Quyển 18 - Chương 17: Bí mật động trời
Kiều Phong
17/12/2015
Là cố nhân? Trong đầu Dương Chính hiện lên mấy thân ảnh cao không thể
với, nếu là những người này thì mọi việc vốn không thể lý giải thì đều
có thể lý giải được.
Từ biệt Tác Bối Áo Phu đang lo âu, Dương Chính quay về phủ đệ, tắm rửa xong, hắn lên giường nằm nghỉ.
Nghe Tác Bối Áo Phu kể ra, hắn trong lòng không có chút lo âu, nếu thực sự là những người đó thì hắn chỉ có thể chờ đợi. Cho dù hiện tại hắn là người có thế lực nhất Nam Bắc đại lục, cho dù hắn có trăm vạn hùng binh, tài phú vô số nhưng ký ức về thực lực đáng sợ của những người đó vẫn còn tươi nguyên trong tâm trí hắn. Đối mặt với họ, hắn vẫn cảm thấy mình nhỏ bé như mấy năm trước.
Chỉ là trong ấn tượng của hắn, những người đó đều cao cao tại thượng, thậm chí còn không chân thật, cho nên hắn không hề sợ hãi họ như đối với bọn hải tộc.
Hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn, còn nhiều chấp niệm về sự tình năm xưa, chỉ là mấy năm gần đây công việc bộn bề nên những thân ảnh trong ký ức đó cũng trở nên mơ hồ, lúc này nhớ lại thì rõ ràng phi thường, điều này khiến hắn biết mình chưa từng quên đi mà chỉ chôn dấu đoạn ký ức đó sâu trong nội tâm mà thôi.
Hắn nằm trên giường, từng đoạn quá khứ hiện lên trong đầu rõ ràng sắc nét.
Hắn muốn từ những ký ức đó để dò tìm manh mối nhưng lại phát hiện mọi thứ đều vô ích... Vân Trung thành... Thánh điện ... Vân Trung quân ... Ba Bỉ ... Tư Gia Lệ ... Tích Nguyệt...
Quá khứ dần dần mơ hồ...
...........
Sóng kình màu xanh và màu máu cuồn cuộn ngập trời.
Tiếng rít thê lệ bi thương vang vọng tầng không, thân ảnh phong hoa tuyệt đại chớp lóe giữa bầu trời...
Hủy diệt... Tử vong ... Tuyệt vọng...
Trong vòng mười dặm, tất thảy đều trở thành hoang mạc.
Vì sao...
Vì sao...
Tư Gia Lệ, nàng rốt cục là vì sao...
Chẳng phải nàng chỉ vì Ma linh thể của ta hay sao... Nàng tới lấy đi, lấy đi!
Từng tiếng khóc như mũi nhọn đâm sâu vào xương tủy...
Vì sao nàng không tới lấy?...
Vì sao nàng lại làm thế?...
Vì sao... Vì sao... Ta không muốn ... Ta không muốn!
A!
Mây khói khắp trời cuộn tới, Dương Chính đột nhiên rút chủy thủ để trên gối xoay người chém ra.
Đôi mắt hắn hoàn toàn bị hai ngọn tử hỏa sâu thẳm che lấp, chủy thủ của Dương Chính bị hai ngón tay thon dài như ngọc thạch nhẹ nhàng kẹp lấy, gió đêm mát lạnh không biết đã thổi tung khung cửa sổ ra từ khi nào, ánh trăng chiếu lên đầu giường, tử hỏa trong mắt Dương Chính dần tiêu tán.
Lúc hắn nhìn rõ người tới, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, thậm chí còn có chút hận ý phức tạp:"Quả nhiên là ngươi! Ba Bỉ, không, phải gọi ngươi là Tử Tâm mới đúng!"
Ánh trăng chiếu lên gương mặt bình đạm như nước của nữ nhân này, dung mạo nàng quá hoàn mỹ không một tỳ vết, chỉ là vì quá hoàn mỹ nên ánh mắt không có chút cảm tình nào của loài người, thoạt nhìn giống như một pho tượng không hề có sinh mệnh.
Nàng nhẹ nhàng rút tay về, bình thản nói:"Thực lực của ngươi cao lên không ít!"
Dương Chính nhếch mép cười lạnh:"Đối với ngươi mà nói thì có khác biệt gì, ngươi chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết ta."
"Ngươi còn hận ta?" Tử Tâm suy nghĩ một chút rồi mới nói.
Dương Chính rút chủy thủ về, hắn biết có nói gì với nữ tử trước mặt cũng bằng thừa. Dương Chính đứng dậy khỏi giường, khoác áo vào lãnh đạm nói:"Hận cũng nói không được. Cho dù cả đời này ta hận ngươi lừa gạt ta nhưng mà nói cho cùng thì thế giới này chẳng phải là vậy ư, yếu thì bị nuốt, mạnh thì được ăn. Ai cũng có quyền tranh thủ cho bản thân, ta không đủ mạnh, có bị ngươi lợi dụng thì cũng không nói gì được."
Tử Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, dáng vẻ như đã bị những lời nói của Dương Chính làm động tâm.
Dương Chính liếc nhìn nàng, nói:"Ngươi tìm ta có chuyện gì? Với năng lực của ngươi thì cho dù muốn giết ta cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, bất quá ta có việc này muốn hỏi, có phải bản đồ Kỳ tích hiệu là do ngươi cho gia tộc Thái Lan Mễ Á hay không?"
"À, ngươi nói là động lực thiết thuyền sao? Là ta cho họ." Tử Tâm thoải mái thừa nhận.
"Vì sao?" Dương Chính hỏi.
Tử Tâm nhìn Dương Chính, không hề trả lời, mục quang của nàng không giống như của loài người mà giống như tia X quang có thể mổ xẻ thân thể con người. Dương Chính có thể cảm giác rõ ràng là tinh thần lực của mình vừa ba động thì đã yếu ớt ngay, để cho mục quang của Tử Tâm không kiêng kỵ gì xâm nhập vào trong. Tình huống này Dương Chính chưa từng gặp phải bao giờ, tinh thần lực của hắn xưa nay ngạo thị cả thế giới nhân loại nhưng đứng trước mặt Tử Tâm thì thứ mà hắn lấy làm kiêu ngạo nhất lại không đáng một xu.
Dương Chính chán ghét nhất là cảm giác bị người nhìn thấu, hắn bực tức nhíu mày. Trước mặt Tử Tâm, hắn không muốn phải che giấu tâm tình của mình, vì đứng trước tồn tại cường đại cỡ này thì có giả vờ làm gì cũng rất đáng cười.
Dương Chính vốn là người bất khuất, cho dù có đắc tội với Tử Tâm thì cũng không để ý gì.
"Dương, bọn ta có thể làm bằng hữu không?" Tử Tâm đột nhiên hỏi một câu khiến Dương Chính bất ngờ.
Dương Chính suy nghĩ muốn bể đầu cũng không hiểu được Tử Tâm có dụng ý gì.
"Vì sao?"
Hắn lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Tử Tâm nói:"Là vầy, nghe nói bằng hữu trong nhân loại đều cần phải thẳng thắn, ta không biết làm thế nào mới gọi là thẳng thắn, bất quá ta có thể nói cho ngươi biết bí ẩn của Vân Trung thành và lai lịch của ta cho ngươi biết."
Dương Chính khóe mắt giật mạnh, đây chính là điều hắn muốn biết nhất. Hắn sớm đã nghe nhiều truyền kỳ về Vân Trung thành khi tới thế giới này, hơn nữa tất cả những điều này hắn tin chắc là có đáp án.
"Ngươi nói đi!"
Tử Tâm nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói:"Nói chính xác ra thì ta không phải là nhân loại, dù ta có bề ngoài giống như các ngươi nhưng ta là một loại tồn tại rất đặc biệt, là một thứ đặc thù do cái gọi là "phụ thần" sáng tạo ra. Lần trước ta đoạt thân thể của Thanh Liên, chắc ngươi cũng lấy được nhiều tin tức từ ký ức của ta, kể cả việc ta bị phụ thần truy sát, sau đó rơi vào địa cầu, rồi thông qua ngươi mà trở về đây, bất quá còn nhiều việc ngươi chưa biết, ví dụ như Vân Trung thành, ví dụ như phụ thần, rốt lại là thứ tồn tại gì. Nói đến Vân Trung thành thì năm tháng nó tồn tại ngay cả ta cũng không rõ, vì ký ức ta có được là đều do phụ thần ban cho, mà phụ thần thì không bao giờ để cho ai biết lai lịch của y. Ta lúc vừa được chế ra thì trong ký ức đã được gieo rễ thông tin phụ thần là Thần của tất cả sinh linh rồi, ta nhất định phải tuân thủ theo tín điều của y đặt ra, Vân Trung quân bọn ta bị Tam đại giới luật của Thủ hộ giả ước thúc, trở thành con rối của phụ thần. Vì vậy trong mắt của người bên ngoài thì bọn ta là tồn tại gần như thần linh, cao không thể với, nhưng thật ra bọn ta chẳng qua chỉ là một công cụ dùng để chấp hành các mệnh lệnh của phụ thần mà thôi. Trên đại lục này, Vân Trung thành vẫn là thần thoại, nó như ẩn như hiện trong lịch sử, chỉ dẫn nhân loại tiến bộ, vào thời đại đồ đá thì dạy loài người biết sử dụng lửa, vào thời đại nô lệ thì sáng tạo văn tự cổ xưa nhất. Bộ lạc nhân loại đầu tiên biến thành thành thị, trong truyền thuyết thì chính là nhờ vào hạt giống lúa gạo đầu tiên, đồng thời cũng là lễ vật của sứ giả Vân Trung thành mang tới. Nhờ đó con người không cần phải tranh đấu với dã thú vì miếng ăn, sứ giả Vân Trung thành cũng dạy loài người kỹ thuật trồng trọt để sản xuất lương thực, thuật luyện đồng xuất hiện vào 2000 năm trước cũng chính là công lao của Vân Trung thành... Rất, rất nhiều thứ... Bất quá ngươi có biết, tất cả những việc đó đều do ta làm hay không? Sự tồn tại của ta có thể truy theo khởi nguyên của nền văn minh này, mỗi một lần nhân loại phát sinh biến cố lớn đều là do phụ thần an bài sẵn, vì vậy tiến hóa của cả nhân loại này đều nằm trong tầm mắt của phụ thần."
"Ý của ngươi là tiến trình văn minh của nhân loại chính là chỉ dẫn của phụ thần?" Dương Chính kinh hãi.
"Có thể nói là vậy." Tử Tâm đáp.
Dương Chính cảm thấy những chuyện này thật sự khó tin, trên đời sao còn có loại tồn tại cường đại đến thế? Bất quá Tử Tâm hiển nhiên không hề lừa gạt hắn, vì những cố sự này trong sử liệu cũng có truyền lại, chỉ là không nói một cách rõ ràng như Tử Tâm, Dương Chính vốn cứ cho đó chẳng qua chỉ là cố sự thần thoại, hiện tại hắn không thể không tin đó là sự thật. Hắn khó khăn lắm mới cất tiếng nói:"Phụ thần đó rốt cục là gì? Vì sao y lại có lực lượng cường đại như vậy? Hơn nữa lại có thể tồn tại một thời gian dài đến thế, đây căn bản... căn bản là thần thoại."
"Y... Hiện tại ta có thể khẳng định y cũng được sáng tạo ra." Tử Tâm đột nhiên đưa ra một tin tức chấn động.
Dương Chính cơ hồ hôn mê:"Y cũng bị chế tạo ra ư? Vậy đằng sau y là gì?"
Tử Tâm nhìn hắn, im lặng hồi lâu mới nói:"Người!"
"Đánh rắm!" Dương Chính cuối cùng nhịn không được mắng:"Ngươi gạt ta!"
Một quái vật có thể khống chế tiến trình văn minh của nhân loại lại do nhân loại sáng tạo ra, như vậy thì còn lý lẽ gì chứ.
Tử Tâm sắc mặt không chút biến hóa, bình tĩnh giải thích:"Người mà ta nói không phải là người trên thế giới hiện nay mà người ở thời đại trước, hiện tại đã không còn nữa. Ngươi hiểu không?"
"Ngươi nói là nền văn minh còn sớm hơn nữa?" Dương Chính nhìn Tử Tâm hỏi.
Tử Tâm gật đầu:"Đúng vậy, hơn nữa ta cũng đã có chứng cứ, bất quá nền văn minh đó đã biến mất, phụ thần chính là sản vật mà nền văn minh đó còn lưu lại."
"Được rồi, coi như ngươi nói đúng." Dương Chính cảm thấy như mình đột nhiên rơi vào phim điện ảnh khoa huyễn, nào là văn minh hủy diệt, nào là văn minh sót lại, hắn nhịn không được lớn tiếng nói:"Tên phụ thần đó đã làm gì? Một vạn năm trước cũng có một nền văn minh bị hải tộc hủy diệt, ta có chứng cứ, ta cũng tìm đến được di chỉ của nền văn minh đó."
Từ biệt Tác Bối Áo Phu đang lo âu, Dương Chính quay về phủ đệ, tắm rửa xong, hắn lên giường nằm nghỉ.
Nghe Tác Bối Áo Phu kể ra, hắn trong lòng không có chút lo âu, nếu thực sự là những người đó thì hắn chỉ có thể chờ đợi. Cho dù hiện tại hắn là người có thế lực nhất Nam Bắc đại lục, cho dù hắn có trăm vạn hùng binh, tài phú vô số nhưng ký ức về thực lực đáng sợ của những người đó vẫn còn tươi nguyên trong tâm trí hắn. Đối mặt với họ, hắn vẫn cảm thấy mình nhỏ bé như mấy năm trước.
Chỉ là trong ấn tượng của hắn, những người đó đều cao cao tại thượng, thậm chí còn không chân thật, cho nên hắn không hề sợ hãi họ như đối với bọn hải tộc.
Hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn, còn nhiều chấp niệm về sự tình năm xưa, chỉ là mấy năm gần đây công việc bộn bề nên những thân ảnh trong ký ức đó cũng trở nên mơ hồ, lúc này nhớ lại thì rõ ràng phi thường, điều này khiến hắn biết mình chưa từng quên đi mà chỉ chôn dấu đoạn ký ức đó sâu trong nội tâm mà thôi.
Hắn nằm trên giường, từng đoạn quá khứ hiện lên trong đầu rõ ràng sắc nét.
Hắn muốn từ những ký ức đó để dò tìm manh mối nhưng lại phát hiện mọi thứ đều vô ích... Vân Trung thành... Thánh điện ... Vân Trung quân ... Ba Bỉ ... Tư Gia Lệ ... Tích Nguyệt...
Quá khứ dần dần mơ hồ...
...........
Sóng kình màu xanh và màu máu cuồn cuộn ngập trời.
Tiếng rít thê lệ bi thương vang vọng tầng không, thân ảnh phong hoa tuyệt đại chớp lóe giữa bầu trời...
Hủy diệt... Tử vong ... Tuyệt vọng...
Trong vòng mười dặm, tất thảy đều trở thành hoang mạc.
Vì sao...
Vì sao...
Tư Gia Lệ, nàng rốt cục là vì sao...
Chẳng phải nàng chỉ vì Ma linh thể của ta hay sao... Nàng tới lấy đi, lấy đi!
Từng tiếng khóc như mũi nhọn đâm sâu vào xương tủy...
Vì sao nàng không tới lấy?...
Vì sao nàng lại làm thế?...
Vì sao... Vì sao... Ta không muốn ... Ta không muốn!
A!
Mây khói khắp trời cuộn tới, Dương Chính đột nhiên rút chủy thủ để trên gối xoay người chém ra.
Đôi mắt hắn hoàn toàn bị hai ngọn tử hỏa sâu thẳm che lấp, chủy thủ của Dương Chính bị hai ngón tay thon dài như ngọc thạch nhẹ nhàng kẹp lấy, gió đêm mát lạnh không biết đã thổi tung khung cửa sổ ra từ khi nào, ánh trăng chiếu lên đầu giường, tử hỏa trong mắt Dương Chính dần tiêu tán.
Lúc hắn nhìn rõ người tới, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, thậm chí còn có chút hận ý phức tạp:"Quả nhiên là ngươi! Ba Bỉ, không, phải gọi ngươi là Tử Tâm mới đúng!"
Ánh trăng chiếu lên gương mặt bình đạm như nước của nữ nhân này, dung mạo nàng quá hoàn mỹ không một tỳ vết, chỉ là vì quá hoàn mỹ nên ánh mắt không có chút cảm tình nào của loài người, thoạt nhìn giống như một pho tượng không hề có sinh mệnh.
Nàng nhẹ nhàng rút tay về, bình thản nói:"Thực lực của ngươi cao lên không ít!"
Dương Chính nhếch mép cười lạnh:"Đối với ngươi mà nói thì có khác biệt gì, ngươi chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết ta."
"Ngươi còn hận ta?" Tử Tâm suy nghĩ một chút rồi mới nói.
Dương Chính rút chủy thủ về, hắn biết có nói gì với nữ tử trước mặt cũng bằng thừa. Dương Chính đứng dậy khỏi giường, khoác áo vào lãnh đạm nói:"Hận cũng nói không được. Cho dù cả đời này ta hận ngươi lừa gạt ta nhưng mà nói cho cùng thì thế giới này chẳng phải là vậy ư, yếu thì bị nuốt, mạnh thì được ăn. Ai cũng có quyền tranh thủ cho bản thân, ta không đủ mạnh, có bị ngươi lợi dụng thì cũng không nói gì được."
Tử Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, dáng vẻ như đã bị những lời nói của Dương Chính làm động tâm.
Dương Chính liếc nhìn nàng, nói:"Ngươi tìm ta có chuyện gì? Với năng lực của ngươi thì cho dù muốn giết ta cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, bất quá ta có việc này muốn hỏi, có phải bản đồ Kỳ tích hiệu là do ngươi cho gia tộc Thái Lan Mễ Á hay không?"
"À, ngươi nói là động lực thiết thuyền sao? Là ta cho họ." Tử Tâm thoải mái thừa nhận.
"Vì sao?" Dương Chính hỏi.
Tử Tâm nhìn Dương Chính, không hề trả lời, mục quang của nàng không giống như của loài người mà giống như tia X quang có thể mổ xẻ thân thể con người. Dương Chính có thể cảm giác rõ ràng là tinh thần lực của mình vừa ba động thì đã yếu ớt ngay, để cho mục quang của Tử Tâm không kiêng kỵ gì xâm nhập vào trong. Tình huống này Dương Chính chưa từng gặp phải bao giờ, tinh thần lực của hắn xưa nay ngạo thị cả thế giới nhân loại nhưng đứng trước mặt Tử Tâm thì thứ mà hắn lấy làm kiêu ngạo nhất lại không đáng một xu.
Dương Chính chán ghét nhất là cảm giác bị người nhìn thấu, hắn bực tức nhíu mày. Trước mặt Tử Tâm, hắn không muốn phải che giấu tâm tình của mình, vì đứng trước tồn tại cường đại cỡ này thì có giả vờ làm gì cũng rất đáng cười.
Dương Chính vốn là người bất khuất, cho dù có đắc tội với Tử Tâm thì cũng không để ý gì.
"Dương, bọn ta có thể làm bằng hữu không?" Tử Tâm đột nhiên hỏi một câu khiến Dương Chính bất ngờ.
Dương Chính suy nghĩ muốn bể đầu cũng không hiểu được Tử Tâm có dụng ý gì.
"Vì sao?"
Hắn lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Tử Tâm nói:"Là vầy, nghe nói bằng hữu trong nhân loại đều cần phải thẳng thắn, ta không biết làm thế nào mới gọi là thẳng thắn, bất quá ta có thể nói cho ngươi biết bí ẩn của Vân Trung thành và lai lịch của ta cho ngươi biết."
Dương Chính khóe mắt giật mạnh, đây chính là điều hắn muốn biết nhất. Hắn sớm đã nghe nhiều truyền kỳ về Vân Trung thành khi tới thế giới này, hơn nữa tất cả những điều này hắn tin chắc là có đáp án.
"Ngươi nói đi!"
Tử Tâm nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói:"Nói chính xác ra thì ta không phải là nhân loại, dù ta có bề ngoài giống như các ngươi nhưng ta là một loại tồn tại rất đặc biệt, là một thứ đặc thù do cái gọi là "phụ thần" sáng tạo ra. Lần trước ta đoạt thân thể của Thanh Liên, chắc ngươi cũng lấy được nhiều tin tức từ ký ức của ta, kể cả việc ta bị phụ thần truy sát, sau đó rơi vào địa cầu, rồi thông qua ngươi mà trở về đây, bất quá còn nhiều việc ngươi chưa biết, ví dụ như Vân Trung thành, ví dụ như phụ thần, rốt lại là thứ tồn tại gì. Nói đến Vân Trung thành thì năm tháng nó tồn tại ngay cả ta cũng không rõ, vì ký ức ta có được là đều do phụ thần ban cho, mà phụ thần thì không bao giờ để cho ai biết lai lịch của y. Ta lúc vừa được chế ra thì trong ký ức đã được gieo rễ thông tin phụ thần là Thần của tất cả sinh linh rồi, ta nhất định phải tuân thủ theo tín điều của y đặt ra, Vân Trung quân bọn ta bị Tam đại giới luật của Thủ hộ giả ước thúc, trở thành con rối của phụ thần. Vì vậy trong mắt của người bên ngoài thì bọn ta là tồn tại gần như thần linh, cao không thể với, nhưng thật ra bọn ta chẳng qua chỉ là một công cụ dùng để chấp hành các mệnh lệnh của phụ thần mà thôi. Trên đại lục này, Vân Trung thành vẫn là thần thoại, nó như ẩn như hiện trong lịch sử, chỉ dẫn nhân loại tiến bộ, vào thời đại đồ đá thì dạy loài người biết sử dụng lửa, vào thời đại nô lệ thì sáng tạo văn tự cổ xưa nhất. Bộ lạc nhân loại đầu tiên biến thành thành thị, trong truyền thuyết thì chính là nhờ vào hạt giống lúa gạo đầu tiên, đồng thời cũng là lễ vật của sứ giả Vân Trung thành mang tới. Nhờ đó con người không cần phải tranh đấu với dã thú vì miếng ăn, sứ giả Vân Trung thành cũng dạy loài người kỹ thuật trồng trọt để sản xuất lương thực, thuật luyện đồng xuất hiện vào 2000 năm trước cũng chính là công lao của Vân Trung thành... Rất, rất nhiều thứ... Bất quá ngươi có biết, tất cả những việc đó đều do ta làm hay không? Sự tồn tại của ta có thể truy theo khởi nguyên của nền văn minh này, mỗi một lần nhân loại phát sinh biến cố lớn đều là do phụ thần an bài sẵn, vì vậy tiến hóa của cả nhân loại này đều nằm trong tầm mắt của phụ thần."
"Ý của ngươi là tiến trình văn minh của nhân loại chính là chỉ dẫn của phụ thần?" Dương Chính kinh hãi.
"Có thể nói là vậy." Tử Tâm đáp.
Dương Chính cảm thấy những chuyện này thật sự khó tin, trên đời sao còn có loại tồn tại cường đại đến thế? Bất quá Tử Tâm hiển nhiên không hề lừa gạt hắn, vì những cố sự này trong sử liệu cũng có truyền lại, chỉ là không nói một cách rõ ràng như Tử Tâm, Dương Chính vốn cứ cho đó chẳng qua chỉ là cố sự thần thoại, hiện tại hắn không thể không tin đó là sự thật. Hắn khó khăn lắm mới cất tiếng nói:"Phụ thần đó rốt cục là gì? Vì sao y lại có lực lượng cường đại như vậy? Hơn nữa lại có thể tồn tại một thời gian dài đến thế, đây căn bản... căn bản là thần thoại."
"Y... Hiện tại ta có thể khẳng định y cũng được sáng tạo ra." Tử Tâm đột nhiên đưa ra một tin tức chấn động.
Dương Chính cơ hồ hôn mê:"Y cũng bị chế tạo ra ư? Vậy đằng sau y là gì?"
Tử Tâm nhìn hắn, im lặng hồi lâu mới nói:"Người!"
"Đánh rắm!" Dương Chính cuối cùng nhịn không được mắng:"Ngươi gạt ta!"
Một quái vật có thể khống chế tiến trình văn minh của nhân loại lại do nhân loại sáng tạo ra, như vậy thì còn lý lẽ gì chứ.
Tử Tâm sắc mặt không chút biến hóa, bình tĩnh giải thích:"Người mà ta nói không phải là người trên thế giới hiện nay mà người ở thời đại trước, hiện tại đã không còn nữa. Ngươi hiểu không?"
"Ngươi nói là nền văn minh còn sớm hơn nữa?" Dương Chính nhìn Tử Tâm hỏi.
Tử Tâm gật đầu:"Đúng vậy, hơn nữa ta cũng đã có chứng cứ, bất quá nền văn minh đó đã biến mất, phụ thần chính là sản vật mà nền văn minh đó còn lưu lại."
"Được rồi, coi như ngươi nói đúng." Dương Chính cảm thấy như mình đột nhiên rơi vào phim điện ảnh khoa huyễn, nào là văn minh hủy diệt, nào là văn minh sót lại, hắn nhịn không được lớn tiếng nói:"Tên phụ thần đó đã làm gì? Một vạn năm trước cũng có một nền văn minh bị hải tộc hủy diệt, ta có chứng cứ, ta cũng tìm đến được di chỉ của nền văn minh đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.