Quyển 5 - Chương 710: Sa tộc
Vong Ngữ
21/12/2016
Tại vị trí bão cát, cát bụi bốc lên cao hơn mười
trượng, đem tất cả mọi thứ xung quanh cuốn vào đó, đồng thời âm thanh
cũng phát ra kinh thiên.
Liễu Minh vung tay lên thả ra một kiện linh khí phi đao màu xám, nhưng khi vừa tiếp xúc với bão cát liền bị bão cát xoắn cho nát bấy.
Liễu Minh thấy vậy thì kinh hãi, không nói hai lời liền hướng về phía trước chạy như điên.
Trên đường đi, hắn còn gia trì cho mình một ít bí thuật võ thuật, nhưng cũng khó khăn lắm mới nhanh hơn tốc độ của bão cát phía sau.
Sau khi chạy được hơn một trăm dặm thì phía sau bão cát mới biến mất.
Lúc này Liễu Minh mới thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất, lật tay lấy ra một viên thượng phẩm linh thạch khôi phục pháp lực, từ lúc bắt đầu bước vào con đường tu tiên cho tới nay, đều là đằng vân giá vũ, đúng là lần đầu tiên khiến hắn phải bỏ chạy thục mạng như thế này.
Sau hơn một canh giờ, hắn mới khôi phục được bảy tám phần, lúc này muốn đứng dậy li khai thì lại phát hiện phía sau lưng bão cát lại xuất hiện, một trận bão cát trùng thiên cuốn đến.
Liễu Minh chỉ có thể tiếp tục nhanh chân bỏ chạy, cũng thử thúc giục pháp thuật công kích đến bão cát, nhưng phát hiện bất luận là dùng phong nhận, hỏa cầu hoặc là thúc giục Long Hổ Minh Ngục Công, đều không có bất kỳ hiệu quả nào, mọi công kích đều có đi mà không có về, đều bị bão cát nuốt hết, thậm chí không có một gợn sóng nào.
Rơi vào đường cùng, Liễu Minh chỉ có thể hướng về phía trước, chạy như điên.
Nhưng khi hắn lần nữa chạy được hơn một trăm dặm thì bỗng nhiên cảm ứng được một luồng chấn động khác thường từ phía đối diện cuốn đến, tự dưng thấy pháp lực bản thân bị áp chế, thực lực từ Hóa Tinh trung kỳ bị giảm xuống Ngưng Dịch trung kỳ.
Lúc này thì sắc mặt Liễu Minh thực sự đại biến, thử thay đổi phương hướng mấy lần, nhưng đều bắt gặp bão cát, lúc này chỉ có thể cắn răng hướng vào sâu bên trong sa mạc.
Dù như vậy nhưng trên đường đi thỉnh thoảng vẫn gặp phải vài trận bão cát cỡ nhỏ, thỉnh thoảng lại làm cho hắn phải chạy như điên.
Phiến sa mạc màu đen này hết sức quỷ dị, không thể phân biệt được ngày và đêm, ngoại trừ dưới bàn chân là một mảnh đen kịt. Bầu trời phía trên thì cả ngày đều có màu vàng nhạt, nếu không phải là Liễu Minh đối với biến hóa ngày và đêm hết sức mẫn cảm thì không thể phân biệt lúc nào là ban ngày, lúc nào là ban đêm.
Cứ như vậy tiến về phía trước khoảng hai ngày, lúc này hắn bỗng thấy trong hoang mạc hơn trăm trượng về phía trước thấp thoáng có hai thân ảnh đi bộ đến.
Xa xa nhìn lại thì hai người này có vóc dáng tương tự như Liễu Minh, nhìn như người bình thường, trên thân mặc một bộ trường bào rộng được làm bằng vải tơ, trên đầu có một cái khăn trắng trùm đầu.
Lúc này thì phía xa có một cơn cuồng phong gào thét hướng đến hai người, xoáy lên một mảnh cát bụi đen kịt.
Thân ảnh hai người lúc này liền mơ hồ, hóa thành một đống cát mịn, nhanh chóng chui vào bãi cát phía dưới.
Bão cát hùng hổ, gào thét cuốn đến chỗ hai người vừa biến mất, sau mấy hơi thở về sau quét qua, hướng theo một phương hướng khác mà đi.
Trên nền cát đen sì, hai mô đất giống như một đống cát sỏi chất đống lại sau một hồi biến hóa, ngưng tụ thành hai thân ảnh, tiếp tục hướng về phía trước bước đi.
Liễu Minh sau một hồi kinh ngạc, liền nhớ tới trong điển tịch của Thái Thanh Môn từng có đề cập đến một tộc người có thể đem thân hình biến thành đất cát.
Những Sa Tộc này quanh năm sinh hoạt trong sa mạc, mỗi người khi ra đời đều đã mang trong mình Sa linh thể.
Chỉ là không biết bao nhiêu vạn năm trước, Sa Tộc đột nhiên biến mất, không ai nhìn thấy nữa.
Không nghĩ được là hôm nay tại phiến sa mạc màu đen quỷ dị này hắn lại có thể gặp được hai người Sa Tộc.
Thần thức Liễu Minh quét qua, phát hiện tu vi hai người này vẻn vẹn chỉ là Ngưng Dịch sơ kỳ, sau một phen suy tính, hắn liền đi nhanh đến phía hai người này.
“Hai vị huynh đài, xin dừng bước. Tại hạ vô ý đi vào sa mạc này, nhưng đã vài ngày rồi vẫn không thể tìm thấy đường ra, không biết hai vị có biết đường ra hay không?” Liễu Minh đi đến sau lưng, cách không xa hai người, cao giọng nói.
Hai người Sa Tộc này nghe vậy thì quay lại, nhìn thấy vẻ mặt đầy gió cát của Liễu Minh, đầu tiên hơi sững sờ, nhưng sau khi nghe nói Liễu Minh bị lạc đường thì lại nhìn sang nhau cười cười.
“Tại hạ là Đồ Lạp, vị này là ca ca của ta, Đồ Nhĩ.” Hai người này đặt tay ngang trước ngực, gập người thi lễ, sau đó một tên Sa Tộc hơi thấp dáng vẻ ngu ngơ, cười lớn nói.
“Tại hạ là Liễu Minh.” Liễu Minh thấy vậy thì học theo hai người, thi lễ một cái rồi nói.
“Thì ra là Liễu huynh, nếu mà chưa quen thuộc phiến sa mạc này thì quả thực là dễ bị lạc đường. Nhìn trang phục của ngươi chắc hẳn là người từ bên ngoài rồi. Chúng ta trong này cũng thường xuyên có một ít tu sĩ từ bên ngoài tiến vào, chỉ là chúng ta chưa bao giờ li khai khỏi phiến sa mạc này, quả thật là không biết được đường ra. Chúng ta vừa đi săn về, chuẩn bị trở về bộ lạc. Liễu huynh nếu muốn rời khỏi, không ngại cùng chúng ta trở về bộ lạc, có lẽ đại trưởng lão có thể biết được đường ra.” Một gã nam tử cường tráng, cao cao cười cười, ấm giọng nói ra.
“Vậy thì làm phiền hai vị rồi.” Liễu Minh hơi chút do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Hai người này tướng mạo thì cực kỳ hiền lành, mà khi nói chuyện ngữ khí cũng có chút chân thành, ngược lại cũng nên đến chỗ ở của bọn họ nhìn xem, nhân tiện cũng có thể tìm hiểu thêm tình huống của sa mạc quỷ dị này.
Nếu mà đối phương lừa gạt mình, nhưng chỉ cần trong bộ lạc không có Chân Đan hậu kì tọa trấn, hắn cũng mười phần nắm chắc có thể thoát thân đơn giản.
Hai người thấy Liễu Minh gật đầu, liền dẫn Liễu Minh đi bộ về hướng tây.
Trên đường đi, Liễu Minh theo sát hai người, cũng cẩn thận, không nói quá nhiều về lai lịch bản thân, chỉ cùng hai người nói chuyện phiếm câu được câu chăng, đồng thời quan sát bốn phía của sa mạc màu đen mênh mông này, chú ý đến một vài chỗ đặc thù, âm thầm nhớ kỹ lộ tuyến.
Ước chừng khoảng hai canh giờ sau, Liễu Minh kinh ngạc phát hiện vài dặm phía trước ba người mơ hồ xuất hiện một mảng phương viên ốc đảo cực lớn, rộng khoảng tầm ngàn mẫu.
“Liễu huynh, chúng ta sắp đến rồi, ốc đảo phía trước là Sa Mạn thành.” Đồ Lạp quay lại nhìn Liễu Minh, duỗi ngón tay chỉ về phía ốc đảo.
Liễu Minh nghe vậy, hai mắt nhíu lại, cẩn thận nhìn về ốc đảo phía xa.
Ốc đảo phía trước có một tòa thành trì chiếm một phần ba diện tích, tường thành bao quanh được xây bởi đất và cát đen, cao khoảng bảy, tám trượng.
Bởi vì vừa xa xôi, mà tường thành cũng tương đối cao lớn nên Liễu Minh không cách nào nhìn thấy cụ thể tình huống bên trong, nhưng ngược lại thỉnh thoảng lại nhìn thấy vài người ăn mặc giống với hai người Đồ Lạp, không ngừng ra vào trong thành.
Mấy ngày liên tiếp đi trong sa mạc, còn thỉnh thoảng đối mặt với bão cát, nội tâm còn đề phòng việc Liệt Chấn Thiên đuổi theo, nội tâm Liễu Minh lúc nào cũng căng như dây cung, sau khi nhìn thấy phiến ốc đảo kia thì mới thả lỏng xuống một chút.
Đúng lúc này, chợt vang lên âm thanh “Tê tê” phát ra từ phía sau lưng.
“Không tốt, bão cát lại xuất hiện rồi!” Liễu Minh biến sắc, vội vàng dừng lại.
Lúc này, hai huynh đệ Đồ thị cũng vừa đi đến, nghe hắn nói xong thì lúc này mới phát hiện ra.
Quả nhiên cách đó không sau phía sau lưng xuất hiện một luồng cuồng phong gào thét, bay nhanh trên mặt đất, nhanh chóng quét qua những cồn cát, những nơi đi qua đều tạo nên một luồng xoáy cát bụi lớn.
Cuồng phong xoay nhanh, không ngừng xoáy lên từng đống cát đen, hình thành vòng xoáy màu đen liên tiếp.
Mà những nơi bão cát đi qua liền để lại phía sau một mảnh bừa bộn, vòng xoáy đảo qua thì xuất hiện vô số hố to đập vào mắt.
Liễu Minh không nói hai lời, liền chạy như điên về phía ốc đảo.
Đồ thị huynh đệ thì tỏ ra vẻ trấn định hơn, miệng niệm bí quyết, thân hình chậm rãi cát hóa, sau vài cái chớp động liền hóa thành một luồng cuồng phong chạy về phía trước.
Không bao lâu sau, ba người đã vọt đến tòa thành trì trong ốc đảo.
Mà quỷ dị là bão cát kinh người phía sau, khi tiếp cận biên giới của ốc đảo thì lập tức yên lặng mà tan ra.
Liễu Minh thấy vậy thì trong lòng tấm tắc kêu kỳ lạ.
Trước cửa thành có một gã nam tử gầy yếu, thấy Đồ thị huynh đệ thì lộ ra vẻ mừng rỡ, bước về phía hai người bắt chuyện.
“Vị này chính là…” Sau đó, thủ vệ này nhìn về phía Liễu Minh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Người này là tu sĩ từ bên ngoài đến, hai huynh đệ chúng ta bắt gặp trên đường, chúng ta định lát nữa đưa hắn đi gặp đại trưởng lão.” Đồ Lạp giải thích nói.
“Thì ra là thế, đại trưởng lão cũng đang ở chỗ ở, hiện tại các ngươi đi đến thì vừa vặn có thể gặp được đó.” Nam tử thủ vệ nghe vậy thì hiểu ra, hứng thú phi thường đánh giá Liễu Minh.
Đồ Nhĩ nghe vậy thì mang Liễu Minh đi vào trong thành, mà Đồ Lạp thì cùng nam tử này bắt chuyện, nói về thu hoạch ngày hôm nay.
“Liễu huynh chớ trách, bộ lạc Sa Tộc này của chúng ta không lớn, vẻn vẹn chỉ có ba bốn trăm người, trong đó Đồ thị và Tôn thị là hai dòng họ chiếm đa số. Trước tiên Liễu huynh không ngại đi dạo xung quanh một chút, coi như làm quen hoàn cảnh xung quanh. Nhưng mà Liễu huynh đừng đi quá xa, ta đi bẩm báo trước với đại trưởng lão, nếu đại trưởng lão đồng ý thì ta sẽ dẫn huynh đến gặp ông ấy.” Đồ Nhĩ đứng trước mặt Liễu Minh cười nói.
“Vậy thì làm phiền Đồ huynh rồi.” Liễu Minh gật đầu, lần nữa cảm ơn.
Sau khi Đồ Nhĩ bước đi, Liễu Minh đem ánh mắt nhìn về từng phương hướng thành trì trong bộ lạc.
Phòng ốc của Sa Tộc so với tu sĩ nhân tộc hoàn toàn bất đồng, đa số là lều vải, bốn phía dùng cột đá để chèo chống, cao khoảng tầm hai ba trượng.
Những người qua lại nơi này đều là người của Sa Tộc, tu vi đại bộ phận là Ngưng Dịch, trong đó có vài người đã có tu vi Hóa Tinh.
Liễu Minh thấy hình dáng của bọn ho vô cùng tự nhiên, dường như thực lực không bị hạn chế, trong nội tâm cũng thầm giật mình.
Đúng lúc này xuất hiện một thiếu nữ Sa Tộc, hấp dẫn sự chú ý của Liễu Minh, thần sắc hắn khẽ động, bắt đầu đánh giá.
Nàng này ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, trên người mặc một chiếc quần sam màu trắng tuyết, chiếc eo nhỏ nhắn lộ ra ngoài, khuôn mặt được che bởi một tấm lụa trắng trong suốt, chỉ lộ ra một đôi mắt dịu dàng như nước, để cho người đứng phía trước nhìn vào, giống như là có một loại nước suối chảy qua, nội tâm liền cảm thấy tĩnh lặng, so với những nữ tử Liễu Minh đã gặp qua trước đây thì khí tức có chút bất đồng.
Liễu Minh vung tay lên thả ra một kiện linh khí phi đao màu xám, nhưng khi vừa tiếp xúc với bão cát liền bị bão cát xoắn cho nát bấy.
Liễu Minh thấy vậy thì kinh hãi, không nói hai lời liền hướng về phía trước chạy như điên.
Trên đường đi, hắn còn gia trì cho mình một ít bí thuật võ thuật, nhưng cũng khó khăn lắm mới nhanh hơn tốc độ của bão cát phía sau.
Sau khi chạy được hơn một trăm dặm thì phía sau bão cát mới biến mất.
Lúc này Liễu Minh mới thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất, lật tay lấy ra một viên thượng phẩm linh thạch khôi phục pháp lực, từ lúc bắt đầu bước vào con đường tu tiên cho tới nay, đều là đằng vân giá vũ, đúng là lần đầu tiên khiến hắn phải bỏ chạy thục mạng như thế này.
Sau hơn một canh giờ, hắn mới khôi phục được bảy tám phần, lúc này muốn đứng dậy li khai thì lại phát hiện phía sau lưng bão cát lại xuất hiện, một trận bão cát trùng thiên cuốn đến.
Liễu Minh chỉ có thể tiếp tục nhanh chân bỏ chạy, cũng thử thúc giục pháp thuật công kích đến bão cát, nhưng phát hiện bất luận là dùng phong nhận, hỏa cầu hoặc là thúc giục Long Hổ Minh Ngục Công, đều không có bất kỳ hiệu quả nào, mọi công kích đều có đi mà không có về, đều bị bão cát nuốt hết, thậm chí không có một gợn sóng nào.
Rơi vào đường cùng, Liễu Minh chỉ có thể hướng về phía trước, chạy như điên.
Nhưng khi hắn lần nữa chạy được hơn một trăm dặm thì bỗng nhiên cảm ứng được một luồng chấn động khác thường từ phía đối diện cuốn đến, tự dưng thấy pháp lực bản thân bị áp chế, thực lực từ Hóa Tinh trung kỳ bị giảm xuống Ngưng Dịch trung kỳ.
Lúc này thì sắc mặt Liễu Minh thực sự đại biến, thử thay đổi phương hướng mấy lần, nhưng đều bắt gặp bão cát, lúc này chỉ có thể cắn răng hướng vào sâu bên trong sa mạc.
Dù như vậy nhưng trên đường đi thỉnh thoảng vẫn gặp phải vài trận bão cát cỡ nhỏ, thỉnh thoảng lại làm cho hắn phải chạy như điên.
Phiến sa mạc màu đen này hết sức quỷ dị, không thể phân biệt được ngày và đêm, ngoại trừ dưới bàn chân là một mảnh đen kịt. Bầu trời phía trên thì cả ngày đều có màu vàng nhạt, nếu không phải là Liễu Minh đối với biến hóa ngày và đêm hết sức mẫn cảm thì không thể phân biệt lúc nào là ban ngày, lúc nào là ban đêm.
Cứ như vậy tiến về phía trước khoảng hai ngày, lúc này hắn bỗng thấy trong hoang mạc hơn trăm trượng về phía trước thấp thoáng có hai thân ảnh đi bộ đến.
Xa xa nhìn lại thì hai người này có vóc dáng tương tự như Liễu Minh, nhìn như người bình thường, trên thân mặc một bộ trường bào rộng được làm bằng vải tơ, trên đầu có một cái khăn trắng trùm đầu.
Lúc này thì phía xa có một cơn cuồng phong gào thét hướng đến hai người, xoáy lên một mảnh cát bụi đen kịt.
Thân ảnh hai người lúc này liền mơ hồ, hóa thành một đống cát mịn, nhanh chóng chui vào bãi cát phía dưới.
Bão cát hùng hổ, gào thét cuốn đến chỗ hai người vừa biến mất, sau mấy hơi thở về sau quét qua, hướng theo một phương hướng khác mà đi.
Trên nền cát đen sì, hai mô đất giống như một đống cát sỏi chất đống lại sau một hồi biến hóa, ngưng tụ thành hai thân ảnh, tiếp tục hướng về phía trước bước đi.
Liễu Minh sau một hồi kinh ngạc, liền nhớ tới trong điển tịch của Thái Thanh Môn từng có đề cập đến một tộc người có thể đem thân hình biến thành đất cát.
Những Sa Tộc này quanh năm sinh hoạt trong sa mạc, mỗi người khi ra đời đều đã mang trong mình Sa linh thể.
Chỉ là không biết bao nhiêu vạn năm trước, Sa Tộc đột nhiên biến mất, không ai nhìn thấy nữa.
Không nghĩ được là hôm nay tại phiến sa mạc màu đen quỷ dị này hắn lại có thể gặp được hai người Sa Tộc.
Thần thức Liễu Minh quét qua, phát hiện tu vi hai người này vẻn vẹn chỉ là Ngưng Dịch sơ kỳ, sau một phen suy tính, hắn liền đi nhanh đến phía hai người này.
“Hai vị huynh đài, xin dừng bước. Tại hạ vô ý đi vào sa mạc này, nhưng đã vài ngày rồi vẫn không thể tìm thấy đường ra, không biết hai vị có biết đường ra hay không?” Liễu Minh đi đến sau lưng, cách không xa hai người, cao giọng nói.
Hai người Sa Tộc này nghe vậy thì quay lại, nhìn thấy vẻ mặt đầy gió cát của Liễu Minh, đầu tiên hơi sững sờ, nhưng sau khi nghe nói Liễu Minh bị lạc đường thì lại nhìn sang nhau cười cười.
“Tại hạ là Đồ Lạp, vị này là ca ca của ta, Đồ Nhĩ.” Hai người này đặt tay ngang trước ngực, gập người thi lễ, sau đó một tên Sa Tộc hơi thấp dáng vẻ ngu ngơ, cười lớn nói.
“Tại hạ là Liễu Minh.” Liễu Minh thấy vậy thì học theo hai người, thi lễ một cái rồi nói.
“Thì ra là Liễu huynh, nếu mà chưa quen thuộc phiến sa mạc này thì quả thực là dễ bị lạc đường. Nhìn trang phục của ngươi chắc hẳn là người từ bên ngoài rồi. Chúng ta trong này cũng thường xuyên có một ít tu sĩ từ bên ngoài tiến vào, chỉ là chúng ta chưa bao giờ li khai khỏi phiến sa mạc này, quả thật là không biết được đường ra. Chúng ta vừa đi săn về, chuẩn bị trở về bộ lạc. Liễu huynh nếu muốn rời khỏi, không ngại cùng chúng ta trở về bộ lạc, có lẽ đại trưởng lão có thể biết được đường ra.” Một gã nam tử cường tráng, cao cao cười cười, ấm giọng nói ra.
“Vậy thì làm phiền hai vị rồi.” Liễu Minh hơi chút do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Hai người này tướng mạo thì cực kỳ hiền lành, mà khi nói chuyện ngữ khí cũng có chút chân thành, ngược lại cũng nên đến chỗ ở của bọn họ nhìn xem, nhân tiện cũng có thể tìm hiểu thêm tình huống của sa mạc quỷ dị này.
Nếu mà đối phương lừa gạt mình, nhưng chỉ cần trong bộ lạc không có Chân Đan hậu kì tọa trấn, hắn cũng mười phần nắm chắc có thể thoát thân đơn giản.
Hai người thấy Liễu Minh gật đầu, liền dẫn Liễu Minh đi bộ về hướng tây.
Trên đường đi, Liễu Minh theo sát hai người, cũng cẩn thận, không nói quá nhiều về lai lịch bản thân, chỉ cùng hai người nói chuyện phiếm câu được câu chăng, đồng thời quan sát bốn phía của sa mạc màu đen mênh mông này, chú ý đến một vài chỗ đặc thù, âm thầm nhớ kỹ lộ tuyến.
Ước chừng khoảng hai canh giờ sau, Liễu Minh kinh ngạc phát hiện vài dặm phía trước ba người mơ hồ xuất hiện một mảng phương viên ốc đảo cực lớn, rộng khoảng tầm ngàn mẫu.
“Liễu huynh, chúng ta sắp đến rồi, ốc đảo phía trước là Sa Mạn thành.” Đồ Lạp quay lại nhìn Liễu Minh, duỗi ngón tay chỉ về phía ốc đảo.
Liễu Minh nghe vậy, hai mắt nhíu lại, cẩn thận nhìn về ốc đảo phía xa.
Ốc đảo phía trước có một tòa thành trì chiếm một phần ba diện tích, tường thành bao quanh được xây bởi đất và cát đen, cao khoảng bảy, tám trượng.
Bởi vì vừa xa xôi, mà tường thành cũng tương đối cao lớn nên Liễu Minh không cách nào nhìn thấy cụ thể tình huống bên trong, nhưng ngược lại thỉnh thoảng lại nhìn thấy vài người ăn mặc giống với hai người Đồ Lạp, không ngừng ra vào trong thành.
Mấy ngày liên tiếp đi trong sa mạc, còn thỉnh thoảng đối mặt với bão cát, nội tâm còn đề phòng việc Liệt Chấn Thiên đuổi theo, nội tâm Liễu Minh lúc nào cũng căng như dây cung, sau khi nhìn thấy phiến ốc đảo kia thì mới thả lỏng xuống một chút.
Đúng lúc này, chợt vang lên âm thanh “Tê tê” phát ra từ phía sau lưng.
“Không tốt, bão cát lại xuất hiện rồi!” Liễu Minh biến sắc, vội vàng dừng lại.
Lúc này, hai huynh đệ Đồ thị cũng vừa đi đến, nghe hắn nói xong thì lúc này mới phát hiện ra.
Quả nhiên cách đó không sau phía sau lưng xuất hiện một luồng cuồng phong gào thét, bay nhanh trên mặt đất, nhanh chóng quét qua những cồn cát, những nơi đi qua đều tạo nên một luồng xoáy cát bụi lớn.
Cuồng phong xoay nhanh, không ngừng xoáy lên từng đống cát đen, hình thành vòng xoáy màu đen liên tiếp.
Mà những nơi bão cát đi qua liền để lại phía sau một mảnh bừa bộn, vòng xoáy đảo qua thì xuất hiện vô số hố to đập vào mắt.
Liễu Minh không nói hai lời, liền chạy như điên về phía ốc đảo.
Đồ thị huynh đệ thì tỏ ra vẻ trấn định hơn, miệng niệm bí quyết, thân hình chậm rãi cát hóa, sau vài cái chớp động liền hóa thành một luồng cuồng phong chạy về phía trước.
Không bao lâu sau, ba người đã vọt đến tòa thành trì trong ốc đảo.
Mà quỷ dị là bão cát kinh người phía sau, khi tiếp cận biên giới của ốc đảo thì lập tức yên lặng mà tan ra.
Liễu Minh thấy vậy thì trong lòng tấm tắc kêu kỳ lạ.
Trước cửa thành có một gã nam tử gầy yếu, thấy Đồ thị huynh đệ thì lộ ra vẻ mừng rỡ, bước về phía hai người bắt chuyện.
“Vị này chính là…” Sau đó, thủ vệ này nhìn về phía Liễu Minh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Người này là tu sĩ từ bên ngoài đến, hai huynh đệ chúng ta bắt gặp trên đường, chúng ta định lát nữa đưa hắn đi gặp đại trưởng lão.” Đồ Lạp giải thích nói.
“Thì ra là thế, đại trưởng lão cũng đang ở chỗ ở, hiện tại các ngươi đi đến thì vừa vặn có thể gặp được đó.” Nam tử thủ vệ nghe vậy thì hiểu ra, hứng thú phi thường đánh giá Liễu Minh.
Đồ Nhĩ nghe vậy thì mang Liễu Minh đi vào trong thành, mà Đồ Lạp thì cùng nam tử này bắt chuyện, nói về thu hoạch ngày hôm nay.
“Liễu huynh chớ trách, bộ lạc Sa Tộc này của chúng ta không lớn, vẻn vẹn chỉ có ba bốn trăm người, trong đó Đồ thị và Tôn thị là hai dòng họ chiếm đa số. Trước tiên Liễu huynh không ngại đi dạo xung quanh một chút, coi như làm quen hoàn cảnh xung quanh. Nhưng mà Liễu huynh đừng đi quá xa, ta đi bẩm báo trước với đại trưởng lão, nếu đại trưởng lão đồng ý thì ta sẽ dẫn huynh đến gặp ông ấy.” Đồ Nhĩ đứng trước mặt Liễu Minh cười nói.
“Vậy thì làm phiền Đồ huynh rồi.” Liễu Minh gật đầu, lần nữa cảm ơn.
Sau khi Đồ Nhĩ bước đi, Liễu Minh đem ánh mắt nhìn về từng phương hướng thành trì trong bộ lạc.
Phòng ốc của Sa Tộc so với tu sĩ nhân tộc hoàn toàn bất đồng, đa số là lều vải, bốn phía dùng cột đá để chèo chống, cao khoảng tầm hai ba trượng.
Những người qua lại nơi này đều là người của Sa Tộc, tu vi đại bộ phận là Ngưng Dịch, trong đó có vài người đã có tu vi Hóa Tinh.
Liễu Minh thấy hình dáng của bọn ho vô cùng tự nhiên, dường như thực lực không bị hạn chế, trong nội tâm cũng thầm giật mình.
Đúng lúc này xuất hiện một thiếu nữ Sa Tộc, hấp dẫn sự chú ý của Liễu Minh, thần sắc hắn khẽ động, bắt đầu đánh giá.
Nàng này ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, trên người mặc một chiếc quần sam màu trắng tuyết, chiếc eo nhỏ nhắn lộ ra ngoài, khuôn mặt được che bởi một tấm lụa trắng trong suốt, chỉ lộ ra một đôi mắt dịu dàng như nước, để cho người đứng phía trước nhìn vào, giống như là có một loại nước suối chảy qua, nội tâm liền cảm thấy tĩnh lặng, so với những nữ tử Liễu Minh đã gặp qua trước đây thì khí tức có chút bất đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.