Quyển 3 - Chương 365: Thoát đi
Vong Ngữ
10/11/2016
“Muốn chạy?”
Thanh Cầm sớm đã nhìn ra ý đồ của lão, sau khi hừ lạnh một tiếng liền biến đổi pháp quyết khiến thân thể lập lòe thanh quang rồi huyễn hóa ra ba hư ảnh màu xanh giống hệt nhau. Mấy hư ảnh kia nhoáng lên đã chặn trước mặt Hồng Tam, sáu cánh tay vung lên liền có vô số phong nhận phô thiên cái địa ập tới. Hồng Tam cực kỳ tức giận nhưng cũng phải dừng lại, thi pháp đối phó. Bị bản thể Thanh Cầm và hư ảnh của y một trước một sau cùng giáp kích thì muốn dứt ra không phải chuyện dễ. Trong lúc đó, tấm lưới ánh sáng trước người Thánh Cơ tiên tử trong nháy mắt đã vỡ vụn. Nàng ta hừ lạnh từ không trung rơi xuống, còn bốn người phía sau sau khi hét thảm một tiếng thân thể liền nổ tung hóa thành huyết vụ.
Xích Lý thấy vậy đại hỉ, vung tay bắt quyết, hắc diễm cuồn cuộn phóng tới định nhân cơ hội đốt đối phương thành tro.
Thánh Cơ tiên tử sau khi trận pháp bị phá tu vi liền tụt xuống Ngưng Dịch hậu kỳ, thấy vậy nào dám đón đỡ, chỉ có thể giơ tay phóng ra một đạo phù lục hóa thành ánh sáng màu vàng kim bao phủ thân thể, ra sức tránh đi.
“Thánh Cơ!”
Thấy Thánh Cơ Tiên Tử gặp nguy hiểm, Hồng Tam không thể giữ được bình tĩnh, nhân lúc Thanh Cầm sơ ý, hai mắt lão đỏ ngầu phun ra một luồng sáng xanh có chứa một cái bát xanh, sau khi xoay tròn một vòng liền rơi vào tay lão. Hồng Tam một tay nâng bát một tay bắt quyết, trong bát liền lập lòe hào quang màu lục cùng vô số phù văn, đồng thời từ trong đó phun ra một dịch thể màu xanh sẫm quỷ dị bắn về phía hư ảnh Thanh Cầm. Dịch thể kia tỏa ra mùi rất tanh hôi, dường như có tính ăn mòn rất mạnh. Thanh Cầm không kịp đề phòng, ba đạo hư ảnh bị dịch thể kia bắn trúng, mấy tầng hộ thể linh quang cũng không có chút tác dụng gì, sau mấy tiếng xèo xèo liền hóa thành ba làn khói xanh tiêu tán.
“Không ngờ ngươi dám hủy đi hóa thân của ta.” Do có liên hệ tinh thần nên Thanh Cầm liền cảm thấy cổ họng ngòn ngọt rồi há miệng phun ra một ngụm máu đen bèn vừa sợ vừa giận nói.
Phải biết rằng công pháp y vừa thi triển không tầm thường chút nào, mỗi hư ảnh kia có thực lực bằng ba bốn phần so với bản thể. Trong một số trường hợp có thể phát huy tác dụng cực lớn, không ngờ lại bị dịch thể nhìn không chút bắt mắt kia hủy mất. Biến cố đến quá đột ngột làm y bị trọng thương. Ba hư ảnh hóa thân này là do y dùng tinh huyết tế luyện từ ngày mới tiến giai Hóa Tinh đến nay mới có thể đạt đến mức tâm thần hợp nhất như vậy.
Hồng Tam như không nhìn thấy gì, sau khi đắc thủ liền lộ vẻ điên cuồng không hề để ý tới Thanh Cầm mà phóng về phía Thánh Cơ Tiên Tử, trên đường đi cái bát nhỏ màu xanh trong tay lão lại rung lên. Lập tức lại có một lượng lớn dịch thể màu lục phun ra hóa thành hai con thủy mãng màu xanh sẫm, một con tấn công Thanh Cầm, một con đánh về phía Xích Lý. Từ khi Thánh Cơ tiên tử gặp nguy hiểm tới khi Hồng Tam phóng ra độc dịch phá hủy hư ảnh phân thân của Thanh Cầm rồi bay đi cũng chỉ diễn ra trong một hơi thở, tốc độ quả thật nhanh như sấm chớp.
Thanh Cầm sau khi tự mình thử qua sự lợi hại của dịch thể kia thì sao còn dám để thủy mãng tiếp cận, lập tức thân hình nhoáng lên tạm thời tránh đi. Xích Lý thấy thủy mãng màu lục phóng tới thì thầm mắng Thanh Cầm vô dụng, vội niệm chú vẫy tay về phía hỏa diễm màu đen. Hắc diễm bay lại hóa thành một hỏa tường màu đen đón đỡ thủy mãng. Lúc này Hồng Tam không cần điều khiển hai con thủy mãng nữa mà thu lại cái bát xanh rồi phun ra một luồng huyết quang, sau khi xoay tít liền hóa thành một lá cờ màu đỏ cao mấy tấc. Sau khi phun ra một luồng huyết vụ, Hồng Tam liền cầm lá cờ hung hăng vẫy một cái, sau đó liền biến mất trong huyết quang.
Giây lát sau, lão nhoáng lên rồi xuất hiện trước mặt Thánh Cơ tiên tử, huyết quang trên người lão cuốn ra bao phủ cả Thánh Cơ Tiên Tử rồi hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ phóng đi trong tiếng xé gió. Già Lam đang đấu với hai con yêu thú ở gần đó sau khi huyết quang lướt qua cũng được hút vào rồi mang đi. Không chỉ như thế, đạo huyết quang này còn trong nháy mắt xuyên qua lầu các hải tộc đang tạm trú rồi sau khi xoay vòng liền không chút do dự bay thẳng ra ngoài cốc. Thấy vậy Xích Lý cực kỳ tức giận lườm Thanh Cầm một cái, y lúc này sắc mặt lúc trắng lúc xanh đang ngồi đả tọa điều tức. Nàng ta nhảy lên hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ rồi bay đi định chặn bọn Hồng Tam lại. Trong nháy mắt hai bên một đuổi một chạy đã biến mất ở chân trời trong tiếng xé gió. Xích Lý đuổi sát không rời, khi còn cách đám Hồng Tam mười mấy trượng thì cười nói:
“Xem các ngươi còn chạy đi đâu.”
Vừa nói độn tốc bất giác tăng lên mấy phần.
Cảm nhận được khí tức của Xích Lý sau lưng, Hồng Tam sốt ruột ra sức thôi động pháp lực tăng tốc muốn thoát khỏi nàng ta. Có điều dù sao lão đã trải qua một trận kịch chiến, mà huyết quang do lá cờ kia hóa thành còn phải mang theo bốn người, trong đó có hai người hôn mê bất tỉnh, độn tốc làm sao so được với Xích Lý .
Cứ thế chỉ sau một lát khoảng cách đôi bên đã bị thu hẹp thành mười trượng. Xích Lý nhìn hai người phíatrước, bàn tay đang nắm chặt cái đỉnh liền giơ lên phía trước. Cái đỉnh hoá thành một đạo hồng quang tỏa ra hơi ấm rồi theo một làn gió đâm thẳng về phía Hồng Tam. Hồng Tam đương nhiên cảm nhận được một luồng hơi nóng từ phía sau bức tới, bất đắc dĩ cắn răng ném lá cờ trong tay ra hóa thành một đạo cầu vồng đỏ đembốn người kia tiếp tục bay đi.
Lúc cái đỉnh sắp phóng tới lão liền quay người một tay lấy ra một đoản côn màu đỏ, tay kia phóng ra mấy đạo pháp quyết về phía đoản côn. Trong nháy mắt đoản côn tỏa hồng quang rực rỡ rồi hóa thành một cự bổng lớn hơn hai mươi trượng. Hồng Tam liên tục truyền pháp lực khiến cự bổng tỏa ra hồng quang chói mắt rồi trong giây lát đâm vào cái đỉnh kia.
“Đang” một tiếng lớn.
Nơi hai thứ chạm nhau liền tỏa ra một luồng khí lãng rất lớn hóa thành từng cơn lốc phóng ra bốn phía. Lúc này Hồng Tam lợi dụng lực đẩy để lùi lại mấy chục trượng. Sau khi hạ xuống đất, lão cũng không lập tức chạy đi mà nhanh như chớp vỗ vào ngực mình.
“Vù.”
Lão há miệng phun ra một luồng khói xanh bao phủ một chiếc bát nhỏ màu xanh, sau khi xoay tròn liền rơi vào tay lão. Lão một tay bắt quyết, tay kia cầm bát rung lên, trong lục quang lập lòe cái bát liền phun ra một luồng dịch thể màu xanh sẫm bắn về phía Xích Lý. Khi độc dịch bắn ra thì Hồng Tam cũng niệm chú, một tay bắt quyết rồi há miệng phun ra một ngụm máu nhập vào độc dịch kia.
“Ngưng hình!”
Hồng Tam quát lớn, độc dịch cuộn lên không ngừng rồi hóa thành một cự mãng màu xanh đậm, sau khi bay vòng qua cái đỉnh kia liền đánh về phía Xích Lý. Lão lúc này mới nhoáng lên vòng qua cái đỉnh rồi đuổi theo đạo cầu vồng đỏ do lá cờ biến thành. Thấy cự mãng tỏa ra mùi hôi thối, Xích Lý biến sắc lùi lại mấy trượng rồi giơ tay khẽ vẫy. Cái đỉnh xoay tròn rồi bay lại, một luồng liệt diễm màu đỏ phun ra hóa thành một hỏa hải trước người cự mãng hừng hực thiêu đốt.
Có điều lúc tất cả khôi phục lại như ban đầu, Hồng Tam sớm đã biến mất.
Xích Lý sau khi thu hồi cái đỉnh, nét mặt âm tình bất định một hồi rồi cũng chỉ có thể hậm hực quay về. Thanh Cầm lúc này đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, cũng đã khôi phục thành một đại hán đầu trọc, có điều sắc mặt cực kỳ khó coi, trên trán y đang có hắc khí lượn lờ giống như một con độc xà đang uốn lượn, thoạt nhìn cực kỳ hung tợn. Cố nhịn đau, y há miệng phun ra một luồng thanh quang nhàn nhạt bao phủ một viên tinh châu cũng lập lòe thanh quang, sau khi xoay tròn thì lơ lửng trước người y.
Ngay lúc này, Thanh Cầm đang ngồi trên đất thì đột nhiên kinh mạch toàn thân nổi lên, y liền gầm nhẹ một tiếng. Tiếp đó viên tinh châu kia tỏa ra từng đạo quang mang màu xanh nhạt nhập vào trên trán Thanh Cầm rồi giằng co với hắc khí trong đó. Thanh quang này là do yêu hạch của y phát ra, có điều chất độc này quả thực quá mạnh, nhất thời chưa thể khu trừ. Y lại vung tay phải lấy ra một viên đan dược óng ánh trong suốt, đan dược này hóa thành một đạo quang mang bay vào miệng y rồi lập tức tan ra hóa thành một luồng linh khí màu xanh nhạt đi vào khắp kinh mạch. Đồng thời y bắt quyết khiến cho pháp lực và linh lực màu xanh kia cùng chống chọi với độc tố. Dần dần độc tố toàn thân bị đẩy ra khóe miệng rồi ngưng tụ lại hóa thành một con độc xà màu xanh sẫm dài nửa tấc không ngừng rít lên từng hồi. Y đột nhiên mở mắt, ánh mắt lập lòe hung quang gầm nhẹ một tiếng rồi toàn thân run lên nhè nhẹ.
“Vù” một tiếng.
Một ngụm máu màu xanh sẫm phun ra rồi hóa thành sương mù. Có điều lúc Thanh Cầm vừa mới thở phào thì làn huyết vụ kia như có linh tính lại ngưng tụ thành một con tiểu xà màu xanh sẫm tiếp tục công kích y. Đồng tử Thanh Cầm co rút lại, y cực kỳ kinh hãi, không ngờ độc tố này lại lợi hại như vậy.
“Chết đi cho ta”
Ánh mắt y hiện vẻ tàn khốc, tay phải xòe ra phát ra một luồng hỏa diễm bao phủ độc xà, độc xà bị thiêu đốt kêu lên thảm thiết từng hồi rồi lát sau liền biến mất.
“Phù.”
Lúc này Thanh Cầm mới có thể thả lỏng. Không ngờ trên đời có loại độc đáng sợ như vậy. Lúc Thanh Cầm nhắm mắt chuẩn bị hồi phục nguyên khí thì một bóng người nhoáng lên rồi Xích Lý mặt không biểu cảm xuất hiện bên cạnh y.
Thanh Cầm sớm đã nhìn ra ý đồ của lão, sau khi hừ lạnh một tiếng liền biến đổi pháp quyết khiến thân thể lập lòe thanh quang rồi huyễn hóa ra ba hư ảnh màu xanh giống hệt nhau. Mấy hư ảnh kia nhoáng lên đã chặn trước mặt Hồng Tam, sáu cánh tay vung lên liền có vô số phong nhận phô thiên cái địa ập tới. Hồng Tam cực kỳ tức giận nhưng cũng phải dừng lại, thi pháp đối phó. Bị bản thể Thanh Cầm và hư ảnh của y một trước một sau cùng giáp kích thì muốn dứt ra không phải chuyện dễ. Trong lúc đó, tấm lưới ánh sáng trước người Thánh Cơ tiên tử trong nháy mắt đã vỡ vụn. Nàng ta hừ lạnh từ không trung rơi xuống, còn bốn người phía sau sau khi hét thảm một tiếng thân thể liền nổ tung hóa thành huyết vụ.
Xích Lý thấy vậy đại hỉ, vung tay bắt quyết, hắc diễm cuồn cuộn phóng tới định nhân cơ hội đốt đối phương thành tro.
Thánh Cơ tiên tử sau khi trận pháp bị phá tu vi liền tụt xuống Ngưng Dịch hậu kỳ, thấy vậy nào dám đón đỡ, chỉ có thể giơ tay phóng ra một đạo phù lục hóa thành ánh sáng màu vàng kim bao phủ thân thể, ra sức tránh đi.
“Thánh Cơ!”
Thấy Thánh Cơ Tiên Tử gặp nguy hiểm, Hồng Tam không thể giữ được bình tĩnh, nhân lúc Thanh Cầm sơ ý, hai mắt lão đỏ ngầu phun ra một luồng sáng xanh có chứa một cái bát xanh, sau khi xoay tròn một vòng liền rơi vào tay lão. Hồng Tam một tay nâng bát một tay bắt quyết, trong bát liền lập lòe hào quang màu lục cùng vô số phù văn, đồng thời từ trong đó phun ra một dịch thể màu xanh sẫm quỷ dị bắn về phía hư ảnh Thanh Cầm. Dịch thể kia tỏa ra mùi rất tanh hôi, dường như có tính ăn mòn rất mạnh. Thanh Cầm không kịp đề phòng, ba đạo hư ảnh bị dịch thể kia bắn trúng, mấy tầng hộ thể linh quang cũng không có chút tác dụng gì, sau mấy tiếng xèo xèo liền hóa thành ba làn khói xanh tiêu tán.
“Không ngờ ngươi dám hủy đi hóa thân của ta.” Do có liên hệ tinh thần nên Thanh Cầm liền cảm thấy cổ họng ngòn ngọt rồi há miệng phun ra một ngụm máu đen bèn vừa sợ vừa giận nói.
Phải biết rằng công pháp y vừa thi triển không tầm thường chút nào, mỗi hư ảnh kia có thực lực bằng ba bốn phần so với bản thể. Trong một số trường hợp có thể phát huy tác dụng cực lớn, không ngờ lại bị dịch thể nhìn không chút bắt mắt kia hủy mất. Biến cố đến quá đột ngột làm y bị trọng thương. Ba hư ảnh hóa thân này là do y dùng tinh huyết tế luyện từ ngày mới tiến giai Hóa Tinh đến nay mới có thể đạt đến mức tâm thần hợp nhất như vậy.
Hồng Tam như không nhìn thấy gì, sau khi đắc thủ liền lộ vẻ điên cuồng không hề để ý tới Thanh Cầm mà phóng về phía Thánh Cơ Tiên Tử, trên đường đi cái bát nhỏ màu xanh trong tay lão lại rung lên. Lập tức lại có một lượng lớn dịch thể màu lục phun ra hóa thành hai con thủy mãng màu xanh sẫm, một con tấn công Thanh Cầm, một con đánh về phía Xích Lý. Từ khi Thánh Cơ tiên tử gặp nguy hiểm tới khi Hồng Tam phóng ra độc dịch phá hủy hư ảnh phân thân của Thanh Cầm rồi bay đi cũng chỉ diễn ra trong một hơi thở, tốc độ quả thật nhanh như sấm chớp.
Thanh Cầm sau khi tự mình thử qua sự lợi hại của dịch thể kia thì sao còn dám để thủy mãng tiếp cận, lập tức thân hình nhoáng lên tạm thời tránh đi. Xích Lý thấy thủy mãng màu lục phóng tới thì thầm mắng Thanh Cầm vô dụng, vội niệm chú vẫy tay về phía hỏa diễm màu đen. Hắc diễm bay lại hóa thành một hỏa tường màu đen đón đỡ thủy mãng. Lúc này Hồng Tam không cần điều khiển hai con thủy mãng nữa mà thu lại cái bát xanh rồi phun ra một luồng huyết quang, sau khi xoay tít liền hóa thành một lá cờ màu đỏ cao mấy tấc. Sau khi phun ra một luồng huyết vụ, Hồng Tam liền cầm lá cờ hung hăng vẫy một cái, sau đó liền biến mất trong huyết quang.
Giây lát sau, lão nhoáng lên rồi xuất hiện trước mặt Thánh Cơ tiên tử, huyết quang trên người lão cuốn ra bao phủ cả Thánh Cơ Tiên Tử rồi hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ phóng đi trong tiếng xé gió. Già Lam đang đấu với hai con yêu thú ở gần đó sau khi huyết quang lướt qua cũng được hút vào rồi mang đi. Không chỉ như thế, đạo huyết quang này còn trong nháy mắt xuyên qua lầu các hải tộc đang tạm trú rồi sau khi xoay vòng liền không chút do dự bay thẳng ra ngoài cốc. Thấy vậy Xích Lý cực kỳ tức giận lườm Thanh Cầm một cái, y lúc này sắc mặt lúc trắng lúc xanh đang ngồi đả tọa điều tức. Nàng ta nhảy lên hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ rồi bay đi định chặn bọn Hồng Tam lại. Trong nháy mắt hai bên một đuổi một chạy đã biến mất ở chân trời trong tiếng xé gió. Xích Lý đuổi sát không rời, khi còn cách đám Hồng Tam mười mấy trượng thì cười nói:
“Xem các ngươi còn chạy đi đâu.”
Vừa nói độn tốc bất giác tăng lên mấy phần.
Cảm nhận được khí tức của Xích Lý sau lưng, Hồng Tam sốt ruột ra sức thôi động pháp lực tăng tốc muốn thoát khỏi nàng ta. Có điều dù sao lão đã trải qua một trận kịch chiến, mà huyết quang do lá cờ kia hóa thành còn phải mang theo bốn người, trong đó có hai người hôn mê bất tỉnh, độn tốc làm sao so được với Xích Lý .
Cứ thế chỉ sau một lát khoảng cách đôi bên đã bị thu hẹp thành mười trượng. Xích Lý nhìn hai người phíatrước, bàn tay đang nắm chặt cái đỉnh liền giơ lên phía trước. Cái đỉnh hoá thành một đạo hồng quang tỏa ra hơi ấm rồi theo một làn gió đâm thẳng về phía Hồng Tam. Hồng Tam đương nhiên cảm nhận được một luồng hơi nóng từ phía sau bức tới, bất đắc dĩ cắn răng ném lá cờ trong tay ra hóa thành một đạo cầu vồng đỏ đembốn người kia tiếp tục bay đi.
Lúc cái đỉnh sắp phóng tới lão liền quay người một tay lấy ra một đoản côn màu đỏ, tay kia phóng ra mấy đạo pháp quyết về phía đoản côn. Trong nháy mắt đoản côn tỏa hồng quang rực rỡ rồi hóa thành một cự bổng lớn hơn hai mươi trượng. Hồng Tam liên tục truyền pháp lực khiến cự bổng tỏa ra hồng quang chói mắt rồi trong giây lát đâm vào cái đỉnh kia.
“Đang” một tiếng lớn.
Nơi hai thứ chạm nhau liền tỏa ra một luồng khí lãng rất lớn hóa thành từng cơn lốc phóng ra bốn phía. Lúc này Hồng Tam lợi dụng lực đẩy để lùi lại mấy chục trượng. Sau khi hạ xuống đất, lão cũng không lập tức chạy đi mà nhanh như chớp vỗ vào ngực mình.
“Vù.”
Lão há miệng phun ra một luồng khói xanh bao phủ một chiếc bát nhỏ màu xanh, sau khi xoay tròn liền rơi vào tay lão. Lão một tay bắt quyết, tay kia cầm bát rung lên, trong lục quang lập lòe cái bát liền phun ra một luồng dịch thể màu xanh sẫm bắn về phía Xích Lý. Khi độc dịch bắn ra thì Hồng Tam cũng niệm chú, một tay bắt quyết rồi há miệng phun ra một ngụm máu nhập vào độc dịch kia.
“Ngưng hình!”
Hồng Tam quát lớn, độc dịch cuộn lên không ngừng rồi hóa thành một cự mãng màu xanh đậm, sau khi bay vòng qua cái đỉnh kia liền đánh về phía Xích Lý. Lão lúc này mới nhoáng lên vòng qua cái đỉnh rồi đuổi theo đạo cầu vồng đỏ do lá cờ biến thành. Thấy cự mãng tỏa ra mùi hôi thối, Xích Lý biến sắc lùi lại mấy trượng rồi giơ tay khẽ vẫy. Cái đỉnh xoay tròn rồi bay lại, một luồng liệt diễm màu đỏ phun ra hóa thành một hỏa hải trước người cự mãng hừng hực thiêu đốt.
Có điều lúc tất cả khôi phục lại như ban đầu, Hồng Tam sớm đã biến mất.
Xích Lý sau khi thu hồi cái đỉnh, nét mặt âm tình bất định một hồi rồi cũng chỉ có thể hậm hực quay về. Thanh Cầm lúc này đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, cũng đã khôi phục thành một đại hán đầu trọc, có điều sắc mặt cực kỳ khó coi, trên trán y đang có hắc khí lượn lờ giống như một con độc xà đang uốn lượn, thoạt nhìn cực kỳ hung tợn. Cố nhịn đau, y há miệng phun ra một luồng thanh quang nhàn nhạt bao phủ một viên tinh châu cũng lập lòe thanh quang, sau khi xoay tròn thì lơ lửng trước người y.
Ngay lúc này, Thanh Cầm đang ngồi trên đất thì đột nhiên kinh mạch toàn thân nổi lên, y liền gầm nhẹ một tiếng. Tiếp đó viên tinh châu kia tỏa ra từng đạo quang mang màu xanh nhạt nhập vào trên trán Thanh Cầm rồi giằng co với hắc khí trong đó. Thanh quang này là do yêu hạch của y phát ra, có điều chất độc này quả thực quá mạnh, nhất thời chưa thể khu trừ. Y lại vung tay phải lấy ra một viên đan dược óng ánh trong suốt, đan dược này hóa thành một đạo quang mang bay vào miệng y rồi lập tức tan ra hóa thành một luồng linh khí màu xanh nhạt đi vào khắp kinh mạch. Đồng thời y bắt quyết khiến cho pháp lực và linh lực màu xanh kia cùng chống chọi với độc tố. Dần dần độc tố toàn thân bị đẩy ra khóe miệng rồi ngưng tụ lại hóa thành một con độc xà màu xanh sẫm dài nửa tấc không ngừng rít lên từng hồi. Y đột nhiên mở mắt, ánh mắt lập lòe hung quang gầm nhẹ một tiếng rồi toàn thân run lên nhè nhẹ.
“Vù” một tiếng.
Một ngụm máu màu xanh sẫm phun ra rồi hóa thành sương mù. Có điều lúc Thanh Cầm vừa mới thở phào thì làn huyết vụ kia như có linh tính lại ngưng tụ thành một con tiểu xà màu xanh sẫm tiếp tục công kích y. Đồng tử Thanh Cầm co rút lại, y cực kỳ kinh hãi, không ngờ độc tố này lại lợi hại như vậy.
“Chết đi cho ta”
Ánh mắt y hiện vẻ tàn khốc, tay phải xòe ra phát ra một luồng hỏa diễm bao phủ độc xà, độc xà bị thiêu đốt kêu lên thảm thiết từng hồi rồi lát sau liền biến mất.
“Phù.”
Lúc này Thanh Cầm mới có thể thả lỏng. Không ngờ trên đời có loại độc đáng sợ như vậy. Lúc Thanh Cầm nhắm mắt chuẩn bị hồi phục nguyên khí thì một bóng người nhoáng lên rồi Xích Lý mặt không biểu cảm xuất hiện bên cạnh y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.