Ma Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 1317: Chuyện cũ năm xưa

Vong Ngữ

12/09/2015

Gần nửa canh giờ trôi qua.

Trong một mảnh rừng cây nhỏ ở phía tây Quảng Hàn Thành, trên mặt đất màu vàng có hào quang lóe lên, hiện lên một bóng người, thình lình chính là trung niên nam tử mặc áo bào màu vàng.

Thân ảnh hắn hiện ra, ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá một hồi, sau khi không phát hiện dấu hiệu bị theo dõi liền nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn không chê mặt đất dơ bẩn chút nào mà ngồi xếp bằng xuống, một lát sau trên mặt hắn lại lộ ra vẻ phiền muộn ảo não.

"Gần đây phát tác càng ngày càng nhiều rồi, tháng nào cũng xuất hiện một lần, cứ tiếp tục như vậy thì thần hồn thật sự sẽ bị cắn nuốt mất..." Trung niên nhân thì thào tự nói một mình nhưng không hề phát ra tí thanh âm nào.

Nhưng ngay lập tức, người trung niên biến sắc, hắn đột nhiên đứng lên, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm về một chỗ cách đó không xa ở bên ngoài rừng cây, giọng lạnh xuống nói ra:

"Người nào, đi ra!"

"Đạo hữu chớ trách, tại hạ cũng không ác ý." Một thanh âm bình thản từ ngoài bìa rừng truyền vào, ngay say đó một nam tử trung niên mặc áo bào xanh sắc mặt hơi đen từ đó đi ra. Đây chính là Liễu Minh sau khi cải trang.

"Là ngươi! ?" Người trung niên mặc áo bào màu vàng hiển nhiên vẫn nhớ rõ Liễu Minh, ánh mắt lóe lên.

Liễu Minh mỉm cười, tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt nam tử trung niên.

"Ngươi theo dõi ta? Muốn làm gì?" Trên người trung niên nhân tản mát ra hắc khí nhàn nhạt.

"Các hạ không nên hiểu lầm, tại hạ cũng không ác ý, sở dĩ cùng tới đây chỉ là muốn chứng thực một sự kiện." Liễu Minh thấy vậy liền lui về sau một bước rồi giơ tay lên biểu thị mình vô tội, nói ra.

Người trung niên mặc áo bào màu vàng nghe xong lời ấy, vẻ tàn khốc trên khuôn mặt hơi thu lại, bất quá hắn vẫn nhìn Liễu Minh với ánh mắt tràn đầy địch ý.

"Đạo hữu thế nhưng là xuất thân từ đại lục Trung Thiên?" Hai mắt Liễu Minh nhìn chằm chằm vào đối phương liền nhận ra khuôn mặt đối phương cùng Sa Sở Nhi có hai ba phần tương tự, trong miệng chậm rãi hỏi.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Người trung niên nghe xong câu hỏi đó, sắc mặt lập tức đại biến.

"Ha ha, xem ra tại hạ đoán không lầm rồi, nếu vậy các hạ có phải hay không là họ kép Âu Dương?" Liễu Minh chứng kiến thần sắc biến hóa của người trung niên, suy đoán trong nội tâm lập tức lại lớn thêm vài phần.

"Ngươi nhận biết ta!" Ánh mắt người trung niên híp lại, hắc quang trên người phát ra càng trở nên nồng đậm, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

"Danh tự các hạ chắc hẳn là Âu Dương Minh rồi! Các hạ cũng không cần lo lắng, tại hạ cũng xuất thân từ đại lục Trung Thiên, từng ở Âu Dương thế gia nghe qua chuyện của các hạ." Liễu Minh nhìn như không biết sát ý của người trung niên đối với mình, vẫn mỉm cười nói.

"Ngươi là người đại lục Trung Thiên? Hừ! Ngươi đừng mơ tưởng lừa bịp ta, ma khí trên người ngươi tinh thuần đến như vậy, ngay cả đến một ít Ma nhân huyết mạch tinh thuần chỉ sợ cũng không bằng ngươi!" Người trung niên nghe Liễu Minh nói, vốn là chấn động nhưng lập tức không thèm tin xoáy ngược lại.

"Tại hạ có chút cơ duyên xảo hợp, vì vậy trên người phát ra Ma khí có chút tinh thuần, mà người trên đời có thể làm được điều này chắc hẳn cũng không chỉ có một mình tại hạ đâu nhỉ." Hai mắt Liễu Minh nhìn chằm chằm Âu Dương Minh, giống như cười mà không phải cười đáp lời.

Người trung niên mặc áo bào màu vàng hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.



"Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có phải là Âu Dương Minh?" Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ, tiếp tục hỏi.

"Ngươi hỏi điều này làm cái gì, chẳng lẽ ngươi có quan hệ gì với Âu Dương gia?" Người trung niên bất động thanh sắc hỏi ngược lại.

"Ta cùng Âu Dương thế gia không quan hệ, ta chỉ vì một bằng hữu họ Sa nên đến hỏi thăm mà thôi." Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.

Thân hình Âu Dương Minh run lên, hắn quang bên ngoài thân lắc lư không thôi.

"Thời điểm tại hạ ở đại lục Trung Thiên, từng qua vùng đất Nam Man nhận thức một thiếu nữ tên là Sa Sở Nhi. Nghe nói nàng đang tìm kiếm một người tên là Âu Dương Minh, người đó hình như là phụ thân của nàng, bất quá nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp mặt?!" Liễu Minh lẳng lặng nói.

Âu Dương Minh vừa nghe xong, rút cuộc vẻ mặt hắn lộ ra chút ít kích động, hai cánh tay đều trở nên run rẩy, vẻ kiên nghị vốn có trong đôi mắt dường như trở nên có chút ướt át.

Liễu Minh nhìn qua thần sắc người trung niên mặc áo bào vàng vào giờ phút này, trên mặt vậy mà lại lộ ra một ít dị sắc.

Liễu Minh tiến vào thế giới tu luyện từ trước tới giờ, đối với tình thân đã có chút ít lạ lẫm đi nhiều. Giờ phút này hắn chứng kiến thần sắc của Âu Dương Minh, trong nội tâm bất giác cũng nổi lên một chút cảm giác hơi đắng chát.

Hắn lập tức thở nhẹ một hơi, thoáng chấn định lại tâm tình đang chấn động của mình.

Âu Dương Minh cũng rất nhanh thu liễm tâm tình xao động, lại cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rút cuộc chắp tay thi lễ với Liễu Minh: "Đa tạ các hạ báo cho ta biết sự tình của tiểu nữ, tại hạ chính là Âu Dương Minh, không biết tôn tính đại danh đạo hữu?"

"Ta là Liễu Minh, đã từng là đệ tử Thái Thanh Môn ở đại lục Trung Thiên. Mấy chục năm trước vô tình lưu lạc đến đại lục Vạn Ma." Liễu Minh cũng khẽ giật mình, nghiêm nghị trả lễ.

"Nguyên lai là Liễu đạo hữu, vừa rồi tại hạ có nhiều mạo phạm, kính xin đừng nên trách." Âu Dương Minh có chút áy náy nói ra.

"Âu Dương đạo hữu không cần như vậy, nếu đổi lại là tại hạ, cũng sẽ làm như thế mà thôi. Hiện tại nơi đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đổi địa phương khác để trò chuyện với nhau sẽ tốt hơn đó?" Ánh mắt Liễu Minh quét qua mọi nơi rồi nói.

"Cũng tốt." Bây giờ Âu Dương Minh có một bụng câu hỏi muốn hỏi Liễu Minh, tự nhiên cầu còn không được.

Hai người rất nhanh rời khỏi rừng cây, đi tới một chỗ trà lâu, tìm một phòng cao thượng yên tĩnh ngồi xuống.

Đợi người dâng trà đi khỏi, Âu Dương Minh phất tay mở ra một tầng kết giới cách âm, có chút gấp gáp khó kìm nổi mà hỏi Liễu Minh: "Liễu đạo hữu, xin hỏi tiểu nữ Sa Sở Nhi hiện tại vẫn khỏe chứ?"

"Lần gặp mặt cuối cùng của ta cùng Sa cô nương đã là hơn trăm năm trước rồi, khi đó nàng đã tiến giai Hóa Tinh Kỳ, hơn nữa bái nhập làm môn hạ của Nam Hoang Khôi Đế rồi, nàng được sủng ái cực kỳ, chắc hẳn bây giờ có lẽ trôi qua không tệ." Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

"Đạo hữu có từng nghe qua tiểu nữ đề cập về sự tình của mẫu thân nàng?" Âu Dương Minh có chút khẩn trương hỏi.

Liễu Minh nhìn Âu Dương Minh một cái, thanh âm có chút trầm thấp đáp: "Mẫu thân Sa Sở Nhi là tộc nhân Sa tộc, thọ nguyên sớm đã hao hết, qua đời rồi."

Âu Dương Minh nghe vậy, thân thể lập tức lung lay một hồi, sắc mặt càng trở nên một mảnh trắng bệch.

Trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia thương cảm, bất quá giờ phút này hắn thật sự không biết phải nói gì để dỗ dành, chỉ đành cúi đầu uống trà.

Thật lâu sau, sắc mặt Âu Dương Minh mới thoáng dễ nhìn đi một chút.



"Âu Dương đạo hữu, nhân sinh hậu thế đã là như vậy, đến cả người tu luyện như chúng ta thọ nguyên cũng không phải vô cùng vô tận. Chung quy sẽ đến một ngày này, đạo hữu không nên quá mức thương tâm." Liễu Minh moi ruột gan mới nghĩ ra một lời an ủi như vậy!

"Liễu đạo hữu nói rất đúng, là do ta quá mức cố chấp! Ha ha, chúng ta mặc dù là tu sĩ Thiên Tượng, nhưng mà nói không chừng ngày mai sẽ gặp nguyên nhân nào đó mà thần hồn tiêu tán, vẫn lạc chết đi. . ." Trên mặt Âu Dương Minh lộ ra một tia đau đớn thê thảm tận tim can, ha ha cười thảm nói.

"Đạo hữu mới ở độ tráng niên, hà tất phải nói lời bi quan như thế, chẳng lẽ nguyên nhân là do Ma Hồn trong cơ thể đạo hữu?" Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, thần sắc thản nhiên nói.

Âu Dương Minh nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến, mãnh liệt đứng lên, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, nói từng chữ một.

"Ngươi, làm thế nào biết tình huống trong cơ thể ta?"

"Âu Dương đạo hữu không cần như vậy, công pháp tại hạ tu luyện có tác dụng cảm ứng từ thần hồn vô cùng nhạy bén, hơn nữa trước kia ta từng bái kiến một người giống đạo hữu, mà hôm nay nhìn thấy đạo hữu thi thố tài năng ở Thúy Trúc Cư ta mới có thể nhìn ra một chút." Liễu Minh mỉm cười nói.

Âu Dương Minh nhìn Liễu Minh một lúc, sau đó mới ngồi xuống, cười khổ nói ra:

"Ánh mắt đạo hữu quả thật nhạy cảm, không sai, trong cơ thể tại hạ tồn tại một cái hồn phách khác, cho nên mới tạo thành tai họa ngầm cho thân thể."

"Nếu như đạo hữu tín nhiệm Liễu mỗ, Liễu mỗ có lẽ có thể trợ giúp một chút." Liễu Minh bưng chén lên, uống một hớp trà, có chút cao thâm mạt trắc mà nói một câu.

"Lời này có đúng không vậy? Các hạ đã biết Ma hồn, vậy hẳn biết chỗ lợi hại của nó, thật đúng là có biện pháp ư?" Âu Dương Minh cả kinh, căn bản không thể tin được.

"Kính xin Âu Dương đạo hữu mang xuất sứ của Ma hồn trong cơ thể nói cho tại hạ một chút, Liễu mỗ có lẽ không có biện pháp gì hay, bất quá tại hạ có một người bạn nghiên cứu về mặt thần hồn rất sâu đậm, hẳn là sẽ có biện pháp." Liễu Minh ha ha cười một tiếng nói.

Âu Dương Minh nghe vậy, khuôn mặt nổi lên thần sắc trầm ngâm, một lát sau mới thở dài một tiếng nói:

"Các hạ cho tại hạ biết tin tức của thê nữ, Âu Dương Minh vô cùng cảm kích. Nếu như Liễu đạo hữu muốn biết, tại hạ tự nhiên trả lời. Nói đến việc này, còn muốn ngược dòng tìm về mấy trăm năm trước thời gian ta gặp được vợ ta. Ngay lúc đó ta phụng mệnh gia chủ đi về Nam Hoang thực hiện nhiệm vụ. Sau đó ta bị người đuổi giết, dưới sự hoảng hốt đành chạy bừa, đã trốn vào bên trong một mảnh hoang mạc màu đen mênh mông bát ngát."

"Cái mảnh hoang mạc này cho ta một loại dự cảm không tốt lắm, bất quá lúc đó bản thân ta bị trọng thương, vì trốn chạy để khỏi chết cũng đành bất chấp tất cả."

"Kết quả đối phương không có truy vào, ta lúc ấy còn có chút cao hứng, nhưng mà sau đó lại phát hiện hoang mạc này cực kỳ quỷ dị. Bản thân ở trong đó tu vi sẽ chịu áp chế mà pháp lực căn bản cũng không có cách nào khôi phục, mà mấu chốt nhất chính là bản thân ở trong đó không có một cách nào để quay đầu lại, chỉ có thể một đường tiến lên phía trước."

"Mãi đến sau này ta mới biết được, chỗ đó chính là Quỷ Mạc trong truyền thuyết." Âu Dương Minh chậm rãi nói ra.

Liễu Minh nghe đến đây, nội tâm cũng không khỏi cười khổ, giai đoạn Âu Dương Minh trải qua cùng thời điểm mình tiến vào Quỷ Mạc sao mà tương tự như vậy.

"Kết quả ta vừa đi, chính là trọn vẹn nửa tháng, trên đường đã tao ngộ mấy lần Sa thú tập kích, bởi vì tu vi bị chế ngự, Linh Thạch tiêu hao lại cực nhanh, thương thế càng khó có thể khỏi hẳn."

"Trong nội tâm của ta rõ ràng, đây cũng không phải kế lâu dài. Rút cuộc, khoảng gần tháng tiến vào Quỷ Mạc, ta đã tao ngộ một lần Sa thú vây công cực lớn. Ta liều mạng dẫn đến vết thương cũ tái phát mới chém giết toàn bộ đám Sa thú, nhưng rút cuộc Pháp lực chống đỡ hết nổi đã hôn mê bất tỉnh. Vốn tưởng rằng lần này bản thân sẽ chết tại đây, nhưng kết quả khi tỉnh dậy thì lại phát hiện bản thân mình đang ở trong một cái lều vải, bên người có một thiếu nữ che mặt bằng lụa trắng chính là đang lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng nhìn ta, một màn kia, đến bây giờ ký ức đó vẫn còn mới mẻ. . . Cô gái kia, chính là mẫu thân Sở Nhi." Âu Dương Minh một bên vừa nói, trên mặt thì lại hiện ra một chút hồi ức, trong đôi mắt lạnh lùng vậy mà thật hiếm thấy lại toát ra vài phần tình cảm ấm áp.

Liễu Minh không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng nghe, ánh mắt có chút chớp động.

". . . Được nàng dốc lòng chăm sóc, thương thế của ta đã dần dần khôi phục, cũng bởi vậy chúng ta kết duyên, về sau liền có Sở Nhi. . . Bất quá ta cũng không phải là tộc nhân Sa tộc, Pháp lực ở trong Quỷ Mạc trôi qua càng ngày càng lợi hại, tu vi căn bản không thể phục hồi như cũ, đành phải dựa vào Linh Thạch cùng Đan dược mang theo lúc trước mới miễn cưỡng duy trì, nhưng mà cũng đến thế mà thôi, dù sao đoạn thời gian kia là đời này ta khó quên nhất đấy. . Mấu chốt là, sau hơn hai năm tiến vào Quỷ Mạc ta bắt đầu không ngừng xuất hiện bệnh trạng hôn mê, hơn nữa thời gian càng ngày càng dài. Mà khi ta hôn mê lại đột nhiên thay đổi con người. . . .Sau này ta mới hiểu rõ đó là trong cơ thể chẳng biết từ lúc nào đã nhiều hơn một cái hồn phách khác." Âu Dương Minh tiếp tục nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook