Quyển 4 - Chương 481: Long Nhan Phỉ
Vong Ngữ
11/12/2016
Tuy rằng đã sớm dự liệu nhưng lúc này Liễu Minh vẫn cảm thấy máu huyết trong cơ thể trở nên sôi sục. Đồng thời, tại các
kinh mạch mà linh khí thuộc tính mộc đã bão hòa sau đó không ngừng va
chạm lại càng truyền đến từng trận đau đớn, cảm giác giống như bên trong cơ thể đang bị vô số lưỡi đao nhỏ không ngừng cắt vào.
Liễu Minh bị linh khí thuộc tính mộc vô cùng nồng đậm bao phủ. Khuôn mặt bắt đầu lộ ra vẻ thống khổ, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu che kín vầng trán. Hắn quát khẽ một tiếng sau đó giơ tay bắt quyết, trên người liền nổi lên khí đen cuồn cuộn. Dưới âm thanh nổ vang đùng đùng, cơ thể hắn lập tức căng phồng lên, mình mẩy tứ chi run rẩy, từng sợi gân xanh lồi lên trên da thịt.
Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh trong nháy mắt liền lưu chuyển nhanh gấp mấy lần, linh khí trong cơ thể dưới sự dẫn dắt của hắn không ngừng dung nhập vào bên trong linh hải rồi từ từ biến thành pháp lực. Sau vài chu thiên, thân thể và kinh mạch của hắn đã chậm rãi thích ứng với độ dày linh khí ở nơi đây.
“Mộc linh khí thật nồng đậm, nếu như tu sĩ Ngưng Dịch cảnh thông thường đến nơi này, hơi vô ý một tí chỉ sợ nếu không phải chống đỡ không nổi bạo thể chết thì cũng bị Mộc hóa mà tẩu hỏa nhập ma.” Liễu Minh thờ dài một hơi lẩm bẩm thì thào.
Dưới tình huống hắn tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, lại thêm vào thân thể mạnh mẽ hơn so với tu sĩ bình thường mới có thể lập tức thích ứng với linh huyệt ngũ đẳng này, nếu đổi lại là linh huyệt tứ đẳng chỉ sợ hắn cũng không có dễ dàng như vậy.
Liễu Minh trong lòng đã có quyết định, lúc này mới nhìn xem hoàn cảnh đại khái ở bên trong động. Huyệt động này cũng không phải được xây từ đất đá bình thường. Những bức tường bốn phía, kể cả mặt đất đều có màu xanh thẫm, hơn nữa ở trên còn được khắc ấn một ít linh văn huyền ảo lóe lên linh quang nhàn nhạt. Liễu Minh quét thần thức qua, bất ngờ phát hiện những bức tường này vậy mà đều là linh thạch thuộc tính Mộc có phẩm chất không thấp. Bốn phương tám hướng bên trong huyệt động đều là loại linh thạch này, chỉ có chính giữa ở trên nóc lộ ra ánh sáng giống như một con đường nối thẳng với ngoại giới. Nhưng mà con đường này dường như lại bị một đạo kết giới vô hình ngăn cản. Không gian bên trong ngoại trừ có một cái bồ đoàn được bày ở trong góc cũng không bài trí thêm gì cả.
Liễu Minh thấy thế trong lòng khẽ động khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt điều tức. Gần nửa canh giờ trôi qua, hắn mới mở hai mắt ra, trong đôi mắt chớp lóe thanh mang. Hắn phất tay lấy Hư Không Trúc từ trong Tu Di Loa ra, đặt ngang trước người.
Thanh trúc này vừa xuất hiện lập tức khiến cho linh khí thuộc tính mộc ở bốn phía trở nên xao động, liên tục hội tụ về phía món bảo vật này, mà linh văn ngũ sắc đang lóe lên bên trên thanh trúc so với ở ngoại giới lại càng thêm ngưng thực vài phần.
Sắc mặt Liễu Minh có chút ngưng trọng, sau khi hít một hơi thật sâu liền duỗi một ngón tay điểm về phía thanh trúc. Lập tức đoạn Hư Không Trúc dài hơn một thước lơ lửng bay lên rồi dừng lại ở trước ngực hắn. Ngón tay nhanh chóng bắt quyết sau đó hắn há mồm phun ra một cỗ tinh khí nhao nhao chui vào bên trong Hư Không Trúc. Linh văn ngũ sắc bên ngoài thanh trúc màu bạc này phát ra hào quang càng sáng hơn rồi sau đó bắt đầu tự động nhúc nhích. Liễu Minh thấy vậy trong miệng lẩm bẩm niệm chú, hắc khí bên ngoài cơ thể không ngừng chuyển động, đồng thời mười ngón tay nhanh chóng biến hóa. Từng loại bí pháp huyền ảo liên tiếp đánh lên thanh trúc màu bạc khiến nó chậm rãi xoay tròn…
Một ngày sau.
Lúc này đoạn Hư Không Trúc ở trước mắt Liễu Minh không ngờ càng trở nên trong suốt, những linh văn nhiều màu sắc đang nhúc nhích ở bên ngoài cũng trở nên mơ hồ.
Liễu Minh bỗng rung tay áo lấy ra một cái bình ngọc màu trắng, tay hắn khẽ vẫy, lập tức bên trong bay ra một viên đan dược màu xanh biếc. Hắn hé miệng nuốt viên đan này vào, chỉ thấy tốc độ linh khí thuộc tính mộc tụ tập vào cơ thể bỗng chốc nhanh hơn vài phần. Đồng thời pháp quyết trong tay lần nữa biến hóa. Ở bên trong đoạn trúc đang xoay tròn chậm rãi hiện ra một sợi tơ bạc trong suốt nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy. Sợi tơ dưới sự bao bọc của mộc linh khí chậm rãi như sương khói dung nhập vào cơ thể hắn.
Bên trong đan điền của Liễu Minh, theo sợi tơ bạc trong suốt không ngừng tiến vào, một ít kiếm khí cực kì yếu ớt còn sót lại lúc tự bạo Thái Cương Kiếm Phôi bắt đầu chậm rãi hội tụ trở lại, ngưng kết thành một cái hư ảnh tiểu kiếm bị tàn phá.
Liễu Minh quét thần thức qua, thấy tình hình này, lập tức dựa theo Thái Cương Kiếm Quyết mà chia tinh thần lực thành từng luồng nhỏ, cẩn thận từng li từng tí khống chế pháp lực lưu động, dẫn đạo tơ bạc trong suốt không ngừng quấn quanh hư ảnh tiểu kiếm.
Hư ảnh tiểu kiếm tiếp xúc với tơ bạc tựa hồ theo bản năng liền bắt đầu thôn phệ từng phần một, mà cứ mỗi một phần tơ bạc bị thôn phệ, hư ảnh tiểu kiếm lại càng thêm rõ ràng. Theo sự dung nhập không ngừng của sợi tơ bạc trong suốt, hư ảnh tiểu kiếm không trọn vẹn bắt đầu được bổ khuyết liên tục, bắt đầu tản ra ánh sáng bạc chói lọi.
Sáu ngày sau, Liễu Minh vẫn bảo trì tư thế này như cũ, pháp quyết trong miệng cũng không thay đổi chút nào. Bất quá đoạn trúc màu bạc trước người hắn đã trở nên ảm đạm không ít, mà sợi tơ ngân sắc từ đó trồi ra cũng mảnh đi vài phần. Bên trong linh hải họ Liễu, hư ảnh tiểu kiếm vốn là màu bạc, lúc này lại trở thành nhiều màu sắc đan xen, như có như không.
Qua thêm năm ngày, tiểu kiếm trong đan điền của Liễu Minh đã hoàn toàn biến thành trong suốt, chỉ có lúc chuyển động mới có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng năm màu phát ra.
Đột nhiên một tiếng “Phanh” vang lên.
Nương theo một sợi tơ bạc cuối cùng trồi ra từ Hư Không Trúc, đoạn trúc bạc vốn dĩ lập lòe ánh sáng năm màu hoàn toàn biến thành một thanh trúc xanh trụi lủi, ánh sáng cũng lóe lên rồi tắt lịm. Pháp quyết trong miệng Liễu Minh vẫn không hề dừng lại, dựa theo Thái Cương Kiếm Quyết mà khống chế pháp lực vận chuyển bên trong linh hải.
Lại qua hai ngày nữa, bên trong linh hải của hắn bỗng phát ra một tiếng kiếm vang réo rắt. Một bóng kiếm dài gần một tấc như ẩn như hiện trôi nổi bất định ở trong linh hải. Lúc này âm thanh niệm chú trong miệng Liễu Minh mới ngừng lại. Hắn quét thần thức đảo qua cơ thể sau đó mỉm cười. Tu Di kiếm phôi này cuối cùng cũng luyện thành, sau này chỉ cần dùng pháp lực ân cần chăm sóc là được.
Dựa theo điển tịch, kiếm phôi chi linh một khi quán chú vào bên trong kiếm thể, tu thành linh khí bổn mệnh là có thể đến vô ảnh đi vô tung, khiến cho địch nhân khó lòng phòng bị. Khuyết điểm duy nhất đó là cái kiếm phôi này bởi vì không đi theo chính đạo nên tiêu tốn linh lực để đào tạo cũng nhiều hơn bình thường, hơn nữa sau khi uy lực tăng lên đến một mức nhất định sẽ khó có thể tăng thêm. Nhưng mà nếu so sánh với việc không cách nào luyện thành nguyên linh phi kiếm, bước vào con đường kiếm tu, một chút thiếu hụt này cũng không tính là bao.
Liễu Minh im lặng ăn vào mấy viên đan dược đồng thời lấy ra hai viên linh thạch rồi tiếp tục đả tọa khôi phục pháp lực. Hơn mười ngày liên tục cô đọng kiếm phôi khiến cho pháp lực cùng với thể lực của hắn đều tiêu hao không ít. Vì vậy thừa dịp nơi này linh khí nồng đậm hơn nữa cũng còn chút thời gian, hắn tự nhiên muốn nhanh chóng khôi phục pháp lực.
Một ngày sau, kỳ hạn sử dụng linh huyệt đã đến, Liễu Minh chợt cảm thấy vách tường ở bốn phía lóe lên hào quang, sau đó một cái quang trận lăng không hiện ra, tiếp đó cảnh vật xung quanh liền trở nên mơ hồ, cuối cùng hắn xuất hiện ở bên trong Ngũ Hành Điện. Hắn hơi ngẩn ngơ một tí sau đó đi đến thiên sảnh, rời khỏi Ngũ Hành Điện, bay về phía Phiêu Hồng Viện. Không bao lâu, Liễu Minh đã ở trong động phủ của mình. Hắn lập tức nằm lên giường đá, lăn đùng ra ngủ. Nửa tháng này, vì cô đọng kiếm phôi, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều vô cùng mệt mỏi, tự nhiên cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi cho thật tốt. Hắn nằm ngủ khoảng chừng chưa bao lâu, bên ngoài cửa lại truyền đến một âm thanh nữ tử dễ nghe:
“Liễu sư đệ vậy mà đã hồi phủ rồi, Long Nhan Phỉ của Phiêu Miểu Phong đặc biệt đến bái phỏng!”
“Cái gì, là đệ tử nội môn?” Liễu Minh nghe thấy lời này liền cả kinh, lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Một lát sau, hắn mang theo một chút khó hiểu mà mở cửa động phủ. Chỉ thấy đứng bên ngoài là một nữ tử trẻ tuối mặc một chiếc váy màu tím nhạt, bộ dạng chừng mười tám mười chín tuổi, mũi quỳnh môi đào, gương mặt như tranh vẽ.
“Tại hạ chính là Liễu Minh, không biết sư tỷ là…”
Liễu Minh quét thần niệm qua, lập tức nhìn ra tu vi của đối phương là Ngưng Dịch hậu kỳ. Người này còn trẻ tuổi như vậy mà đã trở thành đệ tử nội môn, rõ ràng chính là loại có thiên tư hơn người nên được một vị phong chủ nào đó thu vào môn hạ. Hắn lúc này không dám coi thường, chắp tay thi lễ. Cô gái này vừa thấy Liễu Minh đi ra, trước tiên đôi mắt đẹp chớp lên, sau đó nghe được hắn khai báo họ tên mới mỉm cười nói:
“Liễu sư đệ, thực sự là tốt rồi! Ngươi nên biết vì gặp ngươi mà trước sau ta đã chạy đến Phiêu Hồng Viện mấy lần. Nói ra, sư đệ cùng với Long gia chúng ta tại Ngân Tuyền cốc cũng có quan hệ sâu xa.”
“Lời này của Long sư tỷ có ý là…” Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên khẽ giật mình.
Tục truyền, những đệ tử nội môn này đều ẩn tu ít khi lộ diện, bình thường khó có thể nhìn thấy thân ảnh của bọn họ. Hiện tại người này tìm tới tận cửa, lại còn nói đến đây tìm hắn, tự nhiên khiến cho họ Liễu có chút không hiểu nổi.
“Ta nghe nói Liễu sư đệ chính là đệ tử chân truyền của Lục Âm Chân Nhân bổn môn. Mà Lục Âm Chân Nhân lại chính là tổ tiên của Long gia chúng ta, năm đó dưới biến cố phát sinh mà vẫn một mực trú tại hải ngoại chưa từng trở về. Liễu sư đệ đã từng là truyền nhân của tông môn do tổ tiên ta lập ra, đương nhiên có quan hệ sâu xa với Long gia chúng ta rồi.” Cô gái tự xưng Long Nhan Phỉ này thu vẻ tươi cười trên mặt lại, nghiêm nghị nói.
“Cái gì, sư tỷ chính là hậu nhân của Lục Âm tổ sư?” Liễu Minh nghe vậy tự nhiên cả kinh.
Hắn hôm nay sở dĩ có thể đến Thái Thanh Môn tu luyện, nguyên nhân hơn phân nửa là vì năm đó tình cờ gặp được một đám thần niệm của Lục Âm tổ sư, dưới cơ duyên xảo hợp lại nhận được Long Hổ Minh Ngục Công và Thái Cương Kiếm Quyết. Mà giờ đây hắn đã gặp được hậu nhân của Lục Âm tổ sư, vốn dĩ hắn nên theo như yêu cầu lúc trước của Lục Âm, giao kiếm phôi chi linh cho đối phương mới đúng. Thế nhưng mọi chuyện không như mong muốn, kiếm phôi này vốn đã bị ma niệm sau khi đoạt xá dung hợp với kiếm phôi của hắn. Sau đó khi gặp phải Hải Yêu Hoàng ở Miết Nguyên đảo, vì tự bảo vệ bản thân mà hắn phải tự bạo kiếm phôi. Vì vậy, giờ đây gặp được hậu nhân của Lục Âm tổ sư, Liễu Minh có một chút cảm giác chột dạ, nhưng cũng may sắc mặt hắn lại không hề có biểu lộ nào khác thường.
Lúc này, Long Nhan Phỉ lại mở miệng nói:
“Hôm nay ta đến đây thật ra là được tổ mẫu dặn dò phải tận tai nghe được tình hình của tổ tiên khi lưu lạc ở hải ngoại, mong rằng sư đệ thành toàn.” Cô gái tuyệt sắc này suy nghĩ một chút sau đó chậm rãi nói ra.
Liễu Minh bị linh khí thuộc tính mộc vô cùng nồng đậm bao phủ. Khuôn mặt bắt đầu lộ ra vẻ thống khổ, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu che kín vầng trán. Hắn quát khẽ một tiếng sau đó giơ tay bắt quyết, trên người liền nổi lên khí đen cuồn cuộn. Dưới âm thanh nổ vang đùng đùng, cơ thể hắn lập tức căng phồng lên, mình mẩy tứ chi run rẩy, từng sợi gân xanh lồi lên trên da thịt.
Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh trong nháy mắt liền lưu chuyển nhanh gấp mấy lần, linh khí trong cơ thể dưới sự dẫn dắt của hắn không ngừng dung nhập vào bên trong linh hải rồi từ từ biến thành pháp lực. Sau vài chu thiên, thân thể và kinh mạch của hắn đã chậm rãi thích ứng với độ dày linh khí ở nơi đây.
“Mộc linh khí thật nồng đậm, nếu như tu sĩ Ngưng Dịch cảnh thông thường đến nơi này, hơi vô ý một tí chỉ sợ nếu không phải chống đỡ không nổi bạo thể chết thì cũng bị Mộc hóa mà tẩu hỏa nhập ma.” Liễu Minh thờ dài một hơi lẩm bẩm thì thào.
Dưới tình huống hắn tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, lại thêm vào thân thể mạnh mẽ hơn so với tu sĩ bình thường mới có thể lập tức thích ứng với linh huyệt ngũ đẳng này, nếu đổi lại là linh huyệt tứ đẳng chỉ sợ hắn cũng không có dễ dàng như vậy.
Liễu Minh trong lòng đã có quyết định, lúc này mới nhìn xem hoàn cảnh đại khái ở bên trong động. Huyệt động này cũng không phải được xây từ đất đá bình thường. Những bức tường bốn phía, kể cả mặt đất đều có màu xanh thẫm, hơn nữa ở trên còn được khắc ấn một ít linh văn huyền ảo lóe lên linh quang nhàn nhạt. Liễu Minh quét thần thức qua, bất ngờ phát hiện những bức tường này vậy mà đều là linh thạch thuộc tính Mộc có phẩm chất không thấp. Bốn phương tám hướng bên trong huyệt động đều là loại linh thạch này, chỉ có chính giữa ở trên nóc lộ ra ánh sáng giống như một con đường nối thẳng với ngoại giới. Nhưng mà con đường này dường như lại bị một đạo kết giới vô hình ngăn cản. Không gian bên trong ngoại trừ có một cái bồ đoàn được bày ở trong góc cũng không bài trí thêm gì cả.
Liễu Minh thấy thế trong lòng khẽ động khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt điều tức. Gần nửa canh giờ trôi qua, hắn mới mở hai mắt ra, trong đôi mắt chớp lóe thanh mang. Hắn phất tay lấy Hư Không Trúc từ trong Tu Di Loa ra, đặt ngang trước người.
Thanh trúc này vừa xuất hiện lập tức khiến cho linh khí thuộc tính mộc ở bốn phía trở nên xao động, liên tục hội tụ về phía món bảo vật này, mà linh văn ngũ sắc đang lóe lên bên trên thanh trúc so với ở ngoại giới lại càng thêm ngưng thực vài phần.
Sắc mặt Liễu Minh có chút ngưng trọng, sau khi hít một hơi thật sâu liền duỗi một ngón tay điểm về phía thanh trúc. Lập tức đoạn Hư Không Trúc dài hơn một thước lơ lửng bay lên rồi dừng lại ở trước ngực hắn. Ngón tay nhanh chóng bắt quyết sau đó hắn há mồm phun ra một cỗ tinh khí nhao nhao chui vào bên trong Hư Không Trúc. Linh văn ngũ sắc bên ngoài thanh trúc màu bạc này phát ra hào quang càng sáng hơn rồi sau đó bắt đầu tự động nhúc nhích. Liễu Minh thấy vậy trong miệng lẩm bẩm niệm chú, hắc khí bên ngoài cơ thể không ngừng chuyển động, đồng thời mười ngón tay nhanh chóng biến hóa. Từng loại bí pháp huyền ảo liên tiếp đánh lên thanh trúc màu bạc khiến nó chậm rãi xoay tròn…
Một ngày sau.
Lúc này đoạn Hư Không Trúc ở trước mắt Liễu Minh không ngờ càng trở nên trong suốt, những linh văn nhiều màu sắc đang nhúc nhích ở bên ngoài cũng trở nên mơ hồ.
Liễu Minh bỗng rung tay áo lấy ra một cái bình ngọc màu trắng, tay hắn khẽ vẫy, lập tức bên trong bay ra một viên đan dược màu xanh biếc. Hắn hé miệng nuốt viên đan này vào, chỉ thấy tốc độ linh khí thuộc tính mộc tụ tập vào cơ thể bỗng chốc nhanh hơn vài phần. Đồng thời pháp quyết trong tay lần nữa biến hóa. Ở bên trong đoạn trúc đang xoay tròn chậm rãi hiện ra một sợi tơ bạc trong suốt nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy. Sợi tơ dưới sự bao bọc của mộc linh khí chậm rãi như sương khói dung nhập vào cơ thể hắn.
Bên trong đan điền của Liễu Minh, theo sợi tơ bạc trong suốt không ngừng tiến vào, một ít kiếm khí cực kì yếu ớt còn sót lại lúc tự bạo Thái Cương Kiếm Phôi bắt đầu chậm rãi hội tụ trở lại, ngưng kết thành một cái hư ảnh tiểu kiếm bị tàn phá.
Liễu Minh quét thần thức qua, thấy tình hình này, lập tức dựa theo Thái Cương Kiếm Quyết mà chia tinh thần lực thành từng luồng nhỏ, cẩn thận từng li từng tí khống chế pháp lực lưu động, dẫn đạo tơ bạc trong suốt không ngừng quấn quanh hư ảnh tiểu kiếm.
Hư ảnh tiểu kiếm tiếp xúc với tơ bạc tựa hồ theo bản năng liền bắt đầu thôn phệ từng phần một, mà cứ mỗi một phần tơ bạc bị thôn phệ, hư ảnh tiểu kiếm lại càng thêm rõ ràng. Theo sự dung nhập không ngừng của sợi tơ bạc trong suốt, hư ảnh tiểu kiếm không trọn vẹn bắt đầu được bổ khuyết liên tục, bắt đầu tản ra ánh sáng bạc chói lọi.
Sáu ngày sau, Liễu Minh vẫn bảo trì tư thế này như cũ, pháp quyết trong miệng cũng không thay đổi chút nào. Bất quá đoạn trúc màu bạc trước người hắn đã trở nên ảm đạm không ít, mà sợi tơ ngân sắc từ đó trồi ra cũng mảnh đi vài phần. Bên trong linh hải họ Liễu, hư ảnh tiểu kiếm vốn là màu bạc, lúc này lại trở thành nhiều màu sắc đan xen, như có như không.
Qua thêm năm ngày, tiểu kiếm trong đan điền của Liễu Minh đã hoàn toàn biến thành trong suốt, chỉ có lúc chuyển động mới có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng năm màu phát ra.
Đột nhiên một tiếng “Phanh” vang lên.
Nương theo một sợi tơ bạc cuối cùng trồi ra từ Hư Không Trúc, đoạn trúc bạc vốn dĩ lập lòe ánh sáng năm màu hoàn toàn biến thành một thanh trúc xanh trụi lủi, ánh sáng cũng lóe lên rồi tắt lịm. Pháp quyết trong miệng Liễu Minh vẫn không hề dừng lại, dựa theo Thái Cương Kiếm Quyết mà khống chế pháp lực vận chuyển bên trong linh hải.
Lại qua hai ngày nữa, bên trong linh hải của hắn bỗng phát ra một tiếng kiếm vang réo rắt. Một bóng kiếm dài gần một tấc như ẩn như hiện trôi nổi bất định ở trong linh hải. Lúc này âm thanh niệm chú trong miệng Liễu Minh mới ngừng lại. Hắn quét thần thức đảo qua cơ thể sau đó mỉm cười. Tu Di kiếm phôi này cuối cùng cũng luyện thành, sau này chỉ cần dùng pháp lực ân cần chăm sóc là được.
Dựa theo điển tịch, kiếm phôi chi linh một khi quán chú vào bên trong kiếm thể, tu thành linh khí bổn mệnh là có thể đến vô ảnh đi vô tung, khiến cho địch nhân khó lòng phòng bị. Khuyết điểm duy nhất đó là cái kiếm phôi này bởi vì không đi theo chính đạo nên tiêu tốn linh lực để đào tạo cũng nhiều hơn bình thường, hơn nữa sau khi uy lực tăng lên đến một mức nhất định sẽ khó có thể tăng thêm. Nhưng mà nếu so sánh với việc không cách nào luyện thành nguyên linh phi kiếm, bước vào con đường kiếm tu, một chút thiếu hụt này cũng không tính là bao.
Liễu Minh im lặng ăn vào mấy viên đan dược đồng thời lấy ra hai viên linh thạch rồi tiếp tục đả tọa khôi phục pháp lực. Hơn mười ngày liên tục cô đọng kiếm phôi khiến cho pháp lực cùng với thể lực của hắn đều tiêu hao không ít. Vì vậy thừa dịp nơi này linh khí nồng đậm hơn nữa cũng còn chút thời gian, hắn tự nhiên muốn nhanh chóng khôi phục pháp lực.
Một ngày sau, kỳ hạn sử dụng linh huyệt đã đến, Liễu Minh chợt cảm thấy vách tường ở bốn phía lóe lên hào quang, sau đó một cái quang trận lăng không hiện ra, tiếp đó cảnh vật xung quanh liền trở nên mơ hồ, cuối cùng hắn xuất hiện ở bên trong Ngũ Hành Điện. Hắn hơi ngẩn ngơ một tí sau đó đi đến thiên sảnh, rời khỏi Ngũ Hành Điện, bay về phía Phiêu Hồng Viện. Không bao lâu, Liễu Minh đã ở trong động phủ của mình. Hắn lập tức nằm lên giường đá, lăn đùng ra ngủ. Nửa tháng này, vì cô đọng kiếm phôi, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều vô cùng mệt mỏi, tự nhiên cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi cho thật tốt. Hắn nằm ngủ khoảng chừng chưa bao lâu, bên ngoài cửa lại truyền đến một âm thanh nữ tử dễ nghe:
“Liễu sư đệ vậy mà đã hồi phủ rồi, Long Nhan Phỉ của Phiêu Miểu Phong đặc biệt đến bái phỏng!”
“Cái gì, là đệ tử nội môn?” Liễu Minh nghe thấy lời này liền cả kinh, lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Một lát sau, hắn mang theo một chút khó hiểu mà mở cửa động phủ. Chỉ thấy đứng bên ngoài là một nữ tử trẻ tuối mặc một chiếc váy màu tím nhạt, bộ dạng chừng mười tám mười chín tuổi, mũi quỳnh môi đào, gương mặt như tranh vẽ.
“Tại hạ chính là Liễu Minh, không biết sư tỷ là…”
Liễu Minh quét thần niệm qua, lập tức nhìn ra tu vi của đối phương là Ngưng Dịch hậu kỳ. Người này còn trẻ tuổi như vậy mà đã trở thành đệ tử nội môn, rõ ràng chính là loại có thiên tư hơn người nên được một vị phong chủ nào đó thu vào môn hạ. Hắn lúc này không dám coi thường, chắp tay thi lễ. Cô gái này vừa thấy Liễu Minh đi ra, trước tiên đôi mắt đẹp chớp lên, sau đó nghe được hắn khai báo họ tên mới mỉm cười nói:
“Liễu sư đệ, thực sự là tốt rồi! Ngươi nên biết vì gặp ngươi mà trước sau ta đã chạy đến Phiêu Hồng Viện mấy lần. Nói ra, sư đệ cùng với Long gia chúng ta tại Ngân Tuyền cốc cũng có quan hệ sâu xa.”
“Lời này của Long sư tỷ có ý là…” Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên khẽ giật mình.
Tục truyền, những đệ tử nội môn này đều ẩn tu ít khi lộ diện, bình thường khó có thể nhìn thấy thân ảnh của bọn họ. Hiện tại người này tìm tới tận cửa, lại còn nói đến đây tìm hắn, tự nhiên khiến cho họ Liễu có chút không hiểu nổi.
“Ta nghe nói Liễu sư đệ chính là đệ tử chân truyền của Lục Âm Chân Nhân bổn môn. Mà Lục Âm Chân Nhân lại chính là tổ tiên của Long gia chúng ta, năm đó dưới biến cố phát sinh mà vẫn một mực trú tại hải ngoại chưa từng trở về. Liễu sư đệ đã từng là truyền nhân của tông môn do tổ tiên ta lập ra, đương nhiên có quan hệ sâu xa với Long gia chúng ta rồi.” Cô gái tự xưng Long Nhan Phỉ này thu vẻ tươi cười trên mặt lại, nghiêm nghị nói.
“Cái gì, sư tỷ chính là hậu nhân của Lục Âm tổ sư?” Liễu Minh nghe vậy tự nhiên cả kinh.
Hắn hôm nay sở dĩ có thể đến Thái Thanh Môn tu luyện, nguyên nhân hơn phân nửa là vì năm đó tình cờ gặp được một đám thần niệm của Lục Âm tổ sư, dưới cơ duyên xảo hợp lại nhận được Long Hổ Minh Ngục Công và Thái Cương Kiếm Quyết. Mà giờ đây hắn đã gặp được hậu nhân của Lục Âm tổ sư, vốn dĩ hắn nên theo như yêu cầu lúc trước của Lục Âm, giao kiếm phôi chi linh cho đối phương mới đúng. Thế nhưng mọi chuyện không như mong muốn, kiếm phôi này vốn đã bị ma niệm sau khi đoạt xá dung hợp với kiếm phôi của hắn. Sau đó khi gặp phải Hải Yêu Hoàng ở Miết Nguyên đảo, vì tự bảo vệ bản thân mà hắn phải tự bạo kiếm phôi. Vì vậy, giờ đây gặp được hậu nhân của Lục Âm tổ sư, Liễu Minh có một chút cảm giác chột dạ, nhưng cũng may sắc mặt hắn lại không hề có biểu lộ nào khác thường.
Lúc này, Long Nhan Phỉ lại mở miệng nói:
“Hôm nay ta đến đây thật ra là được tổ mẫu dặn dò phải tận tai nghe được tình hình của tổ tiên khi lưu lạc ở hải ngoại, mong rằng sư đệ thành toàn.” Cô gái tuyệt sắc này suy nghĩ một chút sau đó chậm rãi nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.