Quyển 4 - Chương 541: Ma Huyền Tông và Âu Dương thế gia
Vong Ngữ
11/12/2016
Giá thị trường của Tinh Phách Phấn chỉ vào khoảng
sáu bảy mươi vạn mà thôi. Có điều bởi vì vật ấy cực kỳ hiếm thấy cho nên có thể bán mắc hơn một hai chục vạn cũng là rất bình thường, nhưng mà
một trăm vạn linh thạch rõ ràng có chút quá mắc, gần như là ngang với
giá của một kiện Cực phẩm Linh khí.
"Triệu Đại sư ra giá một trăm vạn linh thạch, còn có ai ra giá cao hơn không?" Vẻ mặt của gã trung niên trắng trẻo lộ vẻ mừng rỡ hô.
"Một trăm mười vạn linh thạch!" Liễu Minh thản nhiên hô lên.
Đa số người trong hội trường đều không thể tin nhìn về phía Liễu Minh, không ít người cũng ngẩng đầu lên.
"Một trăm hai mươi vạn linh thạch! Vị đạo hữu này, vật ấy đối với lão phu có tác dụng lớn, mong rằng có thể cho lão phu chút mặt mũi." Lão giả họ Triệu quay đầu liếc nhìn Liễu Minh, lông mày nhíu lại nói.
"Vậy sao, nhưng tiếc rằng tại hạ cũng nhất quyết phải có vật ấy, nói không chừng cũng chỉ có thể tranh giành với đại sư một hồi rồi. Một trăm năm mươi vạn linh thạch!" Liễu Minh kiên quyết nói, đồng thời thoáng cái lại tăng thêm ba mươi vạn linh thạch.
Trong tràng xôn xao một mảnh, không ít ánh mắt giật mình nhìn về phía Liễu Minh. Ánh mắt lão giả họ Triệu cũng hiện một chút vẻ kinh ngạc, nhưng lại chậm rãi ngồi xuống, sau nửa ngày cũng không hề tăng giá nữa. Hiển nhiên mặc dù là với vốn liếng của lão, cũng không muốn mua một món tài liệu với giá vượt xa gấp đôi bình thường.
"Vị đạo hữu này ra giá một trăm năm mươi vạn linh thạch, còn ai ra giá cao hơn sao?" Trung niên trắng trẻo lại mừng rỡ trong lòng, lúc này ánh mắt lại nhìn quanh toàn trường, đặt biệt ngừng một chút trên người lão giả họ Triệu.
"Như vậy, phần Tinh Phách Phấn này sẽ thuộc về vị đạo hữu kia." Nhìn thấy lão giả không có ý lại ra giá, trung niên trắng trẻo liền hô ba lượt, sau đó rút cuộc gõ một cái nói.
Đến lúc này Liễu Minh mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng nếu như vẫn còn có người tiếp tục tăng giá, hắn nhất định sẽ theo đến cùng, nhưng mà nếu thực sự phải hao tốn nhiều Linh Thạch như vậy mà nói, tự nhiên cũng cảm thấy thịt đau rồi. Chỉ chốc lát sau đã có người hầu đi tới dẫn hắn vào một cái phòng nhỏ bên cạnh hội trường, đồng thời cũng có một gã thị nữ áo bào trắng bưng một cái hộp ngọc đựng Tinh Phách Phấn đưa tới. Liễu Minh sảng khoái thanh toán Linh Thạch, mở ra hộp ngọc nhìn kỹ một chút, quả nhiên là giống hệt với những miêu tả trên điển tịch, độ tinh khiết cũng vô cùng cao. Hắn nhẹ gật đầu thoả mãn, lật tay cất kỹ nó đi, sau đó nhanh chóng quay về hội trường. Cứ như vậy, mục đích hàng đầu khiến hắn tham gia đại hội đấu giá xem như đã hoàn thành.
Lúc này trên thân Liễu Minh còn khoảng chừng ba trăm năm mươi vạn Linh Thạch, kế tiếp nếu như lại có bảo vật nào đó vừa ý liền có thể thỏa thích đấu giá. Thời gian tiếp theo, vật phẩm đấu giá là một ít đan dược thích hợp cho Ngưng Dịch kỳ, Hóa Tinh kỳ sử dụng, cũng xuất hiện một ít Linh thú trưởng thành đã thuần dưỡng tốt. Trong đó có một con Hỏa Nhĩ Thử khiến cho Liễu Minh vừa ý, loại Linh thú này có khứu giác linh mẫn cực kỳ, có sở trường đào đất đào hang và tìm kiếm thiên tài địa bảo, là một cái Tầm Bảo Thử. Đáng tiếc còn chưa đợi Liễu Minh chen vào ra giá đã lập tức bị một cô gái áo đen dùng một cái giá cao là năm mươi vạn Linh Thạch mua mất, khiến hắn có chút á khẩu.
Lại qua thời gian chừng một bữa cơm, một gã nam tử ngăm đen ở bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy đi lên đài cao, đồng thời lật tay lấy ra một cái hộp ngọc sau đó mở nó ra, bên trong thình lình chứa đựng bốn viên châu màu vàng, cũng đặt ở trên đài đấu giá. Sau đó, thân hình nam tử ngăm đen nhoáng một cái, lại lần nữa trở về dưới đài cao. Lúc này trung niên trắng trẻo lại ho nhẹ một tiếng rồi nói:
"Chư vị, khiến cho mọi người đợi lâu. Thứ muốn tiến hành đấu giá tiếp theo, chính là những bảo vật trọng điểm của lần đấu giá đại hội này, món đầu tiên chính là bốn đầu Khôi Lỗi Giáp Sĩ này."
Trung niên trắng trẻo vừa nói vừa thò tay cầm lên một viên châu ném đi, lập tức có quầng sáng màu vàng lóe lên, trên đài cao xuất hiện một con Kim Giáp Khôi Lỗi cao hơn một trượng, tiếp theo trong miệng lẩm bẩm, một tay bấm niệm pháp quyết hư không điểm về phía con Khôi Lỗi này một cái. Chỉ thấy một cái phù văn màu vàng kim từ trong tay gã bắn ra, lóe lên chui vào chỗ mi tâm của Kim Giáp Khôi Lỗi. Lập tức trên thân giáp sĩ toát ra một cỗ kim quang sáng ngời, một cỗ Linh áp khổng lồ bỗng nhiên bộc phát. Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt không khỏi hiện lên một chút kinh ngạc, dựa theo khí thế này, xem ra con Kim Giáp Khôi Lỗi này dường như đã có thực lực cỡ Ngưng Dịch hậu kỳ. Chỉ thấy tay chân của Kim Giáp Khôi Lỗi khẽ động, thân hình sau một cái mơ hồ, ngay sau đó đã như thiểm điện xuất hiện ở ngoài mấy trượng, đảo một quyền vào không khí.
"Ô...ô...n...g!" Trong không khí lập tức vang lên âm thanh ông ông.
Một đạo quyền kình vô hình từ trong cơ thể nó xuyên ra, nương theo một tiếng xùy, trong không khí tạo ra một đạo sóng khí màu trắng dài hơn mười trượng. Kim Giáp Khôi Lỗi lại khẽ động, vậy mà có thể phát sau mà đến trước, chạy tới phía trước của đạo sóng khí kia, quay người đánh ra một quyền. Hai đạo quyền kình ầm ầm chạm vào nhau, sau một tiếng nổ mạnh nặng nề, lẫn nhau triệt tiêu. Kim Giáp Khôi Lỗi mang theo một đạo tàn ảnh, chợt lóe lên, lại trở về bên cạnh trung niên trắng trẻo. Toàn bộ quá trình nhanh như thiểm điện, hầu như là trong nháy mắt liền hoàn thành rồi. Trong hội trường, không ít tu sĩ nhìn thấy tình hình này đều lộ ra vẻ kinh ngạc, thực lực của con Khôi Lỗi này mạnh đủ để khiến cho người xem mà lòng cực kỳ thèm thuồng.
"Chư vị, bốn đầu Khôi Lỗi này xuất xứ từ Thiên Công Tông, một trong Tứ Đại Thái Tông. Mọi người cũng đều thấy được, một một đầu Khôi Lỗi Giáp Sĩ này đều có thực lực Ngưng Dịch hậu kỳ cường đại, tốc độ càng là nhanh như sét đánh, đã hoàn toàn khắc phục khuyết điểm chậm chạp ù lì của Khôi Lỗi giáp sĩ. Càng hiếm thấy đó là dưới sự liên hợp của bốn đầu giáp sĩ này, có thể bày bố một bộ trận pháp Tứ Tượng, đủ để đối kháng với tu sĩ Hóa Tinh sơ kỳ mà không rơi vào thế yếu chút nào." Trung niên trắng trẻo thừa dịp vẻ kinh sợ trên mặt mọi người hơi giảm đi, lại tung ra một tràng lời giới thiệu.
Mà tu sĩ dưới trận nghe vậy, có người đã lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ.
"Nhưng mà, muốn điều khiển bốn đầu Khôi Lỗi, Tinh Thần lực tiêu hao cũng kinh người phi thường, vượt xa so với khống chế những Khôi Lỗi khác. Cho nên mong rằng chư vị đạo hữu nên cân nhắc trước khi quyết định. Tiếp theo bắt đầu đấu giá, bốn đầu Khôi Lỗi Giáp Sĩ, giá quy định là hai trăm vạn Linh Thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn!" Trung niên trắng trẻo chậm rãi nhắc nhở một câu, lập tức tuyên bố bắt đầu đấu giá.
"Giá quy định hai trăm vạn Linh Thạch!"
Không ít người nghe được con số này, đều cảm thấy nhụt chí. Đối với tu sĩ mà nói, cho dù là cùng cực cả đời cũng không nhất định có thể trong một lần lấy ra nhiều Linh Thạch như vậy. Mà một ít thế gia tông phái loại nhỏ, nếu muốn lấy ra hai trăm vạn Linh Thạch cũng phải táng gia bại sản, bán đi không ít của cải mới được. Nhưng mà những người này mua không nổi, đương nhiên cũng có những người khác mua nổi.
"Hai trăm Vạn Linh thạch!" Lập tức đã có khách tham gia mở miệng kêu giá, ra giá là một thiếu nữ mặc áo tím ngồi trong gian phòng khách quý phía Tây, người vẫn một mực im lặng từ lúc mở màn đến bây giờ.
"Hai trăm hai mươi vạn!" Âm thanh nâng giá đến từ một chỗ ghế ngồi khác.
"Hai trăm năm mươi vạn!" Lần này lại là thiếu niên mặc áo xanh lúc trước, hắn bỗng nhiên quay sang một gã đại hán tựa như cột điện ở một bên làm cái ám hiệu, đại hán lập tức gật gật đầu bước lên hai bước.
"Bộ này Khôi Lỗi Giáp Sĩ là thứ mà thiếu gia nhà ta bắt buộc phải có, mong rằng các vị đạo hữu nể mặt." Vừa dứt lời, trong rạp lập tức mơ hồ lộ ra một cỗ hắc viêm ngập trời, dường như biến ảo thành một cái hư ảnh cự mãng có hai cánh trên lưng.
Mà dưới cỗ khí thế cuồng bạo này, toàn bộ ghế ngồi lại rung động lắc lư dường như những chiếc lá rơi trong gió.
"Là cường giả Hóa Tinh kỳ, đây là Huyền Thiên Mãng của Ma Huyền Tông."
Lúc này đã có người nhận ra hư ảnh cự mãng mà đại hán thả ra, đồng nghẹn ngào thốt lên. Lập tức toàn bộ đại sảnh tầng một đều yên tĩnh.
"Hai trăm tám mươi vạn!" Một âm thanh đột ngột lại vang lên từ nơi hẻo lánh, đúng là Liễu Minh.
Bộ Khôi Lỗi giáp sĩ này cũng khiến cho hắn rất là động tâm, nếu có thể mua được mà mang theo bên người, chẳng khác nào tùy thân mang theo một vị cao thủ Hóa Tinh kỳ, chiến lực tăng lên không ít. Về phần cần có tinh thần lực cường đại để điều khiển cùng với những uy hiếp của thiếu niên áo xanh, hắn chẳng thèm lo lắng chút nào. Sắc mặt của thiếu niên áo xanh trở nên xanh mét, xuyên qua những ghế ngồi mà nhìn Liễu Minh phía dưới, trong mắt hiện lên một tia sát cơ.
"Khanh khách, Ma Huyền Tông các ngươi đã quen hoành hành ngang trong hang ổ, thế nhưng mà chẳng lẽ còn muốn ỷ thế hiếp người ở nơi này? Tiếc rằng người ta không nể mặt bọn ngươi." Âm thanh nũng nịu như chuông bạc từ trong phòng khách quý đối diện truyền ra ngoài, trong lời nói tràn đầy ý châm chọc.
Thiếu niên mặc áo bào xanh nghe vậy, gương mặt bất chợt dữ tợn, lại quay sang nhìn nhìn đại hán đang bị hắc diễm quấn quanh thân ở bên cạnh. Sau một khắc, trên không trung của hàng ghế ngồi có hắc viêm đột nhiên bộc phát, một cỗ Linh áp lực như thực chất lập tức dồn ép về phía phòng khách quý ở hướng đối diện. Cùng lúc đó, lão giả mặc áo bào xanh bên cạnh thiếu nữ áo tím lại cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái, lại bỗng nhiên xuất hiện trên không trung của hàng ghế ngồi, đồng thời run tay áo lên, lập tức trên người tràn ra khí tức thâm sâu như biển.
"Oành" một tiếng trầm đục.
Hai cỗ Linh áp khổng lồ mãnh liệt đụng vào nhau trên không trung, toàn bộ không gian đột nhiên run lên, những kẻ tu vi hơi yếu trong hội trường lập tức bị Linh áp tràn ra vừa chạm vào, có chút cảm giác hầu như hít thở không thông. Liễu Minh thấy vậy, hai mắt nhíu lại, bằng vào thân thể cường hãn cùng với một thân Pháp lực tinh thuần của hắn, thật cũng không có bị ảnh hưởng quá lớn. Mà đúng lúc này, một cỗ khí tức càng thêm hùng vĩ mạnh mẽ chen vào trong lốc xoáy, thoáng cái tách rời hai cỗ Linh áp kia ra. Phía sau đài cao, lão giả mi trắng từ đầu đến giờ đều nhìn như buồn ngủ, đôi mắt bỗng nhiên hé mở ra một chút.
"Hai vị, đấu giá đại hội lần này là dựa vào tài lực mà tranh chấp, trong quá trình nghiêm cấm động thủ đấu pháp, đây chỉ là một lần cảnh cáo, nếu như tái phạm, kính xin hai vị lập tức rời sân!" Lão giả mi trắng nhẹ nhàng chậm rãi nói ra, nhưng ý cảnh cáo trong lời nói bất kể là ai đều có thể hiểu được.
"Kiều lão, được rồi." Thiếu nữ mặc áo bào tím nhẹ giọng nói một câu.
Lúc này lão giả mặc áo bào xanh mới hừ lạnh một tiếng, chậm rãi thu liễm khí tức trên thân. Mà ở bên kia tràn đầy hắc viêm, cũng dần dần tiêu thất.
"Ồ, lại là cung phụng của Âu Dương gia, bát đại thế gia tu luyện của Nhân tộc Trung Châu. Đúng là Kiều Tự Nhất, vị Luyện Đan Đại Sư Hóa Tinh kỳ danh khí không nhỏ kia." Trong một cái ghế ngồi ở phía sườn đông, nho sinh trung niên của Hạo Nhiên Thư Viện bình yên mà ngồi, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người của lão giả mặc áo bào xanh, không khỏi toát ra vẻ giật mình.
"Ma Huyền Tông, Âu Dương thế gia, không thể tưởng được bọn hắn cũng tới tham gia náo nhiệt tại loại địa phương nhỏ như Trường Dương phường thị này." Nho sinh thanh niên ở một bên lắc đầu, có chút buồn bực nói.
"Tình hình như vậy xảy ra cũng không kỳ lạ cho lắm. Hai thế lực lớn này vốn là kẻ địch của nhau, bởi vậy gặp nhau cũng không thể nào vừa mắt đấy." Vẻ kinh sợ trên nét mặt của nho sinh trung niên vừa phai nhạt đi, lại cười lạnh một tiếng nói.
"Thiên Hội Thương Minh thật đúng là không thể khinh thường, vậy mà có thể tìm ra được Khôi Lỗi giáp sĩ của Thiên Công Tông. Sư thúc, bộ Khôi Lỗi này tinh diệu như thế, chúng ta có cần phải cạnh tranh một chút không?" Nho sinh thanh niên không có hứng thú đối với sự tranh đấu của hai thế lực lớn, nhưng mà lại một mực bị Khôi Lỗi Giáp Sĩ trên đài cao hấp dẫn ánh mắt.
"Không cần, giá cả của bộ Khôi Lỗi này quá cao, đối với ta mà nói cũng không quá thực dụng, hay là thôi đi." Nho sinh trung niên thản nhiên nói.
"Triệu Đại sư ra giá một trăm vạn linh thạch, còn có ai ra giá cao hơn không?" Vẻ mặt của gã trung niên trắng trẻo lộ vẻ mừng rỡ hô.
"Một trăm mười vạn linh thạch!" Liễu Minh thản nhiên hô lên.
Đa số người trong hội trường đều không thể tin nhìn về phía Liễu Minh, không ít người cũng ngẩng đầu lên.
"Một trăm hai mươi vạn linh thạch! Vị đạo hữu này, vật ấy đối với lão phu có tác dụng lớn, mong rằng có thể cho lão phu chút mặt mũi." Lão giả họ Triệu quay đầu liếc nhìn Liễu Minh, lông mày nhíu lại nói.
"Vậy sao, nhưng tiếc rằng tại hạ cũng nhất quyết phải có vật ấy, nói không chừng cũng chỉ có thể tranh giành với đại sư một hồi rồi. Một trăm năm mươi vạn linh thạch!" Liễu Minh kiên quyết nói, đồng thời thoáng cái lại tăng thêm ba mươi vạn linh thạch.
Trong tràng xôn xao một mảnh, không ít ánh mắt giật mình nhìn về phía Liễu Minh. Ánh mắt lão giả họ Triệu cũng hiện một chút vẻ kinh ngạc, nhưng lại chậm rãi ngồi xuống, sau nửa ngày cũng không hề tăng giá nữa. Hiển nhiên mặc dù là với vốn liếng của lão, cũng không muốn mua một món tài liệu với giá vượt xa gấp đôi bình thường.
"Vị đạo hữu này ra giá một trăm năm mươi vạn linh thạch, còn ai ra giá cao hơn sao?" Trung niên trắng trẻo lại mừng rỡ trong lòng, lúc này ánh mắt lại nhìn quanh toàn trường, đặt biệt ngừng một chút trên người lão giả họ Triệu.
"Như vậy, phần Tinh Phách Phấn này sẽ thuộc về vị đạo hữu kia." Nhìn thấy lão giả không có ý lại ra giá, trung niên trắng trẻo liền hô ba lượt, sau đó rút cuộc gõ một cái nói.
Đến lúc này Liễu Minh mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng nếu như vẫn còn có người tiếp tục tăng giá, hắn nhất định sẽ theo đến cùng, nhưng mà nếu thực sự phải hao tốn nhiều Linh Thạch như vậy mà nói, tự nhiên cũng cảm thấy thịt đau rồi. Chỉ chốc lát sau đã có người hầu đi tới dẫn hắn vào một cái phòng nhỏ bên cạnh hội trường, đồng thời cũng có một gã thị nữ áo bào trắng bưng một cái hộp ngọc đựng Tinh Phách Phấn đưa tới. Liễu Minh sảng khoái thanh toán Linh Thạch, mở ra hộp ngọc nhìn kỹ một chút, quả nhiên là giống hệt với những miêu tả trên điển tịch, độ tinh khiết cũng vô cùng cao. Hắn nhẹ gật đầu thoả mãn, lật tay cất kỹ nó đi, sau đó nhanh chóng quay về hội trường. Cứ như vậy, mục đích hàng đầu khiến hắn tham gia đại hội đấu giá xem như đã hoàn thành.
Lúc này trên thân Liễu Minh còn khoảng chừng ba trăm năm mươi vạn Linh Thạch, kế tiếp nếu như lại có bảo vật nào đó vừa ý liền có thể thỏa thích đấu giá. Thời gian tiếp theo, vật phẩm đấu giá là một ít đan dược thích hợp cho Ngưng Dịch kỳ, Hóa Tinh kỳ sử dụng, cũng xuất hiện một ít Linh thú trưởng thành đã thuần dưỡng tốt. Trong đó có một con Hỏa Nhĩ Thử khiến cho Liễu Minh vừa ý, loại Linh thú này có khứu giác linh mẫn cực kỳ, có sở trường đào đất đào hang và tìm kiếm thiên tài địa bảo, là một cái Tầm Bảo Thử. Đáng tiếc còn chưa đợi Liễu Minh chen vào ra giá đã lập tức bị một cô gái áo đen dùng một cái giá cao là năm mươi vạn Linh Thạch mua mất, khiến hắn có chút á khẩu.
Lại qua thời gian chừng một bữa cơm, một gã nam tử ngăm đen ở bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy đi lên đài cao, đồng thời lật tay lấy ra một cái hộp ngọc sau đó mở nó ra, bên trong thình lình chứa đựng bốn viên châu màu vàng, cũng đặt ở trên đài đấu giá. Sau đó, thân hình nam tử ngăm đen nhoáng một cái, lại lần nữa trở về dưới đài cao. Lúc này trung niên trắng trẻo lại ho nhẹ một tiếng rồi nói:
"Chư vị, khiến cho mọi người đợi lâu. Thứ muốn tiến hành đấu giá tiếp theo, chính là những bảo vật trọng điểm của lần đấu giá đại hội này, món đầu tiên chính là bốn đầu Khôi Lỗi Giáp Sĩ này."
Trung niên trắng trẻo vừa nói vừa thò tay cầm lên một viên châu ném đi, lập tức có quầng sáng màu vàng lóe lên, trên đài cao xuất hiện một con Kim Giáp Khôi Lỗi cao hơn một trượng, tiếp theo trong miệng lẩm bẩm, một tay bấm niệm pháp quyết hư không điểm về phía con Khôi Lỗi này một cái. Chỉ thấy một cái phù văn màu vàng kim từ trong tay gã bắn ra, lóe lên chui vào chỗ mi tâm của Kim Giáp Khôi Lỗi. Lập tức trên thân giáp sĩ toát ra một cỗ kim quang sáng ngời, một cỗ Linh áp khổng lồ bỗng nhiên bộc phát. Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt không khỏi hiện lên một chút kinh ngạc, dựa theo khí thế này, xem ra con Kim Giáp Khôi Lỗi này dường như đã có thực lực cỡ Ngưng Dịch hậu kỳ. Chỉ thấy tay chân của Kim Giáp Khôi Lỗi khẽ động, thân hình sau một cái mơ hồ, ngay sau đó đã như thiểm điện xuất hiện ở ngoài mấy trượng, đảo một quyền vào không khí.
"Ô...ô...n...g!" Trong không khí lập tức vang lên âm thanh ông ông.
Một đạo quyền kình vô hình từ trong cơ thể nó xuyên ra, nương theo một tiếng xùy, trong không khí tạo ra một đạo sóng khí màu trắng dài hơn mười trượng. Kim Giáp Khôi Lỗi lại khẽ động, vậy mà có thể phát sau mà đến trước, chạy tới phía trước của đạo sóng khí kia, quay người đánh ra một quyền. Hai đạo quyền kình ầm ầm chạm vào nhau, sau một tiếng nổ mạnh nặng nề, lẫn nhau triệt tiêu. Kim Giáp Khôi Lỗi mang theo một đạo tàn ảnh, chợt lóe lên, lại trở về bên cạnh trung niên trắng trẻo. Toàn bộ quá trình nhanh như thiểm điện, hầu như là trong nháy mắt liền hoàn thành rồi. Trong hội trường, không ít tu sĩ nhìn thấy tình hình này đều lộ ra vẻ kinh ngạc, thực lực của con Khôi Lỗi này mạnh đủ để khiến cho người xem mà lòng cực kỳ thèm thuồng.
"Chư vị, bốn đầu Khôi Lỗi này xuất xứ từ Thiên Công Tông, một trong Tứ Đại Thái Tông. Mọi người cũng đều thấy được, một một đầu Khôi Lỗi Giáp Sĩ này đều có thực lực Ngưng Dịch hậu kỳ cường đại, tốc độ càng là nhanh như sét đánh, đã hoàn toàn khắc phục khuyết điểm chậm chạp ù lì của Khôi Lỗi giáp sĩ. Càng hiếm thấy đó là dưới sự liên hợp của bốn đầu giáp sĩ này, có thể bày bố một bộ trận pháp Tứ Tượng, đủ để đối kháng với tu sĩ Hóa Tinh sơ kỳ mà không rơi vào thế yếu chút nào." Trung niên trắng trẻo thừa dịp vẻ kinh sợ trên mặt mọi người hơi giảm đi, lại tung ra một tràng lời giới thiệu.
Mà tu sĩ dưới trận nghe vậy, có người đã lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ.
"Nhưng mà, muốn điều khiển bốn đầu Khôi Lỗi, Tinh Thần lực tiêu hao cũng kinh người phi thường, vượt xa so với khống chế những Khôi Lỗi khác. Cho nên mong rằng chư vị đạo hữu nên cân nhắc trước khi quyết định. Tiếp theo bắt đầu đấu giá, bốn đầu Khôi Lỗi Giáp Sĩ, giá quy định là hai trăm vạn Linh Thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn!" Trung niên trắng trẻo chậm rãi nhắc nhở một câu, lập tức tuyên bố bắt đầu đấu giá.
"Giá quy định hai trăm vạn Linh Thạch!"
Không ít người nghe được con số này, đều cảm thấy nhụt chí. Đối với tu sĩ mà nói, cho dù là cùng cực cả đời cũng không nhất định có thể trong một lần lấy ra nhiều Linh Thạch như vậy. Mà một ít thế gia tông phái loại nhỏ, nếu muốn lấy ra hai trăm vạn Linh Thạch cũng phải táng gia bại sản, bán đi không ít của cải mới được. Nhưng mà những người này mua không nổi, đương nhiên cũng có những người khác mua nổi.
"Hai trăm Vạn Linh thạch!" Lập tức đã có khách tham gia mở miệng kêu giá, ra giá là một thiếu nữ mặc áo tím ngồi trong gian phòng khách quý phía Tây, người vẫn một mực im lặng từ lúc mở màn đến bây giờ.
"Hai trăm hai mươi vạn!" Âm thanh nâng giá đến từ một chỗ ghế ngồi khác.
"Hai trăm năm mươi vạn!" Lần này lại là thiếu niên mặc áo xanh lúc trước, hắn bỗng nhiên quay sang một gã đại hán tựa như cột điện ở một bên làm cái ám hiệu, đại hán lập tức gật gật đầu bước lên hai bước.
"Bộ này Khôi Lỗi Giáp Sĩ là thứ mà thiếu gia nhà ta bắt buộc phải có, mong rằng các vị đạo hữu nể mặt." Vừa dứt lời, trong rạp lập tức mơ hồ lộ ra một cỗ hắc viêm ngập trời, dường như biến ảo thành một cái hư ảnh cự mãng có hai cánh trên lưng.
Mà dưới cỗ khí thế cuồng bạo này, toàn bộ ghế ngồi lại rung động lắc lư dường như những chiếc lá rơi trong gió.
"Là cường giả Hóa Tinh kỳ, đây là Huyền Thiên Mãng của Ma Huyền Tông."
Lúc này đã có người nhận ra hư ảnh cự mãng mà đại hán thả ra, đồng nghẹn ngào thốt lên. Lập tức toàn bộ đại sảnh tầng một đều yên tĩnh.
"Hai trăm tám mươi vạn!" Một âm thanh đột ngột lại vang lên từ nơi hẻo lánh, đúng là Liễu Minh.
Bộ Khôi Lỗi giáp sĩ này cũng khiến cho hắn rất là động tâm, nếu có thể mua được mà mang theo bên người, chẳng khác nào tùy thân mang theo một vị cao thủ Hóa Tinh kỳ, chiến lực tăng lên không ít. Về phần cần có tinh thần lực cường đại để điều khiển cùng với những uy hiếp của thiếu niên áo xanh, hắn chẳng thèm lo lắng chút nào. Sắc mặt của thiếu niên áo xanh trở nên xanh mét, xuyên qua những ghế ngồi mà nhìn Liễu Minh phía dưới, trong mắt hiện lên một tia sát cơ.
"Khanh khách, Ma Huyền Tông các ngươi đã quen hoành hành ngang trong hang ổ, thế nhưng mà chẳng lẽ còn muốn ỷ thế hiếp người ở nơi này? Tiếc rằng người ta không nể mặt bọn ngươi." Âm thanh nũng nịu như chuông bạc từ trong phòng khách quý đối diện truyền ra ngoài, trong lời nói tràn đầy ý châm chọc.
Thiếu niên mặc áo bào xanh nghe vậy, gương mặt bất chợt dữ tợn, lại quay sang nhìn nhìn đại hán đang bị hắc diễm quấn quanh thân ở bên cạnh. Sau một khắc, trên không trung của hàng ghế ngồi có hắc viêm đột nhiên bộc phát, một cỗ Linh áp lực như thực chất lập tức dồn ép về phía phòng khách quý ở hướng đối diện. Cùng lúc đó, lão giả mặc áo bào xanh bên cạnh thiếu nữ áo tím lại cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái, lại bỗng nhiên xuất hiện trên không trung của hàng ghế ngồi, đồng thời run tay áo lên, lập tức trên người tràn ra khí tức thâm sâu như biển.
"Oành" một tiếng trầm đục.
Hai cỗ Linh áp khổng lồ mãnh liệt đụng vào nhau trên không trung, toàn bộ không gian đột nhiên run lên, những kẻ tu vi hơi yếu trong hội trường lập tức bị Linh áp tràn ra vừa chạm vào, có chút cảm giác hầu như hít thở không thông. Liễu Minh thấy vậy, hai mắt nhíu lại, bằng vào thân thể cường hãn cùng với một thân Pháp lực tinh thuần của hắn, thật cũng không có bị ảnh hưởng quá lớn. Mà đúng lúc này, một cỗ khí tức càng thêm hùng vĩ mạnh mẽ chen vào trong lốc xoáy, thoáng cái tách rời hai cỗ Linh áp kia ra. Phía sau đài cao, lão giả mi trắng từ đầu đến giờ đều nhìn như buồn ngủ, đôi mắt bỗng nhiên hé mở ra một chút.
"Hai vị, đấu giá đại hội lần này là dựa vào tài lực mà tranh chấp, trong quá trình nghiêm cấm động thủ đấu pháp, đây chỉ là một lần cảnh cáo, nếu như tái phạm, kính xin hai vị lập tức rời sân!" Lão giả mi trắng nhẹ nhàng chậm rãi nói ra, nhưng ý cảnh cáo trong lời nói bất kể là ai đều có thể hiểu được.
"Kiều lão, được rồi." Thiếu nữ mặc áo bào tím nhẹ giọng nói một câu.
Lúc này lão giả mặc áo bào xanh mới hừ lạnh một tiếng, chậm rãi thu liễm khí tức trên thân. Mà ở bên kia tràn đầy hắc viêm, cũng dần dần tiêu thất.
"Ồ, lại là cung phụng của Âu Dương gia, bát đại thế gia tu luyện của Nhân tộc Trung Châu. Đúng là Kiều Tự Nhất, vị Luyện Đan Đại Sư Hóa Tinh kỳ danh khí không nhỏ kia." Trong một cái ghế ngồi ở phía sườn đông, nho sinh trung niên của Hạo Nhiên Thư Viện bình yên mà ngồi, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người của lão giả mặc áo bào xanh, không khỏi toát ra vẻ giật mình.
"Ma Huyền Tông, Âu Dương thế gia, không thể tưởng được bọn hắn cũng tới tham gia náo nhiệt tại loại địa phương nhỏ như Trường Dương phường thị này." Nho sinh thanh niên ở một bên lắc đầu, có chút buồn bực nói.
"Tình hình như vậy xảy ra cũng không kỳ lạ cho lắm. Hai thế lực lớn này vốn là kẻ địch của nhau, bởi vậy gặp nhau cũng không thể nào vừa mắt đấy." Vẻ kinh sợ trên nét mặt của nho sinh trung niên vừa phai nhạt đi, lại cười lạnh một tiếng nói.
"Thiên Hội Thương Minh thật đúng là không thể khinh thường, vậy mà có thể tìm ra được Khôi Lỗi giáp sĩ của Thiên Công Tông. Sư thúc, bộ Khôi Lỗi này tinh diệu như thế, chúng ta có cần phải cạnh tranh một chút không?" Nho sinh thanh niên không có hứng thú đối với sự tranh đấu của hai thế lực lớn, nhưng mà lại một mực bị Khôi Lỗi Giáp Sĩ trên đài cao hấp dẫn ánh mắt.
"Không cần, giá cả của bộ Khôi Lỗi này quá cao, đối với ta mà nói cũng không quá thực dụng, hay là thôi đi." Nho sinh trung niên thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.