Chương 346: Ám Ảnh
Cao Pha
09/04/2013
Mang Á Mã Tốn rừng rậm kéo dài ngàn dậm, cây cối cũng dày đặc như Đặc Lạp Tư sâm lâm, nhưng lại có phần rậm rạp hơn, trên các cây đại thù chằn chịt các loại dây leo, thuộc loại điển hình của rừng rậm nhiệt đới. Đừng nói là một người ngay cả một đầu sư tử ẩn núp dưới tàng cây, người bình thường cũng khó phát hiện hành tung của nó.
Sau khi lao ra khỏi đại doanh của giáo đình, Y Mặc Đặc chạy như điên, như một cơn lốc luồn lách vào các bụi rậm. Lực nhảy kinh người, tốc độ cực nhanh, khả năng biến hướng bất ngờ, khiến cho hắn hết lần này đến lần khác tránh được công kích của truy binh Giáo đình.
Thấy Y Mặc Đặc tiến vào khu rừng rậm rạp, không ít Giáo đình kỵ sĩ cùng ma pháp sư chần chờ, cước bộ chậm lại, ý thức được có tiến vào trong rừng rậm cũng không theo kịp tốc độ của Y Mặc Đặc. Chỉ có Hắc bào nhân A Đức Uy Tư tự thị thực lực cường đại cầm hai loan đao gắt gao truy đuổi theo sát phía sau.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau, càng ngày càng cách xa lăng mộ. Mãi lo đuổi theo Y Mặc Đặc, A Đức Uy Tư không chú ý tới phía sau hắn có một bóng người cực nhanh lặng lẽ bám theo, duy trì một khoảng cách nhất định với hắn.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau!
Dựa vào tốc độ cực nhanh của mình, cùng thụ nhãn dị năng, Dương Lăng cẩn thận bám theo Hắc bào nhân A Đức Uy Tư, tìm cơ hội ra tay.
Y Mặc Đặc tốc độ tuy nhanh, nhưng A Đức Uy Tư thân là thánh đường vỏ sĩ, tốc độ cũng không chậm. Không bao lâu, hai người đã chạy xa được cả trăm dặm. Thấy Y Mặc Đặc phía trước tốc độ càng ngày càng chậm, có vẻ đang cố hết sức, A Đức Uy Tư mừng rỡ, cực lực gia tăng tốc độ, cố gắng thu ngắn khoảng cách với đối phương, lạnh lùng nói: “ Hừ, có bản lãnh thì tiếp tục chạy đi, ta xem ngươi trốn được đến đâu?”
Thông qua linh hồn truyền âm nhận được mệnh lệnh của Dương Lăng, Y Mặc Đặc làm ra vẻ kiệt sức, há mồm thở dốc, nắm chặt chủy thủ khẩn trương nhìn về phía Hắc bào nhân A Đức Uy Tư dăng truy đuổi sát phía sau
“ Đại nhân, ta chỉ là một tên đạo tặc mà thôi, chỉ cần người buông tha cho ta, ta có thể đem hết tinh tệ trên người tặng cho ngươi!”
Đạo tặc?
Nghe Y Mặc Đặc nói như vậy, A Đức Uy Tư thiếu chút nữa phát điên. Mất công phu cả nữa ngày, hắn vốn tưởng bắt được một con cá to, không nghĩ tới chỉ là một tên đạo tặc.
Không đúng, không có tên đạo tặc nào trên đại lục có đủ can đảm lẽn vào đại doanh của Giáo đình. Càng không có tên đạo tặc nào có đủ bản lãnh tiến tới trướng bồng được đông đảo kỵ sĩ cùng ma pháp sư canh giữ cẩn mật.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Y Mặc Đặc, A Đức Uy Tư trong lòng vừa động. Cho dù đối phương là một gã đạo tặc, thì nhất định cũng phải là một tên đạo tặc đứng đầu, tuyệt không phải là một kẻ bình thường.
Có khả năng thì nhất định phải giết chết, không được thì đành buông tha!
“Hừ, tới cùng ngươi có phải đúng là đạo tặc hay không, đến nói với mấy tên điên tài phán sở đi!”
A Đức Uy Tư hừ lạnh một tiếng, giơ hai loan đao len chém đến. Loan đao còn chưa tới, trên loan đao đã phát ra đao mang màu xanh đằng đằng sát khí. Thấy vậy Y Mặc Đặc trong lòng chấn động.
Dùng tốc độ tránh né, bảo đảm an toàn hay là….
Nhìn A Đức Uy Tư đang đằng đằng sát khí xông đến, lại nhìn thấy Dương Lăng vô thanh vô tức xuất hiện cách đó không xa, Y Mặc Đặc trong lòng vừa động nghĩ đến một chủ ý lớn mật.
Tổn thất một ít hạt tử chính mình không có gì quá ảnh hưởng. Nhưng chỉ cần tạo cho Dương Lăng một cơ hội, A Đức Uy Tư coi như xong đời.
Đã có chủ ý, Y Mặc Đặc nhỏ giọng khẽ ngâm chú ngữ, giả vờ chuẩn bị phát ra một đạo ma pháp. Tốc độ niệm càng ngày càng nhanh, phảng phân như rất khẩn trương.
“ Ha ha ha. Một tên ngu xuẩn, đi tìm chết đi!” Mắt thấy Y Mặc Đặc ý đồ dùng ma pháp ngăn trở đao mang của mình, A Đức Uy Tư ha ha cười to.
Là một hắc bào nhân của thánh đường, đao mang màu xanh của hắn, ngoại trừ lực sát thương kinh người, còn có tác dụng phá ma pháp. Đừng nói là Y Mặc Đặc cả nữa ngày cũng không phóng ra được ma pháp nào, ngay cả một thánh giai ma pháp sư, thậm chí là lĩnh vực ma pháp sư cũng không có khả năng dễ dàng ngăn cản đao mang màu xanh này của hắn.
“ Hô” một tiếng, A Đức Uy Tư cứ tưởng có thể một đao đem Y Mặc Đặc chém ra làm hai, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Không có tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng không có huyết nhục bay tứ táng như tưởng tượng của hắn, Y Mặc Đặc tự xưng đạo tặc torng nháy mắt cả người hóa thành một đoàn hạt tử đày đặc.
“ Ác ma dị vi diện?”
Nhìn hơn trăm hạt tử trúng phải đao mang bị thương còn lưu lại, cách đó không xa Y Mặc Đặc một lần nữa ngưng tụ lại thân thể, A Đức Uy Tư thất thanh kêu to.
Theo truyền thuyết, tại vong linh vi diện hoặc địa ngục vi diện, có một số sinh vật kỳ quái có khả năng tụ lại chung một chổ hóa thành hình người. Trước kia A Đức Uy Tư đã từng thấy những ghi chép cổ quái này, nhưng lại không tin, chỉ cười trừ. Không nghĩ tới chính mình bây giờ lại thấy được một màn quỷ dị như vậy!
“ Hồn bạo, sát!”
Trong lúc A Đức Uy Tư đang thất thần, Dương Lăng đang ẩn núp một bến dứt khoát phóng ra, thông qua thổ độn vu thuật thuấn di đến bên người của A Đức Uy Tư. Trước dùng hồn bạo vu thuật quấy nhiễu linh hồn của hắn, sau đó dùng tinh linh chủy thủ sắc bén trực tiếp đâm vào tim của hắn.
“ Bất hảo, có mai phục!”
Mặc dù sau khi trúng phải hồn bạo vu thuật, cả đầu đau nhức, nhưng dựa vào nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu, ý thức đang mê mang của A Đức Uy Tư chợt lóe nhánh chóng lách người sang một bên. Mặc dù bị Dương Lăng dùng huyết tinh linh chủy thủ hung hăng đâm một nhát, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng cuối cùng cũng may mắn thoát được một mạng.
Kinh hãi không thôi, A Đức Uy Tư cố găng che lấy vết thương, hỏa tốc lui sang một bên, phát ra một đạo ma pháp, hướng đại quân cầu viện.
Chỉ qua một lần giao thủ, hắn tựu hiểu được Dương Lăng cùng Y Mặc Đặc thực lực vô cùng cường đại, công kích sắc bén, nhất là kẻ đang cầm tinh linh chủy thủ.
Không những vậy, hắn còn cảm giác được một mối nguy hiểm mãnh liệt, cảm giác.. loại này phảng phất như sắp phải đối mặt với siêu giai ma thú, hoặc một ác ma đến từ địa ngục!
Một ngàn năm, suốt một ngàn năm rồi!
Từ một ngàn năm trước, A Đức Uy Tư sau khi chấp hành nhiệm vụ đi đến Bắc Bộ Băng Xuyên giết chết thú linh tế tự Cổ Đế, hắn cũng chưa bao giờ có loại cảm giác phải đối mặt với tử vong như thế này.
“ Hừ, linh hồn thu cát!” Nhìn thấy A Đức Uy Tư hạ thân bị trọng thương sau lần đánh lén của Dương Lăng, Y Mặc Đặc chỉ huy một đám hạt tử nhằm vào mắt, ngực cùng hạ thể, toàn những chổ yếu hại xông đến.
Chỉ cần có một hạt tử thuện lợi chui vào cơ thể của hắc bào nhân A Đức Uy Tư, Y Mặc Đặc sẽ có biện pháp khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không thôi!
Động tác của Y Mặc Đặc cực nhanh, nhưng Dương Lăng lại còn nhanh hơn, lật tay ngưng tụ hơn hai mươi chi đồ linh tiễn, như tia chớp phóng đến, sau đó cả người chợt động, chuẩn bị một đao cắt đứt yết hầu của Hắc bào nhân A Đức Uy Tư.
Xa xa đã truyền tới thanh âm của kỵ sĩ giáo đình, phải nhanh chóng giết chết tên A Đức Uy Tư ghê tởm này, luyện hóa trí nhớ của hắn, nếu không sẽ hoàn toàn lãng phí hết công sức trước đây.
“ Hừ, Ám ảnh đột tập, giết!”
Không còn chổ để né tránh, A Đức Uy Tư chợt quát lên một tiếng, song đao bay lượn, ngăn trở toàn bộ đồ linh tiễn, sau đó lập tức thi triển bí kỹ của Hắc ám thành đường, cả người càng ngày càng mờ ảo, nháy mắt đã biến mất trước mặt Dương Lăng cùng Y Mặc Đặc.
Ẩn hình nhân?
Trơ mắt nhìn đối phương trước mặt hoàn toàn biến mất, Dương Lăng cùng Y Mặc Đặc trong lòng chấn động, lùi lại phái sau. Thánh đường đúng là thánh đường, không hổ là tinh nhuệ chính thức của giáo đình, so với hộ giáo võ sĩ hay ma pháp sư chẳng biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần!
Trong lúc kinh hãi, Y Mặc Đặc nhanh chóng bay về phía Dương Lăng. Không nghĩ đến, vừa mới đi vài bước, hai thanh loan đao từ trong hư không chém đến “Hô” một tiếng chém Y Mặc Đặc thành mấy đoạn.
Lúc trước, tuy bị A Đức Uy Tư chém làm hai, nhưng là hắn sớm đã có sự chuẩn bị, nên chỉ tổn thất hơn trăm hạt tử, nhưng mà lúc này, dưới tình huống bất ngờ ứng phó không kịp, tổn thất cự kỳ thảm trọng. Hạt tử bị rớt lại như một trận mưa, cả người Y Mặc Đặc trong nháy mắt gầy đi chỉ còn một nữa.
Mỗi một hạt tử cơ hồ đều bị đao mang màu xanh sắc bén chém làm hai.
“Y Mặc Đặc, mau chạy!”
Thấy Y Mặc Đặc tổn thất thảm trọng, Dương Lăng không chút suy nghĩ, đem hắn thu vào trong không gian Vu tháp, xoay người toan bỏ chạy, làm ra vẻ nhanh chóng rời đi. Quả nhiên, còn chưa đi được mấy bước, hai phiến đao mang màu xanh từ hư không đã chém đến.
“ Hừ, Băng phong vạn lý!”
Trong thời khắc mấu chốt, Dương Lăng lâm nguy không chút sợ hãi, trong nháy mắt triển khai đóng băng lĩnh vực, ngăn cách hết thảy năng lượng trong thiên địa. Trong nháy mắt, Hắc ám thánh đường A Đức Uy Tư nhanh chóng hiện ra thân hình.
Trong đóng băng lĩnh vực của Dương Lăng, ẩn thân thuật của A Đức Uy Tư hoàn toàn bị phá hủy! Càng không ổn là cả người trong nháy mắt biến thành băng côn. Một đao chém vào ngực Dương Lăng, một đao cách yết hầu Dương Lăng trong gang tấc, nhưng không làm cách nào tiền lên thêm một tấc.
Kêu lên một tiếng đau đớn, dừa vào khả năng phòng ngự của Băng Phong Khôi giáp, Dương Lăng ngạnh kháng một đao của A Đức Uy Tư, đồng thơi đem cả người hắn biến thành băng côn, Dương Lăng không thèm để ý đến vết thương trong ngực, nhanh chóng dùng Luyện Hồn Thuật để luyện hóa linh hồn của hắn.
“ A, vong linh Vu sư, ngươi….”
Cảm giác linh hồn nhanh chóng tiêu tán, A Đức Uy Tư đau đớn kêu la thảm thiết, hai mắt hoảng sợ nhìn vào bàn tay to của Dương Lăng đang đặt trên não của mình. Đối với một gã thánh đường vỏ sĩ mà nói, đừng nói là bị một vết thương nhẹ, thậm chí mất đi một bộ phận của cơ thể hoặc là trái tim bị chấn nát, cũng có thể tại thần điện sống lại.
Nhưng nếu linh hồn tiêu tán thì chính là chính thức tử vong. Đừng nói Giáo Hoàng đại nhân, mà ngay cả thần điện trưởng lão ra tay, sợ răng cũng không thể cứu mình một mạng.
“ Hắc, hắc, chớ có trách ta ra táy quá độc ác, muốn trách ngươi nên tự trách chính mình quá xui xẻo.
Thuận lợi luyện hóa linh hồn A Đức Uy Tư, thu được trí nhớ của hắn, Dương Lăng phất tay thu hồi thi thể của A Đức Uy Tư cùng với những hạt tử tử vong xung quanh, tất cả đều thu vào không gian Vu tháp, xác nhận không có lưu lại bất kì manh mối nào, nhanh chóng dùng thổ độn thuấn di rời đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“ Bố Lãng đại nhân, xem ra chúng ta đến chậm một bước!” Dương Lăng vừa rời khỏi, vài tên thánh đường võ sỉ nhanh chong tiến đến, cầm đầu là một lão giả cầm trong tay ngân sắc ma pháp trượng.
Hủy thi diệt tích, hồn phi phách tán?
Nhắm hai mắt lại, nhưng cũng không cảm giác được ba động của linh hồn A Đức Uy Tư, Bố Lãng lão giả sắc mặt ngưng trọng, không nghĩ đến chỉ đến chậm một bước mà A Đức Uy Tư đã bị địch nhân hạ thủ, càng không nghĩ tới chưa tiến vào lăng mộ dưới mặt đất đã tổn thất một gã thánh đường võ sỉ cường đại!
Tới cùng là do Hắc Ám giáo hội hạ độc thủ hay là…
Tìm kiếm chung quanh vài vong, không thu được bất kỳ điều gì, Bố Lãng sắc mặt ngày càng trầm trọng. Xung quanh lăng mộ, ngoại trừ Hắc Ám hiệp hội với giáo đình như nước với lửa, sợ răng chỉ có lĩnh chủ Dương Lăng kia….có thủ đoạn cùng động cơ ra tay!
Thần bí cường đại ma pháp trân, mịt mờ năng lượng ba động, thực lực thâm sâu khôn lường, còn có một gia tộc thần bí sau lưng…
Hết thảy đếu khiến cho Dương Lăng đối với Bố Lãng cực kì thần bí. Dương Lăng là một người trẻ tuổi cũng là người duy nhất trong trăm ngàn năm qua khiến hắn không thể nhìn thấu thực lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.