Quyển 5 - Chương 795: Cường địch
Vong Ngữ
27/03/2015
Trong hư không lóe lên một đạo hắc diễm thật dài, giống như một vết chém màu đen bóng loáng kéo dài trong không trung.
Yêu thú quái dị thấy vậy, hai mắt ánh lên tia hưng phấn, vẫn tiếp tục chạy thật nhanh tới phía trước, đồng thời há miệng phun ra từng đạo cột sáng hai màu đen đỏ.
Hỏa điểu màu đen kêu lên một tiếng thanh minh, hứng trọn một kích của cột sáng đánh tới, “Phanh” một tiếng, thân hình biến thành vô số đóa hắc diễm bạo liệt bay ra bốn phía.
Sau một khắc, sau lưng Yêu thú quái dị hiện ra vô số đóa hắc diễm, những đóa hắc diễm này quay tròn rồi hợp lại, một lần nữa hóa thành Hỏa điểu màu đen.
Hỏa điểu vừa mới hiện thân liền vung đôi tiêm trảo vô cùng sắc bén vào chỗ yếu hại trên lưng yêu thú, hắc quang như đao nhọn lóe lên, mang theo kình phong mãnh liệt cuốn tới.
Yêu thú vừa cảm thấy tiếng gió ở sau lưng liền nhanh chóng quay đầu, há miệng thật lớn, phun ra một chuỗi hơn mười quang cầu đỏ thẫm như máu lớn cỡ đầu người nghênh đón Hỏa Điểu.
Những quang cầu này là do yêu hỏa bên trong cơ thể của yêu thú hóa thành, vừa bay ra đã tỏa ra một cỗ khí tức cực nóng, uy lực rõ ràng không thể xem thường.
Hỏa điểu màu đen không muốn đón đỡ, hai chân đạp mãnh liệt vào hư không trước mặt, đồng thời vỗ mạnh hai cánh, thân ảnh chớp mắt đã biến mất.
“Phốc” một tiếng!
Hỏa điểu lại quỷ dị xuất hiện ở phía trước yêu thú, một âm thanh bén nhọn vang lên, móng vuốt sắc bén một lần nữa chụp vào ngực của yêu thú.
Yêu thú nổi giận quay đầu lại, phun ra một đoàn hỏa diễm, nhưng lúc này Hỏa điểu lại chớp động đôi cánh biến mất trong hư không…
Hắc Phượng Tiên Tử biến thành Hỏa điểu hiển nhiên không muốn cứng đối cứng cùng với yêu thú, rõ ràng nàng chỉ muốn triền đấu với nó!
(DG: triền: quấn lấy, cuốn lấy)
Sau bảy tám lần như vậy, yêu thú bị nàng làm cho thất điên bát đảo, rút cuộc cũng bị móng vuốt bén nhọn của Hỏa điểu chụp trúng một lần. Đôi móng vuốt sắc bén như dao cắm sâu vào lưng của yêu thú rồi nhanh chóng kéo ra ngoài.
Một vòi máu đen từ lưng yêu thú phọt ra.
Yêu thú quái dị gào lên một tiếng đau đớn, điên cuồng quay người, ngoác miệng, hướng về phía Hỏa điểu đã lùi xa hơn mười trượng, phun ra một cột sáng cực lớn hai màu đen đỏ đan xen.
Hỏa điểu màu đen đối mặt với công kích này, không có ý lẫn trốn, trong mắt lưu chuyển ánh tinh quang như dao nhọn, đồng thời kêu lên mấy tiếng thánh thót, bên ngoài thân cuồn cuộn tuôn ra yêu lực đen kịt, ngưng tụ lại ở trước người rồi hóa thành một đám hắc vân lớn chừng mười trượng, sau đó mang theo trận trận cuồng phong bay về phía trước, vừa vặn tiếp đón cột sáng đỏ thẫm kích xạ đến.
“Oanh” một tiếng. Hai vầng sáng mãnh liệt chạm vào nhau, mây đen ầm ầm rung động, nhiều tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt đã bị cột sáng đỏ thẫm xé rách một mảng.
Nhưng đám hắc vân lại như thủy triều, cuồn cuộn tuôn ra, từ từ bao phủ cột sáng hai màu vào bên trong, rồi tiếp tục hướng về phía yêu thú mãnh liệt cuốn tới.
Trong mắt yêu thú hiện lên một tia kiêng kỵ, đột nhiên xoay người lại, có vẻ như muốn bỏ trốn.
Đúng lúc này, yêu vân đen kịt đang ở giữa không trung bỗng nhiên xoay tròn, đan xen lẫn nhau. Lập tức ngưng hóa ra hơn mười cái xúc tu đen óng, rít lên, liền vươn dài hơn vài chục trượng, xuất kỳ bất ý quấn lấy thân hình của yêu thú cổ quái. Lúc này yêu thú cổ quái bị các xúc tu cuốn tròn giống như một đòn bánh tét vừa to vừa thô.
Yêu thú vừa vùng vẫy giãy dụa, vừa liên tục gào thét, nhưng không thể thoát được các xúc tu.
Một khắc sau, một đạo hắc ảnh lóe lên như ánh chớp, hư ảnh của hắc điểu màu đen đã xuất hiện trước mặt yêu thú, hé miệng phun ra một luồng hỏa diễm to như chén cơm.
“Phốc” một tiếng. Hỏa diễm vàng rực đã bám vào trên người yêu thú, rào rạt thiêu đốt, cùng với các xúc tu bao phủ cả người của yêu thú. Âm thanh “xèo xèo” vang lên từng hồi.
Yêu thú không ngừng kêu gào thảm thiết, thân thể điên cuồng vùng vẫy, trên thân bóc ra nhiều mảng da thịt khét lẹt, vừa bay vào hư không đã biến thành than.
Lúc này Hắc Phượng Tiên Tử liền thu lại hắc vân, rồi nhoáng cái đã khôi phục lại hình dáng con người, trong tay đang cầm hai con dao găm sáng bóng.
Hai tay nàng giao nhau trước ngực, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, phía trên dao găm bỗng nhiên xuất hiện vô số sợi hỏa diễm vàng rực, rồi đạp mạnh xuống đất.
“Vèo” một tiếng!
Một đạo cầu vồng màu vàng cuốn ra, xuyên qua thân hình cực lớn của yêu thú, để lại trên bụng của nó một lỗ toang hoác đầy máu lớn gần một trượng.
Yêu thú chỉ kịp kêu to một tiếng, trong cơ thể bỗng nhiên phát ra một luồng hỏa diễm vàng rực bao trùm cả thân hình của nó, nó loạng choạng ngã về phía sau, biến thành một quả cầu lửa khổng lồ ầm ầm té xuống đất, nằm im bất động.
Ngay sau đó, một đám sương mù màu xám tương đối nồng đậm từ bên trong quả cầu lửa thoát ra, sau đó nhanh chóng bay vào Khóa Số mệnh trên tay của Hắc Phượng.
“Ha ha, không tệ! Thần thông bổn mạng của tiểu muội so với trước kia tăng lên không ít đấy.” Nam tử áo đen phủi tay bước tới, vui vẻ khích lệ một câu.
“Huynh trưởng quá khen, lần này thần thông bổn mạng của ta vừa vặn khắc chế yêu thú thôi. Chúng ta hãy nhanh chóng hái lấy đám linh dược này đi, tránh để đêm dài lắm mộng.” Hắc Phượng Tiên Tử thu lại hai lưỡi dao rồi nhẹ nhàng trả lời.
“Tiểu muội nói đúng, chúng ta động thủ đi!” Nam tử áo đen nghe vậy, thần sắc liền ngưng trọng trả lời.
Tiếp theo, hai người liền quay người bay nhanh về phía trước, lúc trước vì vội vàng nên hai người chỉ quan sát đại khái phiến linh địa này, không để ý đến các loại linh dược ở đây.
Không lâu sau, hai người đã nhanh chóng dò xét toàn bộ linh dược trong sơn cốc, trong lòng hết sức mừng rỡ.
“Đây là Hỏa Sí Quả, nó đã chín đỏ như này thì tối thiểu cũng có hai ngàn năm dược tính rồi, nếu giao Chu đại sư trong tộc thì có thể luyện chế được địa phẩm Hỏa Sí Đan đấy.” Hắc Phượng Tiên Tử lắc mình, xuất hiện bên cạnh một gốc cây thấp bên trong một sơn cốc hẻo lánh, trên cây có một quả đỏ mọng như máu hết sức kỳ lạ, giọng tràn đầy vẻ hưng phấn thốt lên một câu.
“Dựa vào độ nồng đậm của thiên địa linh khí ở đây, những linh thảo bình thường có thể sinh trưởng ở đây một trăm năm thì giống như sinh trưởng ở bên ngoài hai trăm năm. Cộng thêm Bí cảnh này vô cùng rộng lớn, lại tám trăm năm mới mở cửa một lần, nên có được dược viên như thế này cũng không có gì là lạ.” Nam tử áo đen có vẻ trấn tĩnh, kiềm chế hưng phấn trong lòng trả lời…
“Lâm Phong Thảo ngàn năm!”
“Xích Xà Hoa hơn một ngàn năm trăm năm!”
Hắc Phượng Tiên Tử mỗi lần đi đến một mảng linh thảo, ánh mắt liếc qua, liền kêu lên tên của các loại linh thảo quý hiếm dị thường này.
Những dược thảo này đều có dược tính không dưới ngàn năm, làm cho hai mắt của nàng trở nên long lanh hơn.
Ngay lúc hai người chuẩn bị động thủ thu lấy các loại linh thảo, bỗng nhiên Hắc Phượng Tiên Tử hơi biến sắc, hai mắt nhìn ra phía bên ngoài hẻm núi.
“Huynh trưởng, ta cảm giác được có người đang đến, dựa vào khí tức phát ra thì có khoảng sáu bảy người gì đấy.”
“Ừ, ta cũng vừa phát hiện, nhưng chỉ cần không phải là mấy tên gia hỏa đặc biệt, những kẻ khác mà đến thì chỉ cho chúng ta thêm Số mệnh mà thôi.” Nam tử áo đen mĩm cười nói, tựa hồ không thèm để ý.
Vừa dứt lớn, tiếng gió rít đã vang lên, mấy đạo độn quang đủ các loại màu sắc từ miệng sơn cốc phá không bay đến, lắc lư vài cái rồi rơi xuống trước mặt hai người Hắc Phượng Tiên Tử, hào quang thu lại, hiện ra bảy tên thanh niên đều mặc áo bào màu tím.
Cầm đầu là hán tử cao lớn như cột điện, hắn tiến lên vài bước, ánh mắt quét qua đám linh dược ở xung quanh, nét mặt lộ ra vẻ cực kỳ mừng rỡ.
“Hay quá, là một tòa dược viên thiên nhiên, ha ha, xem ra vận khí của chúng ta cũng không tệ.”
Hán tử mặc giáp sắt không nhịn được, cười lên ha hả, mấy tên kia cũng lộ ra vẻ hưng phấn, không giấu được vẻ tham lam.
Một mảng dược viên lớn đầy thiên tài địa bảo như vậy, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì ai cũng có thể nhận biết được.
Bọn chúng rì rầm bàn tán về linh dược ở xung quanh, cũng nhận biết không ít loại linh dược, nên lúc này càng thêm hưng phấn. Còn đối với hai huynh muội Hắc Phượng đang đứng trước mặt lại xem như không thấy.
Huynh trưởng của Hắc Phượng thấy vậy, cũng không nổi giận, vẻ mặt như cười như không bước tới trước mặt của bảy tên kia, còn Hắc Phượng Tiên Tử đang đứng bên cạnh, sắc mặt bỗng lạnh như băng, thấy huynh trưởng không nói gì nên cũng nén lại cơn giận.
Sau chừng một nén hương, tên hán tử như cột điện mới di chuyển ánh mắt nhìn về phía hai người Hắc Phượng Tiên Tử.
“À, thì ra là Huyết Nguyệt huynh, vị này chắc là lệnh muội Hắc Phượng Tiên Tử rồi, vừa nãy có chút thất lễ. Nhưng mà đối với linh dược tại đây, chúng ta sẽ không khách khí nhận lấy, hai vị nếu không có ý gì khác thì xin cứ tự tiện, thứ cho chúng ta không tiễn!” Hán tử mặc giáp sắt tựa hồ nhận ra huynh trưởng của Hắc Phượng là Mộ Dung Huyết Nguyệt, cười khan vài tiếng, giống như không đem Mộ Dung thế gia, là một trong Bát đại thế gia, để vào trong mắt.
“Huynh trưởng, là ngươi ra tay hay vẫn là ta ra tay?” Hắc Phượng Tiên Tử nghe đến đây, sắc mặt chợt trở nên lạnh hơn, không chút biểu tình hướng về nam tử áo đen hỏi.
“Tuy ta không nhận biết được lai lịch của những người này, nhưng bọn họ dám nói vậy, có lẽ cũng có chút lai lịch. Ngươi hãy qua một bên nghỉ ngơi đi, để ta đem bảo vật trong tộc kia ra thử một phen.”
Mộ Dung Huyết Nguyệt lắc đầu cười thần bí, đồng thời khoát tay, một đạo hắc mang từ trong tay áo bay ra, bay múa xung quanh người của hắn.
“Hảo tiểu tử, rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Vậy cũng đừng trách chúng cho không cấp cho Mộ Dung thế gia mặt mũi, lên!” Hán tử mặc giáp sắt thấy vậy, ánh mắt trở nên âm trầm, vẫy tay một cái, mấy thanh niên áo tím phía sau nhao nhao nhảy tới, trong tay đều sớm xuất ra linh khí, tất cả đều là phi xoa hình dáng kỳ lạ, trên thân phi xoa ánh lên từng đạo hào quang màu tím chói mắt.
Từ vị trí của mỗi người, hào quang màu tím như hỗ trợ tiếp ứng nhau, lúc nãy mấy người này nhìn như tùy ý đi đi lại lại, nhưng lại tạo thành một trận thế kỳ lạ, hiển nhiên bọn họ am hiểu bí thuật hợp kích.
Hán tử mặc giáp sắt lúc này cũng lật tay lấy ra một thanh phi xoa màu tím, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ.
Mấy người khác lập tức lấy hán tử mặc giáp sắt làm trung tâm, nhanh chóng bay lượn xung quanh.
Mộ Dung Huyết Nguyệt cười lạnh một tiếng, tay bắt pháp quyết, hắc mang trong hư không xoay tròn rồi ngưng tụ hóa thành một cái quạt lông màu đen mờ mịt.
Phía trên quạt lông có ba mươi sáu cái nan nhỏ như tơ vàng phủ đầy linh văn, mặt trên của quạt cũng có một đồ án hình Khổng tước màu vàng vô cùng tinh xảo.
“Ô Tước Phiến, không ngờ trong tộc lại giao vật ấy cho ngươi.” Hắc Phượng Tiên Tử kinh ngạc, không nhịn được buột miệng nói ra một câu.
Nam tử áo đen không có ý trả lời, một tay khẽ vẫy, quạt lông màu đen xoay một vòng rồi bay vụt về tay hắn, lập tức hắn nhẹ nhàng đón lấy rồi chà sát hai tay lên quạt.
Hắc quang lóe lên, quạt lông lập tức trương lớn chừng năm sáu trượng, đồ án Khổng Tước ở bên trên cũng trở nên sống động, mơ hồ vặn vẹo.
Yêu thú quái dị thấy vậy, hai mắt ánh lên tia hưng phấn, vẫn tiếp tục chạy thật nhanh tới phía trước, đồng thời há miệng phun ra từng đạo cột sáng hai màu đen đỏ.
Hỏa điểu màu đen kêu lên một tiếng thanh minh, hứng trọn một kích của cột sáng đánh tới, “Phanh” một tiếng, thân hình biến thành vô số đóa hắc diễm bạo liệt bay ra bốn phía.
Sau một khắc, sau lưng Yêu thú quái dị hiện ra vô số đóa hắc diễm, những đóa hắc diễm này quay tròn rồi hợp lại, một lần nữa hóa thành Hỏa điểu màu đen.
Hỏa điểu vừa mới hiện thân liền vung đôi tiêm trảo vô cùng sắc bén vào chỗ yếu hại trên lưng yêu thú, hắc quang như đao nhọn lóe lên, mang theo kình phong mãnh liệt cuốn tới.
Yêu thú vừa cảm thấy tiếng gió ở sau lưng liền nhanh chóng quay đầu, há miệng thật lớn, phun ra một chuỗi hơn mười quang cầu đỏ thẫm như máu lớn cỡ đầu người nghênh đón Hỏa Điểu.
Những quang cầu này là do yêu hỏa bên trong cơ thể của yêu thú hóa thành, vừa bay ra đã tỏa ra một cỗ khí tức cực nóng, uy lực rõ ràng không thể xem thường.
Hỏa điểu màu đen không muốn đón đỡ, hai chân đạp mãnh liệt vào hư không trước mặt, đồng thời vỗ mạnh hai cánh, thân ảnh chớp mắt đã biến mất.
“Phốc” một tiếng!
Hỏa điểu lại quỷ dị xuất hiện ở phía trước yêu thú, một âm thanh bén nhọn vang lên, móng vuốt sắc bén một lần nữa chụp vào ngực của yêu thú.
Yêu thú nổi giận quay đầu lại, phun ra một đoàn hỏa diễm, nhưng lúc này Hỏa điểu lại chớp động đôi cánh biến mất trong hư không…
Hắc Phượng Tiên Tử biến thành Hỏa điểu hiển nhiên không muốn cứng đối cứng cùng với yêu thú, rõ ràng nàng chỉ muốn triền đấu với nó!
(DG: triền: quấn lấy, cuốn lấy)
Sau bảy tám lần như vậy, yêu thú bị nàng làm cho thất điên bát đảo, rút cuộc cũng bị móng vuốt bén nhọn của Hỏa điểu chụp trúng một lần. Đôi móng vuốt sắc bén như dao cắm sâu vào lưng của yêu thú rồi nhanh chóng kéo ra ngoài.
Một vòi máu đen từ lưng yêu thú phọt ra.
Yêu thú quái dị gào lên một tiếng đau đớn, điên cuồng quay người, ngoác miệng, hướng về phía Hỏa điểu đã lùi xa hơn mười trượng, phun ra một cột sáng cực lớn hai màu đen đỏ đan xen.
Hỏa điểu màu đen đối mặt với công kích này, không có ý lẫn trốn, trong mắt lưu chuyển ánh tinh quang như dao nhọn, đồng thời kêu lên mấy tiếng thánh thót, bên ngoài thân cuồn cuộn tuôn ra yêu lực đen kịt, ngưng tụ lại ở trước người rồi hóa thành một đám hắc vân lớn chừng mười trượng, sau đó mang theo trận trận cuồng phong bay về phía trước, vừa vặn tiếp đón cột sáng đỏ thẫm kích xạ đến.
“Oanh” một tiếng. Hai vầng sáng mãnh liệt chạm vào nhau, mây đen ầm ầm rung động, nhiều tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt đã bị cột sáng đỏ thẫm xé rách một mảng.
Nhưng đám hắc vân lại như thủy triều, cuồn cuộn tuôn ra, từ từ bao phủ cột sáng hai màu vào bên trong, rồi tiếp tục hướng về phía yêu thú mãnh liệt cuốn tới.
Trong mắt yêu thú hiện lên một tia kiêng kỵ, đột nhiên xoay người lại, có vẻ như muốn bỏ trốn.
Đúng lúc này, yêu vân đen kịt đang ở giữa không trung bỗng nhiên xoay tròn, đan xen lẫn nhau. Lập tức ngưng hóa ra hơn mười cái xúc tu đen óng, rít lên, liền vươn dài hơn vài chục trượng, xuất kỳ bất ý quấn lấy thân hình của yêu thú cổ quái. Lúc này yêu thú cổ quái bị các xúc tu cuốn tròn giống như một đòn bánh tét vừa to vừa thô.
Yêu thú vừa vùng vẫy giãy dụa, vừa liên tục gào thét, nhưng không thể thoát được các xúc tu.
Một khắc sau, một đạo hắc ảnh lóe lên như ánh chớp, hư ảnh của hắc điểu màu đen đã xuất hiện trước mặt yêu thú, hé miệng phun ra một luồng hỏa diễm to như chén cơm.
“Phốc” một tiếng. Hỏa diễm vàng rực đã bám vào trên người yêu thú, rào rạt thiêu đốt, cùng với các xúc tu bao phủ cả người của yêu thú. Âm thanh “xèo xèo” vang lên từng hồi.
Yêu thú không ngừng kêu gào thảm thiết, thân thể điên cuồng vùng vẫy, trên thân bóc ra nhiều mảng da thịt khét lẹt, vừa bay vào hư không đã biến thành than.
Lúc này Hắc Phượng Tiên Tử liền thu lại hắc vân, rồi nhoáng cái đã khôi phục lại hình dáng con người, trong tay đang cầm hai con dao găm sáng bóng.
Hai tay nàng giao nhau trước ngực, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, phía trên dao găm bỗng nhiên xuất hiện vô số sợi hỏa diễm vàng rực, rồi đạp mạnh xuống đất.
“Vèo” một tiếng!
Một đạo cầu vồng màu vàng cuốn ra, xuyên qua thân hình cực lớn của yêu thú, để lại trên bụng của nó một lỗ toang hoác đầy máu lớn gần một trượng.
Yêu thú chỉ kịp kêu to một tiếng, trong cơ thể bỗng nhiên phát ra một luồng hỏa diễm vàng rực bao trùm cả thân hình của nó, nó loạng choạng ngã về phía sau, biến thành một quả cầu lửa khổng lồ ầm ầm té xuống đất, nằm im bất động.
Ngay sau đó, một đám sương mù màu xám tương đối nồng đậm từ bên trong quả cầu lửa thoát ra, sau đó nhanh chóng bay vào Khóa Số mệnh trên tay của Hắc Phượng.
“Ha ha, không tệ! Thần thông bổn mạng của tiểu muội so với trước kia tăng lên không ít đấy.” Nam tử áo đen phủi tay bước tới, vui vẻ khích lệ một câu.
“Huynh trưởng quá khen, lần này thần thông bổn mạng của ta vừa vặn khắc chế yêu thú thôi. Chúng ta hãy nhanh chóng hái lấy đám linh dược này đi, tránh để đêm dài lắm mộng.” Hắc Phượng Tiên Tử thu lại hai lưỡi dao rồi nhẹ nhàng trả lời.
“Tiểu muội nói đúng, chúng ta động thủ đi!” Nam tử áo đen nghe vậy, thần sắc liền ngưng trọng trả lời.
Tiếp theo, hai người liền quay người bay nhanh về phía trước, lúc trước vì vội vàng nên hai người chỉ quan sát đại khái phiến linh địa này, không để ý đến các loại linh dược ở đây.
Không lâu sau, hai người đã nhanh chóng dò xét toàn bộ linh dược trong sơn cốc, trong lòng hết sức mừng rỡ.
“Đây là Hỏa Sí Quả, nó đã chín đỏ như này thì tối thiểu cũng có hai ngàn năm dược tính rồi, nếu giao Chu đại sư trong tộc thì có thể luyện chế được địa phẩm Hỏa Sí Đan đấy.” Hắc Phượng Tiên Tử lắc mình, xuất hiện bên cạnh một gốc cây thấp bên trong một sơn cốc hẻo lánh, trên cây có một quả đỏ mọng như máu hết sức kỳ lạ, giọng tràn đầy vẻ hưng phấn thốt lên một câu.
“Dựa vào độ nồng đậm của thiên địa linh khí ở đây, những linh thảo bình thường có thể sinh trưởng ở đây một trăm năm thì giống như sinh trưởng ở bên ngoài hai trăm năm. Cộng thêm Bí cảnh này vô cùng rộng lớn, lại tám trăm năm mới mở cửa một lần, nên có được dược viên như thế này cũng không có gì là lạ.” Nam tử áo đen có vẻ trấn tĩnh, kiềm chế hưng phấn trong lòng trả lời…
“Lâm Phong Thảo ngàn năm!”
“Xích Xà Hoa hơn một ngàn năm trăm năm!”
Hắc Phượng Tiên Tử mỗi lần đi đến một mảng linh thảo, ánh mắt liếc qua, liền kêu lên tên của các loại linh thảo quý hiếm dị thường này.
Những dược thảo này đều có dược tính không dưới ngàn năm, làm cho hai mắt của nàng trở nên long lanh hơn.
Ngay lúc hai người chuẩn bị động thủ thu lấy các loại linh thảo, bỗng nhiên Hắc Phượng Tiên Tử hơi biến sắc, hai mắt nhìn ra phía bên ngoài hẻm núi.
“Huynh trưởng, ta cảm giác được có người đang đến, dựa vào khí tức phát ra thì có khoảng sáu bảy người gì đấy.”
“Ừ, ta cũng vừa phát hiện, nhưng chỉ cần không phải là mấy tên gia hỏa đặc biệt, những kẻ khác mà đến thì chỉ cho chúng ta thêm Số mệnh mà thôi.” Nam tử áo đen mĩm cười nói, tựa hồ không thèm để ý.
Vừa dứt lớn, tiếng gió rít đã vang lên, mấy đạo độn quang đủ các loại màu sắc từ miệng sơn cốc phá không bay đến, lắc lư vài cái rồi rơi xuống trước mặt hai người Hắc Phượng Tiên Tử, hào quang thu lại, hiện ra bảy tên thanh niên đều mặc áo bào màu tím.
Cầm đầu là hán tử cao lớn như cột điện, hắn tiến lên vài bước, ánh mắt quét qua đám linh dược ở xung quanh, nét mặt lộ ra vẻ cực kỳ mừng rỡ.
“Hay quá, là một tòa dược viên thiên nhiên, ha ha, xem ra vận khí của chúng ta cũng không tệ.”
Hán tử mặc giáp sắt không nhịn được, cười lên ha hả, mấy tên kia cũng lộ ra vẻ hưng phấn, không giấu được vẻ tham lam.
Một mảng dược viên lớn đầy thiên tài địa bảo như vậy, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì ai cũng có thể nhận biết được.
Bọn chúng rì rầm bàn tán về linh dược ở xung quanh, cũng nhận biết không ít loại linh dược, nên lúc này càng thêm hưng phấn. Còn đối với hai huynh muội Hắc Phượng đang đứng trước mặt lại xem như không thấy.
Huynh trưởng của Hắc Phượng thấy vậy, cũng không nổi giận, vẻ mặt như cười như không bước tới trước mặt của bảy tên kia, còn Hắc Phượng Tiên Tử đang đứng bên cạnh, sắc mặt bỗng lạnh như băng, thấy huynh trưởng không nói gì nên cũng nén lại cơn giận.
Sau chừng một nén hương, tên hán tử như cột điện mới di chuyển ánh mắt nhìn về phía hai người Hắc Phượng Tiên Tử.
“À, thì ra là Huyết Nguyệt huynh, vị này chắc là lệnh muội Hắc Phượng Tiên Tử rồi, vừa nãy có chút thất lễ. Nhưng mà đối với linh dược tại đây, chúng ta sẽ không khách khí nhận lấy, hai vị nếu không có ý gì khác thì xin cứ tự tiện, thứ cho chúng ta không tiễn!” Hán tử mặc giáp sắt tựa hồ nhận ra huynh trưởng của Hắc Phượng là Mộ Dung Huyết Nguyệt, cười khan vài tiếng, giống như không đem Mộ Dung thế gia, là một trong Bát đại thế gia, để vào trong mắt.
“Huynh trưởng, là ngươi ra tay hay vẫn là ta ra tay?” Hắc Phượng Tiên Tử nghe đến đây, sắc mặt chợt trở nên lạnh hơn, không chút biểu tình hướng về nam tử áo đen hỏi.
“Tuy ta không nhận biết được lai lịch của những người này, nhưng bọn họ dám nói vậy, có lẽ cũng có chút lai lịch. Ngươi hãy qua một bên nghỉ ngơi đi, để ta đem bảo vật trong tộc kia ra thử một phen.”
Mộ Dung Huyết Nguyệt lắc đầu cười thần bí, đồng thời khoát tay, một đạo hắc mang từ trong tay áo bay ra, bay múa xung quanh người của hắn.
“Hảo tiểu tử, rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Vậy cũng đừng trách chúng cho không cấp cho Mộ Dung thế gia mặt mũi, lên!” Hán tử mặc giáp sắt thấy vậy, ánh mắt trở nên âm trầm, vẫy tay một cái, mấy thanh niên áo tím phía sau nhao nhao nhảy tới, trong tay đều sớm xuất ra linh khí, tất cả đều là phi xoa hình dáng kỳ lạ, trên thân phi xoa ánh lên từng đạo hào quang màu tím chói mắt.
Từ vị trí của mỗi người, hào quang màu tím như hỗ trợ tiếp ứng nhau, lúc nãy mấy người này nhìn như tùy ý đi đi lại lại, nhưng lại tạo thành một trận thế kỳ lạ, hiển nhiên bọn họ am hiểu bí thuật hợp kích.
Hán tử mặc giáp sắt lúc này cũng lật tay lấy ra một thanh phi xoa màu tím, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ.
Mấy người khác lập tức lấy hán tử mặc giáp sắt làm trung tâm, nhanh chóng bay lượn xung quanh.
Mộ Dung Huyết Nguyệt cười lạnh một tiếng, tay bắt pháp quyết, hắc mang trong hư không xoay tròn rồi ngưng tụ hóa thành một cái quạt lông màu đen mờ mịt.
Phía trên quạt lông có ba mươi sáu cái nan nhỏ như tơ vàng phủ đầy linh văn, mặt trên của quạt cũng có một đồ án hình Khổng tước màu vàng vô cùng tinh xảo.
“Ô Tước Phiến, không ngờ trong tộc lại giao vật ấy cho ngươi.” Hắc Phượng Tiên Tử kinh ngạc, không nhịn được buột miệng nói ra một câu.
Nam tử áo đen không có ý trả lời, một tay khẽ vẫy, quạt lông màu đen xoay một vòng rồi bay vụt về tay hắn, lập tức hắn nhẹ nhàng đón lấy rồi chà sát hai tay lên quạt.
Hắc quang lóe lên, quạt lông lập tức trương lớn chừng năm sáu trượng, đồ án Khổng Tước ở bên trên cũng trở nên sống động, mơ hồ vặn vẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.