Quyển 3 - Chương 441: thanh tán đan
Vong Ngữ
10/11/2016
Tân Nguyên để ngọc bài lên trán liền rõ ràng nội dung nhiệm vụ này.
Thì ra Liệt Anh thú là một loại hải thú cảnh giới Ngưng Dịch sơ kỳ, tuy rằng một thân thần thông hệ Thủy có chút lợi hại nhưng lại cực kì e ngại lực lượng hỏa diễm. Mà yêu hạch của nó chính là một loại tài liệu luyện đan vô cùng tốt. Bởi vì tiếng kêu của nó rất giống với tiếng khóc của trẻ sơ sinh nên mới có tên gọi như vậy. Con thú này thường hay cư trú bên trong những bãi san hô, mà ở không xa về phía nam của đảo Thanh Ngư vừa hay lại có một hòn đảo như vậy. Tân Nguyên lưỡng lự một chút sau đó rời khỏi Công Đức Đường, ném thiết bổng trong tay ra rồi chớp động thân hình. Thiết Bổng liền hóa thành một luồng hào quang màu đen mang gã bay thẳng về phía Nam.
…
Liễu Minh bay một mạch suốt gần nửa ngày, cuối cùng vào giữa trưa đã đến một tòa đảo nhỏ xanh biếc. Đảo nhỏ có diện tích không lớn nhưng cây cỏ tươi tốt, không ít địa phương đã được khai khẩn thành ruộng thuốc, phía trên trồng đủ loại muôn hình vạn trạng các loại linh thảo dược liệu. Ngoài ra, không ít nơi trên đảo còn có các gò núi san sát nhau, cũng có thể xem là cảnh vật ưu nhã. Họ Liễu bay vòng vòng trên không một chút, sau khi xác định nơi đây đúng là mục đích của chuyến đi lần này, liền từ từ đáp xuống một ngọn núi xinh đẹp. Hắn dùng tinh thần lực xem xét tình huống xung quanh một chút sau đó chớp động thân hình đi đến trước một cánh cổng bằng đá xanh. Nhưng mà hắn chưa kịp gõ cửa, cánh cửa đá đã két.. một tiếng tự động mở ra. Liễu Minh thấy vậy khẽ giật mình. Chỉ thấy một tên đồng tử nhô đầu ra, sau khi liếc nhìn Liễu Minh mấy cái mới tỏ vẻ cảnh giác hỏi:
“Các hạ là người phương nào?”
“Tại hạ là Liễu Minh, khách khanh của Trường Phong Hội, hôm nay đến đây để tìm Phương Nghiêu Phương đạo hữu, thỉnh tiểu hữu thông báo giúp một tiếng.” Liễu Minh cân nhắc lời nói một chút sau đó mỉm cười trả lời.
“Thông báo thì không cần! Nhưng mà tại hạ trước giờ không tiếp khách nhân bên ngoài Trường Phong Hội! Đạo hữu có thể lấy lệnh bài khách khanh ra cho ta xem một chút được hay không.” Một âm thanh hùng hậu bỗng nhiên truyền ra từ chỗ sâu bên trong thông đạo đằng sau đồng tử.
Liễu Minh nhướng mày, khẽ phất tay áo. Một đoàn ánh sáng màu xanh liền hiện ra, sau khi xoay tròn liền ngưng tụ biến thành một tấm lệnh bài màu xanh chớp động ánh sáng. Đồng tử tiếp nhận lệnh bài rồi xoay người đi vào.
“Thì ra là Liễu đạo hữu, mời vào.” Một lát sau, trong động phủ lại truyền ra âm thanh của nam tử kia. Đạo đồng cũng đi ra, sau khi cung kính trả lại lệnh bài liền dẫn Liễu Minh đi vào.
Khung cảnh bên trong động phủ cũng khá bình thường nhưng diện tích so với động phủ của Liễu Minh ở đảo Thanh Ngư còn rộng lớn hơn nhiều, trước mắt là một cái hành lang uốn lượn nối liền với không ít thạch thất. Chẳng bao lâu sau, Liễu Minh được đạo đồng dẫn đường đã đi đến một gian đại sảnh rộng lớn ở phía cuối hành lang. Trong này ngoại trừ một ít bàn ghế đơn giản còn có hai cánh cửa đá ở hai bên trái phải trên vách nham thạch, tựa hồ còn nối đến hai cái thông đạo khác.
“Xin mời Liễu đạo hữu dùng chút linh trà chờ trong chốc lát. Phương mỗ đang luyện chế một lò đan dược, thứ cho tiếp đãi có chỗ không chu toàn.” Âm thanh của nam tử lúc trước chính là truyền ra từ cánh cửa bên trái.
“Phương đạo hữu không cần khách khí như thế, các hạ đang có chuyện bận rộn, là tại hạ đã mạo muội quấy rầy.” Liễu Minh cao giọng trả lời.
Lúc trước khi hắn vừa bước vào nơi này liền cảm thấy một luồng khí tức nóng rực mơ hồ truyền đến từ lối đi bên trái, chắc hẳn đó chính là chỗ luyện đan của Phương Nghiêu. Đạo đồng đợi Liễu Minh ngồi xuống liền bưng ra một cái mâm gỗ, dâng lên một ly linh trà. Liễu Minh cúi đầu nhìn kỹ chén trà trong tay, chỉ thấy ánh sáng long lanh toát ra, nước trà xanh biếc ướt át, mơ hồ tỏa ra hương thơm kì lạ. Hắn gật đầu nếm thử một ngụm. Cảm giác ban đầu có hơi đắng nhưng rất nhanh bên trong cổ họng lại truyền đến cảm giác mát lạnh sau đó lập tức trải rộng khắp kinh mạch toàn thân khiến hắn cảm thấy vô cùng thư thái. Công hiệu của nước trà kỳ diệu như thế khiến cho Liễu Minh càng thêm vài phần mong chờ đối với chủ nhân nơi này. Thời gian tiếp theo, hắn vừa từ từ thưởng trà vừa lẳng lặng chờ đợi. Không biết đã qua bao lâu, ánh mắt của hắn bỗng nhiên lóe lên, rơi vào một bức đồ án toàn phù văn màu đỏ thẫm được khắc ở trên vách tường, hơn nữa vẻ mặt còn hiện ra một chút hứng thú.
“A, thì ra Liễu đạo hữu cũng hiểu được thuật luyện đan?” Ngay tại thời điểm Liễu Minh đang xuất thần, một bóng người nhoáng đi ra từ phía bên trái, chính là một nam tử trung niên mặc áo bào xám.
Người này bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt nho nhã. Lúc này y đang thuận tay vân vê chòm râu, cười mỉm nhìn Liễu Minh.
“Các hạ chắc hẳn chính là Phương đạo hữu. Liễu mỗ quả thật trước kia có tìm hiểu một chút về thuật luyện đan, nhưng nếu so sánh với đạo hữu lại không đáng nhắc đến rồi.” Liễu Minh thấy vậy chắp tay khiêm tốn trả lời.
“Tại hạ tuy rằng sống ở bên ngoài đảo Thanh Ngư nhưng cũng nghe qua mấy tháng trước có hai vị đạo hữu mới gia nhập bản hội. Nghĩ đến, Liễu đạo hữu cũng chính là một trong số đó.” Sau khi đánh giá Liễu Minh vài lần, Phương Nghiêu mỉm cười đáp lại, cũng tiến vài bước đến vị trí chủ vị mà ngồi xuống.
“Đúng vậy, tại hạ quả thật mới gia nhập Trường Phong Hội không lâu, kỳ thật hôm nay đến bái phỏng Phương đạo hữu là có chuyện muốn nhờ.” Liễu Minh gật đầu nhẹ sau đó dứt khoát nói rõ ý định.
“A, y thuật của Phương mỗ cũng xem như tạm được, không biết đạo hữu đến đây là để chữa bệnh hay để giải độc?” Phương Nghiêu tỏ vẻ không hề bất ngờ đáp lời.
“Thật không dám giấu giếm, tại hạ bị trúng một loại kỳ độc hiếm thấy. Loại độc này bám vào bên trên lục phủ ngũ tạng, bình thường cũng không quá trở ngại nhưng mỗi tháng đều phải phục dụng giải dược để áp chế, nếu không một khi phát tác chất độc sẽ ăn mòn vào phủ tạng, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.” Liễu Minh thật sự cũng không có ý giấu giếm, thản nhiên nói.
“Có thể ăn mòn ngũ tạng tinh huyết, hơn nữa phát tác theo định kỳ, kỳ độc như vậy tựa hồ cũng không đơn giản, nhưng mà tại hạ cũng có thể thử xem qua một lần.” Trung niên mặc áo xám nghe vậy ánh mắt lóe sáng, sau khi suy tư một lát mới ngưng trọng trả lời, bộ dạng có vài phần hứng thú.
Liễu Minh thấy Phương Nghiêu đáp ứng trong lòng vui mừng, liền thuật lại ý đồ phá giải cùng với đặc tính thôn phệ pháp lực kỳ dị của loại độc này cho đối phương. Mà đối với việc quá trình bị trúng độc như thế nào, hắn lại hàm hồ cho qua chuyện. Nam tử mặc áo bào xám cũng không hỏi gì nhiều thêm. Phương Nghiêu sau khi nghe xong liền trầm ngâm một lát sau đó dẫn Liễu Minh đến một căn phòng bên trong một gian mật thất khác.
Mặt đất bên trong mật thất này không ngờ lại có khắc một tòa pháp trận màu vàng có hình tròn rộng khoảng một trượng. Chính giữa pháp trận có đặt một cái bồ đoàn. Mà ở bốn phía của pháp trận lại được khảm hơn mười khối tinh thạch màu vàng.
Phương Nghiêu bảo Liễu Minh ngồi vào trung tâm của pháp trận. Họ Liễu thấy vậy liền dùng thần thức kiểm tra một chút, sau khi khẳng định pháp trận này dường như chỉ dùng để dò xét liền bước tới vài bước, khoanh chân ngồi xuống. Thấy Liễu Minh đã ngồi xuống ổn định, trung niên áo xám liền hít sâu một hơi, phất tay đánh ra hơn mười đạo pháp quyết liên tiếp về phía pháp trận, mỗi một đạo pháp quyết đều chuẩn xác đánh tới một khối tinh thạch bên trong pháp trận màu vàng.
Lập tức cả tòa pháp trận phát ra tiếng “Ô…ô…n…g”, từng tia sáng màu vàng chớp lóe rồi chậm rãi chuyển động. Phương Nghiêu tiếp tục vung tay lấy ra một tấm gương đồng kiểu dáng cổ xưa ném xuống phía dưới, miệng bắt đầu lẩm bẩm niệm chú ngữ. Gương đồng chớp động một cái rồi lơ lửng trên đỉnh đầu Liễu Minh sau đó tiếp tục xoay tít một vòng, từ bên trong vòng quay phát ra một luồng sáng kim sắc bao phủ khắp người Liễu Minh. Theo đó, Phương Nghiêu đánh ra từng đạo pháp quyết khiến những đám phù văn quái dị chợt ẩn chợt hiện chớp lóe bên trên tấm gương.
“Mở!”
Trung niên mặc áo bào xám bỗng quát khẽ một tiếng. Lúc này, một cột sáng màu vàng phun ra từ mặt gương hóa thành một màn sáng bao bọc Liễu Minh vào bên trong. Liễu Minh nhíu hai mắt lại nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích mặc cho màn sáng màu vàng lưu chuyển không ngừng chung quanh thân thể. Mà Phương Nghiêu lại vừa tiếp tục bắt quyết vừa tập trung tinh thần quan sát một vài cảnh tượng kỳ quái hiện lên trên mặt gương đồng. Không biết đã trải qua bao lâu, y mới thở dài một hơi, đánh một đạo pháp quyết vào bên trong pháp trận. Tức thì, pháp trận màu vàng ngưng chuyển động, ánh sáng cũng dần mờ đi.
Tấm gương đồng ngay khi y vung tay áo lên cũng lập tức bay trở về. Liễu Minh thấy vậy lúc này mới chậm rãi rời khỏi pháp trận, đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi. Phương Nghiêu lại đứng nguyên tại chỗ ra vẻ đăm chiêu. Sau một lúc lâu, y lại yêu cầu Liễu Minh giao một giọt tinh huyết ở gần đan điền. Phương Nghiêu đặt giọt tinh huyết vào một cái pháp bàn nào đó rồi từ bên trong rút ra một đám chỉ đen. Tiếp theo, y thử cho đám chỉ đen này vào hơn mười loại linh dịch khác nhau, đồng thời cẩn thận quan sát.
Sau thời gian dài hơn một bữa ăn khoảng một khắc, Phương Nghiêu bỗng nhiên cười hặc hặc nói:
“Thì ra là thế, ta cuối cùng cũng hiểu rõ. Loại độc tố này quả nhiên hết sức kỳ lạ nhưng mà cũng không phải không có cách nào hóa giải. Phương mỗ biết rõ một phương thuốc giải độc, có lẽ có thể giải trừ loại độc này.”
“Điều này là sự thật! Ở chỗ Phương huynh có còn loại đan dược này không?” Liễu Minh nghe vậy hết sức mừng rỡ.
“Đan dược này gọi là Thanh Tán Đan, bình thường có rất ít người dùng đến, trong tay ta cũng không có sẵn. Nhưng mà việc luyện chế loại đan dược này cũng khá dễ dàng, chẳng qua ở chỗ ta còn thiếu một loại thuốc dẫn. Chỉ là loại thuốc dẫn này… cũng không dễ có được.” Phương Nghiêu nghe vậy vẻ mặt lộ ra vẻ chần chừ.
“Không biết loại thuốc dẫn cuối cùng này là thứ gì, có thể tìm được ở đâu? Kính xin đạo hữu chỉ điểm một chút. Chỉ cần Phương huynh có thể luyện chế ra Thanh Tán Đan, sau khi tại hạ giải độc sẽ hậu tạ đầy đủ.” Liễu Minh nghe xong cái tên “Thanh Tán Đan” trong lòng liền chùng xuống, thực sự chưa từng nghe qua bao giờ. Lúc này hắn vừa chắp tay vừa ngưng trọng hỏi.
“Dược dẫn này là túi độc của một loại hải thú tên là Huyết Hoàng Thú, mà phải là túi độc của thú vương Ngưng Dịch Kỳ mới có tác dụng. Loại yêu thú này tuy thực lực không quá mạnh mẽ nhưng lại luôn sống theo bầy đàn, nếu số lượng nhiều có khi lên đến hàng trăm hàng nghìn con. Hơn nữa bọn chúng cư trú dưới đáy biển, cực kỳ khó đối phó.” Phương Nghiêu suy nghĩ một chút sau đó giải thích một phen.
Liễu Minh nghe vậy, lông mày không khỏi nhíu lại. Cái tên Huyết Hoàng Thú này là lần đầu tiên hắn nghe được. Hơn nữa, theo như miêu tả của Phương Nghiêu, tựa hồ đây quả thật không phải là một chuyện đơn giản. Phương Nghiêu thấy vẻ mặt của Liễu Minh hơi xấu đi chợt mỉm cười nói:
“Liễu đạo hữu cũng không cần nóng vội. Tại hạ vừa may biết rõ hải vực phụ cận có một bầy Huyết Hoàng Thú, trong đó thú vương cũng đã đạt cảnh giới Ngưng Dịch hậu kỳ. Nếu đạo hữu có thể đoạt được túi độc của nó, hẳn là có thể hoàn toàn giải trừ kịch độc trong cơ thể.”
“A, lại có chuyện trùng hợp như vậy sao!” Liễu Minh nghe xong lời này, thần sắc có chút biến đổi.
“Liễu đạo hữu cũng không nên hiểu lầm! Lão phu sở dĩ biết rõ việc này là bởi bất kể yêu hạch hay huyết nhục của Hải Hoàng Thú đều có giá trị thật lớn. Ta cùng với mấy vị hảo hữu đã sớm nhìn trúng đám hải thú này, vì đã mưu tính hồi lâu nên mới biết vị trí chính xác. Nhưng mà số lượng của chúng thật sự quá lớn, nếu chỉ có mấy người bọn ta ứng phó vẫn có chút quá sức cho nên vẫn chậm chạp chưa tiến hành. Nhưng mà nếu như Liễu đạo hữu nguyện ý gia nhập, sự tình càng nắm chắc hơn vài phần, kế hoạch lập tức có thể triển khai. Nếu sự tình thành công, không chỉ Liễu đạo hữu có thể giải độc mà còn có thể dựa theo công sức mà phân phối đầy đủ chỗ tốt. Không biết ý Liễu đạo hữu thế nào?” Nam tử mặc áo bào xám vân vê chòm râu, thản nhiên giải thích.
Thì ra Liệt Anh thú là một loại hải thú cảnh giới Ngưng Dịch sơ kỳ, tuy rằng một thân thần thông hệ Thủy có chút lợi hại nhưng lại cực kì e ngại lực lượng hỏa diễm. Mà yêu hạch của nó chính là một loại tài liệu luyện đan vô cùng tốt. Bởi vì tiếng kêu của nó rất giống với tiếng khóc của trẻ sơ sinh nên mới có tên gọi như vậy. Con thú này thường hay cư trú bên trong những bãi san hô, mà ở không xa về phía nam của đảo Thanh Ngư vừa hay lại có một hòn đảo như vậy. Tân Nguyên lưỡng lự một chút sau đó rời khỏi Công Đức Đường, ném thiết bổng trong tay ra rồi chớp động thân hình. Thiết Bổng liền hóa thành một luồng hào quang màu đen mang gã bay thẳng về phía Nam.
…
Liễu Minh bay một mạch suốt gần nửa ngày, cuối cùng vào giữa trưa đã đến một tòa đảo nhỏ xanh biếc. Đảo nhỏ có diện tích không lớn nhưng cây cỏ tươi tốt, không ít địa phương đã được khai khẩn thành ruộng thuốc, phía trên trồng đủ loại muôn hình vạn trạng các loại linh thảo dược liệu. Ngoài ra, không ít nơi trên đảo còn có các gò núi san sát nhau, cũng có thể xem là cảnh vật ưu nhã. Họ Liễu bay vòng vòng trên không một chút, sau khi xác định nơi đây đúng là mục đích của chuyến đi lần này, liền từ từ đáp xuống một ngọn núi xinh đẹp. Hắn dùng tinh thần lực xem xét tình huống xung quanh một chút sau đó chớp động thân hình đi đến trước một cánh cổng bằng đá xanh. Nhưng mà hắn chưa kịp gõ cửa, cánh cửa đá đã két.. một tiếng tự động mở ra. Liễu Minh thấy vậy khẽ giật mình. Chỉ thấy một tên đồng tử nhô đầu ra, sau khi liếc nhìn Liễu Minh mấy cái mới tỏ vẻ cảnh giác hỏi:
“Các hạ là người phương nào?”
“Tại hạ là Liễu Minh, khách khanh của Trường Phong Hội, hôm nay đến đây để tìm Phương Nghiêu Phương đạo hữu, thỉnh tiểu hữu thông báo giúp một tiếng.” Liễu Minh cân nhắc lời nói một chút sau đó mỉm cười trả lời.
“Thông báo thì không cần! Nhưng mà tại hạ trước giờ không tiếp khách nhân bên ngoài Trường Phong Hội! Đạo hữu có thể lấy lệnh bài khách khanh ra cho ta xem một chút được hay không.” Một âm thanh hùng hậu bỗng nhiên truyền ra từ chỗ sâu bên trong thông đạo đằng sau đồng tử.
Liễu Minh nhướng mày, khẽ phất tay áo. Một đoàn ánh sáng màu xanh liền hiện ra, sau khi xoay tròn liền ngưng tụ biến thành một tấm lệnh bài màu xanh chớp động ánh sáng. Đồng tử tiếp nhận lệnh bài rồi xoay người đi vào.
“Thì ra là Liễu đạo hữu, mời vào.” Một lát sau, trong động phủ lại truyền ra âm thanh của nam tử kia. Đạo đồng cũng đi ra, sau khi cung kính trả lại lệnh bài liền dẫn Liễu Minh đi vào.
Khung cảnh bên trong động phủ cũng khá bình thường nhưng diện tích so với động phủ của Liễu Minh ở đảo Thanh Ngư còn rộng lớn hơn nhiều, trước mắt là một cái hành lang uốn lượn nối liền với không ít thạch thất. Chẳng bao lâu sau, Liễu Minh được đạo đồng dẫn đường đã đi đến một gian đại sảnh rộng lớn ở phía cuối hành lang. Trong này ngoại trừ một ít bàn ghế đơn giản còn có hai cánh cửa đá ở hai bên trái phải trên vách nham thạch, tựa hồ còn nối đến hai cái thông đạo khác.
“Xin mời Liễu đạo hữu dùng chút linh trà chờ trong chốc lát. Phương mỗ đang luyện chế một lò đan dược, thứ cho tiếp đãi có chỗ không chu toàn.” Âm thanh của nam tử lúc trước chính là truyền ra từ cánh cửa bên trái.
“Phương đạo hữu không cần khách khí như thế, các hạ đang có chuyện bận rộn, là tại hạ đã mạo muội quấy rầy.” Liễu Minh cao giọng trả lời.
Lúc trước khi hắn vừa bước vào nơi này liền cảm thấy một luồng khí tức nóng rực mơ hồ truyền đến từ lối đi bên trái, chắc hẳn đó chính là chỗ luyện đan của Phương Nghiêu. Đạo đồng đợi Liễu Minh ngồi xuống liền bưng ra một cái mâm gỗ, dâng lên một ly linh trà. Liễu Minh cúi đầu nhìn kỹ chén trà trong tay, chỉ thấy ánh sáng long lanh toát ra, nước trà xanh biếc ướt át, mơ hồ tỏa ra hương thơm kì lạ. Hắn gật đầu nếm thử một ngụm. Cảm giác ban đầu có hơi đắng nhưng rất nhanh bên trong cổ họng lại truyền đến cảm giác mát lạnh sau đó lập tức trải rộng khắp kinh mạch toàn thân khiến hắn cảm thấy vô cùng thư thái. Công hiệu của nước trà kỳ diệu như thế khiến cho Liễu Minh càng thêm vài phần mong chờ đối với chủ nhân nơi này. Thời gian tiếp theo, hắn vừa từ từ thưởng trà vừa lẳng lặng chờ đợi. Không biết đã qua bao lâu, ánh mắt của hắn bỗng nhiên lóe lên, rơi vào một bức đồ án toàn phù văn màu đỏ thẫm được khắc ở trên vách tường, hơn nữa vẻ mặt còn hiện ra một chút hứng thú.
“A, thì ra Liễu đạo hữu cũng hiểu được thuật luyện đan?” Ngay tại thời điểm Liễu Minh đang xuất thần, một bóng người nhoáng đi ra từ phía bên trái, chính là một nam tử trung niên mặc áo bào xám.
Người này bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt nho nhã. Lúc này y đang thuận tay vân vê chòm râu, cười mỉm nhìn Liễu Minh.
“Các hạ chắc hẳn chính là Phương đạo hữu. Liễu mỗ quả thật trước kia có tìm hiểu một chút về thuật luyện đan, nhưng nếu so sánh với đạo hữu lại không đáng nhắc đến rồi.” Liễu Minh thấy vậy chắp tay khiêm tốn trả lời.
“Tại hạ tuy rằng sống ở bên ngoài đảo Thanh Ngư nhưng cũng nghe qua mấy tháng trước có hai vị đạo hữu mới gia nhập bản hội. Nghĩ đến, Liễu đạo hữu cũng chính là một trong số đó.” Sau khi đánh giá Liễu Minh vài lần, Phương Nghiêu mỉm cười đáp lại, cũng tiến vài bước đến vị trí chủ vị mà ngồi xuống.
“Đúng vậy, tại hạ quả thật mới gia nhập Trường Phong Hội không lâu, kỳ thật hôm nay đến bái phỏng Phương đạo hữu là có chuyện muốn nhờ.” Liễu Minh gật đầu nhẹ sau đó dứt khoát nói rõ ý định.
“A, y thuật của Phương mỗ cũng xem như tạm được, không biết đạo hữu đến đây là để chữa bệnh hay để giải độc?” Phương Nghiêu tỏ vẻ không hề bất ngờ đáp lời.
“Thật không dám giấu giếm, tại hạ bị trúng một loại kỳ độc hiếm thấy. Loại độc này bám vào bên trên lục phủ ngũ tạng, bình thường cũng không quá trở ngại nhưng mỗi tháng đều phải phục dụng giải dược để áp chế, nếu không một khi phát tác chất độc sẽ ăn mòn vào phủ tạng, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.” Liễu Minh thật sự cũng không có ý giấu giếm, thản nhiên nói.
“Có thể ăn mòn ngũ tạng tinh huyết, hơn nữa phát tác theo định kỳ, kỳ độc như vậy tựa hồ cũng không đơn giản, nhưng mà tại hạ cũng có thể thử xem qua một lần.” Trung niên mặc áo xám nghe vậy ánh mắt lóe sáng, sau khi suy tư một lát mới ngưng trọng trả lời, bộ dạng có vài phần hứng thú.
Liễu Minh thấy Phương Nghiêu đáp ứng trong lòng vui mừng, liền thuật lại ý đồ phá giải cùng với đặc tính thôn phệ pháp lực kỳ dị của loại độc này cho đối phương. Mà đối với việc quá trình bị trúng độc như thế nào, hắn lại hàm hồ cho qua chuyện. Nam tử mặc áo bào xám cũng không hỏi gì nhiều thêm. Phương Nghiêu sau khi nghe xong liền trầm ngâm một lát sau đó dẫn Liễu Minh đến một căn phòng bên trong một gian mật thất khác.
Mặt đất bên trong mật thất này không ngờ lại có khắc một tòa pháp trận màu vàng có hình tròn rộng khoảng một trượng. Chính giữa pháp trận có đặt một cái bồ đoàn. Mà ở bốn phía của pháp trận lại được khảm hơn mười khối tinh thạch màu vàng.
Phương Nghiêu bảo Liễu Minh ngồi vào trung tâm của pháp trận. Họ Liễu thấy vậy liền dùng thần thức kiểm tra một chút, sau khi khẳng định pháp trận này dường như chỉ dùng để dò xét liền bước tới vài bước, khoanh chân ngồi xuống. Thấy Liễu Minh đã ngồi xuống ổn định, trung niên áo xám liền hít sâu một hơi, phất tay đánh ra hơn mười đạo pháp quyết liên tiếp về phía pháp trận, mỗi một đạo pháp quyết đều chuẩn xác đánh tới một khối tinh thạch bên trong pháp trận màu vàng.
Lập tức cả tòa pháp trận phát ra tiếng “Ô…ô…n…g”, từng tia sáng màu vàng chớp lóe rồi chậm rãi chuyển động. Phương Nghiêu tiếp tục vung tay lấy ra một tấm gương đồng kiểu dáng cổ xưa ném xuống phía dưới, miệng bắt đầu lẩm bẩm niệm chú ngữ. Gương đồng chớp động một cái rồi lơ lửng trên đỉnh đầu Liễu Minh sau đó tiếp tục xoay tít một vòng, từ bên trong vòng quay phát ra một luồng sáng kim sắc bao phủ khắp người Liễu Minh. Theo đó, Phương Nghiêu đánh ra từng đạo pháp quyết khiến những đám phù văn quái dị chợt ẩn chợt hiện chớp lóe bên trên tấm gương.
“Mở!”
Trung niên mặc áo bào xám bỗng quát khẽ một tiếng. Lúc này, một cột sáng màu vàng phun ra từ mặt gương hóa thành một màn sáng bao bọc Liễu Minh vào bên trong. Liễu Minh nhíu hai mắt lại nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích mặc cho màn sáng màu vàng lưu chuyển không ngừng chung quanh thân thể. Mà Phương Nghiêu lại vừa tiếp tục bắt quyết vừa tập trung tinh thần quan sát một vài cảnh tượng kỳ quái hiện lên trên mặt gương đồng. Không biết đã trải qua bao lâu, y mới thở dài một hơi, đánh một đạo pháp quyết vào bên trong pháp trận. Tức thì, pháp trận màu vàng ngưng chuyển động, ánh sáng cũng dần mờ đi.
Tấm gương đồng ngay khi y vung tay áo lên cũng lập tức bay trở về. Liễu Minh thấy vậy lúc này mới chậm rãi rời khỏi pháp trận, đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi. Phương Nghiêu lại đứng nguyên tại chỗ ra vẻ đăm chiêu. Sau một lúc lâu, y lại yêu cầu Liễu Minh giao một giọt tinh huyết ở gần đan điền. Phương Nghiêu đặt giọt tinh huyết vào một cái pháp bàn nào đó rồi từ bên trong rút ra một đám chỉ đen. Tiếp theo, y thử cho đám chỉ đen này vào hơn mười loại linh dịch khác nhau, đồng thời cẩn thận quan sát.
Sau thời gian dài hơn một bữa ăn khoảng một khắc, Phương Nghiêu bỗng nhiên cười hặc hặc nói:
“Thì ra là thế, ta cuối cùng cũng hiểu rõ. Loại độc tố này quả nhiên hết sức kỳ lạ nhưng mà cũng không phải không có cách nào hóa giải. Phương mỗ biết rõ một phương thuốc giải độc, có lẽ có thể giải trừ loại độc này.”
“Điều này là sự thật! Ở chỗ Phương huynh có còn loại đan dược này không?” Liễu Minh nghe vậy hết sức mừng rỡ.
“Đan dược này gọi là Thanh Tán Đan, bình thường có rất ít người dùng đến, trong tay ta cũng không có sẵn. Nhưng mà việc luyện chế loại đan dược này cũng khá dễ dàng, chẳng qua ở chỗ ta còn thiếu một loại thuốc dẫn. Chỉ là loại thuốc dẫn này… cũng không dễ có được.” Phương Nghiêu nghe vậy vẻ mặt lộ ra vẻ chần chừ.
“Không biết loại thuốc dẫn cuối cùng này là thứ gì, có thể tìm được ở đâu? Kính xin đạo hữu chỉ điểm một chút. Chỉ cần Phương huynh có thể luyện chế ra Thanh Tán Đan, sau khi tại hạ giải độc sẽ hậu tạ đầy đủ.” Liễu Minh nghe xong cái tên “Thanh Tán Đan” trong lòng liền chùng xuống, thực sự chưa từng nghe qua bao giờ. Lúc này hắn vừa chắp tay vừa ngưng trọng hỏi.
“Dược dẫn này là túi độc của một loại hải thú tên là Huyết Hoàng Thú, mà phải là túi độc của thú vương Ngưng Dịch Kỳ mới có tác dụng. Loại yêu thú này tuy thực lực không quá mạnh mẽ nhưng lại luôn sống theo bầy đàn, nếu số lượng nhiều có khi lên đến hàng trăm hàng nghìn con. Hơn nữa bọn chúng cư trú dưới đáy biển, cực kỳ khó đối phó.” Phương Nghiêu suy nghĩ một chút sau đó giải thích một phen.
Liễu Minh nghe vậy, lông mày không khỏi nhíu lại. Cái tên Huyết Hoàng Thú này là lần đầu tiên hắn nghe được. Hơn nữa, theo như miêu tả của Phương Nghiêu, tựa hồ đây quả thật không phải là một chuyện đơn giản. Phương Nghiêu thấy vẻ mặt của Liễu Minh hơi xấu đi chợt mỉm cười nói:
“Liễu đạo hữu cũng không cần nóng vội. Tại hạ vừa may biết rõ hải vực phụ cận có một bầy Huyết Hoàng Thú, trong đó thú vương cũng đã đạt cảnh giới Ngưng Dịch hậu kỳ. Nếu đạo hữu có thể đoạt được túi độc của nó, hẳn là có thể hoàn toàn giải trừ kịch độc trong cơ thể.”
“A, lại có chuyện trùng hợp như vậy sao!” Liễu Minh nghe xong lời này, thần sắc có chút biến đổi.
“Liễu đạo hữu cũng không nên hiểu lầm! Lão phu sở dĩ biết rõ việc này là bởi bất kể yêu hạch hay huyết nhục của Hải Hoàng Thú đều có giá trị thật lớn. Ta cùng với mấy vị hảo hữu đã sớm nhìn trúng đám hải thú này, vì đã mưu tính hồi lâu nên mới biết vị trí chính xác. Nhưng mà số lượng của chúng thật sự quá lớn, nếu chỉ có mấy người bọn ta ứng phó vẫn có chút quá sức cho nên vẫn chậm chạp chưa tiến hành. Nhưng mà nếu như Liễu đạo hữu nguyện ý gia nhập, sự tình càng nắm chắc hơn vài phần, kế hoạch lập tức có thể triển khai. Nếu sự tình thành công, không chỉ Liễu đạo hữu có thể giải độc mà còn có thể dựa theo công sức mà phân phối đầy đủ chỗ tốt. Không biết ý Liễu đạo hữu thế nào?” Nam tử mặc áo bào xám vân vê chòm râu, thản nhiên giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.