Quyển 3 - Chương 406: Tụ tập cùng kinh biến
Vong Ngữ
10/11/2016
“Hừ, ngươi không cần nói ta cũng biết. Tinh Diệu kính quý giá bậc nào, mặc dù là ta cũng chỉ có mấy cái. Nếu không phải vì duy trì liên lạc với ngươi, ta cũng không sử dụng bảo vật loại này. Nói vào chuyện chính đi, giờ phút này bổn tộc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội. Hành động bên này của ngươi phải tạo thành thanh thế càng lớn càng tốt, chỉ cần thu hút được nhiều thủ hạ của Yêu Hoàng, làm suy yếu đi một phần thủ vệ cung điện, thì chắc chắn khả năng thành công sẽ lớn hơn một chút. Tất nhiên, nếu có thể kéo đến đấy một hai tên Hóa Tinh kỳ của Yêu tộc là tốt nhất.” Nữ tử trong Tinh Kính dùng âm thanh dễ nghe nhẹ nhàng đáp lại.
“Hừm, kéo đến một hai tên cường giả cấp Hóa Tinh? Ngươi vậy mà cũng dám nói ra! Nếu thật sự có đến ba bốn tên cường giả Hóa Tinh, lão phu chỉ sợ cho dù có hậu thủ cũng phải vẫn lạc tại đây. Không cần nhiều lời, chỉ cần khi kế hoạch bắt đầu, thanh thế nơi đây khẳng định sẽ không nhỏ, nhưng đến lúc đó có thể kéo được đến bao nhiêu người, Lam mỗ cũng không quản được.” Lam Tỳ chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói.
“Vì mưu đồ lần này, bản tộc đã chuẩn bị nhiều năm, cộng thêm một ít cơ duyên xảo hợp, mới có thể chính thức hành động. Cho nên chỉ có thành công, không thể thất bại. Thời gian hành động bên này của ngươi, nhất định phải đúng như ước định, sớm hay trễ một khắc đều tuyệt đối không được chấp nhận.” Nữ tử trong Tinh Kính không quan tâm đến câu trả lời của Lam Tỳ, tự mình nói.
“Việc này trước kia ngươi đã từng nói nhiều lần, ta tự biết nặng nhẹ. Hắc hắc, kẻ kia dám câu kết với Tiêu Thiền phụ trách thủ vệ mạch khoáng nơi đây. Nếu không phải nhiều năm trước được ngươi nhắc nhở, chỉ sợ khi bị hắn bán đi, còn không biết vì sao. Lần này, lão phu sẽ cho tên hỗn đản này biết cái giá phải trả khi bán đứng ta.” Lam Tỳ trong mắt lóe lên lạnh lẽo, hiện ra vẻ dữ tợn nói.
“Ngươi cũng không đơn giản, vậy mà có thể nghĩ ra kế hoạch đào thoát như vậy, còn làm cho tất cả những người còn lại đều tin là thật, đồng thời âm thầm để lộ ra tin tức, tương kế tựu kế, phối hợp hoàn mỹ với hành động của chúng ta. Chỉ là đáng tiếc cho những tên Quáng Nô đã tin tưởng ngươi như vậy, chỉ sợ đến lúc chết cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Nữ tử trong Tinh Kính đội nhiên cười khanh khách một tiếng nói.
“Bọn chúng quả thật quá ngây thơ, nếu thật sự có thể dễ dàng đào thoát như thế, ta sao lại chịu bị nhốt ở đây hơn trăm năm. Bất quá nếu như không phải nhờ ngươi cung cấp phương thức nuôi dưỡng loại linh trùng kia, ta cũng không có cách nào khiến cho bọn chúng tin tưởng một cách dễ dàng.” Lam Tỳ ánh mắt lập lòe, thần sắc lại khôi phục như bình thường.
“Ngươi hiểu là được. Nếu không phải trong người ngươi có một nửa huyết mạch của bổn tộc, ta cũng sẽ không mạo hiểm liên hệ với ngươi. Sau khi chuyện này thành công, bổn tộc sẽ dựa theo ước định, phong ngươi làm trưởng lão, về sau hưởng thụ đãi ngộ cung phụng trong tộc.” Nữ tử trong tinh kính nói tiếp.
“Hy vọng là như thế.” Lam Tỳ nhàn nhạt trả lời.
“Ngoài ra, những người khác ta mặc kệ, nhưng ngươi bắt buộc phải cứu kẻ có huyết mạch Vương tộc thuần chủng kia ra. Làm xong việc này, trong tộc sẽ cho ngươi những thứ tốt khác nữa.” Nữ tử trong Tinh Kính tựa hồ lại nghĩ đến điều gì, ngữ khí ngưng trọng bổ sung.
“Hừ, nếu như không phải vì cứu nàng, ta sao chịu khổ tự đoạn một cánh tay đối phó với nghiệt thú Hóa Tinh kỳ kia, không phải tự đi tìm phiền phức sao? Ngươi thực cho rằng không có nàng ta giúp đỡ thì ta không ra khỏi đây được?” Lam Tỳ híp hai mắt lại, bất động thanh sắc hỏi ngược lại.
“Vậy làm phiền Lam huynh phí tâm.” Nữ tử trong Tinh Kính khẽ thở dài một hơi nói ra.
Ngay sau đó hai người lại tiếp tục bàn bạc với nhau, thỏa thuận một số chi tiết công việc. Tinh Kính lơ lửng giữa không trung kết nối với pháp trận linh thạch bên dưới, đột nhiên “Phanh” một tiếng, đồng thời vỡ vụn thành từng ảnh. Thân ảnh nữ tử cũng đồng dạng biến mất trong hư không. Lam Tỳ thấy vậy, sắc mặt không biểu tình xoay người rời đi, sau khi đẩy cửa đá ra, cất bước đi đến một nơi hẻo lánh trong động quật. Đi tới vách đá, cánh tay kia đột nhiên mơ hồ, nhanh như chớp vỗ lên vách đá mấy cái. Một hồi “Ầm ầm” qua đi, vách đá trước mắt bất ngờ hiện ra một cánh cửa, sau khi đẩy cửa đá ra, Lam Tỳ liền đi vào đến một căn thạch thất vô cùng bí mật.
Trong phòng bốn phía khảm nạm một ít phát quang thạch, ở trung tâm có một đài cao, trên có một tế đàn loại nhỏ đường kính mấy trượng. Trong trung tâm tế đàn dựng đứng bốn cột đá nhỏ, đen sì như mực. Bề mặt tế đàn hiện lên từng vòng chi chít linh văn màu bạc, hầu như trải rộng khắp mọi ngóc ngách. Xung quanh còn được khảm nạm những viên tinh thạch màu đen.
Lam Tỳ chậm rãi đi đến trước tế đàn, sau một lúc khấn vái, thần sắc trịnh trọng, dùng tay làm một động tác quỷ dị. Linh văn trên Tế đàn lập tức sáng lên, một đạo ánh sáng trắng chói mắt từ cột đá bay lên cao khỏi tế đàn hơn mười trượng rồi nổ tung ra. Lam Tỳ thấy vậy, bỗng nhiên há miệng ra, một lệnh bài đen kịt từ trong miệng phun ra, đón gió biến thành một đoàn sương mù màu đen chui vào trong cột sáng. Cột sáng sau một hồi rung lắc, âm thanh gào khóc thảm thiết từ đó truyền ra. Cột sáng lập tức biến mất, thay vào đó, trên không trung nổi lên một khuôn mặt quỷ mơ hồ không rõ, sau khi gầm một tiếng về phía lão ta, lại lần nữa lóe lên rồi biến mất.
…
Thời gian nửa tháng trôi qua nhanh chóng.
Trong lúc này, bên trong mạch khoáng, gió êm sóng lặng, giống như nghiệt tai lúc trước không hề xuất hiện qua. Liễu Minh ngoại trừ chém giết vài con nghiệt thú, lấy được một ít tài liệu, cũng không có thu hoạch nào khác. Hắn lợi dụng xương của những nghiệt thú này, không tiếc linh thạch luyện được một thanh Cốt Phong trùy. Thời điểm cuối tháng, có một gã Quáng Nô đi tới cửa ra vào thạch động, bỏ xuống giải độc đan, liền không nói lời nào xoay người bỏ đi. Liễu Minh đối với việc này, tự nhiên không có khách khí thu lấy. Thời gian còn lại, hắn ngồi trong thạch động thổ nạp, điều tức, tích cóp pháp lực, toàn tâm điều chỉnh trạng thái đến đỉnh phong.
Qua tiếp mấy ngày, trong thạch động bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Liễu Minh không nói một lời nhìn người đàn ông trung niên Nhân tộc trước mặt, chân mày hơi nhíu lại. Người này đúng là thủ hạ tâm phúc của Nhan La ngày trước mà hắn đã từng gặp. Nam tử áo da mặt không biểu tình đánh giá Liễu Minh vài lần, đột nhiên cổ tay run lên, một vật thể ánh vàng lập lòe bay về phía Liễu Minh. Họ Liễu đưa tay bắt lấy rồi xem xét, rõ ràng là một cái vỏ sò màu vàng, tâm niệm vừa động, tay kia khẽ đảo, liền lấy ra miếng vỏ sò khác, đem cả hai cái hợp lại thì hoàn toàn ăn khớp, một khe hở cũng không có. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, tự nhiên đưa lên trán, bên trên vỏ sò linh văn chuyển động, đồng thời trong tai vang lên giọng nói của Lam Tỳ. Nghe xong những lời này, Liễu Minh không khỏi âm thầm cảm thấy giật mình.
“Cái gì, kêu chúng ta bây giờ tập trung lại. Kế hoạch đã nói lần trước, sẽ lập tức được tiến hành.” Sau khi dịch chuyển vỏ sò màu vàng ra khỏi trán, Liễu Minh liền nhìn chằm chằm về phía đối phương, hỏi rõ từng chữ.
Nam tử áo da lại không chút biểu tình gật đầu. Tâm niệm Liễu Minh xoay chuyển nhanh chóng, ánh mắt lập lòe, cân nhắc nặng nhẹ, sau lại thở dài một hơi nói:
“Đã như vậy, chúng ta lên đường thôi.”
Nửa ngày sau.
Thông qua một ít thông đạo bí mật chưa từng đi qua, Liễu Minh dưới sự dẫn dắt của nam tử trung niên, đi đến một động quật nhỏ hẹp ở chỗ sâu nhất của mạch khoáng. Trên đường đi, trong lúc nói chuyện với nhau, từ miệng đối phương, Liễu Minh cũng mơ hồ biết được, hành động lần này diễn ra sớm bởi vì có khả năng kế hoạch đã bị bại lộ, không thể không hành động sớm. Về vấn đề cụ thể ra sao, trung niên nam tử cũng không biết chút nào.
Sau khi tiến vào động quật Liễu Minh quan sát một vòng, phát hiện trừ cửa động lúc vào, ở phía xa cũng có một lối đi, nhưng bị một tầng sương mù màu trắng che mất. Trong động quật lúc này bất ngờ cũng có hơn hai mươi người tụ tập. Mỗi người đều thần sắc ngưng trọng, bộ dạng tâm sự nặng nề, trong đó quen biết thì có Tân Nguyên, thiếu nữ Kim Lân tộc, còn có đám người nữ tử Thanh Kỳ, nhưng ngoài dự đoán lại không thấy bóng dáng hai người Nhan La cùng Lam Tỳ đâu cả. Nam tử Nhân tộc kia sau khi đưa Liễu Minh đến đây cũng liền bỏ đi, tụ tập với những người khác đã đến trước đó. Thần sắc Liễu Minh khẽ động, chậm rãi đi tới bên cạnh Tân Nguyên, bờ môi khẽ nhúc nhích truyền âm hỏi:
“Tân huynh có thu được tin tức gì từ chỗ Nhan La không? Kế hoạch chẳng lẽ thật sự bại lộ?"
“Liễu huynh, ta cũng bị người khác đưa tới nơi này thôi, chẳng qua là sớm hơn ngươi một chút, mà trước đó cũng không thu được chút tin tức nào. Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, ta cũng không gặp qua Nhan La.” Tân Nguyên lộ vẻ mặt cười khổ rồi truyền âm trả lời.
Liễu Minh sau khi nghe xong, khóe miệng hơi co quắp một chút, sau đó cùng Tân Nguyên đứngsóng vai chờ đợi.
Thời gian trôi qua, liên tục có người được dẫn vào trong động quật, trong mắt họ cũng không dấu được vẻ kinh ngạc khi gặp được người quen trong động. Dễ nhận thấy, không ít người trước đây cũng không từng liên hệ gặp mặt. Sau khi tụ tập được hơn ba mươi người, một gã nam tử Lam Lân tộc, đột nhiên bước lên trước mọi người, ôm quyền lớn tiếng tuyên bố:
“Các vị đều là người mà Lam tiền bối lựa chọn đồng hành, lúc này kính xin chờ một lát, tiền bối đang trên đường chạy tới đây, cũng không lâu nữa là đến nơi, sẽ cùng chư vị bàn đại kế đào thoát.”
“Lam tiền bối triệu tập chúng ta đến đây, nói kế hoạch thay đổi, bây giờ lại để chúng ta ngồi chờ, có phải hay không nên cho chúng ta một cái công đạo.” Một gã đại hán hai tay ôm vai, âm trầm nói.
"Kế hoạch của Lam tiền bối như thế nào, tại hạ cũng không biết, vể phần lời đòi hỏi, các hạ đợi Lam tiền bối đến rồi có thể tự nói, tại hạ cũng chỉ chịu trách nhiệm truyền lời mà thôi. Đạo hữu cũng không nên hỏi nhầm người.” Lam Lân tộc Hải Tộc hắc hắc một tiếng rồi trả lời.
Đại hán hừ một tiếng, sắc mặt có chút khó coi, nhưng không nói gì nữa. Liễu Minh cùng những người khác thấy vậy, thần sắc mỗi người khác nhau, cũng không ai chủ động nói thêm gì.
Một lúc sau.
Có tiếng bước chân vang lên từ lối khác tiến vào, sương mù màu xám trắng quay cuồng kịch liệt, một bóng người hiện ra, bước từ trong đó tiến vào động quật. Ánh mắt mọi người đều mở to, tất cả đều quét tới, nhưng vừa thấy người mới tới, tất cả đều giật mình, cực kỳ sợ hãi. Thân ảnh kẻ này, đúng là người khởi phát kế hoạch lần này, cường giả Hóa Tinh kỳ duy nhất ở đây, Lam Tỳ, trong tay lại mang theo một người da màu đồng, thân thể mềm nhũn, đúng là Nhan La.
“Hừm, kéo đến một hai tên cường giả cấp Hóa Tinh? Ngươi vậy mà cũng dám nói ra! Nếu thật sự có đến ba bốn tên cường giả Hóa Tinh, lão phu chỉ sợ cho dù có hậu thủ cũng phải vẫn lạc tại đây. Không cần nhiều lời, chỉ cần khi kế hoạch bắt đầu, thanh thế nơi đây khẳng định sẽ không nhỏ, nhưng đến lúc đó có thể kéo được đến bao nhiêu người, Lam mỗ cũng không quản được.” Lam Tỳ chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói.
“Vì mưu đồ lần này, bản tộc đã chuẩn bị nhiều năm, cộng thêm một ít cơ duyên xảo hợp, mới có thể chính thức hành động. Cho nên chỉ có thành công, không thể thất bại. Thời gian hành động bên này của ngươi, nhất định phải đúng như ước định, sớm hay trễ một khắc đều tuyệt đối không được chấp nhận.” Nữ tử trong Tinh Kính không quan tâm đến câu trả lời của Lam Tỳ, tự mình nói.
“Việc này trước kia ngươi đã từng nói nhiều lần, ta tự biết nặng nhẹ. Hắc hắc, kẻ kia dám câu kết với Tiêu Thiền phụ trách thủ vệ mạch khoáng nơi đây. Nếu không phải nhiều năm trước được ngươi nhắc nhở, chỉ sợ khi bị hắn bán đi, còn không biết vì sao. Lần này, lão phu sẽ cho tên hỗn đản này biết cái giá phải trả khi bán đứng ta.” Lam Tỳ trong mắt lóe lên lạnh lẽo, hiện ra vẻ dữ tợn nói.
“Ngươi cũng không đơn giản, vậy mà có thể nghĩ ra kế hoạch đào thoát như vậy, còn làm cho tất cả những người còn lại đều tin là thật, đồng thời âm thầm để lộ ra tin tức, tương kế tựu kế, phối hợp hoàn mỹ với hành động của chúng ta. Chỉ là đáng tiếc cho những tên Quáng Nô đã tin tưởng ngươi như vậy, chỉ sợ đến lúc chết cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Nữ tử trong Tinh Kính đội nhiên cười khanh khách một tiếng nói.
“Bọn chúng quả thật quá ngây thơ, nếu thật sự có thể dễ dàng đào thoát như thế, ta sao lại chịu bị nhốt ở đây hơn trăm năm. Bất quá nếu như không phải nhờ ngươi cung cấp phương thức nuôi dưỡng loại linh trùng kia, ta cũng không có cách nào khiến cho bọn chúng tin tưởng một cách dễ dàng.” Lam Tỳ ánh mắt lập lòe, thần sắc lại khôi phục như bình thường.
“Ngươi hiểu là được. Nếu không phải trong người ngươi có một nửa huyết mạch của bổn tộc, ta cũng sẽ không mạo hiểm liên hệ với ngươi. Sau khi chuyện này thành công, bổn tộc sẽ dựa theo ước định, phong ngươi làm trưởng lão, về sau hưởng thụ đãi ngộ cung phụng trong tộc.” Nữ tử trong tinh kính nói tiếp.
“Hy vọng là như thế.” Lam Tỳ nhàn nhạt trả lời.
“Ngoài ra, những người khác ta mặc kệ, nhưng ngươi bắt buộc phải cứu kẻ có huyết mạch Vương tộc thuần chủng kia ra. Làm xong việc này, trong tộc sẽ cho ngươi những thứ tốt khác nữa.” Nữ tử trong Tinh Kính tựa hồ lại nghĩ đến điều gì, ngữ khí ngưng trọng bổ sung.
“Hừ, nếu như không phải vì cứu nàng, ta sao chịu khổ tự đoạn một cánh tay đối phó với nghiệt thú Hóa Tinh kỳ kia, không phải tự đi tìm phiền phức sao? Ngươi thực cho rằng không có nàng ta giúp đỡ thì ta không ra khỏi đây được?” Lam Tỳ híp hai mắt lại, bất động thanh sắc hỏi ngược lại.
“Vậy làm phiền Lam huynh phí tâm.” Nữ tử trong Tinh Kính khẽ thở dài một hơi nói ra.
Ngay sau đó hai người lại tiếp tục bàn bạc với nhau, thỏa thuận một số chi tiết công việc. Tinh Kính lơ lửng giữa không trung kết nối với pháp trận linh thạch bên dưới, đột nhiên “Phanh” một tiếng, đồng thời vỡ vụn thành từng ảnh. Thân ảnh nữ tử cũng đồng dạng biến mất trong hư không. Lam Tỳ thấy vậy, sắc mặt không biểu tình xoay người rời đi, sau khi đẩy cửa đá ra, cất bước đi đến một nơi hẻo lánh trong động quật. Đi tới vách đá, cánh tay kia đột nhiên mơ hồ, nhanh như chớp vỗ lên vách đá mấy cái. Một hồi “Ầm ầm” qua đi, vách đá trước mắt bất ngờ hiện ra một cánh cửa, sau khi đẩy cửa đá ra, Lam Tỳ liền đi vào đến một căn thạch thất vô cùng bí mật.
Trong phòng bốn phía khảm nạm một ít phát quang thạch, ở trung tâm có một đài cao, trên có một tế đàn loại nhỏ đường kính mấy trượng. Trong trung tâm tế đàn dựng đứng bốn cột đá nhỏ, đen sì như mực. Bề mặt tế đàn hiện lên từng vòng chi chít linh văn màu bạc, hầu như trải rộng khắp mọi ngóc ngách. Xung quanh còn được khảm nạm những viên tinh thạch màu đen.
Lam Tỳ chậm rãi đi đến trước tế đàn, sau một lúc khấn vái, thần sắc trịnh trọng, dùng tay làm một động tác quỷ dị. Linh văn trên Tế đàn lập tức sáng lên, một đạo ánh sáng trắng chói mắt từ cột đá bay lên cao khỏi tế đàn hơn mười trượng rồi nổ tung ra. Lam Tỳ thấy vậy, bỗng nhiên há miệng ra, một lệnh bài đen kịt từ trong miệng phun ra, đón gió biến thành một đoàn sương mù màu đen chui vào trong cột sáng. Cột sáng sau một hồi rung lắc, âm thanh gào khóc thảm thiết từ đó truyền ra. Cột sáng lập tức biến mất, thay vào đó, trên không trung nổi lên một khuôn mặt quỷ mơ hồ không rõ, sau khi gầm một tiếng về phía lão ta, lại lần nữa lóe lên rồi biến mất.
…
Thời gian nửa tháng trôi qua nhanh chóng.
Trong lúc này, bên trong mạch khoáng, gió êm sóng lặng, giống như nghiệt tai lúc trước không hề xuất hiện qua. Liễu Minh ngoại trừ chém giết vài con nghiệt thú, lấy được một ít tài liệu, cũng không có thu hoạch nào khác. Hắn lợi dụng xương của những nghiệt thú này, không tiếc linh thạch luyện được một thanh Cốt Phong trùy. Thời điểm cuối tháng, có một gã Quáng Nô đi tới cửa ra vào thạch động, bỏ xuống giải độc đan, liền không nói lời nào xoay người bỏ đi. Liễu Minh đối với việc này, tự nhiên không có khách khí thu lấy. Thời gian còn lại, hắn ngồi trong thạch động thổ nạp, điều tức, tích cóp pháp lực, toàn tâm điều chỉnh trạng thái đến đỉnh phong.
Qua tiếp mấy ngày, trong thạch động bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Liễu Minh không nói một lời nhìn người đàn ông trung niên Nhân tộc trước mặt, chân mày hơi nhíu lại. Người này đúng là thủ hạ tâm phúc của Nhan La ngày trước mà hắn đã từng gặp. Nam tử áo da mặt không biểu tình đánh giá Liễu Minh vài lần, đột nhiên cổ tay run lên, một vật thể ánh vàng lập lòe bay về phía Liễu Minh. Họ Liễu đưa tay bắt lấy rồi xem xét, rõ ràng là một cái vỏ sò màu vàng, tâm niệm vừa động, tay kia khẽ đảo, liền lấy ra miếng vỏ sò khác, đem cả hai cái hợp lại thì hoàn toàn ăn khớp, một khe hở cũng không có. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, tự nhiên đưa lên trán, bên trên vỏ sò linh văn chuyển động, đồng thời trong tai vang lên giọng nói của Lam Tỳ. Nghe xong những lời này, Liễu Minh không khỏi âm thầm cảm thấy giật mình.
“Cái gì, kêu chúng ta bây giờ tập trung lại. Kế hoạch đã nói lần trước, sẽ lập tức được tiến hành.” Sau khi dịch chuyển vỏ sò màu vàng ra khỏi trán, Liễu Minh liền nhìn chằm chằm về phía đối phương, hỏi rõ từng chữ.
Nam tử áo da lại không chút biểu tình gật đầu. Tâm niệm Liễu Minh xoay chuyển nhanh chóng, ánh mắt lập lòe, cân nhắc nặng nhẹ, sau lại thở dài một hơi nói:
“Đã như vậy, chúng ta lên đường thôi.”
Nửa ngày sau.
Thông qua một ít thông đạo bí mật chưa từng đi qua, Liễu Minh dưới sự dẫn dắt của nam tử trung niên, đi đến một động quật nhỏ hẹp ở chỗ sâu nhất của mạch khoáng. Trên đường đi, trong lúc nói chuyện với nhau, từ miệng đối phương, Liễu Minh cũng mơ hồ biết được, hành động lần này diễn ra sớm bởi vì có khả năng kế hoạch đã bị bại lộ, không thể không hành động sớm. Về vấn đề cụ thể ra sao, trung niên nam tử cũng không biết chút nào.
Sau khi tiến vào động quật Liễu Minh quan sát một vòng, phát hiện trừ cửa động lúc vào, ở phía xa cũng có một lối đi, nhưng bị một tầng sương mù màu trắng che mất. Trong động quật lúc này bất ngờ cũng có hơn hai mươi người tụ tập. Mỗi người đều thần sắc ngưng trọng, bộ dạng tâm sự nặng nề, trong đó quen biết thì có Tân Nguyên, thiếu nữ Kim Lân tộc, còn có đám người nữ tử Thanh Kỳ, nhưng ngoài dự đoán lại không thấy bóng dáng hai người Nhan La cùng Lam Tỳ đâu cả. Nam tử Nhân tộc kia sau khi đưa Liễu Minh đến đây cũng liền bỏ đi, tụ tập với những người khác đã đến trước đó. Thần sắc Liễu Minh khẽ động, chậm rãi đi tới bên cạnh Tân Nguyên, bờ môi khẽ nhúc nhích truyền âm hỏi:
“Tân huynh có thu được tin tức gì từ chỗ Nhan La không? Kế hoạch chẳng lẽ thật sự bại lộ?"
“Liễu huynh, ta cũng bị người khác đưa tới nơi này thôi, chẳng qua là sớm hơn ngươi một chút, mà trước đó cũng không thu được chút tin tức nào. Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, ta cũng không gặp qua Nhan La.” Tân Nguyên lộ vẻ mặt cười khổ rồi truyền âm trả lời.
Liễu Minh sau khi nghe xong, khóe miệng hơi co quắp một chút, sau đó cùng Tân Nguyên đứngsóng vai chờ đợi.
Thời gian trôi qua, liên tục có người được dẫn vào trong động quật, trong mắt họ cũng không dấu được vẻ kinh ngạc khi gặp được người quen trong động. Dễ nhận thấy, không ít người trước đây cũng không từng liên hệ gặp mặt. Sau khi tụ tập được hơn ba mươi người, một gã nam tử Lam Lân tộc, đột nhiên bước lên trước mọi người, ôm quyền lớn tiếng tuyên bố:
“Các vị đều là người mà Lam tiền bối lựa chọn đồng hành, lúc này kính xin chờ một lát, tiền bối đang trên đường chạy tới đây, cũng không lâu nữa là đến nơi, sẽ cùng chư vị bàn đại kế đào thoát.”
“Lam tiền bối triệu tập chúng ta đến đây, nói kế hoạch thay đổi, bây giờ lại để chúng ta ngồi chờ, có phải hay không nên cho chúng ta một cái công đạo.” Một gã đại hán hai tay ôm vai, âm trầm nói.
"Kế hoạch của Lam tiền bối như thế nào, tại hạ cũng không biết, vể phần lời đòi hỏi, các hạ đợi Lam tiền bối đến rồi có thể tự nói, tại hạ cũng chỉ chịu trách nhiệm truyền lời mà thôi. Đạo hữu cũng không nên hỏi nhầm người.” Lam Lân tộc Hải Tộc hắc hắc một tiếng rồi trả lời.
Đại hán hừ một tiếng, sắc mặt có chút khó coi, nhưng không nói gì nữa. Liễu Minh cùng những người khác thấy vậy, thần sắc mỗi người khác nhau, cũng không ai chủ động nói thêm gì.
Một lúc sau.
Có tiếng bước chân vang lên từ lối khác tiến vào, sương mù màu xám trắng quay cuồng kịch liệt, một bóng người hiện ra, bước từ trong đó tiến vào động quật. Ánh mắt mọi người đều mở to, tất cả đều quét tới, nhưng vừa thấy người mới tới, tất cả đều giật mình, cực kỳ sợ hãi. Thân ảnh kẻ này, đúng là người khởi phát kế hoạch lần này, cường giả Hóa Tinh kỳ duy nhất ở đây, Lam Tỳ, trong tay lại mang theo một người da màu đồng, thân thể mềm nhũn, đúng là Nhan La.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.