Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 519: Kinh thiên nhất kiếm

Cao Pha

07/09/2013

“ Ha ha ha, Tốt, tới hay lắm.” nhìn nhóm người Lôi Mông, lại nhìn hộ giáo kỵ sĩ đứng đầy nơi sân cùng thiên sứ mười hai cánh phía sau, Giáo hoàng ha ha cười to, “ vốn, ta còn chuẩn bị đi chém đầu từng người các ngươi xuống, không nghĩ tới các ngươi tự nhiên lại đưa đầu tới cửa, ha ha ha, quả thực chính là muốn chết! Cho dù không có thiên sứ mười hai cánh thì chỉ riêng hộ giáo đại quân ở đây là có thể mang các ngươi đánh thành một đống thịt rồi.”

Giáo hoàng hữu trì vô khủng hưng phấn không thôi, lần trước phải chấp tay dâng địa bàn nơi bờ biển hoàng kim ra, hắn đã buồn bực muốn hộc máu, nhưng đối mặt với thực lực cường đại của Hỏa Thần Lôi Mông đành phải nhẫn nhịn. Cười người hôm trước hôm sau người cười. Bây giờ rốt cuộc đến phiên hắn phát uy. Vẫn hồn nhiên không phát giác ra sắc mặt Lôi Mông càng ngày càng lạnh. Càng không chú ý tới nơi không trung chẳng biết khi nào lại có hơn một tia năng lượng ba động mịt mờ, lúc có lúc không. Ngay cả thiên sứ trường mười hai cánh Bác Y Kim Tư cũng không ngoại lệ.

“ Bệ hạ, theo ý ngươi mà nói thì ai có nhiều người hơn?” nhìn Giáo hoàng điên cuồng, Dương Lăng nhàn nhạt cười cười.

Lần này hành động, Hắc Ám hiệp hội cùng Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc các thế lực lớn tất cả đều dồn hết sức lực, tập hợp tinh duệ lại được hơn ba mươi vạn. Tùy thời đều có thể thông qua truyền tống trận mà thuấn di đến. Trong đó, số tinh duệ có thực lực quang thánh giai trở lên nhiều vô số. Hơn nữa cộng thêm ma thú đại quân của chính mình, đừng nói đánh bại toàn bộ hộ giáo đại quân nơi sân này, chính là mang Giáo Đình nhổ tận gốc cũng được. Chỉ cần Lôi Mông có thể đánh bại hoặc cuốn lấy mười hai tên đại thiên sứ mười hai cánh, Giáo Đình lần này tuyệt đối khó thoát kiếp nạn. Buồn cười nhất chính là tên Giáo hoàng không biết trời cao đất rộng này lại thoái mái kiêu ngạo vô cùng, lại còn tưởng rằng chính mình người đông thế mạnh.

“ Hừ, Chỉ với số binh lính ở đây thì huyết tẩy Ma Thú Lĩnh của ngươi cũng không có vấn đề.”

Nhìn Dương Lăng đang cười hì hì. Giáo hoàng hung hăng nghiến răng. Không có Dương Lăng hỗ trợ, Hắc Ám hiệp hội làm sao có khả năng mở phong ấn cứu ra Hắc Ám tam cự đầu. Không có hắn tương trợ, Hắc Ám hiệp hội càng không thể nhanh như vậy mà hung mãnh phản kích. Giáo Đình cũng sẽ không mất đi địa bàn ở phương nam. Vừa nghĩ đến tòa Thánh Bỉ Đắc thành bị hủy trong tay Dương Lăng , Giáo hoàng hận không thể ngay lập tức dẫn đại quân giết sạch Ma Thú Lĩnh. Nhớ tới bờ biển hoàng kim bị mất đi, lửa giận của hắn càng cao tận trời.

“ Huyết tẩy Ma Thú Lĩnh ? “ Lôi Mông hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “ Vốn, ta còn chuẩn bị cho Giáo Đình các ngươi một cơ hội, nhưng các ngươi đã không biết quý trọng thì thôi vậy. Quên đi.”

Lôi Mông vừa nói vừa dùng sức vung tay lên, Kiếm Thần bạch y phiêu phiêu đứng phía sau liền hội ý. Một tiếng huýt sáo dài, ‘bá’ một tiếng rút ra trường kiếm sắc bén, nháy mắt, bên ngoài Thánh thành truyền đến một trận rít gào động trời. Vô số binh lính từ truyền tống trận ào ra. Có trọng kỵ binh thân mặc hoàng kim trọng giáp cưỡi cao đầu đại mã. Có võ sĩ mặc áo choàng, tay cầm kim sắc tinh không lợi kiếm. Có tinh linh pháp sư tay cầm ma pháp trượng cấp cho bọn lính gia trì chúc phúc cùng mau lẹ . Có Hắc Ám kỵ sĩ thân mặc giáp đen, đằng đằng sát khí…. Thông qua truyền tống trận, tinh duệ của các thế lực lớn nhanh chóng chạy tới, vây chặt lấy Thánh thành hùng vĩ. Dưới sự chỉ huy của các thống lĩnh, nhanh chóng triển khai công kích hung mãnh.

“ Địch tập kích. Nhanh, Lên tường thành nhanh.”

“ Cung nỗ binh, bắn tên, nhanh . Bắn tên!”

Binh lính trên tường thành hoảng sợ ráng sức hò hét. Ai cũng không nghĩ tới các thế lực lớn đều đã chuẩn bị để công thành. Ai cũng không nghĩ tới các thế lực lớn lại liên thủ tấn công. Dưới sự ứng phó không kịp, các binh lính thủ thành căn bản là không kịp phản ứng. Nháy mắt đã bị tổn thất thảm trọng, cửa thành lung lay muốn ngã.

“ Hỗn đản. Ngươi…. Các ngươi là một lũ hèn hạ.” Nhìn thế công mãnh liệt của địch nhân, Giáo hoàng vừa sợ vừa giận. Hạ lệnh cho binh lính đang tập hợp nơi sân nhanh chóng tăng viện cho phòng binh đang bị tổn thất thảm trọng. Vừa rồi còn đang hăm hở, không nghĩ tới tình thế trong nhanh mắt đã nhanh chóng đảo ngược.

“ Hắc hắc, lưu lại hết cho ta, một người cũng không được chạy.”



Dương Lăng phất tay triệu ra ma thú đại quân. Chỉ huy chúng nó mang toàn bộ đám binh lính Giáo Đình đang tập trung nơi sân ra giết hết. Dựa theo kế hoạch, các thế lực lớn phụ trách bao vây Thánh thành, dùng tốc độ nhanh nhất công phá cửa thành mà tiến vào. Ma thú đại quân sẽ phụ trách bám lấy hộ giáo đại quân đang tập trung trên sân, phụ trách tiếp ứng cho bộ đội của các thế lực lớn công thành, trong ngoài giáp công.

“ Dát dát dát, tử vong văn ba, chết đi, tất cả chết hết cho ta.”

Thi Vu Vương dát dát cười to, nắm Tử vong hào giác dùng sức ném ra. Nháy mắt, một vòng Tử vong văn ba tản mát ra xa xa, lan qua chỗ nào, chỉ cần binh lính cùng tín đồ có thực lực thánh giai trở xuống , tất cả đều chấn động cả người, như bị chùy đánh, phảng phất bị một người hung hăng đập một côn lên đầu. Trong nháy mắt ý thức mê hồ, bị ma thú đại quân thừa dịp lao vào, nhất nhất xé thành mảnh nhỏ. Theo sự tăng lên của ma lực cùng linh hồn năng lượng, thực lực Thi Vu Vương càng ngày càng mạnh. Từng bước phát huy Tử vong hào giác với uy lực của chủ thần khí trong truyền thuyết. Trong những trận chiến lớn, lực sát thương cực kỳ kinh người, phối hợp thêm thi bạo cùng độc bạo các loại tuyệt kỷ, cộng thêm sự hỗ trợ của ma thú đại quân thì đúng là mỗi lần giết là chết một đám.

“ A, cự mãng cao hơn hai ngàn thước. Trời ạ, cứu mạng!”

“ Ma thú, khắp nơi đều là ma thú. Bệ hạ, cứu mạng..!”

Đối mặt với các loại ma thú mạnh mẽ như Cửu Đầu Xà Vương Hải Đức Lạp cùng Cự Viên Vương, đối mặt với đê giai ma thú đông đến nổi che kín một góc trời như giác phong thú cùng thổ bạt thử , các binh lính Giáo Đình tập trung nơi sân rộng ứng phó không kịp, khổ không nói được. Không chỉ không thể lao ra viện trợ cho binh lính thủ thành bị tổn thất thảm trọng mà ngay cả tự thân cũng khó bảo toàn. Dù cho đại địa kỵ sĩ hoặc là ma pháp sư có cường thịnh trở lại thì cũng không chống nổi đám ma thú đang tấn công như cuồng phong bạo vũ. Có khi, vất vả lắm mới giết chết một đầu ma thú thì lại phát hiện ra đó chỉ là một trong hàng ngàn huyễn tượng do Thiên Diện Huyễn Điêu huyễn hóa ra.

“ Bệ hạ, cửa thành sắp bị công phá rồi, làm sao bây giờ ? “ Mắt thấy tình huống không ổn, Vi Bá đang mặc hắc bào sắc mặt tái nhợt. Mặc dù không ngừng cầu khẩn, nhưng không nghĩ tới chuyện hắn lo lắng nhất lại xảy ra. Hơn nữa, so với tưởng tượng của mình còn muốn nghiêm trọng hơn.

“ Hừ, hoảng cái gì. Có Bác Y Kim Tư đại nhân ở đây, địch nhân cho dù có cùng tiến lên cũng chỉ là muốn chết.” Giáo hoàng ác độc liếc nhìn nhóm người Dương Lăng . Mang hết hy vọng đặt lên người đám thiên sứ mười hai cánh.

Mặc dù các thế lực lớn tấn công mãnh liệt, nhưng không nghi ngờ gì cuộc quyết chiến chính thức vẫn chưa bắt đầu. Tới cùng ai có thể cười còn phải đợi đám thần giai cường giả đối kháng. Chỉ cần thiên sứ chiến đội có thể mang cả nhóm Lôi Mông ra giết hết thì các thế lực lớn sẽ trở thành hổ không răng!

“ Thiên sứ chiến trận. Lên.”

Thiên sứ trường mười hai cánh Bác Y Kim Tư chợt quát một tiếng, dẫn tiểu đội thiên sử bay lên giữa không trung, nhanh chóng thi triển thiên sứ chiến trận, mang cả nhóm Lôi Mông vây chặt lại, rồi lạnh lùng nói: “ Vốn chúng ta chỉ muốn thi hành nhiệm vụ khống chế thông đạo từ đại lục đến thần ma mộ tràng. Cũng không định phán xét đám dị giáo đồ các ngươi. Bất quá, nếu các ngươi đã muốn chết thì để ta thành toàn cho.”

Hô……

Mười hai tên đại thiên sứ mười hai cánh cùng nhau động thủ, liên thủ thi triển thiên sứ chiến trận. Nháy mắt, một vòng thánh quang chói mắt mang đám người Lôi Mông cùng Dương Lăng bao phủ lại. Tản mát ra một trân ma lực ba động mênh mông. Đợt sau cao hơn đợt trước. Hô hấp khó khăn, phảng phất như không khí xung quanh đã bị rút mất; linh hồn một trận chấn động, chịu hàng loạt công kích vô hình! So sánh với thiên sứ chiến trận do đám huyết thiên sứ Áo Phỉ Lệ Á thi triển thì uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Còn chưa động thủ mà đám người Dương Lăng đã cảm giác được một cổ uy áp cường đại.



“ Cái này mới là uy lực chính thức của thiên sứ chiến trận ? “

Dương Lăng quyết đoán xuất Chiến hồn đao ra, toàn lực vận động hồn tinh trong đầu tản mát ra một vòng tinh vụ, hình thành một bộ khôi giáp bên ngoài cơ thể, kiệt lực ngăn cản uy áp vô hình của thiên sứ chiến trận. Cùng lúc đó, đám người Hắc Ám tam cự đầu cùng Kiếm Thần nhanh chóng dồn lại một chỗ, liên thủ thi triển ra một cái ma pháp tráo.

“ Hắc hắc, thiên sứ chiến trận! Không nghĩ tới, sau nhiều năm như vậy lại được thấy chiến trận của thiên sứ mười hai cánh!” Đám người Kiếm Thần cùng Tinh linh đại tế tự sắc mặt đều ngưng trọng. Duy chỉ có sắc mặt Lôi Mông là không thay đổi. Trên mặt mang theo một tia cô đơn, phảng phất như đang nhớ tới chuyện cũ.

“ Những cường giả đã gặp thiên sứ chiến trận nhiều vô số, nhưng có khả năng chống lại thì cơ hồ chưa có ai.” Thiên sứ trường mười hai cánh Bác Y Kim Tư lạnh lùng cười cười. Đối với thực lực của chính mình tràn ngập tin tưởng. Hắn tin rằng chỉ cần bị vây trong thiên sứ chiến trận, đối phương cho dù thực lực có cường thịnh trở lại cũng không có khả năng lao ra.

“ Thiên sứ chiến trận. Cũng không phải là không thể phá. Dương Lăng, nhìn cho rõ này.” Lôi Mông chợt quát một tiếng, cả người ‘hô’ một tiếng hóa thành một đoàn hỏa diễm lao ra.

“ Hừ, muốn chết.”

Lôi Mông tốc độ kinh người, nhưng thiên sứ trường mười hai cánh Bác Y Kim Tư phản ứng cũng không chậm, nhanh chóng giơ lên hoàng kim trọng kiếm trầm trọng mà sắc bén. Song, ngay khi hắn còn đang chuẩn bị điệp gia lực lượng với các đại thiên sứ còn lại , chuẩn bị một kiếm chém chét Lôi Mông thì một màn ngoài ý muốn xuất hiện.

Chỉ thấy Lôi Mông đột nhiên lấy ra một cây lợi kiếm toàn thân hỏa hồng. “ Ông “ một tiếng ngâm khẽ, thanh âm không lớn nhưng trong nháy mắt tựa như một thanh lợi kiếm đâm vào óc mỗi tên thiên sứ, mang theo một cổ hơi thở hủy diệt cuồng bạo. Mười hai tên đại thiên sứ tựa như trúng phải thạch hóa ma pháp, không cách nào nhúc nhích!

Xuy…..

Một mảnh hồng quang hiện lên, mười hai tên đại thiên sứ cơ hồ trong nháy mắt đồng thời trúng chiêu. Bị lợi kiếm của Lôi Mông từ mi tâm đâm vào. Nháy mắt, phảng phất như là bị một cây thép nung nóng chọc vào, đừng nói máu tươi, ngay cả não tương cũng nhanh chóng bốc hơi. Tóc, râu mép, lông mi cùng quần áo hóa thành tro tàn. Da tay cháy đen xuất hiện từng đạo vết rách. Thân thể nhanh chóng héo rút….. Cái loại tình huống này, tựa như là mang một người cột lại rồi bỏ lên lò nướng heo đang hừng hực lửa lật qua lật lại, so với pháo lạc (ND: áp chảo?) còn kinh khủng hơn!

Thiên sứ chiến trận vốn kiêu ngạo không ai chịu được, còn chưa kịp phát huy uy lực, trong nháy mắt đã tan thành mây khói!

“A…..Hỏa văn kiếm! ngươi…..ngươi là…..” Thiên sứ trường mười hai cánh Bác Y Kim Tư lớn tiếng kêu thảm thiết. ‘ Ba ‘ một tiếng từ không trung rơi xuống, ôm đầu liều mạng quay cuồng.

Trong nháy mắt trúng kiếm, hắn mặc dù không cách nào nhúc nhích nhưng vừa vặn lại nhìn được rõ ràng huyết sắc văn chương dữ tợn trên chuôi kiếm của Lôi Mông, trong nháy mắt nhớ tới một truyền thuyết kinh khủng, nhanh chóng đoán được thân phận chính thức của Lôi Mông. Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn. Sinh mệnh lực rất nhanh biến mất, ý thức càng ngày càng mê hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thú Lãnh Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook