Ma Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 320: Ma văn hiện thế

Vong Ngữ

14/05/2014

Về phần tinh thạch màu đen, bằng khí tức phát ra Liễu Minh đã biết đây là tinh hạch của ma mãng.

Đây là do hắc xà biến hóa trở lại thành lông chân của cự ma mà buông bỏ.

Mà chuyện hắn cần cuối cùng chính là sau khi trở về báo cáo công tác cho chưởng môn Nguyên Ma Môn.

Liễu Minh cẩn thận thu vật này lại, sau đó quét quá nhìn chung quanh thấy một đống mảnh vỡ màu đen.

Những mảnh vỡ này là cái hồ lô màu đen "Đan Cam" lúc trước phóng xuất ra và rơi xuống mà có, hôm nay tự nhiên nát không thể nát lại, tự nhiên không dùng được.

Liễu Minh dọc theo biên giới trận pháp bị hủy một nửa, lại đi qua ma túc của ma tộc này vài vòng, trong nội tâm không ngừng so sánh với bàn tay chống trời mà hắn từng nhìn thấy.

Trong lúc này ma túc nằm trong trận pháp không có cọng lông nào nhúc nhích cả, toàn bộ giống như tử vật.

Liễu Minh thấy tình hình này không khỏi nhướng mày.

Hắn không có từ ma túc cảm nhận được chút ma khí nào cả, chuyện này khác với cánh tay chống trời lúc trước.

Liễu Minh dừng bước lại, trong nội tâm nhanh chóng chuyển động, lật tay một cái và trong tay xuất hiện một cây châm nhỏ màu xanh.

Chính là hạ phẩm linh khí Bích Ảnh Châm.

Hắn hít sâu một hơi, ngón tay run lên, châm nhỏ hoa thành một đạo bích quang bắn ra ngoài, mục tiêu chính là lòng bàn chân không có lân phiến che chắn kia.

"Phanh" một tiếng.

Đột nhiên lông ở gần gang bàn chân biến hóa, nó biến cao vài trượng, sau đó khẽ động đánh bay Bích Ảnh Châm.

Liễu Minh thấy vậy sắc mặt hơi đổi. Lui ra sau hai bước, nhưng trong tay bấm pháp quyết càng dồn dập hơn.

Chỉ thấy Bích Ảnh Châm xoáy lên và đâm vào lòng bàn chân lần nữa, nhưng mà lần này tiếng xé gió vang lên, lập tức hóa thành mấy trăm đạo châm ảnh.

"Phốc" một tiếng.

Mà lông cứng đã biến hóa, nửa khúc trên bỗng nhiên khẽ đảo và biến thành cự mãng màu đen, há miệng ra phun một đạo hắc hà.

Bích mang bị hào quang cuốn lấy sau đó tán loạn yên diệt, sau đó chỉ còn lại một cây châm, lại bị cự mãng nhảy chồm lên nuốt vào trong bụng.

Liễu Minh đang bấm niệm pháp quyết thấy vậy sắc mặt trầm xuống.

Giờ phút này hắn đã mất đi liên hệ thần thức với Bích Ảnh Châm thần .

Nhưng mà trải qua lần giao thủ này hắn đã tìm hiểu đại khái thực lực của lông cứng rồi, đó là Ngưng Dịch Cảnh trung kỳ.

Sau khi hắc xà nuôt Bích Ảnh Châm cũng không có biến thành lông cứng, ngược lại cái đầu phát ra âm thanh "Tê tê", gắt gao nhìn thẳng vào Liễu Minh.

Liễu Minh hai mắt nhíu lại, trong tay pháp quyết biến đổi. Lúc này ánh sáng màu xanh rậm rạp hiện ra, nhanh chóng ngưng kết ra hơn mười đạo phong nhận.

- Đi!

Tay áo của hắn cuốn tới, quát khẽ một tiếng, lúc này phong nhận trước người đánh tới con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ cực kỳ tức giận. Đột nhiên nó huyễn hóa ra mười cái đầu, mỗi đầu đều há miệng ra nuốt lấy phong nhận vào trong bụng.

Sau khi mười con rắn nuốt xong thì hóa lại thành một con rắn, hơn nữa thân hình đột nhiên khẽ động. Hóa thành một cổ hắc khí lao thẳng tới Liễu Minh.

Liễu Minh hai mắt nhíu lại, nửa người trên không động, hai chân của hắn như lắp lò xo nhảy lên cao.

"Phanh" một tiếng.

Hắc khí đánh vào biên giới trận pháp thì run lên, lần nữa hóa thành hắc xà dữ tợn.



Nhưng mặc kệ nó liều mạng giãy dụa thế nào, phần lông phía sau và cái chân đã kéo căng hết mức, căn bản không cách nào lao thẳng về phía trước.

Nhưng sau một khắc hắc xà há miệng ra hắc hà chớp động phun ra ngoài.

"Phanh" một tiếng.

Một đoàn quyền ảnh đánh xuống, hung hăng đánh vào đầu của hắc xà.

Chính là một quyền của Liễu Minh, làm cho hắc xà đinh phun hắc hà cũng tiêu tán.

Sau đó kim quang trong tay của hắn lóe lên, một đoản kiếm màu vàng hiện ra, trở tay huyễn hóa ra một đạo kiếm quang dài một trượng chém xuống.

"Phốc" một tiếng.

Kiếm quang bỗng nhiên chém xuống, xuất kỳ bất ý chém lên giao giới giữa hắc xà cùng bộ phận không phải lông cứng, lại lóe lên chém nửa đoạn hắc xà xuống.

Hắc xà kêu lên hai tiếng sau đó hóa thành một cọng long cứng dài chừng hai thước, từ không trung rơi xuống.

Nhưng mà một chém này giống như chọc vào ong vò vẻ, những cọng lông khác của cái chân chấn đông biến hóa thành hắc xà, há miệng lao tới, nhưng vừa đến pháp biên giới trận pháp thì không thể tiến thêm, đã kéo căng hết mức.

Liễu Minh thấy vậy không khỏi cười rộ lên.

Hiển nhiên những hắc xà này linh trí không cao, thủ đoạn công kích chỉ có một, khoảng cách công kích bị hạn chế.

Nếu là như thế thì hắn không có sợ hãi.

Liễu Minh trong miệng thét dài một tiếng, trong nội tâm thúc giục kiếm quyết, đoản kiếm màu vàng lóe lên, hóa thành một đạo cầu vồng kích xạ ra ngoài.

Trong lúc nhất thời bóng kiếm lạnh lẽo chớp động.

Đây là Ngự Kiếm Thuật của kiếm tu.

Mấy đạo kiếm quang chém xuống, một lần nữa hóa thành đoản kiếm rơi vào trong tay Liễu Minh, tất cả hắc xà trên không trung bị chém đứt, trên mặt đất lưu lại hơn mười cọng lông dài hai thước.

Đám lông cứng còn sót lại lúc này bay ngược trở về, trực tiếp rút vào trong cái chân không ra ngoài nửa.

Giống như chúng bị Liễu Minh chém thì đã sợ hãi rồi.

Liễu Minh thấy vậy có chút kinh ngạc, sau một phen suy tính, tay áo run lên, một mảnh hắc khí bay ra, sau đó cuốn lấy cọng lông cứng, hai ngón tay khẽ động và vững vàng khẹp chặt thứ này.

Nhưng một màn kinh người xuất hiện.

Ngón tay vừa tiếp xúc với lông cứng, hắc quang chớp động, hai đầu của lông cứng huyễn hóa ra một đầu rắn, quay lại như thiểm điện cắn vào bàn tay của Liễu Minh.

Nhưng Liễu Minh giống như sớm có phòng bị, đột nhiên cổ tay run lên, một cổ khó chấn động khó hình dung từ trong tay truyền tới, trực tiếp truyền vào trong hai con hắc xà.

"Phanh" một tiếng!

Hai đầu lâu hắc xà run lên, lúc này hóa thành một cổ hắc khí tán loạn, lần nữa trở lại thành lông cứng như trước, chỉ là đang vặn vẹo mà thôi.

Lúc này đoản kiếm màu vàng của Liễu Minh thu lại, một đạo phù lục màu vàng bắn ra, vừa vặn dán lên lông cứng.

Sau đó phù văn màu bạc từ trong phù lục bắn ra, tiến vào trong lông cứng biến mất không còn.

Bên ngoài thân lông cứng có màu đen óng ánh, lập tức nhiều ra ngân văn như hạt gạo, sau đó đình chỉ hoạt động, biến thành tử vật.

Lông cứng kỳ dị như thế, lại đến từ tứ chi cự ma bị phong ấn sau thượng cổ, Liễu Minh tự nhiên không có khả năng buông tha cho.

Hắn lại dán thêm cái phù lục, sau đó lấy hộp ngọc ra cho lông cứng vào.



Thời gian còn lại Liễu Minh dùng thủ pháp như vậy thu lấy số lông cứng này.

Về phần công dụng của chúng Liễu Minh đã sớm nghĩ kỹ.

Lúc trước lông của yêu thử lông xanh cũng có thể luyện chế ra Bích Ảnh Châm, những mà lông cứng của cự ma lại là tài liệu luyện chế linh khí cao cấp nhất.

Nếu hắn có thể tìm được luyện khí đại sư phù hợp, nói không chừng còn có thể luyện chế ra cực phẩm linh khí phi châm đấy.

Liễu Minh giải quyết chút ít lông cứng xong, hắn lại nhìn qua cự túc, suy nghĩ một chút, tay hư không một chiêu, một đạo phong nhận lăng không hiện ra, cổ tay run lên và bay thẳng tới trước.

"Phanh" một tiếng.

Phong nhận không có bất kỳ ngăn cản nào, rắn rắn chắc chắc chém lên bàn chân mà không làm được gì.

Thần sắc Liễu Minh bình thường, không có vẻ gì ngoài ý muốn, ngược lại trong miệng nói lẩm bẩm, hai tay hợp lại một phần, một đạo phong nhận dài nửa trượng hiện ra, cũng "Vèo" một tiếng sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Sau một khắc, thanh tuyến lóe lên, phong nhận chém lên lòng bàn chân cũng bắn ngược trở về.

Xem ra cho dù không có lân phiến che chắn, phòng ngự của cự túc vẫn vượt qua tưởng tượng của hắn.

Sắc mặt của Liễu Minh đại biến.

Xem ra thượng những đại năng sau thượng cổ không thể hủy diệt thân thể của cự ma mới không thể không phong ấn nó, nghe đồn này là sự thật mười phần rồi.

Ánh mắt Liễu Minh chớp động vài cái sau đó lật một tay, Kim Nguyệt Kiếm hiển hiện trong tay, cổ tay run lên, một đạo kiếm quang kim sắc hiện ra ngoài.

"Oanh" một tiếng.

Kiếm quang vô cùng sắc bén chém lên cự túc, mặc dù không có bị bắn ra, lóe lên tức thì chui thẳng vào trong không thấy bóng dáng..

Lần này Liễu Minh trợn mắt há hốc mồm.

Hắn có chút không thể tin tưởng và cổ tay run lên lần nữa, lúc này bổ ra mấy đạo kiếm quang, đồng dạng chém lên mặt ngoài rồi biến mất.

Lần này Liễu Minh thực sự chút ít hết hy vọng.

Nếu như vật sắc bén nhất trong tay của hắn là Kim Nguyệt Kiếm cũng không thể làm gì, chỉ sợ đúng là không còn thủ đoạn nào khác.

Về phần chặt đứt những sợi xích màu ngà sữa, hắn nếu không nổi điên sẽ không làm như vậy.

Thời gian kế tiếp Liễu Minh lại nếm thử Hỏa Đạn Thuật, Băng Trùy Thuật các loại pháp thuật công kích.

Nhưng mà hiệu quả không có gì khác nhau.

Liễu Minh theo theo biên giới pháp trận, lần nữa đi đi lại lại chung quanh cự túc, ánh mắt của hắn nhìn qua mỗi tấc của bàn chân này.

Nếu là địa phương bị chém đứt đã bị một tầng da có lân phiến màu đen bao lấy, căn bản không lộ nửa phần huyết nhục ra ngoài. Về phần địa phương khác không có chút ấn ký nào cả, căn bản không có nhược điểm để mà lợi dụng.

Đột nhiên bước chân của Liễu Minh dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vài lân phiến nhỏ hơi nghiêng to như chậu rửa mặt trên chân, trên mặt hiện ra biểu lộ giật mình.

Nếu như hắn không có nhìn lầm, vừa rồi bỗng nhiên trên lân phiến này có văn tự màu tím không biết là gì, hơn nữa lóe lên không thấy.

Nhưng làm cho Liễu Minh cảm thấy có chút điên cuồng, văn tự này có chút cổ quái, rõ ràng là văn tự cổ đại chưa thấy bao giờ, lại có thể biết rõ hàm nghĩa phát âm của nó, giống như trời sinh là biết vậy.

Tao ngộ chuyện quái dị như vậy, tự nhiên làm cho hàn khí tron lòng của hắn bốc lên.

Nhưng mà Liễu Minh suy nghĩ như vậy thì có chút giật mình.

Sở dĩ xuất hiện loại chuyện này, mười phần là có quan hệ tới chuyện đoạt xá lần trước.

Không phải hắn nhận ra loại văn tự màu tím này, mà là người đoạt xá lúc trước nhận ra văn tự này, cũng không biết nguyên nhân gì mà lưu lại trí nhớ trực tiếp cho Liễu Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook