Quyển 2 - Chương 173: Vào kinh thành
Vong Ngữ
13/02/2014
Lúc này đây Liễu Minh chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Mi phu nhân cùng Hồng tẩu cũng mang theo nam đồng trở lại đống lửa kia, cũng bắt đầu chuẩn bị một ít đồ vật bổ dưỡng, đợi sau khi nam đồng tỉnh lại thì cho nó phục dụng.
Sáng sớm hôm sau, một đám giáp sĩ màu đen vây quanh xe ngựa đi thẳng tới Huyền Kinh, lần này nhiều hơn một con la kéo chiếc xe nhỏ, cảnh này có chút không phù hợp với đoàn xe xa hoa.
Những Hắc Hổ Vệ này trải qua trận chiến ngày hôm qua cũng có bảy tám người chết trận, hơn nữa những người khác cũng bị thương trên người, nhưng sau khi trực tiêp hỏa táng thi thể và người bị thương bôi thuốc chữa thương xong thì mặc áo giáp vào, trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì không có lộ ra chút khác thường nào cả.
Cự cung trên người của nữ tử họ Đỗ cũng thay dây cung, lần nữa đi theo bên cạnh xe ngựa của Mi phu nhân.
Cứ như vậy một đoàn người đi càng xa trên quan đạo, rất nhanh đã bỏ lại tòa miếu hoang sau lưng.
...
Trong một tòa đại sảnh xa hoa tráng lệ ở Huyền Kinh, một gã nam nữ chừng ba mươi khuôn mặt nho nhã mặc cẩm bào, vừa mới xem thư tín vừa được chuyển từ Huyền Kinh vào đây, bỗng nhiên sắc mặt đại biến vỗ bàn một cái.
- Lẽ nào lại như vậy, cũng dám ám sát phu nhân và ái tử của ta gần Huyền Kinh như thế, thật sự cho rằng Tiễn Siêu ta là bùn đất sao, người đâu!
Hắn hét lớn một tiếng.
- Đông chủ có gì phân phó!
Ngoài cửa có một hán tử vai hùm hàm én đi tới, vừa tiến vào đã cúi người hành lễ.
- Lập tức phái Tam thị huynh đệ ra ngoài một chuyến, hộ tống phu nhân và con ta trở về Huyền Kinh đi, mặt khác lại phái người đi tới chỗ Tam vương gia một chuyến, nói cho ta mượn Quỷ Ảnh Vệ của hắn một chút, ta muốn tra xét một việc.
Nam tử cẩm y này nói ra.
- Vâng. thuộc hạ đi ngay.
Đại hán lập tức đáp ứng sau đó cung kính lui ra ngoài.
- Hừ, Tiễn Siêu ta chỉ có một con trai mà thôi, cho dù là ai đụng tới nó thì ta sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Nam tử cẩm bào lúc này "Hừ" một tiếng tự nói hai câu.
Cùng lúc đó ở một gian mật thất khác ở Huyền Kinh có một đại mập mạp thân mặc tơ lụa cũng đang nổi trận lôi đình.
- Phế vật, tất cả đều là đám phế vật. Ba gã trung giai luyện khí sĩ cộng thêm nhiều người như vậy đồng loạt ra tay vẫn không thể đắc thủ, ngược lại tất cả như một đám rắn mất đầu. Còn ba gã luyện khí sĩ mà lão gia thật vất vả từ chỗ chủ nhân mượn tới được. Hôm nay tất cả đều bị chôn vùi chỗ đó, chuyện này làm sao ta dám đi báo cáo với chủ nhân đây. Cút, cút ra xa càng tốt cho ta.
Mập mạp này cao chừng bảy xích, thịt mỡ trên người rất nhiều, hắn như cái bóng da phình lên, cái bụng tức giận nên phập phồng lên xuống nhiều. Hắn mắng quản gia trước mặt xối máu đầu.
Nam tử quản gia bộ dáng sợ sệt không dám trả lời câu nào, nhưng nghe đến câu sau cùng của đại mập mạp thì nội tâm của hắn buông lỏng một hơi, chạy trối chết rời khỏi mật thất.
- Mục huynh, ngươi quá buông lỏng cho thủ hạ rồi, nếu thủ hạ của ta mà phạm sai lầm như vậy thì ta đã sớm giết hắn rồi.
Trong một góc của mật thất. Thình lình còn có một gã bóng dáng mơ hồ ngồi đó nói ra.
- Hừ, quản gia kia đi theo ta cũng có một thời gian rồi, hơn nữa tính toán có quan hệ họ hàng xa với phu nhân của ta, tuy làm việc bất lợi ngược lại nhưng cũng không cần trừng phạt quá nặng.
Đại mập mạp dẹp loạn tức giận trong bụng, lúc này bất đắc dĩ nói ra vài câu.
- Xử lý thủ hạ dưới tay thế nào ta tự nhiên sẽ không hỏi đến. Nhưng mà làm hư chuyện này, thậm chí còn khiến ba tên kia chết trong hành động này, chuyện này ta thật sự khó bẩm báo với chủ nhân cho lắm.
Bóng dáng mơ hồ nói ra một câu.
- Lời này với đám người khác còn được, làm gì lấy ra ứng phó Mục mỗ. Ba gã trung kỳ luyện khí sĩ tại Huyền Kinh tuy xem như khó được. Nhưng ở bên cạnh chủ nhân thì ba tên kia chỉ là thủ vệ bình thường. Chủ nhân muốn hộ vệ như vậy còn không phải quá dễ dàng. Ngươi chỉ cần nói giúp ta vài lời hữu ích, Mục mỗ tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Đại mập mạp nghe vậy lại trợn trắng mắt nói ra.
Sau đó hắn có chút đau lòng lấy cái túi căng phồng ra, sau đó ném vào nơi hẻo lánh.
- Hắc hắc. Ta biết ngay Mục huynh ra tay sẽ không nhỏ mà. Được rồi, việc này giao cho ta. Nhưng mà ngươi phải cẩn thận một hai. Lần này ngươi ra tay đã xem như triệt để vạch mặt với Bách Linh Cư rồi, thế lực tên kia tại Huyền Kinh cũng không nhỏ, chỉ sợ nhanh chóng tra ra được là ngươi làm thôi.
Cái bóng mơ hồ tiếp nhận cái túi, sau đó kiểm tra một chút thì tỏ ra hài lòng nói một câu.
- Không cần ngươi nói, ta tự nhiên cũng biết việc này, nhưng mà hai nhà chúng ta minh tranh ám đấu không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ cần một ngày ta không rời khỏi Huyền Kinh thì chẳng lẽ hắn còn dám ra cửa thành hay sao.
Tên mập họ Mục nói ra.
- Mục huynh ngươi hiểu trong lòng là được, ta đi về bẩm báo chủ nhân.
Cái bóng mơ hồ gật gật đầu nói ra, sau đó hắn bấm phap quyết, thân hình nhoáng một cái lại trực tiếp chui vào vách tường.
Người này cũng là một gã Linh Đồ.
Đại mập mạp nhìn thấy cái bóng mờ rời đi, sau đó đi lại trong mạt thất mấy vòng, bỗng nhiên một tay cầm lấy chén trà ném mạnh xuống mặt đất, đồng thời trong miệng oán hận nói một câu:
- Tiễn Siêu, trước kia ngươi nhục nhã ta, ta tuyệt đối không quên. Lần này xem như số ngươi gặp may, nhưng tiếp theo Mục Ảnh Thành ta tuyệt đối không thất thủ.
...
Ba ngày sau đoàn xe Liễu Minh lại xuất hiện trước cổng thành to lớn, cửa thành cao tới hơn mười trượng, phía trên có hai chữ "Huyền Kinh" thật lớn màu bạc.
Cả đội ngũ đi mấy trăm dặm, hơn nữa còn không ngừng đi theo sau đội ngũ tiến vào trong thành.
Ở cửa thành có gần hai trăm võ giả áo giáp bạc đứng ở hai bên, cũng có người nhìn qua đoàn xe vào thành đưa ra nghi vấn.
Mà ở trên tường thành cao cao mơ hồ có thể thấy được những giáp sĩ tay cầm binh khí, cũng có vô số cỗ cự nỏ cao vài trượng nhô ra, mơ hồ có thể thấy được cây nỏ đen nhánh đang lóe hàn quang, những cự nỏ này không phải là bình thường.
Tuy còn cách cực xa, hai mắt Liễu Minh nhíu lại, hắn vẫn nhìn rõ rành mạch cự nỏ trên tường thành.
Những cự nỏ này cũng không tính, nhưng mà hình thể của nó lớn, trên mặt ngoài thân nhỏ có linh văn chớp động, xem ra là tính phù tiêu hao trên mũi tên.
Liễu Minh thấy vậy trong nội tâm cảm thấy rất kinh ngạc.
Trong ánh mắt của hắn nhìn thấy có vài chục cự nỏ, nếu như đồng thời nhắm vào một người thì chỉ sợ Linh Đồ hậu kỳ sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Trong những thủ vệ ở cổng thành, dưới thần niệm cảm ứng của hắn liền phát hiện có mấy người tỏa ra khí tức luyện khí sĩ.
Huyền Kinh này không hổ là đô thành Đại Huyền Quốc, có thể nói là đề phòng sâm nghiêm, ngay cả thủ vệ cửa thành đã có thực lực bực này, nếu là Linh Đồ tiến vào cũng chỉ có thể thành thành thực thực, tuyệt đối không dám xúc phạm lệnh cấm của Huyền Kinh.
Thời điểm Liễu Minh tự định giá thì một đám Hắc Hổ Vệ túm tụm lại đưa đoàn xe qua cửa thành.
Lúc này nữ tử họ Đỗ giục ngựa lên trước, đi ra trước cửa thành đem lệnh bài ném cho thủ vẹ cửa thành, nói một câu:
- Nam Hải Quận Hắc Hổ Vệ, phụng mệnh hộ tống Tiễn phu nhân và quý tử vào thành, ngươi cần kiểm tra công lệnh chứ?
- Thì ra là Hắc Hổ Vệ quân úy đại nhân, lệnh bài là thật, vậy không cần kiểm tra.
Một gã giáp sĩ kiểm tra lệnh bài vài lần, lại đưa trở về, thấp giọng nói ra.
Một đoàn xe khẽ động, chậm rãi đi vào cửa thành.
Sau khi vào thành Liễu Minh cũng được an bài vào trong đại sảnh một căn nhà tại Huyền Kinh, Càn Như Bình ngồi sát bên hắn, cái ghế nàng ngồi còn lớn hơn thân thể của nàng.
Ở vị trí chủ vị có một người mặc cẩm bào nho nhã, mặt mũi của hắn cảm kích nhìn qua Liễu Minh nói ra:
- Lần này phu nhân và khuyển tử của Tiễn mỗ có thể bình yên vô sự quay về Huyền Kinh, thật sự nhờ có Càn tiên sinh viện thủ. Tiên sinh yên tâm, Băng Ngân Thảo mà ngươi cần tìm ta đã gọi tiểu nhị đi vào cửa hàng tra xét rồi, nếu như có sẽ lập tức đưa tới cho tiên sinh ngay.
- Ân, nếu như thuận lợi tìm được Băng Ngân Thảo thì không gì tốt hơn . Tuy bệnh tình của chất nữ ta đã khống chế được, nhưng cũng không cách nào kéo dài quá lâu.
Liễu Minh gật gật đầu, bất động thanh sắc nói ra.
- Phu quân, trừ Băng Ngân Thảo, Tiễn gia còn có mấy phần lễ vật tạ ơn Càn tiên sinh. Dù sao độc trong người Hổ nhi cũng toàn bộ nhờ Càn tiên sinh mới có thể phát hiện và hòa hoãn.
Mi phu nhân ngồi ở đối diện Liễu Minh dịu dàng cười nói.
- Ân, đây là tự nhiên. Ta biết rõ Càn tiên sinh thân là Linh Đồ, chắc chắn chướng mắt với lễ vật bình thường. Như vậy đi, qua một tháng này trong Bách Linh Cư sẽ cử hành đấu giá hội, đến lúc đó tiên sinh nhìn trúng vật gì, cho dù giá cả cuối cùng là bao nhiêu thì Tiền mỗ chỉ thu giá một nửa, thế nào? Nhưng mà độc trong người Hổ nhi cũng phiền toái tiên sinh hóa giải.
Tiễn Siêu suy nghĩ một chút không lưỡng lự nói ra.
- Càn mỗ đã nhúng tay việc này, tự nhiên sẽ không có đạo lý bỏ dỡ nửa chừng. Tiễn đông chủ yên tâm, độc trong người lệnh công tử chỉ cần nhổ ra vài lần là được, cũng không có gì đáng ngại cả.
Liễu Minh gật gật đầu, từ chối cho ý kiến trả lời.
Cẩm bào nam tử nghe vậy tự nhiên vui vẻ, lại cảm tạ liên tục.
- Đúng rồi, nghe phu nhân nói tiên sinh lần này tới Huyền Kinh trừ giải độc cho chất nữ ra còn muốn nương nhờ họ hàng. Nhưng Huyền Kinh to lớn như thế, tiên sinh muốn tìm người chỉ sợ không dễ dàng. Không bằng trước tiên ở tạm trong phủ của ta. Tiễn phủ tuy không xưng là khu nhà cao cấp gì, nhưng an bài tiên sinh cùng lệnh điệt nữ vẫn dư xài.
Sau đó nam tử cẩm bào lại đổi chủ đề, lại phi thường nhiệt tâm nói ra.
- Ở tạm quý phủ! Cũng tốt, vậy thì Càn mỗ quấy rầy một thời gian ngắn vậy.
Ánh mắt Liễu Minh có chút lóe lên, ngược lại không khách khí đáp ứng.
Nam tử cẩm bào nghe vậy lộ ra vẻ cao hứng hơn, lại nói chuyện phiềm vài câu đã phân phó vú già trung niên tiến lên, dẫn Liễu Minh cùng nữ đồng đi tới sương phòng chuyên môn an bài cho khách nhân.
- Phu nhân, rốt cuộc ngươi gặp được người này như thế nào, lại tỉ mỉ nói ta nghe một lần.
Đợi tới khi thân ảnh của Liễu Minh biến mất khỏi tầm mắt, nam tử cẩm bào mới thu hồi bộ dáng tươi cười, cũng thay đổi vẻ mặt vài lần, ngưng trọng nhìn Mi phu nhân hỏi thăm.
Mi phu nhân cùng Hồng tẩu cũng mang theo nam đồng trở lại đống lửa kia, cũng bắt đầu chuẩn bị một ít đồ vật bổ dưỡng, đợi sau khi nam đồng tỉnh lại thì cho nó phục dụng.
Sáng sớm hôm sau, một đám giáp sĩ màu đen vây quanh xe ngựa đi thẳng tới Huyền Kinh, lần này nhiều hơn một con la kéo chiếc xe nhỏ, cảnh này có chút không phù hợp với đoàn xe xa hoa.
Những Hắc Hổ Vệ này trải qua trận chiến ngày hôm qua cũng có bảy tám người chết trận, hơn nữa những người khác cũng bị thương trên người, nhưng sau khi trực tiêp hỏa táng thi thể và người bị thương bôi thuốc chữa thương xong thì mặc áo giáp vào, trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì không có lộ ra chút khác thường nào cả.
Cự cung trên người của nữ tử họ Đỗ cũng thay dây cung, lần nữa đi theo bên cạnh xe ngựa của Mi phu nhân.
Cứ như vậy một đoàn người đi càng xa trên quan đạo, rất nhanh đã bỏ lại tòa miếu hoang sau lưng.
...
Trong một tòa đại sảnh xa hoa tráng lệ ở Huyền Kinh, một gã nam nữ chừng ba mươi khuôn mặt nho nhã mặc cẩm bào, vừa mới xem thư tín vừa được chuyển từ Huyền Kinh vào đây, bỗng nhiên sắc mặt đại biến vỗ bàn một cái.
- Lẽ nào lại như vậy, cũng dám ám sát phu nhân và ái tử của ta gần Huyền Kinh như thế, thật sự cho rằng Tiễn Siêu ta là bùn đất sao, người đâu!
Hắn hét lớn một tiếng.
- Đông chủ có gì phân phó!
Ngoài cửa có một hán tử vai hùm hàm én đi tới, vừa tiến vào đã cúi người hành lễ.
- Lập tức phái Tam thị huynh đệ ra ngoài một chuyến, hộ tống phu nhân và con ta trở về Huyền Kinh đi, mặt khác lại phái người đi tới chỗ Tam vương gia một chuyến, nói cho ta mượn Quỷ Ảnh Vệ của hắn một chút, ta muốn tra xét một việc.
Nam tử cẩm y này nói ra.
- Vâng. thuộc hạ đi ngay.
Đại hán lập tức đáp ứng sau đó cung kính lui ra ngoài.
- Hừ, Tiễn Siêu ta chỉ có một con trai mà thôi, cho dù là ai đụng tới nó thì ta sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Nam tử cẩm bào lúc này "Hừ" một tiếng tự nói hai câu.
Cùng lúc đó ở một gian mật thất khác ở Huyền Kinh có một đại mập mạp thân mặc tơ lụa cũng đang nổi trận lôi đình.
- Phế vật, tất cả đều là đám phế vật. Ba gã trung giai luyện khí sĩ cộng thêm nhiều người như vậy đồng loạt ra tay vẫn không thể đắc thủ, ngược lại tất cả như một đám rắn mất đầu. Còn ba gã luyện khí sĩ mà lão gia thật vất vả từ chỗ chủ nhân mượn tới được. Hôm nay tất cả đều bị chôn vùi chỗ đó, chuyện này làm sao ta dám đi báo cáo với chủ nhân đây. Cút, cút ra xa càng tốt cho ta.
Mập mạp này cao chừng bảy xích, thịt mỡ trên người rất nhiều, hắn như cái bóng da phình lên, cái bụng tức giận nên phập phồng lên xuống nhiều. Hắn mắng quản gia trước mặt xối máu đầu.
Nam tử quản gia bộ dáng sợ sệt không dám trả lời câu nào, nhưng nghe đến câu sau cùng của đại mập mạp thì nội tâm của hắn buông lỏng một hơi, chạy trối chết rời khỏi mật thất.
- Mục huynh, ngươi quá buông lỏng cho thủ hạ rồi, nếu thủ hạ của ta mà phạm sai lầm như vậy thì ta đã sớm giết hắn rồi.
Trong một góc của mật thất. Thình lình còn có một gã bóng dáng mơ hồ ngồi đó nói ra.
- Hừ, quản gia kia đi theo ta cũng có một thời gian rồi, hơn nữa tính toán có quan hệ họ hàng xa với phu nhân của ta, tuy làm việc bất lợi ngược lại nhưng cũng không cần trừng phạt quá nặng.
Đại mập mạp dẹp loạn tức giận trong bụng, lúc này bất đắc dĩ nói ra vài câu.
- Xử lý thủ hạ dưới tay thế nào ta tự nhiên sẽ không hỏi đến. Nhưng mà làm hư chuyện này, thậm chí còn khiến ba tên kia chết trong hành động này, chuyện này ta thật sự khó bẩm báo với chủ nhân cho lắm.
Bóng dáng mơ hồ nói ra một câu.
- Lời này với đám người khác còn được, làm gì lấy ra ứng phó Mục mỗ. Ba gã trung kỳ luyện khí sĩ tại Huyền Kinh tuy xem như khó được. Nhưng ở bên cạnh chủ nhân thì ba tên kia chỉ là thủ vệ bình thường. Chủ nhân muốn hộ vệ như vậy còn không phải quá dễ dàng. Ngươi chỉ cần nói giúp ta vài lời hữu ích, Mục mỗ tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Đại mập mạp nghe vậy lại trợn trắng mắt nói ra.
Sau đó hắn có chút đau lòng lấy cái túi căng phồng ra, sau đó ném vào nơi hẻo lánh.
- Hắc hắc. Ta biết ngay Mục huynh ra tay sẽ không nhỏ mà. Được rồi, việc này giao cho ta. Nhưng mà ngươi phải cẩn thận một hai. Lần này ngươi ra tay đã xem như triệt để vạch mặt với Bách Linh Cư rồi, thế lực tên kia tại Huyền Kinh cũng không nhỏ, chỉ sợ nhanh chóng tra ra được là ngươi làm thôi.
Cái bóng mơ hồ tiếp nhận cái túi, sau đó kiểm tra một chút thì tỏ ra hài lòng nói một câu.
- Không cần ngươi nói, ta tự nhiên cũng biết việc này, nhưng mà hai nhà chúng ta minh tranh ám đấu không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ cần một ngày ta không rời khỏi Huyền Kinh thì chẳng lẽ hắn còn dám ra cửa thành hay sao.
Tên mập họ Mục nói ra.
- Mục huynh ngươi hiểu trong lòng là được, ta đi về bẩm báo chủ nhân.
Cái bóng mơ hồ gật gật đầu nói ra, sau đó hắn bấm phap quyết, thân hình nhoáng một cái lại trực tiếp chui vào vách tường.
Người này cũng là một gã Linh Đồ.
Đại mập mạp nhìn thấy cái bóng mờ rời đi, sau đó đi lại trong mạt thất mấy vòng, bỗng nhiên một tay cầm lấy chén trà ném mạnh xuống mặt đất, đồng thời trong miệng oán hận nói một câu:
- Tiễn Siêu, trước kia ngươi nhục nhã ta, ta tuyệt đối không quên. Lần này xem như số ngươi gặp may, nhưng tiếp theo Mục Ảnh Thành ta tuyệt đối không thất thủ.
...
Ba ngày sau đoàn xe Liễu Minh lại xuất hiện trước cổng thành to lớn, cửa thành cao tới hơn mười trượng, phía trên có hai chữ "Huyền Kinh" thật lớn màu bạc.
Cả đội ngũ đi mấy trăm dặm, hơn nữa còn không ngừng đi theo sau đội ngũ tiến vào trong thành.
Ở cửa thành có gần hai trăm võ giả áo giáp bạc đứng ở hai bên, cũng có người nhìn qua đoàn xe vào thành đưa ra nghi vấn.
Mà ở trên tường thành cao cao mơ hồ có thể thấy được những giáp sĩ tay cầm binh khí, cũng có vô số cỗ cự nỏ cao vài trượng nhô ra, mơ hồ có thể thấy được cây nỏ đen nhánh đang lóe hàn quang, những cự nỏ này không phải là bình thường.
Tuy còn cách cực xa, hai mắt Liễu Minh nhíu lại, hắn vẫn nhìn rõ rành mạch cự nỏ trên tường thành.
Những cự nỏ này cũng không tính, nhưng mà hình thể của nó lớn, trên mặt ngoài thân nhỏ có linh văn chớp động, xem ra là tính phù tiêu hao trên mũi tên.
Liễu Minh thấy vậy trong nội tâm cảm thấy rất kinh ngạc.
Trong ánh mắt của hắn nhìn thấy có vài chục cự nỏ, nếu như đồng thời nhắm vào một người thì chỉ sợ Linh Đồ hậu kỳ sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Trong những thủ vệ ở cổng thành, dưới thần niệm cảm ứng của hắn liền phát hiện có mấy người tỏa ra khí tức luyện khí sĩ.
Huyền Kinh này không hổ là đô thành Đại Huyền Quốc, có thể nói là đề phòng sâm nghiêm, ngay cả thủ vệ cửa thành đã có thực lực bực này, nếu là Linh Đồ tiến vào cũng chỉ có thể thành thành thực thực, tuyệt đối không dám xúc phạm lệnh cấm của Huyền Kinh.
Thời điểm Liễu Minh tự định giá thì một đám Hắc Hổ Vệ túm tụm lại đưa đoàn xe qua cửa thành.
Lúc này nữ tử họ Đỗ giục ngựa lên trước, đi ra trước cửa thành đem lệnh bài ném cho thủ vẹ cửa thành, nói một câu:
- Nam Hải Quận Hắc Hổ Vệ, phụng mệnh hộ tống Tiễn phu nhân và quý tử vào thành, ngươi cần kiểm tra công lệnh chứ?
- Thì ra là Hắc Hổ Vệ quân úy đại nhân, lệnh bài là thật, vậy không cần kiểm tra.
Một gã giáp sĩ kiểm tra lệnh bài vài lần, lại đưa trở về, thấp giọng nói ra.
Một đoàn xe khẽ động, chậm rãi đi vào cửa thành.
Sau khi vào thành Liễu Minh cũng được an bài vào trong đại sảnh một căn nhà tại Huyền Kinh, Càn Như Bình ngồi sát bên hắn, cái ghế nàng ngồi còn lớn hơn thân thể của nàng.
Ở vị trí chủ vị có một người mặc cẩm bào nho nhã, mặt mũi của hắn cảm kích nhìn qua Liễu Minh nói ra:
- Lần này phu nhân và khuyển tử của Tiễn mỗ có thể bình yên vô sự quay về Huyền Kinh, thật sự nhờ có Càn tiên sinh viện thủ. Tiên sinh yên tâm, Băng Ngân Thảo mà ngươi cần tìm ta đã gọi tiểu nhị đi vào cửa hàng tra xét rồi, nếu như có sẽ lập tức đưa tới cho tiên sinh ngay.
- Ân, nếu như thuận lợi tìm được Băng Ngân Thảo thì không gì tốt hơn . Tuy bệnh tình của chất nữ ta đã khống chế được, nhưng cũng không cách nào kéo dài quá lâu.
Liễu Minh gật gật đầu, bất động thanh sắc nói ra.
- Phu quân, trừ Băng Ngân Thảo, Tiễn gia còn có mấy phần lễ vật tạ ơn Càn tiên sinh. Dù sao độc trong người Hổ nhi cũng toàn bộ nhờ Càn tiên sinh mới có thể phát hiện và hòa hoãn.
Mi phu nhân ngồi ở đối diện Liễu Minh dịu dàng cười nói.
- Ân, đây là tự nhiên. Ta biết rõ Càn tiên sinh thân là Linh Đồ, chắc chắn chướng mắt với lễ vật bình thường. Như vậy đi, qua một tháng này trong Bách Linh Cư sẽ cử hành đấu giá hội, đến lúc đó tiên sinh nhìn trúng vật gì, cho dù giá cả cuối cùng là bao nhiêu thì Tiền mỗ chỉ thu giá một nửa, thế nào? Nhưng mà độc trong người Hổ nhi cũng phiền toái tiên sinh hóa giải.
Tiễn Siêu suy nghĩ một chút không lưỡng lự nói ra.
- Càn mỗ đã nhúng tay việc này, tự nhiên sẽ không có đạo lý bỏ dỡ nửa chừng. Tiễn đông chủ yên tâm, độc trong người lệnh công tử chỉ cần nhổ ra vài lần là được, cũng không có gì đáng ngại cả.
Liễu Minh gật gật đầu, từ chối cho ý kiến trả lời.
Cẩm bào nam tử nghe vậy tự nhiên vui vẻ, lại cảm tạ liên tục.
- Đúng rồi, nghe phu nhân nói tiên sinh lần này tới Huyền Kinh trừ giải độc cho chất nữ ra còn muốn nương nhờ họ hàng. Nhưng Huyền Kinh to lớn như thế, tiên sinh muốn tìm người chỉ sợ không dễ dàng. Không bằng trước tiên ở tạm trong phủ của ta. Tiễn phủ tuy không xưng là khu nhà cao cấp gì, nhưng an bài tiên sinh cùng lệnh điệt nữ vẫn dư xài.
Sau đó nam tử cẩm bào lại đổi chủ đề, lại phi thường nhiệt tâm nói ra.
- Ở tạm quý phủ! Cũng tốt, vậy thì Càn mỗ quấy rầy một thời gian ngắn vậy.
Ánh mắt Liễu Minh có chút lóe lên, ngược lại không khách khí đáp ứng.
Nam tử cẩm bào nghe vậy lộ ra vẻ cao hứng hơn, lại nói chuyện phiềm vài câu đã phân phó vú già trung niên tiến lên, dẫn Liễu Minh cùng nữ đồng đi tới sương phòng chuyên môn an bài cho khách nhân.
- Phu nhân, rốt cuộc ngươi gặp được người này như thế nào, lại tỉ mỉ nói ta nghe một lần.
Đợi tới khi thân ảnh của Liễu Minh biến mất khỏi tầm mắt, nam tử cẩm bào mới thu hồi bộ dáng tươi cười, cũng thay đổi vẻ mặt vài lần, ngưng trọng nhìn Mi phu nhân hỏi thăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.