Chương 619: Long Ba Đốn thần hệ.
Cao Pha
07/09/2013
“ Tát Lạp, đứng lên đi!”
Nhìn Yêu Cơ sau khi tiến giai trở nên rất xinh đẹp, trên mặt nàng còn những giọt nước mắt đầy kích động, Dương Lăng âm thầm thở ra một hơi.
Từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh!
Vô luận thế nào, hắn cũng không thích Yêu Cơ và Lý Tra Đức Sâm lui tới, không muốn nhìn Yêu Cơ từng bước rơi vào bi kịch. Nhưng trời phải có khi mưa khi nắng, có một số việc dù biết rõ là không ổn cũng không thể ngăn cản nỏi. Yêu Cơ và Lý Tra Đức Sâm tựa như một đôi uyên ương liền cánh, không cách nào tách rời nổi, Dương Lăng cũng không muốn cường hành tách bọn họ ra.
“Đại nhân, vô luận sau này thế nào, Tát Lạp nhất định sẽ không hối hận!”
Tiến giai tới trung vị thần, trở thành một người đàn bà chính thức, cảm giác của Yêu Cơ càng thêm nhạy cảm, nhanh chóng hiểu được nỗi lo lắng của Dương Lăng.
“Con đường do chính mình lựa chọn, có hối hận cũng vô dụng!”
Thấy Yêu Cơ kiên quyết như vậy, Dương Lăng cũng không hề nói gì thêm, kết một vu ấn, nhanh chóng rời khỏi không gian vu tháp. Trở lại bờ cát trên đảo, thấy thân ảnh của hắn, đông đảo thực nhân ngư khoan khoái bơi tới, thậm chí còn hưng phấn nhảy lên khỏi mặt nước. Cơ bản, mỗi con đều ngậm trong mồm một khối nguyệt lượng thạch.
“ Ha ha, so với thu thuế từ lũ cá nhà táng còn nhiều hơn. Bất quá, như vậy có quá tà ác, quá hèn hạ không nhỉ?”
Thu thập những khối nguyệt lượng thạch trong miệng thực nhân ngư xong, nhìn đám người còn lại ở phía xa vẫn chưa thu hoạch được gì, Dương Lăng sắc mặt cười như ngư phủ. Vừa định chỉ huy đông đảo thực nhân ngư tiếp tục bài cũ thì đột nhiên mặt đất rung lên ầm ầm.
Hồ nước kịch liệt xung động, giống như một gã điều tửu sư (ND: người pha chế rượu cocktail) đang kịch liệt rung lắc dụng cụ trong tay, sóng gió động trời, đất rung núi chuyển, phảng phất như phía dưới có một ngọn núi lửa sắp phun lên. Cùng lúc đó, phía trong cung điện nguy nga cũng loáng thoáng truyền ra một trận rít gào. Một cỗ khí tức cuồng bạo trong nháy mắt tràn qua Nguyệt Lượng hồ.
“Cẩn thận, Ác ma đại điện sắp mở ra đó!”
“Yên tâm, đây chỉ là dấu hiệu ban đầu thôi. Ác ma đại điện còn phải 2 ngày nữa mới có thể chính thức mở ra.”
Thấy mở màn ngoài ý muốn như vậy, mọi người đều giật mình không thôi. Có người sắc mặt tái nhợt, tựa hồ vẫn chưa khôi phục nổi tinh thần, có người hưng phấn không thôi, kích động nhìn cung điện nguy nga phía xa xa, chờ đợi Ác ma đại điện mở ra. Cũng có người không hề dao động, sắc mặt không hề thay đổi, tỉnh táo tiếp tục minh tư trên mặt đất.
Ầm ầm…
Sau khi im ắng, mặt đất lại bắt đầu một vòng rung động kịch liệt, Nguyệt Lượng hồ nổi lên những cơn sóng kinh thiên, đầy sức mạnh đánh vào bờ đá, thế nước mãnh liệt không thể cản nổi. Mấy người trên bờ cát không tránh kịp , thét thảm một tiếng, bị cơn sóng cao trăm thước như một tia chớp cuốn vào lòng hồ sâu thẳm, nhanh chóng mất tăm mất tích. Dương Lăng kinh hãi vội vàng thu đám thực nhân ngư vào không gian vu tháp, triệt hồi cấm chế để xem xét tình hình.
Ầm…
Một cơn sóng cao trăm thước lướt qua, từ trên không rơi xuống một khối nguyệt lượng thạch to bằng nắm tay, lớn hơn vài mươi lần so với những khối nguyệt lượng thạch bình thường. Đặc biệt chính là toàn bộ khối đá màu xanh biếc, tản ra một cỗ năng lượng ba động bang bạc, nhanh chóng thu hút sự chú ý của đông đảo cường giả.
“Nguyệt hồn thạch, trời ạ, chính là nguyệt hồn thạch trong truyền thuyết.”
“Ha ha ha, nó là của ta. Ai cản đường, giết!”
Một số bóng đen không để ý tới cơn sóng gió động trời, như tia chớp lao thẳng tới Nguyệt hồn thạch. Một vài người nhảy tùm xuống Nguyệt lượng hồ, có người lại đạp lên trường kiếm sắc bén bay tới, tốc độ nhanh kinh người, thậm chí có người còn bay thẳng tới. Từng đạo tàn ảnh để lại tiếng rít xé gió giữa không trung.
Nếu nói Mặc Tinh Tinh Tủy là cực phẩm Mặc Tinh kết tinh lại sau trăm ngàn năm, vậy Nguyệt hồn thạch chính là do nguyệt lượng thạch sau hàng tỷ năm mới kết tinh thành. Trong đó có ẩn chứa năng lượng kinh hồn, có thể nâng cao năng lượng linh hồn và tốc độ tu luyện của con người, so với thần khí bình thường còn trân quý hơn. Một khối Nguyệt hồn thạch to bằng ngón tay còn trân quý hơn cả vạn khối nguyệt lượng thạch, huống chi cả một khối lớn bằng nắm tay.
Nguyệt Hồn thạch bị sóng lớn cuốn lên từ đáy hồ mau chóng khiến cho mọi người trở nên điên cuồng. Trên mặt Nguyệt lượng hồ tràn ngập hơi nước, không chỉ ẩn chứa linh hồn công kích mà còn có thượng cổ ma pháp trận thủ hộ thần bí, trọng lực kinh người, có thực lực thượng vị thần đỉnh cấp cũng khó có thể bay được. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủy, đã có hơn mười bóng đen lăng không phi ra, thực lực bọn họ cường đại cỡ nào cũng có thể tưởng tượng nổi. Không nói cũng biết, ít nhất cũng vượt xa cường giả có thực lực thượng vị thần đỉnh cấp.
Ngọa hổ tàng long, lợi hại thật!
Vốn, Dương Lăng đang chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi, đột nhiên thấy có cơ hội cướp lấy Nguyệt Hồn thạch, sau khi thấy mười mấy người lăng không phi hành liền nhanh chóng, sáng suốt lưu lại một bên để quan sát. 15 cường giả phi thân tới, đại bộ phận đều đeo long đầu giới chỉ, trong đó thậm chí không ít người đeo tới hơn 5 long đầu giới chỉ. Ngũ giai thần chức cường giả, cho dù là Thi Vu Vương và Áo Phỉ Lợi Á cũng đều tới, Dương Lăng cũng không nắm chắc phần thắng, huống chi lại xuất hiện nhiều như vậy.
“Ta nói rồi, khối Nguyệt Hồn thạch này là của ta. Không muốn sống thì hãy tiến tới!”
Một gã thiết tháp đại hán đột nhiên tăng tốc, hô lên một tiếng phi tới, đưa tay cầm Nguyệt Hồn Thạch trên không trung. Trên ngón tay không có long đầu giới chỉ nhưng cho dù là ngũ giai thần chức cường giả cũng không hơn được hắn, trong cơ thể tản mát ra một trận năng lượng ba động mênh mông.
“An Đức Sâm, ngươi rất lợi hại. Nhưng ngài có thể chiến thắng cả ba huynh đệ chúng ta liên thủ không?”
Ngay lập tức 3 điếu tử quỷ nhanh chóng đuổi theo thiết tháp đại hán, chặn đường lui của hắn, lạnh lùng cười cười, đôi mắt như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hồn thạch trong tay người kia. Bề ngoài 3 người nhìn giống nhau như đúc, trông hình dáng hẳn là sinh ba, mỗi người đeo 5 chiếc long đầu giới chỉ, nhưng chúng không giống những long đầu giới chỉ bình thường mà toàn bộ đều có màu xanh biếc, phảng phất như có một lớp kịch độc, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng.
“Vu yêu vương tam đại quỷ phó sao?”
Thấy ba kẻ âm trầm gắt gao chắn đường lui của mình, thiết tháp đại hán An Đức Sâm sắc mặt ngưng trọng. Là một kẻ kinh nghiệm phong phú, hắn hiểu rất rõ ba tên ầm trầm này đáng sợ và khó nhằn tới mức nào. Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, hắn tuyệt không muốn là địch của đối phương. Cho dù liều chết giết được 3 tên này thì sau này cũng bị thủ hạ của Vu Yêu Vương dây dưa và ám sát, khó lòng phòng bị.
“Nguyệt hồn thạch là do sóng lớn cuốn tới, nhìn thấy là có phần. An Đức Sâm, ngươi một mình độc chiếm cũng là tham lam quá mức đó!”
Một gã trung niên nhân mặc áo bào trắng vừa nói vừa lăng không đứng ở bên trái thiết tháp đại hán, nụ cười âm hiểm làm người ta không thể nào thoải mái nổi. Đi theo phía sau là vài tên võ sĩ có ánh mắt lợi hại, tất cả đều đeo long đầu giới chỉ trên ngón tay.
“An Đức Sâm, muốn một mình độc chiến khối Nguyệt Hồn thạch trước mặt Long Ba Đốn thần hệ chúng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Một lão giả mặc hoa phục vừa nói vừa suất lĩnh vài tên hộ vệ phi tới bên phải thiết tháp đại hán, cùng với mọi người vây lấy hắn.
“Khối Nguyệt Hồn thạch này là do người của A Khuê Long thần hệ chúng ta phát hiện ra đầu tiên. Vô luận thế nào cũng không tới lượt An Đức Sâm ngươi!”
Một lão giả sắc mặt lạnh như băng dẫn vài tên hộ vệ chặn hướng phản hồi của An Đức Sâm. Trong số hộ vệ đó có một người rất quen mặt, Duy Tháp Lợi, hộ vệ tùy thân của Địch Áo. Quả nhiên Dương Lăng mau chóng phát hiện trong nhóm người khuôn mặt âm độc của kẻ thù không đội trời chung này.
Nguyệt Hồn thạch quả thực quá quý giá, cảm giác được năng lượng ba động tinh thuần của nó, các thế lực lớn đều tự phái ra cường giả, nhanh chóng bao vây chặt lấy thiết tháp đại hán. Nắm được khối Nguyệt Hồn thạch to bằng nắm tay này tương đương với việc đoạt được một kiện thần khí trân quý hiếm thấy, không ai dễ dàng buông tha cơ hội tốt như vậy.
A Khuê Long thần hệ?
Thấy sắc mặt lạnh như băng của lão giả và đám hộ vệ phía sau, thiết tháp đại hán cả người chấn động. Long Ba Đốn thần hệ có thiên phú luyện khí và kỹ xảo không ai có, cơ hồ tại mỗi tòa thành đều có phân hội của Long Ba Đốn thương hội bọn họ, tài lực hùng hậu, thực lực sâu không lường được. Nhưng so với họ thì Dực Nhân tộc A Khuê Long thần hệ cũng không thua kém, thần chức cường giả trong thần hệ nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Có cường giả của 2 đại thần hệ ở đây, còn ai dám tranh đoạt với bọn họ?
Thiết tháp đại hán An Đức Sâm sắc mặt ngưng trọng, trong nháy mắt chần chừ không quyết. Từ trước tới nay, hắn vẫn vô câu vô thúc (ND: không ai quản lý), không muốn nghe ai ra lệnh nên không gia nhập thần hệ nào, chỉ hy vọng có thể dựa vào thực lực của bản thân tiến giai thành vị diện lưu lãng giả. Đáng tiếc, trải qua cả tỷ năm, mặc dù thực lực tiến nhanh nhưng vẫn là chậm, không cách nào đột phá được. Nguyệt Hồn thạch ẩn chứa năng lượng linh hồn khổng lồ vẫn là bảo bối hắn mơ tưởng bấy lâu nay. Có khối Nguyệt Hồn thạch này, không chỉ tốc độ tu luyện tăng nhiều mà còn có thể một bước tiến giai thành vị diện lưu lãng giả. Vô luận thế nào, hắn cũng không cam lòng giao thẳng Nguyệt Hồn thạch đang cầm trong tay ra. Nhưng với sức lực của một mình mình, tuyệt đối không phải là đối thủ của đông đảo cường giả Long Ba Đốn thần hệ và A Khuê Long thần hệ. Huống chi, bên ngoài còn có rất đông những kẻ có thực lực đang rình rập.
Đơn đả độc đấu chính là đấu với cường giả thần chức lục giai, An Đức Sâm cũng tự tin có thể đại chiến một hồi. Nhưng nếu đối phương cùng vào cả thì mình tuyệt đối không phải là đối thủ.
“Nguyệt Hồn thạch đối với ta phi thường trọng yếu, nhưng nếu các vị đại nhân đều có có hứng thú tới như vậy thì…”
Đối diện với những ánh mắt thèm khát của đông đảo cường giả xung quanh, An Đức Sâm trầm tư một lát rồi thực hiện một hành động kinh người. Một kiếm chém lấy 1/5 khối Nguyệt Hồn Thạch, há mồm nuốt khối đá nhỏ đó vào mồm, khối đá lớn còn lại thì dùng sức ném thẳng lên không trung, bản thân hắn thì lao mình lặn xuống nước.
Đúng là nhanh như chớp giật.
Không ai ngờ được thực lực cường đại như An Đức Sâm cũng có hành động như vậy, trong nháy mắt đã thấy hắn mất tăm mất tích.
“ Hỗn đản!”
Ba điếu tử quỷ không hẹn mà cùng gào lên chửi bới, không thể ngờ nổi An Đức Sâm luôn luôn kiêu ngạo cũng giảo hoạt cắt lấy một mẩu Nguyệt Hồn Thạch rồi không ham đánh mà bỏ chạy trốn. Nhưng chửi thì cứ chửi, cũng không nhảy xuống nước truy đuổi An Đức Sâm mà ngược lại phi thân thẳng lên không trung theo hướng Nguyệt Hồn Thạch, ý đồ muốn chiếm hữu nó trước khi có người khác ra tay.
Nhìn Yêu Cơ sau khi tiến giai trở nên rất xinh đẹp, trên mặt nàng còn những giọt nước mắt đầy kích động, Dương Lăng âm thầm thở ra một hơi.
Từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh!
Vô luận thế nào, hắn cũng không thích Yêu Cơ và Lý Tra Đức Sâm lui tới, không muốn nhìn Yêu Cơ từng bước rơi vào bi kịch. Nhưng trời phải có khi mưa khi nắng, có một số việc dù biết rõ là không ổn cũng không thể ngăn cản nỏi. Yêu Cơ và Lý Tra Đức Sâm tựa như một đôi uyên ương liền cánh, không cách nào tách rời nổi, Dương Lăng cũng không muốn cường hành tách bọn họ ra.
“Đại nhân, vô luận sau này thế nào, Tát Lạp nhất định sẽ không hối hận!”
Tiến giai tới trung vị thần, trở thành một người đàn bà chính thức, cảm giác của Yêu Cơ càng thêm nhạy cảm, nhanh chóng hiểu được nỗi lo lắng của Dương Lăng.
“Con đường do chính mình lựa chọn, có hối hận cũng vô dụng!”
Thấy Yêu Cơ kiên quyết như vậy, Dương Lăng cũng không hề nói gì thêm, kết một vu ấn, nhanh chóng rời khỏi không gian vu tháp. Trở lại bờ cát trên đảo, thấy thân ảnh của hắn, đông đảo thực nhân ngư khoan khoái bơi tới, thậm chí còn hưng phấn nhảy lên khỏi mặt nước. Cơ bản, mỗi con đều ngậm trong mồm một khối nguyệt lượng thạch.
“ Ha ha, so với thu thuế từ lũ cá nhà táng còn nhiều hơn. Bất quá, như vậy có quá tà ác, quá hèn hạ không nhỉ?”
Thu thập những khối nguyệt lượng thạch trong miệng thực nhân ngư xong, nhìn đám người còn lại ở phía xa vẫn chưa thu hoạch được gì, Dương Lăng sắc mặt cười như ngư phủ. Vừa định chỉ huy đông đảo thực nhân ngư tiếp tục bài cũ thì đột nhiên mặt đất rung lên ầm ầm.
Hồ nước kịch liệt xung động, giống như một gã điều tửu sư (ND: người pha chế rượu cocktail) đang kịch liệt rung lắc dụng cụ trong tay, sóng gió động trời, đất rung núi chuyển, phảng phất như phía dưới có một ngọn núi lửa sắp phun lên. Cùng lúc đó, phía trong cung điện nguy nga cũng loáng thoáng truyền ra một trận rít gào. Một cỗ khí tức cuồng bạo trong nháy mắt tràn qua Nguyệt Lượng hồ.
“Cẩn thận, Ác ma đại điện sắp mở ra đó!”
“Yên tâm, đây chỉ là dấu hiệu ban đầu thôi. Ác ma đại điện còn phải 2 ngày nữa mới có thể chính thức mở ra.”
Thấy mở màn ngoài ý muốn như vậy, mọi người đều giật mình không thôi. Có người sắc mặt tái nhợt, tựa hồ vẫn chưa khôi phục nổi tinh thần, có người hưng phấn không thôi, kích động nhìn cung điện nguy nga phía xa xa, chờ đợi Ác ma đại điện mở ra. Cũng có người không hề dao động, sắc mặt không hề thay đổi, tỉnh táo tiếp tục minh tư trên mặt đất.
Ầm ầm…
Sau khi im ắng, mặt đất lại bắt đầu một vòng rung động kịch liệt, Nguyệt Lượng hồ nổi lên những cơn sóng kinh thiên, đầy sức mạnh đánh vào bờ đá, thế nước mãnh liệt không thể cản nổi. Mấy người trên bờ cát không tránh kịp , thét thảm một tiếng, bị cơn sóng cao trăm thước như một tia chớp cuốn vào lòng hồ sâu thẳm, nhanh chóng mất tăm mất tích. Dương Lăng kinh hãi vội vàng thu đám thực nhân ngư vào không gian vu tháp, triệt hồi cấm chế để xem xét tình hình.
Ầm…
Một cơn sóng cao trăm thước lướt qua, từ trên không rơi xuống một khối nguyệt lượng thạch to bằng nắm tay, lớn hơn vài mươi lần so với những khối nguyệt lượng thạch bình thường. Đặc biệt chính là toàn bộ khối đá màu xanh biếc, tản ra một cỗ năng lượng ba động bang bạc, nhanh chóng thu hút sự chú ý của đông đảo cường giả.
“Nguyệt hồn thạch, trời ạ, chính là nguyệt hồn thạch trong truyền thuyết.”
“Ha ha ha, nó là của ta. Ai cản đường, giết!”
Một số bóng đen không để ý tới cơn sóng gió động trời, như tia chớp lao thẳng tới Nguyệt hồn thạch. Một vài người nhảy tùm xuống Nguyệt lượng hồ, có người lại đạp lên trường kiếm sắc bén bay tới, tốc độ nhanh kinh người, thậm chí có người còn bay thẳng tới. Từng đạo tàn ảnh để lại tiếng rít xé gió giữa không trung.
Nếu nói Mặc Tinh Tinh Tủy là cực phẩm Mặc Tinh kết tinh lại sau trăm ngàn năm, vậy Nguyệt hồn thạch chính là do nguyệt lượng thạch sau hàng tỷ năm mới kết tinh thành. Trong đó có ẩn chứa năng lượng kinh hồn, có thể nâng cao năng lượng linh hồn và tốc độ tu luyện của con người, so với thần khí bình thường còn trân quý hơn. Một khối Nguyệt hồn thạch to bằng ngón tay còn trân quý hơn cả vạn khối nguyệt lượng thạch, huống chi cả một khối lớn bằng nắm tay.
Nguyệt Hồn thạch bị sóng lớn cuốn lên từ đáy hồ mau chóng khiến cho mọi người trở nên điên cuồng. Trên mặt Nguyệt lượng hồ tràn ngập hơi nước, không chỉ ẩn chứa linh hồn công kích mà còn có thượng cổ ma pháp trận thủ hộ thần bí, trọng lực kinh người, có thực lực thượng vị thần đỉnh cấp cũng khó có thể bay được. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủy, đã có hơn mười bóng đen lăng không phi ra, thực lực bọn họ cường đại cỡ nào cũng có thể tưởng tượng nổi. Không nói cũng biết, ít nhất cũng vượt xa cường giả có thực lực thượng vị thần đỉnh cấp.
Ngọa hổ tàng long, lợi hại thật!
Vốn, Dương Lăng đang chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi, đột nhiên thấy có cơ hội cướp lấy Nguyệt Hồn thạch, sau khi thấy mười mấy người lăng không phi hành liền nhanh chóng, sáng suốt lưu lại một bên để quan sát. 15 cường giả phi thân tới, đại bộ phận đều đeo long đầu giới chỉ, trong đó thậm chí không ít người đeo tới hơn 5 long đầu giới chỉ. Ngũ giai thần chức cường giả, cho dù là Thi Vu Vương và Áo Phỉ Lợi Á cũng đều tới, Dương Lăng cũng không nắm chắc phần thắng, huống chi lại xuất hiện nhiều như vậy.
“Ta nói rồi, khối Nguyệt Hồn thạch này là của ta. Không muốn sống thì hãy tiến tới!”
Một gã thiết tháp đại hán đột nhiên tăng tốc, hô lên một tiếng phi tới, đưa tay cầm Nguyệt Hồn Thạch trên không trung. Trên ngón tay không có long đầu giới chỉ nhưng cho dù là ngũ giai thần chức cường giả cũng không hơn được hắn, trong cơ thể tản mát ra một trận năng lượng ba động mênh mông.
“An Đức Sâm, ngươi rất lợi hại. Nhưng ngài có thể chiến thắng cả ba huynh đệ chúng ta liên thủ không?”
Ngay lập tức 3 điếu tử quỷ nhanh chóng đuổi theo thiết tháp đại hán, chặn đường lui của hắn, lạnh lùng cười cười, đôi mắt như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hồn thạch trong tay người kia. Bề ngoài 3 người nhìn giống nhau như đúc, trông hình dáng hẳn là sinh ba, mỗi người đeo 5 chiếc long đầu giới chỉ, nhưng chúng không giống những long đầu giới chỉ bình thường mà toàn bộ đều có màu xanh biếc, phảng phất như có một lớp kịch độc, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng.
“Vu yêu vương tam đại quỷ phó sao?”
Thấy ba kẻ âm trầm gắt gao chắn đường lui của mình, thiết tháp đại hán An Đức Sâm sắc mặt ngưng trọng. Là một kẻ kinh nghiệm phong phú, hắn hiểu rất rõ ba tên ầm trầm này đáng sợ và khó nhằn tới mức nào. Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, hắn tuyệt không muốn là địch của đối phương. Cho dù liều chết giết được 3 tên này thì sau này cũng bị thủ hạ của Vu Yêu Vương dây dưa và ám sát, khó lòng phòng bị.
“Nguyệt hồn thạch là do sóng lớn cuốn tới, nhìn thấy là có phần. An Đức Sâm, ngươi một mình độc chiếm cũng là tham lam quá mức đó!”
Một gã trung niên nhân mặc áo bào trắng vừa nói vừa lăng không đứng ở bên trái thiết tháp đại hán, nụ cười âm hiểm làm người ta không thể nào thoải mái nổi. Đi theo phía sau là vài tên võ sĩ có ánh mắt lợi hại, tất cả đều đeo long đầu giới chỉ trên ngón tay.
“An Đức Sâm, muốn một mình độc chiến khối Nguyệt Hồn thạch trước mặt Long Ba Đốn thần hệ chúng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Một lão giả mặc hoa phục vừa nói vừa suất lĩnh vài tên hộ vệ phi tới bên phải thiết tháp đại hán, cùng với mọi người vây lấy hắn.
“Khối Nguyệt Hồn thạch này là do người của A Khuê Long thần hệ chúng ta phát hiện ra đầu tiên. Vô luận thế nào cũng không tới lượt An Đức Sâm ngươi!”
Một lão giả sắc mặt lạnh như băng dẫn vài tên hộ vệ chặn hướng phản hồi của An Đức Sâm. Trong số hộ vệ đó có một người rất quen mặt, Duy Tháp Lợi, hộ vệ tùy thân của Địch Áo. Quả nhiên Dương Lăng mau chóng phát hiện trong nhóm người khuôn mặt âm độc của kẻ thù không đội trời chung này.
Nguyệt Hồn thạch quả thực quá quý giá, cảm giác được năng lượng ba động tinh thuần của nó, các thế lực lớn đều tự phái ra cường giả, nhanh chóng bao vây chặt lấy thiết tháp đại hán. Nắm được khối Nguyệt Hồn thạch to bằng nắm tay này tương đương với việc đoạt được một kiện thần khí trân quý hiếm thấy, không ai dễ dàng buông tha cơ hội tốt như vậy.
A Khuê Long thần hệ?
Thấy sắc mặt lạnh như băng của lão giả và đám hộ vệ phía sau, thiết tháp đại hán cả người chấn động. Long Ba Đốn thần hệ có thiên phú luyện khí và kỹ xảo không ai có, cơ hồ tại mỗi tòa thành đều có phân hội của Long Ba Đốn thương hội bọn họ, tài lực hùng hậu, thực lực sâu không lường được. Nhưng so với họ thì Dực Nhân tộc A Khuê Long thần hệ cũng không thua kém, thần chức cường giả trong thần hệ nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Có cường giả của 2 đại thần hệ ở đây, còn ai dám tranh đoạt với bọn họ?
Thiết tháp đại hán An Đức Sâm sắc mặt ngưng trọng, trong nháy mắt chần chừ không quyết. Từ trước tới nay, hắn vẫn vô câu vô thúc (ND: không ai quản lý), không muốn nghe ai ra lệnh nên không gia nhập thần hệ nào, chỉ hy vọng có thể dựa vào thực lực của bản thân tiến giai thành vị diện lưu lãng giả. Đáng tiếc, trải qua cả tỷ năm, mặc dù thực lực tiến nhanh nhưng vẫn là chậm, không cách nào đột phá được. Nguyệt Hồn thạch ẩn chứa năng lượng linh hồn khổng lồ vẫn là bảo bối hắn mơ tưởng bấy lâu nay. Có khối Nguyệt Hồn thạch này, không chỉ tốc độ tu luyện tăng nhiều mà còn có thể một bước tiến giai thành vị diện lưu lãng giả. Vô luận thế nào, hắn cũng không cam lòng giao thẳng Nguyệt Hồn thạch đang cầm trong tay ra. Nhưng với sức lực của một mình mình, tuyệt đối không phải là đối thủ của đông đảo cường giả Long Ba Đốn thần hệ và A Khuê Long thần hệ. Huống chi, bên ngoài còn có rất đông những kẻ có thực lực đang rình rập.
Đơn đả độc đấu chính là đấu với cường giả thần chức lục giai, An Đức Sâm cũng tự tin có thể đại chiến một hồi. Nhưng nếu đối phương cùng vào cả thì mình tuyệt đối không phải là đối thủ.
“Nguyệt Hồn thạch đối với ta phi thường trọng yếu, nhưng nếu các vị đại nhân đều có có hứng thú tới như vậy thì…”
Đối diện với những ánh mắt thèm khát của đông đảo cường giả xung quanh, An Đức Sâm trầm tư một lát rồi thực hiện một hành động kinh người. Một kiếm chém lấy 1/5 khối Nguyệt Hồn Thạch, há mồm nuốt khối đá nhỏ đó vào mồm, khối đá lớn còn lại thì dùng sức ném thẳng lên không trung, bản thân hắn thì lao mình lặn xuống nước.
Đúng là nhanh như chớp giật.
Không ai ngờ được thực lực cường đại như An Đức Sâm cũng có hành động như vậy, trong nháy mắt đã thấy hắn mất tăm mất tích.
“ Hỗn đản!”
Ba điếu tử quỷ không hẹn mà cùng gào lên chửi bới, không thể ngờ nổi An Đức Sâm luôn luôn kiêu ngạo cũng giảo hoạt cắt lấy một mẩu Nguyệt Hồn Thạch rồi không ham đánh mà bỏ chạy trốn. Nhưng chửi thì cứ chửi, cũng không nhảy xuống nước truy đuổi An Đức Sâm mà ngược lại phi thân thẳng lên không trung theo hướng Nguyệt Hồn Thạch, ý đồ muốn chiếm hữu nó trước khi có người khác ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.