Quyển 4 - Chương 583: Bát Viện Thi Đấu (6)
Vong Ngữ
27/03/2015
Vị chấp sự đệ tử chỉ cầm lệnh bài trong tay hướng về phía tấm bia đá quơ một cái, một luồng sáng xanh lập tức hiện ra rồi chui vào trong đó.
Lúc này đây, Liễu Minh được phân tại nhóm thứ sáu, trong nhóm mười người này cũng không có thấy người nào quen thuộc cả.
Về phần Chu Thiên Thụy, Triệu Ảm Âm, Ngũ Minh, và cả thiếu niên tóc trắng Hầu Khôn bất ngờ đều được phân ở các tổ khác nhau.
“Lần phân nhóm này, Liễu sư đệ vận khí không tệ, theo ta được biết, nhóm của đệ không có đệ tử nào quá mạnh.” Ngạn Danh nhìn danh sách nhóm thứ sáu, chậm rãi nói.
“Bởi vì vậy, Liễu sư huynh với việc tiến vào vòng thập cường càng thêm nắm chắc rồi.” Tuyết Vân chớp chớp đôi mắt ngọc, nói.
“Cái này khó nói trước, ai biết trong số đó không có người che giấu thực lực.” Liễu Minh khẽ cười một tiếng, lơ đễnh nói.
Thi đấu lần này, ngoại trừ Ngự Kiếm Thuật thì hắn không định che giấu thủ đoạn nào cả, lúc này chỉ có một suy nghĩ là đem toàn bộ thực lực ra thi đấu để đạt đến vị trí cao nhất, mong có thể từ đó tìm được một cơ hội tiến vào nội môn.
Long Hổ Minh Ngục Công của hắn trong giai đoạn tu luyện kế tiếp phải nhờ đến Thiên Phong Động chuyên dùng luyện thể của tông môn, mà linh địa này chỉ có đệ tử nội môn mới có tư cách tiến vào.
Thi đấu bán kết vẫn như trước, được tiến hành trên mười tòa lôi đài.
Đúng như Ngạn Danh suy đoán, nhóm thứ sáu không xuất hiện người nào thực lực cao cường, Liễu Minh bằng vào thân thể mạnh mẽ kết hợp với Long Hổ Minh Ngục Công liền dễ dàng thắng mấy trận liên tiếp.
“Đệ tử tên Liễu Minh này thân thể thực sự có chút mạnh mẽ, linh khí bình thường chỉ sợ không thể tổn thương nó chút nào. Chỉ là, thứ mà nó tu luyện hình như là Long Hổ Minh Ngục Công, một đệ tử ngoại môn sao có thể tu luyện môn công pháp này?” Một lão giả áo vàng chưởng tọa một ngọn núi, dường như nảy chút hứng thú với Liễu Minh, không nhịn được hỏi một câu.
“Lô sư huỳnh, tên này dường như có để lại cho ta chút ấn tượng, mấy năm trước Ngọc Thanh sư thái của Diệu Âm Viên đã từng mang theo một tên truyền nhân của Lục Âm đến Thúy Vân Phong các ngươi, sau đó được Chấp Pháp Điện đề cử tiến vào ngoại môn. Hình như đúng là tên Liễu Minh này?” Một vị phu nhân ăn vận giản dị nghe thấy, chuyển hướng sang nam tử họ Lô phía bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy, tên Liễu Minh này từ trước lúc nhập môn đã tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, Chấp Pháp Điện sau một hồi cân nhắc, cũng không phế đi công phu này của nó.” Nam tử họ Lô nhẹ gật đầu đáp lời.
“Thì ra là thế. Tên này thực lực không tệ, lại có quan hệ không ít với Thúy Vân Phong các người. Vì sao Lô sư huynh không đem thu làm môn hạ?” Lão giả áo vàng có chút tò mò hỏi?
“Tên này pháp lực chính xác không kém, đáng tiếc tư chất tu luyện lại quá kém, thể chất chỉ là tam linh mạch…” Nam tử họ Lô thản nhiên đáp.
"Hóa ra là ba Linh Mạch. . ."
Các vị Chưởng tọa khác nghe xong lời này, bộ dạng đang hứng thú chuyển sang ngớ người ra.
Bọn họ tuy rằng đều có danh ngạch thu mấy đệ tử nội môn nhưng cân nhắc tu vi, công pháp trước mắt là một chuyện, quan trọng hơn là phải suy tính đến tiềm lực trong tương lai.
Dù sao nếu đem tư chất kém cỏi mà nói, sau này dù có ăn nhiều linh đan diệu dược hơn, tu luyện bí thuật công pháp tốt hơn thì cũng sẽ có cảm giác như là làm nhiều mà hiệu quả ít, thêm vào đó lượng tài nguyên phân bổ cho mỗi ngọn núi là hạn chế, tất nhiên sẽ không muốn lãng phí cho đệ tử có tư chất thấp kém như thế.
Lúc này, tại điểm thi đấu nhóm thứ sáu, Liễu Minh sau khi một mạch vượt mọi chông gai khó khăn đã tới được trận chiến cuối cùng.
Đối thú của hắn là một gã nam nhân mặc áo đen, điều khiển hai con Viên Hầu Khôi Lỗi.
Thực lực hai con khôi lỗi này có thể so với Ngưng Dịch hậu kỳ, dưới sự điều động của nam tử kia liền hóa thành hai đạo tàn ảnh màu đen một đường lao thẳng trên mặt lôi đài, quyền ảnh màu đen chi chít kèm tiếng gió rít từ đó ào ạt tràn ra. Tất cả như muốn đem Liễu Minh vây chặt vào trong, thanh thế cực lớn như vậy khiến cho người xem trận chiến không khỏi hoa mắt, càng khiến Ngạn Danh, Tuyết Vân vì lo cho Liễu Minh mà đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng, Liễu Minh, thân ở trong vòng vây quyền ảnh, lại vẫn giữ bộ dáng cực kỳ thong dong, thân hình bên trong sương mù đen lượn lờ thình lình xê dịch đã dễ dàng tránh được quyền ảnh, thỉnh thoảng thay đổi tốc độ lưu chuyển đánh ra một quyền đem một con hầu viên khôi lỗi kích văng ra ngoài.
Nhưng hai con hầu viên khôi lỗi lại như mình đồng da sắt, chỉ trở mình một cái là lại lập tức bình thản như không có chuyện gì, tiếp tục gia nhập vào chiến đoàn.
Nhưng nếu là người để ý sẽ thấy , sau mấy lần như vậy, khí tức hai con khôi lỗi này so với khi bắt đầu đã yếu đi không ít, tốc độc cũng dần chậm hơn trước.
Ngay thời điểm Liễu Minh một lần nữa vung quyền đồng thời đánh bay hai con khôi lỗi, thân hình hắn bỗng mờ đi rồi quỷ dị xuất hiện ở sau lưng nam tử áo đen, đồng thời hai nắm đấm thoáng động một cái, tức thì một mảng quyền ảnh đen kịt lao ra.
Nam tử áo đen không thể ngờ động tác của Liễu Minh lại quỷ dị như thế, sau một khắc, gã chỉ thấy không khí bốn phía ép chặt, một luồng quyền kinh đột ngột phong bế toàn bộ đường lui, dưới lúc cấp bách, gã đành kiên trì há mồm phun ra một đạo hắc quang, hóa thành một vầng hào quang đen xì đem chính mình bao bọc trong đó.
Ngay sau một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, một tiếng “Phanh” lập tức truyền ra.
Hào quang hộ thể màu đen dưới một kích của Long Hổ Minh Ngục Công được Trọng Thủy Châu hỗ trợ, chỉ trong giây lát đã vỡ tan ra!
Nam tử áo đen lúc này, miệng phun máu tươi, đã bị đánh văng ra khỏi lôi đài.
Cùng lúc đó, một miếng linh khí phòng ngự đen xì dạng như vỏ sò cũng “lạch cạch” rơi xuống đất, vỏ ngoài đã bị bị rạn mấy vết mảnh.
"Người thắng, Phiêu Hồng Viện Liễu Minh!"
Tuy rằng khôi lỗi của nam tử áo đen vẫn còn ở trên lôi đài, nhưng do không còn chủ nhân điều động nên xích mang trong mắt sớm đã ảm đạm, dừng ngay tại chỗ, hơn nữa nam tử áo đen cũng đã rớt khỏi lôi đài, hiển nhiên là đã bị bại không thể bại thêm nữa.
Liễu Minh thấy vậy cũng thoải mái thở ra một hơi.
Hai con khôi lỗi của đối phương thực chất cũng có điểm bất phàm, có thể nói là tương đương hai gã thể tư tương đối cường hãn, công thủ đều rất tốt, nếu là tu sĩ cùng giai khác gặp phải chỉ sợ không biết đối phó thế nào.
May mà Liễu Minh cũng xem là một tên thể tu, thân thể mạnh mẽ còn hơn cả con khôi lỗi nên mới có thể thắng mà không gặp trở ngại như thế.
Sau trận thắng này, hắn rút cuộc đã tiến nhập vào mười thứ hạng đầu rồi.
"Chúc mừng Liễu sư đệ tiến vào mười thứ hạng đầu!"
"Đâu chỉ là mười thứ hạng đầu, Liễu sư huynh đoán chừng rất nhanh có thể thăng lên làm nội môn đệ tử rồi."
Liễu Minh vừa mới xuống lôi đài, Ngạn Danh Tuyết Vân mặt mũi tươi cười vui vẻ đi đến chúc mừng, một ít đệ tử xung quang đó cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn qua.
Gặp sự tình như này, Liễu Minh cũng tự nhiên nói mấy câu khiêm tốn rồi sau đó lại đi tới quan sát lôi đài nhóm số năm.
Nhưng vừa khi Liễu Minh nhìn thấy hai người trên lôi đài, lông mày chợt nhíu lại.
Trên lôi đài không phải ai khác, chính là Chu Thiên Thụy – Người lần này được tung hô rất nhiều ở lần thi đấu này, người còn lại thiếu niên tóc trắng, Hầu Khôn của Tuyền Ki Viện.
Hai người này dường như vận khí không tốt lắm, bị phân cùng một nhóm, nên chỉ có một người có thể tiến vào vòng Thập cường. Mà lúc này chính là trận đấu cuối cùng quyết định ai sẽ là người đi tiếp vào vòng sau.
Một bên lôi đài, Chu Thiên Thụy toàn thân mang khôi giáp màu vàng đất, một bên đang chuyên chú điều khiến tám binh sĩ thổ linh khôi lỗi liên tục thay nhau chiến đấu, chống đỡ những phong nhận, hỏa tiễn bắn tới, một bên sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng suy tính,
Y tuy tằng chưa từng tận mắt chứng kiến thực lực của vị thiếu niên tóc trắng trước mặt, nhưng lại đã sớm nghe một chút từ những người khác rồi.
Hai người từ khi bắt đầu đến lúc này cũng đã đấu không dưới mười hiệp, tuy rằng vị thiếu niên tóc trắng này thân mang ngũ hành công kích pháp thuật có chút không kém, lại đều đã đạt đến cấp độ Đại Viên Mãn, nhưng y vẫn một mực làm đâu chắc đó, điều động khôi lỗi triển khai phòng ngự quanh mình cực kỳ chặt chẽ.
Chu Thiên Thụy trong nội tâm tự hiểu rõ ràng, với một Thổ thuộc tính Triệu Linh Sư như y, tốc độ không phải điểm mạnh của bản thân mà khả năng phòng ngự, sự bền bỉ mới là điểm mạnh nhất. Vì thế y đã sớm định ra kế sách, trước phòng ngự chắc chắn để tiêu hao pháp lực đối phương, sau mới tiến hành phản kích.
Đúng lúc này, pháp quyết trong tay thiếu niên tóc trắng đột nhiên biến dổi, trước người hắn bỗng nhiên hiện ra hai mươi mấy khối hỏa cầu. Sau tất cả hỏa cầu lại nhanh chóng hợp thành nhất thể, hóa ra một viên hỏa cầu nóng rực, to như vại nước. Hỏa cầu khổng lồ vừa hình thành, tức thì sóng nhiệt tỏa ra khắp bốn phía.
Chu Thiên Thụy vừa thấy uy lực của hỏa cầu, mặt biến sắc, run tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, lúc này tia sáng trên người bốn khôi lỗi trước mặt đột nhiên sáng lóa rồi bốn khôi lỗi cũng hợp thành nhất thể, hóa ra một con khôi lỗi hình người (Khôi lỗi cự nhân) cao hơn một trượng.
Một khắc sau, tuy thấy hỏa cầu khổng lổ nóng rực kia cuồn cuộn xé gió đè xuống, khôi lỗi cự nhân lại có vẻ vui mừng, không sợ hãi mạnh mẽ bước lên một bước, nắm tay to lớn xoay tít đánh ra ầm ầm.
Một tiếng ầm vang!
Hỏa cầu khổng lồ cũng khôi lỗi cự nhận va đập vào nhau tạo ra sóng khí cuồn cuộn đồng thời hỏa diễm, đất đá bắn tung tóe ra tứ phía.
Hỏa cầu khổng lồ đột nhiên nổ tung, mà khôi lỗi cự nhân kia cũng theo ánh lửa văng tung tóe khắp nơi mà biến thành một đống linh thổ.
“Ngũ hành pháp thuật của sư đệ quả nhiên uy lực cực kỳ mạnh mẽ, chỉ là muốn phá vỡ phòng ngự của ta, còn chưa đủ đâu.” Chu Thiên Thụy thấy vậy, chỉ cười lạnh đoạn vung tay lên, đánh ra một đạo pháp hướng tới đống linh thổ trước người.
Lập tức thấy đống linh thổ màu vàng sau một hồi rung động liền tụ dựng lên, sau thời gian mấy hơi thở, lại biến ra hình dạng khôi lỗi cự nhân, tiếp đó nhanh chóng phóng lên trời, sải bước lao về hướng thiếu niên tóc trắng.
Hiển nhiên là y nhìn ra thiếu niên tóc trắng mới đánh ra một kích, pháp lực tiêu hao cực lớn, trong thời gian ngắn không cách nào một lần nữa phát động công kích, mới nhân cơ hội này muốn đánh một kích khiến đối phương trở tay không kịp.
Thiếu niên tóc trắng nhướng mày, thân hình khẽ run lên, ngoài thân đột nhiên nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh, tiếp đó chỉ thấy thân hình lắc một cái liền kéo theo một đạo tàn ảnh bắn ngược lại mấy trượng, khó khăn lắm mới mới tránh khỏi một quyền oanh oanh liệt liệt của khôi lỗi cự nhân.
Liễu Minh thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nhìn rất rõ ràng, màng ánh sáng màu xanh kia đúng là hiệu quả của Khinh Thân Thuật Pháp, nhưng loại này chỉ là pháp thuật phong thuộc tính bình thường nhất, vậy mà khi vào tay thiếu niên tóc trắng sử dụng lại có hiệu quả lớn như thế.
Thiếu niên tóc trắng thân pháp cực kỳ linh hoạt, chỉ sau mấy lần chớp động đã đơn giản đem khôi lỗi cự nhân bỏ lại, rồi đột ngột chuyển hướng, phóng thẳng về phía Chu Thiên Thụy.
Chu Thiên Thụy mặt biến sắc, tay vỗ một cái lên hồ lô màu vàng đất, hoàng mang lóe lên, lập tức lại tế ra bốn con thổ linh khôi lỗi, một lần nữa hình thành tám con khôi lỗi đứng chắn trước người y.
Nhưng khi thiếu niên tóc trắng tới chỗ cách mấy trượng trước mặt Chu Thiên Thụy, thân hình bỗng chậm lại, ngón tay duỗi ra rồi đan vào đánh ra một pháp ấn cổ quái, đồng thời thấp giọng niệm một câu chú ngữ, sau đó một tay lại phất lên, mấy quầng sáng bỗng nhiên bắn vọt ra rồi nhao nhao rơi xuống bên cạnh Chu Thiên Thụy.
Sau một khắc, ánh sáng năm màu từ trên mặt lôi đài dâng lên, đem Chu Thiên Thụy cùng tám con khôi lỗi vây lại trong đó.
“Đây là phù trận?!” Liễu Minh tập trung ánh mắt liền nhìn ra thiếu niên tóc trắng xuất ra mấy quầng sáng màu kia, thực chất là mấy tấm phù lục sáng óng ánh, trong nội tâm hơi kinh hãi.
Cái gọi là phù trận thực chất là sự kết hợp giữa phù lục chi đạo với trận pháp chi đạo mà sinh ra.
Bình thường để bố trí một trận pháp cỡ lớn, như Trần Đăng bố trí Liệt Phong Trận ở Tiểu Viên Giới khi trước, cần hơn mười người phối hợp cùng lượng lớn các loại đạo cụ như trận kỳ, trận bàn mới có thể hoàn thành, pháp trận loại nhỏ cũng phải tốn một khoảng thời gian thi pháp bố trận mới được.
Mà phù trận lại chỉ cần sử dụng một ít phù lục đặc thù là liền có thể hoàn thành, tuy bình thường uy lực không quá lớn, nhưng có ưu điểm là thi pháp mau chóng, thuận tiện.
Nhưng phù lục một khi bị hao hết pháp lực thì trấn pháp này cũng tự động mất đi, do đó thông thường thời gian duy trì không quá lâu.
Lúc này đây, Liễu Minh được phân tại nhóm thứ sáu, trong nhóm mười người này cũng không có thấy người nào quen thuộc cả.
Về phần Chu Thiên Thụy, Triệu Ảm Âm, Ngũ Minh, và cả thiếu niên tóc trắng Hầu Khôn bất ngờ đều được phân ở các tổ khác nhau.
“Lần phân nhóm này, Liễu sư đệ vận khí không tệ, theo ta được biết, nhóm của đệ không có đệ tử nào quá mạnh.” Ngạn Danh nhìn danh sách nhóm thứ sáu, chậm rãi nói.
“Bởi vì vậy, Liễu sư huynh với việc tiến vào vòng thập cường càng thêm nắm chắc rồi.” Tuyết Vân chớp chớp đôi mắt ngọc, nói.
“Cái này khó nói trước, ai biết trong số đó không có người che giấu thực lực.” Liễu Minh khẽ cười một tiếng, lơ đễnh nói.
Thi đấu lần này, ngoại trừ Ngự Kiếm Thuật thì hắn không định che giấu thủ đoạn nào cả, lúc này chỉ có một suy nghĩ là đem toàn bộ thực lực ra thi đấu để đạt đến vị trí cao nhất, mong có thể từ đó tìm được một cơ hội tiến vào nội môn.
Long Hổ Minh Ngục Công của hắn trong giai đoạn tu luyện kế tiếp phải nhờ đến Thiên Phong Động chuyên dùng luyện thể của tông môn, mà linh địa này chỉ có đệ tử nội môn mới có tư cách tiến vào.
Thi đấu bán kết vẫn như trước, được tiến hành trên mười tòa lôi đài.
Đúng như Ngạn Danh suy đoán, nhóm thứ sáu không xuất hiện người nào thực lực cao cường, Liễu Minh bằng vào thân thể mạnh mẽ kết hợp với Long Hổ Minh Ngục Công liền dễ dàng thắng mấy trận liên tiếp.
“Đệ tử tên Liễu Minh này thân thể thực sự có chút mạnh mẽ, linh khí bình thường chỉ sợ không thể tổn thương nó chút nào. Chỉ là, thứ mà nó tu luyện hình như là Long Hổ Minh Ngục Công, một đệ tử ngoại môn sao có thể tu luyện môn công pháp này?” Một lão giả áo vàng chưởng tọa một ngọn núi, dường như nảy chút hứng thú với Liễu Minh, không nhịn được hỏi một câu.
“Lô sư huỳnh, tên này dường như có để lại cho ta chút ấn tượng, mấy năm trước Ngọc Thanh sư thái của Diệu Âm Viên đã từng mang theo một tên truyền nhân của Lục Âm đến Thúy Vân Phong các ngươi, sau đó được Chấp Pháp Điện đề cử tiến vào ngoại môn. Hình như đúng là tên Liễu Minh này?” Một vị phu nhân ăn vận giản dị nghe thấy, chuyển hướng sang nam tử họ Lô phía bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy, tên Liễu Minh này từ trước lúc nhập môn đã tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, Chấp Pháp Điện sau một hồi cân nhắc, cũng không phế đi công phu này của nó.” Nam tử họ Lô nhẹ gật đầu đáp lời.
“Thì ra là thế. Tên này thực lực không tệ, lại có quan hệ không ít với Thúy Vân Phong các người. Vì sao Lô sư huynh không đem thu làm môn hạ?” Lão giả áo vàng có chút tò mò hỏi?
“Tên này pháp lực chính xác không kém, đáng tiếc tư chất tu luyện lại quá kém, thể chất chỉ là tam linh mạch…” Nam tử họ Lô thản nhiên đáp.
"Hóa ra là ba Linh Mạch. . ."
Các vị Chưởng tọa khác nghe xong lời này, bộ dạng đang hứng thú chuyển sang ngớ người ra.
Bọn họ tuy rằng đều có danh ngạch thu mấy đệ tử nội môn nhưng cân nhắc tu vi, công pháp trước mắt là một chuyện, quan trọng hơn là phải suy tính đến tiềm lực trong tương lai.
Dù sao nếu đem tư chất kém cỏi mà nói, sau này dù có ăn nhiều linh đan diệu dược hơn, tu luyện bí thuật công pháp tốt hơn thì cũng sẽ có cảm giác như là làm nhiều mà hiệu quả ít, thêm vào đó lượng tài nguyên phân bổ cho mỗi ngọn núi là hạn chế, tất nhiên sẽ không muốn lãng phí cho đệ tử có tư chất thấp kém như thế.
Lúc này, tại điểm thi đấu nhóm thứ sáu, Liễu Minh sau khi một mạch vượt mọi chông gai khó khăn đã tới được trận chiến cuối cùng.
Đối thú của hắn là một gã nam nhân mặc áo đen, điều khiển hai con Viên Hầu Khôi Lỗi.
Thực lực hai con khôi lỗi này có thể so với Ngưng Dịch hậu kỳ, dưới sự điều động của nam tử kia liền hóa thành hai đạo tàn ảnh màu đen một đường lao thẳng trên mặt lôi đài, quyền ảnh màu đen chi chít kèm tiếng gió rít từ đó ào ạt tràn ra. Tất cả như muốn đem Liễu Minh vây chặt vào trong, thanh thế cực lớn như vậy khiến cho người xem trận chiến không khỏi hoa mắt, càng khiến Ngạn Danh, Tuyết Vân vì lo cho Liễu Minh mà đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng, Liễu Minh, thân ở trong vòng vây quyền ảnh, lại vẫn giữ bộ dáng cực kỳ thong dong, thân hình bên trong sương mù đen lượn lờ thình lình xê dịch đã dễ dàng tránh được quyền ảnh, thỉnh thoảng thay đổi tốc độ lưu chuyển đánh ra một quyền đem một con hầu viên khôi lỗi kích văng ra ngoài.
Nhưng hai con hầu viên khôi lỗi lại như mình đồng da sắt, chỉ trở mình một cái là lại lập tức bình thản như không có chuyện gì, tiếp tục gia nhập vào chiến đoàn.
Nhưng nếu là người để ý sẽ thấy , sau mấy lần như vậy, khí tức hai con khôi lỗi này so với khi bắt đầu đã yếu đi không ít, tốc độc cũng dần chậm hơn trước.
Ngay thời điểm Liễu Minh một lần nữa vung quyền đồng thời đánh bay hai con khôi lỗi, thân hình hắn bỗng mờ đi rồi quỷ dị xuất hiện ở sau lưng nam tử áo đen, đồng thời hai nắm đấm thoáng động một cái, tức thì một mảng quyền ảnh đen kịt lao ra.
Nam tử áo đen không thể ngờ động tác của Liễu Minh lại quỷ dị như thế, sau một khắc, gã chỉ thấy không khí bốn phía ép chặt, một luồng quyền kinh đột ngột phong bế toàn bộ đường lui, dưới lúc cấp bách, gã đành kiên trì há mồm phun ra một đạo hắc quang, hóa thành một vầng hào quang đen xì đem chính mình bao bọc trong đó.
Ngay sau một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, một tiếng “Phanh” lập tức truyền ra.
Hào quang hộ thể màu đen dưới một kích của Long Hổ Minh Ngục Công được Trọng Thủy Châu hỗ trợ, chỉ trong giây lát đã vỡ tan ra!
Nam tử áo đen lúc này, miệng phun máu tươi, đã bị đánh văng ra khỏi lôi đài.
Cùng lúc đó, một miếng linh khí phòng ngự đen xì dạng như vỏ sò cũng “lạch cạch” rơi xuống đất, vỏ ngoài đã bị bị rạn mấy vết mảnh.
"Người thắng, Phiêu Hồng Viện Liễu Minh!"
Tuy rằng khôi lỗi của nam tử áo đen vẫn còn ở trên lôi đài, nhưng do không còn chủ nhân điều động nên xích mang trong mắt sớm đã ảm đạm, dừng ngay tại chỗ, hơn nữa nam tử áo đen cũng đã rớt khỏi lôi đài, hiển nhiên là đã bị bại không thể bại thêm nữa.
Liễu Minh thấy vậy cũng thoải mái thở ra một hơi.
Hai con khôi lỗi của đối phương thực chất cũng có điểm bất phàm, có thể nói là tương đương hai gã thể tư tương đối cường hãn, công thủ đều rất tốt, nếu là tu sĩ cùng giai khác gặp phải chỉ sợ không biết đối phó thế nào.
May mà Liễu Minh cũng xem là một tên thể tu, thân thể mạnh mẽ còn hơn cả con khôi lỗi nên mới có thể thắng mà không gặp trở ngại như thế.
Sau trận thắng này, hắn rút cuộc đã tiến nhập vào mười thứ hạng đầu rồi.
"Chúc mừng Liễu sư đệ tiến vào mười thứ hạng đầu!"
"Đâu chỉ là mười thứ hạng đầu, Liễu sư huynh đoán chừng rất nhanh có thể thăng lên làm nội môn đệ tử rồi."
Liễu Minh vừa mới xuống lôi đài, Ngạn Danh Tuyết Vân mặt mũi tươi cười vui vẻ đi đến chúc mừng, một ít đệ tử xung quang đó cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn qua.
Gặp sự tình như này, Liễu Minh cũng tự nhiên nói mấy câu khiêm tốn rồi sau đó lại đi tới quan sát lôi đài nhóm số năm.
Nhưng vừa khi Liễu Minh nhìn thấy hai người trên lôi đài, lông mày chợt nhíu lại.
Trên lôi đài không phải ai khác, chính là Chu Thiên Thụy – Người lần này được tung hô rất nhiều ở lần thi đấu này, người còn lại thiếu niên tóc trắng, Hầu Khôn của Tuyền Ki Viện.
Hai người này dường như vận khí không tốt lắm, bị phân cùng một nhóm, nên chỉ có một người có thể tiến vào vòng Thập cường. Mà lúc này chính là trận đấu cuối cùng quyết định ai sẽ là người đi tiếp vào vòng sau.
Một bên lôi đài, Chu Thiên Thụy toàn thân mang khôi giáp màu vàng đất, một bên đang chuyên chú điều khiến tám binh sĩ thổ linh khôi lỗi liên tục thay nhau chiến đấu, chống đỡ những phong nhận, hỏa tiễn bắn tới, một bên sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng suy tính,
Y tuy tằng chưa từng tận mắt chứng kiến thực lực của vị thiếu niên tóc trắng trước mặt, nhưng lại đã sớm nghe một chút từ những người khác rồi.
Hai người từ khi bắt đầu đến lúc này cũng đã đấu không dưới mười hiệp, tuy rằng vị thiếu niên tóc trắng này thân mang ngũ hành công kích pháp thuật có chút không kém, lại đều đã đạt đến cấp độ Đại Viên Mãn, nhưng y vẫn một mực làm đâu chắc đó, điều động khôi lỗi triển khai phòng ngự quanh mình cực kỳ chặt chẽ.
Chu Thiên Thụy trong nội tâm tự hiểu rõ ràng, với một Thổ thuộc tính Triệu Linh Sư như y, tốc độ không phải điểm mạnh của bản thân mà khả năng phòng ngự, sự bền bỉ mới là điểm mạnh nhất. Vì thế y đã sớm định ra kế sách, trước phòng ngự chắc chắn để tiêu hao pháp lực đối phương, sau mới tiến hành phản kích.
Đúng lúc này, pháp quyết trong tay thiếu niên tóc trắng đột nhiên biến dổi, trước người hắn bỗng nhiên hiện ra hai mươi mấy khối hỏa cầu. Sau tất cả hỏa cầu lại nhanh chóng hợp thành nhất thể, hóa ra một viên hỏa cầu nóng rực, to như vại nước. Hỏa cầu khổng lồ vừa hình thành, tức thì sóng nhiệt tỏa ra khắp bốn phía.
Chu Thiên Thụy vừa thấy uy lực của hỏa cầu, mặt biến sắc, run tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, lúc này tia sáng trên người bốn khôi lỗi trước mặt đột nhiên sáng lóa rồi bốn khôi lỗi cũng hợp thành nhất thể, hóa ra một con khôi lỗi hình người (Khôi lỗi cự nhân) cao hơn một trượng.
Một khắc sau, tuy thấy hỏa cầu khổng lổ nóng rực kia cuồn cuộn xé gió đè xuống, khôi lỗi cự nhân lại có vẻ vui mừng, không sợ hãi mạnh mẽ bước lên một bước, nắm tay to lớn xoay tít đánh ra ầm ầm.
Một tiếng ầm vang!
Hỏa cầu khổng lồ cũng khôi lỗi cự nhận va đập vào nhau tạo ra sóng khí cuồn cuộn đồng thời hỏa diễm, đất đá bắn tung tóe ra tứ phía.
Hỏa cầu khổng lồ đột nhiên nổ tung, mà khôi lỗi cự nhân kia cũng theo ánh lửa văng tung tóe khắp nơi mà biến thành một đống linh thổ.
“Ngũ hành pháp thuật của sư đệ quả nhiên uy lực cực kỳ mạnh mẽ, chỉ là muốn phá vỡ phòng ngự của ta, còn chưa đủ đâu.” Chu Thiên Thụy thấy vậy, chỉ cười lạnh đoạn vung tay lên, đánh ra một đạo pháp hướng tới đống linh thổ trước người.
Lập tức thấy đống linh thổ màu vàng sau một hồi rung động liền tụ dựng lên, sau thời gian mấy hơi thở, lại biến ra hình dạng khôi lỗi cự nhân, tiếp đó nhanh chóng phóng lên trời, sải bước lao về hướng thiếu niên tóc trắng.
Hiển nhiên là y nhìn ra thiếu niên tóc trắng mới đánh ra một kích, pháp lực tiêu hao cực lớn, trong thời gian ngắn không cách nào một lần nữa phát động công kích, mới nhân cơ hội này muốn đánh một kích khiến đối phương trở tay không kịp.
Thiếu niên tóc trắng nhướng mày, thân hình khẽ run lên, ngoài thân đột nhiên nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh, tiếp đó chỉ thấy thân hình lắc một cái liền kéo theo một đạo tàn ảnh bắn ngược lại mấy trượng, khó khăn lắm mới mới tránh khỏi một quyền oanh oanh liệt liệt của khôi lỗi cự nhân.
Liễu Minh thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nhìn rất rõ ràng, màng ánh sáng màu xanh kia đúng là hiệu quả của Khinh Thân Thuật Pháp, nhưng loại này chỉ là pháp thuật phong thuộc tính bình thường nhất, vậy mà khi vào tay thiếu niên tóc trắng sử dụng lại có hiệu quả lớn như thế.
Thiếu niên tóc trắng thân pháp cực kỳ linh hoạt, chỉ sau mấy lần chớp động đã đơn giản đem khôi lỗi cự nhân bỏ lại, rồi đột ngột chuyển hướng, phóng thẳng về phía Chu Thiên Thụy.
Chu Thiên Thụy mặt biến sắc, tay vỗ một cái lên hồ lô màu vàng đất, hoàng mang lóe lên, lập tức lại tế ra bốn con thổ linh khôi lỗi, một lần nữa hình thành tám con khôi lỗi đứng chắn trước người y.
Nhưng khi thiếu niên tóc trắng tới chỗ cách mấy trượng trước mặt Chu Thiên Thụy, thân hình bỗng chậm lại, ngón tay duỗi ra rồi đan vào đánh ra một pháp ấn cổ quái, đồng thời thấp giọng niệm một câu chú ngữ, sau đó một tay lại phất lên, mấy quầng sáng bỗng nhiên bắn vọt ra rồi nhao nhao rơi xuống bên cạnh Chu Thiên Thụy.
Sau một khắc, ánh sáng năm màu từ trên mặt lôi đài dâng lên, đem Chu Thiên Thụy cùng tám con khôi lỗi vây lại trong đó.
“Đây là phù trận?!” Liễu Minh tập trung ánh mắt liền nhìn ra thiếu niên tóc trắng xuất ra mấy quầng sáng màu kia, thực chất là mấy tấm phù lục sáng óng ánh, trong nội tâm hơi kinh hãi.
Cái gọi là phù trận thực chất là sự kết hợp giữa phù lục chi đạo với trận pháp chi đạo mà sinh ra.
Bình thường để bố trí một trận pháp cỡ lớn, như Trần Đăng bố trí Liệt Phong Trận ở Tiểu Viên Giới khi trước, cần hơn mười người phối hợp cùng lượng lớn các loại đạo cụ như trận kỳ, trận bàn mới có thể hoàn thành, pháp trận loại nhỏ cũng phải tốn một khoảng thời gian thi pháp bố trận mới được.
Mà phù trận lại chỉ cần sử dụng một ít phù lục đặc thù là liền có thể hoàn thành, tuy bình thường uy lực không quá lớn, nhưng có ưu điểm là thi pháp mau chóng, thuận tiện.
Nhưng phù lục một khi bị hao hết pháp lực thì trấn pháp này cũng tự động mất đi, do đó thông thường thời gian duy trì không quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.