Quyển 3 - Chương 362: Kinh biến
Vong Ngữ
10/11/2016
Diệp Thiên Mi ngây người, nhưng cũng phản ứng cực nhanh nhảy ra xa hơn mười trượng tránh thoát một kiếm kia. Có điều tránh xong một kiếm này nàng cũng phải nhíu mày. Thương ưng pháp tướng do tinh thạch hình củ ấu kia hóa thành quả thật quỷ dị khó lường, thực lực xem ra không dưới cường giả Hóa Tinh sơ kỳ.
“Hừ, có thể chết dưới “Huyết Thú Tinh” của lão phu cũng xem như không uổng phí cuộc đời của ngươi.”
Ma Thứ nhìn về Diệp Thiên Mi ở phía xa âm trầm nói.
Vừa nghe đến ba chữ “Huyết Thú Tinh” ngay cả Diệp Thiên Mi cũng phải tỏ ra kinh hãi. Cái gọi là “Huyết Thú Tinh” là một loại bảo vật được luyện chế từ tinh huyết toàn thân của một yêu thú Hóa Tinh kỳ và một loại nguyên liệu đặc thù là “Thú Tinh”. Thực lực của hư ảnh hung thú do nó huyễn hóa ra chỉ kém lúc còn sống một chút, thần thông cũng được giữ lại hơn một nửa, đây quả là một kiện bảo vật hiếm có.
May mà đây vốn là bảo vật tiêu hao, hơn nữa yêu hồn do nó huyễn hóa ra cũng chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn, lại thêm bảo vật này cực kỳ quý hiếm cho nên nếu không phải là lúc sinh tử quan đầu thì không ai tùy tiện sử dụng. Nhưng như thế thì Diệp Thiên Mi xem như phải đồng thời đối phó hai tu sĩ Hóa Tinh kỳ, dù là lúc nàng toàn thịnh cũng khó chống nổi.
Nàng cũng không nói nhảm, cắn răng lấy ra một phù lục màu bạc rồi bóp nát, tiếp theo hai tay vung lên liên tục.
Chỉ thấy từng đạo linh văn màu bạc như trăm sông đổ về biển nhập vào Ngân Không phi kiếm của Diệp Thiên Mi khiến cho hào quang trên kiếm vốn ảm đạm lại sáng lên rồi bạo trướng. Rất nhanh sau đó, một thanh cự kiếm dài hơn mười trượng liền ngưng tụ trên đầu Ma Thứ, tản ra kiếm ý nhàn nhạt liên thông với vô số kiếm ảnh xung quanh, ẩn ước tạo thành một kiếm trận. Diệp Thiên Mi thay đổi pháp quyết, hư ảnh cự kiếm liền ngưng thực hơn rồi chém về phía Ma Thứ, những kiếm ảnh xung quanh cũng thay đổi phương hướng rồi bắn về phía y.
Ma Thứ thấy vậy liền lộ vẻ hung hãn, một tay bắt quyết, tay kia lại điểm về phía thương ưng ở xa xa, miệng niệm thần chú. Thương ưng liền rung đôi cánh, vô số lông màu đỏ liền bắn về phía kiếm ảnh xung quanh. Nó lại há miệng phun ra một lốc xoáy màu đỏ cao hơn mười trượng đánh về phía cự kiếm đang chém xuống. Vô số xích mang và kiếm ảnh va chạm phát ra tiếng kim loại va nhau rồi hóa thành từng điểm hàn quang tiêu tán. Tiếp theo lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Cự kiếm màu bạc và lốc xoáy màu đỏ cũng va vào nhau.
“Rẹt” một tiếng, ngân sắc cự kiếm liền đâm vào trong lốc xoáy rồi nổ tung thành vô số kiếm mang màu bạc nhưng rất nhanh liền bị lốc xoáy hấp thu, phát ra từng tràng tiếng nổ ầm ầm.
Tuy bề ngoài hai bên đấu rất kịch liệt, nhưng nếu quan sát kĩ thì sắc mặt của Diệp Thiên Mi đã trở nên tái nhợt, tuyệt đối không thể chống chọi được lâu. Ma Thứ là kẻ tinh minh, sao có thể không nhận ra chuyện này, thấy vậy thì liền đại hỉ, lập tức bất chấp tất cả muốn mau chóng giết chết nữ nhân trước mặt. Sau khi vội vàng lấy ra một tấm phù lục phòng ngự tăng thêm một lớp hộ tráo quanh người, y liền điều khiển thương ưng xông ra khỏi kiếm trận lao về phía Diệp Thiên Mi, tay trái lại không ngừng bắt quyết, tạo thành quyền ảnh chói mắt màu đỏ đánh về phía nàng. Thương ưng tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã vọt tới trước mặt Diệp Thiên Mi rồi há miệng đớp tới. Nhưng nàng không chút lo sợ, trái lại còn cười lạnh.
Ma Thứ thấy vậy lòng thầm bất an, đang định phản ứng thi đột nhiên nghe một tiếng “Rẹt”. Âm thanh này tuy không lớn nhưng lọt vào tai y lại như tiếng sét giữa trời xanh.
Một đạo lam mang không chút dấu hiệu liền từ sau lưng y bắn tới, vừa lóe lên đã xuyên từ sau lưng tới trước ngực y, hư ảnh viên bàn màu vàng kim và cương khí hộ thể quanh người y giống như không hề tồn tại. Thân thể Ma Thứ run lên, lảo đảo lùi về sau mấy bước, trước ngực máu phun như suối. Đồng thời, y cảm thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn, pháp lực toàn thân trong nháy mắt ào ạt thoát ra ngoài.
“Có độc?”
Ma Thứ kinh hoàng kêu lên, nhanh chóng điểm vào bên cạnh vết thương mấy cái, lại lấy một bình thuốc màu tím từ trong túi trữ vật ra rồi đổ ra một nắm đan dược màu xanh nhạt, hoảng hốt nuốt vào.
Lúc này, thương ưng được y gọi tới nhưng chưa kịp tới thì đã mất đi liên hệ tinh thần với chủ nhân, biến trở lại thành tinh thạch hình củ ấu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng người màu xám không chút dấu hiệu đột ngột xuất hiện, vươn tay chụp lấy Huyết Thú Tinh.
Người này cười hắc hắc rồi năm ngón tay run lên, tinh thạch trong tay liền biến thành bột theo gió bay đi.
Huyết Thú Tinh là loại bảo vật sử dụng một lần, dù năng lượng bên trong chưa tiêu hao hết nhưng cũng không thể huyễn hóa ra hư ảnh hung thú được nữa, nó giờ đã là vật vô dụng. Người mới xuất hiện kia cũng là một lão nhân, tướng mạo bình thường, nhưng cặp lông mày dài màu xanh trên đôi mắt nhỏ của lão lại khiến người ta có ấn tượng sâu đậm.
Thấy người kia tu vi không kém gì mình, nội tâm Ma Thứ không khỏi trầm xuống. Y bất chấp thương thế và độc dược trong người, miễn cưỡng điều dộng chút pháp lực còn lại, một tay giơ lên chụp vào hư không, một phù lục màu xanh nhạt liền xuất hiện. Nhưng y chưa kịp bóp vỡ phù lục thì lão giả mày xanh đã vẫy một tay, năm ngón tay y liền run lên. Phù lục màu xanh trong nháy mắt bị lão giả hút vào tay.
“Ta là phó cốc chủ của Tinh cốc, vốn không thù oán gì với các hạ, chỉ cần đạo hữu giơ cao đánh khẽ…” Giọng nói của Ma Thứ có chút run rẩy.
Nhưng lão giả mày xanh vẫn không hề để ý tới y mà quay sang chắp tay chào hỏi Diệp Thiên My:
“Lưu mỗ trên đường đi gặp chút trở ngại nên đến trễ, mong tiên tử đừng trách.”
“Lưu lão không cần đa lễ, ông đến rất đúng lúc, có điều trước tiên nên giải quyết kẻ này đã rồi nói sau.”
Diệp Thiên Mi hiển nhiên có quen biết lão giả này, cho nên nói chuyện cũng không khách sáo.
“Ồ, Lưu mỗ đúng là già nên hồ đồ, tiên tử hãy đả tọa điều tức một lúc, để lão phu xử lý hắn.”
Lão giả có chút áy náy cười với Diệp Thiên Mi, nàng biết tính lão nên cũng không để ý, liền thu lại ngân sắc phi kiếm rồi lấy ra mấy viên đan dược uống vào, sau đó ngồi xuống điều tức. Lão giả mày xanh quay sang nhàn nhạt nói với Ma Thứ:
“Ma Thứ đạo hữu, Tam Lăng Băng Phách trùy của ta mùi vị thế nào? Đáng tiếc là lần này toàn lực động dụng bảo vật này, lần sau muốn dùng e là lại phải tế luyện vài năm.”
Lão vung tay phải, hư không trước mặt liền có gợn sóng nổi lên, một chiếc tam lăng thích màu lam sẫm liền lẳng lặng xuất hiện lơ lửng giữa không trung, trên đó còn có mấy tia máu dính vào. Đây chính là vật đã đánh Ma Thứ trọng thương lúc nãy. Nghe khẩu khí của lão già họ Lưu thì xem ra vật này có thể xuyên qua phòng ngự của cường giả hóa tinh như Ma Thứ một cách dễ dàng như vậy cũng là do lão đã thi triển một loại bí thuật rất lợi hại.
Có điều lúc này Ma Thứ cũng không thể nghĩ nhiều, nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt đối phương, y biết chắc chắn đối phương sẽ không tha cho mình, lời đang định nói ra cũng phải nuốt vào bụng. Mà lúc này lão vừa trọng thương vừa trúng kịch độc, xem ra hôm nay khó mà an toàn thoát khỏi đây. Nghĩ đến đây, y lộ vẻ tuyệt vọng, sâu trong mắt hiện lên sắc đỏ, hiển nhiên đang định thi triển bí thuật để đồng quy vu tận với đối phương. Nhưng y vừa bắt quyết thì liền thấy một luồng hàn ý từ trong ngực truyền khắp toàn thân, linh hải lúc này giống như hầm băng, trên người kết thành một lớp sương giá, toàn thân bị tê liệt. Ma Thứ tái mặt, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Ha ha, đạo hữu mặt đỏ tía tai như vậy, không khỏi đi ngược với đạo tu tâm dưỡng tính của tu sĩ chúng ta. Tam lăng thích của lão phu đã từng được luyện trong “Hàn Băng Chân Diễm”, vừa hay có thể giúp đạo hữu hạ hỏa, đúng là quá hợp.” Lão giả mày xanh không coi Ma Thứ vào đâu, cười nhẹ nói.
Diệp Thiên Mi ở bên canh nghe vậy thì hơi cau mày nhưng cũng không nói gì.
“Được, xem như các hạ lợi hại, hôm nay Ma mỗ và ngươi không chết không thôi!”
Ma Thứ hai mắt đỏ ngầu, nhân lúc còn chưa mất hết tri giác, y há miệng phun ra một phù lục màu đỏ như máu, phù lục nhoáng lên liền hóa thành một hư ảnh tiểu chung màu đỏ. Hư ảnh này vừa xuất hiện liền tỏa ra huyết quang chói mắt cùng vô số phù văn , đồng thời tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm. Y lại há miệng, một vòi máu phun lên hư ảnh tiểu chung.
“Ầm”
Tiểu chung ngân lên tỏa ra từng đợt sóng màu đỏ ào ạt công kích lão giả mày xanh. Lúc này hiển nhiên Ma Thứ đã liều mạng sử dụng bảo vật mạnh nhất của mình. Lão giả mày xanh thấy vậy sắc mặt biến đổi mấy lần rồi vọt về sau hơn mười trượng. Đồng thời hai tay liên tục bắt quyết, lão lại há miệng phun một ngụm tinh huyết lên tam lăng thích đang lượn vòng trước mặt, bảo vật này lập tức rung lên tỏa ra lam quang rực rỡ, phóng lớn lên mấy trượng rồi hóa thành tàn ảnh va chạm với làn sóng màu đỏ đang cuồn cuộn xộc tới Không ngờ làn sóng đỏ kia lại bị lam quang chặn lại, nhưng chiếc tam lăng thích kia bị từng đợt sóng đỏ công kích, lam quang cũng dần ảm đạm, xem ra cũng không trụ được bao lâu.
Lúc này Diệp Thiên Mi đang ngồi điều tức thấy tình hình bất lợi liền cắn răng nhảy lên bắt quyết thi triển ngự kiếm thuật. Chỉ thấy một đạo ngân quang từ tay áo nàng bắn ra, sau khi xoay tròn một vòng liền nhanh nhưchớp bắn tới Ma Thứ lúc này đã bị đóng băng nửa người. Nửa người đã đóng băng của y lập tức hóa thành đá vụn nhưng nửa còn lại vẫn giãy giụa trong ngân mang. Diệp Thiên My thấy vậy liền biến đổi pháp quyết, phi kiếm màu bạc liền nhanh chóng xoay tròn chém nửa người kia nát vụn, máu bắn đầy trời. Chỉ thấy một làn khí màu đỏ từ trong đó bay ra định chạy trốn nhưng cũng bị kiếm quang chém nát, triệt để biến mất khỏi thế gian. Hư ảnh tiểu chung đang lơ lửng trong không trung cũng vỡ ra rồi hóa thành từng điểm tinh quang tán loạn.
“Hừ, có thể chết dưới “Huyết Thú Tinh” của lão phu cũng xem như không uổng phí cuộc đời của ngươi.”
Ma Thứ nhìn về Diệp Thiên Mi ở phía xa âm trầm nói.
Vừa nghe đến ba chữ “Huyết Thú Tinh” ngay cả Diệp Thiên Mi cũng phải tỏ ra kinh hãi. Cái gọi là “Huyết Thú Tinh” là một loại bảo vật được luyện chế từ tinh huyết toàn thân của một yêu thú Hóa Tinh kỳ và một loại nguyên liệu đặc thù là “Thú Tinh”. Thực lực của hư ảnh hung thú do nó huyễn hóa ra chỉ kém lúc còn sống một chút, thần thông cũng được giữ lại hơn một nửa, đây quả là một kiện bảo vật hiếm có.
May mà đây vốn là bảo vật tiêu hao, hơn nữa yêu hồn do nó huyễn hóa ra cũng chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn, lại thêm bảo vật này cực kỳ quý hiếm cho nên nếu không phải là lúc sinh tử quan đầu thì không ai tùy tiện sử dụng. Nhưng như thế thì Diệp Thiên Mi xem như phải đồng thời đối phó hai tu sĩ Hóa Tinh kỳ, dù là lúc nàng toàn thịnh cũng khó chống nổi.
Nàng cũng không nói nhảm, cắn răng lấy ra một phù lục màu bạc rồi bóp nát, tiếp theo hai tay vung lên liên tục.
Chỉ thấy từng đạo linh văn màu bạc như trăm sông đổ về biển nhập vào Ngân Không phi kiếm của Diệp Thiên Mi khiến cho hào quang trên kiếm vốn ảm đạm lại sáng lên rồi bạo trướng. Rất nhanh sau đó, một thanh cự kiếm dài hơn mười trượng liền ngưng tụ trên đầu Ma Thứ, tản ra kiếm ý nhàn nhạt liên thông với vô số kiếm ảnh xung quanh, ẩn ước tạo thành một kiếm trận. Diệp Thiên Mi thay đổi pháp quyết, hư ảnh cự kiếm liền ngưng thực hơn rồi chém về phía Ma Thứ, những kiếm ảnh xung quanh cũng thay đổi phương hướng rồi bắn về phía y.
Ma Thứ thấy vậy liền lộ vẻ hung hãn, một tay bắt quyết, tay kia lại điểm về phía thương ưng ở xa xa, miệng niệm thần chú. Thương ưng liền rung đôi cánh, vô số lông màu đỏ liền bắn về phía kiếm ảnh xung quanh. Nó lại há miệng phun ra một lốc xoáy màu đỏ cao hơn mười trượng đánh về phía cự kiếm đang chém xuống. Vô số xích mang và kiếm ảnh va chạm phát ra tiếng kim loại va nhau rồi hóa thành từng điểm hàn quang tiêu tán. Tiếp theo lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Cự kiếm màu bạc và lốc xoáy màu đỏ cũng va vào nhau.
“Rẹt” một tiếng, ngân sắc cự kiếm liền đâm vào trong lốc xoáy rồi nổ tung thành vô số kiếm mang màu bạc nhưng rất nhanh liền bị lốc xoáy hấp thu, phát ra từng tràng tiếng nổ ầm ầm.
Tuy bề ngoài hai bên đấu rất kịch liệt, nhưng nếu quan sát kĩ thì sắc mặt của Diệp Thiên Mi đã trở nên tái nhợt, tuyệt đối không thể chống chọi được lâu. Ma Thứ là kẻ tinh minh, sao có thể không nhận ra chuyện này, thấy vậy thì liền đại hỉ, lập tức bất chấp tất cả muốn mau chóng giết chết nữ nhân trước mặt. Sau khi vội vàng lấy ra một tấm phù lục phòng ngự tăng thêm một lớp hộ tráo quanh người, y liền điều khiển thương ưng xông ra khỏi kiếm trận lao về phía Diệp Thiên Mi, tay trái lại không ngừng bắt quyết, tạo thành quyền ảnh chói mắt màu đỏ đánh về phía nàng. Thương ưng tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã vọt tới trước mặt Diệp Thiên Mi rồi há miệng đớp tới. Nhưng nàng không chút lo sợ, trái lại còn cười lạnh.
Ma Thứ thấy vậy lòng thầm bất an, đang định phản ứng thi đột nhiên nghe một tiếng “Rẹt”. Âm thanh này tuy không lớn nhưng lọt vào tai y lại như tiếng sét giữa trời xanh.
Một đạo lam mang không chút dấu hiệu liền từ sau lưng y bắn tới, vừa lóe lên đã xuyên từ sau lưng tới trước ngực y, hư ảnh viên bàn màu vàng kim và cương khí hộ thể quanh người y giống như không hề tồn tại. Thân thể Ma Thứ run lên, lảo đảo lùi về sau mấy bước, trước ngực máu phun như suối. Đồng thời, y cảm thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn, pháp lực toàn thân trong nháy mắt ào ạt thoát ra ngoài.
“Có độc?”
Ma Thứ kinh hoàng kêu lên, nhanh chóng điểm vào bên cạnh vết thương mấy cái, lại lấy một bình thuốc màu tím từ trong túi trữ vật ra rồi đổ ra một nắm đan dược màu xanh nhạt, hoảng hốt nuốt vào.
Lúc này, thương ưng được y gọi tới nhưng chưa kịp tới thì đã mất đi liên hệ tinh thần với chủ nhân, biến trở lại thành tinh thạch hình củ ấu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng người màu xám không chút dấu hiệu đột ngột xuất hiện, vươn tay chụp lấy Huyết Thú Tinh.
Người này cười hắc hắc rồi năm ngón tay run lên, tinh thạch trong tay liền biến thành bột theo gió bay đi.
Huyết Thú Tinh là loại bảo vật sử dụng một lần, dù năng lượng bên trong chưa tiêu hao hết nhưng cũng không thể huyễn hóa ra hư ảnh hung thú được nữa, nó giờ đã là vật vô dụng. Người mới xuất hiện kia cũng là một lão nhân, tướng mạo bình thường, nhưng cặp lông mày dài màu xanh trên đôi mắt nhỏ của lão lại khiến người ta có ấn tượng sâu đậm.
Thấy người kia tu vi không kém gì mình, nội tâm Ma Thứ không khỏi trầm xuống. Y bất chấp thương thế và độc dược trong người, miễn cưỡng điều dộng chút pháp lực còn lại, một tay giơ lên chụp vào hư không, một phù lục màu xanh nhạt liền xuất hiện. Nhưng y chưa kịp bóp vỡ phù lục thì lão giả mày xanh đã vẫy một tay, năm ngón tay y liền run lên. Phù lục màu xanh trong nháy mắt bị lão giả hút vào tay.
“Ta là phó cốc chủ của Tinh cốc, vốn không thù oán gì với các hạ, chỉ cần đạo hữu giơ cao đánh khẽ…” Giọng nói của Ma Thứ có chút run rẩy.
Nhưng lão giả mày xanh vẫn không hề để ý tới y mà quay sang chắp tay chào hỏi Diệp Thiên My:
“Lưu mỗ trên đường đi gặp chút trở ngại nên đến trễ, mong tiên tử đừng trách.”
“Lưu lão không cần đa lễ, ông đến rất đúng lúc, có điều trước tiên nên giải quyết kẻ này đã rồi nói sau.”
Diệp Thiên Mi hiển nhiên có quen biết lão giả này, cho nên nói chuyện cũng không khách sáo.
“Ồ, Lưu mỗ đúng là già nên hồ đồ, tiên tử hãy đả tọa điều tức một lúc, để lão phu xử lý hắn.”
Lão giả có chút áy náy cười với Diệp Thiên Mi, nàng biết tính lão nên cũng không để ý, liền thu lại ngân sắc phi kiếm rồi lấy ra mấy viên đan dược uống vào, sau đó ngồi xuống điều tức. Lão giả mày xanh quay sang nhàn nhạt nói với Ma Thứ:
“Ma Thứ đạo hữu, Tam Lăng Băng Phách trùy của ta mùi vị thế nào? Đáng tiếc là lần này toàn lực động dụng bảo vật này, lần sau muốn dùng e là lại phải tế luyện vài năm.”
Lão vung tay phải, hư không trước mặt liền có gợn sóng nổi lên, một chiếc tam lăng thích màu lam sẫm liền lẳng lặng xuất hiện lơ lửng giữa không trung, trên đó còn có mấy tia máu dính vào. Đây chính là vật đã đánh Ma Thứ trọng thương lúc nãy. Nghe khẩu khí của lão già họ Lưu thì xem ra vật này có thể xuyên qua phòng ngự của cường giả hóa tinh như Ma Thứ một cách dễ dàng như vậy cũng là do lão đã thi triển một loại bí thuật rất lợi hại.
Có điều lúc này Ma Thứ cũng không thể nghĩ nhiều, nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt đối phương, y biết chắc chắn đối phương sẽ không tha cho mình, lời đang định nói ra cũng phải nuốt vào bụng. Mà lúc này lão vừa trọng thương vừa trúng kịch độc, xem ra hôm nay khó mà an toàn thoát khỏi đây. Nghĩ đến đây, y lộ vẻ tuyệt vọng, sâu trong mắt hiện lên sắc đỏ, hiển nhiên đang định thi triển bí thuật để đồng quy vu tận với đối phương. Nhưng y vừa bắt quyết thì liền thấy một luồng hàn ý từ trong ngực truyền khắp toàn thân, linh hải lúc này giống như hầm băng, trên người kết thành một lớp sương giá, toàn thân bị tê liệt. Ma Thứ tái mặt, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Ha ha, đạo hữu mặt đỏ tía tai như vậy, không khỏi đi ngược với đạo tu tâm dưỡng tính của tu sĩ chúng ta. Tam lăng thích của lão phu đã từng được luyện trong “Hàn Băng Chân Diễm”, vừa hay có thể giúp đạo hữu hạ hỏa, đúng là quá hợp.” Lão giả mày xanh không coi Ma Thứ vào đâu, cười nhẹ nói.
Diệp Thiên Mi ở bên canh nghe vậy thì hơi cau mày nhưng cũng không nói gì.
“Được, xem như các hạ lợi hại, hôm nay Ma mỗ và ngươi không chết không thôi!”
Ma Thứ hai mắt đỏ ngầu, nhân lúc còn chưa mất hết tri giác, y há miệng phun ra một phù lục màu đỏ như máu, phù lục nhoáng lên liền hóa thành một hư ảnh tiểu chung màu đỏ. Hư ảnh này vừa xuất hiện liền tỏa ra huyết quang chói mắt cùng vô số phù văn , đồng thời tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm. Y lại há miệng, một vòi máu phun lên hư ảnh tiểu chung.
“Ầm”
Tiểu chung ngân lên tỏa ra từng đợt sóng màu đỏ ào ạt công kích lão giả mày xanh. Lúc này hiển nhiên Ma Thứ đã liều mạng sử dụng bảo vật mạnh nhất của mình. Lão giả mày xanh thấy vậy sắc mặt biến đổi mấy lần rồi vọt về sau hơn mười trượng. Đồng thời hai tay liên tục bắt quyết, lão lại há miệng phun một ngụm tinh huyết lên tam lăng thích đang lượn vòng trước mặt, bảo vật này lập tức rung lên tỏa ra lam quang rực rỡ, phóng lớn lên mấy trượng rồi hóa thành tàn ảnh va chạm với làn sóng màu đỏ đang cuồn cuộn xộc tới Không ngờ làn sóng đỏ kia lại bị lam quang chặn lại, nhưng chiếc tam lăng thích kia bị từng đợt sóng đỏ công kích, lam quang cũng dần ảm đạm, xem ra cũng không trụ được bao lâu.
Lúc này Diệp Thiên Mi đang ngồi điều tức thấy tình hình bất lợi liền cắn răng nhảy lên bắt quyết thi triển ngự kiếm thuật. Chỉ thấy một đạo ngân quang từ tay áo nàng bắn ra, sau khi xoay tròn một vòng liền nhanh nhưchớp bắn tới Ma Thứ lúc này đã bị đóng băng nửa người. Nửa người đã đóng băng của y lập tức hóa thành đá vụn nhưng nửa còn lại vẫn giãy giụa trong ngân mang. Diệp Thiên My thấy vậy liền biến đổi pháp quyết, phi kiếm màu bạc liền nhanh chóng xoay tròn chém nửa người kia nát vụn, máu bắn đầy trời. Chỉ thấy một làn khí màu đỏ từ trong đó bay ra định chạy trốn nhưng cũng bị kiếm quang chém nát, triệt để biến mất khỏi thế gian. Hư ảnh tiểu chung đang lơ lửng trong không trung cũng vỡ ra rồi hóa thành từng điểm tinh quang tán loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.