Quyển 6 - Chương 1344: Minh thú hộ đảo
Vong Ngữ
27/09/2015
“Công pháp mà Liễu mỗ tu luyện có chút đặc thù. Nếu được Minh Hà chi
thủy hỗ trợ sẽ đạt hiệu quả làm chơi ăn thật cho nên ta vẫn thường mang
theo bên người một ít để phòng hờ. Dù sao muốn tìm loại nước này ở đại
lục Vạn Ma cung không phải là chuyện dễ dàng.” Liễu Minh trả lời qua một câu rồi phất tay thu hồi mười hai khỏa Sơn Hà châu vào trong người.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu như có điều suy nghĩ chứ không nói gì thêm.
“Đến nơi này, phía trước tưa hồ không có thông đạo nối liền với thông đạo rồi. Đám người Hàn Nha lão giả hẳn đã men theo dòng sông để đi.” Liễu Minh quan sát Minh Hà phía trước rồi nói.
Cạnh bên Minh Hà là một thông đạo rộng lớn nằm dưới mặt đất, hướng về phía xa xa.
“Hẳn là như thế, bất quá... Vài dặm phía trước dường như cũng không có động tĩnh gì truyền đến.” Triệu Thiên Dĩnh nghiêng tai lắng nghe một hồi sau đó khẽ cau đôi mày thanh tú nói ra.
“Khoảng cách từ nơi này tới đích đến có lẽ không còn xa. Quãng đường sắp tới, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa mới được.” Liễu Minh vừa đưa mắt đánh giá chung quanh một hồi vừa trả lời.
Thời gian kế tiếp, hai người lại men theo Cửu U Minh Hà tiến về phía trước. Vì để đề phòng bất trắc, tốc độ của họ vô cùng chậm chạp. Trong lúc này, Âm phong giá rét thấu xương bên trên Minh Hà không ngừng thổi đến, thậm chí so với trước còn lớn hơn gấp mấy lần. Khí lạnh xen lẫn Minh Hà chi thủy quả thực có thể khiến cho cốt tủy của người ta bị đông cứng. Liễu Minh vốn dĩ tu luyện Minh Cốt quyết hơn nữa còn từng lưu lại vùng đất Minh Hà tại Cửu U Minh Vực nhiều năm vì vậy không thèm bận tâm đến Âm Phong cỡ này.
Thế nhưng tình hình của Triệu Thiên Dĩnh lại không khả quan như thế. Dù có bảo giáp hộ thể nhưng nàng đã bắt đầu hết chịu đựng nổi. Sắc mặt có chút phát xanh, thân thể cũng theo đó run rẩy không ngừng. Bất quá cô gái này cũng có chút kiên cường, dốc sức liều mạng thúc giục Pháp lự vào trong nhuyễn giáp màu đỏ nhạt trên người, mang theo thần sắc căng thẳng cùng sửng sốt lẳng lặng theo sát phía sau Liễu Minh. Mặc dù như thế, bởi vì tiêu hao quá nhiều Pháp lực, khuôn mặt của nàng không khỏi chuyển thành đỏ ửng, hơi trở cũng trở nên dồn dập.
Liễu Minh đi ở phía trước, dường như cảm nhận được dị biến sau lưng cũng không quay đầu lại mà tùy ý giơ một tay lên. Lập tức, mảng lớn hắc khí liền phóng ra từ bàn tay của hắn rồi ngưng tụ thành vòng bảo hộ hình tròn quanh người cô gái họ Triệu. Đám Âm Phong vừa chạm đến vòng bảo hộ liền bị hắc khí ngăn cách bên ngoài. Kể từ đó, tuy rằng gió rét xung quanh vẫn mạnh mẽ như trước thế nhưng Triệu Thiên Dĩnh đã có thể đón nhận một cách miễn cưỡng. Sau khi làm xong hết thảy, Liễu Minh lại lẳng lặng tiến về phía trước một cách chậm rãi. Triệu Thiên Dĩnh thấy vậy không khỏi buông lỏng sắc mặt. Ánh mắt liếc nhìn họ Liêu có chút phức tạp thế nhưng nàng cũng không nói gì thêm.
Có thể bởi vì Âm khi nơi đây vô cùng nồng đậm, số lượng thi thể Minh thú cũng dần tăng nhiều trong đó thậm chí không thiếu các loại Minh thú cao giai đạt đến cấp Thiên Tượng. Dấu hiệu chung quanh cho thấy, nơi này cách đây không lâu vừa xảy ra tranh đấu vô cùng kịch liệt. Lại đi thêm một lát, phía trước bỗng truyền đến âm thanh nổ vang ầm ĩ!
Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh liếc mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt bước nhanh hơn. Không bao lâu, cảnh vật trước mắt bọn họ bỗng nhiên sáng ngời. Chỉ thấy phần cuối động quật ở phía xa xa mơ hồ nối liền với không gian rộng rãi nào đó. Chẳng qua tầm mắt của bọn họ đã bị Minh Hà chi thủy đen kịt ngăn cản. Nước sông cuồn cuộn bất định. Mảnh lớn Âm khí từ trong bay lên rồi đồng loạt chui ngược trở lại trong động khiến cho miệng vách đá nơi cuối động quật bị bao trùm bởi một tầng băng tinh dày đặc màu đen. Tiếng nổ lúc trước đúng là truyền đến từ chỗ này.
Liễu Minh nghĩ đến điều gì bèn vỗ nhẹ lên ngực. Chỉ thấy ánh sáng màu xanh tỏa sáng rực rỡ, khí tức của hắn và Triệu Thiên Dĩnh liền được che lấp. Sau đó, hai người đã vô thanh vô tức nấp sau một tảng đá lớn nằm gần cửa động. Xuyên qua cự thạch, tình hình trước mắt đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Chỉ thấy một không gian rộng rãi chừng mấy ngàn trượng, rõ ràng là một thế giới u ám dưới lòng đất. Ngoại trừ một hòn đảo nhỏ hình tròn nằm ở vị trí trung tâm, những nơi còn lại hầu như đều bị Minh Hà chi thủy bao phủ. Lúc này đây, toàn bộ hòn đảo đang được một vòng bảo hộ màu đen bao phủ. Mặt ngoài lượn lờ Âm khí.
Giữa không trung bên trên hòn đảo, Cao Hách Yểm cùng lão già Hàn Nha đang chắp tay chờ đợi. Còn lại sáu gã Ma Nhân đang vây bọc hòn đảo vào giữa. Pháp quyết cùng Ma bảo không ngừng được thi triển. Linh quang thoáng hiện, Ma khí cuồn cuộn mang theo hào quang lập lòe khiến cho vòng bảo hộ xung quanh hòn đảo run rẩy không thôi, hiển nhiên là đã lung lay sắp đổ.
Hắc quang trong mắt Liễu Minh lóe lên giúp hắn nhìn xuyên qua màn sáng bảo hộ để quan sát tình hình trên đảo.
Chính giữa hòn đảo có một tế đàn hình trụ. Trên không tế đàn là một pháp trận hình lục giác có đường kính chừng bảy tám trượng chuyển động một cách chậm rãi đồng thời tản ra ánh sáng màu xanh. Bên trên pháp trận, có thể nhìn hấy một thi thể khô quắt mặc trang phục đen tuyền. Trên hông xác chết có treo một chiếc túi da. Thủ cấp thi thể này chẳng biết tại sao đã sớm không cách mà bay, lộ ra da thịt héo rũ giống như huyết nhục trong cơ thể đều bị rút sạch. Toàn thân tản ra Âm khí màu đen lượn lờ. Mục tiêu của đám người kia hiển nhiên là thi thể này rồi!
Lí do bọn họ đến lúc này vẫn không đắc thủ một mặt là vì Cao Hách Yểm cùng lão già Hàn Nhi vẫn chưa ra tay. Mặt khác, phía trước tế đàn còn có ba đầu Minh thú thủ vệ với tu vi không kém không ngừng thúc giục Pháp lực vào trong cấm chế hộ đảo khiến cho vòng bảo hộ xung quanh tuy rằng không ngừng chao đảo nhưng cuối cùng vẫn có thể chèo chống một cách miễn cưỡng.
Cả ba đầu Minh thú đều tản ra khí tức Thiên Tượng cảnh cường đại. Cầm đầu là một con Minh Lang ba đầu, toàn thân ngăm đen, chiều cao đạt gần hai ba mươi trượng, quanh thân Âm khí lượn lờ. Lúc này đầy, ba cặp mắt sói màu máu đang nhìn chằm chằm vào Ma Nhân giữa không trung. Miệng nó không ngừng phun ra mảng lớn sương mù màu đen, dung nhập vào trong màn sáng hộ đảo chung quanh. Dựa vào khí tức mà đầu Minh Lang này phát ra, tu vi của nó dĩ nhiên đã đạt đến Thiên Tượng cảnh đỉnh phong. Không những thế, nếu không phải đang ở trong bí cảnh Ma Uyên, tu vi của nó có lẽ không chỉ ở mức như vậy.
Nằm sấp bên tay trái sói đen khổng lồ là một con cá sấu khổng lồ lớn chừng bảy tám chục trượng. Sau lưng mọc lên đôi cánh bằng thịt, từ đầu tới đuôi đều được vảy nhỏ màu đen che kín. Cái miệng rộng hơn mười trượng của nó không ngừng khép mở, lộ ra từng dãy răng nhọn như núi mang theo âm vụ bồng bềnh duy trì pháp trận hộ đảo.
Khi nhìn đến đầu Minh thú cuối cùng, Liễu Minh không khỏi giật mình. Chỉ thấy một chiếc đầu nam tử phủ đầy tóc xanh, hai mắt tràn ngập khí sắc hung lệ. Khí tức quen thuộc này không phải là của Phi Nhi thì còn có thể là ai? Không nghĩ tới năm đó từ biệt tại Cửu U Minh Giới vậy mà có thể gặp lại ở vùng đất Ma Uyên này, hơn nữa tu vi của Phi Nhi còn bất ngờ đạt đến cảnh giới Thiên Tượng sơ kỳ. Điều này khiến cho Liễu Minh âm thầm cảm thấy vừa mừng vừa sợ thế nhưng thần sắc của hắn vẫn không có chút nào bất ổn. Vô số ý nghĩ theo đó xẹt qua trong đầu. Trong lúc đó, Triệu Thiên Dĩnh bên cạnh hắn lại bị kịch chiến trước mặt hấp dẫn. Không biết phải vì hưng phấn hay gì khác, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vốn có chút tái nhợt đã trở nên hồng hào đôi chút.
Nhưng ào lúc, giữa không trung bên trên hòn đảo nhỏ, Cao Hách Yểm vốn đang quan sát tình hình bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang lão già Hàn Nha cách đó không xa rồi nhúc nhích bờ môi truyền âm gì đó. Lão già kia hiểu ý, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc. Một tay vừa nhấc, năm ngón tay liền được lam quang bao bọc, phóng ra năm đạo hào quang to cỡ miệng bát, mang theo ánh sáng chói mắt đánh lên vòng bảo hộ màu đen.
Kết quả năm đạo lam quang sắc bén lại như trâu đất xuống biển sau khi chui vào bên trong vòng bảo hộ màu đen liền biến mất không chút tăm tích. Nào ngờ sau một khắc, một màn khiến người ta há mồm trợn mắt lại xảy đến!
Mặt ngoài màn sáng màu đen không ngừng xuất hiện từng điểm lam mang lan rộng ra xung quanh. Sau vài nhịp hô hấp, toàn bộ vòng bảo hộ đen kịt đã bị nhuốm màu lam nhạt.
Rắc!!!
Toàn bộ màn sáng liền như thủy tinh vỡ vụn trong thoáng chốc, hóa thành từng điểm lam mang biến mất hoàn toàn. Đã mất đi vòng bảo hộ, cả hòn đảo nhỏ liền bại lộ hoàn toàn trước mặt đám người Cao Hách Yểm. Ngay lúc sáu gã Ma Nhân Thiên Tượng chung quanh tỏ vẻ vui mừng, chuẩn bị lao xuống, cá sấu khổng lồ đang nằm bất động bỗng nhiên vận sức đôi cánh phi thân lên cao đồng thời phóng ra một cỗ kình phong màu xanh. Sáu người không kịp đề phòng liền bị sức gió ép ngược về sau. Chưa hết, cá sấu khổng lồ kia còn há miệng phát ra từng vòng sóng âm vô thanh vô tức lan truyền bốn phương tám hướng.
Một tiếng gào to thình lình vang vọng khắp Minh Hà. Tiếp theo, âm thanh “Xoẹt” “Xoẹt” nổi lên liên tiếp. Mấy trăm thân ảnh lớn chừng bảy tám trượng nhao nhao thoát ra từ nước sông đen kịt, không ngờ lại là vô số cá sấu nhỏ mặc lân giáp màu đen, sau lưng mọc lên đôi cánh nhỏ bằng thịt. Đám bò sát này vừa xuất hiện đã nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng, đồng thời phun ra từng đạo cột nước màu đen. Gần như cùng lúc, Phi Nhi cũng hóa thành chín đạo phân thân, mang theo tóc tai xanh lá đầy trời hòa vào bầy cá sấu, tấn công sáu gã Ma Nhân.
Lần này, vừa mới ổn định thân hình, đám Ma Nhân Thiên Tượng cảnh liền thay đổi phương hướng công kích, bay đến vị trí của đám cá sấu nhỏ cùng Phi Lâu. Đám Minh thú nhỏ bé kia chỉ có tu vi Hóa Tinh kỳ tự nhiên không thể chống lại công kích của cường giả Thiên Tượng. Trong nhất thời, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, mảng lớn thi thể cá sấu nhỏ cũng theo đó rơi rụng lả tả. Bất quá, nhờ có sự hỗ trợ của chúng, Phi Lâu đã nhiều lần đắc thủ khiến cho đám Ma Nhân đối diện nhận lấy không ít thiệt thòi.
Lão già Hàn Nha đang lơ lửng giữa không trung thấy vậy, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Tiếp đó hai tay vũ động, quanh thân đại phóng lam quang, phóng ra phi hồ, hỏa lang, phi nha mang theo lửa xanh cuồn cuộn phô thiên cái đánh về phía cá sấu khổng lồ bên dưới. Nào ngờ cự ngạc kia lại không thèm để ý đến lão mà vẫn tiếp tục phóng ra sóng âm, triệu hồi cá sấu bay cuồn cuộn không dứt quấn lấy sáu gã Ma Nhân.
Uỳnh uỳnh! Rầm rầm!
Mảng lớn lam quang nổ tung trên lưng cự ngạc nhưng đầu Minh thú này trời sinh da dày thịt béo, thoạt nhìn thương tích đầy mình nhưng lại không bị nguy hiểm đến tính mạng. Trong lúc nhất thời hai bên liền rơi vào thế giằng co. Nhưng vào lúc này, một tiếng sói tru thình lình vang vọng khắp nơi!
Minh Lang ba đầu rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Ba miệng đồng thời há to, phát ra âm thanh ù ù cùng ba cột lửa đen xộc thẳng lên trời. Sau khi bay lượn một vòng, chúng liền hợp thành hỏa trụ khổng lồ mang theo Âm khí lượn lờ, bắn về phía Cao Hách giữa không trung. Những nơi cột lửa đi quang, băng tinh màu đen tại đó liền rơi rụng như thác đổ.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu như có điều suy nghĩ chứ không nói gì thêm.
“Đến nơi này, phía trước tưa hồ không có thông đạo nối liền với thông đạo rồi. Đám người Hàn Nha lão giả hẳn đã men theo dòng sông để đi.” Liễu Minh quan sát Minh Hà phía trước rồi nói.
Cạnh bên Minh Hà là một thông đạo rộng lớn nằm dưới mặt đất, hướng về phía xa xa.
“Hẳn là như thế, bất quá... Vài dặm phía trước dường như cũng không có động tĩnh gì truyền đến.” Triệu Thiên Dĩnh nghiêng tai lắng nghe một hồi sau đó khẽ cau đôi mày thanh tú nói ra.
“Khoảng cách từ nơi này tới đích đến có lẽ không còn xa. Quãng đường sắp tới, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa mới được.” Liễu Minh vừa đưa mắt đánh giá chung quanh một hồi vừa trả lời.
Thời gian kế tiếp, hai người lại men theo Cửu U Minh Hà tiến về phía trước. Vì để đề phòng bất trắc, tốc độ của họ vô cùng chậm chạp. Trong lúc này, Âm phong giá rét thấu xương bên trên Minh Hà không ngừng thổi đến, thậm chí so với trước còn lớn hơn gấp mấy lần. Khí lạnh xen lẫn Minh Hà chi thủy quả thực có thể khiến cho cốt tủy của người ta bị đông cứng. Liễu Minh vốn dĩ tu luyện Minh Cốt quyết hơn nữa còn từng lưu lại vùng đất Minh Hà tại Cửu U Minh Vực nhiều năm vì vậy không thèm bận tâm đến Âm Phong cỡ này.
Thế nhưng tình hình của Triệu Thiên Dĩnh lại không khả quan như thế. Dù có bảo giáp hộ thể nhưng nàng đã bắt đầu hết chịu đựng nổi. Sắc mặt có chút phát xanh, thân thể cũng theo đó run rẩy không ngừng. Bất quá cô gái này cũng có chút kiên cường, dốc sức liều mạng thúc giục Pháp lự vào trong nhuyễn giáp màu đỏ nhạt trên người, mang theo thần sắc căng thẳng cùng sửng sốt lẳng lặng theo sát phía sau Liễu Minh. Mặc dù như thế, bởi vì tiêu hao quá nhiều Pháp lực, khuôn mặt của nàng không khỏi chuyển thành đỏ ửng, hơi trở cũng trở nên dồn dập.
Liễu Minh đi ở phía trước, dường như cảm nhận được dị biến sau lưng cũng không quay đầu lại mà tùy ý giơ một tay lên. Lập tức, mảng lớn hắc khí liền phóng ra từ bàn tay của hắn rồi ngưng tụ thành vòng bảo hộ hình tròn quanh người cô gái họ Triệu. Đám Âm Phong vừa chạm đến vòng bảo hộ liền bị hắc khí ngăn cách bên ngoài. Kể từ đó, tuy rằng gió rét xung quanh vẫn mạnh mẽ như trước thế nhưng Triệu Thiên Dĩnh đã có thể đón nhận một cách miễn cưỡng. Sau khi làm xong hết thảy, Liễu Minh lại lẳng lặng tiến về phía trước một cách chậm rãi. Triệu Thiên Dĩnh thấy vậy không khỏi buông lỏng sắc mặt. Ánh mắt liếc nhìn họ Liêu có chút phức tạp thế nhưng nàng cũng không nói gì thêm.
Có thể bởi vì Âm khi nơi đây vô cùng nồng đậm, số lượng thi thể Minh thú cũng dần tăng nhiều trong đó thậm chí không thiếu các loại Minh thú cao giai đạt đến cấp Thiên Tượng. Dấu hiệu chung quanh cho thấy, nơi này cách đây không lâu vừa xảy ra tranh đấu vô cùng kịch liệt. Lại đi thêm một lát, phía trước bỗng truyền đến âm thanh nổ vang ầm ĩ!
Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh liếc mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt bước nhanh hơn. Không bao lâu, cảnh vật trước mắt bọn họ bỗng nhiên sáng ngời. Chỉ thấy phần cuối động quật ở phía xa xa mơ hồ nối liền với không gian rộng rãi nào đó. Chẳng qua tầm mắt của bọn họ đã bị Minh Hà chi thủy đen kịt ngăn cản. Nước sông cuồn cuộn bất định. Mảnh lớn Âm khí từ trong bay lên rồi đồng loạt chui ngược trở lại trong động khiến cho miệng vách đá nơi cuối động quật bị bao trùm bởi một tầng băng tinh dày đặc màu đen. Tiếng nổ lúc trước đúng là truyền đến từ chỗ này.
Liễu Minh nghĩ đến điều gì bèn vỗ nhẹ lên ngực. Chỉ thấy ánh sáng màu xanh tỏa sáng rực rỡ, khí tức của hắn và Triệu Thiên Dĩnh liền được che lấp. Sau đó, hai người đã vô thanh vô tức nấp sau một tảng đá lớn nằm gần cửa động. Xuyên qua cự thạch, tình hình trước mắt đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Chỉ thấy một không gian rộng rãi chừng mấy ngàn trượng, rõ ràng là một thế giới u ám dưới lòng đất. Ngoại trừ một hòn đảo nhỏ hình tròn nằm ở vị trí trung tâm, những nơi còn lại hầu như đều bị Minh Hà chi thủy bao phủ. Lúc này đây, toàn bộ hòn đảo đang được một vòng bảo hộ màu đen bao phủ. Mặt ngoài lượn lờ Âm khí.
Giữa không trung bên trên hòn đảo, Cao Hách Yểm cùng lão già Hàn Nha đang chắp tay chờ đợi. Còn lại sáu gã Ma Nhân đang vây bọc hòn đảo vào giữa. Pháp quyết cùng Ma bảo không ngừng được thi triển. Linh quang thoáng hiện, Ma khí cuồn cuộn mang theo hào quang lập lòe khiến cho vòng bảo hộ xung quanh hòn đảo run rẩy không thôi, hiển nhiên là đã lung lay sắp đổ.
Hắc quang trong mắt Liễu Minh lóe lên giúp hắn nhìn xuyên qua màn sáng bảo hộ để quan sát tình hình trên đảo.
Chính giữa hòn đảo có một tế đàn hình trụ. Trên không tế đàn là một pháp trận hình lục giác có đường kính chừng bảy tám trượng chuyển động một cách chậm rãi đồng thời tản ra ánh sáng màu xanh. Bên trên pháp trận, có thể nhìn hấy một thi thể khô quắt mặc trang phục đen tuyền. Trên hông xác chết có treo một chiếc túi da. Thủ cấp thi thể này chẳng biết tại sao đã sớm không cách mà bay, lộ ra da thịt héo rũ giống như huyết nhục trong cơ thể đều bị rút sạch. Toàn thân tản ra Âm khí màu đen lượn lờ. Mục tiêu của đám người kia hiển nhiên là thi thể này rồi!
Lí do bọn họ đến lúc này vẫn không đắc thủ một mặt là vì Cao Hách Yểm cùng lão già Hàn Nhi vẫn chưa ra tay. Mặt khác, phía trước tế đàn còn có ba đầu Minh thú thủ vệ với tu vi không kém không ngừng thúc giục Pháp lực vào trong cấm chế hộ đảo khiến cho vòng bảo hộ xung quanh tuy rằng không ngừng chao đảo nhưng cuối cùng vẫn có thể chèo chống một cách miễn cưỡng.
Cả ba đầu Minh thú đều tản ra khí tức Thiên Tượng cảnh cường đại. Cầm đầu là một con Minh Lang ba đầu, toàn thân ngăm đen, chiều cao đạt gần hai ba mươi trượng, quanh thân Âm khí lượn lờ. Lúc này đầy, ba cặp mắt sói màu máu đang nhìn chằm chằm vào Ma Nhân giữa không trung. Miệng nó không ngừng phun ra mảng lớn sương mù màu đen, dung nhập vào trong màn sáng hộ đảo chung quanh. Dựa vào khí tức mà đầu Minh Lang này phát ra, tu vi của nó dĩ nhiên đã đạt đến Thiên Tượng cảnh đỉnh phong. Không những thế, nếu không phải đang ở trong bí cảnh Ma Uyên, tu vi của nó có lẽ không chỉ ở mức như vậy.
Nằm sấp bên tay trái sói đen khổng lồ là một con cá sấu khổng lồ lớn chừng bảy tám chục trượng. Sau lưng mọc lên đôi cánh bằng thịt, từ đầu tới đuôi đều được vảy nhỏ màu đen che kín. Cái miệng rộng hơn mười trượng của nó không ngừng khép mở, lộ ra từng dãy răng nhọn như núi mang theo âm vụ bồng bềnh duy trì pháp trận hộ đảo.
Khi nhìn đến đầu Minh thú cuối cùng, Liễu Minh không khỏi giật mình. Chỉ thấy một chiếc đầu nam tử phủ đầy tóc xanh, hai mắt tràn ngập khí sắc hung lệ. Khí tức quen thuộc này không phải là của Phi Nhi thì còn có thể là ai? Không nghĩ tới năm đó từ biệt tại Cửu U Minh Giới vậy mà có thể gặp lại ở vùng đất Ma Uyên này, hơn nữa tu vi của Phi Nhi còn bất ngờ đạt đến cảnh giới Thiên Tượng sơ kỳ. Điều này khiến cho Liễu Minh âm thầm cảm thấy vừa mừng vừa sợ thế nhưng thần sắc của hắn vẫn không có chút nào bất ổn. Vô số ý nghĩ theo đó xẹt qua trong đầu. Trong lúc đó, Triệu Thiên Dĩnh bên cạnh hắn lại bị kịch chiến trước mặt hấp dẫn. Không biết phải vì hưng phấn hay gì khác, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vốn có chút tái nhợt đã trở nên hồng hào đôi chút.
Nhưng ào lúc, giữa không trung bên trên hòn đảo nhỏ, Cao Hách Yểm vốn đang quan sát tình hình bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang lão già Hàn Nha cách đó không xa rồi nhúc nhích bờ môi truyền âm gì đó. Lão già kia hiểu ý, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc. Một tay vừa nhấc, năm ngón tay liền được lam quang bao bọc, phóng ra năm đạo hào quang to cỡ miệng bát, mang theo ánh sáng chói mắt đánh lên vòng bảo hộ màu đen.
Kết quả năm đạo lam quang sắc bén lại như trâu đất xuống biển sau khi chui vào bên trong vòng bảo hộ màu đen liền biến mất không chút tăm tích. Nào ngờ sau một khắc, một màn khiến người ta há mồm trợn mắt lại xảy đến!
Mặt ngoài màn sáng màu đen không ngừng xuất hiện từng điểm lam mang lan rộng ra xung quanh. Sau vài nhịp hô hấp, toàn bộ vòng bảo hộ đen kịt đã bị nhuốm màu lam nhạt.
Rắc!!!
Toàn bộ màn sáng liền như thủy tinh vỡ vụn trong thoáng chốc, hóa thành từng điểm lam mang biến mất hoàn toàn. Đã mất đi vòng bảo hộ, cả hòn đảo nhỏ liền bại lộ hoàn toàn trước mặt đám người Cao Hách Yểm. Ngay lúc sáu gã Ma Nhân Thiên Tượng chung quanh tỏ vẻ vui mừng, chuẩn bị lao xuống, cá sấu khổng lồ đang nằm bất động bỗng nhiên vận sức đôi cánh phi thân lên cao đồng thời phóng ra một cỗ kình phong màu xanh. Sáu người không kịp đề phòng liền bị sức gió ép ngược về sau. Chưa hết, cá sấu khổng lồ kia còn há miệng phát ra từng vòng sóng âm vô thanh vô tức lan truyền bốn phương tám hướng.
Một tiếng gào to thình lình vang vọng khắp Minh Hà. Tiếp theo, âm thanh “Xoẹt” “Xoẹt” nổi lên liên tiếp. Mấy trăm thân ảnh lớn chừng bảy tám trượng nhao nhao thoát ra từ nước sông đen kịt, không ngờ lại là vô số cá sấu nhỏ mặc lân giáp màu đen, sau lưng mọc lên đôi cánh nhỏ bằng thịt. Đám bò sát này vừa xuất hiện đã nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng, đồng thời phun ra từng đạo cột nước màu đen. Gần như cùng lúc, Phi Nhi cũng hóa thành chín đạo phân thân, mang theo tóc tai xanh lá đầy trời hòa vào bầy cá sấu, tấn công sáu gã Ma Nhân.
Lần này, vừa mới ổn định thân hình, đám Ma Nhân Thiên Tượng cảnh liền thay đổi phương hướng công kích, bay đến vị trí của đám cá sấu nhỏ cùng Phi Lâu. Đám Minh thú nhỏ bé kia chỉ có tu vi Hóa Tinh kỳ tự nhiên không thể chống lại công kích của cường giả Thiên Tượng. Trong nhất thời, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, mảng lớn thi thể cá sấu nhỏ cũng theo đó rơi rụng lả tả. Bất quá, nhờ có sự hỗ trợ của chúng, Phi Lâu đã nhiều lần đắc thủ khiến cho đám Ma Nhân đối diện nhận lấy không ít thiệt thòi.
Lão già Hàn Nha đang lơ lửng giữa không trung thấy vậy, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Tiếp đó hai tay vũ động, quanh thân đại phóng lam quang, phóng ra phi hồ, hỏa lang, phi nha mang theo lửa xanh cuồn cuộn phô thiên cái đánh về phía cá sấu khổng lồ bên dưới. Nào ngờ cự ngạc kia lại không thèm để ý đến lão mà vẫn tiếp tục phóng ra sóng âm, triệu hồi cá sấu bay cuồn cuộn không dứt quấn lấy sáu gã Ma Nhân.
Uỳnh uỳnh! Rầm rầm!
Mảng lớn lam quang nổ tung trên lưng cự ngạc nhưng đầu Minh thú này trời sinh da dày thịt béo, thoạt nhìn thương tích đầy mình nhưng lại không bị nguy hiểm đến tính mạng. Trong lúc nhất thời hai bên liền rơi vào thế giằng co. Nhưng vào lúc này, một tiếng sói tru thình lình vang vọng khắp nơi!
Minh Lang ba đầu rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Ba miệng đồng thời há to, phát ra âm thanh ù ù cùng ba cột lửa đen xộc thẳng lên trời. Sau khi bay lượn một vòng, chúng liền hợp thành hỏa trụ khổng lồ mang theo Âm khí lượn lờ, bắn về phía Cao Hách giữa không trung. Những nơi cột lửa đi quang, băng tinh màu đen tại đó liền rơi rụng như thác đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.