Quyển 5 - Chương 707: Liệt Phong Điều
Vong Ngữ
21/12/2016
Nhìn kỹ lại thì đám hắc vân này chính là một đàn
yêu trùng kích cỡ như hạt đậu, số lượng tầm hơn một vạn con, phô thiên
cái địa, rộng chừng một mẫu.
“Yêu Mông …” Liễu Minh nội tâm khẽ động, phi kiếm dưới chân liền chuyển hướng, lượn qua trùng vân ngăn trở phía trước.
Mà ngay sau đó, độn quang màu tím phía sau đuổi đến, vừa vặn lao thẳng vào đám linh trùng phía trước.
Phía trong điện quang màu tím liền hiện lên một hồi điện quang lập lòe, đâm thẳng vào bên trong hắc vân, một hồi “Đùng đùng” truyền ra, theo đó là một lượng lớn thi thể linh mông ào ào rớt xuống.
“Hắc hắc, tiểu bối, muốn dựa vào mấy con phá trùng yêu thú để thoát khỏi lão phu, đúng là tâm si vọng tưởng.”
Sau mấy hơi thở công phu về sau, Liệt Chấn Thiên biến thành độn quang màu tím từ trong mây đen gào thét lao ra, cười lạnh lùng, âm thanh phát ra như chuông lớn.
Liệt Chấn Thiên sở dĩ nghĩ như vậy cũng là bình thường, nhưng Liễu Minh sở dĩ tiến vào sơn mạch Trư Long, cũng không chỉ như vậy.
Gần nửa ngày sau, hai người đã tiến vào sâu bên trong sơn mạch Trư Long, Liễu Minh lại bí mật dẫn theo Liệt Chấn Thiên đuổi theo một phương hướng.
Liệt Chấn Thiên tuy rằng Liễu Minh hành động có chút cổ quái nhưng vẫn không hề do dự thúc giục Huyết Độn đuổi theo, dù sao với tu vi Thiện Tượng, chẳng lẽ lại sợ thủ đoạn của Liễu Minh.
Cảm thấy huyết khí phía sau ngày càng đậm đặc, Liễu Minh liền thúc giục sinh ra một đôi cánh bằng thịt, độn tốc tăng lên đổi theo một hướng khác.
Rất nhanh, một ngọn núi đen kịt xuất hiện trước mặt Liễu Minh, bên dưới có một cửa động đen kịt rộng tầmmười trượng.
“Quả nhiên không có sai, đúng là chỗ này rồi.” Tâm niệm Liễu Minh vừa động, bỗng nhiên dừng lại. Trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ.
Lúc trước trên đường phi hành, hắn lấy ra tinh huyết của Thanh Ngưu yêu Chân Đan cảnh vẽ lên người, cuối cùng hao tốn gần nửa bình tinh huyết, thành công vẽ ra đồ đằng “Xa hoạn.”
Trong miệng hắn lẩm bẩm, đồ đằng bí thuật nổi lên, một đạo hư ảnh Thanh Ngưu từ trên thân thể lóe lên, phát ra tiếng gào rú sau đó dung nhập vào cơ thể, khí tức trên người dần trở nên như có như không.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn liền thu lại phi kiếm, hóa thân thành một đạo hắc quang nhàn nhạt, vô thanh vô tức tiềm nhập vào sơn động, sào huyệt của yêu thú.
Trong huyệt động đen kịt, Liễu Minh thả ra thần thức, cần thận từng li từng tí đi vào phía trong.
Gần nửa thời gian một chén trà về sau, hắn im ắng đi đến lòng núi, thần thức quét qua liền phát hiện ra ba con yêu cầm Liệt Phong điêu trưởng thành.
Giờ phút này, ba con yêu cầm đang nằm sấp, nghỉ ngơi trên một đống cỏ khô.
Ba con Liệt Phong điêu này có ngoại hình cực giống với Cự Ưng, mỗi con đều to khoảng mười trượng. Trên người mỗi con đều tỏa ra khí tức cực kỳ kinh người, một đôi cánh cực lớn có lông màu xanh trắng đan chéo vào nhau, đỉnh đầu có ba bó lông dài rủ xuống phía sau, con ngươi trong đôi mắt chuyển động, bắn ra từng đạo lục quang âm hàn, dị thường sắc bén.
Mà bốn phía Liệt Phong điêu thì rậm rạp chằng chịt xương trắng, tản ra ánh sáng âm u, lấp lánh, từ khung xương lớn nhỏ thì có thể đoán đây là xương của một yêu thú cực kì to lớn.
Lúc trước hắn cùng bọn Ngô Khuê đi đến sào huyệt của Ngũ Quang Phong Hậu để săn giết Phong Hậu, đã từng nghe Hoa Thanh Ảnh đề cập đến. Nơi này có ba con yêu thú Chân Đan cảnh trường kỳ chiếm giữ, hung mãnh hiếu chiến, nhưng mà cũng không biết rõ ràng là Liệt Phong Điêu.
Lúc ấy Liễu Minh cũng có chút tò mò, tùy tiện hỏi vài câu cho nên cũng biết đại khái vị trí.
Lại nói, cái đồ đằng vô danh này có tác dụng ẩn nấp, quả thật là tinh diệu, dưới tình huồng cẩn thận từng li từng tí của Liễu Minh, mấy con Liệt Phong Điêu Chân Đan cảnh này không hề phát giác.
Liễu Minh yên lặng, không phát ra tiếng động đi vào một chỗ hẻo lánh trong sơn động, sau đó thúc giục đồ đằng, nấp đằng sau một đống đá đen sì, khí tức không chút nào tản ra.
Kết quả không đến nửa khắc sau, một đạo tử mang giống như sấm sét lóe lên xuất hiện ngoài sơn động, không chút nào chần chờ lao vào bên trong.
Vài tiếng réo rắt vang lên!
Trong động, Liệt Phong điêu lập tức phát hiện Lôi Yêu xâm lấn, lông vũ dựng đứng lên lộ ra trạng thái đề phòng, hai cánh mở ra tạo ra kình phong đập vào thành động vang lên tiếng ba ba, cũng lưu lại trên đó vài cái rãnh nông sâu không đồng nhất.
Ba đạo thanh quang từ sâu trong sơn động giống như tia chớp bay ra, hóa thành ba con yêu thú cự ưng to khoảng mười trượng, nhoáng lên liền vây Lôi yêu vừa bước vào sơn động không lâu vào chính giữa.
Trong đó, một con thu lại hai cánh, thân hình giống như con thoi trực tiếp đánh tới Liệt Chấn Thiên, mà móng vuốt to lớn, bén nhọn chụp vào đầu gã.
Hai con khác thì thò cái mỏ ra, đồng thời hướng vào hai mắt Lôi yêu mổ xuống, tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.
“Hừ!”
Đối diện với công kích xuất kỳ bất ý, nhanh như tia sét như vậy thì Lôi Yêu chỉ hừ lạnh một tiếng, cánh tay vung lên, trong lòng bàn tay vang lên tiếng sấm, lại đảo ngược tay lại, một đạo lôi cầu ngưng tụ, từ lòng bàn tay bắn ra.
“Phanh” một tiếng nổ vang!
Lôi cầu màu tím nổ tung giữa không trung, từ đó bắn ra hơn mười đạo tử mang cực nhỏ, trong nháy mắt hóa thành một tấm lưới màu tím hướng không trung mở ra, bao vây toàn bộ lấy ba con Liệt Phong điêu vào trong.
Ba con Liệt Phong Điêu lúc này thân hình trì trệ, thấy vậy thì hung quang trong mắt lóe lên, hai cánh vỗ mạnh, vô số lông vũ màu xanh trắng hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén bắn ra, nhao nhao đụng vào lưới điện màu tím.
Một hồi âm thanh “Ầm ầm” bạo liệt truyền ra, tử mang cùng thanh quang đan vào nhau, từng hồi sấm sét cùng tiếng rít đồng thời vang lên.
Nhưng lưới điện màu tím chỉ loang loáng tử mang ở bên ngoài đã cản lại được phân nửa công kích của lông vũ, tiếp tục đánh sâu vào phía trong.
Còn hơn trăm cái lông vũ xanh trắng xen nhau lách qua khe hở lưới điện màu tím kích bắn tới Liệt Chấn Thiên.
Liệt Chấn Liên hời hợt phất tay áo lên, một đạo hào quang tử sắc cuốn một cái ngăn cản hết đám lông vũ rồi phát thần thức quan sát động tĩnh bên trong động.
Lúc này Liễu Minh đang trốn sau một tảng đá lớn cách đó không xa, thỉnh thoảng có luồng thần thức đảo qua nên hắn không dám nhúc nhích tẹo nào, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Khi lưới điện màu tím dần dần thu nhỏ lại, không gian Liệt phong điêu vùng vẫy càng lúc càng nhỏ lại, mắt nó lộ ra thần sắc không cam lòng xen lẫn vẻ kinh sợ, tiếng hót tiếng kêu càng thêm sắc nhọn.
Đột nhiên, ba cái thanh sắc trường linh trên đầu ba con Liệt phong điêu đều dựng đứng. Sau khi thanh quang hiện lên đều tróc khỏi đầu rồi rơi xuống. Chúng hóa thành chín mũi tên sắc bén vô cùng. Những tiếng vèo vèo vang lên, chúng thẳng tới lưới điện màu tím.
Một hồi ầm ầm nổ vang!
Chín mũi tên đụng vào lưới điện màu tím thì nổ tung, từ đó bắn ra hơn mười đạo phong nhận thanh sắc rồi hóa thành những đường thanh tuyến bắn ra thẳng tắp.
Lưới điện màu tím nhìn như kinh người nhưng bị những thanh tuyến rậm rạp chằng chịt lóe lên mở ra một cái động lớn.
Những trường linh này tương thông với Tinh Nguyên huyết mạch trong cơ thể Liệt Phong điêu, một khi thoát thể thì có uy năng cực kỳ kinh người nhưng mỗi một cái lông không biết phải nuôi dưỡng bao nhiêu năm mới có thể dài ra đến vậy cho nên sẽ không vận dụng trong trường hợp đơn giản. Hiện tại vì muốn thoát khỏi lưới điện màu tím của Lôi Yêu mà cắn răng thúc dục toàn bộ một lần.
Sau một khắc ba con Liệt Phong điêu có khí tức yếu đuối kêu lên một tiếng sắc nhọn rồi đập loạn hai cánh muốn phi ra khỏi lưới điện màu tím.
“Mơ tưởng!” Sát ý trong mắt Lôi Yêu lóe lên, năm ngón tay giơ lên ngang hông, một tầng tử sắc điện quang bao trùm toàn bộ bàn tay. Y vung bàn tay lên, những tiếng sấm vang lên, ba đạo tử sắc hồ quang từ bàn tay kích xạ ra, chúng hung hăng bổ tới chỗ ba con Liệt Phong điêu đang muốn xông ra khỏi lưới điện.
“Vù” những tiếng xé gió vang lên, ba đạo tử ti lóe lên bắn thẳng vào thân ba con Liệt Phong điêu.
Những tiếng đì đùng một hồi, thân hình Liệt phong điêu bỗng cứng đờ, sau đó là ba tiếng xé gió truyền tới, ba đạo tử sắc lôi quang to bằng cổ tay kích thẳng vào bụng ba con này.
Ba tiếng nổ vang lên!
Thân hình khổng lồ của ba con Liệt Phong điêu bị đánh văng ra ngoài, trên thân chúng hiện vết thương cực lớn xung quanh cháy đen, một mùi khét lẹt tỏa ra.
Ba con yêu thú cảnh giới Chân Đan đứng trước mặt Lôi Yêu quả thực không chịu nổi một kích.
Hai con Liệt Phong điêu đâm vào vách núi, rơi xuống phía dưới. Một con Liệt phong điêu toàn thân cháy đen hẳn không còn sống nữa văng tới chỗ hắc thạch chồng chất, vừa đúng chỗ Liễu Minh đang trốn.
Trong lòng Liễu Minh tính toán rất nhanh, hắn biết không có khả năng trốn được nữa bèn vận kim quang lóe lên, tế ra Nguyên Linh phi kiếm. Kiếm khí màu vàng bốc lên bao bọc lấy hắn rồi tháo chạy ra ngoài động.
“Tiểu bối nhân tộc, chịu chết đi!”
Trong nháy mắt Nguyên Linh phi kiếm xuất hiện, Liệt Chấn Thiên lập tức phát hiện ra. Y hét lớn một tiếng, tử quang toàn thân cuốn một cái hóa thành một đạo tử mang đuổi theo, từ đó cũng bay ra một bàn tay tử sắc khổng lồ chừng hơn mười trượng. Nó phi tới với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Liễu Minh còn chưa bay qua cửa động thì bàn tay tử sắc khổng lồ lóe lên đã xuất hiện trên đỉnh đầu, nó vỗ xuống.
Liễu Minh cảm thấy một luồng áp lực mênh mông làm cho bản thân không thể thở nổi, sắc mặt cuồng biến, pháp lực toàn thân ngưng tụ lại, hắc khí quanh người cuồn cuộn bốc lên kèm những tiếng long ngâm hổ gầm. Chúng hóa thành bốn con vụ long và bốn con vụ hổ nghênh đón.
“Bình” một tiếng trầm đục!
Bốn con vụ long và bốn con vụ hổ chỉ khẽ đụng vào bàn tay tử sắc khổng lồ liền nhao nhao trở thành một mảng sương mù đen sì tràn ngập bên trong động. Bàn tay tử sắc khổng lồ chỉ khẽ ngừng lại rồi xuyên qua màn khói đen đập thẳng vào Liễu Minh.
Thừa dịp bị trì hoãn một lát, hai tay Liễu Minh mờ đi, một dải lụa linh quang đủ loại màu sắc tụ cả tới bàn tay tử sắc như vạn sông ra biển.
Linh quang này là bảy tám chục phù lục công kích cao giai các loại như hằng hà Hỏa xà phù, kim ti phù, băng thương phù.
Những phù lục này biến thành hỏa diễm phô thiên cái địa, quang đoàn băng thương, lôi kích nhao nhao giữa không trung đón lấy tử sắc cự chưởng.
Trong những tiếng ầm ầm bạo liệt, bàn tay tử sắc cuối cùng không đỡ nổi, ầm ầm tan nát.
Sắc mặt Liệt Chấn Thiên trở nên cực kì khó coi. Y giận dữ quát lên một tiếng, tử quang toàn thân lóe lên trực tiếp áp tới.
Kết quả là sương mù màu đen tràn ngập trong động như vô cùng vô tận lại như có linh tính, nó xoay tròn nuốt lấy thân hình của y làm cho toàn bộ biến thành hắc quang đen sì như mực.
Rõ ràng là Liễu Minh thúc giục thần thông Minh Ngục.
Nhưng không gian Minh Ngục chỉ giữ vững trong thời gian một lần thở đã bị vô số tử sắc lôi quang phá ra.
Sau một khắc, toàn thân Lôi Yêu là điện quang tử sắc chói lòa, y bay ra trông như lôi thần giáng thế, sắc mặt lạnh lùng, hai mắt đỏ rực tản mát ra cảm giác mênh mông mờ mịt không thể địch nổi. Tràng diện cực kỳ đáng sợ.
“Yêu Mông …” Liễu Minh nội tâm khẽ động, phi kiếm dưới chân liền chuyển hướng, lượn qua trùng vân ngăn trở phía trước.
Mà ngay sau đó, độn quang màu tím phía sau đuổi đến, vừa vặn lao thẳng vào đám linh trùng phía trước.
Phía trong điện quang màu tím liền hiện lên một hồi điện quang lập lòe, đâm thẳng vào bên trong hắc vân, một hồi “Đùng đùng” truyền ra, theo đó là một lượng lớn thi thể linh mông ào ào rớt xuống.
“Hắc hắc, tiểu bối, muốn dựa vào mấy con phá trùng yêu thú để thoát khỏi lão phu, đúng là tâm si vọng tưởng.”
Sau mấy hơi thở công phu về sau, Liệt Chấn Thiên biến thành độn quang màu tím từ trong mây đen gào thét lao ra, cười lạnh lùng, âm thanh phát ra như chuông lớn.
Liệt Chấn Thiên sở dĩ nghĩ như vậy cũng là bình thường, nhưng Liễu Minh sở dĩ tiến vào sơn mạch Trư Long, cũng không chỉ như vậy.
Gần nửa ngày sau, hai người đã tiến vào sâu bên trong sơn mạch Trư Long, Liễu Minh lại bí mật dẫn theo Liệt Chấn Thiên đuổi theo một phương hướng.
Liệt Chấn Thiên tuy rằng Liễu Minh hành động có chút cổ quái nhưng vẫn không hề do dự thúc giục Huyết Độn đuổi theo, dù sao với tu vi Thiện Tượng, chẳng lẽ lại sợ thủ đoạn của Liễu Minh.
Cảm thấy huyết khí phía sau ngày càng đậm đặc, Liễu Minh liền thúc giục sinh ra một đôi cánh bằng thịt, độn tốc tăng lên đổi theo một hướng khác.
Rất nhanh, một ngọn núi đen kịt xuất hiện trước mặt Liễu Minh, bên dưới có một cửa động đen kịt rộng tầmmười trượng.
“Quả nhiên không có sai, đúng là chỗ này rồi.” Tâm niệm Liễu Minh vừa động, bỗng nhiên dừng lại. Trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ.
Lúc trước trên đường phi hành, hắn lấy ra tinh huyết của Thanh Ngưu yêu Chân Đan cảnh vẽ lên người, cuối cùng hao tốn gần nửa bình tinh huyết, thành công vẽ ra đồ đằng “Xa hoạn.”
Trong miệng hắn lẩm bẩm, đồ đằng bí thuật nổi lên, một đạo hư ảnh Thanh Ngưu từ trên thân thể lóe lên, phát ra tiếng gào rú sau đó dung nhập vào cơ thể, khí tức trên người dần trở nên như có như không.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn liền thu lại phi kiếm, hóa thân thành một đạo hắc quang nhàn nhạt, vô thanh vô tức tiềm nhập vào sơn động, sào huyệt của yêu thú.
Trong huyệt động đen kịt, Liễu Minh thả ra thần thức, cần thận từng li từng tí đi vào phía trong.
Gần nửa thời gian một chén trà về sau, hắn im ắng đi đến lòng núi, thần thức quét qua liền phát hiện ra ba con yêu cầm Liệt Phong điêu trưởng thành.
Giờ phút này, ba con yêu cầm đang nằm sấp, nghỉ ngơi trên một đống cỏ khô.
Ba con Liệt Phong điêu này có ngoại hình cực giống với Cự Ưng, mỗi con đều to khoảng mười trượng. Trên người mỗi con đều tỏa ra khí tức cực kỳ kinh người, một đôi cánh cực lớn có lông màu xanh trắng đan chéo vào nhau, đỉnh đầu có ba bó lông dài rủ xuống phía sau, con ngươi trong đôi mắt chuyển động, bắn ra từng đạo lục quang âm hàn, dị thường sắc bén.
Mà bốn phía Liệt Phong điêu thì rậm rạp chằng chịt xương trắng, tản ra ánh sáng âm u, lấp lánh, từ khung xương lớn nhỏ thì có thể đoán đây là xương của một yêu thú cực kì to lớn.
Lúc trước hắn cùng bọn Ngô Khuê đi đến sào huyệt của Ngũ Quang Phong Hậu để săn giết Phong Hậu, đã từng nghe Hoa Thanh Ảnh đề cập đến. Nơi này có ba con yêu thú Chân Đan cảnh trường kỳ chiếm giữ, hung mãnh hiếu chiến, nhưng mà cũng không biết rõ ràng là Liệt Phong Điêu.
Lúc ấy Liễu Minh cũng có chút tò mò, tùy tiện hỏi vài câu cho nên cũng biết đại khái vị trí.
Lại nói, cái đồ đằng vô danh này có tác dụng ẩn nấp, quả thật là tinh diệu, dưới tình huồng cẩn thận từng li từng tí của Liễu Minh, mấy con Liệt Phong Điêu Chân Đan cảnh này không hề phát giác.
Liễu Minh yên lặng, không phát ra tiếng động đi vào một chỗ hẻo lánh trong sơn động, sau đó thúc giục đồ đằng, nấp đằng sau một đống đá đen sì, khí tức không chút nào tản ra.
Kết quả không đến nửa khắc sau, một đạo tử mang giống như sấm sét lóe lên xuất hiện ngoài sơn động, không chút nào chần chờ lao vào bên trong.
Vài tiếng réo rắt vang lên!
Trong động, Liệt Phong điêu lập tức phát hiện Lôi Yêu xâm lấn, lông vũ dựng đứng lên lộ ra trạng thái đề phòng, hai cánh mở ra tạo ra kình phong đập vào thành động vang lên tiếng ba ba, cũng lưu lại trên đó vài cái rãnh nông sâu không đồng nhất.
Ba đạo thanh quang từ sâu trong sơn động giống như tia chớp bay ra, hóa thành ba con yêu thú cự ưng to khoảng mười trượng, nhoáng lên liền vây Lôi yêu vừa bước vào sơn động không lâu vào chính giữa.
Trong đó, một con thu lại hai cánh, thân hình giống như con thoi trực tiếp đánh tới Liệt Chấn Thiên, mà móng vuốt to lớn, bén nhọn chụp vào đầu gã.
Hai con khác thì thò cái mỏ ra, đồng thời hướng vào hai mắt Lôi yêu mổ xuống, tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.
“Hừ!”
Đối diện với công kích xuất kỳ bất ý, nhanh như tia sét như vậy thì Lôi Yêu chỉ hừ lạnh một tiếng, cánh tay vung lên, trong lòng bàn tay vang lên tiếng sấm, lại đảo ngược tay lại, một đạo lôi cầu ngưng tụ, từ lòng bàn tay bắn ra.
“Phanh” một tiếng nổ vang!
Lôi cầu màu tím nổ tung giữa không trung, từ đó bắn ra hơn mười đạo tử mang cực nhỏ, trong nháy mắt hóa thành một tấm lưới màu tím hướng không trung mở ra, bao vây toàn bộ lấy ba con Liệt Phong điêu vào trong.
Ba con Liệt Phong Điêu lúc này thân hình trì trệ, thấy vậy thì hung quang trong mắt lóe lên, hai cánh vỗ mạnh, vô số lông vũ màu xanh trắng hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén bắn ra, nhao nhao đụng vào lưới điện màu tím.
Một hồi âm thanh “Ầm ầm” bạo liệt truyền ra, tử mang cùng thanh quang đan vào nhau, từng hồi sấm sét cùng tiếng rít đồng thời vang lên.
Nhưng lưới điện màu tím chỉ loang loáng tử mang ở bên ngoài đã cản lại được phân nửa công kích của lông vũ, tiếp tục đánh sâu vào phía trong.
Còn hơn trăm cái lông vũ xanh trắng xen nhau lách qua khe hở lưới điện màu tím kích bắn tới Liệt Chấn Thiên.
Liệt Chấn Liên hời hợt phất tay áo lên, một đạo hào quang tử sắc cuốn một cái ngăn cản hết đám lông vũ rồi phát thần thức quan sát động tĩnh bên trong động.
Lúc này Liễu Minh đang trốn sau một tảng đá lớn cách đó không xa, thỉnh thoảng có luồng thần thức đảo qua nên hắn không dám nhúc nhích tẹo nào, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Khi lưới điện màu tím dần dần thu nhỏ lại, không gian Liệt phong điêu vùng vẫy càng lúc càng nhỏ lại, mắt nó lộ ra thần sắc không cam lòng xen lẫn vẻ kinh sợ, tiếng hót tiếng kêu càng thêm sắc nhọn.
Đột nhiên, ba cái thanh sắc trường linh trên đầu ba con Liệt phong điêu đều dựng đứng. Sau khi thanh quang hiện lên đều tróc khỏi đầu rồi rơi xuống. Chúng hóa thành chín mũi tên sắc bén vô cùng. Những tiếng vèo vèo vang lên, chúng thẳng tới lưới điện màu tím.
Một hồi ầm ầm nổ vang!
Chín mũi tên đụng vào lưới điện màu tím thì nổ tung, từ đó bắn ra hơn mười đạo phong nhận thanh sắc rồi hóa thành những đường thanh tuyến bắn ra thẳng tắp.
Lưới điện màu tím nhìn như kinh người nhưng bị những thanh tuyến rậm rạp chằng chịt lóe lên mở ra một cái động lớn.
Những trường linh này tương thông với Tinh Nguyên huyết mạch trong cơ thể Liệt Phong điêu, một khi thoát thể thì có uy năng cực kỳ kinh người nhưng mỗi một cái lông không biết phải nuôi dưỡng bao nhiêu năm mới có thể dài ra đến vậy cho nên sẽ không vận dụng trong trường hợp đơn giản. Hiện tại vì muốn thoát khỏi lưới điện màu tím của Lôi Yêu mà cắn răng thúc dục toàn bộ một lần.
Sau một khắc ba con Liệt Phong điêu có khí tức yếu đuối kêu lên một tiếng sắc nhọn rồi đập loạn hai cánh muốn phi ra khỏi lưới điện màu tím.
“Mơ tưởng!” Sát ý trong mắt Lôi Yêu lóe lên, năm ngón tay giơ lên ngang hông, một tầng tử sắc điện quang bao trùm toàn bộ bàn tay. Y vung bàn tay lên, những tiếng sấm vang lên, ba đạo tử sắc hồ quang từ bàn tay kích xạ ra, chúng hung hăng bổ tới chỗ ba con Liệt Phong điêu đang muốn xông ra khỏi lưới điện.
“Vù” những tiếng xé gió vang lên, ba đạo tử ti lóe lên bắn thẳng vào thân ba con Liệt Phong điêu.
Những tiếng đì đùng một hồi, thân hình Liệt phong điêu bỗng cứng đờ, sau đó là ba tiếng xé gió truyền tới, ba đạo tử sắc lôi quang to bằng cổ tay kích thẳng vào bụng ba con này.
Ba tiếng nổ vang lên!
Thân hình khổng lồ của ba con Liệt Phong điêu bị đánh văng ra ngoài, trên thân chúng hiện vết thương cực lớn xung quanh cháy đen, một mùi khét lẹt tỏa ra.
Ba con yêu thú cảnh giới Chân Đan đứng trước mặt Lôi Yêu quả thực không chịu nổi một kích.
Hai con Liệt Phong điêu đâm vào vách núi, rơi xuống phía dưới. Một con Liệt phong điêu toàn thân cháy đen hẳn không còn sống nữa văng tới chỗ hắc thạch chồng chất, vừa đúng chỗ Liễu Minh đang trốn.
Trong lòng Liễu Minh tính toán rất nhanh, hắn biết không có khả năng trốn được nữa bèn vận kim quang lóe lên, tế ra Nguyên Linh phi kiếm. Kiếm khí màu vàng bốc lên bao bọc lấy hắn rồi tháo chạy ra ngoài động.
“Tiểu bối nhân tộc, chịu chết đi!”
Trong nháy mắt Nguyên Linh phi kiếm xuất hiện, Liệt Chấn Thiên lập tức phát hiện ra. Y hét lớn một tiếng, tử quang toàn thân cuốn một cái hóa thành một đạo tử mang đuổi theo, từ đó cũng bay ra một bàn tay tử sắc khổng lồ chừng hơn mười trượng. Nó phi tới với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Liễu Minh còn chưa bay qua cửa động thì bàn tay tử sắc khổng lồ lóe lên đã xuất hiện trên đỉnh đầu, nó vỗ xuống.
Liễu Minh cảm thấy một luồng áp lực mênh mông làm cho bản thân không thể thở nổi, sắc mặt cuồng biến, pháp lực toàn thân ngưng tụ lại, hắc khí quanh người cuồn cuộn bốc lên kèm những tiếng long ngâm hổ gầm. Chúng hóa thành bốn con vụ long và bốn con vụ hổ nghênh đón.
“Bình” một tiếng trầm đục!
Bốn con vụ long và bốn con vụ hổ chỉ khẽ đụng vào bàn tay tử sắc khổng lồ liền nhao nhao trở thành một mảng sương mù đen sì tràn ngập bên trong động. Bàn tay tử sắc khổng lồ chỉ khẽ ngừng lại rồi xuyên qua màn khói đen đập thẳng vào Liễu Minh.
Thừa dịp bị trì hoãn một lát, hai tay Liễu Minh mờ đi, một dải lụa linh quang đủ loại màu sắc tụ cả tới bàn tay tử sắc như vạn sông ra biển.
Linh quang này là bảy tám chục phù lục công kích cao giai các loại như hằng hà Hỏa xà phù, kim ti phù, băng thương phù.
Những phù lục này biến thành hỏa diễm phô thiên cái địa, quang đoàn băng thương, lôi kích nhao nhao giữa không trung đón lấy tử sắc cự chưởng.
Trong những tiếng ầm ầm bạo liệt, bàn tay tử sắc cuối cùng không đỡ nổi, ầm ầm tan nát.
Sắc mặt Liệt Chấn Thiên trở nên cực kì khó coi. Y giận dữ quát lên một tiếng, tử quang toàn thân lóe lên trực tiếp áp tới.
Kết quả là sương mù màu đen tràn ngập trong động như vô cùng vô tận lại như có linh tính, nó xoay tròn nuốt lấy thân hình của y làm cho toàn bộ biến thành hắc quang đen sì như mực.
Rõ ràng là Liễu Minh thúc giục thần thông Minh Ngục.
Nhưng không gian Minh Ngục chỉ giữ vững trong thời gian một lần thở đã bị vô số tử sắc lôi quang phá ra.
Sau một khắc, toàn thân Lôi Yêu là điện quang tử sắc chói lòa, y bay ra trông như lôi thần giáng thế, sắc mặt lạnh lùng, hai mắt đỏ rực tản mát ra cảm giác mênh mông mờ mịt không thể địch nổi. Tràng diện cực kỳ đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.