Quyển 4 - Chương 494: bạo động
Vong Ngữ
11/12/2016
Một tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên!
Ngoài thân Liễu Minh hắc khí cuồn cuộn ngưng tụ. Trong sương mù hư ảnh Long Hổ xoay tròn cuồng trướng, hai tay hắn đột nhiên lộn một vòng, gân xanh to như con giun nổi lên cuồn cuộn, cả người bất ngờ bạo phát cao hơn ba phần. Khi Hỏa Ngưu vọt tới cách người họ Liễu chừng một trượng, thân hình hắn chợt lóe, xuất hiện ngay bên hông phải con thú. Một tay run lên, hắc khí ngưng tụ quanh nắm đấm, như thiểm điện đánh lên người con thú.
Một tiếng "Phanh" thật lớn.
Thân hình Hỏa Ngưu bất ngờ bay ra xa, một tiếng thanh thúy vang lên cùng âm thanh vỡ vụn liên tiếp truyền ra, miệng mũi của nó bất ngờ chảy ra máu đen. Thân hình Hỏa Ngưu trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất lên, tạo thành một cái hố sâu vài trượng. Nhưng con thú này lập tức đứng lên nhìn lên phía trước, nổi giận gầm lên một tiếng, trên người những đốm đỏ thẫm bắt đầu tản mát ra ánh sáng màu đỏ, trong nháy mắt tạo thành một tầng hào quang đỏ rực như lửa. Đột nhiên, con thú này bất ngờ cúi xuống, hung hăng xộc tới vị trí của Liễu Minh, chiếc sừng nhọn trên đầu phát ra khí thế cực kỳ kinh người.
Trong mắt Liễu Minh lóe lên sự tàn khốc, thân hình lắc lư tránh qua, tránh được thế công của con thú, cũng không ngừng lại cũng không biết từ lúc nào hắn lại xuất hiện ở bên hông con thú lần nữa, trên hai tay có một tầng lân phiến màu đỏ thắm che kín, sau đó cánh tay một cái mơ hồ, đã huyễn hóa ra dày đặc quyền ảnh.
"Phanh phanh" vài tiếng, từng đạo quyền ảnh chuẩn xác đánh lên hào quang ngoài thân Hỏa Ngưu, cũng từ đó tuôn ra một luồng man lực mạnh mẽ đến mức khó tin. Màn hào quang toàn thân Hỏa Ngưu chỉ kịp lóe lên vài cái rồi lập tức phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan .
Ngay sau đó "Vèo" một tiếng!
Một bàn tay cầm lấy một lưỡi đao cực kỳ bén nhọn hoa lên, xuyên thủng qua lớp da dày của Hỏa Ngưu, tiếp đó lấy ra một trái tim đỏ tươi đang đập thình thịch. Con thú này phát ra một tiếng rú thê thảm, lúc này bốn vó mềm nhũn, thân hình mãnh liệt co rúm lại.
Mấy hơi thở công phu sau nó đã nằm bất động trong vũng máu.
Mà Liễu Minh trên tay phải, giờ phút này đang cầm một viên tinh hạch, lớn cỡ nắm tay mặt ngoài tản ra ánh sáng màu đỏ. Sau khi thu hồi tinh hạch, Liễu Minh mặt không biểu tình nhìn lướt qua bốn phía sau đó khu vân bay lên trời phi độn về phía xa xa.
...
Hai canh giờ sau.
Trên một ngọn núi nhỏ, đang diễn ra một trận hỗn chiến vô cùng kịch liệt, ở giữa không trung quang mang cùng kiếm quang va chạm không ngừng, tiếng Hỏa Linh thú gào thét, tiếng bạo liệt không ngừng truyền ra. Liễu Minh và ba gã đệ tử Thái Thanh Môn tụ họp tại một sườn núi, bị hơn trăm đầu Hỏa Linh thú bao vây, đang dốc sức liều mạng phá vây. Trong đó có hai người khá quen mặt, chính là gã thanh niên tóc đỏ Liễu Minh gặp ở hạp cốc, người còn lại chính Trần Đăng. Trần Đăng tay cầm Linh Khí phi châm màu tím, cánh tay run lên, liền có mấy đạo tử mang kích bắn ra, ở trong đàn thú hoặc ẩn hoặc hiện, thỉnh thoảng mang ra từng sợi tơ máu.
Những thứ tử mang màu tím này, là tùy tâm sở dục phân tán hợp nhất, đều nhanh như suy nghĩ, quả thực là thần diệu muôn phần.
Mà thanh niên tóc đỏ thì cầm trong tay một đại kỳ màu lam, liên tục vung vẩy ra phía dưới trước, tạo ra lam hà sóng nước cuồn cuộn không thôi, hình thành một mặt tường nước ngập trời, đem cả người hắn bao bọc kín vào trong, mưa gió không lọt, những công kích của Hỏa thú hoàn toàn bị chặn ở ngoài
Người còn lại trong tay cầm một quyển họa trục, thả ra những con chim yến màu xanh, tu vi ước chừng Ngưng Dịch sơ kỳ, đang quần đấu cùng mấy con Thiềm Thử đỏ thẫm, xem tình hình hơi chiếm thượng phong.
Ở một góc khác, Liễu Minh đang niệm kiếm quyết, tiểu kiếm màu lam bay múa trước người, đang huyễn hóa ra chằng chịt kiếm ảnh, đem hơn mười con Hỏa Linh thú, có vẻ mặt giống dê bức lui liên tiếp ra sau.
Tiếng xé gió vang lên!
Sáu đạo kiếm quang màu lam từ trong rừng kiếm ảnh, bất ngờ xuất kỳ bất ý chém rơi sáu cái đầu dê xuống đất. ( chà chà, này dê đực hay cái ? dê cái thì có món bánh sữa dê ta cực khoái, đực thì có … theo các lão thì có cái gì hý hý, ta chém tý)
Tiếp theo, Liễu Minh lại bấm niệm pháp quyết
Sáu đạo kiếm quang lại kết hợp thành một đạo dài hơn một trượng, chớp động một cái, liền thả ra ánh sáng màu lam quét ngang phía sau đàn thú đồng thời bổ đôi đám Hỏa Linh còn lại.
Đám Linh thú khác gần đó thấy vậy không khỏi sợ hãi, nhất thời nhao nhao lui về phía sau trốn tránh.
Liễu Minh thu hồi tiểu kiếm màu lam tiếp đó ngẩng đầu nhìn chung quanh một lượt, kết quả thần sắc hắn khẽ động, ánh mắt lập tức đặt lên mấy đầu Hỏa Linh không hề tham gia chiến đấu, mà chỉ lẳng lặng đứng xem bên ngoài vòng vây. Nội tâm họ Liễu trầm xuống, hắn mơ hồ cảm giác có gì không đúng.
Đúng lúc này, sườn núi chỗ đám người Liễu Minh đang đứng, đột nhiên sụp đổ một chút dấu hiệu cũng không, cũng từ đó thoáng một phát lao ra mấy đầu Ngô Công đỏ sậm, lập tức chia ra đánh về phía bốn người bọn họ. Liễu Minh là người nhạy cảm bực nào, hầu như ngay khi thấy mặt đất nứt ra,thì cổ tay hắn đã run lên, một đạo kiếm quang vừa thô vừa to nhanh như chớp bổ xuống.
Oanh!
Một đầu Ngô Công đang lao về phía hắn, lập tức bị đánh bay ra ngoài. Thanh niên tóc đỏ cùng Trần Đăng sau một khắc cả kinh, đại kỳ trong tay điên cuồng vung lên, làm cho sóng nước màu lam xoay tròn mãnh liệt hơn. Đồng thời, trong tay áo bắn ra một trương Phù Lục màu bạc, thoáng trở nên mơ hồ rồi biến thành một vòng ngân quang.
Hai đầu Ngô Công đang đánh tới, đều đụng phải màn ngân quang ở phía trên, bị bắn ngược ra ngoài.
Thế nhưng đệ tử đang cầm họa trục trong tay, kinh nghiệm đối địch không nhiều lắm, không chút nào đề phòng dưới chân, lúc này một khắc loạng choạng ngã ra sau, đã bị một đầu Ngô Công nhanh như thiểm điện cắn đứt đùi, thét to một tiếng, máu tươi từ bắp đùi tuôn ra như suối. Nhưng còn chưa chờ hắn thi pháp thúc giục quyển trục trong tay, tiếng xé gió lại vang lên, một chiếc lưỡi đỏ như máu đã bắn ra, đánh nát hộ thể Cương Khí của hắn, rồi nhẹ nhàng xuyên qua cổ họng.
Thanh niên theo bản năng ôm chặt cổ họng, mặt mũi tràn đầy thần sắc khó tin, thân hình nhưng trong nháy mắt đã bất động nằm trên đất.
Lúc này đàn thú bốn phía vốn đã thối lui, lúc này bắt đầu ùa lên, chia ra tấn công những người còn lại.
"Không tốt, chúng ta mau chạy!"
Trần Đăng gặp tình hình này, rút cuộc sắc mặt đại biến, quát một tiếng, bỗng nhiên một tay giơ lên, Âm thanh " xùy xùy " vang lên, chằng chịt tử mang hư ảnh lúc này đem phạm vi trước người hơn mười trượng, tất cả đều bao phủ trong đó.
Bốn năm đầu Hỏa hầu vừa lao lên, toàn thân lúc này bất ngờ ngã quỵ máu huyết bắn lên không trung, dưới chân Trần Đăng tức thì xuất hiện một cái quang bàn màu trắng, một cái chớp động,đã bay vút lên không trung.
Mà nam tử tóc đỏ đang cầm đại kỳ màu lam trong tay cũng bất ngờ ném ra, đồng dạng biến thành đạo ánh sáng màu lam, theo sát Trần Đăng phá không rời đi.
Bên kia Liễu Minh tức thì quát khẽ một tiếng, cổ tay run lên, lập tức mấy đạo kiếm quang điên cuồng bổ xuống, đánh ngã đám dê trước mặt, đồng thời một tay khẽ động, dán ngay một tấm Phù Lục màu xanh lên người. "Phốc " một tiếng, bên ngoài thân hiện ra một tầng phù văn, cũng hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh phóng lên trời, tiếp đó đảo một vòng, tháo chạy theo hướng khác đám người họ Trần.
Đám Hỏa Linh hiển nhiên cũng không nghĩ ba người Liễu Minh lại quả quyết bỏ đi như vậy, nên lúc này muốn đuổi theo có chút hơi chậm rồi. Lúc đó cũng có bảy tám đầu Hỏa Cầm lập tức bay lên không đuổi theo, nhưng bị ba người lập tức trở tay giết chết.
. . .
Liễu Minh bỏ chạy hơn nửa canh giờ, thấy sau lưng không có Hỏa Linh Thú đuổi theo, trong nội tâm có chút buông lỏng, đang muốn mở địa đồ ra xác nhận lại phương vị, thì hắn chợt biến sắc, thân hình một hồi mơ hồ rơi trên mặt đất. Tiếp theo Hắn lại móc ra một trương Phù Lục màu xanh vỗ lên người một cái, thân hình nhoáng một cái lập tức chui vào một cây đại thụ gần đó, biến mất không thấy bóng dáng.
Không bao lâu, xa xa trong đám mây lửa truyền đến một tiếng hét thảm, mà ở chỗ đó, hắn cảm ứng được một cỗ chấn động Linh lực rất bất thường. Liễu Minh tâm niệm cấp chuyển, dựa vào Tinh Thần lực khổng lồ đem thần thức lặng yên hướng về phía đó bắt đầu xem xét, kết quả khiến hắn hít một hơi hàn khí.
Xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp mây lửa, trên bình nguyên cách đó chừng trăm dặm, thình lình tụ tập trên ba bốn trăm đầu Hỏa Linh thú, mà ở phía sau Hỏa Linh thú, mơ hồ còn có hơn hai mươi đầu Hỏa Linh đang đứng chung quanh một đầu Hỏa Linh khác, có kích thước khổng lồ so với những con Hỏa Linh khác. Luồng Linh lực bất thường hắn vừa cảm ứng được, chính là phát ra từ trên người con Hỏa Linh khổng lồ đó. Mà từ trong chỗ Hỏa Linh Thú đang tụ tập, hắn mơ hồ cảm thấy có vài đạo độn quang đang gấp rút bỏ chạy.
Chỉ thấy trong tay đầu Hỏa Linh khổng lồ, đang nắm lấy một thi thể không trọn vẹn, theo sắc phục trên người thì đúng là đệ tử Thái Thanh Môn, sau đó nó giống như tùy ý, ném thi thể qua một bên, trong miệng phát ra một hồi gầm rú. Những Hỏa Linh khác nghe được thanh âm này, lập tức chia làm mấy đội, mỗi đội hai ba đầu Hỏa Linh, đuổi theo hướng những độn quang vừa tháo chạy lúc trước. Đám Hỏa Linh thú đang tụ tập, lúc này trong đó chừng hơn trăm con, bắt đầu nhao nhao chạy theo những con Hỏa Linh dẫn đội, bắt đầu rời đi.
Đầu Hỏa Linh khổng lồ kia, tản mát ra uy áp của cường giả Hóa Tinh kỳ, có thể chỉ huy được tất cả đám Hỏa Linh khác, ắt hẳn linh trí cực cao, có thể không khác người thường bao nhiêu. Dị biến trong Tiểu Viêm Giới, e rằng thật sự là do thứ này gây ra, mà chung quanh nó có nhiều Hỏa Linh thú hộ vệ như vậy, cộng thêm thực lực kinh người, thì chuyện này căn bản không phải mình hắn có thể giải quyết rồi. Liễu Minh tâm niệm khẽ động, nhanh chóng đưa ra quyết định
Hắn hơi trầm ngâm, lật tay tay lấy ra một quả độn địa phù, vỗ lên người một cái, lập tức cả người hóa thành một đoàn ánh sáng màu vàng chui vào mặt đất, chui vào lòng đất chạy đi thật xa.
Gần nửa ngày sau, Liễu Minh đang bay trên không trung, bên ngoài thân nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh cắm đầu chạy như điên, phía sau cách hắn chừng một dặm, có hai đầu Hỏa Linh dẫn theo mấy chục đầu Hỏa Linh thú đang theo sát không rời.
"Thật sự là âm hồn bất tán mà!" Liễu Minh mắng thầm.
Từ khi gặp Hỏa Linh khổng lồ, hắn liền vận dụng các loại Phù Lục ẩn nấp, ý định che giấu hành tích của mình, không muốn tiếp tục mạo hiểm cùng Hỏa Linh kịch chiến, cố gắng kéo dài thời gian, chờ viện binh từ bên ngoài vào. Nhưng quỷ dị chính là, hắn đã thử mấy lần cũng không thể nào lẩn trốn được, chỉ trong chốc lát ở lại một nơi nào đó thì đã bị Hỏa Linh Thú phát hiện, tiến hành vây công. Trong lòng hắn lúc này đầy phiền muộn, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, phát hiện vài dặm phía trước, có một dòng sông màu đỏ thắm.
"Có lẽ nên tới chỗ đó thử một lần nữa. . ."
Nghĩ đến đây, độn quang của hắn lập tức nhanh hơn, trong chốc lát liền bỏ lại đàn Hỏa Linh đang truy đuổi ở phía sau.
Ngoài thân Liễu Minh hắc khí cuồn cuộn ngưng tụ. Trong sương mù hư ảnh Long Hổ xoay tròn cuồng trướng, hai tay hắn đột nhiên lộn một vòng, gân xanh to như con giun nổi lên cuồn cuộn, cả người bất ngờ bạo phát cao hơn ba phần. Khi Hỏa Ngưu vọt tới cách người họ Liễu chừng một trượng, thân hình hắn chợt lóe, xuất hiện ngay bên hông phải con thú. Một tay run lên, hắc khí ngưng tụ quanh nắm đấm, như thiểm điện đánh lên người con thú.
Một tiếng "Phanh" thật lớn.
Thân hình Hỏa Ngưu bất ngờ bay ra xa, một tiếng thanh thúy vang lên cùng âm thanh vỡ vụn liên tiếp truyền ra, miệng mũi của nó bất ngờ chảy ra máu đen. Thân hình Hỏa Ngưu trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất lên, tạo thành một cái hố sâu vài trượng. Nhưng con thú này lập tức đứng lên nhìn lên phía trước, nổi giận gầm lên một tiếng, trên người những đốm đỏ thẫm bắt đầu tản mát ra ánh sáng màu đỏ, trong nháy mắt tạo thành một tầng hào quang đỏ rực như lửa. Đột nhiên, con thú này bất ngờ cúi xuống, hung hăng xộc tới vị trí của Liễu Minh, chiếc sừng nhọn trên đầu phát ra khí thế cực kỳ kinh người.
Trong mắt Liễu Minh lóe lên sự tàn khốc, thân hình lắc lư tránh qua, tránh được thế công của con thú, cũng không ngừng lại cũng không biết từ lúc nào hắn lại xuất hiện ở bên hông con thú lần nữa, trên hai tay có một tầng lân phiến màu đỏ thắm che kín, sau đó cánh tay một cái mơ hồ, đã huyễn hóa ra dày đặc quyền ảnh.
"Phanh phanh" vài tiếng, từng đạo quyền ảnh chuẩn xác đánh lên hào quang ngoài thân Hỏa Ngưu, cũng từ đó tuôn ra một luồng man lực mạnh mẽ đến mức khó tin. Màn hào quang toàn thân Hỏa Ngưu chỉ kịp lóe lên vài cái rồi lập tức phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan .
Ngay sau đó "Vèo" một tiếng!
Một bàn tay cầm lấy một lưỡi đao cực kỳ bén nhọn hoa lên, xuyên thủng qua lớp da dày của Hỏa Ngưu, tiếp đó lấy ra một trái tim đỏ tươi đang đập thình thịch. Con thú này phát ra một tiếng rú thê thảm, lúc này bốn vó mềm nhũn, thân hình mãnh liệt co rúm lại.
Mấy hơi thở công phu sau nó đã nằm bất động trong vũng máu.
Mà Liễu Minh trên tay phải, giờ phút này đang cầm một viên tinh hạch, lớn cỡ nắm tay mặt ngoài tản ra ánh sáng màu đỏ. Sau khi thu hồi tinh hạch, Liễu Minh mặt không biểu tình nhìn lướt qua bốn phía sau đó khu vân bay lên trời phi độn về phía xa xa.
...
Hai canh giờ sau.
Trên một ngọn núi nhỏ, đang diễn ra một trận hỗn chiến vô cùng kịch liệt, ở giữa không trung quang mang cùng kiếm quang va chạm không ngừng, tiếng Hỏa Linh thú gào thét, tiếng bạo liệt không ngừng truyền ra. Liễu Minh và ba gã đệ tử Thái Thanh Môn tụ họp tại một sườn núi, bị hơn trăm đầu Hỏa Linh thú bao vây, đang dốc sức liều mạng phá vây. Trong đó có hai người khá quen mặt, chính là gã thanh niên tóc đỏ Liễu Minh gặp ở hạp cốc, người còn lại chính Trần Đăng. Trần Đăng tay cầm Linh Khí phi châm màu tím, cánh tay run lên, liền có mấy đạo tử mang kích bắn ra, ở trong đàn thú hoặc ẩn hoặc hiện, thỉnh thoảng mang ra từng sợi tơ máu.
Những thứ tử mang màu tím này, là tùy tâm sở dục phân tán hợp nhất, đều nhanh như suy nghĩ, quả thực là thần diệu muôn phần.
Mà thanh niên tóc đỏ thì cầm trong tay một đại kỳ màu lam, liên tục vung vẩy ra phía dưới trước, tạo ra lam hà sóng nước cuồn cuộn không thôi, hình thành một mặt tường nước ngập trời, đem cả người hắn bao bọc kín vào trong, mưa gió không lọt, những công kích của Hỏa thú hoàn toàn bị chặn ở ngoài
Người còn lại trong tay cầm một quyển họa trục, thả ra những con chim yến màu xanh, tu vi ước chừng Ngưng Dịch sơ kỳ, đang quần đấu cùng mấy con Thiềm Thử đỏ thẫm, xem tình hình hơi chiếm thượng phong.
Ở một góc khác, Liễu Minh đang niệm kiếm quyết, tiểu kiếm màu lam bay múa trước người, đang huyễn hóa ra chằng chịt kiếm ảnh, đem hơn mười con Hỏa Linh thú, có vẻ mặt giống dê bức lui liên tiếp ra sau.
Tiếng xé gió vang lên!
Sáu đạo kiếm quang màu lam từ trong rừng kiếm ảnh, bất ngờ xuất kỳ bất ý chém rơi sáu cái đầu dê xuống đất. ( chà chà, này dê đực hay cái ? dê cái thì có món bánh sữa dê ta cực khoái, đực thì có … theo các lão thì có cái gì hý hý, ta chém tý)
Tiếp theo, Liễu Minh lại bấm niệm pháp quyết
Sáu đạo kiếm quang lại kết hợp thành một đạo dài hơn một trượng, chớp động một cái, liền thả ra ánh sáng màu lam quét ngang phía sau đàn thú đồng thời bổ đôi đám Hỏa Linh còn lại.
Đám Linh thú khác gần đó thấy vậy không khỏi sợ hãi, nhất thời nhao nhao lui về phía sau trốn tránh.
Liễu Minh thu hồi tiểu kiếm màu lam tiếp đó ngẩng đầu nhìn chung quanh một lượt, kết quả thần sắc hắn khẽ động, ánh mắt lập tức đặt lên mấy đầu Hỏa Linh không hề tham gia chiến đấu, mà chỉ lẳng lặng đứng xem bên ngoài vòng vây. Nội tâm họ Liễu trầm xuống, hắn mơ hồ cảm giác có gì không đúng.
Đúng lúc này, sườn núi chỗ đám người Liễu Minh đang đứng, đột nhiên sụp đổ một chút dấu hiệu cũng không, cũng từ đó thoáng một phát lao ra mấy đầu Ngô Công đỏ sậm, lập tức chia ra đánh về phía bốn người bọn họ. Liễu Minh là người nhạy cảm bực nào, hầu như ngay khi thấy mặt đất nứt ra,thì cổ tay hắn đã run lên, một đạo kiếm quang vừa thô vừa to nhanh như chớp bổ xuống.
Oanh!
Một đầu Ngô Công đang lao về phía hắn, lập tức bị đánh bay ra ngoài. Thanh niên tóc đỏ cùng Trần Đăng sau một khắc cả kinh, đại kỳ trong tay điên cuồng vung lên, làm cho sóng nước màu lam xoay tròn mãnh liệt hơn. Đồng thời, trong tay áo bắn ra một trương Phù Lục màu bạc, thoáng trở nên mơ hồ rồi biến thành một vòng ngân quang.
Hai đầu Ngô Công đang đánh tới, đều đụng phải màn ngân quang ở phía trên, bị bắn ngược ra ngoài.
Thế nhưng đệ tử đang cầm họa trục trong tay, kinh nghiệm đối địch không nhiều lắm, không chút nào đề phòng dưới chân, lúc này một khắc loạng choạng ngã ra sau, đã bị một đầu Ngô Công nhanh như thiểm điện cắn đứt đùi, thét to một tiếng, máu tươi từ bắp đùi tuôn ra như suối. Nhưng còn chưa chờ hắn thi pháp thúc giục quyển trục trong tay, tiếng xé gió lại vang lên, một chiếc lưỡi đỏ như máu đã bắn ra, đánh nát hộ thể Cương Khí của hắn, rồi nhẹ nhàng xuyên qua cổ họng.
Thanh niên theo bản năng ôm chặt cổ họng, mặt mũi tràn đầy thần sắc khó tin, thân hình nhưng trong nháy mắt đã bất động nằm trên đất.
Lúc này đàn thú bốn phía vốn đã thối lui, lúc này bắt đầu ùa lên, chia ra tấn công những người còn lại.
"Không tốt, chúng ta mau chạy!"
Trần Đăng gặp tình hình này, rút cuộc sắc mặt đại biến, quát một tiếng, bỗng nhiên một tay giơ lên, Âm thanh " xùy xùy " vang lên, chằng chịt tử mang hư ảnh lúc này đem phạm vi trước người hơn mười trượng, tất cả đều bao phủ trong đó.
Bốn năm đầu Hỏa hầu vừa lao lên, toàn thân lúc này bất ngờ ngã quỵ máu huyết bắn lên không trung, dưới chân Trần Đăng tức thì xuất hiện một cái quang bàn màu trắng, một cái chớp động,đã bay vút lên không trung.
Mà nam tử tóc đỏ đang cầm đại kỳ màu lam trong tay cũng bất ngờ ném ra, đồng dạng biến thành đạo ánh sáng màu lam, theo sát Trần Đăng phá không rời đi.
Bên kia Liễu Minh tức thì quát khẽ một tiếng, cổ tay run lên, lập tức mấy đạo kiếm quang điên cuồng bổ xuống, đánh ngã đám dê trước mặt, đồng thời một tay khẽ động, dán ngay một tấm Phù Lục màu xanh lên người. "Phốc " một tiếng, bên ngoài thân hiện ra một tầng phù văn, cũng hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh phóng lên trời, tiếp đó đảo một vòng, tháo chạy theo hướng khác đám người họ Trần.
Đám Hỏa Linh hiển nhiên cũng không nghĩ ba người Liễu Minh lại quả quyết bỏ đi như vậy, nên lúc này muốn đuổi theo có chút hơi chậm rồi. Lúc đó cũng có bảy tám đầu Hỏa Cầm lập tức bay lên không đuổi theo, nhưng bị ba người lập tức trở tay giết chết.
. . .
Liễu Minh bỏ chạy hơn nửa canh giờ, thấy sau lưng không có Hỏa Linh Thú đuổi theo, trong nội tâm có chút buông lỏng, đang muốn mở địa đồ ra xác nhận lại phương vị, thì hắn chợt biến sắc, thân hình một hồi mơ hồ rơi trên mặt đất. Tiếp theo Hắn lại móc ra một trương Phù Lục màu xanh vỗ lên người một cái, thân hình nhoáng một cái lập tức chui vào một cây đại thụ gần đó, biến mất không thấy bóng dáng.
Không bao lâu, xa xa trong đám mây lửa truyền đến một tiếng hét thảm, mà ở chỗ đó, hắn cảm ứng được một cỗ chấn động Linh lực rất bất thường. Liễu Minh tâm niệm cấp chuyển, dựa vào Tinh Thần lực khổng lồ đem thần thức lặng yên hướng về phía đó bắt đầu xem xét, kết quả khiến hắn hít một hơi hàn khí.
Xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp mây lửa, trên bình nguyên cách đó chừng trăm dặm, thình lình tụ tập trên ba bốn trăm đầu Hỏa Linh thú, mà ở phía sau Hỏa Linh thú, mơ hồ còn có hơn hai mươi đầu Hỏa Linh đang đứng chung quanh một đầu Hỏa Linh khác, có kích thước khổng lồ so với những con Hỏa Linh khác. Luồng Linh lực bất thường hắn vừa cảm ứng được, chính là phát ra từ trên người con Hỏa Linh khổng lồ đó. Mà từ trong chỗ Hỏa Linh Thú đang tụ tập, hắn mơ hồ cảm thấy có vài đạo độn quang đang gấp rút bỏ chạy.
Chỉ thấy trong tay đầu Hỏa Linh khổng lồ, đang nắm lấy một thi thể không trọn vẹn, theo sắc phục trên người thì đúng là đệ tử Thái Thanh Môn, sau đó nó giống như tùy ý, ném thi thể qua một bên, trong miệng phát ra một hồi gầm rú. Những Hỏa Linh khác nghe được thanh âm này, lập tức chia làm mấy đội, mỗi đội hai ba đầu Hỏa Linh, đuổi theo hướng những độn quang vừa tháo chạy lúc trước. Đám Hỏa Linh thú đang tụ tập, lúc này trong đó chừng hơn trăm con, bắt đầu nhao nhao chạy theo những con Hỏa Linh dẫn đội, bắt đầu rời đi.
Đầu Hỏa Linh khổng lồ kia, tản mát ra uy áp của cường giả Hóa Tinh kỳ, có thể chỉ huy được tất cả đám Hỏa Linh khác, ắt hẳn linh trí cực cao, có thể không khác người thường bao nhiêu. Dị biến trong Tiểu Viêm Giới, e rằng thật sự là do thứ này gây ra, mà chung quanh nó có nhiều Hỏa Linh thú hộ vệ như vậy, cộng thêm thực lực kinh người, thì chuyện này căn bản không phải mình hắn có thể giải quyết rồi. Liễu Minh tâm niệm khẽ động, nhanh chóng đưa ra quyết định
Hắn hơi trầm ngâm, lật tay tay lấy ra một quả độn địa phù, vỗ lên người một cái, lập tức cả người hóa thành một đoàn ánh sáng màu vàng chui vào mặt đất, chui vào lòng đất chạy đi thật xa.
Gần nửa ngày sau, Liễu Minh đang bay trên không trung, bên ngoài thân nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh cắm đầu chạy như điên, phía sau cách hắn chừng một dặm, có hai đầu Hỏa Linh dẫn theo mấy chục đầu Hỏa Linh thú đang theo sát không rời.
"Thật sự là âm hồn bất tán mà!" Liễu Minh mắng thầm.
Từ khi gặp Hỏa Linh khổng lồ, hắn liền vận dụng các loại Phù Lục ẩn nấp, ý định che giấu hành tích của mình, không muốn tiếp tục mạo hiểm cùng Hỏa Linh kịch chiến, cố gắng kéo dài thời gian, chờ viện binh từ bên ngoài vào. Nhưng quỷ dị chính là, hắn đã thử mấy lần cũng không thể nào lẩn trốn được, chỉ trong chốc lát ở lại một nơi nào đó thì đã bị Hỏa Linh Thú phát hiện, tiến hành vây công. Trong lòng hắn lúc này đầy phiền muộn, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, phát hiện vài dặm phía trước, có một dòng sông màu đỏ thắm.
"Có lẽ nên tới chỗ đó thử một lần nữa. . ."
Nghĩ đến đây, độn quang của hắn lập tức nhanh hơn, trong chốc lát liền bỏ lại đàn Hỏa Linh đang truy đuổi ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.