Ma Thần Tướng Quân

Quyển 15 - Chương 10: Biết nhau

Kiều Phong

30/10/2015

Thiên quang bảo kính được đặt trên một cái đài làm bằng mật ngân.

Dương Chính đi tới, quay đầu nhìn hai nàng:"Tất cả những gì hai nàng nhìn thấy đều rất đáng sợ, nhưng cũng rất chân thật, ta hy vọng hai nàng có thể an tĩnh xem hết, sau đó ta sẽ giải thích!"

Sau khi hai nàng trịnh trọng gật đầu, Dương Chính đưa tay đặt lên Thiên quang bảo kính, tức thì phòng thực nghiệm giống như thay đổi thành một cảnh trí khác.

Chính là đại sảnh huy hoàng, còn là tửu yến tưng bừng...

Họ nhìn thấy Mật Tuyết Nhi, nhìn thấy cha mẹ chân chính của nó...

Đang lúc ca vũ thanh bình, đại nạn đột nhiên hàng lâm...

Ngư nhân khủng bố, tàn sát, máu tanh...

Tất cả đều chết, văn minh bị hủy diệt....

............

Quang mang của Thiên quang bảo kính biến mất, Dương Chính nhìn hai nữ nhân còn đang rơi lệ.

Mạc Băng Vân dù kiên cường nhưng lúc này cũng nắm chặt hai tay, không biết đang suy nghĩ gì mà hàm răng nghiến chặt. Nguyệt Như Tuyết vừa bi thương vừa sợ hãi, thấy Dương Chính đang nhìn mình, lẩm bẩm nói:"Đã phát sinh chuyện gì?"

Đoạn ký ức trong Thiên quang bảo kính quá mức chân thật, khiến cho người ta phảng phất như đang ở trong đồ trường đầy máu tanh.

Dương Chính đi qua, ôm vai hai nàng, lúc này họ quá kích động, quay lại ôm chặt lấy hắn, thân thể không ngừng run lên.

Một lúc lâu sau, hai nàng mới dần dần bình tĩnh lại.

Lồng ngực Dương Chính to rộng có lực, khiến cho hai nàng an tĩnh, Dương Chính nói:"Các nàng thấy rồi, Mật Tuyết Nhi chính là công chúa cuối cùng của nền văn minh đó, mẫu thân nó hy sinh tính mạng làm cho nó ngủ say một vạn năm, là ta dùng máu tươi để hoán tỉnh nó, nên sản sinh huyết mạch tương liên, vì vậy có thể coi như nó là con gái của ta."

"Nền văn minh cổ ma pháp này bị hải tộc hủy diệt, hai nàng biết mục đích phát triển lực lượng của ta chưa?"

"Đó là vì hải tộc lại xuất hiện!"

Hai nàng run lên, đều ngẩng đầu nhìn hắn, kinh hãi nói:"Ngươi nói gì?"

Nền văn minh cổ huy hoàng như vậy chớp mắt đã bị xóa tan, hai nàng vừa nhìn thấy cảnh chiến đấu ban nãy, cũng biết mẫu thân và phụ thân của Mật Tuyết Nhi có thực lực hơn xa họ nhưng vẫn không phải là đối thủ của ngư nhân, hiện giờ phải đối mặt với lực lượng có thể phá hủy thế giới, làm sao không kinh sợ cho được?

"Hơn 1 năm trước, Ma Huyễn quần đảo của Tinh linh tộc đã gặp phải hải tộc, kết quả toàn tộc tiêu thất, các nàng cũng đã thấy Lai Qua Lạp Tư, y chính là người cuối cùng của Tinh linh tộc."



Hai nàng sắc mặt tức thì biến thành trắng bệch.

A Tuyết run giọng nói:"Ca, bọn quái vật đó vừa xuất hiện, vậy chúng từ đâu tới?"

Dương Chính lắc đầu đáp:"Ta không biết, ta thậm chí còn không rõ động cơ chúng hủy diệt nền văn minh cổ. Với lực lượng của chúng, nếu như muốn chiếm cứ thế giới này thì căn bản không để cho nhân loại có cơ hội quật khởi. Nhưng mà, ngươi cũng thấy đó, bọn ta có thể an nhiên đứng ở đây, nhân loại vẫn là bá chủ thế giới như trước."

"Sao lại như vậy?" Hai nàng đều trầm tư, ở trong lòng Dương Chính, họ không có gì phải sợ.

Hồi lâu sau, Mạc Băng Vân đột nhiên ngẩng đầu nói:"Lẽ nào chúng là công cụ của thần linh hiện xuống trừng phạt người đời?"

Trong thần thoại truyền thuyết, quả thật có thần thánh nổi giận hàng lâm nhân gian, hoặc gây thiên tai, hoặc để ác linh xuống hủy diệt nhân loại, nhưng truyền thuyết suy cho cùng vẫn là truyền thuyết, chưa có ai biết được chân tướng, hơn nữa cái được gọi là thần linh cũng chưa từng xuất hiện trước mặt người đời.

Dương Chính tán thưởng:"Nàng có thể nghĩ tới điểm này cũng không dễ, ta cũng đoán rằng chúng là công cụ của một loại tồn tại cao cấp, nhưng ta không tin trên thế gian này có thần, ta chỉ hoài nghi là rốt cục tồn tại cỡ nào mới có thể sai sử được lực lượng khủng bố đến vậy. Chúng có năng lực chế ngự lực lượng này thì bản thân cũng chẳng khác gì thần."

Được hắn tán dương, Mạc Băng Vân thầm hoan hỉ, chợt định thần lại thấy mình đang ở trong lòng hắn, thân thể đều cảm nhận được khí tức nóng bỏng truyền sang.

Mạc Băng Vân trống ngực đập dồn, muốn đẩy ra nhưng lại không nỡ.

"Ca, huynh tích trữ lực lượng chính là để đối kháng loại tồn tại này sao?" Nguyệt Như Tuyết đột nhiên hỏi.

"Đúng!" Dương Chính ánh mắt lóe tinh quang:"Ta đã biết loại tồn tại này, hơn nữa hải tộc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào thì không thể không chuẩn bị. Nhân loại tuy có nhiều khuyết điểm, tham lam, dã man, bạo ngược nhưng cũng có nhiều đức tính tốt. Vì những gì ta yêu quý, ta phải chuẩn bị, khi hải tộc cướp đường hủy diệt bọn ta thì ta tuyệt không bó tay chờ chết."

Dương Chính giọng nói đầy hào khí, khiến hai nàng đắm say.

Không có nữ nhân nào không thích anh hùng, Dương Chính phù hợp với ảo tưởng của nữ nhân, hắn trẻ tuổi, anh tuấn, sức lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có khí chất tính cách quyết đoán.

"Ca, ta đi cùng huynh, ta không để huynh chiến đấu 1 mình, lần này huynh đừng hòng bỏ rơi ta." Nguyệt Như Tuyết ôm chặt lấy Dương Chính, phảng phất như muốn dung nhập vào cơ thể hắn.

Mạc Băng Vân ngẩng đầu nhìn gương mặt đường nét rõ ràng của Dương Chính, lúc này ánh mắt hắn kiên nghị thâm thúy, phảng phất như một cái lốc xoáy cuốn hút tất cả những thứ bên ngoài.

Nàng đột nhiên nhón chân, hôn nhẹ vào mặt Dương Chính, Dương Chính ngạc nhiên cúi đầu nhìn gương mặt e thẹn của nàng, chỉ là lúc này nàng dũng cảm đối mắt nhìn hắn, sau khi nhìn thấy dũng khí tử chiến với hải tộc của Dương Chính, Mạc Băng Vân đột nhiên bỏ hết những gì chướng ngại, nàng yêu thích tính cách bất khuất và kiệt ngạo của hắn, yêu thích tinh thần không sợ gì của hắn.

Cho dù có chết thì nàng cũng ở cùng với hắn.

"Ta vĩnh viễn sẽ ở bên ngươi..."

...........



Mạc Băng Vân và Nguyệt Như Tuyết đều yêu cầu ở lại di tích để giúp Dương Chính huấn luyện quân đội.

Họ đều là kiếm sĩ thiên tư xuất chúng, hơn nữa lại đột phá vào Thánh vực, trên đời này nếu muốn tìm lão sư kiếm thuật nào giỏi hơn thật sự là khó thể.

Dương Chính không giấu diếm bọn họ, huống gì họ đều bị nền văn minh này thu hút, hai nàng một năm trước đã đạp nhập Thánh vực, kiếm thuật khó thể tiến thêm, nhưng trong di tích có nhiều phương pháp tu luyện ma kiếm sĩ, giúp họ tìm ra 1 con đường khác, nếu như có thể dung hợp được ma pháp và đấu khí thì có thể đột phá bình cảnh Thánh vực.

Hai người tuyệt không thể bỏ qua cơ hội tiến thêm một bước, một nhóm Ảnh tử bộ đội do Dương Chính tuyển chọn theo hai nàng học tập kiếm thuật, vì chúng đều là nhân viên tình báo, yêu cầu tố chất thân thể rất cao, vì vậy ma pháp đối với chúng chỉ là thứ yếu. Lần này, Cửu Hào không ngờ cũng nằm trong số đó.

Thiếu niên này trong một năm tốc độ trưởng thành vô cùng nhanh chóng, đã trở thành nhân vật đầu lĩnh của Ảnh tử bộ đội.

Dương Chính và hai nàng ở đó hơn 1 tháng.

Lúc hắn quay lại Nam đại lục thì thời gian bên ngoài đã gần hết 1 năm.

Mạc Băng Vân và A Tuyết vẫn còn bế quan, Dương Chính đi ra xử lý một vài việc cần thiết, hôm nay ở Nam đại lục, hắn chỉ mới bắt đầu giai đoạn phát triển, chưa đến lúc tọa hưởng kỳ thành, còn rất nhiều chuyện Dương Chính phải tự thân đi.

Mùa nước lũ tháng 8 đã đến, khiến cho xưởng đóng thuyền càng thêm bận rộn.

Nhưng chế tạo thiết giáp thuyền hao tốn lượng sắt thép rất lớn, hơn nữa thời đại này kỹ thuật luyện kim còn kém cỏi, Đào nguyên lại ở quá xa Nam đại lục, nước xa chẳng thể nào giải được cơn khát trước mắt. Lượng sắt thép tồn trữ đã gần hết, quặng mỏ lại là trọng quáng quân sự của các nước, trước giờ đều nghiêm cấm xuất khẩu, đối mặt với tình hình này, Đào nguyên đã bó tay không còn cách nào.

Dương Chính trái lại không hề để ý đến xưởng đóng thuyền đình công mấy tháng, nhưng những tài đoàn lớn bỏ cổ phần vào trong đó lại không chịu bỏ qua con gà đẻ trứng vàng này, bọn họ thi nhau phái những thương nghiệp đoàn đội chuyên nghiệp nhất đi tìm kế sách.

Sau khi lựa chọn quặng mỏ các nước, cuối cùng họ quyết định liên hệ với Uy Cổ Lan quận của Vệ Nhung quốc.

Nơi này có 3 dải quáng mạch lớn nhất đại lục, xưa nay vốn là của tư nhân, hơn nữa Vệ Nhung quốc cũng không quá nghiêm khắc trong việc xuất khẩu thành thiết như các nước khác.

Cho dù Uy Cổ Lan quận trị lý thủy hoạn rất tốt nhưng đến tháng 8 thì các dòng chảy của những con sông lớn như mạng nhện giao nhau, cả quận trở nên giống như một quốc gia đầm lầy, nơi này vốn là địa phương rất phát đạt về vận tải đường thủy, lúc lũ dâng lên rừ việc dùng thuyền vận chuyển ra thì chẳng còn cách nào khác. Thiết giáp thuyền chính là lựa chọn tốt nhất, vì vậy việc đàm phán với Uy Cổ Lan quận ngay lập tức được đưa vào chương trình nghị sự.

Dương Chính nhìn thấy báo cáo cũng không nói gì.

Kèm theo việc buôn bán Thiết giáp thuyền thì kế hoạch phát triển tình báo cũng được triển khai.iMấy tháng nay hắn có được khá nhiều tin tức, nhất cử nhất động của Vệ Nhung quốc hắn đều biết rõ. Lại thêm hắn rất quen thuộc với Uy Cổ Lan, nơi đó từng là lãnh địa của hắn, Vệ Nhung quốc cũng là nơi hắn ở đó lâu nhất.

Bề ngoài Vệ Nhung quốc rất yên bình, nhưng bên trong ám lưu cuộn chảy.

Quyền lực của quân hệ Tây Nam càng lúc càng lớn, khiến cho Thụy Thu giống như đang ngồi trên thảm gai.

Dương Chính không giống như dân chúng bình thường, hắn có thể nhìn ra nội dung ẩn sâu trong những tin tình báo sơ sài, hắn vốn xuất thân từ chính trị, lại có điển tích của mấy ngàn năm lịch sử địa cầu, đối với tình huống hiện giờ vô cùng quen thuộc.

Loạn An Lộc Sơn, Khang Hy bình Tam phiên trong lịch sử địa cầu cũng đều là vì chính quyền địa phương lớn mạnh quá mức mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thần Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook