Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 671: Linh hồn pháp tắc.

Cao Pha

07/09/2013

Sau khi rời khỏi Tinh Không tòa thành, dưới sự dẫn đường của Ba Nhĩ, mọi người một đường đi về phía tây, cưỡi Song túc phi long nhanh chóng rời đi. Không lâu sau, một cái đại liệt cốc trải dài vạn dặm xuất hiện trước mặt mọi người. Từ trên cao nhìn xuống giống như một vết đao chém thật lớn.

Khoa La Lạp đại liệt cốc, được người ta gọi là vết thương đẹp đẽ nhất ở cực tây, xuất hiện tại trước mặt đám người Dương Lăng !

Trên đường đi, Dương Lăng còn tưởng rằng Khoa La Lạp đại liệt cốc vừa hẹp vừa hắc ám, âm u, tưởng rằng nơi đó khắp nơi đều là đoạn giản kinh khủng, cỏ hoang phủ khắp, quái thạch lởm chởm. Nhưng khi hắn đi tới trên bầu trời Khoa La Lạp đại liệt cốc mới phát hiện là đã nhầm to. Hiện ra ở trước mắt hắn là một cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn.

Xa xa, rừng rậm nguyên thủy trải dài bao trùm những ngọn núi trập trùng. Trên sườn núi nở rộ những đóa hoa màu tím cùng màu vàng. Gần đó, thảo nguyên rộng lớn, những cây tùng xanh biếc, cỏ dại xanh xanh, mùi hoa ngào ngạt, ở sâu trong thảo nguyên là mấy cái hồ nước lóng lánh. Non xanh nước biếc, mây trắng nhẹ bay, nhìn đáy cốc cảm giác bằng bằng phẳng phẳng.

Cỏ xanh tươi tốt, cây rừng phát triển, sinh cơ tràn đầy. Khoa La Lạp đại liệt cốc giống như thế ngoại đào viên làm lòng người vui vẻ thoải mái. Nhưng trong không trung lại tràn ngập một cổ năng lượng ba động mịt mờ, loáng thoáng, không thể nắm lấy, tựa hồ bên trong sơn cốc có bày ra một ma pháp trận thủ hộ gì đó cực kỳ lợi hại.

“ Đại nhân, dọc theo cửa liệt cốc đi vào, không mất bao lâu là đã tới một cái Hồ Bạc, từng là nơi mà Âm Ma bán tinh tiêu ở Tinh Không tòa thành định cư!” Ba Nhĩ khẩn trương nằm trên người Song túc phi long giữ chặt lấy. Sau khi chứng kiến Dương Lăng phất tay gọi ra hơn mười đầu Song túc phi long thực lực cường đại, hắn hoàn toàn từ bỏ ý niệm phản kháng trong đầu.Ba Nhĩ tuy thực lực không mạnh, nhưng đầu óc lại linh hoạt. Hắn rất rõ ràng, loại cấp bậc cường giả như Dương Lăng này không phải là hắn có thể đối phó được.

“ Đi, hạ xuống đất đi vào!” Cảm giác một chút năng lượng ba động mịt mờ trong không trung, Dương Lăng trầm ngâm một lát, lập tức dẫn mọi người đáp xuống đất, trực tiếp đi vào trong. Cứ như vậy, một phương diện có thể tránh lâm vào một ma pháp trận nào đó nơi không trung, về phương diện khác, cũng là sự tôn trọng đối với Âm Ma.

Mặc dù thực lực cường đại, nhưng đối mặt với một vị diện thương nhân thực lực thâm sâu không lường được, Dương Lăng không dám có chút nào khinh thường. Dù sao, những người gọi là vị diện thương nhân thường thường đều là những vị diện lưu lãng giả, thực lực thâm sâu khó lường, so với chủ thần của một ít tiểu thần hệ còn mạnh hơn một bậc.

Hô….

Trên mặt đất bao phủ bởi những bụi cây cùng cỏ dại, sau khi đi một đoạn đường, trong không trung chẳng biết từ lúc nào xuất hiện từng trận gió lạnh, năng lượng ba động mịt mờ càng thêm mãnh liệt. Sau một trận gió lạnh thổi qua, nhìn lá rụng đầy đất, Ba Nhĩ cả người chấn động, một màn kinh khủng mấy trăm năm trước lại hiện lên trong lòng. Đồng tử co rút nhanh, sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy từng trận. Vô luận Thi Vu Vương có uy hiếp như thế nào cũng không dám bước thêm một bước.

“Đại nhân, phía trước chính là Hồ Bạc mà Âm Ma ở, ta ở nhà còn một mẫu thân bệnh nặng. Đại nhân, người thả ta đi, đại nhân, Ba Nhĩ van cầu người!” Ba Nhĩ cả người run rẩy, lớn tiếng cầu xin tha thứ. Nhớ tới một màn kinh khủng mấy trăm năm trước, hắn run run cả ngươi, cho dù trả thù lao gì cũng không cần, cũng không dám đi ngược gió lạnh tiến về phía trước.

“Đứng lên đi, một viên nguyệt hồn thạch đủ cho ngươi dùng đến kiếp sau, không cần phải ở giao dịch đại sảnh lừa người gạt khách!” Sau khi thuận lợi tìm được địa phương của Âm Ma, Dương Lăng không hề làm khó tên bán hàn trẻ tuổi Ba Nhĩ này, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên nguyệt hồn thạch cộng thêm một bao mặc tinh, toàn bộ nhét vào tay hắn.

“Cám ơn đại nhân, cám ơn đại nhân!” Ba Nhĩ mừng rỡ. Không nghĩ tới Dương Lăng lại hào phóng như vậy, ngoài trừ nguyệt hồn thạch như đã hứa hẹn còn tặng thêm nhiều mặc tinh. Cung kính quỳ xuống trước mặt Dương Lăng lớn tiếng cám ơn, sau đó nhanh chóng rời đi trong khi đang nghĩ đến tương lai mơ ước.

Hô….



Không có Ba Nhĩ đi theo, mọi người nhanh chóng đi tới. Khi cách hồ bạc khoảng ba ngàn dặm thì gió lạnh thét gào càng thêm kinh khủng, ô ô tác hưởng. Càng quỷ dị chính là hướng gió không ngừng biến hóa; có khi là gió tây, có khi là gió đông, có khi vừa tây vừa bắc…., nơi không trung tràn ngập năng lượng ba động theo đó càng lúc càng mãnh liệt.

“Đại nhân cẩn thận, nếu ta đoán không sai thì đây là một tòa thượng cổ ma pháp trận cực kỳ đáng sợ!” Lão Long quy Khoa Lôi Tát kinh nghiệm phong phú, sắc mặt ngưng trọng, từ ngọn gió lạnh phương hướng phiêu hốt bất định mang đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm chưa từng có.

“Ma thần chiến trận, mọi người không được rời khỏi ta quá hai mươi bước!” Dương Lăng trầm giọng hạ lệnh, thần thức khổng lồ tản mát ra mọi phía, phất tay gọi ra một đội giác phong thú biến dị, chỉ huy chúng ta bay ra ngoài thăm dò tình huống cụ thể bốn phía. Ra lệnh cho đám người Thi Vu vương kết thành ma thần chiến trận phòng ngự, chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất.

Sau khi thông qua thú linh tế đàn dung hợp huyết dịch tinh hoa của lôi điểu cùng phi long các loại phi hành ma thú, giác phong thú phụ trách dò đường xảy ra biến dị. Hình thể không có gì biến hóa nhưng đôi cánh càng thêm hữu lực, tốc độ nhanh thêm năm lần có thừa, có một số còn tiến giai tới siêu giai ma thú. Dùng để đối phó với cao giai thần chức cường giả thì không có tác dụng gì lớn nhưng dùng để dò đường thì lại dư sức.

Ô….

Mấy trăm con giác phong thú chia ra làm mười đội, như tia chớp tản ra tìm tòi địa hình bên trong sơn cốc, nhanh chóng truyền về những hình ảnh. Song, ngay khi Dương Lăng chuẩn bị chỉ huy chúng nó đi thẳng đến hồ bạc nơi Âm Ma ở thì ở sâu trong sơn cốc đột nhiên nổi lên một cổ gió lạnh kinh khủng, như hồng thủy cuốn tới, nương theo đó là một thanh âm chói tai.

Đại thụ che trời bị nhổ tận gốc, cự thạch nơi huyền nhai dát dát tác hưởng, tiếng rít chói tai hóa thành một tiếng gầm vô hình, như thủy triều công kích vào linh hồn mọi người, đợt sau cao hơn đợt trước.

Âm công, âm ba hiếm thấy trực tiếp công kích vào linh hồn, thình lình ập tới. Giống như một thanh đao sắc bén xuyên vào thân thể mọi người, điên cuồng công kích linh hồn, từng đợt từng đợt đánh sâu vào linh hồn phòng ngự.

Chi…

Sau một tiếng rên rĩ, mấy trăm con biến dị giác phong thú thực lực siêu giai trong nháy mắt cùng Dương Lăng mất đi liên lạc, như mưa rơi lộp độp xuống đất, nằm im bất động. Trong chớp mắt, linh hồn đã bị tiếng gầm đáng sợ hoàn toàn đánh tan.

Tử vong văn ba của Thi Vu Vương cũng chuyên tấn công vào linh hồn địch nhân, nhưng so với tiếng gầm đáng sợ này thì uy lực nhỏ hơn nhiều lần. Không kịp ứng phó, đừng nói đám người Vưu Na cùng Ngả Lỵ Ti, ngay cả Thi Vu Vương cùng lão Long quy Khoa Lôi Tát cũng sắc mặt tái nhợt, khổ không nói nổi, gắt gao ngăn cản linh hồn công kích kinh khủng, chỉ có Dương Lăng cùng Kim Bằng hai người là còn thoái mái đôi chút.

Tuyệt thế cường giả tu luyện linh hồn pháp tắc?

Dương Lăng sắc mặt biến đổi, thi triển ngay linh hồn vu thuật. Hai tay không ngừng biến ảo, đánh ra từng đạo vu quyết, dùng tốc độ nhanh nhất bày ra từng đạo cấm chế, kiệt lực mang tiếng gầm đáng sợ cách ly bên ngoài. Kim Bằng huýt to một tiếng, hóa thành bản thể bay thẳng lên trời, đôi cánh to lớn ra sức vỗ xuất ra một cổ cuồng phong, cùng với cơn gió lạnh từ sâu trong sơn cốc truyền ra va chạm một chỗ.

Oanh….

Một tiếng nổ đất rung núi chuyển qua đi, địa phương nơi hai cỗ cuồng phong chạm vào nhau hình thành một cái rãnh đáng sợ. Núi đá cùng cây cối trong phương viên mấy trăm bước đều bị đánh nát thành mảnh nhỏ. Thời khắc mấu chốt, Kim Bằng toàn lực ứng phó phá giải được cổ cuồng phong đáng sợ. Cho dù còn xa mới khôi phục lại thực lực đỉnh, nhưng lực công kích cũng không phải chuyện đùa.



“Ồ, rất tốt, một đầu lưu lãng thần thú rất tốt!” Bên trong sơn cốc truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, gió lạnh kinh khủng cũng theo đó mà dừng lại, tới nhanh, đi cũng nhanh. Theo sát, truyền đến tiếng tát khắc tư du dương.

Âm sắc phong phú, tiết tấu sinh động, giống như một con bướm nhỏ đang bay múa giữa những đóa hoa. Tiếp đó tiết tấu dần dần chậm lại, thanh âm tiếng mưa xuân thánh thót rót vào trong tim mọi người, triền triền miên miên, phảng phất như một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết trong hoạn nạn khó có thể phân chia….

Không có cuồng phong bạo ngược, không có linh hồn công kích kinh khủng, trong phút chốc trong thiên địa tựa hồ chỉ còn lại tiếng tát khắc tư du dương. Thanh âm đẹp đẽ, tiết tấu sinh động, làm cho tinh thần hoảng hốt của mọi người đều tiến vào trong huyễn cảnh. Thi Vu Vương La Đức Lý Cách Tư vẻ mặt mỉm cười, phảng phất như trong phút chốc quay về cố hương ngàn năm trước, thấy được thê tử xinh đẹp, thấy được nữ nhi tinh nghịch. Tác Phỉ Á vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy chính mình cùng Dương Lăng tay trong tay cùng nhau dạo chơi trong sâm lâm, dẫm trên sương sớm băng qua một mảnh thảo nguyên…..

Tiếng tát khắc tư du dương phảng phất như một hồi mưa xuân không tiếng động, bất tri bất giác lén lút thấm vào trong tim mọi người!

Ô…

Ngay khi mọi người còn đang say mê, tiếng tát khắc tư du dương đột nhiên run lên. Tiết tấu thong thả, thanh âm uyển chuyển trầm thấp, một cổ ưu thương vô tận tại trong lòng mọi người tự nhiên sinh ra. Một cổ thống khổ như dao đâm vào tim tiếp theo kéo đến.

Thi Vu vương tinh thần hoảng hốt nhìn thấy thê tử vô tình phản bội, nhìn thấy bá tước Vi Tư Đặc cùng hung cực ác, nhìn thấy nữ nhi Bối Ti đang nằm lạnh lẽo trong lòng mình. Lão Long quy Khoa Lôi Tát hai mắt đỏ bừng, trong phút chốc phảng phất như quay lại Cự Long tòa thành trăm ngàn vạn năm trước, nhìn thấy tộc nhân bị Vân Trung thành cùng các thế lực mặc sức giết hại….

Đám người Thi Vu Vương cùng Khoa Lôi Tát bị hãm vào huyễn cảnh không thể tự kiềm chế, kim bằng năng lực cơ bắp rất mạnh nhưng linh hồn công kích cùng linh hồn phòng ngự cũng không phải là mặt mạnh của hắn. Đối phó với cuồng phong bạo ngược thì không có vấn đề gì, nhưng đối mặt với âm ba quỷ dị thì không biết nên làm thế nào để phá giải.

Âm công, đây là thực lực chính thức của Âm Ma ?

Dương Lăng trong lòng đại chấn, ngồi khoanh chân trên mặt đất. Mặc niệm vu quyết, tay bắt vu ấn, kiệt lực ngăn cản thanh âm có gia tăng linh hồn công kích. Mắt thấy đám người Thi Vu vương linh hồn thất thủ, thống khổ rơi lệ đầy mặt, hiểu được bọn họ đã hãm sâu vào huyễn cảnh. Nếu cả mình là linh hồn đại vu cũng lạc trong huyễn cảnh, hậu quả không thể tưởng nổi.

Làm sao bây giờ, làm thế nào mới có thể phá giải âm công quỷ dị này, để cho mọi người nhanh chóng tỉnh táo lại ?

Dương Lăng sắc mặt tái nhợt, khổ sở tìm cách phá giải. Đại hình linh hồn cấm chế có thể ngăn cách được thanh âm quỷ dị này, cũng có thể thi triển linh hồn vu thuật nhất nhất hoán tỉnh đám người Thi Vu Vương. Nhưng tất cả đều cần thời gian nhất định, lúc này căn bản là không kịp thi triển, Âm Ma ở sâu trong sơn cốc tùy thời đều có thể nhân cơ hội phát động một kích trí mạng.

Tiến công chính là phòng ngự tốt nhất. Đã như vậy, để xem rốt cuộc linh hồn công kích của ai mạnh hơn!

Trầm tư trong chốc lát, Dương Lăng cắn răng quyết định chủ ý, phất tay lấy ra đại vu thai. Tay bắt vu ấn, vu đan trong cơ thể nhanh chóng phun ra hút vào xuất ra vu lực mênh mông. Hồn tinh trong đầu cũng xuất ra tinh vụ nồng đậm, nhanh chóng bao phủ cả đại vu thai….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thú Lãnh Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook