Quyển 5 - Chương 697: Yêu tu áo tím
Vong Ngữ
21/12/2016
“Nếu không có hai vị đạo hữu cùng ra tay kiềm chế
kẻ này, tại hạ sao có thể đắc thủ dễ dàng như vậy.” Liễu Minh lắc đầu
khách khí trả lời.
Kịch chiến lần này tuy kéo dài không lâu, nhưng độ tàn khốc cực kỳ hiếm thấy.
Ngoại trừ Liễu Minh không bị tổn hại gì, Hoàng Oánh cùng Khuê Mộc Tôn giả thì đều bị thương, còn Cốt Hạt và Phi Lâu càng bị chấn thương rất nặng.
Ánh mắt hắn liền nhìn về phía thi thể của Thanh Ngưu Yêu, tâm niệm động lên, hai chân bước nhanh tới.
Để vẽ ra 'Xa hoạn' đồ đằng, hắn cần huyết dịch của Ngưu Yêu, tu vi càng cao càng tốt, đầu Thanh Ngưu Yêu tu này lại là Chân Đan cảnh, huyết dịch chính là phù hợp nhất.
Liễu Minh dừng lại trước thi thể của Thanh Ngưu Yêu tu, lật tay lấy ra một cái bình ngọc lớn, tay kia khẽ vẫy, một đạo huyết sắc như tấm lụa từ cổ của Yêu tu cuồn cuộn bay ra, rồi lập tức bị hút vào trong bình ngọc.
Chỉ một lát sau, hắn đã thu được một bình lớn tràn đầy tinh huyết của Thanh Ngưu Yêu tu.
Khuê Mộc Tôn giả và Hoàng Oánh thấy vậy, liếc nhau nhưng cũng (an phận) không hỏi gì.
Nhìn bình tinh huyết trong tay, Liễu Minh gật đầu hài lòng, sau khi cất vào người, lại thuận tay cầm lấy Trữ Vật Phù bên hông thi thể Thanh Ngưu, điểm một đạo hắc khí, lập tức các đồ vật bên trong đều rớt ra ngoài.
Ngoài vô số Đan dược và Linh khí, trong đó còn còn bốn miếng lệnh bài màu xám (tối tăm mờ mịt).
“Tốt, lại có thêm bốn miếng lệnh bài, cơ hội để chúng ta thoát ly Bí cảnh lại càng lớn.” Khuê Mộc Tôn giả thấy vậy, cười ha hả nói.
“Có được mấy cái lệnh bài này, như vậy trong tay tại hạ có được tám miếng rồi.” Liễu ánh mắt lóe lên chậm rãi nói, đồng thời tay áo giơ lên, không chút khách khí đem toàn bộ chiến lợi phẩm thu nhập vào Tu Di Giới, gồm cả thanh đao bằng sừng trâu đen nhánh ở gần đó.
Khuê Mộc Tôn giả ánh mắt sáng rực thèm thuồng nhìn vào thanh đao, vừa định nói điều gì nhưng vội vàng nuốt xuống, rồi quay mặt đi xem như không thấy gì.
“Căn cứ tin tức từ Yêu tu tóc (áo) lam, tiến vào Bí cảnh lần này đệ tử của Lôi Thiết Nhị Yêu tổng cộng có mười bốn miếng lệnh bài, như vậy chúng ta còn thiếu sáu miếng nữa.” Khuê Mộc Tôn giả có vẻ do dự nói.
“Thanh Ngưu Yêu tu này hiển nhiên là đệ tử mạnh nhất của Thiết Yêu, trong đám đệ tử hậu tuyển còn có một tên cường giả Chân Đan trung kỳ là nhất mạch của Lôi Yêu nữa. Dựa vào tình hình mấy ngày ôm cây đợi thỏ vừa qua, rất có thể chỉ còn lại người ấy.” Hoàng Oánh sớm đã dán mấy miếng Phù lục cầm máu, sắc mặt trắng xám nói.
“Hoàng tiên tử phân tích không sai, bên trong Bí cảnh, ngoại trừ ba chúng ta tất cả các tu sĩ dị tộc còn lại rất có thể đã vẫn lạc hết rồi.” Khuê Mộc Tôn giả đồng ý gật đầu nói.
“Nếu như vậy, cường địch còn lại chỉ có thể là gã đệ tử mạnh nhất của Lôi Yêu. Ba người chúng ta cùng hợp lực thì việc bắt hắn không có vấn đề gì. Việc cấp bách trước mắt là hai người các ngươi cần mau chóng khôi phục thương thế, rồi tiếp tục đợi gã tìm đến.” Liễu Minh đảo mắt nhìn qua hai người nói.
Khuê Mộc Tôn giả và Hoàng Oánh nghe vậy không có ý kiến gì khác. Tuy vừa rồi thắng hiểm Thanh Ngưu Yêu, nhưng nghĩ đến đối thủ sắp tới là một gã cường giả Chân Đan trung kỳ khác, tự nhiên không dám chậm trễ chút nào.
Trải qua đại chiến lần này, không riêng gì hai người bị trọng thương, Liễu Minh cũng tiêu hao không ít Pháp lực.
Thời gian tiếp theo, ba người liền tọa tức bắt đầu khôi phục lại Pháp lực.
Khuê Mộc Tôn giả vì muốn mau chóng khôi phục không tiếc hao phí thọ nguyên, sử dụng bí thuật Khô Mộc Phùng Xuân một lần nữa. Chỉ sau nửa ngày, hắn đã khôi phục được trạng thái toàn thịnh, sau đó không nói gì tiếp tục bày ra mấy đạo trận pháp.
Bên kia, Hoàng Oánh cũng ăn vào một khỏa Đan dược vô danh, sau ba ngày ba đêm đả tọa, cánh tay phải đã dài ra như ban đầu.
Lúc này đồ đằng bí thuật trên người Liễu Minh cũng sắp mất đi hiệu lực, hắn lại dùng tinh huyết của Ngưu Yêu cấp thấp để hội chế ra một lần nữa.
Tuy đã có được tinh huyết của Ngưu Yêu Chân Đan cảnh, nhưng để vẽ đồ đằng chi thuật (bằng loại tinh huyết này), cần không ít thời gian, trong tình huống hiện tại không thích hợp cho hắn thực hiện.
Chớp mắt đã qua năm sáu ngày.
Trong thời gian này, cả Yêu tu lẫn tu sĩ dị tộc đều không thấy xuất hiện, nên ba người cũng có được một khoảng thời gian yên bình, đem thương thế khôi phục đến bảy tám phần.
Lúc này, trong sơn động Khuê Mộc Tôn giả đang cầm một cái trận bàn, thanh quang ở phía trên không ngừng lưu chuyển.
“Từ sau khi Thanh Ngưu Yêu xuất hiện, chúng ta đã chờ đợi mấy ngày, vẫn thủy chung không thấy gã kia xuất hiện, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chăng?” Hoàng Oánh ở một bên khẽ cau mày, trong giọng nói lộ ra vẻ bất an.
“Có thể người nọ đã phát hiện ra chúng ta, thậm chí hắn có khả năng biết được chúng ta đã giết chết Thanh Ngưu Yêu, cho nên hắn lẳng lặng ở một chỗ chờ thời cơ, tạm thời chưa xuất hiện.” Ánh mắt Khuê Mộc Tôn giả vẫn nhìn chằm chằm vào trận bàn trước mặt, khẽ chau mày nói.
“Muốn đi vào cấm địa, nhất định phải có được tất cả mười tám miếng lệnh bài (DG: lão Vong lại bị sạn chỗ này, lúc trước 14 bây giờ lại 18), trên người hắn lúc này nhiều nhất chỉ có thể có sáu miếng lệnh bài, nếu như hắn đã không hiện thân chúng ta liền chủ động xuất kích, vạn nhất thời gian kéo dài, mấy lão quái vật bên ngoài phát hiện sự tình chắc chắn sẽ nhúng tay vào.” Liễu Minh trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói.
“Ta đồng ý với Liễu đạo hữu, bây giờ tình hình có vẻ bình thường, nhưng nếu để lâu, không khỏi đêm dài lắm mộng, không bằng chúng ta đi về trung tâm Bí cảnh xem như thế nào.” Khuê Mộc Tôn giả ngẩng đầu, tán đồng.
“Nếu đã như vậy, chúng ta sớm khởi hành thôi.” Hoàng Oánh suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý với Liễu Minh. Sau đó đứng dậy, thoáng động đậy tay phải, có vẻ đã thích ứng được với cánh tay vừa mọc lại này.
Vì vậy ba người thương lượng một chút với nhau, sau thời gian bằng một bữa cơm… từ trong sơn động lóe lên, họ bay lên không hướng về trung tâm bí cảnh.
Kết quả là trên đường đi quả nhiên không gặp bất cứ tu sĩ dị tộc nào, hành trình hết sức thuận lợi.
Hai ngày sau, ở bên trong một dãy núi chạy dài gần trung tâm bí cảnh, nhóm ba người Liễu Minh phi hành từ từ tầm thấp, thỉnh thoảng quan sát động tĩnh bốn phía.
Dựa theo địa đồ vẽ trên lệnh bài thì chỗ này không còn cách xa trung tâm bí cảnh, cho nên độn tốc ba người liền chậm lại.
Liễu Minh bay đầu tiên, đột nhiên dừng lại, hạ giọng quát lên:
“Hượm đã, có người!”
Khuê Mộc tôn giả và Hoàng Oánh nghe vậy thì biến sắc. Hai người đồng thời dừng lại, thần thức quét bốn phía phía dưới, dường như vẫn chưa phát hiện ra điều gì dị thường, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Liễu Minh.
Đúng vào lúc này, cạnh tảng đá lớn ở phía trước cách ba người không xa đột nhiên không gian chấn động một hồi, một bóng người gầy gò màu tím từ từ hiện ra, một gã nam tử gầy mặc áo tím.
Người này chắp tay, người dựa vào cự thạch, khuôn mặt và vầng trán hiện đầy hoa văn quỷ dị, hờ hững nhìn lại ba người.
“Vậy mà có thể phát hiện sự tồn tại của bổn tọa, xem ra ba người các ngươi còn sống trong bí cảnh tới tận giờ không hoàn toàn dựa vào may mắn!” Ánh mắt nam tử đảo qua ba người nhóm Liễu Minh, dừng lại trên người hắn, khuôn mặt lộ ra tia hứng thú.
Sắc mặt hai người Khuê Mộc tôn giả và Hoàng Oánh có chút khó coi.
Người này rõ ràng vẫn ẩn thân cách đó không xa mà hai người bọn họ lại không mảy may phát hiện ra, nếu không phải bị Liễu Minh nhắc nhở mà cứ như vậy đi qua chẳng phải là vừa vặn đưa thân ra nhận đánh lén.
“Cẩn thận, người này có chút quỷ dị, từ trên người hắn tản ra một luồng khí tức cực kỳ âm lãnh. Xem ra tu vi tuyệt không dưới con yêu thanh ngưu đâu, chắc hẳn chính là gã hậu tuyển đệ tử cuối cùng rồi.” Sắc mặt Khuê Mộc tôn giả âm trầm nhìn người này rồi hạ giọng truyền âm cho Liễu Minh và Hoàng Oánh.
“Ài, không ngờ cuối cùng tới hóa ra là ba tên ngoại tộc, xem ra cái tên Thanh La ngu xuẩn là chết trên tay các ngươi rồi, thật sự là làm cho người ta rất thất vọng!” Thân ảnh nam tử áo tím vặn vẹo một hồi quỷ dị liền xuất hiện trên không trung cách ba người không xa. Y nhìn ba người, ngạo nghễ thốt lên.
Thấy một màn như vậy, ba người Liễu Minh đưa mắt nhìn nhau. Lúc này họ rất ăn ý mà tản ra.
Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ tỏ ra cực kỳ ngưng trọng, người này vừa rồi biểu diễn thân pháp cực kỳ quỷ dị, thân pháp không chỉ linh lộng mà còn có tốc độ cực nhanh làm cho người ta có cảm giác quỷ dị như không có trọng lượng, xem ra sở tu công pháp có lẽ hết sức đặc thù.
“Thức thời thì ngoan ngoãn giao lệnh bài trên người các ngươi ra, bổn tọa có lẽ sẽ tha cho đám các ngươi đầu thai chuyển thế, còn không thì hắc hắc…” Nam tử áo bào tím nhếch miệng lên để lộ những chiếc răng trắng ởn.
“Khẩu khí các hạ thật không nhỏ, chúng ta ở đây có ba người, ngươi nắm chắc thế tất thắng sao?” Khuê Mộc tôn giả cười lạnh lùng cắt đứt câu nói của nam tử áo bào tím rồi lật tay tế ra một cây tiêu thương màu vàng.
“Hừ, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đã vậy tinh hồn các ngươi ta tự thân đến lấy!” Nam tử áo bào tím nghe thế, sắc mặt trầm xuống, áo bào tím không gió tự bay.
Mắt Liễu Minh lóe lên, hắc khí toàn thân đã bốc lên cuồn cuộn, thân hình mờ đi, sau một khắc liền xuất hiện cách phía sau nam tử áo bào tím không xa. Hai tay khẽ động, hai đạo hắc khí cuồn cuộn như du long hung hăng đánh tới hướng nam tử áo bào tím.
Mà bờ môi Hoàng Oánh tức thì mấp máy, trên ngọc thủ chẳng biết tự lúc nào đã cầm một đôi linh khí vòng tròn, một vàng một ngọc. Chỉ thấy cánh tay phải nắm Kim Hoàn nhẹ nhàng kích lên Ngọc Hoàn màu đỏ ở trong tay trái. Những thanh âm thánh thót leng keng dễ nghe vang lên, từng trận kim quang, phỉ sắc (ánh sáng của viên ngọc) lóe lên trong không trung, một đạo sóng âm vàng rực vọt thẳng tới nam tử mặc áo bào tím.
Đồng thời lúc đó, Khuê Mộc tôn giả ném linh khí tiêu thương, tàn ảnh liên tiếp vẽ lên, phát sau mà đến trước mặt thanh niên áo tím.
Trước đây ba người đã chung tay đối mặt con yêu thanh ngưu một lần, phối hợp với nhau tất nhiên có cảm giác càng ăn ý.
Nam tử mặc áo bào tím thấy thế, tia cười lạnh lóe trong ánh mắt, hai tay cuộn vào nhau thật linh hoạt, một pháp ấn hoa sen kết xuất phía trước người. Một đóa u liên màu tím to bằng mảnh ngân nguyệt lập tức nở rộ trong không trung, pháp ấn trên tay lại đổi, bỗng biến thành tử liên lượn vòng trong không trung, từng cánh hoa màu tím từ từ lượn vòng rời khỏi bông hoa, nó hóa thành hơn mười đạo phong nhận màu tím, trong khoảnh khắc ngưng tụ ra rồi gào thét đón tiêu thương của Khuê Mộc tôn giả.
Thanh âm xì … xì … vang lên không ngừng!
Phong nhận màu tím không ngừng cắt trên tiêu thương màu vàng, từng điểm mảnh hoa vụn rơi lạc liền thấy ánh sáng màu vàng tản ra, tiêu thương màu vàng lại bay ngược lại mà phong nhận màu tím kích bắn tới Khuê Mộc tôn giả với khí thế không giảm.
Cùng lúc đó, một tiếng phù nhỏ vọng tới, Liễu Minh phóng thích vụ long màu đen bỗng xuyên qua nam tử áo tím nhưng thân hình y lại biến thành từng điểm ánh sáng tím rồi tiêu tán trong hư không, hóa ra chỉ là một ảo ảnh.
Sau đó, ầm một tiếng vang thật lớn, sóng âm màu vàng và vụ long Liễu Minh va chạm vào nhau, lập tức một đoàn vụ cầu hắc kim giao nhau trong hư không rồi nổ tung!
Liễu Minh thấy thế tròng mắt co rụt lại.
Kịch chiến lần này tuy kéo dài không lâu, nhưng độ tàn khốc cực kỳ hiếm thấy.
Ngoại trừ Liễu Minh không bị tổn hại gì, Hoàng Oánh cùng Khuê Mộc Tôn giả thì đều bị thương, còn Cốt Hạt và Phi Lâu càng bị chấn thương rất nặng.
Ánh mắt hắn liền nhìn về phía thi thể của Thanh Ngưu Yêu, tâm niệm động lên, hai chân bước nhanh tới.
Để vẽ ra 'Xa hoạn' đồ đằng, hắn cần huyết dịch của Ngưu Yêu, tu vi càng cao càng tốt, đầu Thanh Ngưu Yêu tu này lại là Chân Đan cảnh, huyết dịch chính là phù hợp nhất.
Liễu Minh dừng lại trước thi thể của Thanh Ngưu Yêu tu, lật tay lấy ra một cái bình ngọc lớn, tay kia khẽ vẫy, một đạo huyết sắc như tấm lụa từ cổ của Yêu tu cuồn cuộn bay ra, rồi lập tức bị hút vào trong bình ngọc.
Chỉ một lát sau, hắn đã thu được một bình lớn tràn đầy tinh huyết của Thanh Ngưu Yêu tu.
Khuê Mộc Tôn giả và Hoàng Oánh thấy vậy, liếc nhau nhưng cũng (an phận) không hỏi gì.
Nhìn bình tinh huyết trong tay, Liễu Minh gật đầu hài lòng, sau khi cất vào người, lại thuận tay cầm lấy Trữ Vật Phù bên hông thi thể Thanh Ngưu, điểm một đạo hắc khí, lập tức các đồ vật bên trong đều rớt ra ngoài.
Ngoài vô số Đan dược và Linh khí, trong đó còn còn bốn miếng lệnh bài màu xám (tối tăm mờ mịt).
“Tốt, lại có thêm bốn miếng lệnh bài, cơ hội để chúng ta thoát ly Bí cảnh lại càng lớn.” Khuê Mộc Tôn giả thấy vậy, cười ha hả nói.
“Có được mấy cái lệnh bài này, như vậy trong tay tại hạ có được tám miếng rồi.” Liễu ánh mắt lóe lên chậm rãi nói, đồng thời tay áo giơ lên, không chút khách khí đem toàn bộ chiến lợi phẩm thu nhập vào Tu Di Giới, gồm cả thanh đao bằng sừng trâu đen nhánh ở gần đó.
Khuê Mộc Tôn giả ánh mắt sáng rực thèm thuồng nhìn vào thanh đao, vừa định nói điều gì nhưng vội vàng nuốt xuống, rồi quay mặt đi xem như không thấy gì.
“Căn cứ tin tức từ Yêu tu tóc (áo) lam, tiến vào Bí cảnh lần này đệ tử của Lôi Thiết Nhị Yêu tổng cộng có mười bốn miếng lệnh bài, như vậy chúng ta còn thiếu sáu miếng nữa.” Khuê Mộc Tôn giả có vẻ do dự nói.
“Thanh Ngưu Yêu tu này hiển nhiên là đệ tử mạnh nhất của Thiết Yêu, trong đám đệ tử hậu tuyển còn có một tên cường giả Chân Đan trung kỳ là nhất mạch của Lôi Yêu nữa. Dựa vào tình hình mấy ngày ôm cây đợi thỏ vừa qua, rất có thể chỉ còn lại người ấy.” Hoàng Oánh sớm đã dán mấy miếng Phù lục cầm máu, sắc mặt trắng xám nói.
“Hoàng tiên tử phân tích không sai, bên trong Bí cảnh, ngoại trừ ba chúng ta tất cả các tu sĩ dị tộc còn lại rất có thể đã vẫn lạc hết rồi.” Khuê Mộc Tôn giả đồng ý gật đầu nói.
“Nếu như vậy, cường địch còn lại chỉ có thể là gã đệ tử mạnh nhất của Lôi Yêu. Ba người chúng ta cùng hợp lực thì việc bắt hắn không có vấn đề gì. Việc cấp bách trước mắt là hai người các ngươi cần mau chóng khôi phục thương thế, rồi tiếp tục đợi gã tìm đến.” Liễu Minh đảo mắt nhìn qua hai người nói.
Khuê Mộc Tôn giả và Hoàng Oánh nghe vậy không có ý kiến gì khác. Tuy vừa rồi thắng hiểm Thanh Ngưu Yêu, nhưng nghĩ đến đối thủ sắp tới là một gã cường giả Chân Đan trung kỳ khác, tự nhiên không dám chậm trễ chút nào.
Trải qua đại chiến lần này, không riêng gì hai người bị trọng thương, Liễu Minh cũng tiêu hao không ít Pháp lực.
Thời gian tiếp theo, ba người liền tọa tức bắt đầu khôi phục lại Pháp lực.
Khuê Mộc Tôn giả vì muốn mau chóng khôi phục không tiếc hao phí thọ nguyên, sử dụng bí thuật Khô Mộc Phùng Xuân một lần nữa. Chỉ sau nửa ngày, hắn đã khôi phục được trạng thái toàn thịnh, sau đó không nói gì tiếp tục bày ra mấy đạo trận pháp.
Bên kia, Hoàng Oánh cũng ăn vào một khỏa Đan dược vô danh, sau ba ngày ba đêm đả tọa, cánh tay phải đã dài ra như ban đầu.
Lúc này đồ đằng bí thuật trên người Liễu Minh cũng sắp mất đi hiệu lực, hắn lại dùng tinh huyết của Ngưu Yêu cấp thấp để hội chế ra một lần nữa.
Tuy đã có được tinh huyết của Ngưu Yêu Chân Đan cảnh, nhưng để vẽ đồ đằng chi thuật (bằng loại tinh huyết này), cần không ít thời gian, trong tình huống hiện tại không thích hợp cho hắn thực hiện.
Chớp mắt đã qua năm sáu ngày.
Trong thời gian này, cả Yêu tu lẫn tu sĩ dị tộc đều không thấy xuất hiện, nên ba người cũng có được một khoảng thời gian yên bình, đem thương thế khôi phục đến bảy tám phần.
Lúc này, trong sơn động Khuê Mộc Tôn giả đang cầm một cái trận bàn, thanh quang ở phía trên không ngừng lưu chuyển.
“Từ sau khi Thanh Ngưu Yêu xuất hiện, chúng ta đã chờ đợi mấy ngày, vẫn thủy chung không thấy gã kia xuất hiện, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chăng?” Hoàng Oánh ở một bên khẽ cau mày, trong giọng nói lộ ra vẻ bất an.
“Có thể người nọ đã phát hiện ra chúng ta, thậm chí hắn có khả năng biết được chúng ta đã giết chết Thanh Ngưu Yêu, cho nên hắn lẳng lặng ở một chỗ chờ thời cơ, tạm thời chưa xuất hiện.” Ánh mắt Khuê Mộc Tôn giả vẫn nhìn chằm chằm vào trận bàn trước mặt, khẽ chau mày nói.
“Muốn đi vào cấm địa, nhất định phải có được tất cả mười tám miếng lệnh bài (DG: lão Vong lại bị sạn chỗ này, lúc trước 14 bây giờ lại 18), trên người hắn lúc này nhiều nhất chỉ có thể có sáu miếng lệnh bài, nếu như hắn đã không hiện thân chúng ta liền chủ động xuất kích, vạn nhất thời gian kéo dài, mấy lão quái vật bên ngoài phát hiện sự tình chắc chắn sẽ nhúng tay vào.” Liễu Minh trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói.
“Ta đồng ý với Liễu đạo hữu, bây giờ tình hình có vẻ bình thường, nhưng nếu để lâu, không khỏi đêm dài lắm mộng, không bằng chúng ta đi về trung tâm Bí cảnh xem như thế nào.” Khuê Mộc Tôn giả ngẩng đầu, tán đồng.
“Nếu đã như vậy, chúng ta sớm khởi hành thôi.” Hoàng Oánh suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý với Liễu Minh. Sau đó đứng dậy, thoáng động đậy tay phải, có vẻ đã thích ứng được với cánh tay vừa mọc lại này.
Vì vậy ba người thương lượng một chút với nhau, sau thời gian bằng một bữa cơm… từ trong sơn động lóe lên, họ bay lên không hướng về trung tâm bí cảnh.
Kết quả là trên đường đi quả nhiên không gặp bất cứ tu sĩ dị tộc nào, hành trình hết sức thuận lợi.
Hai ngày sau, ở bên trong một dãy núi chạy dài gần trung tâm bí cảnh, nhóm ba người Liễu Minh phi hành từ từ tầm thấp, thỉnh thoảng quan sát động tĩnh bốn phía.
Dựa theo địa đồ vẽ trên lệnh bài thì chỗ này không còn cách xa trung tâm bí cảnh, cho nên độn tốc ba người liền chậm lại.
Liễu Minh bay đầu tiên, đột nhiên dừng lại, hạ giọng quát lên:
“Hượm đã, có người!”
Khuê Mộc tôn giả và Hoàng Oánh nghe vậy thì biến sắc. Hai người đồng thời dừng lại, thần thức quét bốn phía phía dưới, dường như vẫn chưa phát hiện ra điều gì dị thường, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Liễu Minh.
Đúng vào lúc này, cạnh tảng đá lớn ở phía trước cách ba người không xa đột nhiên không gian chấn động một hồi, một bóng người gầy gò màu tím từ từ hiện ra, một gã nam tử gầy mặc áo tím.
Người này chắp tay, người dựa vào cự thạch, khuôn mặt và vầng trán hiện đầy hoa văn quỷ dị, hờ hững nhìn lại ba người.
“Vậy mà có thể phát hiện sự tồn tại của bổn tọa, xem ra ba người các ngươi còn sống trong bí cảnh tới tận giờ không hoàn toàn dựa vào may mắn!” Ánh mắt nam tử đảo qua ba người nhóm Liễu Minh, dừng lại trên người hắn, khuôn mặt lộ ra tia hứng thú.
Sắc mặt hai người Khuê Mộc tôn giả và Hoàng Oánh có chút khó coi.
Người này rõ ràng vẫn ẩn thân cách đó không xa mà hai người bọn họ lại không mảy may phát hiện ra, nếu không phải bị Liễu Minh nhắc nhở mà cứ như vậy đi qua chẳng phải là vừa vặn đưa thân ra nhận đánh lén.
“Cẩn thận, người này có chút quỷ dị, từ trên người hắn tản ra một luồng khí tức cực kỳ âm lãnh. Xem ra tu vi tuyệt không dưới con yêu thanh ngưu đâu, chắc hẳn chính là gã hậu tuyển đệ tử cuối cùng rồi.” Sắc mặt Khuê Mộc tôn giả âm trầm nhìn người này rồi hạ giọng truyền âm cho Liễu Minh và Hoàng Oánh.
“Ài, không ngờ cuối cùng tới hóa ra là ba tên ngoại tộc, xem ra cái tên Thanh La ngu xuẩn là chết trên tay các ngươi rồi, thật sự là làm cho người ta rất thất vọng!” Thân ảnh nam tử áo tím vặn vẹo một hồi quỷ dị liền xuất hiện trên không trung cách ba người không xa. Y nhìn ba người, ngạo nghễ thốt lên.
Thấy một màn như vậy, ba người Liễu Minh đưa mắt nhìn nhau. Lúc này họ rất ăn ý mà tản ra.
Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ tỏ ra cực kỳ ngưng trọng, người này vừa rồi biểu diễn thân pháp cực kỳ quỷ dị, thân pháp không chỉ linh lộng mà còn có tốc độ cực nhanh làm cho người ta có cảm giác quỷ dị như không có trọng lượng, xem ra sở tu công pháp có lẽ hết sức đặc thù.
“Thức thời thì ngoan ngoãn giao lệnh bài trên người các ngươi ra, bổn tọa có lẽ sẽ tha cho đám các ngươi đầu thai chuyển thế, còn không thì hắc hắc…” Nam tử áo bào tím nhếch miệng lên để lộ những chiếc răng trắng ởn.
“Khẩu khí các hạ thật không nhỏ, chúng ta ở đây có ba người, ngươi nắm chắc thế tất thắng sao?” Khuê Mộc tôn giả cười lạnh lùng cắt đứt câu nói của nam tử áo bào tím rồi lật tay tế ra một cây tiêu thương màu vàng.
“Hừ, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đã vậy tinh hồn các ngươi ta tự thân đến lấy!” Nam tử áo bào tím nghe thế, sắc mặt trầm xuống, áo bào tím không gió tự bay.
Mắt Liễu Minh lóe lên, hắc khí toàn thân đã bốc lên cuồn cuộn, thân hình mờ đi, sau một khắc liền xuất hiện cách phía sau nam tử áo bào tím không xa. Hai tay khẽ động, hai đạo hắc khí cuồn cuộn như du long hung hăng đánh tới hướng nam tử áo bào tím.
Mà bờ môi Hoàng Oánh tức thì mấp máy, trên ngọc thủ chẳng biết tự lúc nào đã cầm một đôi linh khí vòng tròn, một vàng một ngọc. Chỉ thấy cánh tay phải nắm Kim Hoàn nhẹ nhàng kích lên Ngọc Hoàn màu đỏ ở trong tay trái. Những thanh âm thánh thót leng keng dễ nghe vang lên, từng trận kim quang, phỉ sắc (ánh sáng của viên ngọc) lóe lên trong không trung, một đạo sóng âm vàng rực vọt thẳng tới nam tử mặc áo bào tím.
Đồng thời lúc đó, Khuê Mộc tôn giả ném linh khí tiêu thương, tàn ảnh liên tiếp vẽ lên, phát sau mà đến trước mặt thanh niên áo tím.
Trước đây ba người đã chung tay đối mặt con yêu thanh ngưu một lần, phối hợp với nhau tất nhiên có cảm giác càng ăn ý.
Nam tử mặc áo bào tím thấy thế, tia cười lạnh lóe trong ánh mắt, hai tay cuộn vào nhau thật linh hoạt, một pháp ấn hoa sen kết xuất phía trước người. Một đóa u liên màu tím to bằng mảnh ngân nguyệt lập tức nở rộ trong không trung, pháp ấn trên tay lại đổi, bỗng biến thành tử liên lượn vòng trong không trung, từng cánh hoa màu tím từ từ lượn vòng rời khỏi bông hoa, nó hóa thành hơn mười đạo phong nhận màu tím, trong khoảnh khắc ngưng tụ ra rồi gào thét đón tiêu thương của Khuê Mộc tôn giả.
Thanh âm xì … xì … vang lên không ngừng!
Phong nhận màu tím không ngừng cắt trên tiêu thương màu vàng, từng điểm mảnh hoa vụn rơi lạc liền thấy ánh sáng màu vàng tản ra, tiêu thương màu vàng lại bay ngược lại mà phong nhận màu tím kích bắn tới Khuê Mộc tôn giả với khí thế không giảm.
Cùng lúc đó, một tiếng phù nhỏ vọng tới, Liễu Minh phóng thích vụ long màu đen bỗng xuyên qua nam tử áo tím nhưng thân hình y lại biến thành từng điểm ánh sáng tím rồi tiêu tán trong hư không, hóa ra chỉ là một ảo ảnh.
Sau đó, ầm một tiếng vang thật lớn, sóng âm màu vàng và vụ long Liễu Minh va chạm vào nhau, lập tức một đoàn vụ cầu hắc kim giao nhau trong hư không rồi nổ tung!
Liễu Minh thấy thế tròng mắt co rụt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.