Quyển 4 - Chương 589: Trận chiến giữa mười người đứng đầu (5)
Vong Ngữ
20/12/2016
Thân thủ của thanh niên đeo kiếm đồng coi như cũng nhanh nhẹn, thân hình gã nhoáng lên một cái, muốn dốc sức né tránh.
Nhưng nói thì chậm mà sự việc xảy ra lại nhanh, bàn tay màu vàng sau khi quẹo một cái liền “Phốc” một tiếng chém vào hông gã, chẳng những chém trúng mà còn lưu lại một miệng vết thương sâu vài tấc. Máu tươi lập tức chảy ra ồ ạt, xương cốt trắng hếu lộ ra ngoài.
Thanh niên đeo kiếm đồng sau khi rơi xuống đất, loạng choạng vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. Lúc này, gã mới thấy rõ sau lưng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một tên Kim Giáp Phù Binh. Gã kinh hãi gầm lên một tiếng, muốn tiếp tục thúc giục thanh đồng kiếm cực lớn đang lơ lửng ở gần đó tiến hành phản kích.
“Dừng tay. Với trạng thái của người bây giờ, không thể tiếp tục chiến đấu.” Trên bầu trời bỗng vang lên một âm thanh lạnh lùng. Theo đó, một vầng sáng trắng hạ xuống bao lấy thân thể của thanh niên đeo kiếm đồng, cuốn ra khỏi lôi đài.
Sau một khắc, một vị chấp sự Hóa Tinh Kỳ xuất hiện trên lôi đài, sau khi liếc nhìn thật sâu vào Liễu Minh, cất giọng tuyên bố:
“Người thắng cuộc, Liễu Minh của Phiêu Hồng Viện!”
Liễu Minh chắp tay thi lễ sau đó thu bốn cỗ khôi lỗi và Hoàng Cân lực sĩ lại, trong lòng thầm thở phào một cái.
Trận tỷ thí này, hắn cũng không thực sự chiếm được bao nhiêu lợi thế. Đối mặt với nguyên linh phi kiếm, hắn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn phòng ngự. Thậm chí, nếu không phải ngay từ đầu lợi dụng Lạc Kim Sa gây chú ý để Hoàng Cân lực sĩ lặng lẽ đến bên cạnh đối phương rồi bất ngờ đánh lén, chỉ sợ hắn cũng không thể dễ dàng chấm dứt trận chiến này như vậy.
…
“Bốn cỗ khôi lỗi vừa rồi cấu tạo xảo diệu, thậm chí có thể biến ảo thành hư ảnh tứ tượng, hẳn là tác phẩm của vị đại sư kia ở Thiên Công Tông. Giang huynh, tên đồ đệ Liễu Minh này của ngươi quả thực càng lúc càng thú vị, nói không chừng có thể đoạt được hạng nhất.” Hoàng mi lão giả nhìn Liễu Minh dưới đài, ánh mắt hiện lên một tia sáng, sau đó quay đầu nói với Giang Trọng.
“Trần huynh quá khen, tên đồ đệ này có thể đi đến một bước kia, cũng là do vận mệnh của hắn.”
Liễu Minh với tư cách là người duy nhất của Phiêu Hồng Viện tiến vào thi đấu xếp hạng mười thứ hạng đầu, lại thắng liên tiếp năm trận, chưa hề thất bại, trước mặt các vị viện chủ khác đã cấp cho Giang Trọng đủ thể diện.
“Hừ!” Thiếu phụ áo đỏ nghe vậy, khẽ hừ lạnh một cái.
Bên kia, sắc mặt người trung niên cao gầy mặc trang phục đạo sĩ cũng có chút khó coi. Tên thanh niên đeo kiếm đồng kia là đệ tử của viện gã.
Vòng tỷ thí thứ bảy kết thúc. Hai người Ngũ Minh, Hầu Khôn đều bốn thắng ba bại. Thanh niên đeo kiếm đồng thua hai trận. Triệu Ảm Âm ở trận thứ sáu kịch chiến với Kim Thiên Tứ, phi trảo màu bạc bị Kim Thiên Tứ dùng thủ pháp quái dị vây khốn, thua một trận.
Hiện tại chỉ có Liễu Minh, Kim Thiên Tứ hai người này vẫn một mực bảo trì chiến tích toàn thắng.
Thế nhưng tại lượt thi đấu thứ tám, Liễu Minh và Triệu Ảm Âm phải gặp nhau trên lôi đài.
Vận khí của Liễu Minh không tệ, đến bây giờ vẫn chưa gặp phải Kim Thiên Tứ. Mà Triệu Ảm Âm ngoại trừ thua một trận trước Kim Thiên Tứ, ngoài ra chưa từng bại trận.
Hiện tại đã đến hai lượt thi đấu cuối cùng, kết quả trận tỷ thí này rất có thể ảnh hưởng trực tiếp đến xếp hạng của ba người đứng đầu.
Vì vậy, mặc dù trận chiến này chưa bắt đầu đã hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người. Ngay cả các đệ tử nội môn Chân Đan cảnh cũng nhao nhao phóng ánh mắt chăm chú nhìn đến.
Trên lôi đài, Triệu Ảm Âm chỉ ôm quyền chào Liễu Minh một cái sau đó lập tức ra tay. Hai luồng sáng màu bạc từ trong tay áo bắn ra, sau khi giao thoa một cái giữa không trung liền nhanh chóng biến thành một con liệp báo màu bạc.
Con yêu thú này vừa mới hiện hình lập tức hóa thành một tia sáng màu trắng bạc bổ nhào về phía Liễu Minh.
Đồng tử Liễu Minh co lại, hắn nhanh chóng niệm pháp quyết. Sau khi hắc khí trên người cuồn cuộn tỏa ra, thân hình hắn liền trở nên mơ hồ, hóa thành một cái bóng đen bắn ra, lao về phía tia sáng màu trắng bạc.
Trong khoảnh khắc, một tia sáng trắng bạc và một tia sáng đen không ngừng giao thoa va chạm giữa không trung. Từng tiếng nổ vang truyền đến, lại thêm từng tiếng gào thét bén nhọn lúc không lúc có, dẫn tới từng đợt không gian chấn động.
Chỉ vẻn vẹn vài nhịp hô hấp, hai luồng ánh sáng kỳ lạ đã giao kích hơn năm mươi lần, sau đó tách ra hai bên.
Bóng đen thu lại hiện ra thân ảnh của Liễu Minh, trên người hắn vẫn tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, thần sắc như thường, ngay cả y phục cũng không có một nếp nhăn.
Liễu Minh vậy mà tay không tấc sắt giao chiến một hồi với con dị thú do cực phẩm linh khí của nữ tử mặt sẹo biến thành, hơn nữa còn không hề có chút tổn thương.
“Sức mạnh thân thể cùng với tốc độ của người này cực kỳ bất phàm.” Bên trên ngọc đài, hoàng mi lão giả viện chủ của Phong Lăng Viện thấy vậy không khỏi tán thưởng.
Mà ở một bên, vị phu nhân xinh đẹp của Tuyền Cơ Viện cũng cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù Mãng Thú Trảo của Triệu Âm Ảnh còn cách pháp bảo hình thức ban đầu một bước ngắn, nhưng khi biến thành dị thú cả tốc độ lẫn lực công kích đều tăng lên. Liễu Minh lại có thể chỉ dựa vào thân thể cường hãn, ở hai phương diện trên đều không hề kém cạnh.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, trên lôi đài, sắc nữ tử mặt sẹo không hề thay đổi, hai tay cô ta không ngừng bấm niệm pháp quyết. Bỗng nhiên, đôi môi thốt ra một chữ “Biến”.
Con liệp báo màu bạc hiển lộ thân hình, hai mắt lóe lên vẻ hung tợn, linh văn trên cơ thể lập lòe một hồi sau đó cơ thể lập tức phóng to lên.
Một lát sau, một con cự ưng màu bạc có sải cánh dài đến ba bốn trượng xuất hiện trên đỉnh đầu nữ tử mặt sẹo.
Ý định trong đầu Liễu Minh nhanh chóng thay đổi. Tay áo hắn rung lên, một luồng kim quang chớp lóe, bốn con Kim Giáp Khôi lỗi liền xuất hiện ở bốn phía.
Đồng thời, ngón trỏ của hắn điểm vào mi tâm. Tinh thần lực lập tức cuồn cuộn trào ra, một lần nữa hóa thành vòng xoáy khổng lồ, chia ra bốn phía bắn vào đỉnh đầu của bốn cỗ khôi lỗi.
Sau khi cột sáng màu vàng hiện ra, trên đỉnh đầu Liễu Minh bất thình lình một lần nữa nổi lên hư ảnh tứ tượng.
Đôi mắt của nữ tử mặt sẹo lập lòe ánh sáng kỳ lạ, một tay cô ta phất lên. Cự ưng màu bạc lập tức phóng đi, sau khi lượn một vòng trên lôi đài liền bất ngờ hạ xuống, cặp ưng trảo như hai chiếc móc sắt chụp vào đầu một cỗ kim giáp khôi lỗi.
Liễu Minh trong lòng cả kinh. Nữ tử này nhãn lực cực chuẩn, liếc một cái liền nhìn được nơi phòng ngự yếu nhất của tứ tượng trận, khôi lỗi Chu Tước. Hắn liền vội vàng phất tay. Hư ảnh tứ tượng lập tức mơ hồ thu lại, một lần nữa biến thành màn sáng màu vàng, đồng thời hóa thành một sợi xích màu vàng to cỡ thùng nước, dài hơn mười trượng, nhanh như chớp cuốn lên.
Sau một khắc, cự ưng màu bạc phát ra tiếng gào thét. Thân thể nó thoáng một cái đã bị sợi xích màu vàng trói chặt.
Hai tay Liễu Minh liên tục vũ động. Xiềng xích màu vàng vây quanh cự ưng lại tiếp tục cuốn thêm từng vòng từng vòng, trong khoảnh khắc bao quanh thân thể cự ưng màu bạc như một cái bánh chưng, hung bạo kéo xuống.
Nữ tử mặt sẹo thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trầm xuống, hai cánh tay đang bắt pháp quyết đồng thời thay đổi.
Một tiếng thét dài vang lên!
Bên trong chùm xiềng xích màu vàng bỗng nhiên bộc phát ra một luồng khí tức kinh người. Theo đó, một vầng ánh sáng màu bạc chói mắt phát ra. Chùm xiềng xích đứt gãy từng khúc, lộ ra một con sói bạc ba đầu đang giương nanh múa vuốt.
Trên cơ thể con sói trải đầy linh văn ba màu đỏ, lục, lam. Thân hình của nó thoạt nhìn to lớn dị thường, ước chừng dài hơn ba trượng. Vài cặp yêu mục cũng hiện lên ba loại màu sắc khác nhau đỏ, lục, lam, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Con cự lang này vừa mới giãy giụa khỏi xiềng xích, cái đầu chính giữa đột nhiên cử động. Một cột sáng màu xanh lá to cỡ miệng bát lập tức bắn ra, hướng thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy, hai tay đánh ra một đạo pháp quyết. Hư ảnh tứ tượng vừa mới hiện ra trở lại lập tức xoay tròn biến thành một màn sáng màu vàng chắn ở trước người.
Ầm!
Cột sáng màu xanh lá đánh vào màn sáng màu vàng phát ra âm thanh ăn mòn “Xì xì”. Màn sáng vàng run rẩy một hồi sau đó trở nên mỏng manh hơn rất nhiều.
Nữ tử mặt sẹo thấy vậy tinh thần chấn động, không chút do dự tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết.
Hai cái đầu còn lại của con sói màu bạc cũng há miệng thật lớn, tự mình phun ra một cột sáng màu đỏ và một cột sáng màu lam.
Ba luồng ánh sáng kỳ lạ hội tụ lại làm một ngưng thành một cột sáng chói mắt, trực tiếp oanh kích lên màn sáng màu vàng!
Ầm!
Màn sáng màu vàng run rẩy một lúc, ở mặt ngoài hỏa diễm màu đỏ và hàn băng màu lam lập lòe đan vào nhau, chỉ ngăn chặn được qua vài nhịp thở liền theo một âm thanh giòn tan vang lên mà nứt vỡ.
Ngân lang ba đầu đạp hai chân sau. Thân hình bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng màu bạc lao thẳng đến Liễu Minh ở sau màn sáng.
Liễu Minh vậy mà trên mặt lại không hề lộ vẻ kinh hãi, dưới âm thanh “Hô” “Hô” đánh ra hai chưởng. Hai cỗ man lực vô hình cách không phát ra, khiến cho thân hình con sói ba đầu đang đánh tới bỗng chốc dừng lại, trong lúc nhất thời không thể tiến thêm nửa bước.
Ngay lúc này, hai luồng khí đen từ túi da bên hông của hắn phóng ra, sau khi xoay tròn một cái liền ngưng tụ lại thành cốt hạt và phi lâu.
“Đi!”
Liễu Minh chỉ một cái vào không trung.
Cốt Hạt lập tức lóe lên bắn đi, sau khi lắc mình một cái liền giơ ra một đôi cự trảo đánh vào trên thân ngân lang, đâm thành một cái lỗ thủng.
Ở một phía khác, phi lâu trong tiếng cười khặc khặc quái dị cũng thừa cơ xông đến bên người ngân lang như chớp. Đầu lâu vừa hất lên, một chùm tóc xanh liền phá không phóng ra, đan vào nhau tạo thành một mạng lưới màu lục cuốn lấy thân thể ngân lang.
“Ồ. Kẻ này vẫn còn sở hữu linh sủng Ngưng Dịch hậu kỳ bực này, thoạt nhìn linh tính cũng không thấp, xem ra cũng là kẻ có cơ duyên không cạn.” Trên khán đài, vị phu nhân xinh đẹp của Tuyền Cơ viện thấy vậy, không khỏi hơi nhíu nhíu cặp mi thanh tú.
Giang Trọng chứng kiến cảnh này, ánh mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà những cường giả Chân Đan cảnh khác đang chú ý đến trận chiến này cũng lộ ra thần sắc khác nhau.
Nữ tử mặt sẹo lập tức biến sắc, liên tục thúc giục pháp quyết.
Trên thân thể ngân lang ba đầu đột nhiên phát ra từng tia sáng bạc bén nhọn, hình thể đột ngột tăng lên, ý đồ giãy thoát khỏi đám tóc xanh đang trói buộc.
Nhưng một khắc sau, phi lâu cười lên cạc cạc, lắc mình một cái rồi hóa thành chín cái thân ảnh. Vô số sợi tóc xanh lập tức bắn ra, trói chặt con sói ba đầu như một cái bánh chưng.
Về phần cốt hạt tức thì rung lên cái đuôi như móc câu, hóa thành vài chục mũi nhọn xám xịt đánh vào cơ thể ngân lang, phát ra từng tiếng phốc phốc.
Những công kích này tuy rằng không thể gây ra bao nhiêu thương tổn cho cự lang nhưng cũng khiên cho nó giận giữ gầm lên, không có cách nào toàn lực giãy giụa.
Nữ tử mặt sẹo thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ giật mình, lập tức phất tay lấy ra một thanh linh khí hệ mộc màu trắng.
Liễu Minh ở phía đối diện lại đột nhiên phát ra hắc khí cuồn cuộn,mơ hồ lao ra từ giữa bốn cỗ khôi lỗi, sau mấy cái chớp lóe liền quỷ dị xuất hiện ở trước người nữ tử mặt sẹo. Nương theo chuyển động của hắn, đó là Lạc Kim Sa biến thành một mảng ánh kim rợp trời.
Nhưng nói thì chậm mà sự việc xảy ra lại nhanh, bàn tay màu vàng sau khi quẹo một cái liền “Phốc” một tiếng chém vào hông gã, chẳng những chém trúng mà còn lưu lại một miệng vết thương sâu vài tấc. Máu tươi lập tức chảy ra ồ ạt, xương cốt trắng hếu lộ ra ngoài.
Thanh niên đeo kiếm đồng sau khi rơi xuống đất, loạng choạng vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. Lúc này, gã mới thấy rõ sau lưng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một tên Kim Giáp Phù Binh. Gã kinh hãi gầm lên một tiếng, muốn tiếp tục thúc giục thanh đồng kiếm cực lớn đang lơ lửng ở gần đó tiến hành phản kích.
“Dừng tay. Với trạng thái của người bây giờ, không thể tiếp tục chiến đấu.” Trên bầu trời bỗng vang lên một âm thanh lạnh lùng. Theo đó, một vầng sáng trắng hạ xuống bao lấy thân thể của thanh niên đeo kiếm đồng, cuốn ra khỏi lôi đài.
Sau một khắc, một vị chấp sự Hóa Tinh Kỳ xuất hiện trên lôi đài, sau khi liếc nhìn thật sâu vào Liễu Minh, cất giọng tuyên bố:
“Người thắng cuộc, Liễu Minh của Phiêu Hồng Viện!”
Liễu Minh chắp tay thi lễ sau đó thu bốn cỗ khôi lỗi và Hoàng Cân lực sĩ lại, trong lòng thầm thở phào một cái.
Trận tỷ thí này, hắn cũng không thực sự chiếm được bao nhiêu lợi thế. Đối mặt với nguyên linh phi kiếm, hắn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn phòng ngự. Thậm chí, nếu không phải ngay từ đầu lợi dụng Lạc Kim Sa gây chú ý để Hoàng Cân lực sĩ lặng lẽ đến bên cạnh đối phương rồi bất ngờ đánh lén, chỉ sợ hắn cũng không thể dễ dàng chấm dứt trận chiến này như vậy.
…
“Bốn cỗ khôi lỗi vừa rồi cấu tạo xảo diệu, thậm chí có thể biến ảo thành hư ảnh tứ tượng, hẳn là tác phẩm của vị đại sư kia ở Thiên Công Tông. Giang huynh, tên đồ đệ Liễu Minh này của ngươi quả thực càng lúc càng thú vị, nói không chừng có thể đoạt được hạng nhất.” Hoàng mi lão giả nhìn Liễu Minh dưới đài, ánh mắt hiện lên một tia sáng, sau đó quay đầu nói với Giang Trọng.
“Trần huynh quá khen, tên đồ đệ này có thể đi đến một bước kia, cũng là do vận mệnh của hắn.”
Liễu Minh với tư cách là người duy nhất của Phiêu Hồng Viện tiến vào thi đấu xếp hạng mười thứ hạng đầu, lại thắng liên tiếp năm trận, chưa hề thất bại, trước mặt các vị viện chủ khác đã cấp cho Giang Trọng đủ thể diện.
“Hừ!” Thiếu phụ áo đỏ nghe vậy, khẽ hừ lạnh một cái.
Bên kia, sắc mặt người trung niên cao gầy mặc trang phục đạo sĩ cũng có chút khó coi. Tên thanh niên đeo kiếm đồng kia là đệ tử của viện gã.
Vòng tỷ thí thứ bảy kết thúc. Hai người Ngũ Minh, Hầu Khôn đều bốn thắng ba bại. Thanh niên đeo kiếm đồng thua hai trận. Triệu Ảm Âm ở trận thứ sáu kịch chiến với Kim Thiên Tứ, phi trảo màu bạc bị Kim Thiên Tứ dùng thủ pháp quái dị vây khốn, thua một trận.
Hiện tại chỉ có Liễu Minh, Kim Thiên Tứ hai người này vẫn một mực bảo trì chiến tích toàn thắng.
Thế nhưng tại lượt thi đấu thứ tám, Liễu Minh và Triệu Ảm Âm phải gặp nhau trên lôi đài.
Vận khí của Liễu Minh không tệ, đến bây giờ vẫn chưa gặp phải Kim Thiên Tứ. Mà Triệu Ảm Âm ngoại trừ thua một trận trước Kim Thiên Tứ, ngoài ra chưa từng bại trận.
Hiện tại đã đến hai lượt thi đấu cuối cùng, kết quả trận tỷ thí này rất có thể ảnh hưởng trực tiếp đến xếp hạng của ba người đứng đầu.
Vì vậy, mặc dù trận chiến này chưa bắt đầu đã hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người. Ngay cả các đệ tử nội môn Chân Đan cảnh cũng nhao nhao phóng ánh mắt chăm chú nhìn đến.
Trên lôi đài, Triệu Ảm Âm chỉ ôm quyền chào Liễu Minh một cái sau đó lập tức ra tay. Hai luồng sáng màu bạc từ trong tay áo bắn ra, sau khi giao thoa một cái giữa không trung liền nhanh chóng biến thành một con liệp báo màu bạc.
Con yêu thú này vừa mới hiện hình lập tức hóa thành một tia sáng màu trắng bạc bổ nhào về phía Liễu Minh.
Đồng tử Liễu Minh co lại, hắn nhanh chóng niệm pháp quyết. Sau khi hắc khí trên người cuồn cuộn tỏa ra, thân hình hắn liền trở nên mơ hồ, hóa thành một cái bóng đen bắn ra, lao về phía tia sáng màu trắng bạc.
Trong khoảnh khắc, một tia sáng trắng bạc và một tia sáng đen không ngừng giao thoa va chạm giữa không trung. Từng tiếng nổ vang truyền đến, lại thêm từng tiếng gào thét bén nhọn lúc không lúc có, dẫn tới từng đợt không gian chấn động.
Chỉ vẻn vẹn vài nhịp hô hấp, hai luồng ánh sáng kỳ lạ đã giao kích hơn năm mươi lần, sau đó tách ra hai bên.
Bóng đen thu lại hiện ra thân ảnh của Liễu Minh, trên người hắn vẫn tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, thần sắc như thường, ngay cả y phục cũng không có một nếp nhăn.
Liễu Minh vậy mà tay không tấc sắt giao chiến một hồi với con dị thú do cực phẩm linh khí của nữ tử mặt sẹo biến thành, hơn nữa còn không hề có chút tổn thương.
“Sức mạnh thân thể cùng với tốc độ của người này cực kỳ bất phàm.” Bên trên ngọc đài, hoàng mi lão giả viện chủ của Phong Lăng Viện thấy vậy không khỏi tán thưởng.
Mà ở một bên, vị phu nhân xinh đẹp của Tuyền Cơ Viện cũng cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù Mãng Thú Trảo của Triệu Âm Ảnh còn cách pháp bảo hình thức ban đầu một bước ngắn, nhưng khi biến thành dị thú cả tốc độ lẫn lực công kích đều tăng lên. Liễu Minh lại có thể chỉ dựa vào thân thể cường hãn, ở hai phương diện trên đều không hề kém cạnh.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, trên lôi đài, sắc nữ tử mặt sẹo không hề thay đổi, hai tay cô ta không ngừng bấm niệm pháp quyết. Bỗng nhiên, đôi môi thốt ra một chữ “Biến”.
Con liệp báo màu bạc hiển lộ thân hình, hai mắt lóe lên vẻ hung tợn, linh văn trên cơ thể lập lòe một hồi sau đó cơ thể lập tức phóng to lên.
Một lát sau, một con cự ưng màu bạc có sải cánh dài đến ba bốn trượng xuất hiện trên đỉnh đầu nữ tử mặt sẹo.
Ý định trong đầu Liễu Minh nhanh chóng thay đổi. Tay áo hắn rung lên, một luồng kim quang chớp lóe, bốn con Kim Giáp Khôi lỗi liền xuất hiện ở bốn phía.
Đồng thời, ngón trỏ của hắn điểm vào mi tâm. Tinh thần lực lập tức cuồn cuộn trào ra, một lần nữa hóa thành vòng xoáy khổng lồ, chia ra bốn phía bắn vào đỉnh đầu của bốn cỗ khôi lỗi.
Sau khi cột sáng màu vàng hiện ra, trên đỉnh đầu Liễu Minh bất thình lình một lần nữa nổi lên hư ảnh tứ tượng.
Đôi mắt của nữ tử mặt sẹo lập lòe ánh sáng kỳ lạ, một tay cô ta phất lên. Cự ưng màu bạc lập tức phóng đi, sau khi lượn một vòng trên lôi đài liền bất ngờ hạ xuống, cặp ưng trảo như hai chiếc móc sắt chụp vào đầu một cỗ kim giáp khôi lỗi.
Liễu Minh trong lòng cả kinh. Nữ tử này nhãn lực cực chuẩn, liếc một cái liền nhìn được nơi phòng ngự yếu nhất của tứ tượng trận, khôi lỗi Chu Tước. Hắn liền vội vàng phất tay. Hư ảnh tứ tượng lập tức mơ hồ thu lại, một lần nữa biến thành màn sáng màu vàng, đồng thời hóa thành một sợi xích màu vàng to cỡ thùng nước, dài hơn mười trượng, nhanh như chớp cuốn lên.
Sau một khắc, cự ưng màu bạc phát ra tiếng gào thét. Thân thể nó thoáng một cái đã bị sợi xích màu vàng trói chặt.
Hai tay Liễu Minh liên tục vũ động. Xiềng xích màu vàng vây quanh cự ưng lại tiếp tục cuốn thêm từng vòng từng vòng, trong khoảnh khắc bao quanh thân thể cự ưng màu bạc như một cái bánh chưng, hung bạo kéo xuống.
Nữ tử mặt sẹo thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trầm xuống, hai cánh tay đang bắt pháp quyết đồng thời thay đổi.
Một tiếng thét dài vang lên!
Bên trong chùm xiềng xích màu vàng bỗng nhiên bộc phát ra một luồng khí tức kinh người. Theo đó, một vầng ánh sáng màu bạc chói mắt phát ra. Chùm xiềng xích đứt gãy từng khúc, lộ ra một con sói bạc ba đầu đang giương nanh múa vuốt.
Trên cơ thể con sói trải đầy linh văn ba màu đỏ, lục, lam. Thân hình của nó thoạt nhìn to lớn dị thường, ước chừng dài hơn ba trượng. Vài cặp yêu mục cũng hiện lên ba loại màu sắc khác nhau đỏ, lục, lam, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Con cự lang này vừa mới giãy giụa khỏi xiềng xích, cái đầu chính giữa đột nhiên cử động. Một cột sáng màu xanh lá to cỡ miệng bát lập tức bắn ra, hướng thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy, hai tay đánh ra một đạo pháp quyết. Hư ảnh tứ tượng vừa mới hiện ra trở lại lập tức xoay tròn biến thành một màn sáng màu vàng chắn ở trước người.
Ầm!
Cột sáng màu xanh lá đánh vào màn sáng màu vàng phát ra âm thanh ăn mòn “Xì xì”. Màn sáng vàng run rẩy một hồi sau đó trở nên mỏng manh hơn rất nhiều.
Nữ tử mặt sẹo thấy vậy tinh thần chấn động, không chút do dự tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết.
Hai cái đầu còn lại của con sói màu bạc cũng há miệng thật lớn, tự mình phun ra một cột sáng màu đỏ và một cột sáng màu lam.
Ba luồng ánh sáng kỳ lạ hội tụ lại làm một ngưng thành một cột sáng chói mắt, trực tiếp oanh kích lên màn sáng màu vàng!
Ầm!
Màn sáng màu vàng run rẩy một lúc, ở mặt ngoài hỏa diễm màu đỏ và hàn băng màu lam lập lòe đan vào nhau, chỉ ngăn chặn được qua vài nhịp thở liền theo một âm thanh giòn tan vang lên mà nứt vỡ.
Ngân lang ba đầu đạp hai chân sau. Thân hình bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng màu bạc lao thẳng đến Liễu Minh ở sau màn sáng.
Liễu Minh vậy mà trên mặt lại không hề lộ vẻ kinh hãi, dưới âm thanh “Hô” “Hô” đánh ra hai chưởng. Hai cỗ man lực vô hình cách không phát ra, khiến cho thân hình con sói ba đầu đang đánh tới bỗng chốc dừng lại, trong lúc nhất thời không thể tiến thêm nửa bước.
Ngay lúc này, hai luồng khí đen từ túi da bên hông của hắn phóng ra, sau khi xoay tròn một cái liền ngưng tụ lại thành cốt hạt và phi lâu.
“Đi!”
Liễu Minh chỉ một cái vào không trung.
Cốt Hạt lập tức lóe lên bắn đi, sau khi lắc mình một cái liền giơ ra một đôi cự trảo đánh vào trên thân ngân lang, đâm thành một cái lỗ thủng.
Ở một phía khác, phi lâu trong tiếng cười khặc khặc quái dị cũng thừa cơ xông đến bên người ngân lang như chớp. Đầu lâu vừa hất lên, một chùm tóc xanh liền phá không phóng ra, đan vào nhau tạo thành một mạng lưới màu lục cuốn lấy thân thể ngân lang.
“Ồ. Kẻ này vẫn còn sở hữu linh sủng Ngưng Dịch hậu kỳ bực này, thoạt nhìn linh tính cũng không thấp, xem ra cũng là kẻ có cơ duyên không cạn.” Trên khán đài, vị phu nhân xinh đẹp của Tuyền Cơ viện thấy vậy, không khỏi hơi nhíu nhíu cặp mi thanh tú.
Giang Trọng chứng kiến cảnh này, ánh mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà những cường giả Chân Đan cảnh khác đang chú ý đến trận chiến này cũng lộ ra thần sắc khác nhau.
Nữ tử mặt sẹo lập tức biến sắc, liên tục thúc giục pháp quyết.
Trên thân thể ngân lang ba đầu đột nhiên phát ra từng tia sáng bạc bén nhọn, hình thể đột ngột tăng lên, ý đồ giãy thoát khỏi đám tóc xanh đang trói buộc.
Nhưng một khắc sau, phi lâu cười lên cạc cạc, lắc mình một cái rồi hóa thành chín cái thân ảnh. Vô số sợi tóc xanh lập tức bắn ra, trói chặt con sói ba đầu như một cái bánh chưng.
Về phần cốt hạt tức thì rung lên cái đuôi như móc câu, hóa thành vài chục mũi nhọn xám xịt đánh vào cơ thể ngân lang, phát ra từng tiếng phốc phốc.
Những công kích này tuy rằng không thể gây ra bao nhiêu thương tổn cho cự lang nhưng cũng khiên cho nó giận giữ gầm lên, không có cách nào toàn lực giãy giụa.
Nữ tử mặt sẹo thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ giật mình, lập tức phất tay lấy ra một thanh linh khí hệ mộc màu trắng.
Liễu Minh ở phía đối diện lại đột nhiên phát ra hắc khí cuồn cuộn,mơ hồ lao ra từ giữa bốn cỗ khôi lỗi, sau mấy cái chớp lóe liền quỷ dị xuất hiện ở trước người nữ tử mặt sẹo. Nương theo chuyển động của hắn, đó là Lạc Kim Sa biến thành một mảng ánh kim rợp trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.