Chương 269: Nữ thần băng tuyết.
Cao Pha
09/04/2013
Không biết trải qua bao lâu, sau một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Lăng nhanh chóng tỉnh táo lại. Mở to mắt ra nhìn thì thấy An Kỳ Nhi vẻ mặt đỏ bừng, đang đóng chặt hai mắt, hiển nhiên thời gian mình thất thần rất ngắn. Nhưng hắn phát hiện thân thể và Không gian Vu tháp biến hóa rất rõ ràng.
Sau khi dung hợp Quang minh thần lực và Năng lượng Vong linh vị diện, Vu lực vốn từ màu đỏ biến thành màu đen trắng cổ quái, tần suất Vu đan dao động rất chậm, nhưng mỗi lần đều đẩy ra một cỗ Năng lượng.
Vu lực đi qua đâu, thì ngay cả thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén cũng không lưu lại vết thương trên da thịt, một quyền đánh ra ngoài liền xuyên thủng một khối cự thạch ở cách đó không xa. Thuận lợi tiến giai đến Trung cấp Thần vu, không những Vu lực và Tinh thần lực tăng mạnh, mà ngay cả thân thể cũng tăng cường rất nhiều.
Không gian Vu tháp lại mở rộng gấp đôi, nếu không cần Thổ độn pháp thuật, thì sợ rằng cưỡi Hắc Long vương cũng phải mất ba ngày ba đêm mới có thể bay một vòng cả Không gian.
Tuy nhiên, khiến cho Dương Lăng càng thêm kích động đó là hắn loáng thoáng cảm giác mình đã tiếp xúc tới một tia lực lượng bổn nguyên trong thiên địa. Năng lượng của Không gian Vu tháp, thi triển các loại Vu Thuật đã tiếp xúc.
“Dương đại ca, ta ,ta có thể đứng lên được không?” Thấy vài phút không có động tĩnh gì, An Kỳ Nhi ngượng ngùng mở hai mắt ra.
“Chắc là không có vấn đề gì rồi, qua vài ngày nữa ta sẽ kiểm tra lại cho ngươi”
Nhìn vẻ mặt đỏ bừng, rất đáng yêu của An Kỳ Nhi, Dương Lăng vừa nói vừa lấy một bộ quần áo trong Không gian giới chỉ ra để nàng mặc vào. Hấp thu hai lần Thần lực đã nhanh chóng đôt phá đến Trung cấp Thần vu, nên hắn rất muốn Năng lượng màu trắng trong đầu Tiểu mỹ nhân.
“Còn phải kiểm tra?”
Vừa nghe Dương Lăng nói vậy, An Kỳ Nhi mắc cỡ đến độ máu trên mặt có thể chảy ra, cả mặt đỏ bừng lên, luống cuống tay chân mặc vào bộ quần áo rộng thùng thình mà Dương Lăng đưa cho.
Bởi vì nội y và áo khoác đều thẫm đầy máu, không thể nào mặc vào nữa, bên ngoài nàng mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, nhưng bên trong không mặc cái gì cả. Dáng người lả lướt, hai chân trần và khuôn mặt đỏ bừng, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu.
”An Kỳ Nhi, vì nhanh chóng trở lại Ma thú lĩnh, chúng ta thông qua Thuấn di Ma pháp trở về. Đứng vững, không được lộn xộn” Dương Lăng lấy một bức tranh mà mình vẽ ra, giả vờ ngâm nga một lát, sau đó vung tay lên, đưa Tiểu mỹ nhân rời khỏi Không gian Vu tháp.
Không gian Vu tháp là bí mật lớn nhất của mình, mặc dù Tiểu mỹ nhân ngay lập tức dám chắc không hiểu rõ ràng tình huống, nhưng vì đảm bảo an toàn, vẫn nên nhanh chóng lui ra ngoài. Cứ như vậy, dụng Ma pháp truyền tống che dấu địa điểm đột nhiên biến hóa, là biện pháp tốt nhất.
“Ồ, Dương đại ca, Quyển trục của ngươi sao lại không có Truyền tống môn?”
“Ồ, đây là Truyền tống quyển trục mà gia tộc chúng ta di truyền từ thời Thượng cổ, khác với các Truyền tống quyển trục bình thường, đáng tiếc, chỉ còn lại có một bức này mà thôi”
“Dương đại ca, sao lại truyền đến một đám loạn thạch, đây là đâu, sao lại nhìn không thấy Ma thú lĩnh?”
“Cái này có lẽ do khoảng cách quá xa, không có biện pháp thuấn di trở về Ma thú lĩnh ngay được. Lại đây, đừng sợ, chúng ta cưỡi Hắc Long bay về, rất nhanh là đến thôi”
Triệu Hắc Long vương ra, Dương Lăng ôm Tiểu mỹ nhân cưỡi lên nó nhanh chóng quay về Ma thú lĩnh. Ôm eo nhỏ mềm mại của nàng, dán vào da thịt mềm mại, ngửi mùi thơm xử nữ của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy nhộn nhạo.
“A, Dương đại ca, chậm một chút, để cho Hắc Long bay thấp một chút” Nhìn các dãy núi và Hồ nước dưới mặt đất vụt qua, nhìn đám mây lao vút đến trước mặt, An Kỳ Nhi sợ đến thi thoảng hét lên chói tai, tựa chặt vào người Dương Lăng.
Bay thấp một chút?
Nhìn vẻ khẩn trương của An Kỳ Nhi, lại nghĩ đến Thi vu vương mà mình đã lặng lẽ thuần hóa, Dương Lăng trong lòng vừa động. Cười cười xong liền để cho Thiên diện huyễn điêu biến thành một tên Thi vu vương, đem huyễn thể rời khỏi Không gian Vu tháp, giấu ở một sườn núi cách đó không xa. Sau đó chỉ huy Hắc Long vương giảm độ cao, từ từ bay về phía sườn núi.
“Đúng, đúng, đúng, Dương đại ca, độ cao và tốc độ này là được rồi” Nhìn xem chân chạm được vào ngọn cây, An Kỳ Nhi vỗ vỗ ngực, thở hắt ra một hơi. Lập tức cảm giác mình giống như người yêu, đang dựa sát vào lòng Dương Lăng, mặt lại đỏ bừng lên.
“
Dương đại ca, ta có thể tự mình ngồi được, cái kia”
Ngượng ngùng, An Kỳ Nhi nhích người về trước, rời khỏi ngực Dương Lăng. Vốn muốn bảo Dương Lăng bỏ bàn tay ở eo ra, không ngờ rằng còn chưa nói hết, thì trên ngọn cây đột nhiên nhảy ra một bóng đen, vẻ mặt dữ tợn. Không phải là ai khác, mà là Thi vu vương.
“A” sau một tiếng thét chói tai, An Kỳ Nhi hoảng sợ cuộn tròn trong lòng ngực Dương Lăng, vẻ mặt tái nhợt. Dương Lăng nhân cơ hội ôm chặt eo của nàng, chỉ huy Hắc Long vương nhanh chóng bay lên cao, như tên lửa bay ra ngoài. Vừa khiến cho Tiểu mỹ nhân hiểu lầm Thi vu vương còn chưa chết, vừa ôm được nàng, một mũi tên trúng hai con chim.
Hiểu được Thi vu vương không những không chết, mà còn chặn đường. Tiểu mỹ nhân không dám bảo Dương Lăng hạ độ cao và tốc độ, cũng tựa chặt trong ngực hắn. Cứ như vậy, hai người cưỡi Hắc Long vương nhanh chóng quay về Ma thú lĩnh, chỉ mấy canh giờ sau đã thuận lợi trở lại Duy Sâm Trấn.
“Dương đại ca, cám ơn ngươi, sau này ta sẽ đến nhìn ngươi”
Từ chối lời mời của Dương Lăng, An Kỳ Nhi nhanh chóng rời đi, đi đến địa điểm đóng quân tạm thời của Giáo Đình ở Ma thú lĩnh. Đi được một đoạn, liền quay đầu nhìn Dương Lăng đang đứng trên thành tường nhìn mình, trong lòng đau xót, lập tức buồn rầu thương cảm.
Lần này lén đi ra ngoài, sau khi trở về nhất định bị Gia tộc và Giáo Đình quản lý nghiêm ngặt, sau khi trải qua tẩy lễ, trở thành Thánh nữ chính thức của Giáo Đình, càng không có cơ hội đến Ma thú lĩnh.
Nhớ đến nụ cười nhàn nhạt của Dương Lăng, nhớ bờ vai rộng lớn của hắn, và quá trình hắn giúp mình ép thi độc ra, không biết vì sao trong lòng càng ngày càng khó chịu. Nghĩ đến sau này rất có thể không có cơ hội đến Ma thú lĩnh, không có cơ hội thấy Dương Lăng, mũi cay cay, hai mắt tuôn trào. Quay đầu nhìn Dương Lăng một cái, rồi ôm miệng chạy vội đi.
Tuổi nhỏ đã như Hồ ly tinh, vậy lớn lên thì thế nào?
Nhìn An Kỳ Nhi chạy vội đi, Dương Lăng lắc đầu, lập tức rời khỏi. Vì hấp thu Thần lực, hắn rất muốn An Kỳ Nhi ở lại, mỗi ngày xoa bóp cho nàng. Đáng tiếc, trong lòng hắn rõ ràng đây là chuyện không có khả năng, là một Thánh nữ tương lai, An Kỳ Nhi không thể ở lại Duy Sâm Trấn thời gian dài.
Biết được Thi vu vương bị thương nặng, và xuất hiện ở sa mạc Tây Bá Lợi Á, các Thế lực lớn lại hành động. Kết quả có thể biết trước, khổ cực vài ngày mà không có chút đầu mối nào.
Vài ngày sau, các Thế lực lớn như Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội thất vọng trở về, nhưng Dương Lăng lại đoạt được một điều ngoài ý muốn.
Bởi vì có tin đồn Thi vu vương xông vào sa mạc Tây Bá Lợi Á đại khai sát giới, biến một ít bộ lạc thành Cương thi, nuốt chửng máu và Linh hồn của bọn họ. Rất nhiều Bộ lạc hoảng sợ nên đưa toàn Tộc đến định cư ở Ma thú lĩnh, có loài người giỏi canh tác, có Bán thú nhân giỏi bắt cá.
Càng khiến cho Dương Lăng sửng sốt đó là, có một chi Oa nhân bộ lạc giỏi Thủy tính, trời sinh thích sống ở cạnh hồ nước hoặc là cạnh biển. Không tính người già yếu, cũng có hơn 1000 dũng sĩ, đem đến cho Lãnh địa một đội tinh binh.
Oa nhân có dáng người thấp, lực chiến đấu trên lục địa thật sự không làm ai sợ hãi, giống như đám Địa tinh nhát gan. Tuy nhiên, vào trong nước, bọn họ lại là hải quân trời sinh, bất kể là lặn hay là tốc độ bơi đều hơn xa loài người Vu Tháp. Có một vài điều mà ngay cả đám Tượng Quy nhân A Tư Na Ma cũng phải bội phục.
Không truy tìm được Thi vu vương, các Thế lực lớn Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội từ từ rời đi, ngoại trừ đám Dong binh, Mạo hiểm giả và thương nhân từ bên ngoài đến, Ma thú lĩnh từ từ khôi phục bình tĩnh.
Bởi vì không ít Tộc nhân bị thương nặng, Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc không thể không ở lại một thời gian, nhận được lời mời nhiệt tình của Dương Lăng, Hoàng mông diện võ sĩ Gia Tây Á quyết định dẫn Tộc nhân tiến vào ở trong Duy Sâm tòa thành. Uống vài lần rượu, thử võ vài lần, càng ngày càng quen thuộc.
Không lâu sau, Gia Tây Á và Dương Lăng xưng huynh gọi đệ, dốc lòng mở ruột, không gì là không nói.
“Dương Lăng huynh đệ, lại đây, uống, hôm nay, tất cả rượu ở đây đều phải uống hết” Ngày hôm nay, màn đêm đã buông xuống, người bình thường đã sớm tiến vào giấc mộng, nhưng Gia Tây Á có chuyện buồn bực vẫn kéo Dương Lăng ra uống rượu.
Lúc này, Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc có thể nói tổn thất trầm trọng. Đem tới bảy tám mươi tinh anh, cuối cùng chỉ còn hơn mười người, hơn nữa hầu hết đều bị thương nặng.
Thuộc hạ thương vong nặng nề, mà Thần Khí không rõ ở đâu, Gia Tây Á vừa nghĩ liền cảm thấy buồn bực cả ngày. Rất rõ ràng, nhiệm vụ đã hoàn toàn thất bại, không những hy vọng trở thành Tộc trưởng đời tiếp theo không còn, có lẽ còn mất đi sự tín nhiệm của đông đảo Trưởng lão, không nhận được Tâm pháp tu luyện cao nhất của Gia tộc.
“Gia Tây Á huynh đệ, chẳng lẽ, Thần Khí đó thật sự quan trọng đến vậy với Gia tộc các ngươi?” Vài ngày nay, không cần Gia Tây Á nhiều lời, Dương Lăng cũng hiểu được nguyên nhân tại sao hắn buồn bực.
“Hắc hắc, Thần Khí?” Gia Tây Á uống cạn chén rượu, rồi “Ba” một tiếng đem chén rượu ném mạnh xuống mặt đất “Thần Khí không quan trọng, nhưng quan trọng là chúng ta muốn một kiện Thần Khí trong đó để mở ra Thần điện của Nữ thần băng tuyết, thu hồi một bảo vật mà tổ tiên bị mất sau trận đánh với Nữ thần”
“Cái gì, bảo vật bị mất sau trận chiến với Nữ thần băng tuyết?” Dương Lăng rất ngạc nhiên, không ngờ rằng Nữ thần băng tuyết trong truyền thuyết còn có thật: “Gia Tây Á huynh đệ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đại lục có mấy vị Thần linh là thật?”
“Có, không phải một người, tộc trưởng đầu tiên của Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc chúng ta chính là Kiếm thần trong lời mọi người” Dừng lại một chút, Gia Tây Á nói tiếp: “Thần theo như người bình thường nói, thật ra là Thần giai cường giả”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.