Quyển 15 - Chương 3: Trù trừ
Kiều Phong
28/10/2015
Chỉ một tiếng đó giống như sấm vang chớp giật, Nguyệt Như Tuyết phóng tới như mũi tên, tư thái đạm bạc vừa rồi quăng lên tận chín tầng mây.
Dương Chính ôm lấy nữ nhân lao vào lòng hắn.
Tiểu quỷ trưởng thành rồi, cảm giác lồng ngực nhấp nhô động nhân trong lồng ngực Dương Chính, hắn cảm thụ được nữ hài này đã có nhiều đường cong thành thục, đã không còn là nữ hài nhút nhát hay khóc năm xưa nữa.
Hơn 3 năm rồi, lần gặp mặt này giống như trong mộng, Nguyệt Như Tuyết lúc này không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt tình cảm, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn bật khóc.
Dương Chính nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, thanh âm nhu hòa trước giờ chưa từng có:"Tiểu quỷ, hình như ta không nên gặp ngươi, mỗi lần gặp đều khiến ngươi khóc lóc."
"Không!" Nguyệt Như Tuyết thân hình chấn động, ngước mặt nhìn lên nhưng tay vẫn siết chặt, giống như chỉ cần buông ra thì Dương Chính lại sẽ biến mất.
Khăn lụa che mặt bị nước mắt thấm đẫm dán vào sát mặt, Dương Chính có thể nhìn rõ diện mạo của nàng, so với 3 năm trước càng thêm thâm thúy, càng thêm thanh nhã.
Dương Chính đưa tay gỡ khăn che mặt xuống, vừa gỡ vừa nói:"Đeo cái này làm gì, không phải là A Lạp Bá Nhân (người Ả Rập) sao? Chà..."
Gương mặt Dương Chính bỗng lộ vẻ cổ quái.
Thần sắc hắn vừa có vẻ kinh ngạc, vừa có vẻ không tin, lại vừa có vẻ hân thưởng.
"Sao vậy, ca?"
Dương Chính xoa mũi, không chút tâm cơ nào tán thưởng:"A Tuyết thật sự trưởng thành rồi, đã là đại mỹ nhân, so với 3 năm trước thì xinh đẹp hơn nhiều..."
Sau khi đạp nhập Thánh vực, khí chất và tâm tính của Nguyệt Như Tuyết biến thành giống như mây khói, có dáng vẻ xuất trần như tiên tử. Ba năm nay không biết bao nhiêu người khen ngợi, lúc ra ngoài cũng thường bị phiền nhiễu, vì vậy nàng mới mang khăn che mặt, đối với người khác khen ngợi nàng sớm đã miễn dịch, chỉ là lúc này nghe Dương Chính tán dương thì gương mặt nàng đỏ bừng, có chút thẹn thùng cúi đầu xuống.
"Đáng chết thật, cả lão ca ca cũng dám câu dẫn!"
Dương Chính cười nói, Nguyệt Như Tuyết nghe thế vội vàng đẩy khẽ, lui lại hai bước.
Dương Chính cất tiếng cười vang, hắn chẳng qua chỉ muốn trêu chọc nàng ta, cho dù dung mạo và khí chất của nàng so với năm xưa thì hơn xa thì hắn vốn chỉ coi nàng như muội muội, trêu chọc vài câu để giảm phần thương cảm và kích động mà thôi.
"Ca, huynh..." Nguyệt Như Tuyết giậm chân, lại không nỡ rời đi, tư thái này giống hệt như nữ hài thuần chân ba, bốn năm trước.
Cảnh tượng này nếu để người khác nhìn thấy tất sẽ kinh ngạc vô cùng.
Dương Chính cũng không biết biến hóa ba năm nay của Nguyệt Như Tuyết, chỉ biết là nàng đã trở nên cường đại hơn xưa nhiều.
"Tới đây ngồi đi!"
Trong đình có một cái bàn đá, ba cái ghế nhỏ, trên bàn còn để một bộ trà cụ.
Lần tái kiến này, nhiêu đó cũng quá đủ.
Nguyệt Như Tuyết ngồi trên ghế, mắt nhìn Dương Chính pha trà một cách thành thạo không hề chớp.
Đây chính là độc môn tuyệt học của Dương Chính. Vì tu thân dưỡng tính nên ba năm nay hắn đã diễn dịch trà đạo đến mức lâm ly tận trí. Lúc này Nguyệt Như Tuyết cảm thấy Dương Chính giống như một bậc trưởng giả, dùng đôi mắt tang thương nhìn thấu thế gian, chăm chú nhìn lá trà bập bềnh trong nước, tâm cảnh nàng dần dần đắm chìm vào đó, an tĩnh thoải mái vô cùng.
Dương Chính rót đầy một chén trà đưa tới trước mặt Nguyệt Như Tuyết:"Tiểu quỷ, uống thử đi"
Nguyệt Như Tuyết đưa chung trà lên môi, nhẹ hớp một ngụm, chỉ cảm thấy một cỗ hương khí ấm nồng dễ chịu từ cổ họng lan ra tứ chi bách hài, thần thanh khí sảng.
Bỏ chung trà xuống, tâm tình của Nguyệt Như Tuyết cũng dịu đi nhiều, không còn kích động như vừa rồi, lúc này khí chất của nàng dần dần tỏ lộ, đầy vẻ đạm bạc thanh nhã, ánh mắt thâm thúy nhìn Dương Chính u oán nói:"Ca, ba năm trước huynh đi đâu? Bọn ta đi khắp Nam đại lục vẫn không tìm được."
Dương Chính chung trà đưa lên môi chợt dừng lại, hắn trầm ngâm một lúc rồi đáp:"Ta đến Bắc đại lục."
Nguyệt Như Tuyết dù tâm tính thanh đạm nhưng vẫn không nhịn được, ánh mắt chiếu kỳ quang, nàng hiển nhiên vô cùng tín nhiệm Dương Chính, chỉ nói:"Thì ra truyền thuyết ghi chép trong sử liệu là có thật, trên đời quả nhiên có hai khối đại lục."
Dương Chính bình thản nói:"Năm xưa ta vì thoát ly cục thế tam quốc phân tranh nên dùng kế kim thiền thoát xác, giả chết rồi xuyên qua Mạt Lan sơn mạch, đến Hôi Tẫn sa mạc, sau mấy tháng trời thì tới được Bắc đại lục ở đầu bên kia sa mạc."
Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng sự hiểm ác của Hôi Tẫn sa mạc sớm đã lưu truyền khắp đại lục, bằng không hai khối đại lục sao có thể chia cắt mấy ngàn năm.
Ngay cả cường giả Thánh vực như Nguyệt Như Tuyết cũng không có dũng khí khiêu chiến với ôi Tẫn sa mạc, Dương Chính mấy tháng trời gian hiểm thế nào nàng sao không thể không hình dung được. Nàng nhìn nam tử trước mặt, cho dù dung mạo hắn vẫn như xưa không chút thay đổi, nhưng khí chất trở nên ôn hòa nội liễm, chứng tỏ hắn đã trải qua rất nhiều việc.
"Ca, ta trước nay biết rõ huynh rất chán ghét và mệt mỏi cuộc sống chém giết không ngừng, cho dù ba năm trước huynh lãnh khốc trên sa trường tàn sát ngàn vạn người nhưng ta vẫn nhìn ra huynh tịnh không vui vẻ gì, do đó ta biết huynh nhất định sẽ ra đi, ta cũng tin chắc huynh không thể dễ dàng chết đi như vậy, nhưng mà... trước khi huynh rời đi không hề cho ta biết tin tức gì." Cho dù nàng nguyện ý đợi chờ nhưng ngữ khí cũng không khỏi có chút ai oán, ba năm vốn không phải là một thời gian ngắn, đối với nữ nhân mà nói thì lại càng dài hơn.
Dương Chính nhìn nàng, hắn tịnh không phải là thiếu niên cái gì cũng không hiểu, tình cảm A Tuyết đối với hắn đã vượt hơn tình cảm huynh muội, điểm này ba năm trước hắn cũng đã đoán ra.
Lúc này, hắn vừa cảm động, lại vừa thấy có lỗi, vô luận là lý do gì, ít nhất đối với nữ nhân đã trưởng thành trước mặt hắn cũng đã khiếm khuyết rất nhiều, khiếm khuyết với sự tín nhiệm của nàng, khiếm khuyết với tình cảm của nàng.
Giải thích?
Hắn có thể có rất nhiều lý do, ví như không thể tiết lộ tin tức nên tình trạng ba năm trước hắn buộc phải làm thế. Đối mặt với sự uy hiếp của 3 nước Thương Nguyệt, Vệ Nhung, Lưu Vân, muốn rời đi an toàn, khiến cho 3 nước không còn cảnh giới với hắn thì giả chết rời đi chính là con đường duy nhất, vì vậy hắn thầm lặng ra đi cũng không có gì quá mức, huống gì A Tuyết còn là nhân vật rất trọng yếu của Thương Nguyệt quốc.
Nhưng Dương Chính không thể nói thế, giải thích đối với ba năm đợi chờ của A Tuyết chính là xúc phạm, hắn cảm thấy lúc này chỉ nên thành khẩn nhận lỗi.
"Xin lỗi..."
A Tuyết đối với thái độ trịnh trọng của Dương Chính có chút hoảng hốt:"Ca, ta không phải oán trách huynh... Thực đó..."
Dương Chính khoát tay, mỉm cười:"Ta biết tiểu quỷ ngươi rất nghe lời, vì vậy ta thành thật xin lỗi ngươi, ba năm trước các món nợ nhân tình còn thiếu đã không còn, chỉ là không ngờ cuối cùng lại làm ngươi thương tâm đến thế."
"Ca..." Nguyệt Như Tuyết ánh mắt ẩn ước lệ quang, hơn 3 năm nàng chưa từng rơi nước mắt, chỉ là hôm nay...
Nữ nhân gần như là tiên tử này chỉ lúc đối diện với Dương Chính thì cảm tình mới không thể đè nén, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, chỉ cần nghe hắn gọi mình là tiểu quỷ thì đã cao hứng dị thường.
"Đừng nói những chuyện này nữa, hôm nay là ngày vui ta gặp lại ngươi, nên nói những chuyện vui tươi hơn. Tiểu quỷ, xem ra ngươi tiến bộ rất nhiều đó." Dương Chính lại châm thêm cho nàng 1 chung trà.
A Tuyết lấy chiếc khăn lụa lau nước mắt, gương mặt ẩn ước nụ cười, đồng thời còn có chút kiêu ngạo nói:"Nửa năm trước ta đã đột phá đỉnh giai, đạp nhập Thánh vực."
"Tiểu quỷ, ngươi thật lợi hại, còn nhớ năm xưa lúc được ta cứu thì một ngày khóc từ sáng đến tối không ngừng, lại còn rất nhút nhát..."
"Ca..." A Tuyết hờn dỗi, thần thái này khiến cho Dương Chính dù đã gặp nhiều mỹ nữ cũng khó mà nhịn được.
"Không được nói tiếp." A Tuyết vung nắm đấm lên, tỏ ý uy hiếp.
Dương Chính mỉm cười nhìn nàng, cố nhân ba năm trước, bây giờ gặp lại thực sự rất vui vẻ.
"Đúng rồi, ca, huynh sao tìm được ta, huynh có quan hệ gì với Hải Đồ Lạp hầu tước? Nghe nói Đào nguyên của hắn ở Hạo nhiên liên minh thế lực hùng mạnh phi thường, thời gian quật khởi lại ngắn đến kinh người. Ta tuy không lý đến việc trong gia tộc nhưng cũng nhiều lần nghe thúc thúc nói đến Đào nguyên, họ nói Đào nguyên thế lực sâu không thể dò, tài phú lại càng kinh người."
Dương Chính bình thản nói:"Đào nguyên là sản nghiệp của ta, Hải Đồ Lạp chỉ là giúp ta làm việc mà thôi."
A Tuyết chỉ hơi hoảng hốt chứ không hề kinh hãi, trong lòng nàng Dương Chính là người không có gì không thể làm được, vì vậy từ một tướng quân chiến vô bất thắng đột nhiên biến thành một đại phú thương thần bí cũng không lấy gì làm kỳ.
Dương Chính nói tiếp:"Kỳ thật vừa rồi trong hội đấu giá ta đã nhìn thấy ngươi."
A Tuyết kinh ngạc:"Huynh ở đâu mà ta không nhìn thấy?"
"Ta ở góc phía sau, đứa bé đó không quấy rầy các ngươi chứ?"
Đứa bé? A Tuyết tâm tư mẫn tiệp, lập tức nhớ tới Mật Tuyết Nhi, lần này nàng thực sự kinh hãi:"Bé gái đó... lẽ nào... lẽ nào là con gái của huynh?"
Dương Chính đưa tay bóp trán, cười khổ nói:"Nghĩ đi đâu vậy? Bất quá nó cũng coi như là con gái của ta, điểm này xác thực không nghi ngờ gì."
"Ạ?" A Tuyết trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện gì đó, gương mặt lộ vẻ kỳ quái:"Ca, huynh nhìn thấy ta, tất cũng đã thấy người đi cùng ta, Băng Vân tỷ tỷ nàng ta..."
Dương Chính dùng ngón tay miết vào chung trà, ánh mắt lộ vẻ phức tạp:"Ta biết ngươi muốn nói gì... Nhưng mà ngươi nên biết thân phận của ta phải tuyệt đối bảo mật, Mạc Băng Vân ... nàng ta là công chúa của Thương Nguyệt quốc, bất kể nhìn nhận từ góc độ nào thì bọn ta không nên gặp nhau..."
"Băng Vân tỷ tỷ khẳng định sẽ giữ bí mật!" A Tuyết gấp rút nói:"Ba năm nay không có ai hiểu rõ sự cô tịch trong lòng nàng ta hơn ta, nàng ta luôn chờ đợi huynh, mòn mỏi đợi chờ."
Dương Chính trầm mặc không nói.
Hắn đứng dậy, đi tới lan can, từ trên cao nhìn xuống, Lam Mộng hải rộng lớn mênh mông như bảo thạch màu lam phát sáng rực rỡ ngay trước mắt, gió thoảng nhẹ qua mang theo vị mặn nồng của biển.
A Tuyết vô thanh vô tức đi tới bên người hắn, tựa vào hắn đưa mắt nhìn mặt biển phía xa.
"Tiểu quỷ, có biết vì sao ta trở về không?"
Nguyệt Như Tuyết im lặng chờ hắn nói tiếp.
"Ta trước giờ không tốt như ngươi nghĩ đâu, thậm chí ta rất tự tư, vì chấp niệm của mình mà đã làm rất nhiều chuyện thương hại đến người khác, ví như năm xưa ta một lời không nói đã rời xa ngươi, nếu như hôm nay không nhìn thấy ngươi thì ta không nghĩ là mình đã thương hại tới ngươi nhiều như vậy, thậm chí ta còn cho rằng ngươi đã quên ta. Ta luôn đứng ở góc độ của mình mà suy nghĩ, cho dù không thể trách được vì đó chính là tự do lựa chọn của cá nhân nhưng nhìn thấy ngươi khóc lóc vì ta, ta mới cảm thấy mình làm vậy không tốt, tiểu quỷ, ngươi còn tín nhiệm ta không?"
"Ta vĩnh viễn tín nhiệm huynh, ca, cho dù ta không biết đã phát sinh chuyện gì trên người huynh nhưng ta biết ba năm trước mỗi một ngày huynh đều sống rất gian khổ dằn vặt, vì vậy hiện tại biết huynh còn sống ta rất cao hứng. Hơn nữa giờ đây huynh có vẻ thoải mái hơn 3 năm trước nhiều, do đó huynh không cần phải cảm thấy áy náy với ta, huynh sống an ổn thì ta đã hạnh phúc lắm rồi."
"Dưa ngốc!" Dương Chính nhịn không được ôm lấy vai A Tuyết.
Nhìn tròng mắt vàng nhạt của nàng, Dương Chính than:"Tiểu quỷ, ta đáp ứng ngươi, sau này ta sẽ không vô duyên vô cớ rồi đi. Ba năm nay ta suy nghĩ rất nhiều, đúng là ta đã mất đi nhiều thứ, nhưng ta cũng đạt được không ít, chỉ là vì ta quá cố chấp, quá ngoan cố mới nhìn không thấy những gì ta đạt được mà chỉ nhìn thấy những gì ta đã mất."
A Tuyết im lặng nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên bước tới trước một bước, ôm lấy Dương Chính, dúi đầu vào ngực hắn:"Ca, huynh nói vậy thì ta yên tâm rồi, ta biết huynh xưa nay là một nam nhân một lời hứa đáng giá ngàn vàng."
Đột nhiên Dương Chính đẩy nhẹ A Tuyết ra, ánh mắt nhìn về phía Nam, cười khổ:"Hảo tỷ muội của ngươi còn chưa yên tâm về ngươi."
A Tuyết ngẩn người, một lúc sau gương mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc:"Là Băng Vân, tỷ ấy đến rồi."
"Ca, huynh gặp tỷ ấy đi, tỷ ấy thực sự đã rất đau khổ." A Tuyết nhìn thần sắc trù trừ của Dương Chính liền lên tiếng van cầu, vì hơn 3 năm nay nàng cùng với Mạc Băng Vân đồng bệnh tương liên, thậm chí cảm giác đó còn bao trùm cả nỗi ngượng ngùng khi hai người đều yêu thích 1 nam nhân. Tình cảm của họ trước đó cũng rất kỳ quái, cho nên không hề có chút cảm giác gì là tình địch với nhau.
Dương Chính khẽ nhíu mày, nếu như đứng ở góc độ an toàn thì hiện tại gặp Mạc Băng Vân xác thật là không thích hợp.
Dương Chính ôm lấy nữ nhân lao vào lòng hắn.
Tiểu quỷ trưởng thành rồi, cảm giác lồng ngực nhấp nhô động nhân trong lồng ngực Dương Chính, hắn cảm thụ được nữ hài này đã có nhiều đường cong thành thục, đã không còn là nữ hài nhút nhát hay khóc năm xưa nữa.
Hơn 3 năm rồi, lần gặp mặt này giống như trong mộng, Nguyệt Như Tuyết lúc này không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt tình cảm, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn bật khóc.
Dương Chính nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, thanh âm nhu hòa trước giờ chưa từng có:"Tiểu quỷ, hình như ta không nên gặp ngươi, mỗi lần gặp đều khiến ngươi khóc lóc."
"Không!" Nguyệt Như Tuyết thân hình chấn động, ngước mặt nhìn lên nhưng tay vẫn siết chặt, giống như chỉ cần buông ra thì Dương Chính lại sẽ biến mất.
Khăn lụa che mặt bị nước mắt thấm đẫm dán vào sát mặt, Dương Chính có thể nhìn rõ diện mạo của nàng, so với 3 năm trước càng thêm thâm thúy, càng thêm thanh nhã.
Dương Chính đưa tay gỡ khăn che mặt xuống, vừa gỡ vừa nói:"Đeo cái này làm gì, không phải là A Lạp Bá Nhân (người Ả Rập) sao? Chà..."
Gương mặt Dương Chính bỗng lộ vẻ cổ quái.
Thần sắc hắn vừa có vẻ kinh ngạc, vừa có vẻ không tin, lại vừa có vẻ hân thưởng.
"Sao vậy, ca?"
Dương Chính xoa mũi, không chút tâm cơ nào tán thưởng:"A Tuyết thật sự trưởng thành rồi, đã là đại mỹ nhân, so với 3 năm trước thì xinh đẹp hơn nhiều..."
Sau khi đạp nhập Thánh vực, khí chất và tâm tính của Nguyệt Như Tuyết biến thành giống như mây khói, có dáng vẻ xuất trần như tiên tử. Ba năm nay không biết bao nhiêu người khen ngợi, lúc ra ngoài cũng thường bị phiền nhiễu, vì vậy nàng mới mang khăn che mặt, đối với người khác khen ngợi nàng sớm đã miễn dịch, chỉ là lúc này nghe Dương Chính tán dương thì gương mặt nàng đỏ bừng, có chút thẹn thùng cúi đầu xuống.
"Đáng chết thật, cả lão ca ca cũng dám câu dẫn!"
Dương Chính cười nói, Nguyệt Như Tuyết nghe thế vội vàng đẩy khẽ, lui lại hai bước.
Dương Chính cất tiếng cười vang, hắn chẳng qua chỉ muốn trêu chọc nàng ta, cho dù dung mạo và khí chất của nàng so với năm xưa thì hơn xa thì hắn vốn chỉ coi nàng như muội muội, trêu chọc vài câu để giảm phần thương cảm và kích động mà thôi.
"Ca, huynh..." Nguyệt Như Tuyết giậm chân, lại không nỡ rời đi, tư thái này giống hệt như nữ hài thuần chân ba, bốn năm trước.
Cảnh tượng này nếu để người khác nhìn thấy tất sẽ kinh ngạc vô cùng.
Dương Chính cũng không biết biến hóa ba năm nay của Nguyệt Như Tuyết, chỉ biết là nàng đã trở nên cường đại hơn xưa nhiều.
"Tới đây ngồi đi!"
Trong đình có một cái bàn đá, ba cái ghế nhỏ, trên bàn còn để một bộ trà cụ.
Lần tái kiến này, nhiêu đó cũng quá đủ.
Nguyệt Như Tuyết ngồi trên ghế, mắt nhìn Dương Chính pha trà một cách thành thạo không hề chớp.
Đây chính là độc môn tuyệt học của Dương Chính. Vì tu thân dưỡng tính nên ba năm nay hắn đã diễn dịch trà đạo đến mức lâm ly tận trí. Lúc này Nguyệt Như Tuyết cảm thấy Dương Chính giống như một bậc trưởng giả, dùng đôi mắt tang thương nhìn thấu thế gian, chăm chú nhìn lá trà bập bềnh trong nước, tâm cảnh nàng dần dần đắm chìm vào đó, an tĩnh thoải mái vô cùng.
Dương Chính rót đầy một chén trà đưa tới trước mặt Nguyệt Như Tuyết:"Tiểu quỷ, uống thử đi"
Nguyệt Như Tuyết đưa chung trà lên môi, nhẹ hớp một ngụm, chỉ cảm thấy một cỗ hương khí ấm nồng dễ chịu từ cổ họng lan ra tứ chi bách hài, thần thanh khí sảng.
Bỏ chung trà xuống, tâm tình của Nguyệt Như Tuyết cũng dịu đi nhiều, không còn kích động như vừa rồi, lúc này khí chất của nàng dần dần tỏ lộ, đầy vẻ đạm bạc thanh nhã, ánh mắt thâm thúy nhìn Dương Chính u oán nói:"Ca, ba năm trước huynh đi đâu? Bọn ta đi khắp Nam đại lục vẫn không tìm được."
Dương Chính chung trà đưa lên môi chợt dừng lại, hắn trầm ngâm một lúc rồi đáp:"Ta đến Bắc đại lục."
Nguyệt Như Tuyết dù tâm tính thanh đạm nhưng vẫn không nhịn được, ánh mắt chiếu kỳ quang, nàng hiển nhiên vô cùng tín nhiệm Dương Chính, chỉ nói:"Thì ra truyền thuyết ghi chép trong sử liệu là có thật, trên đời quả nhiên có hai khối đại lục."
Dương Chính bình thản nói:"Năm xưa ta vì thoát ly cục thế tam quốc phân tranh nên dùng kế kim thiền thoát xác, giả chết rồi xuyên qua Mạt Lan sơn mạch, đến Hôi Tẫn sa mạc, sau mấy tháng trời thì tới được Bắc đại lục ở đầu bên kia sa mạc."
Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng sự hiểm ác của Hôi Tẫn sa mạc sớm đã lưu truyền khắp đại lục, bằng không hai khối đại lục sao có thể chia cắt mấy ngàn năm.
Ngay cả cường giả Thánh vực như Nguyệt Như Tuyết cũng không có dũng khí khiêu chiến với ôi Tẫn sa mạc, Dương Chính mấy tháng trời gian hiểm thế nào nàng sao không thể không hình dung được. Nàng nhìn nam tử trước mặt, cho dù dung mạo hắn vẫn như xưa không chút thay đổi, nhưng khí chất trở nên ôn hòa nội liễm, chứng tỏ hắn đã trải qua rất nhiều việc.
"Ca, ta trước nay biết rõ huynh rất chán ghét và mệt mỏi cuộc sống chém giết không ngừng, cho dù ba năm trước huynh lãnh khốc trên sa trường tàn sát ngàn vạn người nhưng ta vẫn nhìn ra huynh tịnh không vui vẻ gì, do đó ta biết huynh nhất định sẽ ra đi, ta cũng tin chắc huynh không thể dễ dàng chết đi như vậy, nhưng mà... trước khi huynh rời đi không hề cho ta biết tin tức gì." Cho dù nàng nguyện ý đợi chờ nhưng ngữ khí cũng không khỏi có chút ai oán, ba năm vốn không phải là một thời gian ngắn, đối với nữ nhân mà nói thì lại càng dài hơn.
Dương Chính nhìn nàng, hắn tịnh không phải là thiếu niên cái gì cũng không hiểu, tình cảm A Tuyết đối với hắn đã vượt hơn tình cảm huynh muội, điểm này ba năm trước hắn cũng đã đoán ra.
Lúc này, hắn vừa cảm động, lại vừa thấy có lỗi, vô luận là lý do gì, ít nhất đối với nữ nhân đã trưởng thành trước mặt hắn cũng đã khiếm khuyết rất nhiều, khiếm khuyết với sự tín nhiệm của nàng, khiếm khuyết với tình cảm của nàng.
Giải thích?
Hắn có thể có rất nhiều lý do, ví như không thể tiết lộ tin tức nên tình trạng ba năm trước hắn buộc phải làm thế. Đối mặt với sự uy hiếp của 3 nước Thương Nguyệt, Vệ Nhung, Lưu Vân, muốn rời đi an toàn, khiến cho 3 nước không còn cảnh giới với hắn thì giả chết rời đi chính là con đường duy nhất, vì vậy hắn thầm lặng ra đi cũng không có gì quá mức, huống gì A Tuyết còn là nhân vật rất trọng yếu của Thương Nguyệt quốc.
Nhưng Dương Chính không thể nói thế, giải thích đối với ba năm đợi chờ của A Tuyết chính là xúc phạm, hắn cảm thấy lúc này chỉ nên thành khẩn nhận lỗi.
"Xin lỗi..."
A Tuyết đối với thái độ trịnh trọng của Dương Chính có chút hoảng hốt:"Ca, ta không phải oán trách huynh... Thực đó..."
Dương Chính khoát tay, mỉm cười:"Ta biết tiểu quỷ ngươi rất nghe lời, vì vậy ta thành thật xin lỗi ngươi, ba năm trước các món nợ nhân tình còn thiếu đã không còn, chỉ là không ngờ cuối cùng lại làm ngươi thương tâm đến thế."
"Ca..." Nguyệt Như Tuyết ánh mắt ẩn ước lệ quang, hơn 3 năm nàng chưa từng rơi nước mắt, chỉ là hôm nay...
Nữ nhân gần như là tiên tử này chỉ lúc đối diện với Dương Chính thì cảm tình mới không thể đè nén, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, chỉ cần nghe hắn gọi mình là tiểu quỷ thì đã cao hứng dị thường.
"Đừng nói những chuyện này nữa, hôm nay là ngày vui ta gặp lại ngươi, nên nói những chuyện vui tươi hơn. Tiểu quỷ, xem ra ngươi tiến bộ rất nhiều đó." Dương Chính lại châm thêm cho nàng 1 chung trà.
A Tuyết lấy chiếc khăn lụa lau nước mắt, gương mặt ẩn ước nụ cười, đồng thời còn có chút kiêu ngạo nói:"Nửa năm trước ta đã đột phá đỉnh giai, đạp nhập Thánh vực."
"Tiểu quỷ, ngươi thật lợi hại, còn nhớ năm xưa lúc được ta cứu thì một ngày khóc từ sáng đến tối không ngừng, lại còn rất nhút nhát..."
"Ca..." A Tuyết hờn dỗi, thần thái này khiến cho Dương Chính dù đã gặp nhiều mỹ nữ cũng khó mà nhịn được.
"Không được nói tiếp." A Tuyết vung nắm đấm lên, tỏ ý uy hiếp.
Dương Chính mỉm cười nhìn nàng, cố nhân ba năm trước, bây giờ gặp lại thực sự rất vui vẻ.
"Đúng rồi, ca, huynh sao tìm được ta, huynh có quan hệ gì với Hải Đồ Lạp hầu tước? Nghe nói Đào nguyên của hắn ở Hạo nhiên liên minh thế lực hùng mạnh phi thường, thời gian quật khởi lại ngắn đến kinh người. Ta tuy không lý đến việc trong gia tộc nhưng cũng nhiều lần nghe thúc thúc nói đến Đào nguyên, họ nói Đào nguyên thế lực sâu không thể dò, tài phú lại càng kinh người."
Dương Chính bình thản nói:"Đào nguyên là sản nghiệp của ta, Hải Đồ Lạp chỉ là giúp ta làm việc mà thôi."
A Tuyết chỉ hơi hoảng hốt chứ không hề kinh hãi, trong lòng nàng Dương Chính là người không có gì không thể làm được, vì vậy từ một tướng quân chiến vô bất thắng đột nhiên biến thành một đại phú thương thần bí cũng không lấy gì làm kỳ.
Dương Chính nói tiếp:"Kỳ thật vừa rồi trong hội đấu giá ta đã nhìn thấy ngươi."
A Tuyết kinh ngạc:"Huynh ở đâu mà ta không nhìn thấy?"
"Ta ở góc phía sau, đứa bé đó không quấy rầy các ngươi chứ?"
Đứa bé? A Tuyết tâm tư mẫn tiệp, lập tức nhớ tới Mật Tuyết Nhi, lần này nàng thực sự kinh hãi:"Bé gái đó... lẽ nào... lẽ nào là con gái của huynh?"
Dương Chính đưa tay bóp trán, cười khổ nói:"Nghĩ đi đâu vậy? Bất quá nó cũng coi như là con gái của ta, điểm này xác thực không nghi ngờ gì."
"Ạ?" A Tuyết trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện gì đó, gương mặt lộ vẻ kỳ quái:"Ca, huynh nhìn thấy ta, tất cũng đã thấy người đi cùng ta, Băng Vân tỷ tỷ nàng ta..."
Dương Chính dùng ngón tay miết vào chung trà, ánh mắt lộ vẻ phức tạp:"Ta biết ngươi muốn nói gì... Nhưng mà ngươi nên biết thân phận của ta phải tuyệt đối bảo mật, Mạc Băng Vân ... nàng ta là công chúa của Thương Nguyệt quốc, bất kể nhìn nhận từ góc độ nào thì bọn ta không nên gặp nhau..."
"Băng Vân tỷ tỷ khẳng định sẽ giữ bí mật!" A Tuyết gấp rút nói:"Ba năm nay không có ai hiểu rõ sự cô tịch trong lòng nàng ta hơn ta, nàng ta luôn chờ đợi huynh, mòn mỏi đợi chờ."
Dương Chính trầm mặc không nói.
Hắn đứng dậy, đi tới lan can, từ trên cao nhìn xuống, Lam Mộng hải rộng lớn mênh mông như bảo thạch màu lam phát sáng rực rỡ ngay trước mắt, gió thoảng nhẹ qua mang theo vị mặn nồng của biển.
A Tuyết vô thanh vô tức đi tới bên người hắn, tựa vào hắn đưa mắt nhìn mặt biển phía xa.
"Tiểu quỷ, có biết vì sao ta trở về không?"
Nguyệt Như Tuyết im lặng chờ hắn nói tiếp.
"Ta trước giờ không tốt như ngươi nghĩ đâu, thậm chí ta rất tự tư, vì chấp niệm của mình mà đã làm rất nhiều chuyện thương hại đến người khác, ví như năm xưa ta một lời không nói đã rời xa ngươi, nếu như hôm nay không nhìn thấy ngươi thì ta không nghĩ là mình đã thương hại tới ngươi nhiều như vậy, thậm chí ta còn cho rằng ngươi đã quên ta. Ta luôn đứng ở góc độ của mình mà suy nghĩ, cho dù không thể trách được vì đó chính là tự do lựa chọn của cá nhân nhưng nhìn thấy ngươi khóc lóc vì ta, ta mới cảm thấy mình làm vậy không tốt, tiểu quỷ, ngươi còn tín nhiệm ta không?"
"Ta vĩnh viễn tín nhiệm huynh, ca, cho dù ta không biết đã phát sinh chuyện gì trên người huynh nhưng ta biết ba năm trước mỗi một ngày huynh đều sống rất gian khổ dằn vặt, vì vậy hiện tại biết huynh còn sống ta rất cao hứng. Hơn nữa giờ đây huynh có vẻ thoải mái hơn 3 năm trước nhiều, do đó huynh không cần phải cảm thấy áy náy với ta, huynh sống an ổn thì ta đã hạnh phúc lắm rồi."
"Dưa ngốc!" Dương Chính nhịn không được ôm lấy vai A Tuyết.
Nhìn tròng mắt vàng nhạt của nàng, Dương Chính than:"Tiểu quỷ, ta đáp ứng ngươi, sau này ta sẽ không vô duyên vô cớ rồi đi. Ba năm nay ta suy nghĩ rất nhiều, đúng là ta đã mất đi nhiều thứ, nhưng ta cũng đạt được không ít, chỉ là vì ta quá cố chấp, quá ngoan cố mới nhìn không thấy những gì ta đạt được mà chỉ nhìn thấy những gì ta đã mất."
A Tuyết im lặng nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên bước tới trước một bước, ôm lấy Dương Chính, dúi đầu vào ngực hắn:"Ca, huynh nói vậy thì ta yên tâm rồi, ta biết huynh xưa nay là một nam nhân một lời hứa đáng giá ngàn vàng."
Đột nhiên Dương Chính đẩy nhẹ A Tuyết ra, ánh mắt nhìn về phía Nam, cười khổ:"Hảo tỷ muội của ngươi còn chưa yên tâm về ngươi."
A Tuyết ngẩn người, một lúc sau gương mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc:"Là Băng Vân, tỷ ấy đến rồi."
"Ca, huynh gặp tỷ ấy đi, tỷ ấy thực sự đã rất đau khổ." A Tuyết nhìn thần sắc trù trừ của Dương Chính liền lên tiếng van cầu, vì hơn 3 năm nay nàng cùng với Mạc Băng Vân đồng bệnh tương liên, thậm chí cảm giác đó còn bao trùm cả nỗi ngượng ngùng khi hai người đều yêu thích 1 nam nhân. Tình cảm của họ trước đó cũng rất kỳ quái, cho nên không hề có chút cảm giác gì là tình địch với nhau.
Dương Chính khẽ nhíu mày, nếu như đứng ở góc độ an toàn thì hiện tại gặp Mạc Băng Vân xác thật là không thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.