Quyển 2 - Chương 7: Ba Bỉ xuất hiện (1)
Kiều Phong
21/04/2013
Dương Chính rời khỏi thương đội Thanh Tư quốc không lâu sau đó, tìm đến một gốc cây.
Hắn nâng cánh tay lên dùng sức tỳ vào cây, khớp xương phát ra tiếng rắc thanh thúy. Dương Chính đau đớn gục ngã xuống đất, ôm tay, mồ hôi tuôn ròng ròng.
Sau đó một khắc, hắn đứng dậy khẽ vung vẩy cánh tay phải, lại đau nhưng khớp xương đã vào đúng vị trí.
Sau một ngày một đêm.
Dương Chính phát hiện mình gặp phải vấn đề nghiêm trọng.
Hắn lạc đường. Đường đi trên Bi Thương hoang nguyên khó đi phi thường, cái gọi là thương đạo kỳ thực là không có "đường"!
Mỗi một con đường đều có người hướng đạo quen thuộc đi theo, đại thương đội khẳng định không thiếu người dẫn đường như vậy.
Nhưng Dương Chính chỉ có một mình, lần trước hắn đi qua hoang nguyên theo đường Gia Tháp chỉ dẫn. Ở nơi hoang dã này, lộ tuyến đều rất khó phân biệt phương hướng dẫn tới lẫn lộn, cho nên Dương Chính không phân biệt được.
Xem ra mùa đông đã làm cho óc hắn bị lú lẫn, sao lại phạm phải cái sai lầm thấp kém đó, sớm b=phải biết hỏi sơ đồ đường đi của thương đội chứ.
Đêm đen nhanh chóng ập xuống, Dương Chính chăm chú vào y ohục trên mình, xem ra thời tiết hoàn toàn khác với địa cầu, khẽ than một hơi.
Lúc này chỉ có cách trông chờ vào số phận thôi, có thể gặp được một thương đội nào hay không.
Còn như khả năng gặp phải cường đạo trên hoang nguyên còn nhiều hơn, bởi vì Dương Chính ngửi được mùi máu tanh trong không khí.
Hai mắt hắn lóe lên, hiện tại ngũ quan hắn hơn xa người thường, Dương Chính xác định gần đó không có người, bắt đầu cẩn thận đi về phía mùi máu truyền tới. Hắn cấm thiết kiếm bằng tay trái, chân chạy nhẹ nhàng như báo.
Dưới ánh trăng xanh lạnh lẽo, gió lạnh thổi trên vùng hoang dã giống như quỷ khóc sói gào, cảm giác lạnh lùng ăn vào trong xương tủy người ta...
Sau khi tới một gò cát nhỏ, Dương Chính cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh thê thảm trước mặt, trên mặt đất ngang dọc mấy chục thi thể tàn khuyết, trong không trung bốc lên mùi hôi nồng nặc.
Có mấy thi thể bị sói ăn hết da xương.
Tài vật, ngựa cỡi đều bị cướp sạch, chỉ để lại xe hàng hư hỏng nằm lăn lóc chung quanh, trên mặt đất còn có dấu vết đốt lửa nhưng không nhiều dấu vết chiến đấu.
Dương Chính nhìn thêm lần nữa, con mắt chợt co lại.
Là thương đội Thanh Tư quốc.
Bọn họ gặp phải cường đạo? Dương Chính trong đầu hiện ra hình bóng bé gái giống như mèo và tên to lớn Vi Tư.
Hắn không do dự nhanh chóng bước xuống gò cát.
Mấy con dã lang tru lên chạy ra ngoài mấy bước, chẳng qua chúng chỉ chờ đến lcú thấy Dương Chính có một mình thì chúng lại lộ ra bản tính sợ mạnh hiếp yếu, thịt người chết tuy ngon nhưng thịt người sống còn ngon hơn nhiều, mấy con dã lang nhe răng, phát tiếng rống thô trầm.
Dương Chính vung kiếm bước lên nghên đón, kiếm quang lóe lên một con dã lang bị chém ngang hông, thân thể đứt làm hai mảnh rớt xuống, máu tươi phun ra.
Dương Chính mũi chân điểm một cái, lại đâm kiếm thẳng vào miệng một con khác.
Nháy mắt, hai con sói đã phơi xác.
Mấy con khác bị hắn tấn công bất ngờ tru lên lui lại, lúc này con sói bên tay trái Dương Chính lao lên, con sói này cũng thông minh nhắm chuẩn thời cơ tay trái Dương Chính không có kiếm. Dương Chính cười lạnh một tiếng, xoay người đá một cước vào mặt nó.
Đầu sói liền vỡ nát giống như bị thiết chùy đập quả dưa vậy.
Cả đến Dương Chính cũng giật mình.
Một cước này đã dập tắt ý niệm hung hăng của bọn sói, nháy mắt đã chạy mất tăm.
Dương Chính cũng hoảng hốt, hắn nhìn chân của mình, cảm giác thật lạ lùng. Từ sau khi phá băng ra hắn tuy phát giác thân thể có điểm không đúng nhưng không biết nói như thế nào. Càng không nghĩ là một cước uy lực mạnh đến thế. Thi thể dã lang nằm ở đó, đầu dập nát không thành hình dạng gì, não tương và máu tươi cũng chảy tràn.
Dương Chính phân thần một lúc, liền nhanh chóng dùng ý chí kìm nén được.
Hiện tai không phải lúc suy xét mấy việc đó, sau khí kiểm tra thi thể trên mặt đất, không có bé gái và Vi Tư, hắn trong lòng nhẹ nhõm.
Đột nhiên.
Dương Chính nhướng mắt, khẩn trương nhìn xung quanh:Ai?
Một luồng hơi nóng bỏng xông lên trên ngực hắn.
Dương Chính nhanh chóng cởi y phục, kinh hãi quá mức, thì ra Ba Bỉ treo trên ngực không còn thấy đâu nữa, ngực chỉ có ấn ký hình ngọn lửa. Ấn ký này phát xuất ánh sáng mờ mờ giữa đêm đen, giống như sinh mệnh có sức sống.
Dương Chính sờ lên ấn ký đó.
Trong lòng run lên, ý thức từng xuất hiện ở trên Ngọc Long sơn lại xâm nhập vào trong đầu hắn.
"Là Ba Bỉ?"
Một âm thanh cứng nhắc vang lên trong đầu hắn:"Dương!".
Dương Chính như bị lửa thiêu, nhảy bật lên, hắn từng trải qua nhiều việc rất ly kỳ nhưng lại không thể giải thích sự thật trước mắt này:"Ngươi... ngươi là người hay quỷ?"
"Theo cách nói của nhân loại, ta là trí năng ảo." Ba Bỉ bình tĩnh nói.
"Trí năng ảo?"
Là cái gì đây? Dương Chính đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, hắn nhéo mạnh vào bắp đùi mình, chờ đến khi đầu óc tỉnh táo lại mới run run giọng nói:"Ta có việc muốn hỏi ngươi, ngươi cần phải trả lời ta, thứ nhất, ngươi đáo để là từ đâu đến? Hai, có phải ngươi đưa ta từ địa cầu đến địa phương quái quỷ này hay không? Ba, ngươi làm sao mà hòa nhập vào thân thể ta? Bốn, ngươi có thể rời khỏi thân thể ta hay không?"
Ba Bỉ vẫn dùng cách nói chuyện không chút cảm tình nói:"Ta cự tuyệt trả lời."
Dương Chính hụt hơi, nổi giận, hắn giơ M9 đưa trước mặt ấn ký, hung dữ nói:"Đừng nghĩ ta không dám khoét ngươi ra khỏi cơ thể."
"Đừng, ngươi khoét không ra được đâu, trừ phi ta chủ động ly khai, bằng ngươi có chết cũng không thoát khỏi ta đâu." Ba Bỉ không chút nào bị uy hiếp.
Lúc Dương Chính cầm M9 rung động một lúc, thần tình âm trầm bất định cả nửa ngày, hắn từ từ hạ chủy thủ xuống, hăn không thể đem sinh mệnh của mình ra đùa giỡn được, hơn nữa Ba Bỉ cho hắn cảm giác giống như là máy móc hơn là con người.
"Ngươi cuối cùng muốn gì đây?"
Im lặng, sau một lúc, thanh âm Ba Bỉ mới cất lên:"Ta sẽ cho ngươi biết nhưng không phải là bây giờ, còn không thì bằng hữu của ngươi sẽ chết rất nhanh!"
"Bằng hữu?"
"Vi Tư và Ngải Vi Nhĩ, bọn họ bị một nguồn năng lượng cường đại truy đuổi."
Dương Chính trong lòng kinh hãi, hắn thậm chí không muốn hỏi Ba Bỉ vì sao biết chuyện đó:"Bọn họ ở đâu?"
"Đi thẳng về hướng Tây, ta sẽ nói vị trí cho ngươi biết!"
Ba Bỉ nói còn chưa xong Dương Chính đã vội vàng hết sức lao về phía Tây.
Dương Chính toàn lực chạy nửa thời thần, hơn nữa tốc độ còn ngang với khoái mã.
Nhưng hắn tịnh không cảm thấy mệt mỏi, cái nghi hoặc này vừa mới chớm thì Ba Bỉ đã giúp hắn giải đáp:"Ta thay thế cho thân thể ngươi tăng tốc, cường hóa lực lượng cơ bắp của ngươi."
Dương Chính muốn hỏi thêm nhưng giờ không phải lúc, bởi vì hắn nghe được tiếng vó ngựa mơ hồ lẫn trong gió.
Phía trước là một một ngọn đồi nhỏ.
Đến lúc hắn tiến lên tới đỉnh đồi, Dương Chính cảm thấy nỗi sợ hãi cắn rứt trong lòng. Hắn vô cùng kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.
Mỗi lần đương đầu với hiểm nguy chưa biết Dương Chính trong lòng đều phát nóng, hắn cố gắng áp chế ý niệm bỏ cuộc.
Nhờ ánh sáng trăng hắn rất dễ dàng nhìn thấy rõ ràng một ác khuyển ba đầu lông xanh đang truy đuổi một thân ảnh toàn màu đỏ rực, tốc độ chúng cực nhanh, trong đêm đen tạo thành mấy đạo hào quang chói lọi quét qua, rồi đến một đám mây đen che phủ khu vực rộng năm mét vuông theo sau chúng.
Hắc ám, lạnh lẽo.
Một luồng khí tức tử vong không hơi không tiếng tiến tới gần Dương Chính.
Dương Chính trực giác đối với đám mây đen nảy sinh cảm giác úy kỵ, sinh vật thiên tính đối với tử vong thì sợ hãi.
Người toàn thân có hào quang màu đỏ rực là Vi Tư, y mang bé gái trong lòng, từ thân hình của hắn mà nhìn, thì hắn đã bị thương rồi.
Ác khuyển ba đầu gầm lên một tiếng, gia tăng tốc độ, mắt thấy sắp ngoạm được Vi Tư, hỏa quang chợt bùng lên, Vi Tư thét lớn, ba luồng hỏa sắc đao quang chia làm ba hướng thượng trung hạ chém xuống ác khuyển ba đầu, "ngao" một tiếng thảm thiết, thân thể con chó đứt thành bốn đoạn chỉnh tề, máu phun như sương mù.
"Ba ba" Ngải Vi Nhĩ kinh hãi la.
Chỉ thấy chân của Vi Tư bị một con chó ba đầu khác cắn phải, hồng quang càng lóe lên kịch liệt.
Dương Chính nhịn không được nữa, hắn đứng bật dậy.
"Ngươi mà đi thì nắm chắc chín phần là chết." Ba Bỉ đều đều nói.
Dương Chính hừ nhẹ một tiếng, chụp lấy thanh kiếm chạy xuống.
Hắn xuất hiện làm cho Vi Tư vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, khát vọng cầu sinh làm y bạo phát tiềm lực.
Mấy con ác khuyển ba đầu bị y ép không có cách nào tiến tới gần.
Dương Chính cẩn thận nhìn đám mây đen bay tới.
Một bóng xám phá sương mù bay ra, toàn thân hắn đều bao trùm trong cái áo dài màu xám đen khổng lồ, cặp mắt lóe ánh sáng màu xanh lục sâu trong áo khoác.
Cao cấp triệu hoán thuật sĩ!
Dương Chính lần đầu tiên nhìn thấy loại nhân vật trong truyền thuyết này, đây không phải là loại thuật cấp thấp như Mạn Kỳ có thể so sánh. Trên thế giới này có một số người có lực lượng đỉnh cao, ví dụ như Sư thứu kỵ sĩ, cao cấp thuật sĩ, kiếm thánh, ám hành giả... Số lượng bọn họ cực kỳ ít ỏi, ít khi nào đi lại trong nhân thế nhưng không phải là không có.
Thuật sĩ áo xám tay cầm một pháp trượng màu đen kịt, cưỡi một con kiện mã toàn thân đen tuyền không có có một cọng lông khác màu lẫn vào, cặp mắt và bốn vó đều rực lửa.
Mộng Yểm!
Là ma thú đến từ địa ngục thẳm sâu, sinh vật của cao cấp triệu hoán thuật!
Người này tuyệt đối là cao đẳng thuật sĩ đại lục ít thấy, hơn nữa còn là thuật sĩ triệu hoán hệ khủng bố.
Mộng Yểm giống như u linh trong đêm tối, bốn vó rừng rực lửa, cả mặt đất đều rung động, mắt nó nhìn vào Dương Chính đứng trước mặt, hí dài một tiếng giống như sét đánh giữa trời quang, hai vó trước giơ cao đạp xuống đầu Dương Chính.
Tích tắc, thần kinh toàn thân Dương Chính đều tăng lên mức cực hạn.
Tinh thần của hắn đều tập trung vào hai cái móng ngựa to như cái bát của Mộng Yểm đang ập tới.
Trong đầu trống rỗng, tay trái chậm rãi vung ra...
Nhìn thì chậm nhưng thực tế lại rất nhanh, mắt thấy móng ngựa cách đầu Dương Chính chưa đầy một xích, ánh lửa địa ngục từ móng ngựa chiếu lên gương mặt Dương Chính, một đạo bạch quang phát ra sau mà tới trước đập thẳng vào móng trước bên phải của Mộng Yểm.
Giống như tiếng đao thương giao kích, vừa tiếp xúc thì Dương Chính chỉ cảm thấy một luồng ma khí mênh mông cuồn cuộn tràn ngập trời đất cuốn thẳng tới hắn, cả người như bị lửa thiêu, khó chịu đến nỗi muốn rống to lên.
Nhưng ngay lúc đó, một hơi lương ý từ ngực dần dần truyền lên, Dương Chính đầu óc rung lên tỉnh lại.
Hơi lương ý đó tiến vào trong óc Dương Chính, hai mắt hắn đột nhiên sáng quắc, hồng quang ẩn hiện quanh người.
Vạn vật đều không tồn tại, trong mắt chỉ có một điểm sáng.
Thiết kiếm hướng về phía trước rẽ ra, Mộng Yểm phát ra tiếng hí thảm thiết, móng trước bên phải của nó bị chặt đứt. Nhưng móng trái vẫn còn hung mãnh đạp xuống ngực Dương Chính, vang lên tiếng bình như đánh trống.
Y phục trước ngực của Dương Chính nháy mắt bị nát bấy, cả người bay ra xa hơn mười mét, nằm lăn ra đất bất động.
Vi Tư thét lên một tiếng giận dữ, y dùng kiếm quét ra nửa vòng, kiếm khí cuộn trào như bài sơn đảo hải.
Mấy con ác khuyển ba đầu bị kiếm khí hùng dũng chém nát thành bột phấn.
Mộng Yểm bị chặt đứt một móng, trọng tâm lúc tiếp đất không ổn, ngã nhào ra đất, thuật sĩ trên lưng căn bản không kịp xoay trở, cũng ngã lăn ra rất khó coi.
Thuật sĩ áo xám vùng dậy, khàn giọng gầm gừ.
"A! Đồ sâu bọ đáng chết!"
Một đá của Mộng Yểm có bao nhiêu sức lực hắn phi thường rõ ràng, đủ để đá vỡ đá thanh cương, mà đá thanh cương là thứ được coi là cứng rắn nhất trên thế giới.
Cho nên hắn chắc chắn là tên sâu bọ đáng ghét kia đã bị đá gãy xương ngực, hoặc là đã sớm đi gặp Diêm vương rồi.
Nhìn qua Vi Tư như đang phát điên lao tới, thuật sĩ áo xám chỉ thẳng pháp trượng tới, một quang cầu màu tím lao vào Vi Tư, "ba" một tiếng, Vi Tư la thảm, quỵ ngang trên mặt đất.
Giải quyết Vi Tư xong, thuật sĩ khập khiễng bước tới chỗ Dương Chính, trong miệng lầm bầm:"Đồ sâu bọ, cái tên sâu bọ đáng chết nhà ngươi, ta phải đem linh hồn ngươi đi giam cầm, mỗi ngày chịu lửa địa ngục thiêu đốt dày vò, ta lấy thân thể ngươi làm tiêu bản, quăng vào trong ao Hắc nê ác độc nhất để luyện hóa thanh độc cương thi, đồ sâu bọ đáng chết, đáng chết..."
Thuật sĩ áo xám bước tới còn cách Dương Chính hai mét thì dừng lại.
Hắn thốt lên mấy chú ngữ lầm rầm khó hiểu.
Pháp trượng dùng sức điểm tới, cả người Dương Chính như bị một sức mạnh vô hình lật qua lật lại, ở ngực của hắn, một ánh sáng màu vàng phát ra từ trong tiêu ký hình ngọn lửa.
Thuật sĩ áo xám sắc mặt biến đổi.
Dương Chính đột nhiên mở mắt, tròng mắt màu đen ngập tràn sát ý vô tận.
Hắn lăn người, cả thân hình như con báo bật dậy, tay trái cầm thanh quân đao M9 màu xanh mờ mịt, phát ra sát khí lạnh lùng.
Phốc một tiếng, thuật sĩ áo xám không thể tin nổi nhìn vào thanh chủy thủ đâm sâu vào ngực mình, tròng mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh khủng, chính là nét sợ hãi với cái chết.
Bảo thạch màu đen trên pháp trượng rung động mãnh liệt rồi vỡ nát.
Oán khí màu đen trong bảo thạch nháy mắt xông thẳng ra, Dương Chính bị hàn khí lạnh lẽo đó xâm nhập vào xương cốt bức bách phải rút chủy thủ ra, liên tiếp lùi lại mấy bước.
Thuật sĩ người mềm oặt ngã xuống trên mặt đất.
"Ba ba!"
Một tiếng la lên làm Dương Chính đang chìm trong sát ý tỉnh lại, hắn cố gắng nén cơn đau ở ngực đứng dậy, chỉ thấy Ngải Vi Nhĩ gục trên thân thể Vi Tư, vừa khóc vừa lay gọi.
Dương Chính loạng choạng đi tới bên người Vi Tư, hán tử cường tráng lúc này toàn thân chuyển sang màu tím ngắt, khóe miệng rỉ ra dòng máu đen, tình cảnh rất bi thảm.
"Vi Tư!" Dương Chính quỳ nửa người xuống, nhẹ nhàng đỡ Vi Tư lên.
"Ngươi... ngươi..." Vi Tư nắm y phục của Dương Chính, cố gắng nói gì đó, nhưng vừa há miệng thì sùi máu ra, làm hắn ho hắng kịch liệt.
"Cố gắng chịu đựng, Vi Tư." Dương Chính không ngừng khích lệ y:"Ngươi bị trúng độc thôi, chờ ta đi tìm giải dược."
Dương Chính nhẹ nhàng đặt y xuống, rồi chạy đến bên thi thề của thuật sĩ, xé y phục hắn ra, lấy bảy tám cái lọ trong ngực hắn. Dương Chính lại đến bên Vi Tư, mở hết nút chai ra ngửi thử, mỗi cái bình đều có mùi vị không giống nhau.
"Đáng chết, cái nào là thuốc giải, Ba Bỉ, Ba Bỉ ngươi biết không?" Dương Chính để vào ấn ký trên lồng ngực, muốn cảm thụ lực lượng của Ba Bỉ.
Màu tím càng lúc càng đậm nét trên người Vi Tư, da hắn cơ hồ biến thành màu đen, mạch đập cũng từ từ yếu ớt.
"Không có tác dụng, chúng đều không phải là giải dược, ngươi nắm lấy tay hắn đi." Lúc Dương Chính cơ hồ tuyệt vọng, thanh âm của Ba Bỉ lại truyền tới có chút mơ hồ.
Dương Chính nhanh chóng cầm lấy tay Vi Tư, một luồng nhiệt lưu từ tay hắn truyền vào, thân thể Vi Tư chấn động mạnh, khí đen trên mặt y cũng nhạt bớt nhiều, nhãn thần cũng sáng trở lại.
"Ta.. không xong rồi." Vi Tư ngừng một chút, lời nói lại bắt đầu trở nên lưu loát:"Giúp ta chiếu cố Ngải Vi Nhĩ, đưa nó đến Nguyệt điểu lữ quán ở Tác Ba Đinh. Cầu xin ngươi!"
"Ba ba." Nghe Vi Tư nói vậy, Ngải Vi Nhĩ càng khóc thảm thiết hơn.
"Đừng khóc, Ngải Vi Nhĩ, con là đứa bé ngoan." Vi Tư lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen trong lòng đưa tới trước mặt Dương Chính:"Thứ này... Ngươi giữ lấy, đừng cử động..."
Vi Tư còn muốn nói thêm thì cổ họng nghẹn lại, Dương Chính cảm thấy nhiệt lượng trong tay nhanh chóng biến mất...
"Vi Tư!"
Dương Chính có chút bi thương, đao khách nhiệt tâm này cuối cùng đã chết như vậy.
###
Sâu trong đầm Vân nê chiểu.
Mây đen chầm chậm di chuyển tới mảnh đất hình khô lâu.
Mặt đất có trận đồ khổng lồ tinh tế làm bằng máu tươi, vô số đầu lâu xương khô xếp đống thành gò nhỏ hình tam giác nằm ngay mỗi đầu trận tuyến, trên đỉnh gò khô lâu đều là một cái khô lâu màu xanh sẫm, khói xanh bốc ra liên tục từ thất khiếu. Trong mảnh đất này mây mù dày đặc, khí lạnh âm trầm dày đặc trong không trung, nước bùn màu đen chảy ào ào lên trên, mấy thi thể nhìn không rõ nằm trong nước, người chết mặt trắng bệch đầy vẻ tuyệt vọng, bi thương, tàn bạo, thêm vào các cảnh kỳ quái xung quanh làm cho vùng đất này giống như quỷ vực.
Nơi này là sào huyệt của Ác ma thuật sĩ Hạ Lạp Phi.
Đột nhiên trận đồ bừng sáng, mây đen mù mịt đêm qua chợt cuồn cuộn chuyển động.
Khô lâu phát ánh sáng màu xanh sẫm mạnh mẽ.
Ầm ầm
Một âm thanh cực lớn vang lên, hắc quang từ trong trận đồ bùng phát ra.
Dần dần hình thành một hình khô lâu.
"Úc"
Thanh âm phẫn nộ xuyên qua mây mù đầm lầy làm cho quạ đang bay trên trời cũng quang quác bay né.
"Tên sâu bọ vô sỉ, ti bỉ, ngươi dám xúc phạm đến tôn nghiêm của Ác ma thuật sĩ Hạ Lạp Phi, dám tấn công ta... Ngao..."
Hắc quang phát ra âm thanh vang dội, giống y như thanh âm của ác ma thuật sĩ mà Dương Chính giết chết.
Từ khi trở thành thuật sĩ trở đi, Hạ Lạp Phi lần đầu tiên bị thương nghiêm trọng đến thế.
Trước nay chưa có ai có thể tiến vào cận chiến với Hạ Lạp Phi trong vòng năm mét, còn những người nào tiếp cận đều bị y luyện chế thành tiêu bản, cho nên ác ma thuật sĩ chính là cơn ác mộng của toàn đại lục.
Hôm nay, Hạ Lạp Phi suýt chút nữa là bị người ta đánh cho đến chết.
Cả đến nhục thân cũng bị tiêu hủy.
Chuyện này mà truyền ra, Hạ Lạp Phi hắn trong thế giới ma pháp khẳng định sẽ bị người ta xì xầm thóa mạ sau lưng đến phát tức mà chết.
Chỉ nghĩ tới Cổ Phí Tư và Hưu Bỉ Đặc chắc chắn sẽ chỉ vào vết thương trên người y mà nói giọng âm dương:"A, Hạ Lạp Phi đại nhân khả ái của chúng ta bị thương rồi. Đây thực sự là sỉ nhục của cả thế giới ma pháp chân chính. Đến đây để bọn ta dùng hai con La Sa thú cắn chết địch nhân (loại sinh vật thấp kém nhất của địa ngục)!" Hạ Lạp Phi cũng đã cảm thấy hổ thẹn muốn chết rồi.
Đáng chết, cái con rối này.
Vì sao không ra nghênh tiếp chủ nhân của nó, lẽ nào nó không biết chủ nhân của nó đã bị trọng thương sao? Cái thế giới khốn kiếp này, con người khốn kiếp, khôi lỗi (con rối) khốn kiếp toàn bộ đều đáng chết.
Hạ Lạp Phi độc ác nguyền rủa, hướng về cái nhà giống như một cái lồng chim khổng lồ trên mảnh đất thét lớn:"Kiệt Phí Nhĩ Đức, ta thực sự là nên cho cái đầu chó úp lên người ngươi, một con chó so với ngươi còn trung thành thông minh hơn, lăn nhanh ra đây cho ta..."
Thét luôn mấy tiếng, căn nhà cũng không có chút động tĩnh nào.
Hạ Lạp Phi phẫn nộ cực điểm, nhục thể đã bị hủy, linh hồn của y chỉ có thể tụ tập ở trong trận đồ, đối với sự im lặng của khôi lỗi, y lớn tiếng mắng chửi:"Kiệt Phí Nhĩ Đức, ngươi chỉ là Sa La thú cấp thấp, lẽ nào ngươi dám miệt thị ác ma thuật sĩ Hạ Lạp Phi sao? Ngươi chờ đó, ta sẽ biến ngươi thành quái vật xấu xí độc ác nhất, trở thành thứ rác rưởi bẩn thỉu nhất trên thế giới này."
Cửa mở ra, một thanh âm bình hòa vang lên:"Hạ Lạp Phi, ta chờ ngươi đã lâu rồi, cuối cùng ngươi cũng đã trở về."
"Ai?" Hạ Lạp Phi cảnh giác lui lại một bước.
Một thân ảnh phong hoa tuyệt đại từ từ bước ra từ trong cửa. Nữ nhân này mái tóc dài trắng như thác nước Lạp Bối Nhĩ Sơn, buông xõa thẳng xuống trên chiếc eo thon, cặp mắt cong dài của nàng như vầng trăng khuyết trên trời mang theo mị lực câu hồn nhiếp cốt người ta, lại còn gương mặt thanh khiết vô cùng bao phủ bởi vẻ u uẩn bình đạm, nhìn không rõ ràng, chính là Tư Gia Lệ. Trừ nàng ta ra còn ai có được vẻ đẹp tà ác chấn động lòng người như vậy.
Cả đến Hạ Lạp Phi thường dùng bộ phận cơ thể con người để chế tạo tài liệu của ác ma thuật sĩ cũng không cầm được hô hấp khó khăn.
Vẻ đẹp này xác thực là làm người ta không có cách kháng cự.
Bất quá Hạ Lạp Phi vẫn rất cảnh giác, tròng mắt màu xanh lục của hắn xoay chuyển:"Ngươi thực ra là ai?"
Tư Gia Lệ nhìn vào đám hắc vụ có chút ngạc nhiên:"Ác ma thuật sĩ mà nhục thân bị hủy, người nào có thể làm được điều này?"
Hạ Lạp Phi phẫn nộ rống lên:"Nữ nhân, Hạ Lạp Phi không tha cho ai miệt thị, lẽ nào ngươi cho là ta không có nhục thể thì không thể vận dụng pháp lực cường đại sao?"
Tư Gia Lệ giống như chưa nghe thấy, gót ngà nhẹ bước giống như làn khói nhạt bay ra khỏi nhà.
"Hạ Lạp Phi, nghe nói ngươi tìm ra được nơi hạ lạc của Kim sí thiền (ve cánh vàng)"
Nghe thấy ba chữ "Kim sí thiền", ác ma thuật sĩ càng thêm cảnh giác nữ nhânn trước mặt.
"Cái gì Kim sí thiền, ta chưa từng nghe qua."
Tư Gia Lệ cười nhẹ:"Hạ Lạp Phi, ngươi tựa hồ như đã quên cảnh ngộ bây giờ của ngươi..."
Thanh âm của nàng càng lúc càng thấp, sâu trong tròng mắt một ngọn lửa tím bắt đầu bừng lên.
"Trời, ngươi là người của Thánh điện. Ngươi nói Kim sí thiền gì chứ?" Hạ Lạp Phi liên tiếp lui lại mấy bước:"Ta không có, ngươi xem ta đã bị trọng thương đến mức này..."
"Hạ Lạp Phi, ngươi nói xem ta có nên tin một thuật sĩ tiếng tăm xấu xa nói hay không?" Tư Gia Lệ mặt vẫn tươi cười tiến tới bức bách.
"Ta thực sự là không có mà!" Hạ Lạp Phi thực tức muốn điên, khó tin là lần đầu tiên y nói thật thì lại bị người ta không tin.
Cuối cùng Tư Gia Lệ cũng không cười nữa, lửa tím trong mắt nàng càng lúc càng bốc cao, không khí xung quanh phảng phất như bị đốt cháy, Hạ Lạp Phi chịu không nổi cơ hồ thổ huyết, hôm nay hắn chỉ còn lại là linh hồn, nên pháp lực mà y vẫn tự hào không thể nào thi triển.
"Kim sí thiền bị một tên nam nhân tóc đen cướp đi rồi, ta còn bị hắn đâm một đao." Hạ Lạp Phi cuối cùng không chịu nổi uy hiếp tinh thần, đành phải nói liều.
"Nam nhân tóc đen?" Tư Gia Lệ mắt hơi động, lửa tím tiêu tán, không khí xung quanh lại khôi phục như thường.
"Nam nhân tóc đen như thế nào, có phải tròng mắt hắn cũng có màu đen hay không?" Lúc này Tư Gia Lệ trước giờ sắc mặt vẫn bình tĩnh nay ngữ khí có mấy phần gấp rút.
Dưới áp bức tuyệt đối này, Hạ Lạp Phi không dám chối quanh, y miêu tả lại hết hình dáng của Dương Chính.
"Lại là hắn."
Tư Gia Lệ cuối cùng cũng xác định người Hạ Lạp Phi nói là Dương Chính, nàng cũng muốn đi tìm hắn.
Đây là người nàng tuyển lựa làm người ứng cử cho Thánh kiếm kỵ sĩ, mới đầu sớm đã muốn tiến dẫn hắn vào Thánh điện, không ngờ nửa đường lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. Lúc Tư Gia Lệ trở lại tìm Dương Chính thì hắn đã mất tích, cả lực lượng rộng rãi như Thánh điện mà vẫn không tìm thấy hắn.
Nàng không nghĩ tới Dương Chính lại có thể tiềm phục trong băng cả tiết đông. Sau đó Tư Gia Lệ cũng cho là Dương Chính đã bị giết, còn vì vậy mà ủ rủ một hồim chỉ có thể tuyển chọn người ứng cử khác, Người này tuy thiên phú rất tốt, mới ba mươi tuổi đã là Bát phẩm kiếm sĩ, khoảng cách tới Cửu phẩm kiếm sĩ cũng chỉ cách một đường tơ. Nhưng Tư Gia Lệ lại phát hiện y vẫn còn có khuyết điểm, lại nghĩ tới Hắc tinh sứ tuyển người ứng cử là Ám hành giả có huyết thống hắc tinh linh, Tư Gia Lệ trong lòng như có tảng đá nặng đè lên.
Nếu như lần tranh đoạt Thánh kiếm kỵ sĩ này thất bại, cả bốn Thánh kiếm kỵ sĩ đều thuộc về Hắc tinh sứ, địa vị Tư Gia Lệ ở tổ chức sẽ phải chịu khiêu chiến trước đây chưa từng có.
Nàng tuyệt không muốn việc này xảy ra.
Hiện tại nghe Hạ Lạp Phi nói vậy, Dương Chính không những còn sống mà thực lực còn đại tiến, cần biết nếu ác ma thuật sĩ không bị thương thì cả nàng cũng không dám khinh địch. Dương Chính có thể đâm hắn một đao thực lực không phải là yếu.
"Lần cuối ngươi gặp hắn ở đâu?"
"Bi Thương hoang nguyên!"
Tư Gia Lệ trong mắt lộ ra vẻ hân hoan, thanh âm của nàng cũng mềm mại, nghe ra giống như tình nhân thỏ thẻ bên tai:"Hạ Lạp Phi, ngươi thật sự là một thuật sĩ rất đáng yêu, ha ha..."
"Ngươi còn muốn gì đây?" Nghe thấy thanh âm nhu mì như vậy, Hạ Lạp Phi lại sợ hãi vô cùng.
Tư Gia Lệ cười quỷ dị, đột nhiên lửa đỏ trong tay phải bùng lên, điểm nhẹ vào trên trận đồ.
Bồng, một tiếng vang lên.
"Đừng!"
Hạ Lạp Phi phát ra tiếng hô tuyệt vọng.
Chỉ thấy một ngọn lửa màu tím kịch liệt từ giữa trận đồ bùng phát, nháy mắt ra nuốt chửng linh hồn Hạ Lạp Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.