Ma Thần Thiên Quân

Chương 613: N gười quen cũ của Hoa Chiến Kinh

Đế Thanh

06/08/2017

“...”. Gặp đến Tôn Vân đột nhiên làm khó Thiên Quân hay Hoa Chiến Kinh cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, Thời không lực lượng áp bách đến thì cũng nhận ra được Tôn Vân dĩ nhiên cũng là Thiên kiêu mạnh mẽ, Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai lại cũng lĩnh ngộ Thời không chi lực đến Vực trung kỳ cấp độ, cho dù là xét cả Ngao Thần tinh không thì loại này yêu nghiệt cũng là khó thấy vô cùng. Bất quá hắn lựa chọn sai người để cướp rồi.

“Chuyện cười!”. Hoa Chiến Kinh cười nhạt một tiếng, hai tay chợt buông lỏng, nhất thời một cổ bá đạo mà uy mãnh lực lượng tuôn ra, Thời không lực lượng áp bách không gian một cái chớp mắt liền đã tan mất, hắn tay trái cũng vỗ về phía Tôn Vân, dưới con mắt kinh dị của Tôn Vân, hai bàn tay liền đã va chạm.

“Bành!”. Khí lãng mạnh mẽ quét đi ra bốn phía, Thiên Quân tóc cũng theo đó tung bay, y phục bay múa, bất quá cũng không có ý định xuất thủ, Tôn Vân kia cơ bản không phải là đối thủ của Hoa Chiến Kinh, một kích va chạm liền đã bị đánh bay về phía sau, trong khi đó Hoa Chiến Kinh vẫn đứng tại chỗ vô cùng nhàn nhã.

“Ngươi...”. Tôn Vân vất vả lắm mới dừng lại cách xa Hoa Chiến Kinh hơn một dặm kinh dị nhìn đến phía này, sau đó lại như tức giận gầm lên. “Các vị còn không có động thủ?”.

“Khà khà, bọn ta tốc độ làm sao có thể cùng Tôn Vân huynh đệ so sánh được, lúc này mới đến!”. Đáp lại Tôn Vân chính là một tiếng cười ghê rợn, một vị trung niên nhân toàn thần hắc khí tràn ngập đạp không mà đến, dĩ nhiên là một nhánh của Ma tộc.

“Có thể đẩy lùi Tôn Vân huynh đệ đương nhiên không phải tầm thường, ah! Hắn không phải Thiên Hạo tiểu súc sinh kia?”. Một cái Lục y bạch phát mỹ phụ cũng đạp không lao đến, giọng nói cho thấy có chút kiêng kị, bất quá ngay sau khi nhìn thấy Hoa Chiến Kinh thì chợt kinh hô một tiếng, giọng nói liền lạnh lẽo xuống rất nhiều.

“Khà khà, không nói ta liền quên đi, ba mươi năm không thấy, ngươi lại dẫn thêm mấy cái túi tiền đến cống mạng sao? Còn có mấy cái mỹ nữ này đều là cực phẩm, lão phu nhận!”. Trung niên ma tộc kia cười quái dị nhìn đến Hoa chiến Kinh, ánh mắt sau đó lại quét về phía chúng nữ lạnh lẽo nói.

“Ah! Hóa ra là Hắc Vũ đoàn! Không trách lại có thể như thế âm thầm đánh lén”. Hoa Chiến Kinh kinh ngạc một tiếng sau đó liền cười lạnh nói. “Ba mươi năm không thấy, các ngươi chó vẫn không đổi được cách ăn phân ah!”.

“Khặc khặc, ba mươi năm không thấy ngươi miệng lưỡi nhưng cũng được tốt hơn nhiều, rất biết cách mắng người!”. Lại là một giọng cười từ phương xa truyền đến, một cái lão giả dẫn theo mười mấy người đều là Hư vô cảnh chạy đến đây, một lời cũng không nói liền đem cả đám người Thiên Quân vây lại.

“...”. Biến cố bất ngờ khiến cho nhóm Thiên Quân mấy người kinh ngạc một trận, đương nhiên cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, còn không thể khiến bọn hắn sợ, cho dù ba người dẫn đầu kia đều là Bán bộ Hỗn độn cảnh! Kinh ngạc nhiều nhất ở đây chính là Hoa Chiến Kinh lại biết những kẻ này? Giống như là có thù hận.

“Ha ha,Ma Lao, Yêu Cơ, Hắc Lão, ba người các ngươi đều đến, còn Mục Đồng đâu này? Hay bị giết rồi?”. Hoa Chiến Kinh cười lạnh một tiếng nói.

“Hừ! Thiên Hạo tiểu súc sinh ngươi hôm nay đừng hòng chạy khỏi đây, lão nương hôm nay phải băm ngươi thành từng mảnh cho chó ăn!”. Yêu Cơ cũng chính là cái kia mũ phụ gầm lên.

“Hoa sư huynh giống như biết bọn hắn?”. Tiểu ma nữ cuối cùng không nhịn được hỏi.

“Uhm! Bọn hắn chính là mấy kẻ ba mươi năm trước truy sát ta, bất quá lúc này còn thiếu một người!”. Hoa Chiên Kinh gật đầu nói, bất quá còn không có dứt lời thì đã nghe phía sau thiếu nữ hô lên.

“Các ngươi cùng hắn có thù hận, đừng tìm đến ta nha!”. Tiểu ma nữ làm như không quen biết Hoa Chiến Kinh xua xua tay nói.



“...”. Hoa Chiến Kinh ngây người, Thiên Quân im lặng, còn lại mấy nữ cùng Độc Cô Kiếm cũng trợn mắt há mồm nhìn Tiểu ma nữ, dĩ nhiên là không ngờ được bà cô này còn có một mặt vô sỉ như thế.

“Hắc hắc, mỹ nhân quả nhiên là lựa chọn sáng suốt, bất quá không đụng đến nàng cũng được, nàng làm tiểu thiếp của ta ah!”. Ma Lao là cái kia trung niên nhân tỏa ra Ma khí cười quái khiếu vươn ra một tay chụp về phía Tiểu ma nữ, dĩ nhiên là ngang nhiên xuất thủ không xem ai ra gì.

“Ôi mẹ ơi! Lại có cái loại xấu xí như thế người?”. Tiểu ma nữ giật nảy mình một cái lùi lại, tay phải hoa lên thì một mặt kính tỏa ra đạo vận mờ mịt xuất hiện, kinh khủng trắng đen khí sắc thành cột đánh về phía bàn tay của Ma Lao.

“Hử?”. Ma Lao kinh ngạc, bất quá cũng không có thu lại bàn tay, chỉ nghe “Bồng” một tiếng thì hắn thế đi cũng bị chặn lại, thậm chí còn bị đẩy lui một chút, ánh mắt lập tức tham lam nhìn trên tay Tiểu ma nữ Âm dương kính. “Bảo bối tốt, ta thu!”. Nói đoạn thì lại lao về phía Tiểu ma nữ.

“Oa! Quái vật! Ta không chơi với ngươi!”. Tiểu ma nữ một kích không thành thì lập tức hú lên quái dị, một cái quay đầu lóe lên đã đứng bên cạnh Thiên Quân cùng Hoa Chiến Kinh, theo nàng thấy thì đứng bên cạnh hai tên này mới là an toàn nhất.

“Chạy được sao? Mọi người cùng lên, nhanh một điểm, tránh đêm dài lắm mộng!”. Ma Lao hơi chút kinh ngạc vì tốc độ của Tiểu ma nữ, ánh mắt khẽ lạnh xuống thì cũng gầm lên một tiếng, một trảo nhưng vẫn vồ giết hướng Tiểu ma nữ.

“Giết!”. Hắc Lão cùng Yêu Cơ hai cái thủ lĩnh của Hắc Vũ đoàn hô lên, nhất thời hai vị Bán bộ Hỗn độn cảnh cùng mười mấy vị Hư vô cảnh đại năng lập tức lao về phía Thiên Quân mấy người, dĩ nhiên là muốn trong thời gian ngắn nhất thu thập đám người, tránh để cho kẻ khác đến đây âm thầm đánh lén.

“Tìm chết!”. Hoa Chiến Kinh mắt lạnh xuống quát một tiếng, một quyền cũng lập tức đánh về phía Ma Lao, đồng thời cũng đối với phía sau mấy người quát lớn, “Đây xem như là các ngươi rèn luyện, giết!”.

“Ừm...”. Công Tôn Tuyết Nhi, Thủy Yên Nhiên, Độc Cô Kiếm ba cái khẽ gật đầu liền lập tức ứng chiến, Thiên Quân hơi chút quay đầu nhìn Ám Vũ cùng Tử Di lạnh nhạt nói. “Tận tình giết!”. Sau đó lại nhìn Tiểu ma nữ. “Ngươi cũng đi!”.

“Vậy ngươi đâu?”. Tiểu ma nữ ánh mắt lóe lên dị thải hỏi ngược lại.

“Ta nếu cũng đi vào thì các ngươi còn lịch lãm rèn luyện cái gì? Nhanh một điểm tránh xa ta ra!”. Thiên Quân cau mày nói. Lấy hắn hôm nay thực lực nếu thật sự động thủ thì một hai cái thần thông hạ xuống, ba cái Bán bộ Hỗn độn cảnh cùng mười mấy vị Hư vô cảnh đại năng chỉ e liền khó sống, bất quá như thế thì mấy nữ cùng Độc Cô Kiếm sẽ lại không được rèn luyện cái gì.

“Ầm!”. “Ahhhh....”. Hoa Chiến Kinh cùng Ma Lao va chạm, cái sau lập tức gầm lên một tiếng đau đớn như là sói tru, cánh tay lập tức vặn vẹo, dĩ nhiên là cùng Hoa Chiến Kinh một kích đối cứng này hắn một tay đã phế!

“Ngươi... Ngươi làm sao lại có thể mạnh mẽ như thế?”. Ma Lao trán mồ hôi lạnh như mưa kinh hãi gần chết gầm lên, một kích ăn trọng thương hắn không thế không lùi lại trị thương, bất quá Hoa Chiến Kinh làm sao có thể để hắn hồi sức.

“Phế vật! Ba mươi năm qua đi cũng không có tăng lên được chút nào, chết đi!”. Hoa Chiến Kinh cũng lười nói nhảm, thân hình như điện lập tức đuổi theo Ma Lao, vẫn là đơn giản như thế một quyền.



“...”. Ma Lao cùng Hoa Chiến Kinh vừa mới giao thủ liền đã rơi và thế hạ phong cũng khiến cho Yêu Cơ và Hắc Lão kinh dị không thôi, ánh mắt khẽ trao đổi một cái thì liền có hành động, Hắc Lão tách ra đánh về phía Hoa Chiến Kinh, Yêu Cơ cùng thủ hạ công kích Độc Cô Kiếm cùng mấy nữ.

“Oanh...”. “Rầm...”. “Uỳnh...”. Rất nhanh liền xảy ra đại hỗn chiến, chỗ này tuy rằng đã cách xa Táng thiên thành nhưng nó ảnh hưởng cũng rất lớn, quang hoa khủng bố bay loạn, kinh thiên tiếng va chạm, tại chỗ hư không mạnh mẽ như Táng thiên chi địa mà có thể khiến cho Hư không từng đợt rách ra thì có thể suy đoán một hai về những kẻ đang đánh nhau rồi, rất nhanh liền có người nhận ra, bất quá cũng không dám đến gần mà thôi. Đánh nhau chớp mắt liền đã qua nửa khắc đồng hồ, chiến cuộc đã dần có xuất hiện biến hóa.

Một chỗ Hoa Chiến Kinh đè đánh Ma Lao cùng Hắc Lão, hai người sau càng đánh càng là sợ hãi không ngừng gào thét, Hoa Chiến Kinh nhưng đã cường đại vượt xa bọn hắn có thể chống đỡ, nếu không có chuyển cơ thì bọn hắn thất bại chỉ là chuyện của thời gian mà thôi.

“Một đám phế vật!”. Hoa Chiến Kinh vừa đánh vừa lạnh lẽo nói. “Ba mươi năm trước các ngươi bốn người truy sát ta, hôm nay là liền để bốn người các ngươi toàn bộ chôn thây ở đây!”. Nói đoạn thì lực lượng cũng liền gia tăng một phần.

“Hừ! Thiên Hạo ngươi quá mức ngông cuồng, bọn ta thừa nhận ngươi là thiên kiêu nhưng như thế còn không đủ, muốn giết bọn ta lại càng không được!”. Ma Lao gầm lên đầy giận dữ nói. Nhất thời hắc khí như hải tràn ngập, lực lượng càng thêm khủng bố áp bách xuất hiện, hắn đương nhiên là đã dùng đến thủ đoạn liều mạng, muốn thông qua nó cứu vãn tình thế.

“Ngu xuẩn mất khôn! Chết đi!”, Hoa Chiến Kinh hồn nhiên không sợ, một tiếng quát lên thì cũng lập tức lao vào hắc khí hải, dĩ nhiên là muốn tận tay đánh chết Ma Lao, mà hắn hành động này đương nhiên cũng gây nên Hắc Lão chú ý, kẻ này cũng lập tức chạy đi vào hắc khí hải, bên trong rất nhanh lại vang lên tiếng nổ kịch liệt, va chạm vô cùng đáng sợ.

Bên kia Yêu Cơ bị Ám Vũ một người chặn lại không thể tiến lên, mười mấy vị Hư vô cảnh đại năng vây công Độc Cô Kiếm cùng tứ nữ còn lại nhưng cũng không thu được trái ăn ngon, thậm chí trong đó còn đã chết đi một cái, mấy cái bị thương, càng đánh càng là không hiểu vì sao mấy cái nhìn như tiểu bối này lại mạnh mẽ như thế.

Cả chỗ hỗn độn lộn xộn loạn thất bát tao này nhưng lại có một chỗ không có chuyện gì xảy ra, Thiên Quân hai tay chắp sau đít như là ông cụ non quan sát hết thảy tình hình, theo thời gian trôi qua Độc Cô Kiếm cùng tam nữ càng là chuyển sang thế chủ động, đem địch nhân bốn vị Hư vô cảnh cho chém giết mất, mà Ám Vũ lúc này cũng đã bắt đầu chèn ép khiến cho Yêu Cơ không thở nổi, đã phải đỡ trái đỡ phải.

“Tuy cũng là Bán bộ Hỗn độn cảnh nhưng hệ thống tu luyện không đủ, căn cơ yếu kém, thực lực cơ bản là không có khả năng cùng Thần địa so sánh, kết quả cũng nên xảy ra rồi!”. Trầm ngâm chốc lát Thiên Quân khẽ cười nhạt nói. Bất quá ngay tại lúc này hư không bên cạnh trái của hắn chợt động, một cái chủy thủ tỏa ra hôi thối nồng nặc đâm về phía ngực trái của hắn, chỉ e cũng là mang theo kịch độc.

“Đợi ngươi đã lâu!”. Thiên Quân khóe miệng khẽ câu lên, kẻ đánh lén chính là thân mang Thời không đạo bào Tôn Vân, thế nhưng hắn mục tiêu áp sát lại là Thiên Quân thì kết quả vô cùng vi diệu rồi. Chỉ thấy Thiên Quân dưới chân khẽ nhúc nhích, cả người lui về phía sau, đồng thời tay trái cũng hóa trảo chụp lên cổ tay của Tôn Vân rồi kéo mạnh gầm lên. “Cút ra đây!”.

“Cái gì...”. Tôn Vân kinh hãi gần chết, thế nhưng ngay khi hắn đã không còn chấn động thì một cỗ lực lượng không thể ngăn cản nổi đem hắn kéo ra khỏi hư không, còn không có kịp phản ứng thì lại có một bàn tay vỗ về phía ngực hắn.

“Oanh...”. “Khặc...”. Hắn chỉ cảm thấy ngực trùng xuống, kinh thiên hủy diệt lực lượng truyền đến khiến thân hình của hắn trầm xuống ép xuống đại địa, một ngụm máu lớn lập tức phun đi ra. Nháy mắt liền lập tức trọng thương.

“Còn trốn được sao?”. Thiên Quân lạnh lẽo nhìn hắn nói. Kẻ này thân có Thời không bí bảo đặc thù như cái đạo bào kia, nếu muốn ẩn độn hư không thì khoảng cách hơi xa một chút liền khó mà nhận ra được, Thiên Quân không có động tĩnh gì chính là trước tiên muốn tóm lấy tên này hỏi một số chuyện.

“Cứu ta!”. Thiên Quân vốn định tra hỏi thì thấy phía trước mặt Tôn Vân vẫn còn muốn phản kháng, thậm chí còn há miệng cầu cứu, hắn nội tâm khẽ báo động một tiếng thì cũng lập tức chuyển hướng, một quyền đánh về phía hư không bên trái mình.

“Cút!”. “Rầm!”. Hắn há miệng quát lạnh một câu thì một tiếng trầm đục cũng truyền đến, một cái Bán bộ Hỗn độn cảnh bị hắn một kích này đem đẩy ra khỏi hư không đang ẩn nấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thần Thiên Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook