Chương 448: Bất ngờ tập kích.
Cao Pha
09/04/2013
Trận mưa to chưa từng thấy qua đi, từ Ô Lạp Nhĩ sơn mạch tràn ra rất nhiều Thổ Bạt Thử, chúng như châu chấu quét ngang qua Ô Lạp Nhĩ bình nguyên. Đừng nói lương thực cất giữ trong nhà, ngay cả cây trồng còn chưa thu hoạch được trên đất cũng bị chúng ăn sạch. Rất nhiều thôn trấn lâm vào nạn đói.
Nếu nói, việc không thể thu hoạch lúa gạo làm nhiều người bối rối thì thử dịch kế tiếp làm mọi người càng thêm tuyệt vọng. Ngắn ngủi chỉ trong vài ngày đã cướp đi mười mấy vạn tính mạng. Nơi khu vực xảy ra thảm họa, tình huống càng lúc càng nghiêm trọng. Dưới sự hoảng sợ, mọi người đều bỏ nhà rời đi. Có đám hướng đế đô của Ban Đồ đế quốc mà chạy; càng nhiều người hơn đi đến bên ngoài tòa Thánh Bỉ Đắc thành hùng vĩ, hy vọng Giáo Đình cường đại sẽ cứu họ một mạng.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn!
Trong lúc cường thịnh, truyền giáo sĩ của Giáo Đình đi khắp mọi ngõ ngách của Ô Lạp Nhĩ bình nguyên cuồng nhiệt truyền bá Giáo Đình tín ngưỡng. Tuyên bố dưới ánh sáng của thần, mọi người đều được chúc phúc và ân tứ.
Thật thà mang theo tín ngưỡng chân thành, đám tín đồ chạy vội đến tòa Thánh Bỉ Đắc thành. Vốn tưởng rằng sẽ được lánh nạn tại tòa thành lớn nhất của Giáo Đình ở phương nam, tưởng rằng Giáo Đình mục sư nhân từ như đám truyền giáo sĩ tuyên bố sẽ giúp bọn họ trị bệnh miễn phí. Không ngờ cửa thành lại đóng chặt, làm bọn họ như bị hắt một gáo nước lạnh
Mặc dù căn cứ theo tin tức tình báo thì Hắc Ám hiệp hội cùng Ma Thú Lĩnh đã lui quân trăm dặm, nhưng vì dự phòng đối phương hòa vào nạn dân tiềm nhập vào Thánh Bỉ Đắc thành đồng thời tránh để thử dịch tràn vào trong, hồng y đại chủ giáo Tạp Thụy Nhĩ hạ lệnh vẫn tiếp tục đóng chặt cửa thành. Cho dù nạn dân khóc than rung trời, khổ sở khẩn cầu , cả người vừa lạnh vừa đói thì Giáo Đình kỵ sĩ thủ thành vẫn nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh, đóng chặt đại môn.
“ Đại nhân, mở cửa, mở cửa ra đi…….”
“ Cứu, xin hãy cứu lấy hài tử này, xin hãy mở cửa ra…..”
Ở nơi cửa thành chờ đợi vài ngày, tuyệt đại nạn dân đều sớm hữu khí vô lực, tất cả khổ sở khẩn cầu thủ thành binh linh. Đối với họ mà nói, vừa mệt vừa đói thế này, có muốn quay ngược lại Ô Lạp Nhĩ bình nguyên chạy đến đô cũng không đủ sức. Hy vọng duy nhất đặt tại vật tư phong phú của Thánh Bỉ Đắc thành.
Là bàn đạp chiến lược ở phương nam, Thánh Bỉ Đắc thành dự trữ rất nhiều vật tư. Nạn dân tin tưởng, chỉ cần Giáo Đình xuất ra một phần trăm , thậm chỉ một phần ngàn cũng có thể giúp bọn họ vượt qua lúc khó khăn này. Đáng tiếc, không có một ai để ý tới cầu khẩn của họ, những truyền giáo sĩ khi xưa đều không thấy đâu, chỉ còn lại tường thành lạnh băng cùng hộ giáo kỵ sĩ lạnh lùng.
“ Sách sách, nhiều nạn dân như vậy, tràng thử tai này thật là đáng sợ.”
“ Đúng vậy. Thử tai thật đáng sợ. Bất quá, chúng ta còn phải cảm tạ trận thử tai này, nếu không địch nhân thế nào có thể rút lui dễ dàng như thế.”
“ May sao đám Ma Thú Lĩnh đó không có lương thực nên phải rút lui. Nếu không cả ngày bị một đoàn ma thú nhìn chằm chằm thì ngay cả ngủ cũng không ngon.”
Nhìn nơi cửa thành tụ tập rất nhiều nạn dân, vài tên binh lính tựa ở thành tường nhỏ giọng nói thầm vài câu. Hai ngày nay, mặc dù cửa thành đóng chặt, thoạt nhìn vẫn khẩn trương không thôi. Nhưng thật ra đại chủ giáo Tạp Thụy đã ngầm phái không ít người có kinh nghiệm tỏa ra, một bộ phận tuần tra xung quanh, một bộ phận theo dấu vết lưu lại mà đuổi theo giám thị hành tung của đối phương.
Căn cứ theo tình báo từ khắp nơi truyền về, Hắc Ám hiệp hội cùng Ma Thú Lĩnh đã bị tổn thất nghiêm trọng về lương thực, trên đường rút về còn phải giết đi chiến mã mà ăn. Dọc theo đường đi vũ khí bị vứt lại nhiều vô kể, đừng nói đao kiếm bình thường, ngay cả ma tinh pháo và long cốt chiến xa bị hư hỏng một chút cũng vứt luôn. Từ đó có thể thấy được tình huống thiếu lương thực của đối phương nghiêm trọng cỡ nào.
Sau nhiều lần xác định chắc chắn đối phương vô lực tác chiến, vô luận là binh lính thủ thành hay là tầng lớp cao tầng của Giáo Đình đều thở dài một hơi. Mặc dù vẫn đóng chặt cửa thành nhưng áp lực trầm trọng do Ma Thú Lĩnh đại quân áp sát đã tan biến. Vào lúc khẩn trương nhất, cơ hồ tất cả binh lính đều trấn thủ trên tường thành , trong đó có cả dong binh từ Ô Lạp Nhĩ dong binh đoàn. Nhưng bây giờ binh lính trên tường thành đã giảm đi một nửa, rất nhiều người sau vài ngày kiên trì bây giờ đã an tâm ngủ một giấc ngon lành.
Vào lúc mặt trời lặn, vài tên trinh sát chạy về mang theo tin tốt, địch quân đã rút đi hơn hai trăm dặm, đến gần sông Thanh Thủy. Có lẽ lương thực đã gần cạn sạch, đại bộ phận binh lính phải vào rừng săn dã thú, những tên còn lại thì chế tạo bè gỗ. Bộ dáng như là muốn băng qua sông để rút lui.
Hiểu được uy hiếp từ địch quân đã hoàn toàn tiêu tán, rất nhiều quý tộc mở tiệc ăn mừng. Hồng y đại chủ giáo Tạp Thụy Nhĩ tuy tính tình cẩn thận, nhưng thông qua ma pháp truyền tin biết được giáo hoàng điều trọng binh chạy tới Thánh Bỉ Đắc thành, phát khởi phản kích đại quy mô vào Hắc Ám hiệp hội cùng Ma Thú Lĩnh, hắn trong lòng cuối cùng cũng thở dài một hơi. Để đền bù cho danh dự bị hao tổn, hắn hạ lệnh mở cổng thành ra đồng thời cấp một ít lương thực cho nạn dân, cho phép bọn họ mỗi người nộp hai mươi hắc tinh tệ để tiến vào ở tạm nơi khu cách ly bên trong thành.
Đại bộ phận nạn dân quần áo lam lũ, đừng nói hai mươi hắc tinh tệ, ngay cả một cũng không có; Nhưng trong đám nạn dân cũng có một ít tiểu quý tộc, hoặc là tiểu thương nhân không thiếu tinh tệ. Đúng như hồng y đại chủ giáo Tạp Thụy Nhĩ dự đoán, hơn một trăm tiểu quý tộc cùng thân nhân nghe vậy thì kích động không thôi. Việc này vừa giúp hắn được tiếng nhân từ, lại không phải cứu giúp hết đám nạn dân, gia tăng thêm gánh nặng cho Thánh Bỉ Đắc thành. Một mũi tên trúng hai chim.
Khi màn đêm buông xuống, nạn dân cùng khổ tập trung lại bên ngoài tòa thành lớn tiếng cầu khẩn, hy vọng bọn lính có thể giảm bớt đi phí vào thành, nhiều người run rẩy trong gió lạnh. Nhưng ở bên trong, quý tộc cùng truyền giáo sĩ lại tụ tập nơi Thánh Bỉ Đắc giáo đường mở tiệc, nâng chén chúc mừng, không khí vui vẻ dâng cao. Không ai chú ý đến một con Thổ Bạt Thử dưới bóng đêm từ phụ cận tòa thành lẻn vào, càng không ai chú ý tới một âm thanh mơ hồ dưới đất.
Dưới sự chỉ huy của Yêu Cơ, đám Thổ Bạt Thử xuyên qua đất mềm đào một cái thông đạo thật dài. Vì bảo đảm nhất cử công phá Thánh Bỉ Đắc thành hùng vĩ, đạt được mục tiêu tập kích bất ngờ, người này thì muốn để đầu ra của thông đạo ở gần cửa thành, chuẩn bị sau khi vừa ra thì nhanh chóng khống chế, mở cửa đón đại quân ở bên ngoài vào. Người khác thì lại muốn để đầu ra của thông đạo ở gần quân doanh, có thể lặng lẽ xông vào giết hết quân định đang say giấc nồng. Lại có người muốn để đầu ra ở sát tường thành, sau khi xông ra thì nhanh chóng giết hết đám ma pháp sư bên trong….
Thổ Bạt Thử được xưng là nhất lưu ma thú trong việc đào đất, chỉ cần nhìn tòa Cái Nhĩ Á sơn là đủ biết. Đào một loạt cái thông đạo cũng không khó khăn gì. Dưới sự chỉ huy của Yêu Cơ, chúng nó phối hợp rất ăn ý, con thì đào bới, con thì chuyển đất . Dựa vào cảm ứng phương hướng xuất sắc, nhanh chóng tiến về mục tiêu. Nếu trên đường gặp phải đá lớn không thể xuyên qua, sẽ nhờ cao giai Thổ Bạt Thử nhanh chóng cắn vỡ cự thạch thành những mảnh nhỏ rồi nuốt vào, làm cho Dương Lăng một lần nữa kiến thức hàm răng của chúng cứng rắn đến mức nào.
“ Di, Mạch Khắc, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Một gã ma pháp sư thổ hệ đang ngồi minh tư bên trong ma pháp tháp nghi hoặc rồi ngưng thần lắng nghe. Đáng tiếc, thanh âm trong thành quá nhiều, rất nhiều binh lính sau nhiều ngày chịu áp lực bây giờ đang điên cuồng uống rượu rồi hò hét. Mặc dù theo bản năng có cảm giác không đúng, nhưng hắn nghe nửa ngày cũng không thấy gì.
“ Ta nghe được tiếng cụng ly, ta nghe được nữ nhân rên rỉ vui sướng trên giường…..” tên phong hệ ma pháp sự Mạch Khắc khoa trương giang hai tay, giống như là thi nhân đang ngâm thơ cảm khái không thôi: “Thánh Bỉ Đắc thành, ngươi tối nay cho binh lính cùng nữ nhân mê say, nhưng sao lại để ta nơi đây một mình rơi lệ?”
“ Hắc hắc, Mạch Khắc, ai bảo ngươi không có một người cha giàu có, ai bảo ngươi không xuất thân từ gia đình quý tộc.” Nhìn tên vẻ mặt dâm đãng của Mạch Khắc, đại hồ tử ma pháp sư cười cười, hung hăng uống vào một ngụm rượu lớn.
Biết tin địch nhân đã rút lui qua sông Thanh Thủy, bên trong tòa thành ai cũng vui sướng, rất nhiều binh lính nhân cơ hội này hoàn toàn buông lỏng, chạy đến tửu quán điên cuồng ăn uống hoặc chạy đi tìm nữ nhân. Ma pháp sư bên trong ma pháp tháp cũng không ngoại lệ. Nguyên lai, bình thường mỗi ma pháp tháp đều có hai mươi mấy tên ma pháp sư trấn thủ, bây giờ chỉ để lại có vài người .
Đại hồ tử cùng Mạch Khắc ba người xuất thân bình dân, không tiền không quyền, lại còn xui xẻo. Nhìn người khác đang vui sướng ăn uống còn mình lại phải ở đây uống gió tây bắc, trong lòng ai cũng buồn bực.
“ Ta thề, làm không được con của quý tộc thì sẽ làm cha của quý tộc.” Nhớ đến cô gái Tịch Lâm mà mình bỏ hơn nửa năm theo đuổi sắp đến tay, nhớ đến đôi chân trắng như tuyết cùng cái cổ gợi cảm của nàng, Mạch Khắc dâm đãng phất tay, khiến cho hai gã huynh đệ cười to một trận.
Bên trong tòa thành, mọi người dùng đủ mọi phương thức chúc mừng, treo đèn kết pháo, trang hoàng nhà cửa. Binh lính tuần tra trên tường thành cơ hồ chỉ còn một phần ba, những người khác chỉ đến cho có lệ, sự cảnh giác giảm mạnh. Không ai nghĩ đến địch quân vào lúc này có thể quay lại, càng không ai chú ý tới sự khác thường dưới đất. Nếu có người vô ý nghe được âm thanh mơ hồ thì cũng đều bỏ qua.
Đám lính đang vui sướng ăn mừng không biết rằng một hồi tai nạn đang ập đến.
Dưới sự chỉ huy của Yêu Cơ, một đội Thổ Bạt Thử đã đào ra một cái thông đạo đến một khu rừng nhỏ hẻo lánh bên trong thành, tất cả nghiêm trận chờ đợi. Hắc long vương cùng thi vu vương dẫn theo ma thú đại quân không ngừng xông ra. Tòa Thánh Bỉ Đắc thành phảng phất như một cô gái xích lõa đang lộ diện dần dần trước mặt đám ma thú đông đảo khát máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.