dâng trào ra tận cửa miệng.
" Cút!
Ngươi cút đi! Đừng đụng vào con trai ta! " tiếng ông đầy hận ý, mắng chửi Y Ngạn không chút kiêng dè, kể cả kẻ kia đang ở đây thì giờ nhân đế chẳng buồn tha thiết để ý.
Mùi máu tanh nồng lan tỏa ngày càng nực nồng, trên thân của Hữu Bạch vẫn đẫm nước đỏ, khảm đầy mặt đất và người của nhân đế, ổ máu tươi từ từ thấm xuống, tạo thành màu sẫm do hòa trộn với lớp bùn đất.
Nhân đế ôm hải tử khóc lóc, còn gì đau bằng khi mất đi đứa con ông tín nhiệm và yêu thương nhất, ông như người quẩn trí miệng mỏng không ngừng mấp máy.
" Bạch Nhi...con lạnh rồi...ta đưa con về nhà...về hoàng cung của chúng ta... "
" Bạch Nhi...nơi này thật dơ bẩn...con đừng sợ...có phụ hoàng đây rồi... "
" Hữu Bạch... "
Y Ngạn xắm nắm bàn tay, lại chìa ra sang đó, nơi thắt lưng của Hữu Bạch vẫn còn vắt hai mảnh ngọc bội.
Nhân đế tinh mắt, hướng xuống đôi ngọc bội uyên ương, càng gai mắt, ông giựt chúng ra khỏi người Hữu Bạch, vứt thẳng vào người Y Ngạn, trúng ngay đầu nàng.
* Cốp *
" Á! " Y Ngạn đau lên một tiếng, đầu của nàng cứng đến mức làm bể cả đôi ngọc bội kia.
" Ngạn Nhi! "
Tinh Vương Minh chứng kiến, nóng giận tay vo thành nắm đấm định xử luôn cả nhân đế thì bất ngờ bị Lưu Ly thoắt cái dùng sức giữ tay hắn.
Lưu ly lắc đầu, biểu tình hắn đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối.
Y Ngạn nhặt đôi ngọc bội bể làm đôi kia, áp chặt chẽ vào lồng ngực, quỳ trước nhân đế, tay kia không an phận vẫn còn vương sang xác của Hữu Bạch.
" Cút! Ngươi đừng đụng vào Bạch Nhi của ta! "
" Tất cả là tại ngươi!
Đồ yêu nữ! Là ngươi hại chết con ta! "
Nhân đế mắng mỏ không thôi, một câu " yêu nữ " hai câu cũng " yêu nữ ", hận không thể giết Y Ngạn ngay tại đây, nước mắt rơi thành từng chuỗi trên mặt nàng không đổi lấy được một chút mủi lòng nào của nhân đế.
" Đồ yêu nữ!
Hữu Bạch chết rồi ngươi còn không để cho nó yên? "
" Không... "
" Hữu Bạch...làm ơn...trả chàng ấy cho ta... " nàng cực khổ cầu xin.
Giờ đây trong đầu nàng chỉ có một ý định, ôm lấy nam nhân đã chết kia, hai gối không ngừng lết đến, tay cầm ngọc bội vương ra, bị nhân đế tuyệt tình hất văng.
" Đồ yêu nữ! Ngươi đừng đụng vào con ta!
Vì người! Tại ngươi! Tại ngươi nên Bạch Nhi mới chết!
Tất cả là tại ngươi!!! " nhân đế hét vào mặt nàng, giọng nói thét ra lửa làm bàn tay giữ chặt ngọc bội kia buông ra tức thì.
Y Ngạn đứng trước cái chết của Hữu Bạch ý thức hỗn loạn lên, hai tay duỗi ra ôm lấy đầu, cảnh tượng Hữu Bạch bị giết chết như trực trờ ập vào tâm trí nàng, còn có cả những lần Hữu Bạch vì nàng mà nhiều lần đến ma giới. Từng chi tiết một xâu xé đầu óc nàng, bức thiết hét lớn.
" KHÔNGGGG " tiếng hét thống thiết, giảm dần âm lên thanh âm yếu nhược.
" Ta không phải...ta không có...
Ta không làm hại chàng ấy...ta không... "
Môi mọng mím chặt vào nhau cay đắng, những ngón tay dính máu của Hữu Bạch lọt vào mắt nàng, nhân đế nói không sai. Nàng đúng là không phải kẻ giết người, nhưng trong mắt nhân đế nàng là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.
Cô nương tự trách, hận bản thân, bàn tay đang run rẩy co rúm lại cuộn tròn áp vào trước ngực, đau đớn không tả nổi, khiến nàng phải há miệng hô hấp.
Ánh mắt căm hận của nhân đế từ người Y Ngạn trượt sang chỗ Tinh Vương Minh, lòng phẫn uất dâng trào nước mắt mặn chát chảy lên đôi ria mép, ngấm vào cánh môi mỏng. Nhân đế mất hoàn toàn kiểm soát, để thù hận lên ngôi.
" Ma thần...ngươi giết hoàng nhi của ta...mối hận này ta nhất đòi lại...ngươi cứ chờ đó...
Hai giới nhân - ma...chấm - dứt - từ - đây... " nhân đế nhấn mạnh từng chữ, như tìm kiếm uy phong của mình trước kẻ mạnh.
Dứt lời, không một chút chần chừ, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhân đế bòng xác Hữu Bạch lên, gian nan bước.
Tinh Vương Minh kia không ngờ bản thân rơi vào kết cục này, chút ý thức hỗn loạn dần thanh tỉnh được vài phần, việc xảy ra không thể thay đổi, hắn phải chấp nhận đương đầu với hiện thực tàn nhẫn.
" Hà Đức...đưa nhân đế về nhân giới đi... "
Nam nhân ấy ảm đạm ra lệnh, Hà Đức chóng làm theo lệnh hắn, nhân đế cự tuyệt không cần liền bị cưỡng chế đưa đi.
Y Ngạn thất thần dưới đất mãi, trước cái chết của người mình yêu, tim nàng hình thành vạn vết rạch, nổi đau khiến nàng dường như chỉ muốn ngừng thở, đau đến tê tâm.
Nắm tay yếu mềm áp chặt vào lồng ngực chưa hề buông, hướng mắt vào vũng máu dưới đất còn chưa dứt ra, chẳng hiểu sao lúc này nàng lại không thể khóc được nữa, đồng tử chỉ lúng liếng nhiễm nước trong mắt, ngưng đọng ở bọng mắt sưng phồng.
" Ngạn Nhi... "
Ma thần kia khom người, mất mát đưa tay quệt vào hốc mắt nàng, quệt đi hơi nước trong mắt phiếm hồng, nóng ấm đầy bi thương, hắn mấp máy làn môi bạc không nên lời.
Hắn đang muốn nói gì? Y Ngạn trừng lớn mắt ướt, chẳng buồn màng tới sắc mặt của hắn, nghẹn ngào quật cường nói.
" Như vậy đã vừa ý ngươi chưa...?
Tinh Vương Minh...Hữu Bạch chết rồi...sao ngươi không giết ta luôn đi...? "
" Ngạn Nhi... " hắn hít lấy một hơi não nề.
Chuyện đã đến nước này có thanh minh cũng vô ích, trong mắt nàng hắn là kẻ xấu, từ đầu đến cuối đều không thay đổi, nàng hận hắn đến tận xương tủy, sau tất cả mọi chuyện chỉ muốn rời xa hắn.
Đương nhiên, hắn biết rõ điều đó và sẽ không cho việc đó xảy ra, hắn dùng sức nắm lấy cằm nhỏ của nàng, u trầm không vừa ý nhìn nàng nói.
" Ngạn Nhi...là hắn tự tìm đường chết...ta đã cảnh báo rồi...
Hắn đâm ta một nhát...máu còn đang chảy...nàng không lo cho phu quân của nàng còn ở đây trách cứ ta? "
Ngón trỏ chỉ thẳng vào trước ngực, máu tươi ướt đẫm xiêm y đỏ đen của hắn chuyển sắc thành một mảng u tối.
Đúng như những gì hắn nói, Hữu Bạch là ngươi khiêu chiến trước, nhưng hắn chính là nguyên nhân dẫn đến mọi việc. Y Ngạn bị hắn cướp từ trong tay Hữu Bạch, có người nào chấp nhận thê tử của mình trong ngày đại hôn lại trở thành thê tử của kẻ khác.
Chính hắn tham lam chiếm hữu nàng, thứ hắn nhận được chỉ có sự khinh ghét, căm hận.
Y Ngạn chẳng buồn tránh cãi, cầm tinh tế rời khỏi tay hắn, mất mát luyến tiếc. Đầu óc nàng giờ đây chỉ có đau thương, không thiết nghĩ đến chuyện khác.
Hữu Bạch chết rồi trái tim nàng cũng chết theo y, muốn được bồi tán theo phu quân đúng nghĩa, nàng không màng sự sống rút ngay cây trâm trên đầu nhắm chuẩn vào ngực mà đâm vào.
Thanh âm sắc bén lưu loát.
* Phập *
" NGẠN NHI!!! "
Máu đỏ bắn lên từng tấc vải trắng, cây trâm bỉ ngạn phỉ thúy cắm dựng đứng trước ngực hồng, toàn thân mảnh khảnh không còn chút sức lực ngã ra sau.
Hắn nhanh chóng luồng tay đỡ lấy nàng, đôi ngươi đen láy dần mờ đục, người nàng co giật vài cái rồi mất đi ý thức, trước khi nhắm mắt còn nở nụ cười thật mãn nguyện, cuối cùng nàng cũng kết thúc được cơn ác mộng.
" Ngạn Nhi! Ngạn Nhi! "
Hắn rút ngay cây trâm trước ngực nàng, lập tức dùng thần lực cứu lấy nàng, sau một hồi chật vật, vết thương không quá sâu, không đoạt đi mạng sống nữ nhân kia.
Y Ngạn được hắn đưa về ma giới, mê mang suốt một ngày một đêm, lúc nào cũng rơi lệ nhòa thấm ướt đầy chân tóc.
Trên chiếc giường rộng rãi, cơ thể yêu kiều thi thoảng rục rịch, sắc mặt của Y Ngạn nhợt nhạt, trán toát đầy mồ hôi lạnh, mơ màng nói mớ.
" Hữu Bạch...đừng...đừng...
Đừng bỏ ta...chàng đừng bỏ ta... "
"..... "
" HỮU BẠCH!!! " Y Ngạn hét lớn, hoàn hồn sau cơn mê, bật dậy từ lúc nào không hay biết.
Đồng tử trong đôi ngươi đen nhánh nỡ rộng thu vào hiện thực, Y Ngạn ngước mắt đánh giá trần nhà trống rỗng, quen thuộc đến nhường nào.
Nỗi thất vọng thi nhau chen chỗ nỗi đau trong tim, nàng tự sát không thành công, vẫn còn sống, cánh tay kiều xảo đưa lên trước ngực, mắt mở to miệng chữ O tức thì.
Vết thương trên ngực đã lành hẳn, không còn một chút cảm giác đau đớn.
Lạ thật! Mọi khi Y Ngạn bị thương, nhỏ hay lớn gì cũng đều lưu giữ cơn đau rất lâu, nay lại chẳng có lấy một tia đau đớn nào, hoàn toàn khỏe khoắn. Nàng tự vạch áo, đập vào mắt một bên tuyết nhũ trái trắng hồng mịn màng, không tì vết như chưa từng xảy ra thương tích.
Đôi mày mày mỏng khẽ động, phải chăng nàng thức tỉnh thần lực nên cơ thể cũng đã thay đổi? Y Ngạn ngẫm nghĩ, nếu như sự thật là như vậy thì nàng không thể chọn cách thông thường để kết liễu.
Thật chán chường, Y Ngạn lồm cồm bước ra khỏi giường, căn phòng nàng đang ở là tiết khí số 18, Sương Giáng.
Mỗi phòng mỗi cách bày trí, nàng đã thuộc nằm lòng từng chi tiết của từng phòng, cực kì không ưng thuận căn phòng vừa lạnh vừa yên tĩnh này, nam nhân kia còn nhốt nàng trong đây khiến nàng gai mắt, phất tay quay lưng chán ghét vào vách ngăn một cái.
* Rầm *
Vách ngăn chịu một đòn của nàng nổ tung, thần lực của nàng không kiềm hãm, hai chân nàng cũng không bị xích, cả căn phòng này cũng không bị phong ấn.
" Kì thật... " Y Ngạn lẩm bẩm, bấy giờ mới để ý điều khác thường.
Có phải nàng vẫn còn đang mơ? Tại sao kẻ kia lại để nàng tự do? Hắn không sợ nàng tỉnh lại rồi sẽ trốn đi sao?
Cô nương còn đang bận suy nghĩ, cánh cửa đột ngột mở tung, làm nàng giật thót lùi vào một góc giường tối, hai mắt ngó nghiêng quan sát ra ngoài.
Bóng người cao lớn đứng ngược sáng, uy nghi đem tới cho người ta cảm giác đàn áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.