Chương 407: Mỹ nữ dũng cảm.
Cao Pha
09/04/2013
Phái hộ vệ mà Mỹ nhân ngư Y Phù Lâm để lại tiếp tục tìm kiếm hành tung của Độc Nhãn Long, phân phó cho A Tư Na Ma và A Cổ Tô cẩn thận đề phòng, Dương Lăng dẫn theo Ma thú đại quân lên đường, thông qua Ma pháp truyền tống trận trở lại Duy Sâm tòa thành, lập tức nhằm thẳng về phía Á Mã Tốn sâm lâm mênh mông. Để thuận tiện hành động, liền thu hết đám người Thi vu vương và Hắc Long vương vào trong Không gian Vu tháp, chỉ để lại Tử thử băng băng
và Thiên diện huyễn điêu nằm ở trên hai vai.
Một lần nữa trở lại rừng rậm, thật là tốt.
Đứng trên ngọn cây nhìn về Đặc Lạp Tư rừng rậm mênh mông vô tận, trải dài vạn dặm, hít không khí tươi mát, Dương Lăng huýt một tiếng. Nhớ đến cái cảm giác bất an và hoảng hốt khi mới vào trong rừng rậm, nghĩ đến khó khăn lúc đó, trong lòng cảm khái không thôi.
Sau một thời gian dài cố gắng, mặc dù còn chưa tìm được bí mật biến mất của Thượng cổ Vu sư, mặc dù còn phải tu luyện rất là lâu. Nhưng dù sao thực lực đã tăng mạnh, thực lực từ Huyết vu tiến giai đến Cao cấp Thần vu, chỉ còn cách Hồn Vu cường đại một bước cuối cùng mà thôi. Ngoài ra, mình có Ma thú tài nguyên phong phú, địa bàn chiếm rất nhiều ưu thế, chính thức đặt chân được ở trên thế giới xa lạ này.
So sánh với khu rừng rậm này thì, khắp các mặt đều đã có biến hóa rất lớn.
Có lẽ, có một ngày cùng với mấy người Tác Phỉ Á và Vưu Na tiến vào trong rừng rậm dưỡng già cũng rất là tuyệt.
Nhìn Đại tuyết sơn trắng xóa ở xa xa, nhìn rừng rậm nguyên thủy, nhìn dòng suối nhỏ uốn lượn quanh co gần đó, Dương Lăng cười cười, vỗ vỗ đầu của con Tử thử băng băng không thành thật. Lập tức tiếp tục đi về phía trước, về sau, hắn nhắm lại hai mắt, dựa vào khả năng Thụ nhãn cảm giác tình huống xung quanh, hít thở không khí tươi mát trong rừng rậm. Giống như một con chim nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, tránh khỏi bụi rậm và dây leo chẳng chịt, lao vào sâu trong rừng rậm nhanh như cơn gió, không lưu lại một dấu vết gì.
Sau khi tiến giai đến Cao cấp Thần vu, khả năng Thụ nhãn cũng được tăng lên, cho dù nhắm hai mắt lại, hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác mọi động tĩnh trong phạm vi 10 dặm. Các cây đại thụ che trời mọc tận mây, bụi rậm thấp, cây cỏ mềm mại, tất cả đều tản mát ra một cỗ Ba động thân thiết.
Sau khi tu luyện Luyện thể vu quyết, thân thể càng lúc càng mạnh, khí lực càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Nếu chạy với toàn bộ sức lực, thì ngoại trừ Hắc Long vương, thì Ma thú đại quân không có ai đuổi kịp hắn, Thú một sừng ngày xưa vốn chạy nhanh như gió cũng vậy.
Dọc theo đường đi, Dương Lăng gặp rất nhiều các loại Ma thú cấp thấp như Giác phong thú và Con nhện; cũng gặp vài nhóm Ma thú trung cấp như Đại địa bạo hùng. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không tha một con, thu hết bọn chúng và cả ổ vào Ma thú đại quân. Nhưng bây giờ, ngoại trừ Ma thú cao cấp, thì Ma thú cấp thấp bình thường đã không quá cần thiết, không cần tốn thời gian trên người bọn chúng. Đương nhiên, nếu có con nào không biết sống chết đi cản đường, thì hắn cũng không ngại giết chết bọn nó, thưởng thức mùi vị món ăn mới.
Ngoại trừ các loại Ma thú, trên đường còn gặp không ít Thợ săn, Dong binh và Mạo hiểm giả đi bắt Ma thú. Vì tránh gặp phải phiền toái không đáng có, Dương Lăng lén lút vòng qua, tốc độ siêu nhanh nên không khiến ai chú ý hết.
Toàn lực chạy trốn, Dương Lăng càng lúc càng xa bìa rừng. Nhưng đáng tiếc, rơi khỏi bìa rừng mấy ngàn rặm, vốn nghĩ rằng ít nhất cũng bắt được vài con Ma thú cao cấp. không ngờ rằng không nhìn thấy một cọng lông, tìm cả nửa ngày cũng không có dấu vết của Ma thú cấp cao, nhưng Ma thú cấp thấp thì bắt được một đống.
Chẳng lẽ, cách bìa rừng vẫn còn quá ít?
Dương Lăng trầm ngâm không nói, nghỉ ngơi một lát ở cạnh một hồ nhỏ. Tin tức mọi người truyền lại có thể không chính xác, nhưng tin tức từ trí nhớ của Ma thú tuyệt đối không sai. Chỉ có một cách giải thích đó là mình vẫn còn cách chỗ sâu trong Đặc Lạp Tư rừng rậm còn xa. Truyền thuyết, Đặc Lạp Tư rừng rậm trải dài về phía Đông, xâm nhập Đông Hải Hải vực. không ai biết nó rộng bao nhiêu, trước hắn còn có chút nghi ngờ, giờ thấy không sai chút nào.
Sau một lát nghỉ ngơi, Dương Lăng vừa định đi tiếp, thì Tử thử băng băng chạy đến như một con thỏ tới gần, Thiên diện huyễn điêu cũng theo sát sau, chạy xung quanh Dương Lăng.
“Lại muốn ăn đồ nướng hả?” Nhìn hai tiểu tử tinh nghịch, Dương Lăng lắc đầu.
Sau khi thưởng thức qua tài nghệ của hắn, hai tiểu tử này không lúc nào không nghĩ đến món nướng vàng óng. Có cơ hội thì còn tích cực hơn cả Thi vu vương, nhanh chóng bắt Ma thú lại cho hắn nướng, chuyên ra tay với các con Ma thú vừa béo vừa ăn mềm như thỏ hoặc là Sơn dương.
Thấy hai tiểu tử ra vẻ ta đây, Dương Lăng lắc đầu rồi đem con thỏ ra hồ cạo sạch long, sau đó lấy ra các loại công cụ và gia vị từ trong Không gian giới chỉ, bỏ vào nướng. không ngờ rằng, con thỏ còn chưa nướng xong, thì Tử thử băng băng tham ăn đã mang một con Sơn dương trở lại.
“Sách sách, đúng là lũ tham ăn” Nhìn hai tiểu tử nằm một bên mà nước miếng chảy ròng ròng, mở to mắt nhìn miếng thịt nướng trong tay mình, Dương Lăng cười cười. Nhanh chóng rửa sạch con Sơn dương, bỏ lên đống lửa. Lúc thịt chín, thì bỏ thêm một ít gia vị mà Ngả Lỵ Ti đã chuẩn bị, trong nháy mắt, mùi hương mê người đã truyền đến xa xa, rất nhanh đưa đến một đám khách không mời.
“Ồ, vị huynh đệ này, sao ngươi một mình lại tiến vào trong rừng rậm săn thú?” MỘt cô gái tóc màu vàng, mặc bộ áo giáp màu bạc vừa nói vừa chui từ trong rừng rậm ra, phía sau còn có một đám Thợ săn.
Có nam có nữ, có người đeo cung tên trên lưng, có người cầm búa lớn trong tay, có người cầm thanh Ma pháp trượng trong tay. Trên quần áo đều thêu tiêu thức của Thợ săn Công hội. Hầu hết đều có thực lực từ ba sao trở xuống, cười cười nói nói sâu trong rừng rậm, không hề lo lắng sẽ đưa đến Ma thú cường đại. Nhìn thì thấy không có nhiều kinh nghiệm, như là một đội Thợ săn nhỏ mới thành lập chưa lâu, tối thiểu cũng là lần đầu tiên đến Duy Sâm Trấn. Nếu không, không thế nào không nhận ra hắn là Lĩnh chủ cũng như Đại trưởng lão của Thợ săn Công hội.
“Không, ta chỉ là một Thương nhân đi vào đây hái thuốc mà thôi. Vài ngày trước cùng mấy tên đồng bọn cùng tiến vào tìm kiếm loại thuốc quý gia. Nhưng không cẩn thận nên lạc đường, đến bây giờ vẫn chưa thể đi được ra ngoài” Thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mấy con thú trên đống lửa của mình, Dương Lăng cười cười, nói chuyện với bọn họ vài câu. Mặc dù ở đây chưa vào quá sâu trong Đặc Lạp Tư rừng rậm, nhưng lúc nào cũng có thể gặp phải Ma thú cường địa, hắn có chút tò mò, đám Thợ săn thấp kém thiếu kinh nghiệm này sao có thể tiến đến đây được chứ.
“Sách sách, ngươi lớn gan đó, dám một mình chạy đến nơi nguy hiểm thế này” Nhìn miếng thịt nướng thơm phức, cô gái cầm đầu không hề khách khí ngồi xuống trước mặt Dương Lăng, một đao cắt một miếng thịt lớn: “Đúng, ta thấy trong cơ thể người không có Đấu khí và Ma lực, ngươi không lo rằng chẳng may gặp phải Ma thú thì bị nó một miếng cắn chết sao?”
“Đã đến bước này, thì sợ cũng có tác dụng gì?” Nhìn cô gái trẻ trung, xinh xắn, tràn đầy sức sống trước mặt, Dương Lăng lắc đầu giả bộ: “Được rồi, sau này cứ gọi ta là Vưu Lý. Mặc dù ta chỉ là một Thương nhân nhỏ không có vốn, nhưng chỉ cần các ngươi đưa ta ra khỏi khu rừng rậm ghê tởm này, ta có thể tặng mỗi người các ngươi 10 Tinh tệ thù lao, thế nào?”
“Xuy, 10 Tử tinh tệ mua được cái gì chứ? Còn không đủ để vào trong trấn uống rượu, không đủ để đến Hương cách lý lạp tìm một Mỹ nữ ngủ qua đêm” Thấy Dương Lăng chỉ có 10 Tử tinh tệ, cô gái cầm đầu cười không nói, một tên đại hán cầm búa lớn ở bên cạnh cười cười chế giễu: “Dưới sự dẫn dắt của Phất La Luân Ti tiểu thư, Liệp Ma tiểu đội của chúng ta lên núi bắt một con chim Kim tước, hoặc xuống sông bắt một con cá Thạch Ban cũng được nhiều hơn từng đó rồi”
“Ồ, thì ra các ngươi là Liệp Ma tiểu đội vô cùng nổi tiếng, lúc ở trong Duy Sâm Trấn ta đã nghe nói qua tên của các ngươi” Nhìn tên đại hán đang khoe khoang, nhớ đến đám người Mập mạp và Lệ Nhã, Dương Lăng cười cười, nhớ tới Đồ Long dong binh đoàn của bọn họ.
“Liệp ma tiểu đội chúng ta mặc dù mới thành lập, nhưng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ lại nhanh nhất” cô gái cầm đầu tên là Phất La Luân Ti cười tự hào, trầm ngâm một lát rồi nói: “Vưu Lý huynh đệ, làm một Thương nhân bán thuốc dù mệt chết cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Như vậy đi, cứ vào Liệp Ma tiểu đội chúng ta, đợi khi bắt được con Lôi Điểu Vương cấp chín đang bị thương, ta sẽ cho ngươi mấy trăm Tử tinh tệ; đến lúc đó, ta sẽ tìm Lĩnh chủ đại nhân nghĩ biện pháp, cho ngươi nhanh chóng gia nhập Thợ săn Công hội, không cần phải thi kiểm tra”
Sau khi thưởng thức tài nấu ăn của Dương Lăng, Phất La Luân Ti vô cùng thích món thịt nướng thơm phức này, chuẩn bị chiêu mộ Dương Lăng vào Liệp Ma tiểu đội của mình. Săn thú rất quan trọng, kiếm tiền cũng quan trọng, nhưng ăn ngon không thể thiếu được; thực lực của Dương Lăng thoạt nhìn không cao, nhưng làm chân đầu bếp trong đội thì sẽ không có vấn đề gì.
“Phất La Luân Ti tiểu thư, ngươi, ngươi quen Lĩnh chủ đại nhân?” Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Lăng cũng không nhớ ra mình đã gặp cô gái này bao giờ, vừa nghi hoặc vừa cảm thấy hứng thú với Lôi Điểu Vương cấp chín bị thương mà nàng nói. Là Ma thú phu hành điện hệ, Lôi điểu có thực lực cường đại, tối thiểu cũng có thực lực từ cấp bảy trở nên. Sau khi tiến hóa đến cấp chín, thực lực càng mạnh hơn, không thể nào bỏ qua được.
“Biết, đương nhiên là quen. Chỉ cần ta mở miệng, Lĩnh chủ đại nhân tuyệt đối không từ chối người bạn lâu năm là ta. Sau này ngươi có chuyện phiền toái gì ở Ma thú lĩnh cứ đến tìm ta” Thổi thổi miếng thịt thỏ, Phất La Luân Ti mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn gợi cảm gia, hàm răng trắng bóng cắn nhẹ một cái, đôi mắt to xinh đẹp và giảo hoạt liếc Dương Lăng một cái.
Người quen lâu năm.
Nhìn cô gái Phất La Luân Ti nói dối mà mặt không biến đổi, lấy danh nghĩa của mình để kéo mình vào đội ngũ, Dương Lăng tức cười cười lên. Ngay lập tức, không biến đám Thợ săn bên người nàng có bị nàng dùng biện pháp như thế mà lôi kéo không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.