Ma Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 614: Thái Hư chi nhãn

Vong Ngữ

20/12/2016

Tuy rằng màn sáng hộ thể tạm thời không có việc gì nhưng sắc mặt của tráng hán vẫn lộ ra vẻ ngưng trọng. Cánh tay vung lên, một lần nữa đánh ra một đạo pháp quyết vào viên hoàn đang lơ lửng trên đầu.

Viên hoàn đỏ thẫm lóe lên, lập tức ngưng tụ ra một vòng lửa, sau đó lan ra bốn phương tám hướng. Mười đầu cự mãng vừa chạm đến vòng lửa liền bốc cháy hừng hực, tiêu tán trong nháy mắt.

Chưa hết, hắc khí xung quanh dưới uy lực còn lại của vòng lửa cũng bị đánh tan không ít. Ánh mắt tráng hán ngưng tụ, xuyên qua hắc khí lượn lờ thì trông thấy trên mặt của Hiểu Ngũ phía trước hiện lên một tia cười lạnh, mà mười hai cán cốt phiên xếp thành một hàng trước mặt nàng ta bây giờ đã không thấy bóng dáng, trong nội tâm liền có chút bất an.

Ngay khi tráng hán cảm thấy không ổn thì hắc khí lại một lần nữa cuồn cuộn, trong đó mơ hồ hiện ra mười hai vật thể đen kịt, đúng là số cốt phiên lúc trước.

Âm thanh “Phốc phốc” theo đó liên tiếp vang lên!

Bên trong mỗi cốt phiên bỗng nhiên phun ra ba luồng hắc khí. Mỗi luồng hắc khí vừa mới xuất hiện lập tức mọc ra đầu và tứ chi, sau đó hóa thành từng con quỷ vật có hình Viên Hầu.

Trong khoảng khắc, tráng hán liền bị ba mươi sáu đầu quỷ vật vây lại chính giữa.

Tráng hán biến sắc, đang muốn thúc giục viên hoàn trên đầu phát động công kích thì những đầu quỷ vật này lại đồng thời phát ra một tiếng rít cực kỳ thê lương.

Ba mươi sáu đạo sóng âm vô hình liền xuyên qua màn sáng đỏ thẫm. Màn sáng này có thể phòng ngự được công kích của pháp lực, nhưng lại không thể ngăn cách được âm thanh.

Tráng hán chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Sóng âm kia thình lình đã xâm nhập vào trong óc khiến gã cảm thấy đầu mình dường như đang bị đập vào ba mươi sáu lần liên tục.

Chỉ nghe một tiếng "Bịch", hai mắt tráng hán trở nên trắng dã. Gã ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Sau một khắc, bên trong pháp trận màu vàng, hắc khí vô biên xoay tròn một hồi, sau đó chậm rãi thu lại, lộ ra tình hình bên trong.

Chỉ thấy Hiểu Ngũ đang tươi cười, dịu dàng đứng ở một bên, trước người đang lơ lửng mười hai cốt phiên đen kịt. Tráng hán lúc này hai mắt trắng dã, ngã trên mặt đất, mà viên hoàn màu đỏ, kiện pháp bảo hình thức ban đầu có ba mươi sáu trọng cấm chế thì đã tùy ý rơi bên cạnh.

Từ lúc hắc khí giăng đầy pháp trận đến khi hắc khí thu lại cũng chỉ có mấy hơi thở, nhưng đã nhanh chóng phân ra thắng bại.

Liễu Minh giờ phút này nhìn về nữ tử xinh đẹp bên trong pháp trận, ánh mắt cũng cực kỳ giật mình.

Vị đại sư tỷ này thần thông mạnh mẽ, tựa hồ còn hơn xa so với dự đoán của chính mình.

“Trận tỷ thí thứ hai, Thái Thanh Môn chiến thắng.” Vân Cương hòa thượng đối với kết quả của trận đấu này, không vui không buồn, nhàn nhạt tuyên bố.

Âm Cửu Linh mắt thấy đệ tử của chính mình giành chiến thắng, lần đầu tiên cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười.

“Tu vi của Hiểu sư điệt thật là bất phàm, không hổ là đệ tử thân truyền của Âm đạo hữu.” Trên mặt Cổ Tuyệt hiện lên một tia âm trầm, trong miệng nói ra một câu, đồng thời vung tay áo lên, một màn sáng bảo vệ hiện ra, đem tráng hán ra khỏi pháp trận.

“Cổ huynh quá khen.” Âm Cửu Linh khí định thần nhàn trả lời.

“Nếu đã một thắng một thua, vậy thì hãy tiến hành cuộc tỷ thí cuối cùng đi.” Cổ Tuyệt hừ lạnh một tiếng rồi nói.

“Tốt, vậy trận chiến cuối liền phân định thắng bại!” Âm Cửu Linh mỉm cười trả lời.

Cùng lúc đó thì bên tai của Liễu Minh cũng vang lên âm thanh truyền âm của Âm Cửu Linh:



“Đầu Cửu Sắc Linh Lộc này đối với ta có tác dụng rất lớn, cuộc tỷ thí này ngươi nhất quyết phải đem toàn lực ra. Chỉ cần giúp ta thắng trận này, bổn tọa nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Đệ tử minh bạch, nhất định sẽ không làm cho chưởng tọa thất vọng.” Liễu Minh nghe vậy thì thần sắc khẽ động, truyền âm trả lời, sau đó cất bước tiến vào bên trong màn sáng.

Thiếu nữ Thanh Mâu đối diện dường như cũng được Cổ Tuyệt dặn dò vài câu, thanh mang trong mắt cũng lưu chuyển một hồi, sau đó liền khinh thân nhảy vào bên trong pháp trận.

“Tỷ thí bắt đầu!”

Vừa dứt lời, Liễu Minh liền bấm niệm pháp quyết, từng sợi hắc khí từ bên trong cơ thể tuôn ra, sau đó dưới chân khẽ động, cả người liền “Vèo” một tiếng, tại chỗ biến mất.

“Tốc độ nhanh thật!” Bên ngoài pháp trận, Cổ Tuyệt thấy vật thì biến sắc.

Vân Cương hòa thượng thấy vậy dường như không khỏi có chút bất ngờ.

Thiếu nữ Thanh Mâu đối diện thấy vậy thì khẽ giật mình, thanh quang trong đôi mắt chớp lên, một tay khẽ đảo liền tế ra một thanh tiểu đao màu vàng, vòng eo uốn éo giống như linh xà, thanh tiểu đao trong tay liền hóa thành một cái kim tuyến, chém về phía hư không bên cạnh.

Bành!

Một nắm đấm được bao phủ bởi hắc khí liền va chạm với tiểu đao, sau đó một đạo thân ảnh lập tức chấn động bay ra ngoài, đúng là Liễu Minh đã biến mất lúc trước, mà trong miệng hắn cũng không khỏi phát ra thanh âm “Ồ” nhẹ.

Thân pháp của hắn là do không ngừng luyện tập cùng với Lam Tỳ và Hải Yêu Hoàng trong lúc giao phong, cực kỳ quỷ mị, mà cường độ thân thể lại được rèn luyện qua Thiên Phong Động nên càng tăng lên không ít.

Thiếu nữ Thanh Mâu này tu vi chỉ là Ngưng Dịch hậu kỳ, chẳng những có thể nhanh chóng khám phá ra hành tung của hắn, mà còn có thể hời hợt tiếp được một kích của mình, có thể thấy được là thanh đao màu vàng trong tay nàng ta tuyệt đối không phải là vật bình thường.

“Thì ra là thế, xem ra Thái Hư Chi Nhãn quả nhiên là thần diệu.”

Khi mà Liễu Minh có một chút giật mình nhìn về phía Thanh Mâu, sau đó liền thúc giục pháp lực trong cơ thể, lập tức hắc khí ngoài thân tuôn ra cuồn cuộn, bỗng nhiên từ đó phân ra thành hai đạo hư ảnh, lóe lên liền tạo ra một mảnh tàn ảnh, tiếp cận gần đến thiếu nữ Thanh Mâu.

Thanh quang trong mắt của Thanh Mâu lưu chuyển, cổ tay thoáng động, ánh đao màu vàng bên cạnh người giống như là du long xuất hải, bay múa bất định.

Trong nhất thời, âm thanh “Phanh phanh” vang lên không ngừng, chẳng những tất cả những hành động đến gần của Liễu Minh đều bị phát hiện mà còn liên tiếp bị đánh lui về sau, không mảy may tiếp cận được với thiếu nữ một chút nào.

Sau nửa chén trà, đầy trời tàn ảnh màu đen thu lại, cách đó vài chục trượng một lần nữa hiện ra thân hình của Liễu Minh, nhưng mà lúc này, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào con mắt trong suốt của thiếu nữ, chân mày hơi nhíu lại.

Thái Hư Chi Nhãn này có thể nói đúng là khắc tinh của Tam Phân Mông Ảnh đại pháp, có thể thấy rõ ràng cái nào là thật, cái nào là hư ảnh, không hề bị mê hoặc.

Đúng lúc này thì trong con mắt trong suốt của thiếu nữ, giường như không muốn cho Liễu Minh có cơ hội thở dốc, pháp quyết trong tay nhanh chóng thúc giục, đao mang như điện bắn tới, hướng về phía Liễu Minh chém “Xoẹt” ra một mảnh kim quang to như cánh cửa.

Lông mày Liễu Minh nhíu lại, thân hình liền chớp động, nghiêng người tránh qua ánh đao, cánh tay liền giơ lên, mơ hồ cách không đánh ra một quyền.

Sau một tiếng long ngâm, một đầu vụ giao màu đen từ trên nắm tay lập tức xông ra, giương nanh múa vuốt, bổ nhào về phía thiếu nữ.

Thanh Mâu khẽ quát một tiếng, trên người lập tức hiện ra một đạo hào quang, tạo thành một chiếc thuẫn bảy màu, bảo hộ nàng ta ở trong đó. Vụ giao biến thành hắc khí đánh lên trên, cuối cùng bị cản lại một cách cứng rắn.



“Đây là… thần thông Phật môn!” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, phát hiện trước ngực thiếu nữ thình lình đang đeo một viên Phật châu bằng đàn mộc, tản mát ra hào quang bảy màu nhàn nhạt.

Thần thông Phật môn có thể khắc chế được phần lớn công pháp quỷ đạo.

Đúng lúc này thì thiếu nữ đối diện giơ một tay lên, tiểu đao màu vàng trong tay phá không lao ra, mơ hồ một cái liền không thấy bóng dáng.

Liễu Minh thấy vậy âm thầm rùng mình. Một tiếng “Vèo” vang lên, tiểu đao màu vàng lóe lên, như thiểm điện bắn đến.

Liễu Minh cũng không quay đầu lại, cánh tay mơ hồ, sau đó một quyển ảnh được bao bọc bởi những chiếc vảy tím dữ tợn kích ra, đánh cho tiểu đao màu vàng ầm ầm bay ra ngoài.

Đồng thơi hai tay áo hắn hất lên, hai quả Trọng Thủy Châu cũng theo sát bay ra, “Oanh” một tiếng, hai hắc sắc quang cầu to như cái chậu rửa mặt liền lóe lên, bao phủ tiểu đao lại trong đó.

Sắc mặt của Thanh Mâu cả kinh, mười ngón tay liên tục biến hóa đánh ra pháp quyết, bắn ra mấy đạo kim quang vào trong quang cầu, ý đồ muốn thúc giục tiểu đao thoát ra.

Nhưng đúng vào lúc này, Liễu Minh lại thì thào nói một câu:

“Ngươi đã có được Thái Hư Chi Nhãn thì bây giờ hãy nếm thử thần thông mới của ta!”

Vừa dứt lời thì hai tay của hắn đan vào nhau, kết xuất ra một cái pháp ấn cổ quái, đồng thời trong miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm. Tiếp đó, một tay vung lên, lập tức bên ngoài thân, hắc khí ngút trời tuôn ra, từ đó huyễn hóa ra ba đầu vụ giao và ba đầu vụ hổ, trong hắc khí gào thét không ngừng, trông cực kỳ sống động.

Liễu Minh hô một chữ “Bạo”, ba đầu vụ giao và ba đầu vụ hổ đồng thời lóe lên, nổ tung, sau đó hóa thành hắc quang phô thiên cái địa quét về phía đối diện.

Thanh Mâu chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh tối đen, toàn thân thoáng một cái liền tiến vào bên trong một không gian đen kịt, bên tai không còn nghe được bất cứ âm thanh gì nữa, bốn phía đen kịt một mảnh, giống như đang bị giam trong một thể giới khác hắn.

Trong lúc kinh hãi, nàng vội thúc giục Phật châu trước ngực làm cho phạm vi của vòng bảo hộ bảy màu ngoài thân lớn ra thêm nửa phần, bảo hộ bản thân cực kỳ chặt chẽ.

Bên ngoài pháp trận, trong mắt mọi người thì phía bên trong pháp trận màu vàng lúc này tràn ngập một loại hắc u ô quang, ngoại nhân không thể nào trông thấy được bất cứ cảnh tượng gì bên trong, mà bên trong chẳng qua chỉ mơ hồ truyền ra âm thanh “Ô ô” trầm thấp.

Cổ Tuyệt vừa thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức đại biến.

“Minh Ngục! Tên này mới ở Ngưng Dịch Kỳ vậy mà lại có thể lĩnh ngộ được thần thông này.” Âm Cửu Linh thấy vậy thì không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng.

Thanh Mâu cũng là một nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ trong hàng ngũ đệ tử nội môn của Hạo Nhiên Thư Viện, kiến thức tự nhiên cũng bất phàm, rất nhanh liền trấn định lại, lúc này thanh quang trong mắt chớp động không ngừng, ý muốn dùng Thái Hư Chi Nhãn khám phá ra huyễn thuật trước mắt này.

Ngay khi nàng ta muốn thúc giục bí thuật, phá giải ảo cảnh trước mắt thì trên đỉnh đầu đột nhiên hiện ra từng điểm kim quang, sau đó ngưng tụ, biến ảo thành một bàn tay vàng rực to chừng một trượng, năm ngón tay liền bóp một cái, không chút lưu tình đập xuống phía dưới.

Thanh Mâu thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên giơ một tay lên, một đoàn ánh sáng đỏ bắn ra, lập tức quay tròn, sau đó biến thành một cái dù màu đỏ, mặt ngoài phù văn như ẩn như hiện, đón gió liền biến lớn gần bằng một căn phòng ốc bình thường.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!

Bàn tay màu vàng nặng nề đánh lên cái dù đỏ thẫm khổng lồ, một luồng chấn động vô hình từ đó tràn ra bốn phương tám hướng.

Thân thể mềm mại của Thanh Mâu lắc lư, khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt cực kỳ khó coi, bàn tay màu vàng này bên trong ẩm chứa sức mạnh thình lình lại vượt qua dự đoán của nàng ta.

Mà đúng lúc này, bàn tay màu vàng liền “Phanh” một tiếng, nổ tung, hóa thành kim mang đầy trời, bắn xuống phía dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook