Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng
Chương 53: Sốt ruột
Cung Tỏa Băng Tâm
13/07/2023
Lưu Lưu Ly ngẩn đầu ướt ác, hơi thở ngắt quãng không ngừng, đôi ngươi đen nhánh chốc chốc mờ đục bởi nước mắt, gật gù nói tiếp.
" Thuộc hạ nghĩ...dù sao Hữu Bạch ấy cũng là thái tử của nhân giới, có giao hữu với ma giới chúng ta đã lâu...
Ngài ấy cũng nói chỉ gặp một chút rồi sẽ đi ngay...vì thế mà thuộc hạ mủi lòng...có tội với ma thần... " tiếng của y yếu mềm, đáng thương.
* Chát *
" Á... " thanh âm đau đớn của Lưu Ly vang lên.
Hà Đức giật mình, mồm há chữ O, gọi tên Lưu Ly trong đầu, lời giải bày của Lưu Ly vừa dứt, bất thình lình ăn ngay một roi.
Ma thần tức giận trước suy nghĩ ngu xuẩn của Lưu Ly, thẳng tay dùng ma roi đánh vào Lưu Ly, ánh mắt đỏ chót của hắn như hung thần tàn bạo, khiến kẻ khác nhìn vào phải sợ khiếp vía.
" Lưu Ly, ngươi đúng là ngu dốt...sống mấy vạn năm nay lại để cho kẻ phàm trần qua mắt...
Ngươi có biết bản thân đã tiếp tay cho Hữu Bạch đưa Y Ngạn bỏ trốn không? " hắn gắt gỏng.
Lưu Ly ăn một roi, xây xẩm mặt mày, đầu óc âm lên thứ tiếng ong ong, tiếng nói của hắn dần đi qua màng nhĩ. Lúc này Lưu Ly mới kịp tiếp thu, biết mình gây ra họa, suýt để ma hậu của hắn bỏ đi, chóng cúi đầu nhận tội.
" Thuộc hạ có tội...là thuộc hạ thất trách, không nghĩ đến Hữu Bạch thừa cơ hội muốn đưa ma hậu đi...
Xin ngài trách phạt... "
" Ngươi nghĩ ngươi gây ra họa sẽ yên thân với ta sao? " Tinh Vương Minh hắn giọng.
Vầng trán rộng nổi lên mấy sợi gân guốc giận dữ, nộ khí dồn lên não, hắn nghiến răng quất lên người Lưu Ly một roi nữa.
Tiếng hét thống thiết vang vọng, hắn vừa trút cơn giận lên người Lưu Ly vừa mắng nhiếc.
" Đồ trai tinh vong ơn! Uổn công ta nuôi dạy ngươi!
Phí phạm hết công sức của ta bảo vệ cả tộc của ngươi! "
Hắn đánh không chút lưu tình, Lưu Ly gào thét, chịu đựng đòn roi kinh khủng.
Phải biết rằng, roi ma trong tay hắn là thần khí lợi hại, có thể đánh đến khi hồn xiêu phách lạc, Lưu Ly lãnh roi, dần dần chân thân hiện ra, lớp da thịt trắng nõn thay bằng lớp vỏ trai xàm sạm, chúng bắt đầu bị nứt nẻ, rỉ máu tươi.
Hà Đức chứng kiến Lưu Ly chịu hình phạt thảm khốc, đứng ngồi không yên, mở lời van xin.
" Ma thần! " Hà Đức quỳ xuống, chắp tay.
" Xin người hãy nương tay!
Lưu Ly cũng chỉ nghĩ cho giao hữu giữa ma giới và nhân giới mới làm vậy...xin... "
" Nghĩ thì có thể tự ý quyết định sao? "
Còn chưa nói hết lời, ma thần mất kiên nhẫn chặn họng Hà Đức, quát tháo khiến y phải ngậm miệng tức thì.
Rồi, hắn xoay người sang Hà Đức đang quỳ, lườm đôi mắt đầy sát khí, hắng giọng khiển trách.
" Ta ma thần đứng đầu ma giới, chuyện quan trọng như vậy dám tự ý làm mà không thông qua ta...còn mở miệng nói là nghĩ cho mỗi giao hữu?
Các ngươi coi ma thần ta chết rồi sao? "
" Thuộc hạ không dám! " Hà Đức cúi lùi.
Thừa biết kẻ kia tính nóng, lại kĩ cương, cao ngạo, Lưu Ly tự ý đưa Hữu Bạch vào ma giới, phạm vào trọng tội chắc chắn phải chịu phạt, không thể tránh khỏi thương vong. Hà Đức không xin được, còn bẹo gan hắn, sợ nói nữa hắn sẽ giận thêm, nên tự biết trách tội mình.
" Xin ma thần bớt giận!
Thuộc hạ và Lưu Ly hết mực trung thành với ngài, không có ý xem thường ngài...mong ngài minh xét! "
Tinh Vương Minh " hừm " lạnh một tiếng, hất tà áo không vừa ý, quay sang Lưu Ly, ma roi trong tay hắn đột nhiên thu về, đứng trước trai tinh đang dật dưa kia, cao giọng tuyên bố.
" Lưu Ly, thân là hộ pháp không trông coi ma giới cẩn thận, lại tự ý cho kẻ lạ vào trong, còn để hậu ma xém chút trốn đi!
Tội trạng nặng nề... "
" Phạt...rút gân! " tiếng hắn dứt khoát.
Hà Đức chấn động, làn môi bạc run rẩy, đồng hành cùng Lưu Ly từ lúc Tinh Vương Minh lên ngôi ma thần, trải qua thăng trầm biến cố, nay hắn lại tuyệt tình muốn rút gân Lưu Ly.
Cực hình tàn ác nhất trong ma giới, kẻ bị rút gân nặng thì trở về chân thân vô hồn, nhẹ thì mất hết một nửa đạo hạnh. Hà Đức làm sao có thể trơ mắt nhìn Lưu Ly chịu phạt nặng, mạo muội lên tiếng.
" Ma thần, Lưu Ly là vì nghĩ tới mối giao hảo mà ngài kì công gìn giữ mới cho thái tử vào trong...mong ngài...
Mong ngài niệm tình Lưu Ly theo ngài lâu nay...tha cho y một con đường sống!
Thuộc hạ xin lãnh thay Lưu Ly hình phạt đó ạ! " Hà Đức cúi đầu, khẩn xin tha thiết.
Ma thần thừa hiểu Lưu Ly lẫn Hà Đức đều là hai hộ pháp trung thành với hắn, cả hai làm việc cùng nhau có tình có nghĩa với nhau sâu nặng, phạt người này thì người kia nói đỡ, hắn không đành lòng phạt cả Hà Đức.
Dùng roi ma đánh vào chân thân của Lưu Ly tổn thương không nhẹ, hắn cũng không muốn thật sự rút gân của Lưu Ly, mất đi trợ thủ đắc lực sẽ thiệt thòi.
Suy nghĩ một hồi hắn lại ậm ừ, mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện lần này.
" Lưu Ly, ta nể tình ngươi theo ta lâu nay
Lần này ta tha...còn có lần sau ta tuyệt đối không tha! " hắn hắng giọng cảnh cáo.
Tà áo phất qua, Lưu Ly được thả ra, cơ thể mềm nhũn kia không còn chút sức lực, ngã ngay xuống kịp thời được Hà Đức nhanh tay đỡ lấy.
Lưu Lưu Ly ngẩn mặt tàn tạ, đôi tay run rẩy, chắp hờ cúi đầu cung kính hắn.
" Đa tạ ma thần khai ân...thuộc hạ sẽ không có lần sau nữa... "
" Đừng có nghĩ có lần sau! Một lần này thôi! "
Hắn liếc mắt cay nghiệt, quay lưng độc đoán rời đi, một lần nữa quay về phòng của mình.
....
Thứ ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, Y Ngạn nằm trên giường vẫn còn mê mang chưa tỉnh, đôi môi phờ phạc thấy rõ, thỉnh thoảng trong giấc mộng còn gọi hai chữ " Hữu Bạch " khiến cho nam nhân bên cạnh nàng nghe được tức đến lộn phổi.
Hắn vừa bước vào, chưa ngồi nóng đít lại được nàng cho ăn giấm chua, mất khống chế, tới gần đánh thức nàng.
" Tinh Y Ngạn, nàng dậy ngay cho ta!
Nằm trên giường ta mà dám tơ tưởng kẻ khác sao?
Tinh Y Ngạn, dậy ngay! Nàng có nghe ta gọi không? " giọng nói của hắn thô lỗ.
Nói to đến mức người khác đi ngang qua cũng nghe được, ấy thế mà cô nương nằm trên giường kia lại không có chút động tĩnh. Âu, cũng do nàng bị hắn hành hạ sức cùng lực kiệt, đâu còn khả năng tỉnh lại theo ý của hắn.
Biết mình không thể gọi Y Ngạn dậy được, đành nén cơn giận, ngồi ở mép giường canh chừng cô nương nhỏ.
Lò than bên trong căn phòng rộng lớn dần lụi tàn, khí lạnh ở ngoài luồn qua khe cửa, dần dần chiếm trọn không gian. Cái lạnh thấu xương miễn cưỡng Y Ngạn tỉnh dậy, khuôn miệng của nàng không ngừng gọi tên nhân tình rồi...
" Không! " nàng giật mình la lên tức thì.
Căn phòng rộng rãi vọng lại thanh âm của nàng, đầu óc của Y Ngạn có chút quay cuồng, cơ thể truyền đến cơn đau ê ẩm, khiến nàng phải ôm lấy thân mình kêu than.
" Đau quá... "
Trời đã sáng, hai mắt nàng giáo giác khắp căn phòng, nam nhân tàn bạo kia biến mất rồi, có lẽ bận việc.
* Phù * nàng thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, cuối cùng bình yên.
Nhưng, ác mộng vừa qua thì đoạn kí ức kinh khủng khác chóng đến, Y Ngạn lúc này nhớ rất rõ việc Hữu Bạch bị ma thần đánh trọng thương, không rõ sống chết, nàng quên bén luôn cả cơn đau và mệt mỏi, hớt hải bước chân xuống giường muốn tìm Hữu Bạch.
Ngay lập tức...
" Á!!! "
Y Ngạn bất ngờ té ngã chổng vó, cú ngã làm hai cùi chỏ và đầu gối đập mạnh đau đớn vô biện, nàng lồm cồm nhìn xuống dưới chân.
" Gì thế kia? " Y Ngạn lẩm bẩm, ngồi bật dậy.
Thứ đập vào mắt nàng lúc này, một sợi xích to xích vào hai cổ chân nàng, chúng chỉ dài bằng hai gan tay, khoảng cách ngắn như vậy Y Ngạn chỉ cần bước gấp sẽ té ngã tức thì.
" Tinh Vương Minh...đồ hạ lưu! " Y Ngạn mắng mỏ, biết chắc chính ma thần kia sợ nàng bỏ trốn nên mới xích nàng lại.
Y Ngạn tức điên, dùng tay trần cố mở sợi xích ấy, tất cả điều vô dụng, thần lực đã yếu kém, còn bị xích sắt gông chân, nàng vừa uất hận vừa lo, lo cho an nguy của Hữu Bạch, mặc kệ sợi xích này cản trở, hối hả đi ra ngoài.
* Kẹttt *
" Tố Như! " Y Ngạn thốt nên một tiếng.
Cánh cửa vừa mở liền gặp ngay Tố Như đứng sừng sững ở bên ngoài đứng canh chừng.
" Ma hậu, người không được ra ngoài đâu ạ! " Tố Như cúi người, đứng chắn ở trước cửa, dang hai tay.
Cô nương ngó nghiêng, chẳng buồn để tâm câu nói, xác nhận không có ai ngoài Tố Như, nàng mới dám mở miệng xin xỏ.
" Tố Như, em cho ta ra ngoài đi...Hữu Bạch...Hữu Bạch... " Y Ngạn luống cuống.
Tố Như biết nàng lo cho Hữu Bạch, muốn ra ngoài xem tình hình, nhưng nàng hiện giờ đang bị ma thần kia cấm túc. Tố Như còn được giao nhiệm vụ giám sát nàng, không thể để nàng ra ngoài.
" Ma hậu, người không ra ngoài được đâu!
Chuyện của thái tử ma thần sẽ xử lí sau! Ngài ấy sẽ không bị giết đâu!
Người không nên ra ngoài vào lúc này! " y phũ phàng, ngăn cấm Y Ngạn, đứng vững ở đó một chút cũng không lay động.
" Không giết!
Vậy...vậy...Hữu Bạch bây giờ đang ở đâu thế? " Y Ngạn gấp gáp hỏi, đôi mắt lo lắng lộ rõ.
" Thái tử... " Tố Như ngập ngừng, mím môi khó xử, nhắc tới Hữu Bạch y lại không giấu được cảm xúc.
Nét mặt của Tố Như đột nhiên tối sầm, đôi mắt liếc ngang liếc đầy vẻ bí ẩn, đứng ở đó mấp máy làn môi mãi không chịu nói.
Y Ngạn đang sốt ruột, biểu hiện không mấy tốt lành của Tố Như càng dâng cao nỗi lo trong lòng nàng, bắt ngay cánh tay của Tố Như, xắng xở hỏi.
" Hữu Bạch bị làm sao? Em mau nói đi! "
" Thái tử...
Ngài ấy đang bị ma thần trói quỳ ở ngoài Thần Điện...ở dưới tuyết...chờ người của nhân giới tới để định tội... " Tố Như ấp úng nói ra.
Dứt lời, y cúi đầu không dám nhìn thẳng, khuôn miệng nhỏ còn xuýt xoa như đã lỡ lời.
" Quỳ dưới tuyết!!! " Y Ngạn chấn động hét lớn, lùng bùng cả lỗ tai của Tố Như.
" Thuộc hạ nghĩ...dù sao Hữu Bạch ấy cũng là thái tử của nhân giới, có giao hữu với ma giới chúng ta đã lâu...
Ngài ấy cũng nói chỉ gặp một chút rồi sẽ đi ngay...vì thế mà thuộc hạ mủi lòng...có tội với ma thần... " tiếng của y yếu mềm, đáng thương.
* Chát *
" Á... " thanh âm đau đớn của Lưu Ly vang lên.
Hà Đức giật mình, mồm há chữ O, gọi tên Lưu Ly trong đầu, lời giải bày của Lưu Ly vừa dứt, bất thình lình ăn ngay một roi.
Ma thần tức giận trước suy nghĩ ngu xuẩn của Lưu Ly, thẳng tay dùng ma roi đánh vào Lưu Ly, ánh mắt đỏ chót của hắn như hung thần tàn bạo, khiến kẻ khác nhìn vào phải sợ khiếp vía.
" Lưu Ly, ngươi đúng là ngu dốt...sống mấy vạn năm nay lại để cho kẻ phàm trần qua mắt...
Ngươi có biết bản thân đã tiếp tay cho Hữu Bạch đưa Y Ngạn bỏ trốn không? " hắn gắt gỏng.
Lưu Ly ăn một roi, xây xẩm mặt mày, đầu óc âm lên thứ tiếng ong ong, tiếng nói của hắn dần đi qua màng nhĩ. Lúc này Lưu Ly mới kịp tiếp thu, biết mình gây ra họa, suýt để ma hậu của hắn bỏ đi, chóng cúi đầu nhận tội.
" Thuộc hạ có tội...là thuộc hạ thất trách, không nghĩ đến Hữu Bạch thừa cơ hội muốn đưa ma hậu đi...
Xin ngài trách phạt... "
" Ngươi nghĩ ngươi gây ra họa sẽ yên thân với ta sao? " Tinh Vương Minh hắn giọng.
Vầng trán rộng nổi lên mấy sợi gân guốc giận dữ, nộ khí dồn lên não, hắn nghiến răng quất lên người Lưu Ly một roi nữa.
Tiếng hét thống thiết vang vọng, hắn vừa trút cơn giận lên người Lưu Ly vừa mắng nhiếc.
" Đồ trai tinh vong ơn! Uổn công ta nuôi dạy ngươi!
Phí phạm hết công sức của ta bảo vệ cả tộc của ngươi! "
Hắn đánh không chút lưu tình, Lưu Ly gào thét, chịu đựng đòn roi kinh khủng.
Phải biết rằng, roi ma trong tay hắn là thần khí lợi hại, có thể đánh đến khi hồn xiêu phách lạc, Lưu Ly lãnh roi, dần dần chân thân hiện ra, lớp da thịt trắng nõn thay bằng lớp vỏ trai xàm sạm, chúng bắt đầu bị nứt nẻ, rỉ máu tươi.
Hà Đức chứng kiến Lưu Ly chịu hình phạt thảm khốc, đứng ngồi không yên, mở lời van xin.
" Ma thần! " Hà Đức quỳ xuống, chắp tay.
" Xin người hãy nương tay!
Lưu Ly cũng chỉ nghĩ cho giao hữu giữa ma giới và nhân giới mới làm vậy...xin... "
" Nghĩ thì có thể tự ý quyết định sao? "
Còn chưa nói hết lời, ma thần mất kiên nhẫn chặn họng Hà Đức, quát tháo khiến y phải ngậm miệng tức thì.
Rồi, hắn xoay người sang Hà Đức đang quỳ, lườm đôi mắt đầy sát khí, hắng giọng khiển trách.
" Ta ma thần đứng đầu ma giới, chuyện quan trọng như vậy dám tự ý làm mà không thông qua ta...còn mở miệng nói là nghĩ cho mỗi giao hữu?
Các ngươi coi ma thần ta chết rồi sao? "
" Thuộc hạ không dám! " Hà Đức cúi lùi.
Thừa biết kẻ kia tính nóng, lại kĩ cương, cao ngạo, Lưu Ly tự ý đưa Hữu Bạch vào ma giới, phạm vào trọng tội chắc chắn phải chịu phạt, không thể tránh khỏi thương vong. Hà Đức không xin được, còn bẹo gan hắn, sợ nói nữa hắn sẽ giận thêm, nên tự biết trách tội mình.
" Xin ma thần bớt giận!
Thuộc hạ và Lưu Ly hết mực trung thành với ngài, không có ý xem thường ngài...mong ngài minh xét! "
Tinh Vương Minh " hừm " lạnh một tiếng, hất tà áo không vừa ý, quay sang Lưu Ly, ma roi trong tay hắn đột nhiên thu về, đứng trước trai tinh đang dật dưa kia, cao giọng tuyên bố.
" Lưu Ly, thân là hộ pháp không trông coi ma giới cẩn thận, lại tự ý cho kẻ lạ vào trong, còn để hậu ma xém chút trốn đi!
Tội trạng nặng nề... "
" Phạt...rút gân! " tiếng hắn dứt khoát.
Hà Đức chấn động, làn môi bạc run rẩy, đồng hành cùng Lưu Ly từ lúc Tinh Vương Minh lên ngôi ma thần, trải qua thăng trầm biến cố, nay hắn lại tuyệt tình muốn rút gân Lưu Ly.
Cực hình tàn ác nhất trong ma giới, kẻ bị rút gân nặng thì trở về chân thân vô hồn, nhẹ thì mất hết một nửa đạo hạnh. Hà Đức làm sao có thể trơ mắt nhìn Lưu Ly chịu phạt nặng, mạo muội lên tiếng.
" Ma thần, Lưu Ly là vì nghĩ tới mối giao hảo mà ngài kì công gìn giữ mới cho thái tử vào trong...mong ngài...
Mong ngài niệm tình Lưu Ly theo ngài lâu nay...tha cho y một con đường sống!
Thuộc hạ xin lãnh thay Lưu Ly hình phạt đó ạ! " Hà Đức cúi đầu, khẩn xin tha thiết.
Ma thần thừa hiểu Lưu Ly lẫn Hà Đức đều là hai hộ pháp trung thành với hắn, cả hai làm việc cùng nhau có tình có nghĩa với nhau sâu nặng, phạt người này thì người kia nói đỡ, hắn không đành lòng phạt cả Hà Đức.
Dùng roi ma đánh vào chân thân của Lưu Ly tổn thương không nhẹ, hắn cũng không muốn thật sự rút gân của Lưu Ly, mất đi trợ thủ đắc lực sẽ thiệt thòi.
Suy nghĩ một hồi hắn lại ậm ừ, mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện lần này.
" Lưu Ly, ta nể tình ngươi theo ta lâu nay
Lần này ta tha...còn có lần sau ta tuyệt đối không tha! " hắn hắng giọng cảnh cáo.
Tà áo phất qua, Lưu Ly được thả ra, cơ thể mềm nhũn kia không còn chút sức lực, ngã ngay xuống kịp thời được Hà Đức nhanh tay đỡ lấy.
Lưu Lưu Ly ngẩn mặt tàn tạ, đôi tay run rẩy, chắp hờ cúi đầu cung kính hắn.
" Đa tạ ma thần khai ân...thuộc hạ sẽ không có lần sau nữa... "
" Đừng có nghĩ có lần sau! Một lần này thôi! "
Hắn liếc mắt cay nghiệt, quay lưng độc đoán rời đi, một lần nữa quay về phòng của mình.
....
Thứ ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, Y Ngạn nằm trên giường vẫn còn mê mang chưa tỉnh, đôi môi phờ phạc thấy rõ, thỉnh thoảng trong giấc mộng còn gọi hai chữ " Hữu Bạch " khiến cho nam nhân bên cạnh nàng nghe được tức đến lộn phổi.
Hắn vừa bước vào, chưa ngồi nóng đít lại được nàng cho ăn giấm chua, mất khống chế, tới gần đánh thức nàng.
" Tinh Y Ngạn, nàng dậy ngay cho ta!
Nằm trên giường ta mà dám tơ tưởng kẻ khác sao?
Tinh Y Ngạn, dậy ngay! Nàng có nghe ta gọi không? " giọng nói của hắn thô lỗ.
Nói to đến mức người khác đi ngang qua cũng nghe được, ấy thế mà cô nương nằm trên giường kia lại không có chút động tĩnh. Âu, cũng do nàng bị hắn hành hạ sức cùng lực kiệt, đâu còn khả năng tỉnh lại theo ý của hắn.
Biết mình không thể gọi Y Ngạn dậy được, đành nén cơn giận, ngồi ở mép giường canh chừng cô nương nhỏ.
Lò than bên trong căn phòng rộng lớn dần lụi tàn, khí lạnh ở ngoài luồn qua khe cửa, dần dần chiếm trọn không gian. Cái lạnh thấu xương miễn cưỡng Y Ngạn tỉnh dậy, khuôn miệng của nàng không ngừng gọi tên nhân tình rồi...
" Không! " nàng giật mình la lên tức thì.
Căn phòng rộng rãi vọng lại thanh âm của nàng, đầu óc của Y Ngạn có chút quay cuồng, cơ thể truyền đến cơn đau ê ẩm, khiến nàng phải ôm lấy thân mình kêu than.
" Đau quá... "
Trời đã sáng, hai mắt nàng giáo giác khắp căn phòng, nam nhân tàn bạo kia biến mất rồi, có lẽ bận việc.
* Phù * nàng thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, cuối cùng bình yên.
Nhưng, ác mộng vừa qua thì đoạn kí ức kinh khủng khác chóng đến, Y Ngạn lúc này nhớ rất rõ việc Hữu Bạch bị ma thần đánh trọng thương, không rõ sống chết, nàng quên bén luôn cả cơn đau và mệt mỏi, hớt hải bước chân xuống giường muốn tìm Hữu Bạch.
Ngay lập tức...
" Á!!! "
Y Ngạn bất ngờ té ngã chổng vó, cú ngã làm hai cùi chỏ và đầu gối đập mạnh đau đớn vô biện, nàng lồm cồm nhìn xuống dưới chân.
" Gì thế kia? " Y Ngạn lẩm bẩm, ngồi bật dậy.
Thứ đập vào mắt nàng lúc này, một sợi xích to xích vào hai cổ chân nàng, chúng chỉ dài bằng hai gan tay, khoảng cách ngắn như vậy Y Ngạn chỉ cần bước gấp sẽ té ngã tức thì.
" Tinh Vương Minh...đồ hạ lưu! " Y Ngạn mắng mỏ, biết chắc chính ma thần kia sợ nàng bỏ trốn nên mới xích nàng lại.
Y Ngạn tức điên, dùng tay trần cố mở sợi xích ấy, tất cả điều vô dụng, thần lực đã yếu kém, còn bị xích sắt gông chân, nàng vừa uất hận vừa lo, lo cho an nguy của Hữu Bạch, mặc kệ sợi xích này cản trở, hối hả đi ra ngoài.
* Kẹttt *
" Tố Như! " Y Ngạn thốt nên một tiếng.
Cánh cửa vừa mở liền gặp ngay Tố Như đứng sừng sững ở bên ngoài đứng canh chừng.
" Ma hậu, người không được ra ngoài đâu ạ! " Tố Như cúi người, đứng chắn ở trước cửa, dang hai tay.
Cô nương ngó nghiêng, chẳng buồn để tâm câu nói, xác nhận không có ai ngoài Tố Như, nàng mới dám mở miệng xin xỏ.
" Tố Như, em cho ta ra ngoài đi...Hữu Bạch...Hữu Bạch... " Y Ngạn luống cuống.
Tố Như biết nàng lo cho Hữu Bạch, muốn ra ngoài xem tình hình, nhưng nàng hiện giờ đang bị ma thần kia cấm túc. Tố Như còn được giao nhiệm vụ giám sát nàng, không thể để nàng ra ngoài.
" Ma hậu, người không ra ngoài được đâu!
Chuyện của thái tử ma thần sẽ xử lí sau! Ngài ấy sẽ không bị giết đâu!
Người không nên ra ngoài vào lúc này! " y phũ phàng, ngăn cấm Y Ngạn, đứng vững ở đó một chút cũng không lay động.
" Không giết!
Vậy...vậy...Hữu Bạch bây giờ đang ở đâu thế? " Y Ngạn gấp gáp hỏi, đôi mắt lo lắng lộ rõ.
" Thái tử... " Tố Như ngập ngừng, mím môi khó xử, nhắc tới Hữu Bạch y lại không giấu được cảm xúc.
Nét mặt của Tố Như đột nhiên tối sầm, đôi mắt liếc ngang liếc đầy vẻ bí ẩn, đứng ở đó mấp máy làn môi mãi không chịu nói.
Y Ngạn đang sốt ruột, biểu hiện không mấy tốt lành của Tố Như càng dâng cao nỗi lo trong lòng nàng, bắt ngay cánh tay của Tố Như, xắng xở hỏi.
" Hữu Bạch bị làm sao? Em mau nói đi! "
" Thái tử...
Ngài ấy đang bị ma thần trói quỳ ở ngoài Thần Điện...ở dưới tuyết...chờ người của nhân giới tới để định tội... " Tố Như ấp úng nói ra.
Dứt lời, y cúi đầu không dám nhìn thẳng, khuôn miệng nhỏ còn xuýt xoa như đã lỡ lời.
" Quỳ dưới tuyết!!! " Y Ngạn chấn động hét lớn, lùng bùng cả lỗ tai của Tố Như.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.