Ma Thần Thiên Quân

Chương 125: Thái Thương Vân Thần

Đế Thanh

15/09/2016

"Huh! Từ chỗ này không thể nhìn tiếp...". Vũ Thiên Quân nhíu mày nhìn trước mắt đen kịt hang động lẩm bầm. Hắn đi vào hang động cũng có hơn một canh giờ rồi, vì không muốn bỏ qua cái gì, hắn đi chậm cùng không ngừng vận dụng Thông thiên nhãn và linh thức quét quanh hang động, vẫn không phát hiện ra gì đặc biệt cho đến chỗ này.

Trước khi xuống hồ hắn quan sát nơi này không cho Thông thiên nhãn nhìn vào, lúc này thậm chí còn ngăn cản cả linh thức xâm nhập ah.

"Huh! Thật là bá đạo cấm chế! Ngăn cản nhìn vào lại cho thân thể đi qua, Thái cổ văn minh cường đại đáng sợ vậy sao? Đến loại này cấm chế cũng có thể nghĩ ra". Vũ Thiên Quân kinh ngạc nhìn cấm chế trước mắt nói. Cấm chế ngăn cản cả nhục thể và linh thức tìm tòi là hầu như cái trận sư cường giả nào cũng có thể làm được, thế nhưng trước mắt trận pháp lại phá vỡ thường thức rồi, thậm chí còn có thể ngăn cản Thông thiên nhãn dò xét, cấm chế này rất cường đại. Tuy nhiên cũng có một phần là đó Thông thiên nhãn cũng mới ở giai đoạn thứ nhất mà thôi, còn chưa phải cường đại đến bỏ qua hết thảy.

Nhìn một chút Vũ Thiên Quân lại tiếp tục đi vào, trong này Ma thú đi vào không sao có lẽ cũng không có nguy hiểm gì nhiều.

"Ồ...". Đột nhiên bốn cái lồng đèn màu đỏ xuất hiện, nói đúng hơn là màu mắt của một con nào đó Ma thú, nó là rắn chỉ khác một điểm là nó có hai cái đầu, dài cũng có hai mươi trượng, tu vi không thấp, cũng có Thần cấp nhij trọng thiên, nó đang bơi về phía Vũ Thiên Quân, không biết là hướng về phía hắn hay chỉ đơn thuần bơi đến bên kia hồ.

Song đầu Ma xà giống như không nhìn thấy hắn một dạng lững lờ bơi đi, cũng giống như bọn ở hồ Ma thú, coi hắn như không khí ah.

"...". Vũ Thiên Quân nhíu mày, việc lạ tất có yêu nha. Không lẽ nhân loại đối với bọn Ma thú này cũng không có gì lạ sao? Không chút hợp lẽ thường!

Hắn lại tiếp tục đi thẳng, hơn hai canh giờ hắn thấy phía trước có ánh sáng, đúng vậy, là ánh sáng, ánh sáng mờ mịt, rất nhạt thế nhưng càng đi đến gần ánh sáng càng mạnh hơn, khi đến gần hắn đã thấy ánh sáng nguyên nhân, dạ minh châu!

Phía trước hắn bên vách tường gắn đầy dạ minh châu chiếu sáng cả một khoảng dài vô cùng không thấy phần cuối, tuy rằng ánh sáng không phải rất sáng thế nhưng cũng đủ để Vũ Thiên Quân nhìn thấy xung quang vách tường. Vách tường giống như trong suốt, có thể nhìn thấy cả bên trong, giống như được hình thành từ băng tinh ah.

"Thú vị nha! Cấm chế vẫn còn, nơi này lại giống như băng tinh... Huh!!!". Vũ Thiên Quân quan sát một chút vách hang động thì chợt nhìn ra một chút quen thuộc, nơi này có phong ấn trận pháp, phong ấn này cùng năm đó ở Ma Thần sơn phong ấn Lão Ma có rất nhiều nét tương đồng, chỉ sợ cũng là từ Thái cổ để lại!

Qua bao nhiêu năm tháng vẫn còn cường đại như vậy, trận sư bày trận chỉ sợ không phải một cái thường nhân ah, hắn tu vi cũng Bán bộ Hỗn độn cảnh trở lên, phong ấn cái gì chỗ này? Mà sao lại phong ấn?

Tiếp tục đi đến hắn thấy có ba hướng đi, một hướng là đi thẳng, phương xa có thể thấy lại tối đen một mảnh, hai hướng trái phải thì đều có ánh sáng như kéo dài vô tận.

"Hừm! Bí mật chỗ này có lẽ là ở hai đường rẽ ah". Vũ Thiên Quân nhíu mày nói, tuy rằng chơi này khá bí ẩn thế nhưng hắn không tin đã qua nhiêu năm lại không có người biết, nếu có người biết tại sao lại không có chút tiếng gió nào.

Hắn sút nghĩ một chút thì nhấc chân đi về phía bên trái, hắn dự định đi cả hai ngã nên đi bên nào trước cũng được ah.

Đi vào bên trong hơn ba trăm trượng thì Vũ Thiên Quân đã không tiếp tục đi nữa, chỗ này có lẽ chính là hang động bí mật rồi!



Trước mặt Vũ Thiên Quân có một cái bình đài lớn, ở trên đang ngồi một người, là một cái Nhân loại lão giả, không biết hắn đã ngồi đó bao nhiêu năm tháng, thân thể giác nua, râu tóc dài chạm đất giống như hắn đã ngồi đây từ rất lâu rồi, không những thế hắn giống như đã chết, không hề có một chút khí tức nào toát ra, không hề có một chút sinh cơ, thế nhưng Vũ Thiên Quân không dám chút nào khinh thường, người này cho hắn cảm giác nguy hiểm!

"Phong ấn, bình đài....". Vũ Thiên Quân lầm bẩm, người này cũng giống như nhà hắn lão tổ Vũ Tinh Trần ah, cũng hi sinh bản thân để phong ấn cái nào đó đại năng Thái cổ, không muốn cho tên kia thoát khốn!

"....". Đột nhiên một tiếng thở nhẹ vang lên, không sai, chính là một tiếng thở nhẹ, sau đó Vũ Thiên Quân bắt đầu nghe tiếng tim đập, ban đầu rất chậm sau đó nhanh dần lên.

"Thịch". "Thịch!". Tiếng tim đập không ở chỗ nào khác chính là từ cái kia đang ngồi trên bình đài Nhân tộc, hắn còn chưa chết!

"Huh...". Vũ Thiên Quân con ngươi co rụt nhìn lão giả, ban nãy hắn muội gì cảm nhận được một chút nào sinh cơ ah, người này có thể làm hắn cảm giác nguy hiểm không biết đã đến cảnh giới nào rồi đây.

"Khà... Hai mươi vạn năm... Cuối cùng cung có người đến đây...". Đột nhiên lão giả thở ra một hơi, đôi mi nhúc nhích một chút rồi nói, giọng nói tang thương, hắn giống như đã rất lâu rồi chưa cùng người giao tiếp.

"Ngươi ở chỗ này trấn áp bên dưới cái nào đó cường giả sao?". Vũ Thiên Quân cũng không mấy giật mình hỏi.

"Hử? Tiểu tử ngươi vậy mà cũng biết....". Lao gia có chút kinh ngạc nói. Hắn đôi mi vẫn không mở ra, thậm chí cũng không mở miệng, giọng nói giống như từ bụng mà phát ra.

"Ngươi đã ở đây hai mươi vạn năm rồi?". Vũ Thiên Quân nghi hoặc, lão giả này tu vi chỉ sợ đã đến tình trạng đối kháng với Thiên địa áp chế rồi, đã một chân bước vào Hư vô chi cảnh!

"Ha ha! Đúng vậy...". Lão giả lần này cười nói, hắn giống như lão long tỉnh giấc, con ngươi mờ đục mở ra nhìn Vũ Thiên Quân.

"Thái cổ đại năng nếu xuất thế chắc chắn sẽ lại chèn ép Nhân tộc ta...". Chưa để Vũ Thiên Quân phản ứng lão giả lại nói. "Ta hi sinh chỉ có hai mươi vạn năm mà có thể đổi lại bình yên cho Nhân tộc thì có đáng gì. Chỉ là... Aiiiii". Lão giả thở dài nói.

Ở Thái cổ Nhân tộc chỉ giống như thú nuôi nhốt của Thái cổ chủng tộc mà thôi, khi đó chư tộc Thái cổ cường thịnh hơn Nhân tộc vô số lần, để có thể sinh tồn Nhân tộc chỉ giống như thú vật được nuôi nhốt cùng tiêu khiển của cường giả Thái cổ ah! Còn may Thái cổ đại chiến kinh khủng làm cho Thái cổ chủng tộc phải nhao nhao ẩn đi Nhân tộc mới có khả năng trỗi dậy mà xưng bá tinh không được như lúc này. Thế nhưng nếu Thái cổ chủng tộc lại xuất hiện đi ra, Nhân tộc có thể hay không sống sót cùng tồn tại lại là vấn đề khác ah! Không nói quá xa xôi, chỉ cần một cái Hư vô cảnh đại năng đã đủ cho Nhân tộc lúc này vạn kiếp bất phục rồi, huống chi ở Thái cổ hầu như tộc nào cũng có Hư vô cảnh cường giả toan trấn!

"...". Vũ Thiên Quân kinh ngạc không nói, đối với lão giả hắn chỉ có kính trọng mà thôi, một cái hi sinh hai mươi vạn năm của ban thân để bảo vệ Nhân tộc, bản thân hắn cũng chưa chắc đã có suy nghĩ đó ah.

"Tiểu tử ngươi là cái nào gia tộc? Có đảm lượng tìm đến đây, cộng thêm ngươi thiên phú chắc không phải vô danh ah?". Lão giả nhìn Vũ Thiên Quân một chút nói, trước mắt hắn là một cái Thiên tài đáng sợ!

"Vãn bối chỉ là một ác ái không đáng nhắc đến tiểu tử thôi, được tiền bối khen tặng ta không dám nhận!". Vũ Thiên Quân cung kính chắp tay nói. "Tiền bối ngươi có thể bỏ đi nhiều thứ đến đậy trấn áp bên dưới cường giả, ta mặc cảm không bằng!".

"Ha ha! Cũng đâu có gì đáng nói đâu, vì Nhân tộc phồn vinh cùng phát triển tiền nhân đã hi sinh vô số, chúng ta hậu bối không thể phụ bọn hắn cố gắng được ah!". Lão giả ánh mắt loé lên cười nói, thiên phú cao lại biết khiêm nhường như vậy, hắn càng nhìn càng toát ra vẻ yêu thích ah. "Tiểu tử, nhận ta làm sư phụ thì như thế nào?". Lão giật đột nhiên nghiêm trang túc mục nhìn Vũ Thiên Quân nói.



"Hả?". Vũ Thiên Quân kinh ngạc. "Tiền bối, thứ cho vãn bối không thể đồng ý!". Hắn không chút suy nghĩ cự tuyệt!

"Hử? Ngươi đã có sư thừa? Một cái tu giả có vài vị sư phụ cũng đâu có sao?". Lão giả có chút kinh ngạc nói. Có thể tìm đến đây chắc chắn không phải kẻ ngu ngốc, có thể sẽ đoán được hắn cường đại, vậy mà không chút ngần ngại đã cự tuyệt, không sau biệt lắm là đã có sư thừa rồi ah.

"Cũng không phải! Ta không có sư phụ, cũng không có dự định bái sư...". Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nói, hắn không có ý định nhận bất cứ ai làm sư, trên đời này có kẻ nào đó có khả năng thu nhận hắn? Đáp án là không!

"Ha ha! Thú vị tiểu tử! Ngươi là kẻ đầu tiên dự tuyển Thái Thương Vân Thần ta!". Lão giả đột nhiên cười lớn nói, đã rất lâu hắn không cùng người trò chuyện, không ngờ lại gặp một cái dị nhân.

"Huh?!? Thái Thương gia?". Vũ Thiên Quân có chút kinh ngạc, Thái Thương gia lại có bực này vĩ nhân? Người này cũng giống Võ Thần, luôn một lòng hướng đến để Nhân tộc càng thêm cường thịnh, không ngại hi sinh bản thân, thế nhưng Thái Thương gia hiện giờ lại không được như thế, bọn bắn đã thay đổi rồi sao?

"Ha ha! Giật mình đi? Thái Thương gia ta cường thịnh vô song, có thế lực nào Nhân tộc dám nói vượt qua Thái Thương gia ta? Tiểu tử ngươi có chút suy nghĩ lại ah?". Lão giả như nhìn xoáy vào Vũ Thiên Quân nói.

"Huh! Có chút kinh ngạc! Nếu tiền bối đã là Thái Thương gia người, như vậy nếu ngày sau ta điều tra ra Thái Thương chỉ bị Thánh tộc lợi dụng ta sẽ để Thái Thương gia tồn tại!". Vũ Thiên Quân nhìn Thái Thương Vân Thần nói. Người này ở đây hai mươi vạn năm đã quá xa xôi rồi, không biết chuyện hiện nay cũng là bình thường mà thôi.

"Hả? Thánh tộc? Ngươi nói Thái Thương gia cùng Thánh tộc có liên quan? Bị lợi dụng? Cùng ngươi có thù?". Thái Thương Vân Thần con ngươi co lại hỏi liên tục, hắn mỗi một câu hỏi giọng càng lạnh đi, xung quanh không gian như đọng lại, hắn tu vi đã đến cực hạn rồi ah, chỉ là nếu thoát đi chỗ này có thể hay không đột phá đến Hư vô cảnh lại là chuyện khác!

"Huh! Nhà ta diệt tộc là do Thái Thương gia ngươi đằng sau sai khiến, Thánh tộc có lẽ cũng có liên quan!". Vũ Thiên Quân không chút để ý xung quanh không gian thay đổi, người này còn chưa uy hiếp được hắn! "Không những thế Thái Thương gia gần đây làm việc không mấy sạch sẽ, làm rất nhiều chuyện mờ ám...". Hắn nói tiếp.

"Nói bậy! Dám vu oan Thái Thương gia ta, ngươi nghĩ ta không giết được ngươi sao?". Thái Thương Vân Thần giận tín mặt nói. Nhà hắn Thái Thương gia từ Thái cổ đã tồn tại cùng xưng bá Nhân tộc, cho dù là năm đó Thánh tộc cường thịnh xưng hùng tinh không cũng không dám phớt lờ Thái Thương gia!

Thượng cổ đại chiến chấm dứt sự cường thịnh của Thánh tộc, thay vào đó Nhân tộc xưng bá tinh không, chư tộc lui tránh, có thể cùng Nhân tộc so sánh chỉ có lác đác vài cái chi tộc, đương nhiên vẫn có chênh lệch rất lớn, Nhân tộc nắm quyền chủ đạo nhiều hơn rất nhiều, cường giả cũng chiến số lượng tối đa ah.

Lấy Thái Thương gia bao nhiêu năm tích luỹ nội tình cùng tôn nghiêm làm sao có thể để người vẩy bẩn uy danh được? Thái Thương Vân Thần càng lại thêm là một cái tự tôn cực cao, có thể vì Nhân tộc mà mất đi tự do hai mươi vạn năm thì đương nhiên chắc chắn sẽ không chút ngần lại chém giết bất kỳ ai, bất kỳ chỉnh tộc nào dám nói xấu gia tộc hắn!

"Ha ha! Ta kính ngươi là tiền bối vì ngươi đã vì Nhân tộc làm ra rất nhiều, ngươi có biết năm đó nhà ta lao tổ cũng trấn áp một cái Đại năng Thái cổ sao? Thế nhưng lại bị kẻ khác diệt tộc!". Vũ Thiên Quân cười lớn nói. "Mặt khác! Ngươi nghĩ ngươi giết được ta sao?". Hắn lạnh lùng nói.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn: truyencv.com

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thần Thiên Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook