Quyển 5 - Chương 690: Chém giết tê yêu
Vong Ngữ
21/12/2016
Nhưng con sói này rõ ràng đã mang trọng thương bên người, pháp lực
hết chống đỡ nổi nên sau khi liên tiếp tránh thoát được mấy đợt quỷ hỏa, cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa, bị một đợt đập trúng phần
lưng.
Một tiếng “Ầm” vang lên, sau đấy phần lưng con sói lập tức bị lửa hừng hực thiêu đốt.
Sói lớn mãnh liệt quay đầu đồng thời ngoác miệng hút hết đám quỷ hỏa trên lưng vào trong mồm.
Nhưng con sói này vốn đã bị thương, nay lại trúng đòn như thế thì khí tức liền yếu đi mấy phần, giờ nếu so nó với nam tử Yêu tộc kia thì có lẽ không chỉ thấp hơn một bậc nữa.
Lúc này, dưới sự thúc giục của nam tử ở phía đối diện, lại một đoàn quỷ hỏa nữa cuồn cuộn lao tới.
Trong mắt con sói lớn màu lục hiện lên vẻ sợ hãi, nó đột nhiên quay phắt đầu lại rồi bay vọt về chỗ hai người bọn Liễu Minh đang ẩn thân, hơn nữa cái miệng nó lại đột nhiên hét lớn tiếng người:
“Nhị vị, còn không mau ra tay. Tên kia chính là đệ tử tham gia thí luyện Thiên Yêu bí cảnh lần này, chỉ có cách đánh chết nó rồi lấy tín vật thì chúng ta mới có cơ hội trốn thoát khỏi nơi này. Cũng chỉ có ta mới biết được tất cả bí mật của nơi này.”
Liễu Minh vốn đang đứng ở sau tảng đá lớn, yên lặng nhìn một màn đuổi giết trên bầu trời, nghe được chuyện này, hắn không khỏi sững sờ.
“Liễu huynh, tên này giảo hoạt đa đoan, lúc trước muốn đuổi giết muội, giờ lại nói chỉ có hắn mới có thể đưa chúng ta ra khỏi bí cảnh, chỉ e là lời giả dối.” Hoàng Oánh ở bên cạnh nghe vậy, lòng kinh nghi liền truyền âm sang Liễu Minh.
“Mặc kệ có phải thật hay không, trước cứ cứu nó đã rồi nói sau, vạn nhất lời của nó là giả dối, ta tự nhiên sẽ khiến nó phải hối hận.” Liễu Minh sau khi cân nhắc xong xuôi, lại hờ hững đáp một câu.
Tiếp đấy, hắn một tay bấm niệm pháp quyết, tức thì ngoài thân liền có sương mù màu đen cuồn cuộn bốc lên, cơ thể truyền ra một tràng những tiếng đùng đùng. Lập tức có một cỗ linh áp cường đại không kém Chân Đan cảnh chút nào tán phát ra, tiếp theo hắn đột nhiên dẫm chân một cái, tức thì cả người giống như tên rời nỏ, phóng thẳng lên trời.
Bóng dáng Liễu Minh nhoáng cái đã thấy hắn đứng ở chính giữa khoảng không giữa con sói lớn và nam tử áo bào trắng. Hai cánh tay Liễu Minh rung động rồi lập tức phóng xuất ra bốn con vụ long, cả bốn con lắc lư một cái rồi lao đến đụng độ với đám quỷ hỏa màu đỏ sậm.
Không gian lập tức vang lên một tràng những tiếng nổ vọng tới tận chân trời.
Giữa không trung, ngoại trừ hai màu đen đỏ ra thì hầu như không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào khác.
Nam tử áo bào trắng thấy vậy, tròng mắt trố ra, gã chưa kịp có phản ứng gì thì bỗng nhiên một bóng người từ trong đám sương khói đỏ thẫm lóe lên. Liễu Minh dùng tốc độ kinh người xông ra, không những thế còn đưa tay đánh một quyền vào trong không trung.
Nam tử áo bào trắng hừ lạnh một tiếng, cánh tay gã khẽ động, vậy mà cũng cách không đánh thẳng ra một quyền.
Giữa không trung, một tiếng “Ầm” truyền đến, hai bóng người đen trắng đồng thời bắn ngược về phía sau.
“Ngươi là người phương nào mà lại dám đánh lén ta!”
Nam tử áo bào trắng sau khi hơi ổn định thân hình bèn cúi nhìn nắm đấm có phần run rẩy, sau đấy vác bộ mặt tràn đầy vẻ hung hãn nhìn Liễu Minh hỏi.
Liễu Minh chẳng thèm nói lời nào mà chỉ đưa mắt nhìn qua bàn tay của mình. Trên hổ khẩu lại đang có vệt máu nhỏ chảy ra khiến hai mắt hắn không khỏi nhíu lại.
Thân thể hắn mạnh mẽ như thế lại chỉ là cách không so quyền một cú thôi mà cuối cùng lại bị quyền kia cứng rắn làm tổn thương, từ đó có thể thấy được gã yêu tu trước mắt này cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa nhưng tên yêu tu mà trước đây Liễu Minh từng gặp.
Lúc này, Hoàng Oánh yên lặng xuất hiện ở chỗ không xa sau lưng gã nam tử áo bào trắng, tay nàng ngưng tụ ra một đoàn quang diễm màu vàng. Đoàn quang diễm này nhẹ nhàng bay về phía trước xong liền biến thành vô số quả cầu ánh sáng lớn chừng ngón tay cái văng ra khắp nơi, sau đấy lại từ khắp các phương hướng bắn vọt về phía nam tử áo bào trắng.
"Hừ, chút tài mọn!"
Nam tử mặc áo bào trắng không thèm quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt gã đột nhiên trầm xuống, tức thì một cỗ yêu khí khủng bố phóng vút lên trời, thân thể gã lập tức lớn vọt lên gấp mấy lần, cao đến bảy, tám trượng, khiến áo bào trắng quanh thân gã căng rách ra để lộ làn da màu xám ở trong, còn cái trán gã tức thì mọc ra thêm một cái sừng màu đen, hai con mắt cũng phát triển lớn gấp bội, to như cái chuông đồng, giờ nhìn từ bên ngoài vào thì gã rõ ràng đã hóa thành một con tê yêu.
*Tê yêu: Yêu quái tê giác một sừng.
Tê yêu chính là chi da dày thịt béo trong Yêu tộc, sức phòng thủ khắp thân nó so với các chi bình thường khác trong Yêu tộc thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Một khắc sau, những quả cầu ánh sáng màu vàng đập bùm bùm đùng đùng lên người tê yêu rồi nhao nhao hóa thành từng đoàn ánh sáng màu vàng kim nổ tung ra.
Nhưng sau khi ánh sáng màu vàng kim tắt đi, tê yêu vẫn hoàn hảo chẳng tổn thương gì, đứng nguyên ở phía xa, chỉ là trong mắt nó lóe lên vẻ dữ tợn, sau đó trên đỉnh cái sừng nhọn thình lình có một đám lửa đỏ hiện ra, trong đám lửa lại lờ mờ thấy có từng đạo phù văn màu đỏ nhạt quay cuồng không yên.
Hoàng Oánh thấy vậy, không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đúng lúc này, Liễu Minh lại một lần nữa ra tay, thân hình hắn sau khi thoáng mờ đi một cái liền biến mất khỏi chỗ cũ, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một khắc sau, Liễu Minh lại như quỷ mị xuất hiện ở ngay phía trên tê yêu, hai tay hắn kết ấn, tức thì một luồng hồ quang điện màu bạc nhỏ dài dùng thế như sét đánh bổ xuống.
Tê yêu đảo mắt một cái, đám lửa đỏ trên cái sừng liền “phốc” một tiếng, bay vọt đi, bắn thẳng về phía Liễu Minh.
Một tiếng trầm đục vang lên!
Đám lửa màu đỏ này không biết chứa uy năng gì bên trong nó mà kết quả là hồ quang điện bị một kích này đánh tan.
Nhưng Liễu Minh thấy vậy cũng không hề sợ hãi, hắn giống như có chuẩn bị từ trước rung tay áo lên, một viên Trọng Thủy châu bèn rơi vào trong tay, kế đó Liễu Minh lập tức rót pháp lực điên cuồng vào trong Trọng Thủy châu, biến nó thành một cái lồng nước màu đen bao bọc quanh cơ thể.
Một tiếng “Oành” truyền đến!
Đám lửa đâm vào lồng nước liền lập tức cùng hơi nước đan vào nhau, hơi nước dưới sự thiêu đốt của lửa cực nóng, nhao nhao hóa thành sương mù màu trắng.
Đầu vai Liễu Minh nhoáng cái, tức thì bốn con vụ giao từ sau lưng xông lên trước, xoay tròn một cái xong liền tạo ra một luồng gió đen cuốn toàn bộ lửa đỏ bên ngoài đi.
Liễu Minh lại hét lớn một tiếng, một tay nắm lấy Trọng Thủy châu, đoạn từ trên cao nhìn xuống phía dưới rồi hung hăng đánh ra một quyền.
Khói đen cuồn cuộn sau khi ngưng tụ lại liền hóa thành bốn con vụ giao cùng bốn con vụ hổ, cùng giương nanh múa vuốt bổ nhào xuống.
“Càng bọ ngựa.”
Tê yêu thấy thế thì lạnh lùng châm chọc một câu, trên đầu sừng nhọn phù một tiếng, một luồng hỏa diễm đỏ thẫm hiện ra, nhưng lúc này nó quay tít một vòng biến thành một phiến biển lửa đỏ thẫm che mờ phân nửa hư không.
Bốn con vụ giao và bốn con vụ hổ xông vào biển lửa. Lúc này hắc vụ và xích diễm cuồn cuộn đan vào nhau phát ra những tiếng ầm rầm rầm quái dị.
Hoàng Oánh ở phía sau thấy thế thì lấy chiếc khăn tay màu vàng, ném liên tiếp ra sau hư không mấy điểm.
Chiếc khăn tay xoay tròn trong hư không hóa thành con chim khổng lồ to hơn trượng toàn thân phủ kín những kim văn quỷ dị. Sau đó nó kêu lên những tiếng thánh thót rồi vèo một tiếng, nhanh chóng kích bắn tới chỗ tê yêu.
Tê yêu đã phát hiện ra rồi, nó ngoái đầu lại, miệng phun ra một luồng sương mù màu xám đón đánh con chim khổng lồ vàng kim.
Hai cánh con chim vàng kim giương lên, lúc này từng mảnh kim mang kích xạ xuống, nhưng chúng vừa mới chạm vào sương mù màu xám thì tất cả đều chui vào trong mà không thấy tăm tích.
Sương mù màu xám lại bốc lên cuồn cuộn, thoáng chốc bao phủ con chim khổng lồ kim sắc.
Mặc dù hai cánh con chim như hai lưỡi dao sắc bén, nó liều mạng vận sức đập cánh liên tục nhưng nhất thời không cách nào xông ra khỏi đám sương mù màu xám.
Đúng lúc này, đám mây lửa trên không trung có một hồi sấm sét. Sau đó bảy tám đạo ngân quang vừa thô vừa to xuyên qua mây lửa cùng lóe lên đánh xuống. Chúng đồng thời đánh thẳng xuống đỉnh đầu con tê yêu.
Con tê yêu cả kinh bỗng thét dài một tiếng, từng mảnh giáp màu xám trên thân bỗng dựng thẳng lên, quang mang màu tro cũng chớp động liên tục một hồi.
Rầm rầm vài tiếng!
Liễu Minh phóng thích thiên lôi thuật, trước tiên bổ vào người lôi yêu rồi hóa thành vô số lôi ti màu bạc thật nhỏ rậm rạp chằng chịt khắp người nó, thỉnh thoảng lại có thanh âm bạo liệt phát ra.
Lập tức thân thể con yêu này tê dại, pháp lực trong cơ thể bỗng nhất thời ngưng trệ mất linh.
Trong chốc lát, dù là mây lửa trên đỉnh đầu hay là đám sương mù màu xám vây khốn con chim vàng khổng lồ cũng thoáng chốc uy năng đại giảm.
Hoàng Oánh thấy thế thì mừng rõ, lúc này đánh mấy đạo pháp quyết tiến nhập vào con chim khổng lồ kim sắc.
Con chim lại líu lo hót vang, kim quang toàn thân đại phóng, hình thể lại lập tức phình lên to hơn biến thành con quái vật khổng lồ dài những năm sáu trượng. Hai cánh nó đập một cái thì bốc lên cuồng phong kim sắc cuồn cuộn xé tan phiến sương mù màu xám để xông ra.
Sau đó con chim khổng lồ vèo một tiếng hóa thành đạo kim quang kích xạ bay ra, nhoáng một cái đôi móng vuốt sắc bén chộp thẳng vào hai vai u bắp của con tê yêu.
Từng tiếng kim loại siết nhau châm vào tai, một đôi cự trảo màu vàng cực kỳ sắc bén siết lên vai màu xám của con tê yêu tóe ra những tia lửa nhưng lại không thể chọc thủng làn da.
Hoàng Oánh thấy thế thì kinh hoàng.
Trên mặt tê yêu lại hiện tia dữ tợn, hai tay động đậy chộp được hai cánh con chim khổng lồ. Nó gầm nhẹ lên một tiếng, mười ngón vận lực liền xé con chim thành hai mảnh.
Con chim khổng lồ thét lên thảm thiết, hai nửa thi thể biến thành từng điểm kim quang tán loạn, một lần nữa lại hóa thành hai mảnh khăn gấm màu vàng.
Hoàng Oánh đứng cách đó không xa, khi bảo vật bị tổn thương thì mặt trắng bệch, hé miệng trào ra một ngụm tinh huyết.
Tê yêu thấy thế thì cuồng tiếu, bước chân định bước lên.
Nhưng lúc này, một tiếng sét nổ trên không trung, lại là một đạo ngân quang vừa thô vừa to xuyên thủng mây lửa đánh xuống. Con yêu mặc dù giận dữ lắm nhưng thân hình cũng chỉ có thể nhoáng lên một cái, tạm thời tránh kích này đi.
Đúng lúc này, từ phía sau một tiếng xé gió vang lên, một đoàn hỏa cầu màu lục sắc kích xạ tới, là con cự lang màu lục kia. Nó cũng nén thương tích mà áp tới.
Hoàng Oánh ở đối diện cũng vung tay lên, một thanh đoản xích ánh vàng rực rỡ hiện ra.
Tê yêu thấy thế thì mặt cũng phải đổi sắc, con mắt đảo một vòng bỗng nhiên màu xám quanh cơ thể lóe lên hóa thành một đạo độn quang phá không mà chạy.
Con yêu này xem ra cũng rất cơ trí, vừa thấy thất thế thì nảy ra ý lui trước hẵng tính.
Nhưng lúc này, nhân ảnh phía trước độn quang chợt lóe, Liễu Minh lẳng lặng hiện ra, tay áo cuốn lên một mảng hắc quang lớn cuốn ra vây bọc lấy con yêu vào trong như chớp giật.
Sau đó thân hình Liễu Minh lóe lên chui thẳng vào hắc quang mất tăm tích.
Một lát sau, từ bên trong vang lên những thanh âm ầm rầm rầm không ngừng, từng đạo kiếm khí kinh người bắn ra, vẽ ra trong hư không từng vệt vàng nhạt.
Hoàng Oánh và con cự lang màu lục vội vàng bay nhanh tới gần nhưng gặp tình huống này chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
Bỗng ầm một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, một đạo kiếm khí màu vàng kim chói mắt ngút trời hiện ra, tất cả đột nhiên im bặt.
Tiếp theo, hắc quang từ từ tản đi, Liễu Minh xách một cái đầu lâu lớn đi ra, ngoại trừ sắc mặt hơi chút tái nhợt ra thì toàn thân không một vết thương.
Cảm ơn sự giúp đỡ của đạo hữu Khoa ram bô.
Một tiếng “Ầm” vang lên, sau đấy phần lưng con sói lập tức bị lửa hừng hực thiêu đốt.
Sói lớn mãnh liệt quay đầu đồng thời ngoác miệng hút hết đám quỷ hỏa trên lưng vào trong mồm.
Nhưng con sói này vốn đã bị thương, nay lại trúng đòn như thế thì khí tức liền yếu đi mấy phần, giờ nếu so nó với nam tử Yêu tộc kia thì có lẽ không chỉ thấp hơn một bậc nữa.
Lúc này, dưới sự thúc giục của nam tử ở phía đối diện, lại một đoàn quỷ hỏa nữa cuồn cuộn lao tới.
Trong mắt con sói lớn màu lục hiện lên vẻ sợ hãi, nó đột nhiên quay phắt đầu lại rồi bay vọt về chỗ hai người bọn Liễu Minh đang ẩn thân, hơn nữa cái miệng nó lại đột nhiên hét lớn tiếng người:
“Nhị vị, còn không mau ra tay. Tên kia chính là đệ tử tham gia thí luyện Thiên Yêu bí cảnh lần này, chỉ có cách đánh chết nó rồi lấy tín vật thì chúng ta mới có cơ hội trốn thoát khỏi nơi này. Cũng chỉ có ta mới biết được tất cả bí mật của nơi này.”
Liễu Minh vốn đang đứng ở sau tảng đá lớn, yên lặng nhìn một màn đuổi giết trên bầu trời, nghe được chuyện này, hắn không khỏi sững sờ.
“Liễu huynh, tên này giảo hoạt đa đoan, lúc trước muốn đuổi giết muội, giờ lại nói chỉ có hắn mới có thể đưa chúng ta ra khỏi bí cảnh, chỉ e là lời giả dối.” Hoàng Oánh ở bên cạnh nghe vậy, lòng kinh nghi liền truyền âm sang Liễu Minh.
“Mặc kệ có phải thật hay không, trước cứ cứu nó đã rồi nói sau, vạn nhất lời của nó là giả dối, ta tự nhiên sẽ khiến nó phải hối hận.” Liễu Minh sau khi cân nhắc xong xuôi, lại hờ hững đáp một câu.
Tiếp đấy, hắn một tay bấm niệm pháp quyết, tức thì ngoài thân liền có sương mù màu đen cuồn cuộn bốc lên, cơ thể truyền ra một tràng những tiếng đùng đùng. Lập tức có một cỗ linh áp cường đại không kém Chân Đan cảnh chút nào tán phát ra, tiếp theo hắn đột nhiên dẫm chân một cái, tức thì cả người giống như tên rời nỏ, phóng thẳng lên trời.
Bóng dáng Liễu Minh nhoáng cái đã thấy hắn đứng ở chính giữa khoảng không giữa con sói lớn và nam tử áo bào trắng. Hai cánh tay Liễu Minh rung động rồi lập tức phóng xuất ra bốn con vụ long, cả bốn con lắc lư một cái rồi lao đến đụng độ với đám quỷ hỏa màu đỏ sậm.
Không gian lập tức vang lên một tràng những tiếng nổ vọng tới tận chân trời.
Giữa không trung, ngoại trừ hai màu đen đỏ ra thì hầu như không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào khác.
Nam tử áo bào trắng thấy vậy, tròng mắt trố ra, gã chưa kịp có phản ứng gì thì bỗng nhiên một bóng người từ trong đám sương khói đỏ thẫm lóe lên. Liễu Minh dùng tốc độ kinh người xông ra, không những thế còn đưa tay đánh một quyền vào trong không trung.
Nam tử áo bào trắng hừ lạnh một tiếng, cánh tay gã khẽ động, vậy mà cũng cách không đánh thẳng ra một quyền.
Giữa không trung, một tiếng “Ầm” truyền đến, hai bóng người đen trắng đồng thời bắn ngược về phía sau.
“Ngươi là người phương nào mà lại dám đánh lén ta!”
Nam tử áo bào trắng sau khi hơi ổn định thân hình bèn cúi nhìn nắm đấm có phần run rẩy, sau đấy vác bộ mặt tràn đầy vẻ hung hãn nhìn Liễu Minh hỏi.
Liễu Minh chẳng thèm nói lời nào mà chỉ đưa mắt nhìn qua bàn tay của mình. Trên hổ khẩu lại đang có vệt máu nhỏ chảy ra khiến hai mắt hắn không khỏi nhíu lại.
Thân thể hắn mạnh mẽ như thế lại chỉ là cách không so quyền một cú thôi mà cuối cùng lại bị quyền kia cứng rắn làm tổn thương, từ đó có thể thấy được gã yêu tu trước mắt này cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa nhưng tên yêu tu mà trước đây Liễu Minh từng gặp.
Lúc này, Hoàng Oánh yên lặng xuất hiện ở chỗ không xa sau lưng gã nam tử áo bào trắng, tay nàng ngưng tụ ra một đoàn quang diễm màu vàng. Đoàn quang diễm này nhẹ nhàng bay về phía trước xong liền biến thành vô số quả cầu ánh sáng lớn chừng ngón tay cái văng ra khắp nơi, sau đấy lại từ khắp các phương hướng bắn vọt về phía nam tử áo bào trắng.
"Hừ, chút tài mọn!"
Nam tử mặc áo bào trắng không thèm quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt gã đột nhiên trầm xuống, tức thì một cỗ yêu khí khủng bố phóng vút lên trời, thân thể gã lập tức lớn vọt lên gấp mấy lần, cao đến bảy, tám trượng, khiến áo bào trắng quanh thân gã căng rách ra để lộ làn da màu xám ở trong, còn cái trán gã tức thì mọc ra thêm một cái sừng màu đen, hai con mắt cũng phát triển lớn gấp bội, to như cái chuông đồng, giờ nhìn từ bên ngoài vào thì gã rõ ràng đã hóa thành một con tê yêu.
*Tê yêu: Yêu quái tê giác một sừng.
Tê yêu chính là chi da dày thịt béo trong Yêu tộc, sức phòng thủ khắp thân nó so với các chi bình thường khác trong Yêu tộc thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Một khắc sau, những quả cầu ánh sáng màu vàng đập bùm bùm đùng đùng lên người tê yêu rồi nhao nhao hóa thành từng đoàn ánh sáng màu vàng kim nổ tung ra.
Nhưng sau khi ánh sáng màu vàng kim tắt đi, tê yêu vẫn hoàn hảo chẳng tổn thương gì, đứng nguyên ở phía xa, chỉ là trong mắt nó lóe lên vẻ dữ tợn, sau đó trên đỉnh cái sừng nhọn thình lình có một đám lửa đỏ hiện ra, trong đám lửa lại lờ mờ thấy có từng đạo phù văn màu đỏ nhạt quay cuồng không yên.
Hoàng Oánh thấy vậy, không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đúng lúc này, Liễu Minh lại một lần nữa ra tay, thân hình hắn sau khi thoáng mờ đi một cái liền biến mất khỏi chỗ cũ, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một khắc sau, Liễu Minh lại như quỷ mị xuất hiện ở ngay phía trên tê yêu, hai tay hắn kết ấn, tức thì một luồng hồ quang điện màu bạc nhỏ dài dùng thế như sét đánh bổ xuống.
Tê yêu đảo mắt một cái, đám lửa đỏ trên cái sừng liền “phốc” một tiếng, bay vọt đi, bắn thẳng về phía Liễu Minh.
Một tiếng trầm đục vang lên!
Đám lửa màu đỏ này không biết chứa uy năng gì bên trong nó mà kết quả là hồ quang điện bị một kích này đánh tan.
Nhưng Liễu Minh thấy vậy cũng không hề sợ hãi, hắn giống như có chuẩn bị từ trước rung tay áo lên, một viên Trọng Thủy châu bèn rơi vào trong tay, kế đó Liễu Minh lập tức rót pháp lực điên cuồng vào trong Trọng Thủy châu, biến nó thành một cái lồng nước màu đen bao bọc quanh cơ thể.
Một tiếng “Oành” truyền đến!
Đám lửa đâm vào lồng nước liền lập tức cùng hơi nước đan vào nhau, hơi nước dưới sự thiêu đốt của lửa cực nóng, nhao nhao hóa thành sương mù màu trắng.
Đầu vai Liễu Minh nhoáng cái, tức thì bốn con vụ giao từ sau lưng xông lên trước, xoay tròn một cái xong liền tạo ra một luồng gió đen cuốn toàn bộ lửa đỏ bên ngoài đi.
Liễu Minh lại hét lớn một tiếng, một tay nắm lấy Trọng Thủy châu, đoạn từ trên cao nhìn xuống phía dưới rồi hung hăng đánh ra một quyền.
Khói đen cuồn cuộn sau khi ngưng tụ lại liền hóa thành bốn con vụ giao cùng bốn con vụ hổ, cùng giương nanh múa vuốt bổ nhào xuống.
“Càng bọ ngựa.”
Tê yêu thấy thế thì lạnh lùng châm chọc một câu, trên đầu sừng nhọn phù một tiếng, một luồng hỏa diễm đỏ thẫm hiện ra, nhưng lúc này nó quay tít một vòng biến thành một phiến biển lửa đỏ thẫm che mờ phân nửa hư không.
Bốn con vụ giao và bốn con vụ hổ xông vào biển lửa. Lúc này hắc vụ và xích diễm cuồn cuộn đan vào nhau phát ra những tiếng ầm rầm rầm quái dị.
Hoàng Oánh ở phía sau thấy thế thì lấy chiếc khăn tay màu vàng, ném liên tiếp ra sau hư không mấy điểm.
Chiếc khăn tay xoay tròn trong hư không hóa thành con chim khổng lồ to hơn trượng toàn thân phủ kín những kim văn quỷ dị. Sau đó nó kêu lên những tiếng thánh thót rồi vèo một tiếng, nhanh chóng kích bắn tới chỗ tê yêu.
Tê yêu đã phát hiện ra rồi, nó ngoái đầu lại, miệng phun ra một luồng sương mù màu xám đón đánh con chim khổng lồ vàng kim.
Hai cánh con chim vàng kim giương lên, lúc này từng mảnh kim mang kích xạ xuống, nhưng chúng vừa mới chạm vào sương mù màu xám thì tất cả đều chui vào trong mà không thấy tăm tích.
Sương mù màu xám lại bốc lên cuồn cuộn, thoáng chốc bao phủ con chim khổng lồ kim sắc.
Mặc dù hai cánh con chim như hai lưỡi dao sắc bén, nó liều mạng vận sức đập cánh liên tục nhưng nhất thời không cách nào xông ra khỏi đám sương mù màu xám.
Đúng lúc này, đám mây lửa trên không trung có một hồi sấm sét. Sau đó bảy tám đạo ngân quang vừa thô vừa to xuyên qua mây lửa cùng lóe lên đánh xuống. Chúng đồng thời đánh thẳng xuống đỉnh đầu con tê yêu.
Con tê yêu cả kinh bỗng thét dài một tiếng, từng mảnh giáp màu xám trên thân bỗng dựng thẳng lên, quang mang màu tro cũng chớp động liên tục một hồi.
Rầm rầm vài tiếng!
Liễu Minh phóng thích thiên lôi thuật, trước tiên bổ vào người lôi yêu rồi hóa thành vô số lôi ti màu bạc thật nhỏ rậm rạp chằng chịt khắp người nó, thỉnh thoảng lại có thanh âm bạo liệt phát ra.
Lập tức thân thể con yêu này tê dại, pháp lực trong cơ thể bỗng nhất thời ngưng trệ mất linh.
Trong chốc lát, dù là mây lửa trên đỉnh đầu hay là đám sương mù màu xám vây khốn con chim vàng khổng lồ cũng thoáng chốc uy năng đại giảm.
Hoàng Oánh thấy thế thì mừng rõ, lúc này đánh mấy đạo pháp quyết tiến nhập vào con chim khổng lồ kim sắc.
Con chim lại líu lo hót vang, kim quang toàn thân đại phóng, hình thể lại lập tức phình lên to hơn biến thành con quái vật khổng lồ dài những năm sáu trượng. Hai cánh nó đập một cái thì bốc lên cuồng phong kim sắc cuồn cuộn xé tan phiến sương mù màu xám để xông ra.
Sau đó con chim khổng lồ vèo một tiếng hóa thành đạo kim quang kích xạ bay ra, nhoáng một cái đôi móng vuốt sắc bén chộp thẳng vào hai vai u bắp của con tê yêu.
Từng tiếng kim loại siết nhau châm vào tai, một đôi cự trảo màu vàng cực kỳ sắc bén siết lên vai màu xám của con tê yêu tóe ra những tia lửa nhưng lại không thể chọc thủng làn da.
Hoàng Oánh thấy thế thì kinh hoàng.
Trên mặt tê yêu lại hiện tia dữ tợn, hai tay động đậy chộp được hai cánh con chim khổng lồ. Nó gầm nhẹ lên một tiếng, mười ngón vận lực liền xé con chim thành hai mảnh.
Con chim khổng lồ thét lên thảm thiết, hai nửa thi thể biến thành từng điểm kim quang tán loạn, một lần nữa lại hóa thành hai mảnh khăn gấm màu vàng.
Hoàng Oánh đứng cách đó không xa, khi bảo vật bị tổn thương thì mặt trắng bệch, hé miệng trào ra một ngụm tinh huyết.
Tê yêu thấy thế thì cuồng tiếu, bước chân định bước lên.
Nhưng lúc này, một tiếng sét nổ trên không trung, lại là một đạo ngân quang vừa thô vừa to xuyên thủng mây lửa đánh xuống. Con yêu mặc dù giận dữ lắm nhưng thân hình cũng chỉ có thể nhoáng lên một cái, tạm thời tránh kích này đi.
Đúng lúc này, từ phía sau một tiếng xé gió vang lên, một đoàn hỏa cầu màu lục sắc kích xạ tới, là con cự lang màu lục kia. Nó cũng nén thương tích mà áp tới.
Hoàng Oánh ở đối diện cũng vung tay lên, một thanh đoản xích ánh vàng rực rỡ hiện ra.
Tê yêu thấy thế thì mặt cũng phải đổi sắc, con mắt đảo một vòng bỗng nhiên màu xám quanh cơ thể lóe lên hóa thành một đạo độn quang phá không mà chạy.
Con yêu này xem ra cũng rất cơ trí, vừa thấy thất thế thì nảy ra ý lui trước hẵng tính.
Nhưng lúc này, nhân ảnh phía trước độn quang chợt lóe, Liễu Minh lẳng lặng hiện ra, tay áo cuốn lên một mảng hắc quang lớn cuốn ra vây bọc lấy con yêu vào trong như chớp giật.
Sau đó thân hình Liễu Minh lóe lên chui thẳng vào hắc quang mất tăm tích.
Một lát sau, từ bên trong vang lên những thanh âm ầm rầm rầm không ngừng, từng đạo kiếm khí kinh người bắn ra, vẽ ra trong hư không từng vệt vàng nhạt.
Hoàng Oánh và con cự lang màu lục vội vàng bay nhanh tới gần nhưng gặp tình huống này chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
Bỗng ầm một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, một đạo kiếm khí màu vàng kim chói mắt ngút trời hiện ra, tất cả đột nhiên im bặt.
Tiếp theo, hắc quang từ từ tản đi, Liễu Minh xách một cái đầu lâu lớn đi ra, ngoại trừ sắc mặt hơi chút tái nhợt ra thì toàn thân không một vết thương.
Cảm ơn sự giúp đỡ của đạo hữu Khoa ram bô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.