Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 277: Dục hỏa công tâm.

Cao Pha

09/04/2013



Thấy Kiếm Hoàng Ai Duy Tư sắc mặt đỏ bừng, nụ cười của Thi vu vương La Đức Lý Cách Tư càng thêm rạng rỡ, gia trì một cai phong hệ ma pháp cực tốc bay lên đài cao: “ Tuyệt, thật sự quá tuyệt! Ai Duy Tư đại nhân mười bước giết một con nhện, không hổ danh là Kiếm Trung Chi Hoàng, lợi hại!”

Mười bước giết một con nhện?

Nghe Thi vu vương nói như vậy, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt của hắn, mọi người nhìn nhau cười cười. Mười bước giết một con nhện, nghe qua thì như đang xưng tụng Ai Duy Tư, nhưng chỉ cần suy nghĩ thêm một chút, ý tứ lại vừa vặn trái ngược.

Một người là thánh giai đỉnh phong cường giả, ngay cả một đê giai ma thú, cũng phải tốn thời gian lâu như vậy mới có thể giết chết, thậm chí còn bị cắn lại không biết bao nhiêu cái, chuyện này sẽ nhanh chóng được truyền đi khắp mọi nơi!

“ Mặc dù thất bại, nhưng nhất đẳng binh đoàn Ba Liệt Áo đã cố gắng hết mình!” Thi vu vương ra vẻ trầm trọng, ngữ khí trầm thấp lại nói: “ Tuy chỉ là một con nhện nhỏ, nhưng khi đối mặt với địch nhân cường đại, Ba Liệt Á binh đoàn đã cực lực phản kích, kiên trì đến một khắc. Sự anh dũng và ương ngạnh của nó cho chúng ta thấy được phong thái của Ma Thú Lĩnh chúng ta, luôn sẵn sàng đổ máu hi sinh!”

Luôn sẵn sàng hi sinh đổ máu ?

Nhìn vết thương cùng vết máu trên người của mình, lại nhớ đến lang chu trước khi chết đột nhiên nổ mạnh, Ai Duy Tư vô cùng buồn bực, có nỗi khốn khổ trong lòng mà không cách nào phát tác. Thi vu vương luôn miệng nói đây chỉ là một tiểu lang chu, đê giai ma thú, nhưng phóng nhãn cả Thái Luân đại lục, nơi nào có lang chu lại có trên người một kiện khôi giáp, tộc độ so với thỏ tuyết Tây Bá Lợi Á còn nhanh hơn?

“ Dũng sĩ đoàn Ba Liệt Áo tuy ngã xuống, nhưng chúng ta còn có thiên thiên vạn vạn nhóm binh đoàn khác!” Thi vu vương dùng ma lực và tinh thần lực khổng lồ của mình phóng ra, trong nháy mắt tăng mạnh uy lực của lĩnh vực “ Vô Thượng Tâm Ma” lớn tiếng nói: “ Hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai chúng ta lại phái một đoàn binh khác xuất chiến. Hoang nghênh các vị đến đây xem phong thái dũng sĩ của Ma Thú Lĩnh chúng ta!”

Hướng đến mọi người còn đang hưng phấn phất tay một cái, Thi vu vương đứng một bên nhìn Ai Duy Tư cười cười. Căn cứ vào chỉ thị của Dương Lăng, bây giờ quan trọng là tiến hành bước kế tiếp, từng bước từng bước hành động, ở sau lưng âm thầm ra tay. Muốn cho Kiếm Hoàng Ai Duy Tư cao ngạo phải hối hận khi đến Ma Thú Lĩnh, càng thêm là nỗi hối hận nhất trong cuộc đời của hắn.

Hừ, đến một người giết một người!

Nhìn nụ cười trên mặt Thi vu vương, Ai Duy Tư hung hăng cắn chặt răng, sau đó nhanh chóng rời đi. Lang chu nổ mạnh tản mát ra mùi hương lạ không biết là thứ gì, hít vào người cơ thể càng ngày càng nóng, yết hầu khô rát , tiểu phúc phảng phất như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Chẳng lẻ, trong lúc không cẩn thận, hít phải xuân dược trong truyền thuyết?

Cảm giác hạ thể của mình ngày càng khác lạ, mấy trăm năm qua chỉ là thứ vô dụng chưa hề dùng tới đang hùng dũng vươn lên, Ai Duy Tư trong lòng vừa động, dám chắc Dương Lăng trên người lang chu đã có động tay động chân. Một con lang chu trước khi chết cà người nổ mạnh đã trái với bình thường, nếu lại phát ra xuân dược vậy càng thêm khác thường.

Ghê tởm, hèn hạ, thực sự quá ghê tởm, hèn hạ!

Ai Duy Tư tràn ngập hận ý cắn chặt răng. Giết một con lang chu cũng phải mất hết nữa ngày, đã vô cùng mất thể diện. Bây giờ không cẩn thận hít vào xuân dược, quan trọng là không để người khác phát hiện sự khác thường của hạ thể, nếu không càng thêm không có mặt mũi gặp người khác.

Vốn Ai Duy Tư chuẩn bị nhanh chóng trở về chổ tĩnh tu của mình bên trong rừng rậm, nghĩ biện pháp khu trừ kịch độc trong cơ thể. Bất đắc dĩ là hạ thân đã dựng đứng lên, tạo thành một cái chóp lều cao cao, đứng nói chạy trốn, ngay cả đi cũng phải cuối người khom lưng, đi một cách cẩn thận, e sợ mọi người phát hiện hạ thể khác thường của mình.



Ốc lậu thiên phùng vũ lâm ! (không biết cái này là cái gì, tra từ điền thì thấy nó nói đại khái mỗi ngôi nhà đều có một ống nước, dịch ra thấy kì kì, nên ta để nguyên văn Hán Việt, có gì sơ xót anh em thông cảm)

Ai Duy Tư sợ cái gì, hết lần này đến lần khác đều sợ cái gì !

Cũng không biết là do Dương Lăng an bài hay chính là do danh tiếng của mình được nhiều người ngưỡng mộ, Ai Duy Tư cứ cố đi được vài bước lại có một nhóm người mãnh liệt lại đây hỏi thăm ân cần. Có người gia tài vạn quán là thương nhân lớn, có quý tộc đến Ma Thú Lĩnh, có dong binh đoàn lớn dấu chân đã trãi rộng khắp thiên hạ…Càng chết người hơn là còn có nữ lang vóc người bốc lửa nhiệt tình hỏi han.

“ Dát dát dát, lĩnh chủ đại nhân, làm như vậy có hơi quá ác độc không!” Nhìn thấy dưới sự hỏi thăm nhiệt tình của mọi người, Ai Duy Tư đầu đầy mồ hôi, cuối cùng lấy danh nghĩa bị thương cướp đường chạy như điên, Thi vu vương cười một cách khoái trá.

“ Hắc hắc, La Đức Lý Cách Tư ta chỉ đưa ra vài chủ ý, mọi chuyện đều là do ngươi an bài mà !” Nhìn thấy vẻ hưng phấn của Thi vu vương, Dương Lăng cười cười: “ Đương nhiên nếu ngươi thấy hơi quá ác độc, vậy ngươi cấp cho hắn một đường thoát đi!”

“ Không được, như vậy không được, làm việc như thế khác nào đem con bỏ chợ!” Thi vu vương lắc lắc đầu, một chuyện kích thích như vậy như thế nào lại bỏ dở nữa chừng, con ngươi chuyển vài vòng lại nói: “ Ta lấy danh nghĩa cùa lĩnh chủ đại nhân mà thề, đêm nay sẽ có nhiều điều vô cùng thú vị, phi thường thú vị a!”

“ Dát Dát” cười to vài tiếng, Thi vu vương nhanh chóng rời đi, bố trí các hành động tiếp theo. Bị phong ấn trong tòa thành dưới đất hơn 8000 năm, Thi vu vương vốn sống cũng như chết, vô cùng chán nản, bây giờ được làm một chuyện kích thích như vậy, cảm giác so với hành hạ long tộc tiên nữ trước kia còn muốn sảng khoái hơn!

Nhân tài, tuyệt đối là nhân tài khó kiếm!

Nhìn xem vẻ mừng rỡ như điên của Thi vu vương, Dương Lăng lắc đầu. Bởi vì suốt ngày chỉ có mấy bộ xương khô cùng cương thi các loại vong linh làm bạn, bình thường các vong linh vu sư thoạt nhìn đều âm trầm tràn ngập tử khí. Nhưng Thi vu vương lại bất đồng, cũng không biết là do từng bị đả kích thật lớn hay do bị phong ấn suốt 8000 năm mà khi gặp được chuyện kích thích như thế này so với bất cứ ai khác hắn đều hưng phấn hơn rất nhiều. Giống như một lão biến thái tinh thần đột nhiên trở về thời trai trẻ, so với Dương Lăng còn nhiệt tình hơn.

**********

Màn đêm vừa buông xuống, các tửu quán đều giống như lúc thường đông nghẹt người. Đa phần là dong binh cùng thợ săn sau một ngày làm việc mệt mỏi, hay là một số thương nhân nhàn rỗi, cũng có không ít đàn bà ở đây làm cái chức nghiệp buôn son bán sắc.

Cáp Thản Gia là lão bản của Tinh Không tửu quán, từ khi Ma Thú Lĩnh cùng Lợi Văn Tát công quốc chính thức liên minh, hắn nhìn thấy cơ hội để phát tài, gom hết tài sản đến Ma Thú Lĩnh. Tại A Lạp Sơn Khẩu, Hắc Thủy Thành cùng Duy Sâm Trấn mở mười mấy gian tửu quán, ngắn ngủi chỉ trong một tháng đã thu hội lại được toàn bộ vốn, hắn cao hứng vô cùng cười híp mắt suốt cả ngày.

Ngày nay, nhìn thấy sinh ý của mình ngày càng phát triển, nhìn những người phục vụ bận rộn không ngừng luôn mang nụ cười cầu tài trên mặt. Mỗi một khách nhân trong mắt hắn chính là một tòa kim quáng, hôm nay khai thác được một chút vừa đủ, hôm sau lại có thể tiếp tục khai thác.

“ Cáp thản gia đại nhân, mau tập trung tất cả kỹ nữ cùng nữ phục vụ tập trung lại cho ta, nhanh!” Ngay khi Cáp Thản Gia đang chăm chú vào một nữ phục vụ có đồn bộ đầy đặn, tâm tư đang miên man suy nghĩ đến việc đêm nay kêu nàng đến thị tẩm thì một gã dong binh trong trang phục như một tên đại hồ tử lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.

“ Này…, huynh đệ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” người khác không nhận ra gã đại hồ tử này, vốn hắn chỉ là một tên dong binh bình thường có đôi mắt lụp xụp không có thần, nhưng Cáp Thản Gia lại biết hắn vốn là một thị vệ bên trong Duy Sâm tòa thành, thái độ tỏ ra vô cùng cung kính.

“ Hắc hắc, hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh làm theo lời ta yêu cầu, nếu hoàn thành ngươi sẽ có chút chổ tốt đấy!” Nhanh chóng bỏ vào trong lòng ngực một cái túi nhỏ do Cáp Thản Gia dúi vào tay, đại hồ tử nhỏ giọng nói: “ Không được để có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, bây giờ ngươi nhanh chóng tập trung tất cả đàn bà của ngươi lại trong nhà, đêm nay tuyệt không được để các nàng bước ra ngoài. Nếu không, hắc hắc…”



“ Hiểu.. hiểu, cám ơn đại nhân!”

Thấy đại hồ tử sắc mặt ngưng trọng, Cáp Thản Gia không dám chậm trễ, hắn mẫn cảm nhận ra Duy Sâm Trấn đêm nay sẽ có chuyện đại sự phát sinh. Cáp Thản Gia nhanh chóng kêu đến một tên người hầu, nhỏ giọng nói vài câu. Rất nhanh tất cả kỹ nữ cùng với nữ thị giả đều từ cửa sau nhanh chóng rời đi trên xe ngựa đã chuẩn bị tốt trước đó.

“ Nhanh, đưa cho ta một chiến mã. Ai Lý Khắc, ngươi lưu lại đây, việc nhỏ ngươi toàn quyền xử lý, có chuyện gì quan trọng hãy tới tìm ta, nhớ là phải cẩn thận!”

Đêm nay, cùng tuần tra với binh linh trong Duy Sâm Trấn cón có các thị vệ bên trong Duy Sâm tòa thành, đây là những kẻ đặc biệt tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bình thường rất ít khi lộ diện chỉ phụ trách an toàn của Duy Sâm tòa thanh. Mắt thấy vài tên thị vệ bên trong Duy Sâm tòa thành tự mình hành động, Cáp Thản Gia càng dám chắc phán đoán của mình, gọi tên thị vệ lại phân phó vài câu rồi nhanh chóng rời đi.

Cũng chung tình cảnh như vậy, xảy ra tại tất cả tửu quán cùng lữ quán, tất cả kỹ nữ, đều bị tập trung lại dùng xe ngựa đưa đi. Tất cả những người phụ trách của tửu quán hay lữ quán có treo đèn lồng đỏ đều bí mật nhận được một đạo mật lệnh.

Bên trong tửu quán, tất cả kỹ nử đột nhiên biến mất, liên tục mấy gian tửu quán đều có tình trạng như vây, tự nhiên khiến cho người tinh ý hoài nghi. Bất quá những người tinh ý nhận ra sự khác thường đều là những kẻ thông minh, người thông minh tự nhiên hiểu được cái gì cần nói, cái gì không nên nói lung tung, chỉ biết an phận mà xem kỳ biến.

Những kẻ không có đầu óc linh hoạt, hoặc những kẻ vốn đã có chút say vì hơi men đều không phát hiện ra biến hóa trước mặt. Liếc mắt nhìn qua, tất cả tửu quán đều không có gì khác thường.

Mọi sự đều đã được chuẩn bị!

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Thi vu vương cùng Dương Lăng đều an tĩnh đợi tin tức tốt lành. Mà lúc này Ai Duy Tư cao ngạo đang bên trong rừng rậm thống khổ giãy dụa, ý đồ đem kịch độc bức ra ngoài cơ thể.

Như thế nào có thể, cuối cùng đây là loại độc dược gì?

Nuốt vào không ít thánh thủy mà hơn một trăm năm trước hắn có được từ tay một gã hồng y đại giáo chủ, được xưng có thể giải bách độc, cũng đã tĩnh tọa hết mấy canh giờ, Ai Duy Tư phát hiện không những không thể bức độc ra khỏi cơ thể, ngược lại còn càng ngày càng khó chịu. Thân thể tựa như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, da tay nứt nẻ, yết hầu khô ráp, thậm chí ngay cả máu huyết cũng như bị thiêu cháy. Dùng tuyết phủ lên, hay nước suối lạnh như băng, thậm chí cả người nhảy xuống một tiểu hồ đóng băng đều không có hiệu quả!

Cái này, cần nhất là phải phát tiết dục vọng, khiến Ai Duy Tư một trận trận khó chịu! Hạ thể đã cương cứng một thời gian dài, dường như các tinh huyết đều dồn về chổ đó chờ cơ hội bùng nổ như núi lửa phún trào, khiến hắn gần như điên cuồng!

“Nữ nhân, ta cần nữ nhân, phong tao nữ nhân!” Con lợn Sa La Trư trong lòng Ai Duy Tư gào thét điên cuồng.

Sau khi giãy dụa mấy canh giờ, dục vọng rốt cuộc cũng chiến thắng lý trí.

Ai Duy Tư người không màng đến hết thảy những người thân hay những người có tình cảm với hắn, sau mấy trăm năm một mình tu luyện, hiện giờ quay lại sống cuộc sống của thế tục. Nhưng mà giờ đây bên cạnh hắn không còn những người năm đó có tình cảm với hắn, cầu khẩn hắn đừng ra đi mà bồi tiếp, bây giờ hắn chỉ có thể tìm đến những nữ nhân xa lạ.

Tửu quán hoặc lữ quán?

Mặc dù mấy trăm năm không có tiếp xúc với thế tục, nhưng Ai Duy Tư hiểu được muốn giải quyết vần đề trong thời gian ngắn, sợ rằng chỉ có thể đến những tửu quán hay lữ quán có treo đèn lồng đỏ. Dù sao Ma Thú Lĩnh chỉ là một lãnh địa nhỏ hẻo lánh, không có những nơi chuyên phục vụ “chuyện ấy” cho các đại quý tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thú Lãnh Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook