Quyển 6 - Chương 1283: Trưởng lão Thanh gia
Vong Ngữ
25/08/2015
Nam
tử tóc dài nhìn Liễu Minh đang đứng đối diện, cười lạnh không thôi. Dựa
vào công pháp tinh diệu của gã thì một kẻ có tu vi thấp hơn tới một cấp
như Liễu Minh sao có thể là đối thủ được chứ. Đợi khi y dùng thủ đoạn
lôi đình đánh bại vị hậu duệ chi trưởng này, sẽ lập uy dương danh trong
tộc.
Vừa nghĩ đến đây, sự vui sướng trên mặt gã càng trở nên nồng đậm. Còn Liễu Minh vẫn chắp tay lạnh nhạt đứng đó, im lặng không nói gì.
"Bắt đầu!" Đại hán đầu trọc quét mắt nhìn hai người, trầm giọng tuyên bố.
Nam tử tóc dài vừa nghe xong, gương mặt chợt hiện một tia tàn khốc, tiếp đó hai tay bấm niệm pháp quyết. Toàn thân lập tức hiện ra một màn sáng xanh biếc, một ảo ảnh Pháp Tướng màu xanh cao chừng trăm trượng hiện ra, lơ lửng trên đầu y. Đồng thời sau lưng y cũng hiện lên một đôi cánh, đầu mọc hai chiếc sừng dài, đôi mắt huyết sắc chuyển động liên tục.
Bên kia, Liễu Minh nhún vai một cái, sáu viên châu màu vàng đất bay vụt ra, dưới màn hào quang kim sắc liền hóa thành sáu ngọn núi cao vài chục trượng, mang theo khí thế vô tận ập tới nam tử tóc dài.
"Thiên Huyễn Lĩnh Vực!"
Nam tử tóc dài tỏ vẻ khinh miệt, không chút nào để ý sáu ngọn núi trước mặt. Y quát lên một tiếng khiến cho đôi mắt Pháp Tướng sau lưng bỗng toát ra quang mang vạn trượng, một màn hào quang xanh biếc lan ra, hóa thành vô số tia sáng màu xanh, bắn ra bốn phía. Bên trong màn sáng là hằng hà sa số các viên bi cùng màu. Chỉ trong chớp mắt, mấy trăm trượng quanh Liễu Minh đã biến thành một màu xanh biếc chói mắt.
Một khắc sau, sáu ngọn núi lúc nãy chợt hiện ra những điểm sáng xanh biếc, những âm thanh xì xì, tiếp đó dần dần mất phương hướng trong không gian.
"Không nghĩ tới Trưởng lão Thanh Tung Tử lại có thể luyện tầng thứ năm Thiên Huyễn Đại Pháp tới đại thành, ngưng tụ ra Thiên Huyễn Lĩnh Vực!"
"Ở trong Thiên Huyễn Lĩnh Vực, tất cả Ma khí, Ma bảo đều mất phương hướng, xem ra tên Liễu Minh này sẽ thua thiệt lớn đây."
"Kiểu này đợt vào Thiên Huyễn Bí Cảnh sẽ có Thanh Tung Tử Trưởng lão rồi."
Dưới đài đấu võ, đệ tử Thanh gia đã tụ tập không dưới ngàn người. Bọn họ vừa quan sát cảnh trên sân, vừa nhao nhao bình luận.
Trên đài, Liễu Minh cũng không ngờ thế công của đối phương lại tới nhanh như vậy, hắn liền mau chóng bấm niệm pháp quyết, muốn ổn định sáu ngọn núi do Sơn Hà Châu biến thành nhưng không có chút hiệu quả nào. Nam tử tóc dài thấy vậy, cười lạnh một tiếng, trên mặt không che dấu vẻ khinh thường với Liễu Minh, đồng thời biến đổi pháp quyết, ngón tay liên tục đánh ra các đạo pháp quyết khác nhau.
Một khắc sau, vô số tia sáng xanh chợt nhào về hướng Liễu Minh, trong chớp mắt đã tạo thành một viên cầu lớn chừng trăm trượng, mặt ngoài tản ra ánh hào quang xanh biếc.
Đám đệ tử dưới đài thấy vậy thì kinh hô một tiếng, bởi vì đa số bọn họ đều thấy trước khi viên cầu khép kín hoàn toàn thì trong mắt Liễu Minh đã hiện ra một chút mờ mịt. Thiếu nữ áo xanh và đại hán đầu trọc hai vị Trưởng lão Thiên Tượng thấy cảnh này cũng không khỏi khẽ giật mình, dường như thấy cuộc chiến chấm dứt nhanh như vậy thì có chút ngạc nhiên.
Chỉ có chủ nhân Thanh gia, Thanh Tông là không đổi sắc, vẫn chăm chú nhìn vào viên cầu màu xanh trên đài, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc mọi người đều cho rằng trận chiến trên đài sắp kết thúc thì chợt dị biến nổi lên!
Chỉ thấy mặt ngoài viên cầu xanh chợt hiện ra những tia sáng hai màu xám trắng, dần dần lấn át sắc xanh. Những tia sáng xám trắng này ban đầu chỉ lớn cỡ cánh tay, thế nhưng chỉ sau một khắc, từ một hóa hai, từ hai hóa bốn, rồi mau chóng hóa thành hàng ngàn hàng vạn đạo, mỗi đạo đều lớn chừng mấy trượng, dần dần lan ra xung quanh. Vốn cho rằng mình nhất định sẽ thắng, nên nam tử tóc dài thấy cảnh này thì nét vui mừng lập tức thay bằng vẻ ngưng trọng.
Nhưng chưa chờ y kịp phản ứng thì một không gian hình cầu hiện ra, bao phủ toàn bộ viên cầu màu xanh, Pháp Tướng nam tử tóc dài và hầu hết đấu trường.
Dưới đài, tất cả mọi người chỉ kịp thấy trước mắt hiện ra một màn hào quang màu xám trắng, đồng thời toàn bộ cảnh trên đài biến mất, thay vào đó là một viên cầu hai màu đen trắng khổng lồ. Chỉ sau hai ba nhịp thở, viên cầu hai màu đã tan đi, hóa thành vô số tia sáng chui vào tay áo một nam tử áo xanh. Người này chính là Liễu Minh.
Cách đó không xa, nam tử tóc dài vốn đã gần như nắm chắc chiến thắng thì lại hôn mê bất tỉnh nằm rạp trên mặt đất.
Tất cả mọi người đứng ngoài đài thi đấu đều im lặng.
Tất cả đệ tử Thanh gia đều không dám tin vào hai mắt của mình nữa, ai có thể tưởng lĩnh vực hai màu xám trắng kia vừa xuất hiện thì cục diện thắng bại lại thay đổi đến vậy. Thế nhưng không một ai biết lúc đó, bên trong lĩnh vực đã xảy ra chuyện gì.
Khi bọn họ hồi phục tinh thần thì đều nhìn Liễu Minh với ánh mắt tràn đầy e ngại.
Giữa không trung, đại hán đầu trọc cũng vô cùng kinh ngạc, nhất thời quên luôn việc tuyên bố kết quả tỷ thí.
"Hặc hặc, Liễu đạo hữu quả nhiên thực lực bất phàm, đã làm ta mở rộng tầm mắt." Thanh Tông nhoáng một cái đã hiện ra bên cạnh Liễu Minh, cười nói.
Thiếu nữ áo xanh cũng khẽ động thân mình, bay đến lôi đài, nâng nam tử tóc dài dậy rồi liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, lúc này y mới từ từ tỉnh dậy.
Sắc mặt Thanh Tung Tử thay đổi mấy lần, y oán hận nhìn Liễu Minh, vội vàng ngồi xuống rồi lật tay lấy ra mấy viên thuốc hồi phục nuốt xuống.
"Tốt! Vậy là kết quả cuộc đấu đã rõ, vậy chắc không ai phản đối Liễu đạo hữu đảm nhiệm chức vụ trưởng lão của bổn tộc nữa chứ?”. Thanh Tông nhìn sang nam tử tóc dài và thiếu nữ áo xanh thản nhiên nói.
Nghe vậy, sắc mặt hai người thoạt nhìn có chút khó coi, nhưng cũng không có ý kiến gì.
“Tốt, nếu như đã không có ai phản đối, vậy thì bắt đầu từ bây giờ Liễu Minh sẽ là Trưởng lão mới của Thanh gia chúng ta. Ba ngày sau, ta sẽ triệu tập tất cả tu sĩ bên ngoài, cử hành đại điển mừng Liễu đạo hữu tiếp nhận chức danh Trưởng lão”. Thanh tông mỉm cười cao giọng tuyên bố.
“Bái kiến Liễu trưởng lão!” Xung quanh lôi đài, toàn bộ tu sĩ Thanh gia cung kính thi lễ với Liễu Minh một cái. Liễu Minh chỉ im lặng nhẹ nhàng gật đầu lại với bọn họ.
“Chúc mừng Liễu trưởng lão, vậy là ta và ngươi sau này có thể cùng nhau xử lý công việc, ngày sau mong đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn.” Đại hán đầu trọc bay xuống, cười hặc hặc, chắp tay nói với Liễu Minh.
"Thanh Cổ trưởng lão đã khách khí rồi." Liễu Minh mỉm cười đáp lễ, cảm nhận của hắn đối với vị đại hán này cũng không tệ.
Hừ, nếu không có chuyện gì khác, tại hạ xin cáo từ trước”. Nam tử tóc dài lạnh lùng nói một câu rồi lập tức rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại. Thiếu nữ áo xanh thấy thế cũng liếc Liễu Minh một cái rồi cất bước đi theo.
“Hai vị trưởng lão Thanh Tung, Thanh Thường hôm nay mới gặp Liễu trưởng lão lần đầu nên không khỏi có chút khoảng cách. Sau này họ sẽ thay đổi, mong Liễu trưởng lão đừng trách." Thanh Tông thấy cảnh này vội vàng đứng ra hòa giải.
"Tại hạ không dám." Liễu minh cười khẽ nói.
"Liễu trưởng lão vừa đi đường xa, lại giao đấu một trận nên giờ chắc đã mệt. Thanh Cổ mau thu xếp để Liễu trưởng lão nghỉ ngơi một chút, nhân đây cũng nói cho hắn một số chuyện trong tộc đi." Thanh Tông nói với đại hán đầu trọc, trong ngữ khí mang chút thâm ý.
Đại hán đầu trọc khẽ giật mình, lập tức gật đầu.
“Liễu trưởng lão, xin mời đi theo ta.” Đại hán đầu trọc đưa Liễu Minh ra.
Đám đệ tử Thanh gia cũng mau chóng tản đi, Thanh Tông nhìn theo bóng lưng Liễu Minh đi khuất, trong ánh mắt lộ ra một tia dị sắc, đứng chắp tay không biết đang nghĩ gì.
Không lâu sau, Liễu Minh đã theo đại hán đầu trọc đi tới trang viên phía sau Thanh gia.
Phía trước Thanh gia là dãy núi Đà Tàng, diện tích tới mấy ngàn dặm, đó chỉ là bề ngoài Thanh gia mà thôi, còn đa số thành viên đều sống tại động phủ phía sau dãy núi.
Hai người rất nhanh đã đi tới một ngọn núi lớn, bên trong kiến tạo một động phủ khá lớn. Thấy cảnh này, trong mắt Liễu Minh chợt hiện một tia sáng tím nhạt. Hắn dùng Tử Văn Ma Đồng thì thấy bên trong động phủ được bố trí không ít cấm chế, ma khí ở đây cũng nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều.
"Sau này Liễu trưởng lão sẽ ở lại núi Thanh Lang này, các ngọn núi gần đây đều là động phủ của mấy vị Trưởng lão, tộc nhân bình thường đều không được phép lại gần, thế nên cũng coi như yên tĩnh." Đại hán đầu trọc nói.
Liễu minh nghe vậy gật đầu, hắn đã thấy rõ mấy ngọn núi gần đó cũng bố trí rất nhiều cấm chế.
Tráng hán đầu trọc phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, của đá động phủ dần dần mở ra.
Hai người cùng nhau đi vào, Liễu minh đánh giá động phủ vài lần, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Động phủ nơi này rộng hơn nhiều chỗ ở cũ của hắn trong Tiểu Hoàn Viên tại đại lục Man Hoang năm xưa. Toàn bộ động phủ chia thành mười gian thạch thất rộng rãi, ma khí bên trong vô cùng nồng đậm. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được trong đó có một gian thạch thất có một con suối nhỏ tản mát ra ma khí vô cùng tinh thuần khá giống với ở dãy Đông Lô. Chẳng qua là dòng suối Ma Khí này không tản mát ra Chân Ma Chi Khí nên có phần chưa được hoàn mỹ lắm.
"Đúng vậy, ma khí ở động phủ này nồng đậm hơn nhiều đại lục Trung Thiên, muốn tìm được một cái quả là không dễ dàng." Liễu Minh chậm rãi nói.
"Ồ, không ngờ Liễu đạo hữu lại xuất thân từ đại lục Trung Thiên, nghe nói nơi đó là khởi nguyên của Nhân tộc, hình như cũng có một số hậu duệ Ma tộc nhưng nếu muốn tu luyện công pháp của Ma tộc chúng ta thì đại lục Vạn Ma vẫn là lựa chọn tốt nhất." Trên mặt đại hán đầu trọc lộ vẻ ngoài ý muốn, chợt nói.
Liễu Minh gật đầu đồng ý, hai người dạo qua động phủ một vòng sau đó về đại sảnh trong động phủ cùng ngồi xuống.
“Đúng rồi, Liễu trưởng lão có cần vài thị nữ hay không, nếu ngươi cần ta sẽ gọi hai thị nữ trong tộc đến”. Đại hán đầu trọc bỗng nhiên nhớ đến điều gì, mở miệng hỏi.
"Điều này thì không cần, tại hạ đã quen thanh tu rồi." Liễu Minh lập tức lắc đầu.
Chẳng hiểu tại sao, hắn lại có cảm giác đối phương đang cố tìm cách giao hảo với chính mình.
Đại hán đầu trọc cũng không miễn cưỡng, y chuyển chủ đề rồi nói tiếp:
"Đúng rồi, bây giờ Liễu trưởng lão đã là người Thanh gia, thế nên có vài chuyện trong tộc ta cần nói cho ngài biết."
"Thanh Cổ trưởng lão mời nói." Liễu Minh ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm nghị.
“Ta mạo muội hỏi một câu, Liễu trưởng lão mặc dù là hậu nhân của Ma Thiên lão tổ, nhưng công pháp chủ tu dường như lại không phải là Thiên Huyễn đại pháp của tộc ta?" Đại hán đầu trọc nhẹ nhàng hỏi.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt chợt biến. Nhưng một lát sau hắn lại cười nói:
“Thực không giám dấu giếm. Mấy vạn năm trước, gia tộc Liễu mỗ ở đại lục Trung Thiên chính là một chi huyết mạch của Ma Thiên lão tổ. Nhưng trải qua nhiều năm hưng suy, công pháp truyền thừa xuống cũng thất lạc nhiều. Thiên Huyễn Đại Pháp cũng chỉ còn non nửa, thế nên hiện giờ công pháp chủ tu của Liễu mỗ chỉ là một công pháp Ma Tộc mà ta ngẫu nhiên đạt được mà thôi."
Vừa nghĩ đến đây, sự vui sướng trên mặt gã càng trở nên nồng đậm. Còn Liễu Minh vẫn chắp tay lạnh nhạt đứng đó, im lặng không nói gì.
"Bắt đầu!" Đại hán đầu trọc quét mắt nhìn hai người, trầm giọng tuyên bố.
Nam tử tóc dài vừa nghe xong, gương mặt chợt hiện một tia tàn khốc, tiếp đó hai tay bấm niệm pháp quyết. Toàn thân lập tức hiện ra một màn sáng xanh biếc, một ảo ảnh Pháp Tướng màu xanh cao chừng trăm trượng hiện ra, lơ lửng trên đầu y. Đồng thời sau lưng y cũng hiện lên một đôi cánh, đầu mọc hai chiếc sừng dài, đôi mắt huyết sắc chuyển động liên tục.
Bên kia, Liễu Minh nhún vai một cái, sáu viên châu màu vàng đất bay vụt ra, dưới màn hào quang kim sắc liền hóa thành sáu ngọn núi cao vài chục trượng, mang theo khí thế vô tận ập tới nam tử tóc dài.
"Thiên Huyễn Lĩnh Vực!"
Nam tử tóc dài tỏ vẻ khinh miệt, không chút nào để ý sáu ngọn núi trước mặt. Y quát lên một tiếng khiến cho đôi mắt Pháp Tướng sau lưng bỗng toát ra quang mang vạn trượng, một màn hào quang xanh biếc lan ra, hóa thành vô số tia sáng màu xanh, bắn ra bốn phía. Bên trong màn sáng là hằng hà sa số các viên bi cùng màu. Chỉ trong chớp mắt, mấy trăm trượng quanh Liễu Minh đã biến thành một màu xanh biếc chói mắt.
Một khắc sau, sáu ngọn núi lúc nãy chợt hiện ra những điểm sáng xanh biếc, những âm thanh xì xì, tiếp đó dần dần mất phương hướng trong không gian.
"Không nghĩ tới Trưởng lão Thanh Tung Tử lại có thể luyện tầng thứ năm Thiên Huyễn Đại Pháp tới đại thành, ngưng tụ ra Thiên Huyễn Lĩnh Vực!"
"Ở trong Thiên Huyễn Lĩnh Vực, tất cả Ma khí, Ma bảo đều mất phương hướng, xem ra tên Liễu Minh này sẽ thua thiệt lớn đây."
"Kiểu này đợt vào Thiên Huyễn Bí Cảnh sẽ có Thanh Tung Tử Trưởng lão rồi."
Dưới đài đấu võ, đệ tử Thanh gia đã tụ tập không dưới ngàn người. Bọn họ vừa quan sát cảnh trên sân, vừa nhao nhao bình luận.
Trên đài, Liễu Minh cũng không ngờ thế công của đối phương lại tới nhanh như vậy, hắn liền mau chóng bấm niệm pháp quyết, muốn ổn định sáu ngọn núi do Sơn Hà Châu biến thành nhưng không có chút hiệu quả nào. Nam tử tóc dài thấy vậy, cười lạnh một tiếng, trên mặt không che dấu vẻ khinh thường với Liễu Minh, đồng thời biến đổi pháp quyết, ngón tay liên tục đánh ra các đạo pháp quyết khác nhau.
Một khắc sau, vô số tia sáng xanh chợt nhào về hướng Liễu Minh, trong chớp mắt đã tạo thành một viên cầu lớn chừng trăm trượng, mặt ngoài tản ra ánh hào quang xanh biếc.
Đám đệ tử dưới đài thấy vậy thì kinh hô một tiếng, bởi vì đa số bọn họ đều thấy trước khi viên cầu khép kín hoàn toàn thì trong mắt Liễu Minh đã hiện ra một chút mờ mịt. Thiếu nữ áo xanh và đại hán đầu trọc hai vị Trưởng lão Thiên Tượng thấy cảnh này cũng không khỏi khẽ giật mình, dường như thấy cuộc chiến chấm dứt nhanh như vậy thì có chút ngạc nhiên.
Chỉ có chủ nhân Thanh gia, Thanh Tông là không đổi sắc, vẫn chăm chú nhìn vào viên cầu màu xanh trên đài, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc mọi người đều cho rằng trận chiến trên đài sắp kết thúc thì chợt dị biến nổi lên!
Chỉ thấy mặt ngoài viên cầu xanh chợt hiện ra những tia sáng hai màu xám trắng, dần dần lấn át sắc xanh. Những tia sáng xám trắng này ban đầu chỉ lớn cỡ cánh tay, thế nhưng chỉ sau một khắc, từ một hóa hai, từ hai hóa bốn, rồi mau chóng hóa thành hàng ngàn hàng vạn đạo, mỗi đạo đều lớn chừng mấy trượng, dần dần lan ra xung quanh. Vốn cho rằng mình nhất định sẽ thắng, nên nam tử tóc dài thấy cảnh này thì nét vui mừng lập tức thay bằng vẻ ngưng trọng.
Nhưng chưa chờ y kịp phản ứng thì một không gian hình cầu hiện ra, bao phủ toàn bộ viên cầu màu xanh, Pháp Tướng nam tử tóc dài và hầu hết đấu trường.
Dưới đài, tất cả mọi người chỉ kịp thấy trước mắt hiện ra một màn hào quang màu xám trắng, đồng thời toàn bộ cảnh trên đài biến mất, thay vào đó là một viên cầu hai màu đen trắng khổng lồ. Chỉ sau hai ba nhịp thở, viên cầu hai màu đã tan đi, hóa thành vô số tia sáng chui vào tay áo một nam tử áo xanh. Người này chính là Liễu Minh.
Cách đó không xa, nam tử tóc dài vốn đã gần như nắm chắc chiến thắng thì lại hôn mê bất tỉnh nằm rạp trên mặt đất.
Tất cả mọi người đứng ngoài đài thi đấu đều im lặng.
Tất cả đệ tử Thanh gia đều không dám tin vào hai mắt của mình nữa, ai có thể tưởng lĩnh vực hai màu xám trắng kia vừa xuất hiện thì cục diện thắng bại lại thay đổi đến vậy. Thế nhưng không một ai biết lúc đó, bên trong lĩnh vực đã xảy ra chuyện gì.
Khi bọn họ hồi phục tinh thần thì đều nhìn Liễu Minh với ánh mắt tràn đầy e ngại.
Giữa không trung, đại hán đầu trọc cũng vô cùng kinh ngạc, nhất thời quên luôn việc tuyên bố kết quả tỷ thí.
"Hặc hặc, Liễu đạo hữu quả nhiên thực lực bất phàm, đã làm ta mở rộng tầm mắt." Thanh Tông nhoáng một cái đã hiện ra bên cạnh Liễu Minh, cười nói.
Thiếu nữ áo xanh cũng khẽ động thân mình, bay đến lôi đài, nâng nam tử tóc dài dậy rồi liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, lúc này y mới từ từ tỉnh dậy.
Sắc mặt Thanh Tung Tử thay đổi mấy lần, y oán hận nhìn Liễu Minh, vội vàng ngồi xuống rồi lật tay lấy ra mấy viên thuốc hồi phục nuốt xuống.
"Tốt! Vậy là kết quả cuộc đấu đã rõ, vậy chắc không ai phản đối Liễu đạo hữu đảm nhiệm chức vụ trưởng lão của bổn tộc nữa chứ?”. Thanh Tông nhìn sang nam tử tóc dài và thiếu nữ áo xanh thản nhiên nói.
Nghe vậy, sắc mặt hai người thoạt nhìn có chút khó coi, nhưng cũng không có ý kiến gì.
“Tốt, nếu như đã không có ai phản đối, vậy thì bắt đầu từ bây giờ Liễu Minh sẽ là Trưởng lão mới của Thanh gia chúng ta. Ba ngày sau, ta sẽ triệu tập tất cả tu sĩ bên ngoài, cử hành đại điển mừng Liễu đạo hữu tiếp nhận chức danh Trưởng lão”. Thanh tông mỉm cười cao giọng tuyên bố.
“Bái kiến Liễu trưởng lão!” Xung quanh lôi đài, toàn bộ tu sĩ Thanh gia cung kính thi lễ với Liễu Minh một cái. Liễu Minh chỉ im lặng nhẹ nhàng gật đầu lại với bọn họ.
“Chúc mừng Liễu trưởng lão, vậy là ta và ngươi sau này có thể cùng nhau xử lý công việc, ngày sau mong đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn.” Đại hán đầu trọc bay xuống, cười hặc hặc, chắp tay nói với Liễu Minh.
"Thanh Cổ trưởng lão đã khách khí rồi." Liễu Minh mỉm cười đáp lễ, cảm nhận của hắn đối với vị đại hán này cũng không tệ.
Hừ, nếu không có chuyện gì khác, tại hạ xin cáo từ trước”. Nam tử tóc dài lạnh lùng nói một câu rồi lập tức rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại. Thiếu nữ áo xanh thấy thế cũng liếc Liễu Minh một cái rồi cất bước đi theo.
“Hai vị trưởng lão Thanh Tung, Thanh Thường hôm nay mới gặp Liễu trưởng lão lần đầu nên không khỏi có chút khoảng cách. Sau này họ sẽ thay đổi, mong Liễu trưởng lão đừng trách." Thanh Tông thấy cảnh này vội vàng đứng ra hòa giải.
"Tại hạ không dám." Liễu minh cười khẽ nói.
"Liễu trưởng lão vừa đi đường xa, lại giao đấu một trận nên giờ chắc đã mệt. Thanh Cổ mau thu xếp để Liễu trưởng lão nghỉ ngơi một chút, nhân đây cũng nói cho hắn một số chuyện trong tộc đi." Thanh Tông nói với đại hán đầu trọc, trong ngữ khí mang chút thâm ý.
Đại hán đầu trọc khẽ giật mình, lập tức gật đầu.
“Liễu trưởng lão, xin mời đi theo ta.” Đại hán đầu trọc đưa Liễu Minh ra.
Đám đệ tử Thanh gia cũng mau chóng tản đi, Thanh Tông nhìn theo bóng lưng Liễu Minh đi khuất, trong ánh mắt lộ ra một tia dị sắc, đứng chắp tay không biết đang nghĩ gì.
Không lâu sau, Liễu Minh đã theo đại hán đầu trọc đi tới trang viên phía sau Thanh gia.
Phía trước Thanh gia là dãy núi Đà Tàng, diện tích tới mấy ngàn dặm, đó chỉ là bề ngoài Thanh gia mà thôi, còn đa số thành viên đều sống tại động phủ phía sau dãy núi.
Hai người rất nhanh đã đi tới một ngọn núi lớn, bên trong kiến tạo một động phủ khá lớn. Thấy cảnh này, trong mắt Liễu Minh chợt hiện một tia sáng tím nhạt. Hắn dùng Tử Văn Ma Đồng thì thấy bên trong động phủ được bố trí không ít cấm chế, ma khí ở đây cũng nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều.
"Sau này Liễu trưởng lão sẽ ở lại núi Thanh Lang này, các ngọn núi gần đây đều là động phủ của mấy vị Trưởng lão, tộc nhân bình thường đều không được phép lại gần, thế nên cũng coi như yên tĩnh." Đại hán đầu trọc nói.
Liễu minh nghe vậy gật đầu, hắn đã thấy rõ mấy ngọn núi gần đó cũng bố trí rất nhiều cấm chế.
Tráng hán đầu trọc phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, của đá động phủ dần dần mở ra.
Hai người cùng nhau đi vào, Liễu minh đánh giá động phủ vài lần, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Động phủ nơi này rộng hơn nhiều chỗ ở cũ của hắn trong Tiểu Hoàn Viên tại đại lục Man Hoang năm xưa. Toàn bộ động phủ chia thành mười gian thạch thất rộng rãi, ma khí bên trong vô cùng nồng đậm. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được trong đó có một gian thạch thất có một con suối nhỏ tản mát ra ma khí vô cùng tinh thuần khá giống với ở dãy Đông Lô. Chẳng qua là dòng suối Ma Khí này không tản mát ra Chân Ma Chi Khí nên có phần chưa được hoàn mỹ lắm.
"Đúng vậy, ma khí ở động phủ này nồng đậm hơn nhiều đại lục Trung Thiên, muốn tìm được một cái quả là không dễ dàng." Liễu Minh chậm rãi nói.
"Ồ, không ngờ Liễu đạo hữu lại xuất thân từ đại lục Trung Thiên, nghe nói nơi đó là khởi nguyên của Nhân tộc, hình như cũng có một số hậu duệ Ma tộc nhưng nếu muốn tu luyện công pháp của Ma tộc chúng ta thì đại lục Vạn Ma vẫn là lựa chọn tốt nhất." Trên mặt đại hán đầu trọc lộ vẻ ngoài ý muốn, chợt nói.
Liễu Minh gật đầu đồng ý, hai người dạo qua động phủ một vòng sau đó về đại sảnh trong động phủ cùng ngồi xuống.
“Đúng rồi, Liễu trưởng lão có cần vài thị nữ hay không, nếu ngươi cần ta sẽ gọi hai thị nữ trong tộc đến”. Đại hán đầu trọc bỗng nhiên nhớ đến điều gì, mở miệng hỏi.
"Điều này thì không cần, tại hạ đã quen thanh tu rồi." Liễu Minh lập tức lắc đầu.
Chẳng hiểu tại sao, hắn lại có cảm giác đối phương đang cố tìm cách giao hảo với chính mình.
Đại hán đầu trọc cũng không miễn cưỡng, y chuyển chủ đề rồi nói tiếp:
"Đúng rồi, bây giờ Liễu trưởng lão đã là người Thanh gia, thế nên có vài chuyện trong tộc ta cần nói cho ngài biết."
"Thanh Cổ trưởng lão mời nói." Liễu Minh ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm nghị.
“Ta mạo muội hỏi một câu, Liễu trưởng lão mặc dù là hậu nhân của Ma Thiên lão tổ, nhưng công pháp chủ tu dường như lại không phải là Thiên Huyễn đại pháp của tộc ta?" Đại hán đầu trọc nhẹ nhàng hỏi.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt chợt biến. Nhưng một lát sau hắn lại cười nói:
“Thực không giám dấu giếm. Mấy vạn năm trước, gia tộc Liễu mỗ ở đại lục Trung Thiên chính là một chi huyết mạch của Ma Thiên lão tổ. Nhưng trải qua nhiều năm hưng suy, công pháp truyền thừa xuống cũng thất lạc nhiều. Thiên Huyễn Đại Pháp cũng chỉ còn non nửa, thế nên hiện giờ công pháp chủ tu của Liễu mỗ chỉ là một công pháp Ma Tộc mà ta ngẫu nhiên đạt được mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.