Chương 564: Ma quỷ đằng.
Cao Pha
07/09/2013
Xích kim sa rất cứng, có thể dùng để luyện chế vũ khí cao nhất, đáng tiếc, không chỉ có ẩn chứa rất nhiều tạp chất mà còn cực khó để thu lấy. Nếu chỉ dùng một đôi tay mà đi vớt, sợ rằng vớt cả ngàn năm, cả vạn năm cũng không đủ xích kim sa để luyện chế một thanh trường kiếm.
“ Dương Lăng huynh đệ, không cần phải nhìn. Trải qua cả ngàn vạn năm tranh đoạt, có lẽ xích kim sa đã bị vớt sạch hết cả rồi, chỉ còn lại một ít tạp chất mà thôi. Cho dù miễn cưỡng vớt lên một chút, cũng không có biện pháp lọc ra!” Lý Tra Đức Sâm lắc đầu.
Nhìn Dương Lăng cẩn thận nghiên cứu xích kim sa ở trong tay. Sau đó nhìn không chuyển mắt hồng hà đang cuồn cuộn chảy. Hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được ý niệm trong đầu Dương Lăn . Về cơ bản, người nào lần đầu tiên đi tới hồng hà cốc cũng đều có loại ý nghĩ này. Năm đó, hắn lần đầu tiên đi tới nơi này cũng không có ngoại lệ. Bỏ ra mấy ngày liền cũng chỉ vớt được một ít xích kim sa, hơn nữa vẫn còn ẩn chứa rất nhiều tạp chất, căn bản là không có cách nào tinh luyện ra xích kim sa. Bất đắc dĩ đành phải bỏ cuộc.
“ Đúng vậy. Xích kim sa tại các đại vị diện đều cực kỳ trân quý. Nếu Hồng hà cốc còn có thể xuất ra xích kim sa thì đã sớm có rất nhiều người chen lấn mà vớt rồi, còn đâu đến phiên chúng ta đứng ở đây?” Nhìn nước sông đục ngầu, hắc bào lão nhân Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư lắc đầu.
Mấy vạn năm trước, hắn đã đi theo trưởng lão trong tộc đến đây một lần. Lúc ấy, trên bãi cát ở Hồng hà cốc thỉnh thoảng vẫn có thể nhặt được vài khối xích kim sa quáng. Đáng tiếc, cả tòa Hồng hà cốc đều bị thiên sứ của Vân Trung thành chiếm lấy. Người khác căn bản là không cách nào tiến vào. Sau khi đợi được thiên sứ mười hai cánh của vân trung thành tất cả rút đi thì đã không còn một thứ gì.
“Không đúng, nếu xích kim sa đều bị vớt sạch đi hết, thì tại sao nước sông vẫn còn đục như vậy. Như thế nào vẫn còn lẫn rất nhiều xích kim sa li ti như thế?” Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu.
“ Hồng hà bắt nguồn từ ngọn đại tuyết sơn Lợi Văn Tư Đốn. Nơi đó hàng năm băng tuyết bao phủ, nước suối chảy ra cực kỳ trong suốt. Bất quá….” hắc bào lão nhân Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư vân vê râu mép hoa râm, dừng một chút rồi nói :” nước suối trong suốt hội tụ lại thành dòng sông, sau khi chảy qua xích kim sơn hùng vĩ thì trở nên vẫn đục như vậy.”
“ Vậy trên xích kim sơn có còn xích kim sa hay không?” Dương Lăng trước mắt sáng ngời.
“ Không có. Đã sớm không còn, chỉ là bên trong đất còn lẫn một ít xích kim sa kém chất. Bị nước sông cuốn theo mà thôi!” Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư lắc đầu, làm cho Dương Lăng vừa mới thấy được một tia hy vọng lại thất vọng không thôi.
“ Bây giờ đã không còn kịp chạy tới Lạc Nhật bình nguyên nữa, thôi thì cứ ở lại chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi!” nhìn nước sông đục ngầu, lại nhìn dãy núi liên miên trập trùng ở bờ bên kia, Lý Tra Đức Sâm dứt khoát quyết định dựng trại, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm để dành sức chuẩn bị đi tiếp.
Trong phương viên mấy trăm vạn dặm của Lạc Nhật bình nguyên chỉ có duy nhất một tòa lưu lãng thành. Sau khi tiến vào đó thì sẽ an toàn. Nhưng đoạn đường từ hồng hà cốc đi đến Lạc Nhật bình nguyên lại rất khó đi, không chỉ có Thâm Uyên ác ma ẩn hiện, còn có rất nhiều thần giai ma thú cường đại. Nói không chừng, không chết trong tay đông đảo Thâm Uyên ác ma, ngược lại bị thượng vị thần thú cuồng bạo xé thành mảnh nhỏ.
“ Các ngươi cứ dựng trại trước đi, ta đi ngược dòng lên xích kim sơn một chút!” Nắn nắn xích kim sa cứng rắn trong tay, Dương Lăng có điểm không cam lòng cứ như vậy tay không bỏ qua. Chỉ huy đám người Thi Vu Vương và Hải Đức Lạp dọc theo dòng sông nhanh chóng đi tới, chuẩn bị nhìn xem tình huống cụ thể.
“ Dương Lăng, chờ một chút, chúng ta cùng đi!” Cùng Kiếm Thần nhìn nhau một cái, Tinh linh Đại Tế Tự phân phó tộc nhân dựng trại rồi cùng Kiếm Thần nhanh chóng đuổi theo nhóm Dương Lăng .
Dương Lăng thực lực rất mạnh, lực công kích cường đại vượt xa tưởng tượng của hai người. Nhưng đối với tình huống trong thần ma mộ tràng lại không biết tí gì. Tinh linh Đại Tế Tự lo lắng hắn tuổi trẻ khí thịnh chạy loạn khắp nơi, trong lúc vô tình sẽ lâm vào tuyệt cảnh.
“ Dương Lăng huynh đệ, chờ một chút, để ta dẫn đường cho các ngươi!” sau khi lắc đầu, Lý Tra Đức Sâm liền phóng người đuổi theo nhóm Dương Lăng. Bất quá, nói là chuẩn bị dẫn đường cho mọi người còn không bằng nói là hy vọng có thể được ở cùng một chỗ với Yêu cơ nhiều hơn.
Hô…..
Dưới sự dẫn đường của Lý Tra Đức Sâm, mọi người dọc theo dòng sông nhanh chóng đi tới. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy hơn một ngàn dặm đến bên ngoài của Xích kim sơn. Sau khi rẽ một vòng lớn, không lâu sau đã biến mất trong mắt của đông đảo lưu lãng giả.
“ Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, không tự mình nhìn một cái thì không chịu được!” hắc bào lão nhân Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư cảm khái. Lắc đầu rồi chỉ huy mọi người nhanh chóng dựng trại.
Hắn cũng từng một thời trai trẻ. Từng xúc động, thậm chí có thể nói đó là những năm tháng lỗ mãng. Năm đó, lần đầu tiên theo tộc nhân đi tới đây. Hắn cũng từng không cam lòng, cả đêm chạy tới nguồn của hồng hà trên Xích kim sơn để xem thử. Mới đi được nửa đường thì thiếu chút nữa đã bị mấy đầu thần giai hành long biến thành bữa điểm tâm nuốt vào.
Đối với mấy người Dương Lăng mà nói, khoảng cách một hơn một ngàn dặm cũng không tính là gì, không tới một canh giờ đã thuận lợi chạy đến Xích kim sơn. Trên đường còn thuận tiện làm thịt một đám phi báo không biết sống chết dám cản đường, thu được không ít siêu giai ma thú tinh hạch.
Xích kim sơn rất lớn. Cao vút lên trong mây. Quanh co trập trùng, trên núi không có lấy một ngọn cỏ, không có một cây cối nào, nhìn rất tương phản với những ngọn núi gần đó. Vô luận là bùn đất hay là nham thạch, tất cả đều có ẩn chứa những tia màu đỏ, trộn lẫn không ít xích kim sa kém chất lượng. Hồng hà chảy mạnh từ trên núi xuống không ngừng cuốn theo bùn đất ở hai bên. Hình thành nên một cái động sâu không lường được.
Nước sông trong suốt đi vào, lúc đi ra lại vẫn đục không chịu nổi. Ẩn chứa rất nhiều bùn đất!
“ Một ngọn núi to như vậy, chẳng lẽ ngay cả một khối xích kim sa quáng cũng không có lưu lại?” Nhìn xích kim sơn hùng vĩ, Dương Lăng không thể tin lắc đầu. Ngồi khoanh chân xuống gọi ra giác phong thú, chỉ huy chúng nó nhanh chóng thăm dò cả tòa Xích kim sơn.
Ông…..
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Tra Đức Sâm, rậm rạp giác phong thú nhanh chóng chia làm một trăm đại đội, ‘hô’ một tiếng tách ra thăm dò cả tòa xích kim sơn, không buông tha bất cứ ngõ ngách nào. Triển khai một mạng lưới sục sạo.
“ Cái này…… trời ạ. Ở đâu ra nhiều giác phong thú thế?” Nhìn giác phong thú bay đầy trời, Lý Tra Đức Sâm trợn mắt há to mồm.
Lúc trước, thấy Dương Lăng gọi ra một đội giác phong thú dò đường, hắn còn tưởng rằng Dương Lăng là một tên thuần thú sư cường đại. Chỉ thuần dưỡng một nhóm giác phong thú mà thôi. Không ngờ, Dương Lăng trong nháy mắt đã gọi ra cả trăm vạn giác phong thú, số lượng nhiều không đếm xuể, quả thức chính là không thể tin được.
Triệu hoán sư ?
Nhìn Dương Lăng đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. Lý Tra Đức Sâm lắc đầu. Triệu hoán sư cường đại hắn đã gặp qua không ít, nhưng chưa thấy ai có khả năng gọi về nhiều ma thú như vậy. Nhưng nhìn qua, Dương Lăng lại cũng không giống một tên thuần thú sư. Lưu lãng bên ngoài nhiều năm như vậy, hắn chưa thấy qua cũng như chưa nghe nói đến một tên thuần thú sư nào có thể nuôi dưỡng một đoàn ma thú kinh người như thế.
Giác phong thú tốc độ rất nhanh, không lâu sau đã truyền về rất nhiều tin tức. Từ dưới chân núi một đường chạy thẳng lên đỉnh núi, không buông tha bất cứ thứ gì khả nghi. Đáng tiếc, bận rộn hơn nửa canh giờ vẫn không thu được gì. Không tìm ra được một mảnh xích kim sa nào.
Chẳng lẽ, những xích kim sa còn lại đều giống như dầu mỏ bị chôn sâu dưới đất ?
Nhìn ngọn xích kim sơn hùng vĩ không một ngọn cỏ, thấp thoáng hồng quang. Dương Lăng nhíu mày, có thể khiến cho nước sông trở nên vẫn đục cũng như lấp loáng hồng quang như vậy, điều đó cho thấy bên trong đất ở xích kim sơn vẫn còn ẩn chứa rất nhiều xích kim sa. Rất có thể, ở sâu trong đất vẫn còn một tòa xích kim sa quáng thật lớn, chỉ là mọi người tìm không được, hoặc là đào không ra mà thôi.
Trong ma thú quân đoàn, mấy tên gia hỏa khí lực lớn có không ít, nhưng có khả năng đào đất lại không nhiều lắm. Trầm ngâm một lát, Dương Lăng gọi ra một bầy lớn tri chu cùng thổ bạt thử. Chỉ huy chúng nó chui xuống đất, xem có thể tìm được xích kim sa quáng hay không. Không ngờ, mặt đất phi thường cứng rắn, càng xuống sâu lại càng cứng. Hồng mao lang chu không thể chui xuống, hàm răng bén nhọn của thổ bạt thử cũng chịu thua. Cho dù là mấy tên khỏe mạnh như Cự Viên Vương cùng Hắc Long vương thay phiên nhau , cũng không có biện pháp đào sâu xuống.
“ Dương Lăng huynh đệ. Vô dụng thôi, xích kim sơn cực kỳ cứng rắn. Cho dù là thượng vị thần cũng không có biện pháp đào xuống. Ngay cả nếu bên dưới mặt đất có rất nhiều xích kim sa quáng, cũng không ai có đủ bản lãnh để đào ra. Trừ phi….” Lý Tra Đức Sâm lắc đầu, biết rằng những cố gắng của Dương Lăng chỉ là phí công. Nếu đất của xích kim sơn mà mềm, thì đã sớm bị mọi người lật tung lên rồi , còn đâu đến lượt Dương Lăng đến hôm nay mới đào.
“ Trừ phi cái gì?” Dương Lăng đứng lên, thấy được một tia hy vọng.
“ Nếu có thể bắt được mấy cây ma quỷ đằng đáng sợ ở bên trong động. Nói không chừng còn có thể dò xét ở sâu trong mặt đất có hay không xích kim sa mà đào ra. Đáng tiếc, việc này căn bản là không có khả năng!” Nhớ tới ma quỷ đằng đáng sợ bên trong động ngầm, Lý Tra Đức Sâm da đầu một trận tê dại.
Năm đó, hắn từng tò mò tới gần động ngầm mà hồng hà chảy xuyên qua, chuẩn bị nhìn xem bên trong có xích kim sa hay không. Không nghĩ tới, còn chưa kịp tới gần đã bị mấy gốc ma quỷ đằng tập kích, trọng giáp trên người nháy mắt đã bị đánh nát. Nếu không phải có trưởng lão trong gia tộc kịp thời giúp một tay, sợ rằng đã bị ma quỷ đằng đáng sợ kéo vào trong động làm phân bón.
Bên trong động có xích kim sa hay không, Lý Tra Đức Sâm không biết; nhưng hắn rất rõ ràng, ma quỷ đằng bên trong động cực kỳ nguy hiểm. Cho dù có thực lực thượng vị thần đỉnh cũng không dám dễ dàng đi vào. Gần sát động ngầm có một đống lớn thi cốt trắng bệch chính là minh chứng tốt nhất.
Ma quỷ đằng ?
Nhìn dòng sông từ trên núi chảy xuống, nhìn động ngầm sâu không lường được, Dương Lăng trong lòng vừa động, chỉ huy một đội giác phong thú đi vào dò xét tình huống cụ thể. Không ngờ, vừa mới đi đến gần cửa động, đột nhiên ‘hô’ một tiếng xuất hiện rất nhiều dây leo. Giống như vòi bạch tuộc đánh rơi hết đám giác phong thú có tốc độ rất nhanh. Lập tức cuốn chặt lấy bọn chúng rồi dùng thế sét đánh không kịp bưng tai kéo hết vào trong động ngầm âm u.
“ Dương Lăng huynh đệ, không cần phải nhìn. Trải qua cả ngàn vạn năm tranh đoạt, có lẽ xích kim sa đã bị vớt sạch hết cả rồi, chỉ còn lại một ít tạp chất mà thôi. Cho dù miễn cưỡng vớt lên một chút, cũng không có biện pháp lọc ra!” Lý Tra Đức Sâm lắc đầu.
Nhìn Dương Lăng cẩn thận nghiên cứu xích kim sa ở trong tay. Sau đó nhìn không chuyển mắt hồng hà đang cuồn cuộn chảy. Hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được ý niệm trong đầu Dương Lăn . Về cơ bản, người nào lần đầu tiên đi tới hồng hà cốc cũng đều có loại ý nghĩ này. Năm đó, hắn lần đầu tiên đi tới nơi này cũng không có ngoại lệ. Bỏ ra mấy ngày liền cũng chỉ vớt được một ít xích kim sa, hơn nữa vẫn còn ẩn chứa rất nhiều tạp chất, căn bản là không có cách nào tinh luyện ra xích kim sa. Bất đắc dĩ đành phải bỏ cuộc.
“ Đúng vậy. Xích kim sa tại các đại vị diện đều cực kỳ trân quý. Nếu Hồng hà cốc còn có thể xuất ra xích kim sa thì đã sớm có rất nhiều người chen lấn mà vớt rồi, còn đâu đến phiên chúng ta đứng ở đây?” Nhìn nước sông đục ngầu, hắc bào lão nhân Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư lắc đầu.
Mấy vạn năm trước, hắn đã đi theo trưởng lão trong tộc đến đây một lần. Lúc ấy, trên bãi cát ở Hồng hà cốc thỉnh thoảng vẫn có thể nhặt được vài khối xích kim sa quáng. Đáng tiếc, cả tòa Hồng hà cốc đều bị thiên sứ của Vân Trung thành chiếm lấy. Người khác căn bản là không cách nào tiến vào. Sau khi đợi được thiên sứ mười hai cánh của vân trung thành tất cả rút đi thì đã không còn một thứ gì.
“Không đúng, nếu xích kim sa đều bị vớt sạch đi hết, thì tại sao nước sông vẫn còn đục như vậy. Như thế nào vẫn còn lẫn rất nhiều xích kim sa li ti như thế?” Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu.
“ Hồng hà bắt nguồn từ ngọn đại tuyết sơn Lợi Văn Tư Đốn. Nơi đó hàng năm băng tuyết bao phủ, nước suối chảy ra cực kỳ trong suốt. Bất quá….” hắc bào lão nhân Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư vân vê râu mép hoa râm, dừng một chút rồi nói :” nước suối trong suốt hội tụ lại thành dòng sông, sau khi chảy qua xích kim sơn hùng vĩ thì trở nên vẫn đục như vậy.”
“ Vậy trên xích kim sơn có còn xích kim sa hay không?” Dương Lăng trước mắt sáng ngời.
“ Không có. Đã sớm không còn, chỉ là bên trong đất còn lẫn một ít xích kim sa kém chất. Bị nước sông cuốn theo mà thôi!” Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư lắc đầu, làm cho Dương Lăng vừa mới thấy được một tia hy vọng lại thất vọng không thôi.
“ Bây giờ đã không còn kịp chạy tới Lạc Nhật bình nguyên nữa, thôi thì cứ ở lại chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi!” nhìn nước sông đục ngầu, lại nhìn dãy núi liên miên trập trùng ở bờ bên kia, Lý Tra Đức Sâm dứt khoát quyết định dựng trại, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm để dành sức chuẩn bị đi tiếp.
Trong phương viên mấy trăm vạn dặm của Lạc Nhật bình nguyên chỉ có duy nhất một tòa lưu lãng thành. Sau khi tiến vào đó thì sẽ an toàn. Nhưng đoạn đường từ hồng hà cốc đi đến Lạc Nhật bình nguyên lại rất khó đi, không chỉ có Thâm Uyên ác ma ẩn hiện, còn có rất nhiều thần giai ma thú cường đại. Nói không chừng, không chết trong tay đông đảo Thâm Uyên ác ma, ngược lại bị thượng vị thần thú cuồng bạo xé thành mảnh nhỏ.
“ Các ngươi cứ dựng trại trước đi, ta đi ngược dòng lên xích kim sơn một chút!” Nắn nắn xích kim sa cứng rắn trong tay, Dương Lăng có điểm không cam lòng cứ như vậy tay không bỏ qua. Chỉ huy đám người Thi Vu Vương và Hải Đức Lạp dọc theo dòng sông nhanh chóng đi tới, chuẩn bị nhìn xem tình huống cụ thể.
“ Dương Lăng, chờ một chút, chúng ta cùng đi!” Cùng Kiếm Thần nhìn nhau một cái, Tinh linh Đại Tế Tự phân phó tộc nhân dựng trại rồi cùng Kiếm Thần nhanh chóng đuổi theo nhóm Dương Lăng .
Dương Lăng thực lực rất mạnh, lực công kích cường đại vượt xa tưởng tượng của hai người. Nhưng đối với tình huống trong thần ma mộ tràng lại không biết tí gì. Tinh linh Đại Tế Tự lo lắng hắn tuổi trẻ khí thịnh chạy loạn khắp nơi, trong lúc vô tình sẽ lâm vào tuyệt cảnh.
“ Dương Lăng huynh đệ, chờ một chút, để ta dẫn đường cho các ngươi!” sau khi lắc đầu, Lý Tra Đức Sâm liền phóng người đuổi theo nhóm Dương Lăng. Bất quá, nói là chuẩn bị dẫn đường cho mọi người còn không bằng nói là hy vọng có thể được ở cùng một chỗ với Yêu cơ nhiều hơn.
Hô…..
Dưới sự dẫn đường của Lý Tra Đức Sâm, mọi người dọc theo dòng sông nhanh chóng đi tới. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy hơn một ngàn dặm đến bên ngoài của Xích kim sơn. Sau khi rẽ một vòng lớn, không lâu sau đã biến mất trong mắt của đông đảo lưu lãng giả.
“ Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, không tự mình nhìn một cái thì không chịu được!” hắc bào lão nhân Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư cảm khái. Lắc đầu rồi chỉ huy mọi người nhanh chóng dựng trại.
Hắn cũng từng một thời trai trẻ. Từng xúc động, thậm chí có thể nói đó là những năm tháng lỗ mãng. Năm đó, lần đầu tiên theo tộc nhân đi tới đây. Hắn cũng từng không cam lòng, cả đêm chạy tới nguồn của hồng hà trên Xích kim sơn để xem thử. Mới đi được nửa đường thì thiếu chút nữa đã bị mấy đầu thần giai hành long biến thành bữa điểm tâm nuốt vào.
Đối với mấy người Dương Lăng mà nói, khoảng cách một hơn một ngàn dặm cũng không tính là gì, không tới một canh giờ đã thuận lợi chạy đến Xích kim sơn. Trên đường còn thuận tiện làm thịt một đám phi báo không biết sống chết dám cản đường, thu được không ít siêu giai ma thú tinh hạch.
Xích kim sơn rất lớn. Cao vút lên trong mây. Quanh co trập trùng, trên núi không có lấy một ngọn cỏ, không có một cây cối nào, nhìn rất tương phản với những ngọn núi gần đó. Vô luận là bùn đất hay là nham thạch, tất cả đều có ẩn chứa những tia màu đỏ, trộn lẫn không ít xích kim sa kém chất lượng. Hồng hà chảy mạnh từ trên núi xuống không ngừng cuốn theo bùn đất ở hai bên. Hình thành nên một cái động sâu không lường được.
Nước sông trong suốt đi vào, lúc đi ra lại vẫn đục không chịu nổi. Ẩn chứa rất nhiều bùn đất!
“ Một ngọn núi to như vậy, chẳng lẽ ngay cả một khối xích kim sa quáng cũng không có lưu lại?” Nhìn xích kim sơn hùng vĩ, Dương Lăng không thể tin lắc đầu. Ngồi khoanh chân xuống gọi ra giác phong thú, chỉ huy chúng nó nhanh chóng thăm dò cả tòa Xích kim sơn.
Ông…..
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Tra Đức Sâm, rậm rạp giác phong thú nhanh chóng chia làm một trăm đại đội, ‘hô’ một tiếng tách ra thăm dò cả tòa xích kim sơn, không buông tha bất cứ ngõ ngách nào. Triển khai một mạng lưới sục sạo.
“ Cái này…… trời ạ. Ở đâu ra nhiều giác phong thú thế?” Nhìn giác phong thú bay đầy trời, Lý Tra Đức Sâm trợn mắt há to mồm.
Lúc trước, thấy Dương Lăng gọi ra một đội giác phong thú dò đường, hắn còn tưởng rằng Dương Lăng là một tên thuần thú sư cường đại. Chỉ thuần dưỡng một nhóm giác phong thú mà thôi. Không ngờ, Dương Lăng trong nháy mắt đã gọi ra cả trăm vạn giác phong thú, số lượng nhiều không đếm xuể, quả thức chính là không thể tin được.
Triệu hoán sư ?
Nhìn Dương Lăng đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. Lý Tra Đức Sâm lắc đầu. Triệu hoán sư cường đại hắn đã gặp qua không ít, nhưng chưa thấy ai có khả năng gọi về nhiều ma thú như vậy. Nhưng nhìn qua, Dương Lăng lại cũng không giống một tên thuần thú sư. Lưu lãng bên ngoài nhiều năm như vậy, hắn chưa thấy qua cũng như chưa nghe nói đến một tên thuần thú sư nào có thể nuôi dưỡng một đoàn ma thú kinh người như thế.
Giác phong thú tốc độ rất nhanh, không lâu sau đã truyền về rất nhiều tin tức. Từ dưới chân núi một đường chạy thẳng lên đỉnh núi, không buông tha bất cứ thứ gì khả nghi. Đáng tiếc, bận rộn hơn nửa canh giờ vẫn không thu được gì. Không tìm ra được một mảnh xích kim sa nào.
Chẳng lẽ, những xích kim sa còn lại đều giống như dầu mỏ bị chôn sâu dưới đất ?
Nhìn ngọn xích kim sơn hùng vĩ không một ngọn cỏ, thấp thoáng hồng quang. Dương Lăng nhíu mày, có thể khiến cho nước sông trở nên vẫn đục cũng như lấp loáng hồng quang như vậy, điều đó cho thấy bên trong đất ở xích kim sơn vẫn còn ẩn chứa rất nhiều xích kim sa. Rất có thể, ở sâu trong đất vẫn còn một tòa xích kim sa quáng thật lớn, chỉ là mọi người tìm không được, hoặc là đào không ra mà thôi.
Trong ma thú quân đoàn, mấy tên gia hỏa khí lực lớn có không ít, nhưng có khả năng đào đất lại không nhiều lắm. Trầm ngâm một lát, Dương Lăng gọi ra một bầy lớn tri chu cùng thổ bạt thử. Chỉ huy chúng nó chui xuống đất, xem có thể tìm được xích kim sa quáng hay không. Không ngờ, mặt đất phi thường cứng rắn, càng xuống sâu lại càng cứng. Hồng mao lang chu không thể chui xuống, hàm răng bén nhọn của thổ bạt thử cũng chịu thua. Cho dù là mấy tên khỏe mạnh như Cự Viên Vương cùng Hắc Long vương thay phiên nhau , cũng không có biện pháp đào sâu xuống.
“ Dương Lăng huynh đệ. Vô dụng thôi, xích kim sơn cực kỳ cứng rắn. Cho dù là thượng vị thần cũng không có biện pháp đào xuống. Ngay cả nếu bên dưới mặt đất có rất nhiều xích kim sa quáng, cũng không ai có đủ bản lãnh để đào ra. Trừ phi….” Lý Tra Đức Sâm lắc đầu, biết rằng những cố gắng của Dương Lăng chỉ là phí công. Nếu đất của xích kim sơn mà mềm, thì đã sớm bị mọi người lật tung lên rồi , còn đâu đến lượt Dương Lăng đến hôm nay mới đào.
“ Trừ phi cái gì?” Dương Lăng đứng lên, thấy được một tia hy vọng.
“ Nếu có thể bắt được mấy cây ma quỷ đằng đáng sợ ở bên trong động. Nói không chừng còn có thể dò xét ở sâu trong mặt đất có hay không xích kim sa mà đào ra. Đáng tiếc, việc này căn bản là không có khả năng!” Nhớ tới ma quỷ đằng đáng sợ bên trong động ngầm, Lý Tra Đức Sâm da đầu một trận tê dại.
Năm đó, hắn từng tò mò tới gần động ngầm mà hồng hà chảy xuyên qua, chuẩn bị nhìn xem bên trong có xích kim sa hay không. Không nghĩ tới, còn chưa kịp tới gần đã bị mấy gốc ma quỷ đằng tập kích, trọng giáp trên người nháy mắt đã bị đánh nát. Nếu không phải có trưởng lão trong gia tộc kịp thời giúp một tay, sợ rằng đã bị ma quỷ đằng đáng sợ kéo vào trong động làm phân bón.
Bên trong động có xích kim sa hay không, Lý Tra Đức Sâm không biết; nhưng hắn rất rõ ràng, ma quỷ đằng bên trong động cực kỳ nguy hiểm. Cho dù có thực lực thượng vị thần đỉnh cũng không dám dễ dàng đi vào. Gần sát động ngầm có một đống lớn thi cốt trắng bệch chính là minh chứng tốt nhất.
Ma quỷ đằng ?
Nhìn dòng sông từ trên núi chảy xuống, nhìn động ngầm sâu không lường được, Dương Lăng trong lòng vừa động, chỉ huy một đội giác phong thú đi vào dò xét tình huống cụ thể. Không ngờ, vừa mới đi đến gần cửa động, đột nhiên ‘hô’ một tiếng xuất hiện rất nhiều dây leo. Giống như vòi bạch tuộc đánh rơi hết đám giác phong thú có tốc độ rất nhanh. Lập tức cuốn chặt lấy bọn chúng rồi dùng thế sét đánh không kịp bưng tai kéo hết vào trong động ngầm âm u.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.