Quyển 4 - Chương 602: Kịch đấu Sư Hổ Thú (trung)
Vong Ngữ
20/12/2016
Đúng lúc này, bên trong vòi rồng màu xám, khí tức của bốn đầu yêu thú ngày càng tăng mạnh.
Một tiếng nổ “Oanh” thật lớn vang lên!
Vòi rồng bị hư ảnh tiểu sơn hạ xuống, nổ tung ra, nhưng sương mù màu xám phía dưới cuộn lên, cứng rắn ngăn lại hư ảnh tiểu sơn.
Tâm niệm Liễu Minh vừa động, liền cắn đầu lưỡi nhổ ra một búng máu tươi, lóe lên chui vào bên trong hư ảnh tiểu sơn. Linh văn bên ngoài của hư ảnh tiểu sơn màu vàng chợt sáng lên, phát ra tiếng nổ oanh long long cực lớn, sau đó hạ xuống, liên tục ép cho sương mù hạ xuống.
Đúng lúc này, bên trong sương mù bỗng tuôn ra một luồng hàn khí trắng xóa, lập tức ngưng kết thành sương dưới đáy hư ảnh ngọn núi.
Tiếp theo lại vang lên một tiếng gào thét đinh tai nhức óc, âm thanh “Ự…c” vang lên, hư ảnh tiểu sơn lập tức vỡ vụn.
Bỗng nhiên có một luồng linh áp cực lớn phóng lên trời, sau đó một con cự thú nửa sư nửa hổ từ trong sương mù xông ra.
Liễu Minh thấy vậy lập tức kinh hãi, thân hình nhanh chóng lùi lại, một tay khẽ vẫy đem Trọng Thủy Châu đã khôi phục lại hình dáng nắm trong ta, sau đó liền lóe lên, không thấy bóng dáng.
Lúc này, ánh mắt hắn ngưng tụ, cẩn thận đánh giá đầu yêu thú cực lớn mới xuất hiện này.
Yêu thú này cao ba bốn trượng, dài tầm sáu bảy trượng, trên thân thể chằng chịt trải đầy linh văn bốn màu trắng, lam, vàng, đỏ, mà vẻ mặt thì giống sư mà không phải sư, trên đỉnh đầu có một chữ 'Vương' màu đen, so với thanh niên Yêu tộc gặp trong Bích Khung Huyễn Cung có vài phần giống nhau, mà cảm giác bức bách truyền đến Liễu Minh so với đầu Độc Giác cự mãng trong Bích Khung Huyễn Cung còn lợi hại hơn vài phần, có thể so với cảnh giới Giả Đan.
Có một yêu thú Giả Đan cảnh trấn thủ ở tầng thứ ba mươi sáu, chả trách những năm gần đây, đệ tử ngoại môn có thể vượt qua chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù sao thì đệ tử ngoại môn có thể lên đến đây thì pháp lực tiêu hao cũng khá nhiều, lại thêm độ chênh lệch giữa hai cảnh giới Ngưng Dịch và Giả Đan là quá nhiều, cộng thêm những hạn chế trong Hư Linh Tháp, lại không thể sử dụng linh sủng. Nếu muốn xông qua tầng này thì gần như không thể nào làm được.
Tâm niệm Liễu Minh vừa chuyển, sau đó Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn lập tức từ trong mi tâm bay ra, quay tít một vòng, sau đó rơi xuống tay hắn. Ngay khi hắn vừa tế ra tấm thuẫn này thì cự thú phía đối diện đột nhiên cuồng bạo rống lên, đôi chân trước sắc bén nhấc lên, thân hình dần dần mơ hồ, trong nháy mắt liền huyễn hóa ra mấy đạo hư ảnh đánh về phía Liễu Minh, thình lình có phần giống với Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp.
Liễu Minh liền đem tấm thuẫn chắn ngang trước người, tay còn lại thúc giục pháp quyết, hắc khí liền cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành một con vụ hổ màu đen dài hai trượng nghênh đón.
Phốc!
Vụ hổ màu đen vừa mới đối mặt liền bị một trảo của cự thú vỗ cho nát bấy, hóa thành sương mù màu đen nhè nhẹ tán loạn trong hư không.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, cốt thuẫn cầm trong tay ném về phía trước, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, lập tức âm thanh long ngâm vang lên, hai con vụ giao tối đen từ trên người xông ra, sau đó xoắn lại với nhau huyễn hóa ra một con vụ giao cực lớn to đến vài chục trượng.
Con giao long này trông rất sống động, tinh quang trong hai mắt lưu chuyển, trước người có một đôi cự trảo đen kịt, khí thế cực kỳ kinh người.
Đây cũng là hiệu quả do Liễu Minh tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công đến tầng thứ ba.
Tuy nói hắn không thể tiến vào Thiên Phong Động để tu luyện tầng thứ ba của Long Hổ Minh Ngục Công đến cảnh giới Đại viên mãn nhưng năm năm này hắn cũng đã tìm hiểu thấu triệt tầng thứ ba này bảy tám phần, uy năng của vụ giao bây giờ vượt xa trước kia.
Cự giao vừa mới hiện, lập tức há miệng phun ra một đạo cột sáng màu đen, tiếng xé gió theo đó cũng vang lên.
Sư hổ thú thấy vậy thì hung quang trong mắt lập tức lóe lên, cũng há miệng phun ra một đạo cột lửa màu đỏ.
Oanh!
Xích diễm rào rạt và cột sáng màu đen va chạm rồi đan xen vào nhau, duy trì được một lát thì lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ của cột sáng màu đen dần tán loạn ra.
Liễu Minh khẽ thở ra một hơi, sau đó quát lên một tiếng, áo bào xanh trên người lập tức phồng lên, pháp lực toàn thân mãnh liệt tuôn ra, mà hắc khí quanh thân cũng cuồn cuộn, nhao nhao chui vào bên trong giao long trước người.
Cự giao giương nanh múa vuốt, cột sáng trọng miệng phun ra lại to thêm vài phần, lập tức khiến cho xu thế đè nén của xích diễm giảm xuống, tốc độ tán loạn cũng giảm mạnh.
Yêu thú tựa hồ cũng cảm thấy uy năng của cột sáng màu đen tăng lên, hung quang trong mắt lóe lên, linh văn bên ngoài thân bỗng nhiên sáng ngời, sóng lửa ngợp trời trong hư không lập tức tiêu tán, thay vào đó là hàn khí phô thiên cái địa cuốn đến.
Liễu Minh cảm thấy uy năng của hàn khí này khá lớn, lập tức biến sắc, không chút nghĩ ngợi liền đen cốt thuẫn trước người bắn ngược ra phía sau.
Cột sáng màu đen cuối cùng bị hàn khí màu lam lất phất cuốn qua, biến thành một đạo băng trụ óng ánh màu xanh đen, mà ngay cả vụ giao cực lớn đằng sau cũng ngưng kết thành băng, mặt đất phụ cận cũng hiện ra một tầm sương lạnh màu lam mênh mông.
Một tiếng sét đánh vang lên.
Sư hổ thủ há miệng phun ra một đạo hồ quang điện màu vàng, đem khối băng trước mắt đánh vỡ.
Liễu Minh lúc này đã bay xa ngoài vài trục trượng, thấy vậy thì nội tâm trầm xuống.
Rõ ràng con thú này do bốn yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ hợp lại, biến ảo mà thành, hơn nữa còn giữ lại bốn loại thần thông thuộc tính bất đồng, từ đó, thực lực của con thú này khủng bố có thể đoán được.
Đang lúc thần sắc Liễu Minh bất định thì đối diện vang lên âm thanh “Xùy xùy”, thân hình khổng lồ của sư hổ thú rung lên, bất ngờ có hơn một trăm đạo phong nhận trong suốt bắn đến vị trí phía xa của Liễu Minh. Liễu Minh không nói hai lời, một tay trảo vào hư không, tiểu kiếm màu xám lập tức hiện ra, cổ tay khẽ rung lên.
Kiếm quang màu xám nhao nhao bắn ra, trực tiếp bay đến đối đầu với phong nhận.
Một tràng âm thanh “Binh binh ba ba” tan vỡ liên miên vang lên, kiếm ảnh và phong nhận lập tức đồng quy vu tận.
Trong mắt Liễu Minh lóe lên hàn quang, pháp lực trong người liền chui vào trong tiểu kiếm, sau đó lại bổ ra mười mấy kiếm trong hư không.
Âm thanh “Xùy xùy” vang lên, kiếm khí đầy trời biến ảo ra, sau đó cuốn về phía cự thú.
Bốn chân sư hổ thú mạnh mẽ đạp một cái, lập tức từ mặt đất bay lên không trung, tránh được kiếm quang kéo đến.
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, cổ tay lại rung lên, tiểu kiếm màu xám rung lên, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng phá không bay ra.
Cự thú gầm nhẹ một tiếng, thân hình mơ hồ, vậy mà lại một lần nữa bay lên trên không mấy trượng, vừa vặn tránh được phi kiếm.
Liễu Minh ở phía đối diện sớm đã dự tính, ba ngón tay bắn ra ba đạo kiếm khí hướng lên phía trên, vừa vặn đánh lên thân hình của cự thú đang bay lên trời.
Ba tiếng “Phốc” “Phốc” “Phốc” vang lên liên tiếp!
Trên thân của sư hổ thú bỗng nhiên hiện ra ba lỗ thủng.
Con thú này lập tức gầm lên giận dữ, miệng vết thương bằng mắt thường có thế thấy được nhanh chóng khép lại, đồng thời trong miệng vang lên tiếng sét, phun ra một đạo hồ quang điện màu vàng, to bằng cánh tay, giữa không trung nổ tung thành vô số tia điện, sau đó rậm rạp chằng chịt bay về phía Liễu Minh.
Liễu Minh liền thúc giục Tam Phân Mông Ảnh đại pháp, thân hình mơ hồ, sau đó lùi lại phía sau, tránh thoát toàn bộ tia diện màu vàng, đồng thời cổ tay rung lên, kiếm quang lành lạnh hiện ra, lần nữa bắn đến cự thú…
Cùng lúc đó, bên ngoài Hư Linh Tháp, thời gian dần trôi thì số lượng đệ tử xuất hiện càng nhiều hơn, mà cũng có vài nội môn đệ tử muốn khiêu chiến Hư Linh Tháp, nghe nói có một tên đệ tử ngoại môn Ngưng Dịch cảnh không ngờ một lần xông lên đến tầng thứ ba mươi sáu thì đều giật mình, dừng lại quan sát tình hình.
Lúc này, thời gian Liễu Minh tiến vào tầng ba mươi sáu đã hơn một canh giờ, thần sắc của đám người Long Nhan Phỉ, Già Lam đều không giống nhau.
…
Trong Hư Linh Tháp, hai đạo hư ảnh mông lung không ngừng chớp động, lúc thì xuất hiện ở góc đại sảnh, lúc thì xuất hiện ở giữa đại sảnh.
Nếu như có người khác ở trong đại sảnh đứng một bên quan sát thì có thể thấy Liễu Minh dường như là đang thuấn di, lóe lên xuất hiện ở các nơi trong đại sảnh, vừa xuất hiện ở một chỗ lại chợt biến mất.
Mà sư hổ thú tuy rằng thân hình khổng lồ, nhưng được tăng phúc nhiều loại bí thuật phong thuộc tính trên người, cũng biến ảo thành một đạo hư ảnh màu xanh, đuổi sát phía sau Liễu Minh.
Hai bên một trước một sau, thỉnh thoảng trong hư không truyền ra từng trận âm thanh bạo liệt.
Liễu Minh lúc này đã đem Long Hổ Minh Ngục Công thúc giục đến cực hạn mới có thể miễn cưỡng chống lại công kích liên miên của yêu thú.
Sau thời gian một bữa cơm, khi mà cự thú xé nát một đạo tàn ảnh của Liễu Minh, thì bỗng nhiên bản thể của Liễu Minh lại lóe lên, quỷ dị xuất hiện sau lưng của cự thú.
“Đi!”
Liễu Minh giơ một tay lên, phóng cốt thuẫn màu đen ra. Cốt thuẫn liền biến thành một đoàn khí đen cực lớn bao phủ cự thú vào bên trong, đồng thời âm thanh gào khóc thảm thiết truyền ra, chín hư ảnh đầu lâu ẩn hiện trong hắc khí.
Cự thú bị giam tại một chỗ âm u, hẻo lánh, toàn thân bị sương mù màu đen bao phủ thì tựa hồ cảm thấy một tia không ổn, tinh quang trong đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, đôi cự trảo sắc nhọn đan chéo vào nhau, bắn ra từng đạo phong nhận trong suốt hiện ra, xoay tròn quanh thân với tốc tộ cực nhanh, khiến cho hắc khí xung quanh cuồn cuộn không thôi, có xu thế phá vỡ hắc khí.
Nhưng vào lúc này, tay áo Liễu Minh rung lên, từng đạo kim quang hiện ra, sau đó chu vào trong hắc khí. Đồng thời hắn nhanh chóng ăn vào một viên Kim Nguyên Đan, thân hình mơ hồ, trực tiếp nhảy vào trong đó không thấy bóng dáng. Hiện tại hắn định đi một nước cờ hiểm, ý định giam mình và cự thú vào một chỗ, sau đó tung ra một đòn phân thắng bại.
Cùng lúc đó, chín hư ảnh đầu lâu trong sương mù há miệng, điên cuồng phun ra hắc khí.
Sư hổ thú hiển nhiên thấy được sự quỷ dị của những khối đầu lâu này, thân hình rung lên khiến cho toàn bộ phong nhận vỡ tung ra, biến thành một luồng cuồng phong cuốn về bốn phương tám hướng, trong đó còn mơ hồ có hồ quang điện xen lẫn trong đó.
Nhưng hư ảnh chín bộ đầu lâu bên trong hắc khí, hình thể tăng lên, sau đó tiếp tục phun ra hắc khí chống lại hồ quang điện, mà Lạc Kim Sa giống như là Định Hải Thần Châm, bên trong hắc khí khiến cho những cỗ cuồng phong trở nên vô hình.
Một tiếng nổ “Oanh” thật lớn vang lên!
Vòi rồng bị hư ảnh tiểu sơn hạ xuống, nổ tung ra, nhưng sương mù màu xám phía dưới cuộn lên, cứng rắn ngăn lại hư ảnh tiểu sơn.
Tâm niệm Liễu Minh vừa động, liền cắn đầu lưỡi nhổ ra một búng máu tươi, lóe lên chui vào bên trong hư ảnh tiểu sơn. Linh văn bên ngoài của hư ảnh tiểu sơn màu vàng chợt sáng lên, phát ra tiếng nổ oanh long long cực lớn, sau đó hạ xuống, liên tục ép cho sương mù hạ xuống.
Đúng lúc này, bên trong sương mù bỗng tuôn ra một luồng hàn khí trắng xóa, lập tức ngưng kết thành sương dưới đáy hư ảnh ngọn núi.
Tiếp theo lại vang lên một tiếng gào thét đinh tai nhức óc, âm thanh “Ự…c” vang lên, hư ảnh tiểu sơn lập tức vỡ vụn.
Bỗng nhiên có một luồng linh áp cực lớn phóng lên trời, sau đó một con cự thú nửa sư nửa hổ từ trong sương mù xông ra.
Liễu Minh thấy vậy lập tức kinh hãi, thân hình nhanh chóng lùi lại, một tay khẽ vẫy đem Trọng Thủy Châu đã khôi phục lại hình dáng nắm trong ta, sau đó liền lóe lên, không thấy bóng dáng.
Lúc này, ánh mắt hắn ngưng tụ, cẩn thận đánh giá đầu yêu thú cực lớn mới xuất hiện này.
Yêu thú này cao ba bốn trượng, dài tầm sáu bảy trượng, trên thân thể chằng chịt trải đầy linh văn bốn màu trắng, lam, vàng, đỏ, mà vẻ mặt thì giống sư mà không phải sư, trên đỉnh đầu có một chữ 'Vương' màu đen, so với thanh niên Yêu tộc gặp trong Bích Khung Huyễn Cung có vài phần giống nhau, mà cảm giác bức bách truyền đến Liễu Minh so với đầu Độc Giác cự mãng trong Bích Khung Huyễn Cung còn lợi hại hơn vài phần, có thể so với cảnh giới Giả Đan.
Có một yêu thú Giả Đan cảnh trấn thủ ở tầng thứ ba mươi sáu, chả trách những năm gần đây, đệ tử ngoại môn có thể vượt qua chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù sao thì đệ tử ngoại môn có thể lên đến đây thì pháp lực tiêu hao cũng khá nhiều, lại thêm độ chênh lệch giữa hai cảnh giới Ngưng Dịch và Giả Đan là quá nhiều, cộng thêm những hạn chế trong Hư Linh Tháp, lại không thể sử dụng linh sủng. Nếu muốn xông qua tầng này thì gần như không thể nào làm được.
Tâm niệm Liễu Minh vừa chuyển, sau đó Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn lập tức từ trong mi tâm bay ra, quay tít một vòng, sau đó rơi xuống tay hắn. Ngay khi hắn vừa tế ra tấm thuẫn này thì cự thú phía đối diện đột nhiên cuồng bạo rống lên, đôi chân trước sắc bén nhấc lên, thân hình dần dần mơ hồ, trong nháy mắt liền huyễn hóa ra mấy đạo hư ảnh đánh về phía Liễu Minh, thình lình có phần giống với Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp.
Liễu Minh liền đem tấm thuẫn chắn ngang trước người, tay còn lại thúc giục pháp quyết, hắc khí liền cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành một con vụ hổ màu đen dài hai trượng nghênh đón.
Phốc!
Vụ hổ màu đen vừa mới đối mặt liền bị một trảo của cự thú vỗ cho nát bấy, hóa thành sương mù màu đen nhè nhẹ tán loạn trong hư không.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, cốt thuẫn cầm trong tay ném về phía trước, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, lập tức âm thanh long ngâm vang lên, hai con vụ giao tối đen từ trên người xông ra, sau đó xoắn lại với nhau huyễn hóa ra một con vụ giao cực lớn to đến vài chục trượng.
Con giao long này trông rất sống động, tinh quang trong hai mắt lưu chuyển, trước người có một đôi cự trảo đen kịt, khí thế cực kỳ kinh người.
Đây cũng là hiệu quả do Liễu Minh tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công đến tầng thứ ba.
Tuy nói hắn không thể tiến vào Thiên Phong Động để tu luyện tầng thứ ba của Long Hổ Minh Ngục Công đến cảnh giới Đại viên mãn nhưng năm năm này hắn cũng đã tìm hiểu thấu triệt tầng thứ ba này bảy tám phần, uy năng của vụ giao bây giờ vượt xa trước kia.
Cự giao vừa mới hiện, lập tức há miệng phun ra một đạo cột sáng màu đen, tiếng xé gió theo đó cũng vang lên.
Sư hổ thú thấy vậy thì hung quang trong mắt lập tức lóe lên, cũng há miệng phun ra một đạo cột lửa màu đỏ.
Oanh!
Xích diễm rào rạt và cột sáng màu đen va chạm rồi đan xen vào nhau, duy trì được một lát thì lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ của cột sáng màu đen dần tán loạn ra.
Liễu Minh khẽ thở ra một hơi, sau đó quát lên một tiếng, áo bào xanh trên người lập tức phồng lên, pháp lực toàn thân mãnh liệt tuôn ra, mà hắc khí quanh thân cũng cuồn cuộn, nhao nhao chui vào bên trong giao long trước người.
Cự giao giương nanh múa vuốt, cột sáng trọng miệng phun ra lại to thêm vài phần, lập tức khiến cho xu thế đè nén của xích diễm giảm xuống, tốc độ tán loạn cũng giảm mạnh.
Yêu thú tựa hồ cũng cảm thấy uy năng của cột sáng màu đen tăng lên, hung quang trong mắt lóe lên, linh văn bên ngoài thân bỗng nhiên sáng ngời, sóng lửa ngợp trời trong hư không lập tức tiêu tán, thay vào đó là hàn khí phô thiên cái địa cuốn đến.
Liễu Minh cảm thấy uy năng của hàn khí này khá lớn, lập tức biến sắc, không chút nghĩ ngợi liền đen cốt thuẫn trước người bắn ngược ra phía sau.
Cột sáng màu đen cuối cùng bị hàn khí màu lam lất phất cuốn qua, biến thành một đạo băng trụ óng ánh màu xanh đen, mà ngay cả vụ giao cực lớn đằng sau cũng ngưng kết thành băng, mặt đất phụ cận cũng hiện ra một tầm sương lạnh màu lam mênh mông.
Một tiếng sét đánh vang lên.
Sư hổ thủ há miệng phun ra một đạo hồ quang điện màu vàng, đem khối băng trước mắt đánh vỡ.
Liễu Minh lúc này đã bay xa ngoài vài trục trượng, thấy vậy thì nội tâm trầm xuống.
Rõ ràng con thú này do bốn yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ hợp lại, biến ảo mà thành, hơn nữa còn giữ lại bốn loại thần thông thuộc tính bất đồng, từ đó, thực lực của con thú này khủng bố có thể đoán được.
Đang lúc thần sắc Liễu Minh bất định thì đối diện vang lên âm thanh “Xùy xùy”, thân hình khổng lồ của sư hổ thú rung lên, bất ngờ có hơn một trăm đạo phong nhận trong suốt bắn đến vị trí phía xa của Liễu Minh. Liễu Minh không nói hai lời, một tay trảo vào hư không, tiểu kiếm màu xám lập tức hiện ra, cổ tay khẽ rung lên.
Kiếm quang màu xám nhao nhao bắn ra, trực tiếp bay đến đối đầu với phong nhận.
Một tràng âm thanh “Binh binh ba ba” tan vỡ liên miên vang lên, kiếm ảnh và phong nhận lập tức đồng quy vu tận.
Trong mắt Liễu Minh lóe lên hàn quang, pháp lực trong người liền chui vào trong tiểu kiếm, sau đó lại bổ ra mười mấy kiếm trong hư không.
Âm thanh “Xùy xùy” vang lên, kiếm khí đầy trời biến ảo ra, sau đó cuốn về phía cự thú.
Bốn chân sư hổ thú mạnh mẽ đạp một cái, lập tức từ mặt đất bay lên không trung, tránh được kiếm quang kéo đến.
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, cổ tay lại rung lên, tiểu kiếm màu xám rung lên, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng phá không bay ra.
Cự thú gầm nhẹ một tiếng, thân hình mơ hồ, vậy mà lại một lần nữa bay lên trên không mấy trượng, vừa vặn tránh được phi kiếm.
Liễu Minh ở phía đối diện sớm đã dự tính, ba ngón tay bắn ra ba đạo kiếm khí hướng lên phía trên, vừa vặn đánh lên thân hình của cự thú đang bay lên trời.
Ba tiếng “Phốc” “Phốc” “Phốc” vang lên liên tiếp!
Trên thân của sư hổ thú bỗng nhiên hiện ra ba lỗ thủng.
Con thú này lập tức gầm lên giận dữ, miệng vết thương bằng mắt thường có thế thấy được nhanh chóng khép lại, đồng thời trong miệng vang lên tiếng sét, phun ra một đạo hồ quang điện màu vàng, to bằng cánh tay, giữa không trung nổ tung thành vô số tia điện, sau đó rậm rạp chằng chịt bay về phía Liễu Minh.
Liễu Minh liền thúc giục Tam Phân Mông Ảnh đại pháp, thân hình mơ hồ, sau đó lùi lại phía sau, tránh thoát toàn bộ tia diện màu vàng, đồng thời cổ tay rung lên, kiếm quang lành lạnh hiện ra, lần nữa bắn đến cự thú…
Cùng lúc đó, bên ngoài Hư Linh Tháp, thời gian dần trôi thì số lượng đệ tử xuất hiện càng nhiều hơn, mà cũng có vài nội môn đệ tử muốn khiêu chiến Hư Linh Tháp, nghe nói có một tên đệ tử ngoại môn Ngưng Dịch cảnh không ngờ một lần xông lên đến tầng thứ ba mươi sáu thì đều giật mình, dừng lại quan sát tình hình.
Lúc này, thời gian Liễu Minh tiến vào tầng ba mươi sáu đã hơn một canh giờ, thần sắc của đám người Long Nhan Phỉ, Già Lam đều không giống nhau.
…
Trong Hư Linh Tháp, hai đạo hư ảnh mông lung không ngừng chớp động, lúc thì xuất hiện ở góc đại sảnh, lúc thì xuất hiện ở giữa đại sảnh.
Nếu như có người khác ở trong đại sảnh đứng một bên quan sát thì có thể thấy Liễu Minh dường như là đang thuấn di, lóe lên xuất hiện ở các nơi trong đại sảnh, vừa xuất hiện ở một chỗ lại chợt biến mất.
Mà sư hổ thú tuy rằng thân hình khổng lồ, nhưng được tăng phúc nhiều loại bí thuật phong thuộc tính trên người, cũng biến ảo thành một đạo hư ảnh màu xanh, đuổi sát phía sau Liễu Minh.
Hai bên một trước một sau, thỉnh thoảng trong hư không truyền ra từng trận âm thanh bạo liệt.
Liễu Minh lúc này đã đem Long Hổ Minh Ngục Công thúc giục đến cực hạn mới có thể miễn cưỡng chống lại công kích liên miên của yêu thú.
Sau thời gian một bữa cơm, khi mà cự thú xé nát một đạo tàn ảnh của Liễu Minh, thì bỗng nhiên bản thể của Liễu Minh lại lóe lên, quỷ dị xuất hiện sau lưng của cự thú.
“Đi!”
Liễu Minh giơ một tay lên, phóng cốt thuẫn màu đen ra. Cốt thuẫn liền biến thành một đoàn khí đen cực lớn bao phủ cự thú vào bên trong, đồng thời âm thanh gào khóc thảm thiết truyền ra, chín hư ảnh đầu lâu ẩn hiện trong hắc khí.
Cự thú bị giam tại một chỗ âm u, hẻo lánh, toàn thân bị sương mù màu đen bao phủ thì tựa hồ cảm thấy một tia không ổn, tinh quang trong đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, đôi cự trảo sắc nhọn đan chéo vào nhau, bắn ra từng đạo phong nhận trong suốt hiện ra, xoay tròn quanh thân với tốc tộ cực nhanh, khiến cho hắc khí xung quanh cuồn cuộn không thôi, có xu thế phá vỡ hắc khí.
Nhưng vào lúc này, tay áo Liễu Minh rung lên, từng đạo kim quang hiện ra, sau đó chu vào trong hắc khí. Đồng thời hắn nhanh chóng ăn vào một viên Kim Nguyên Đan, thân hình mơ hồ, trực tiếp nhảy vào trong đó không thấy bóng dáng. Hiện tại hắn định đi một nước cờ hiểm, ý định giam mình và cự thú vào một chỗ, sau đó tung ra một đòn phân thắng bại.
Cùng lúc đó, chín hư ảnh đầu lâu trong sương mù há miệng, điên cuồng phun ra hắc khí.
Sư hổ thú hiển nhiên thấy được sự quỷ dị của những khối đầu lâu này, thân hình rung lên khiến cho toàn bộ phong nhận vỡ tung ra, biến thành một luồng cuồng phong cuốn về bốn phương tám hướng, trong đó còn mơ hồ có hồ quang điện xen lẫn trong đó.
Nhưng hư ảnh chín bộ đầu lâu bên trong hắc khí, hình thể tăng lên, sau đó tiếp tục phun ra hắc khí chống lại hồ quang điện, mà Lạc Kim Sa giống như là Định Hải Thần Châm, bên trong hắc khí khiến cho những cỗ cuồng phong trở nên vô hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.