Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 17: Hung đảo thiên (17)

Vong Ngữ

17/06/2016

Đến lúc này, Liễu Minh đã có thể chắc chắn tới tám chín phần cây cỏ trước mắt này chính là tiên thảo mà mọi người trên đảo đồn đại. Hắn đã từng nghe Hoàng Tam nói qua, càng là dược liệu quý giá thì khi hái càng phải cẩn thận, nếu không may làm dược liệu bị tổn thương thì dược lực sẽ đại giảm. Vậy nên từ khi vào đảo tới giờ, một khi tìm thấy dược liệu, hắn đều đào cả gốc ra, lại còn cẩn thận lấy vải bao lại nữa. Thế nhưng cây cỏ này lại sinh trưởng trên mặt đá, hắn lại không có khả năng đào cả đá ra, vậy nên chỉ còn cách cắt đứt từ phần gốc mà thôi. Hắn cũng không nghĩ tới, loại thảo dược này lại cứng rắn như vậy.

"Liều mạng." Liễu Minh cắn răng một cái, túm lấy lớp lá màu tím, vung kiếm cứa xuống phần thân hơi nhỏ bên trên. Mặc dù làm vậy có thể tổn hại một phần dược tính, thế nhưng lúc này hắn cũng không dám nghĩ nhiều như vậy. Vạn nhất lúc này có người khác tìm tới sẽ rất nguy hiểm. Có điều khi lưỡi kiếm cắt vào thân cỏ lại thấy cực kỳ dai, hắn kéo thân cỏ sang hướng khác nhưng cũng không thể cắt đứt nó được. Thấy vậy, lông mày Liễu Minh càng nhíu chặt hơn.

Đúng lúc này, đột nhiên từ ngoài sơn động chợt truyền tới một tiếng vang nhỏ, tiếng động còn nhanh chóng lại gần hướng Liễu Minh.

"Không tốt, thật sự có người tới." Trong mắt Liễu Minh lộ ra một chút lo lắng, hắn vội vàng túm chặt quả vàng kim kia, kéo mạnh một cái. Tay kia khẽ đảo, nắm chặt lấy cốt đao. Đến lúc này hắn đã không thể lo lắng nhiều được nữa.

Thế nhưng ngoài dự tính của hắn, vừa giựt nhẹ một cái thì quả này đã rơi xuống, một cảm giác ấm áp lập tức lan truyền trong lòng bàn tay hắn.

Liễu Minh khẽ giật mình, vội vàng nhét quả này vào trong ngực rồi cúi người nằm sấp trên đất, nghiêng tai lắng nghe. Những tiếng bước chân đang dần dần tới nơi này, hơn nữa số người còn không ít, ít nhất cũng phải năm sáu người. Liễu Minh nhìn lại con đường đi tới một lát rồi quay đầu nhìn sang kỳ thảo, không chút do dự chạy nhanh vào sâu trong động. Lúc này hắn không thể về bằng đường cũ được, dù sao thì hắn cũng chẳng tin tưởng rằng mình có thể chạy thoát trong tay năm sáu tên địch. Vậy nên cho dù không biết nơi sâu trong sơn động có gì thế nhưng chỉ cần thấy có gió thổi qua để biết rằng đó không phải là tử lộ là đủ rồi.

Liễu Minh vừa rời đi một lát thì năm đại hán của Bách Độc Bang liền xuất hiện, tên cầm đầu khoác trên mình một miếng da thú, lộ ra nửa bả vai cường tráng, thần sắc dũng mãnh, chính là kẻ đứng đầu Lục Báo, Lam Sơn Hạ.

Sau lưng hắn là Nhị Báo, Tam Báo, Tứ Báo, Lục Báo, ngoại trừ lão Ngũ Diện Môn Thứ thì tất cả đều tụ tập đầy đủ.

"Mùi hương theo gió thổi tới nồng đậm như vậy, quả nhiên bên trong có một gốc cỏ lạ."

Nhị Báo Phục Tích Dịch là một thanh niên khuôn mặt kiên nghị, y vừa động đậy mũi vừa hưng phấn nói.

"Không lẽ đây chính là linh thảo trong truyền thuyết sao?" Tam Báo Yến Phi Tán nhìn cây cỏ rực rỡ trước mắt, thì thào nói.

"Rất có thể, từ khi vào đảo tới giờ chúng ta đã gặp không ít dược liệu, làm gì có cây nào giống như thế này chứ. Mọi người hái cây cỏ này xuống thôi, để lâu sợ rằng sẽ có người tới." Nhị Báo hưng phấn nói, tiếp đó y đưa tay tới hông rút ra một con dao găm.

"Từ từ đã. Đã có người tới trước chúng ta, lấy phần trân quý nhất của cây cỏ này đi rồi." Lam Sơn Hạ chìa tay ngăn lại Nhị Báo, tay còn lại chỉ vào gốc cỏ lạ kia.

Bốn người kia nhìn theo tay y thì thấy nơi gốc cỏ quả thật có vài vết cắt mảnh, ngoài ra vị trí quả cũng không còn nữa.

"Chết tiệt, rốt cuộc là ai lại tới đây trước chúng ta chứ?" Ánh mắt Nhị Báo lạnh lẽo, giọng tràn ngập sát khí hỏi.

"Vết cắt còn rất mới, xem ra người kia cũng chỉ mới rời đi mà thôi." Tam Báo Yến Phi Tán nhìn vết ngắt bên trên một lát, lạnh lùng nói.



"Đi, lập tức đuổi theo, vết ngắt ở trên này, xem ra người đó đã hái xuống linh quả rồi." Khuôn mặt Lam Sơn Hạ lộ ra chút tham lam, y vung tay ra lệnh cho bốn người còn lại đuổi theo.

Một nơi sâu trong sơn động, Liễu Minh đang cố gắng chạy thật nhanh về phía trước. Lúc đầu hắn đã cố gắng chạy thật nhẹ để tránh bị phát hiện, thế nhưng khi thấy đằng sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập thì hắn cũng không dám chạy chậm nữa mà phóng như điên về trước.

Hai bên một đuổi một chạy đã được khoảng một khắc đồng hồ.

Lúc này, tiếng bước chân phía sau càng rõ ràng hơn, Liễu Minh cũng cố gắng chạy nhanh hơn, bên tai gió thổi qua vù vù, trong không gian tối tăm này, thân hình hắn chỉ còn lại một bóng người mờ mờ. Thế nhưng dù có cố gắng tới đâu thì hắn cũng không cắt được cái đuôi đằng sau. Mặc dù tuổi của hắn khá nhỏ, sức lực cũng yếu hơn nhóm người kia, thế nhưng tốc độ của y vẫn cực nhanh, vậy nên mấy kẻ đang đuổi phía sau xem ra cũng không phải người đơn giản.

Liễu Minh cũng không biết rằng, lúc này, trong đầu Lục Báo đang đuổi theo cũng suy nghĩ y như vậy. Lục Báo đã gọi là Báo thì đương nhiên người nào người nấy đều vô cùng nhanh nhẹn, thế mà đuổi lâu như vậy, không những không đuổi kịp người phía trước mà khoảng cách lại không gần hơn chút nào.

"Đại ca, đệ chạy tương đối nhanh, có cần đệ chạy tới trước ngăn kẻ kia lại chờ mọi người không?" Nhị Báo đề nghị.

"Người phía trước xem ra cũng không đơn giản, đừng mạo hiểm, chúng ta hãy đi cùng với nhau đi. Đệ đừng quên những gì lão Ngũ đã gặp." Lam Sơn Hạ nói.

Mấy người khác nghe vậy thì không nói gì nữa mà tiếp tục đuổi theo.

Trong khi đó, tốc độ của Liễu Minh ở phía trước lại có phần chậm lại, bởi vì càng vào sâu bên trong con đường lại càng hẹp, trên mặt đất cũng càng nhiều đá sỏi, trên đỉnh đầu càng nhiều thạch nhũ hơn.

Đột nhiên, trong bóng tối bỗng truyền tới những âm thanh bén nhọn. Ngay sau đó, một tràng tiếng vỗ cánh truyền tới, nhào về phía Liễu Minh.

"Dơi!"

Liễu Minh thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ, thấy trong bóng tối có nhiều điểm sáng đỏ sậm lao tới mình thì lập tức giơ Nguyệt Quang Thạch trong tay lên, chỉ thấy vật vừa lao tới là một con dơi đen, lớn gấp đôi những con bình thường, có lẽ là một loại dơi biến dị.

"Hỏng bét!" Liễu Minh âm thầm kêu khổ, truy binh phía sau đang tới gần, lại không may đụng phải mấy con dơi này, vạn nhất hắn bị giữ lại đây thì rất nguy hiểm. Nghĩ vậy, hắn liền cắn răng một cái, cúi người xuống, hai tay ôm lấy đầu, mặc kệ những con dơi đang điên cuồng lao tới, chạy nhanh về phía trước.

Bịch! Một con dơi lao vào người hắn, cánh tay lập tức bị cắn mấy cái, nơi vết thương liền truyền tới cảm giác đau đớn.

"Chết tiệt!" Liễu Minh vẫn tiếp tục cố gắng chạy tới trước.

Những con dơi này mặc dù hung ác nhưng cũng may là không có nhiều lắm. Liễu Minh chỉ ôm đầu chạy một quãng đã thoát ra khỏi sào huyệt của nó, may mà đám dơi kia cũng không đuổi theo. Thế nhưng cánh tay và sống lưng của hắn đã xuất hiện không ít vết cắn, mặc dù không chảy nhiều máu lắm thế nhưng hắn lại cảm thấy vết thương đang rát bỏng lên.

"Không biết những con dơi này có độc không. . . " Liễu Minh không dám dừng bước lại, vừa chạy tiếp vừa lấy từ trong ngực ra một bọc giấy, đổ ra một ít thuốc bột màu trắng rồi lập tức nuốt xuống. Đây là thuốc giải độc, không biết có ích không thế nhưng hắn vẫn uống một ít vào để an tâm.



"Hy vọng những con dơi kia có thể cầm chân bọn họ lại một lát. . ." Liễu Minh quay đầu lại nhìn một cái rồi tiếp tục chạy.

Chạy qua hang ổ của đám dơi kia thì hắn vô cùng mừng rỡ bởi hang động đã bắt đầu dốc lên trên, tiếng gió cũng lớn hơn một chút. Mà tiếng bước chân sau lưng cũng ngừng lại, xem ra đám người đuổi theo đã gặp phải đám dơi kia.

Liễu Minh lạnh lùng cười, mặc kệ thương thế trong người mà bước nhanh tới trước.

Gần nửa canh giờ sau, phía trước sơn động chợt xuất hiện một điểm sáng.

"Lối ra kia rồi!" Thấy vậy, tảng đá trong lòng Liễu Minh cũng rơi xuống đất, hắn vẫn lo con đường này là tử lộ, nhưng xem ra vận may đã tới bên mình.

Bên ngoài sơn động là một vách núi đá, Liễu Minh vừa nhìn xuống dưới đã thấy cách đó hơn mười trượng là hồ nước màu lam lúc trước. Không ngờ đi một vòng sơn động vậy mà hắn lại về tới nơi này.

Có điều, hắn còn không thoát được những kẻ phía sau nên mau chóng liếc xung quanh tìm cách thoát thân. Dù sao thì linh quả đã tới tay, hắn có ở trên đảo này nữa thì cũng không có ý nghĩa gì cả. Thế nhưng vách đá xung quanh lúc này lại bóng loáng, quả thật là không dễ đi chút nào. Hồ nước phía trước lại là nơi kỳ hàn, không thể đụng tới được. Hắn nhìn kỹ xung quanh thì thấy nơi đỉnh động có một bụi cỏ lớn cỡ cánh tay.

Không lâu sau, nơi cửa động liền truyền tới tiếng bước chân dồn dập, năm người Lam Sơn Hạ chạy tới cửa động, chỉ thấy xung quanh không còn một bóng người. Lam Sơn Hạ đưa mắt nhìn khắp nơi thì chợt nghe thấy một tiếng loạt xoạt vang lên, một bóng người nhảy lên đỉnh núi, chỉ phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Tức thật. Lại để kẻ kia trốn thoát mất." Lam Sơn Hạ oán hận nói.

"Đại ca, có cần đuổi theo không?"

Trong mắt bốn người lộ ra một chút hung quang, con vịt luộc trên đĩa mà còn để bay mất, bọn họ sao lại không giận cơ chứ?

"Bên ngoài không như trong động. Người kia đã trốn vào trong rừng thì chúng ta không thể đuổi kịp được." Lam Sơn Hạ hít một hơi thật sâu khôi phục bình tĩnh rồi nói.

"Đi thôi. Quay lại đường cũ. Thân của cây cỏ kia vẫn còn có giá trị, không thể buông tha được." Lam Sơn Hạ lại đi vào động.

Mấy người kia có phần không cam lòng, thế nhưng vẫn chạy theo bước chân y.

Lúc này, Liễu Minh đã trèo tới một đỉnh núi, nhưng hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục men theo một con đường đi xuống. Khi chắc chắn phía sau không có ai đuổi theo hắn mới thở nhẹ một hơi, đi tới ngồi trong hốc của một cây cổ thụ. Tiếp đó hắn chậm rãi ngồi xếp bằng xuống, hai mắt khép hờ, từ từ hít thở theo bộ khẩu quyết vô danh kia.

Lúc này, những nơi bị cắn ở cánh tay và lưng đã sưng đỏ lên, lại còn đau nhưc liên hồi. Có điều hắn cũng không lo lắng chuyện này lắm, bởi vì đây cũng chỉ là hiện tượng trúng chút độc mà thôi, xem ra trên răng mấy con dơi kia có độc, nhưng cũng không trí mạng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thiên Tiền Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook