Chương 710: Thâm uyên tử hỏa.
Cao Pha
07/09/2013
Hống......
Đám người của Dương Lăng vừa mới hiện ra trên đỉnh Thiên Trụ sơn, chân trời đã truyền đến một trận rít gào trầm thấp mà có lực, như mãnh thú nổi giận ngẩng đầu nhìn trời rống một tiếng càng lúc càng rõ ràng. Ngay sau đó, chân trời xuất hiện một mảnh hỏa vân, như máu nhuộm cả một khoảnh trời đỏ bừng, tốc độ như tia chớp hướng Thiên Trụ sơn vọt đến. Một gã cường giả tóc đỏ xoã xuống vai, cả người trên dưới phảng phất như bao phủ trong một đám lửa đứng ở đám mây, vùn vụt lao đến. Người còn chưa tới, đã tản mát ra một cỗ cường đại uy áp. Sau khi biết được tin tức, Thâm uyên ác ma lĩnh chủ đã đích thân chạy tới.
“Na Tháp Lị!”
“Kham Tát Tư!”
Nhìn thấy Hắc Giác đại ác ma Na Tháp Lị đang đứng bên cạnh Dương Lăng, Thâm uyên ác ma lĩnh chủ lần nữa gia tốc, như đám lửa ập tới. Trong cơn kích động, Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị cũng không để ý đến tất cả phi thân lao ra, cùng Thâm uyên ác ma lĩnh chủ ôm ghì lấy nhau. Trong phút chốc, lệ tuôn như suối, nỗi đắng cay đau khổ và chua xót trăm ngàn vạn năm qua đều trỗi dậy trong lòng. Hai người uyên ương mệnh khổ, từ thượng cổ thần ma đại chiến xa xôi, qua bao đớn đau rốt cuộc cũng đã gặp lại.
“Ai da, tiếc quá, không nghĩ tới, Na Tháp Lị tiểu thư quả nhiên sớm đã có người trong lòng!”
Độc Long vương hóa thành một gã cự hán, thở ngắn than dài, ngay cái nhìn đầu tiên thấy Hắc Giác đại ác ma Na Tháp Lị, hắn đã bị tiếng sét ái tình bổ trúng. Sau khi bị Dương Lăng thuần hóa, nhanh chóng hướng Hắc Giác đại mỹ nữ phát động thế công. Vốn tưởng rằng nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, không nghĩ tới, cho dù có giở hết tất cả biện pháp cũng không thu hoạch được gì.
“ Độc long à, ngươi vẫn là có cơ hội , không nên dễ dàng từ bỏ!” Thi vu vương nghiêm trang, ra vẻ ta đây một thân toàn kinh nghiêm xương máu, thản nhiên nói tiếp:“Cảm tình là từng chút từng chút bồi dưỡng mà thành, Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư cùng Na Tháp Lị gặp gỡ trăm ngàn vạn năm mới có hôm nay, mới có thể trước mặt mọi người ôm nhau một cái. Ngươi nay mãnh nam tự thân xuất mã, có lẽ chỉ cần hơn mười nghìn năm là có thể đối phó , nghìn vạn lần đừng từ bỏ nhanh như vậy!”
“Nếu hơn mười nghìn năm không đủ, thì mấy trăm vạn năm, mấy ngàn vạn năm. Mà nếu Hắc giác đại mỹ nữ vẫn không đồng ý thì bám sát không rời, quấy rối không thôi. Một ngày nào đó, ngươi cũng có thể ôm eo của nàng mà đi thăm thú khắp nơi!” Kim Bằng cố nén cười, cùng Thi Vu Vương hèn hạ kẻ xướng người họa.
“Đúng vậy. Bám dính như keo thì rốt cuộc chuyện cũng thành!” Hắc Long vương vừa nói vừa tiến lại, nháy nháy mắt với đám Thi Vu vương. Tiếp tục dụ dỗ hoặc là tiếp tục đả kích mối tình si của Độc Long vương.
Một đám gia hoả vô lương tâm! (: Mấy tên này đểu thật, bất quá ta thích hề hề)
Nhìn một chút biểu hiện ra vẻ nghiêm trang nhưng lại vụng trộm cười đến vỡ bụng của bọn Thi Vu vương. Lại nhìn xem Độc Long vương đang sầu sầu khổ khổ, Dương Lăng cười cười. Nói chung đám ma thú vừa mới thuần hoá cách đây mấy tháng vẫn tương đối nghiêm chỉnh. Đi theo Thi Vu vương, rất nhanh đã bị lây nhiễm tính tếu táo đùa bỡn từ lão gia hỏa này.Trời sinh đã ban cho Thi Vu vương bản tính hài hước, cũng có một chút hơi tệ nhưng cũng có một chút hơi biến thái. Giống như một thùng nhuộm lớn phá hủy cả Ma Thú quân đoàn.
Hống......
Ngay khi đám Thi Vu vương tiếp tục kẻ xướng người họa. Đột nhiên,Thâm uyên ác ma lĩnh chủ trên không trung đẩy Hắc Giác đại mỹ nữ sang một bên. Không để ý tới xung quanh lớn tiếng gầm thét, lao về hướng Dương Lăng như một tia chớp
“Tên hỗn đản đáng chết. Dám nhốt Na Tháp Lị mấy trăm năm. Chết đi!”
Hô......
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư phảng phất như một con mãnh hổ trong cơn cuồng giận, trong nháy mắt không thèm nghe Hắc Giác đại mỹ nữ khuyên bảo, đằng đằng sát khí lao tới. Hận không thể biến một cây đuốc đốt tên Dương Lăng này thành tro tàn. Liên tục tăng tốc, rung động vù vù, tốc độ càng lúc càng nhanh
“Hừ, muốn chết!”
Đám Thi Vu Vương cùng Kim Bằng vừa mới vẫn cười hì hì , đột nhiên không hẹn mà cùng vọt tới, với tốc độ nhanh nhất và sự phối hợp vô cùng ăn ý thi triển Ma Thần chiến trận. Chỉ một thoáng, bên ngoài cơ thể bao phủ một vòng quang mang màu đỏ nhàn nhạt, tản mát ra một cỗ kinh khủng hơi thở, vận sức chờ phát động.
“Không....... Không nên, không nên !”
Nhìn đám Thi Vu Vương đang tuốt kiếm giương cung, lại nhìn xem Tổ Vu Hậu Thổ tóc dài phủ vai, quần áo trên người không gió cũng tự động bay bay, Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị thất thanh kêu to, vội vã lao về phía Thâm uyên ác ma lĩnh chủ, hy vọng cản bước được cái tên nóng tính chưa biết rõ chuyện đã vội nổi cơn điên này lại. Sau khi Ngũ hổ thượng tướng dung hợp tinh hồn của hồng hoang mãnh thú lợi hại chừng nào, Tổ Vu Hậu Thổ kinh khủng ra sao, không ai rõ ràng hơn Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị. Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của đám Thi Vu Vương sau khi liên thủ.
Hô......
Mặc cho lửa giận trong lòng dâng vạn trượng, nhưng Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư cũng không phải là một tên gia hoả đầu to mà não bé. Cảm giác được một chút khí tức kinh khủng tản ra từ đám người Thi Vu Vương. Hắn nhanh chóng dừng lại, hai mắt trừng trừng, hỏa diễm bao phủ bên ngoài cơ thể tăng vọt, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.
“Cạp cạp dát, máu tươi cùng linh hồn mới mẻ, ta thích!”
Thi Vu vương cạp cạp cười lớn, vừa nói vừa giơ lên Tử Vong Hào Giác.
“ Chia nhau ta ba ngươi bảy nhé, không, ít nhất một người phải được một nửa!”
Kim Bằng liếm liếm môi, sau khi luyện hóa tinh hồn của hồng hoang mãnh thú Thanh Long, hắn vô cùng hưng phấn nếu lại được nếm tư vị của luyện hồn. Cùng Tổ Vu Hậu Thổ, đám người Thi Vu Vương và Kim Bằng cầm chắc phần thắng. Nếu như không phải nể mặt Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị, thì đã sớm điệp gia lực lượng của mọi người mà xông lên, đem Thâm Uyên ác ma lĩnh chủ xé thành mảnh nhỏ. Chỉ cần Dương Lăng hạ lệnh, bọn họ chẳng ngại ngùng gì mà không nuốt chửng một linh hồn của tuyệt thế cường giả khó có được này.
Cuộc chiến sắp nổ ra, hai bên vô cùng căng thẳng.
“Tất cả đều lui về cho ta!”
Ngay khi Thi Vu Vương cùng đám Kim Bằng ngo ngoe muốn động thủ, Dương Lăng quát lên một tiếng, ra lệnh mọi người rút lui trở về. Rồi thản nhiên nói tiếp:“Kham Tát Tư, lúc tại Ác Ma đại điện, cả ma thú quân đoàn chúng ta cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của ngươi. Nhưng hiện tại đã khác xưa rồi, cho dù thực lực ngươi có cường thịnh trở lại, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta!”
“Ta hận, ta hận lúc đó không nhấn chìm toàn bộ Nguyệt Lượng đảo!” Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư hai mắt đỏ bừng tia máu, hung hăng nói:“Cho dù không phải là đối thủ, ta cũng phải cùng ngươi đại chiến một hồi. Thắng, ta mang đi Na Tháp Lị của ta. Thua, ta tự chặt đầu bồi tội với ngươi!”
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư thoạt nhìn bề ngoài có vẻ xúc động lỗ mãng, trên thực tế nhưng lại ý nghĩ thanh tỉnh, nhanh chóng lựa chọn biện pháp có lợi nhất , trực tiếp hướng Ma Thú chủ thần Dương Lăng khiêu chiến. Vô luận như thế nào, hắn cũng không cam tâm nhìn cảnh Na Tháp Lị người mà hắn đau khổ chờ trăm ngàn vạn năm, từ nay về sau trở thành truy tuỳ giả đi theo người khác.
“Hừ, muốn khiêu chiến đại nhân của chúng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Thi vu vương và Kim Bằng hừ lạnh một tiếng, không hẹn mà cùng bước ra khỏi hàng, vận sức chờ sẵn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư cách đó không xa.
“Kham Tát Tư, không nên, chàng hãy nghe ta nói đã. Chuyện không phải như chàng tưởng tượng đâu !”
Hắc giác đại mỹ nữ hai mắt đẫm lệ, nghiêng người che trước mặt Kham Tát Tư, cực lực ngăn cản một trường xung đột đáng sợ. Nàng không muốn Dương Lăng bị thương tổn, cũng không nguyện để Kham Tát Tư bị đông đảo lưu lãng thần thú đánh trọng thương, càng lo lắng Tổ Vu Hậu Thổ đang đứng phía sau Dương Lăng đột nhiên xông lên, đem người trong lòng của mình xé toạt thành hai nửa. Nếu như sớm biết rằng mọi chuyện xảy ra như vậy, nàng thà không để cho liên minh lưu lãng giả truyền tin đến Kham Tát Tư, tình nguyện làm một người cô đơn suốt quãng đời còn lại. Cảnh Tổ Vu Hậu Thổ đem Vu Yêu Vương cùng Trường Mi lão tổ xé thành hai nửa máu tanh bay đầy trời, không chỉ có làm địch nhân nghe tiếng đã sợ vỡ mật, mà còn làm cho đông đảo các ma thú da đầu đi theo Dương Lăng tê dại, Na Tháp Lị cũng không có ngoại lệ.
“Kham Tát Tư, muốn khiêu chiến với ta, trước chiến thắng thiếp thân thị vệ của ta đã rồi nói tiếp!”
Trầm ngâm chốc lát, Dương Lăng hạ lệnh cho Thi Vu Vương cùng Kim Bằng lui về, phái Mẫu Hoàng ra trận xuất chiến với Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư. Tại vu tháp không gian, hắn đã kiến thức tuyệt chiêu của Thi Vu Vương cùng Kim Bằng. Giờ đây, cũng đến phiên xem thử Mẫu Hoàng sau khi dung hợp tinh hồn của hồng hoang mãnh thú Chu Tước có được tuyệt kỹ gì. Cũng là có thể thử dò xét thực lực của Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư, quả là nhất cử lưỡng tiện.
Ngao......
Đã sớm ngo ngoe muốn động tay động chân, Mẫu Hoàng lớn tiếng rít gào, hô một tiếng vút lên tận trời, hóa thành bản thể khổng lồ. So với trước kia, ở giữa trán có thêm hình xăm một đầu Chu Tước đang giương cánh bay cao, ám quang di động quanh lân phiến tinh mịn cứng rắn, cả người trên dưới tản mát ra từng đợt từng đợt năng lượng hỏa hệ tinh thuần ba động.
“Na Tháp Lị, tránh ra!”
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư đẩy Hắc Giác đại mỹ nữ sang một bên, miệng niệm vài câu. Trên tay đột nhiên địa xuất hiện một cây liêm đao khổng lồ màu đỏ. Sau khi quát lên một tiếng lớn lao thẳng tới Mẫu Hoàng đang ở trên không trung. Hồng quang trên người toả ra, bên trong phương viên vài dặm nhiệt độ ấm đột nhiên tăng vọt, phảng phất như một tòa Hỏa Diễm sơn vừa lướt qua, tốc độ cực nhanh.
Đông......
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ tốc độ nhanh như tia chớp, Mẫu Hoàng tốc độ cũng không chậm, thậm chí càng nhanh hơn. không thèm nhìn hỏa diễm cực nóng đầy trời, hô một tiếng vung trảo hung hăng chộp qua, thế mạnh lực trầm, đánh bạt liêm đao của Thâm uyên ác ma lĩnh chủ sang một bên. Rồi đột nhiên tăng tốc thêm lần nữa, vỗ thẳng xuống đỉnh đầu đối phương. Tốc độ cực nhanh, tạo nên một chuổi thanh âm xé gió cực kì chói tai, khiến cho Thâm uyên ác ma lĩnh chủ gần trong gang tấc căn bản là không kịp trốn tránh. Chỉ cần một trảo này chụp trúng thì đầu của Thâm uyên ác ma lĩnh chủ có cứng đến mấy, chỉ sợ cũng bị vỗ thành một quả dưa nát.
“Tốt, nhanh quá, một trảo chắc chắn phải thành công!”
“Lợi hại quá, không nghĩ tới, tốc độ của Mẫu Hoàng lại nhanh như vậy!”
Thấy Mẫu Hoàng đại triển thần uy, Thi vu vương cùng đám người Kim Bằng lớn tiếng cổ vũ. Đồng thời, cũng vì Mẫu Hoàng trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ như vậy mà khiếp sợ. Cho dù là tiến giai đến Thập nhị dực Kim Bằng vương Kim Bằng cũng không khỏi giật mình,
“Làm sao bây giờ......, làm sao bây giờ?” Trái lại với đám Thi Vu Vương đang hò hét inh ỏi, Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị khẩn trương đến hai mắt đẫm lệ, trong lòng buồn bã lo lắng.
“Na Tháp Lị, yên tâm đi, đây chỉ là một hồi đấu mà thôi!”
Một đạo linh hồn truyền âm, khiến cho Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị đang khẩn trương như kiến bò trên chảo lửa thở phào một hơi. Có lời hứa của Dương Lăng, ít nhất có thể cam đoan Mẫu Hoàng sau khi đắc thắng sẽ không xuống tay hạ sát thủ. Vào thời khắc mấu chốt, nói không chừng còn có thể ra tay ngăn cản song phương quyết chiến.
“Thâm uyên tử hỏa!”
Trong lúc nguy cấp, Thâm uyên ác ma lĩnh chủ rít lên một tiếng, cắn răng hao phí đại lượng năng lượng thi triển hỏa hệ pháp tắc huyền ảo. Chỉ một thoáng, không trung đột nhiên xuất hiện tầng lớn hỏa diễm màu tím, bên trong phương viên hơn mười dặm, không khí bị đốt cháy căn bản là không cách nào hô hấp. Mẫu Hoàng đang đứng mũi chịu sào, tức thì bị hỏa diễm đầy trời dày đặc vây quanh, trong nháy mắt chìm trong một mảnh hỏa diễm màu tím.
“Ha ha ha, đi tìm chết đi, không ai có thể ở Thâm uyên tử hỏa mà may mắn còn tồn tại được, chưa từng có bao giờ!”
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ cười ha hả, nhìn chằm chằm sắc mặt đại biến của Dương Lăng ở phía đối diện. Năm đó, vì hấp thu tử hỏa bên trong Thâm uyên vị diện, hắn không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng tiêu tan. Trăm ngàn vạn năm qua, không biết có bao nhiêu địch nhân biến thành oan hồn dưới chiêu này, mặc dù cả người Mẫu Hoàng mọc đầy lân giáp tinh mịn cứng rắn, nhưng hắn tin tưởng rằng , tại có thể đốt cháy tất cả. Dưới sự thiêu đốt của Thâm uyên, lân giáp của Mẫu Hoàng có cứng rắn đến đâu cũng thành vô tác dụng. Trong cơn hưng phấn, vẫn còn chưa phát giác ra có biến hoá đang xảy ra bên trong tử hỏa.
Đám người của Dương Lăng vừa mới hiện ra trên đỉnh Thiên Trụ sơn, chân trời đã truyền đến một trận rít gào trầm thấp mà có lực, như mãnh thú nổi giận ngẩng đầu nhìn trời rống một tiếng càng lúc càng rõ ràng. Ngay sau đó, chân trời xuất hiện một mảnh hỏa vân, như máu nhuộm cả một khoảnh trời đỏ bừng, tốc độ như tia chớp hướng Thiên Trụ sơn vọt đến. Một gã cường giả tóc đỏ xoã xuống vai, cả người trên dưới phảng phất như bao phủ trong một đám lửa đứng ở đám mây, vùn vụt lao đến. Người còn chưa tới, đã tản mát ra một cỗ cường đại uy áp. Sau khi biết được tin tức, Thâm uyên ác ma lĩnh chủ đã đích thân chạy tới.
“Na Tháp Lị!”
“Kham Tát Tư!”
Nhìn thấy Hắc Giác đại ác ma Na Tháp Lị đang đứng bên cạnh Dương Lăng, Thâm uyên ác ma lĩnh chủ lần nữa gia tốc, như đám lửa ập tới. Trong cơn kích động, Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị cũng không để ý đến tất cả phi thân lao ra, cùng Thâm uyên ác ma lĩnh chủ ôm ghì lấy nhau. Trong phút chốc, lệ tuôn như suối, nỗi đắng cay đau khổ và chua xót trăm ngàn vạn năm qua đều trỗi dậy trong lòng. Hai người uyên ương mệnh khổ, từ thượng cổ thần ma đại chiến xa xôi, qua bao đớn đau rốt cuộc cũng đã gặp lại.
“Ai da, tiếc quá, không nghĩ tới, Na Tháp Lị tiểu thư quả nhiên sớm đã có người trong lòng!”
Độc Long vương hóa thành một gã cự hán, thở ngắn than dài, ngay cái nhìn đầu tiên thấy Hắc Giác đại ác ma Na Tháp Lị, hắn đã bị tiếng sét ái tình bổ trúng. Sau khi bị Dương Lăng thuần hóa, nhanh chóng hướng Hắc Giác đại mỹ nữ phát động thế công. Vốn tưởng rằng nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, không nghĩ tới, cho dù có giở hết tất cả biện pháp cũng không thu hoạch được gì.
“ Độc long à, ngươi vẫn là có cơ hội , không nên dễ dàng từ bỏ!” Thi vu vương nghiêm trang, ra vẻ ta đây một thân toàn kinh nghiêm xương máu, thản nhiên nói tiếp:“Cảm tình là từng chút từng chút bồi dưỡng mà thành, Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư cùng Na Tháp Lị gặp gỡ trăm ngàn vạn năm mới có hôm nay, mới có thể trước mặt mọi người ôm nhau một cái. Ngươi nay mãnh nam tự thân xuất mã, có lẽ chỉ cần hơn mười nghìn năm là có thể đối phó , nghìn vạn lần đừng từ bỏ nhanh như vậy!”
“Nếu hơn mười nghìn năm không đủ, thì mấy trăm vạn năm, mấy ngàn vạn năm. Mà nếu Hắc giác đại mỹ nữ vẫn không đồng ý thì bám sát không rời, quấy rối không thôi. Một ngày nào đó, ngươi cũng có thể ôm eo của nàng mà đi thăm thú khắp nơi!” Kim Bằng cố nén cười, cùng Thi Vu Vương hèn hạ kẻ xướng người họa.
“Đúng vậy. Bám dính như keo thì rốt cuộc chuyện cũng thành!” Hắc Long vương vừa nói vừa tiến lại, nháy nháy mắt với đám Thi Vu vương. Tiếp tục dụ dỗ hoặc là tiếp tục đả kích mối tình si của Độc Long vương.
Một đám gia hoả vô lương tâm! (: Mấy tên này đểu thật, bất quá ta thích hề hề)
Nhìn một chút biểu hiện ra vẻ nghiêm trang nhưng lại vụng trộm cười đến vỡ bụng của bọn Thi Vu vương. Lại nhìn xem Độc Long vương đang sầu sầu khổ khổ, Dương Lăng cười cười. Nói chung đám ma thú vừa mới thuần hoá cách đây mấy tháng vẫn tương đối nghiêm chỉnh. Đi theo Thi Vu vương, rất nhanh đã bị lây nhiễm tính tếu táo đùa bỡn từ lão gia hỏa này.Trời sinh đã ban cho Thi Vu vương bản tính hài hước, cũng có một chút hơi tệ nhưng cũng có một chút hơi biến thái. Giống như một thùng nhuộm lớn phá hủy cả Ma Thú quân đoàn.
Hống......
Ngay khi đám Thi Vu vương tiếp tục kẻ xướng người họa. Đột nhiên,Thâm uyên ác ma lĩnh chủ trên không trung đẩy Hắc Giác đại mỹ nữ sang một bên. Không để ý tới xung quanh lớn tiếng gầm thét, lao về hướng Dương Lăng như một tia chớp
“Tên hỗn đản đáng chết. Dám nhốt Na Tháp Lị mấy trăm năm. Chết đi!”
Hô......
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư phảng phất như một con mãnh hổ trong cơn cuồng giận, trong nháy mắt không thèm nghe Hắc Giác đại mỹ nữ khuyên bảo, đằng đằng sát khí lao tới. Hận không thể biến một cây đuốc đốt tên Dương Lăng này thành tro tàn. Liên tục tăng tốc, rung động vù vù, tốc độ càng lúc càng nhanh
“Hừ, muốn chết!”
Đám Thi Vu Vương cùng Kim Bằng vừa mới vẫn cười hì hì , đột nhiên không hẹn mà cùng vọt tới, với tốc độ nhanh nhất và sự phối hợp vô cùng ăn ý thi triển Ma Thần chiến trận. Chỉ một thoáng, bên ngoài cơ thể bao phủ một vòng quang mang màu đỏ nhàn nhạt, tản mát ra một cỗ kinh khủng hơi thở, vận sức chờ phát động.
“Không....... Không nên, không nên !”
Nhìn đám Thi Vu Vương đang tuốt kiếm giương cung, lại nhìn xem Tổ Vu Hậu Thổ tóc dài phủ vai, quần áo trên người không gió cũng tự động bay bay, Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị thất thanh kêu to, vội vã lao về phía Thâm uyên ác ma lĩnh chủ, hy vọng cản bước được cái tên nóng tính chưa biết rõ chuyện đã vội nổi cơn điên này lại. Sau khi Ngũ hổ thượng tướng dung hợp tinh hồn của hồng hoang mãnh thú lợi hại chừng nào, Tổ Vu Hậu Thổ kinh khủng ra sao, không ai rõ ràng hơn Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị. Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của đám Thi Vu Vương sau khi liên thủ.
Hô......
Mặc cho lửa giận trong lòng dâng vạn trượng, nhưng Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư cũng không phải là một tên gia hoả đầu to mà não bé. Cảm giác được một chút khí tức kinh khủng tản ra từ đám người Thi Vu Vương. Hắn nhanh chóng dừng lại, hai mắt trừng trừng, hỏa diễm bao phủ bên ngoài cơ thể tăng vọt, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.
“Cạp cạp dát, máu tươi cùng linh hồn mới mẻ, ta thích!”
Thi Vu vương cạp cạp cười lớn, vừa nói vừa giơ lên Tử Vong Hào Giác.
“ Chia nhau ta ba ngươi bảy nhé, không, ít nhất một người phải được một nửa!”
Kim Bằng liếm liếm môi, sau khi luyện hóa tinh hồn của hồng hoang mãnh thú Thanh Long, hắn vô cùng hưng phấn nếu lại được nếm tư vị của luyện hồn. Cùng Tổ Vu Hậu Thổ, đám người Thi Vu Vương và Kim Bằng cầm chắc phần thắng. Nếu như không phải nể mặt Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị, thì đã sớm điệp gia lực lượng của mọi người mà xông lên, đem Thâm Uyên ác ma lĩnh chủ xé thành mảnh nhỏ. Chỉ cần Dương Lăng hạ lệnh, bọn họ chẳng ngại ngùng gì mà không nuốt chửng một linh hồn của tuyệt thế cường giả khó có được này.
Cuộc chiến sắp nổ ra, hai bên vô cùng căng thẳng.
“Tất cả đều lui về cho ta!”
Ngay khi Thi Vu Vương cùng đám Kim Bằng ngo ngoe muốn động thủ, Dương Lăng quát lên một tiếng, ra lệnh mọi người rút lui trở về. Rồi thản nhiên nói tiếp:“Kham Tát Tư, lúc tại Ác Ma đại điện, cả ma thú quân đoàn chúng ta cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của ngươi. Nhưng hiện tại đã khác xưa rồi, cho dù thực lực ngươi có cường thịnh trở lại, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta!”
“Ta hận, ta hận lúc đó không nhấn chìm toàn bộ Nguyệt Lượng đảo!” Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư hai mắt đỏ bừng tia máu, hung hăng nói:“Cho dù không phải là đối thủ, ta cũng phải cùng ngươi đại chiến một hồi. Thắng, ta mang đi Na Tháp Lị của ta. Thua, ta tự chặt đầu bồi tội với ngươi!”
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư thoạt nhìn bề ngoài có vẻ xúc động lỗ mãng, trên thực tế nhưng lại ý nghĩ thanh tỉnh, nhanh chóng lựa chọn biện pháp có lợi nhất , trực tiếp hướng Ma Thú chủ thần Dương Lăng khiêu chiến. Vô luận như thế nào, hắn cũng không cam tâm nhìn cảnh Na Tháp Lị người mà hắn đau khổ chờ trăm ngàn vạn năm, từ nay về sau trở thành truy tuỳ giả đi theo người khác.
“Hừ, muốn khiêu chiến đại nhân của chúng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Thi vu vương và Kim Bằng hừ lạnh một tiếng, không hẹn mà cùng bước ra khỏi hàng, vận sức chờ sẵn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư cách đó không xa.
“Kham Tát Tư, không nên, chàng hãy nghe ta nói đã. Chuyện không phải như chàng tưởng tượng đâu !”
Hắc giác đại mỹ nữ hai mắt đẫm lệ, nghiêng người che trước mặt Kham Tát Tư, cực lực ngăn cản một trường xung đột đáng sợ. Nàng không muốn Dương Lăng bị thương tổn, cũng không nguyện để Kham Tát Tư bị đông đảo lưu lãng thần thú đánh trọng thương, càng lo lắng Tổ Vu Hậu Thổ đang đứng phía sau Dương Lăng đột nhiên xông lên, đem người trong lòng của mình xé toạt thành hai nửa. Nếu như sớm biết rằng mọi chuyện xảy ra như vậy, nàng thà không để cho liên minh lưu lãng giả truyền tin đến Kham Tát Tư, tình nguyện làm một người cô đơn suốt quãng đời còn lại. Cảnh Tổ Vu Hậu Thổ đem Vu Yêu Vương cùng Trường Mi lão tổ xé thành hai nửa máu tanh bay đầy trời, không chỉ có làm địch nhân nghe tiếng đã sợ vỡ mật, mà còn làm cho đông đảo các ma thú da đầu đi theo Dương Lăng tê dại, Na Tháp Lị cũng không có ngoại lệ.
“Kham Tát Tư, muốn khiêu chiến với ta, trước chiến thắng thiếp thân thị vệ của ta đã rồi nói tiếp!”
Trầm ngâm chốc lát, Dương Lăng hạ lệnh cho Thi Vu Vương cùng Kim Bằng lui về, phái Mẫu Hoàng ra trận xuất chiến với Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư. Tại vu tháp không gian, hắn đã kiến thức tuyệt chiêu của Thi Vu Vương cùng Kim Bằng. Giờ đây, cũng đến phiên xem thử Mẫu Hoàng sau khi dung hợp tinh hồn của hồng hoang mãnh thú Chu Tước có được tuyệt kỹ gì. Cũng là có thể thử dò xét thực lực của Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư, quả là nhất cử lưỡng tiện.
Ngao......
Đã sớm ngo ngoe muốn động tay động chân, Mẫu Hoàng lớn tiếng rít gào, hô một tiếng vút lên tận trời, hóa thành bản thể khổng lồ. So với trước kia, ở giữa trán có thêm hình xăm một đầu Chu Tước đang giương cánh bay cao, ám quang di động quanh lân phiến tinh mịn cứng rắn, cả người trên dưới tản mát ra từng đợt từng đợt năng lượng hỏa hệ tinh thuần ba động.
“Na Tháp Lị, tránh ra!”
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ Kham Tát Tư đẩy Hắc Giác đại mỹ nữ sang một bên, miệng niệm vài câu. Trên tay đột nhiên địa xuất hiện một cây liêm đao khổng lồ màu đỏ. Sau khi quát lên một tiếng lớn lao thẳng tới Mẫu Hoàng đang ở trên không trung. Hồng quang trên người toả ra, bên trong phương viên vài dặm nhiệt độ ấm đột nhiên tăng vọt, phảng phất như một tòa Hỏa Diễm sơn vừa lướt qua, tốc độ cực nhanh.
Đông......
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ tốc độ nhanh như tia chớp, Mẫu Hoàng tốc độ cũng không chậm, thậm chí càng nhanh hơn. không thèm nhìn hỏa diễm cực nóng đầy trời, hô một tiếng vung trảo hung hăng chộp qua, thế mạnh lực trầm, đánh bạt liêm đao của Thâm uyên ác ma lĩnh chủ sang một bên. Rồi đột nhiên tăng tốc thêm lần nữa, vỗ thẳng xuống đỉnh đầu đối phương. Tốc độ cực nhanh, tạo nên một chuổi thanh âm xé gió cực kì chói tai, khiến cho Thâm uyên ác ma lĩnh chủ gần trong gang tấc căn bản là không kịp trốn tránh. Chỉ cần một trảo này chụp trúng thì đầu của Thâm uyên ác ma lĩnh chủ có cứng đến mấy, chỉ sợ cũng bị vỗ thành một quả dưa nát.
“Tốt, nhanh quá, một trảo chắc chắn phải thành công!”
“Lợi hại quá, không nghĩ tới, tốc độ của Mẫu Hoàng lại nhanh như vậy!”
Thấy Mẫu Hoàng đại triển thần uy, Thi vu vương cùng đám người Kim Bằng lớn tiếng cổ vũ. Đồng thời, cũng vì Mẫu Hoàng trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ như vậy mà khiếp sợ. Cho dù là tiến giai đến Thập nhị dực Kim Bằng vương Kim Bằng cũng không khỏi giật mình,
“Làm sao bây giờ......, làm sao bây giờ?” Trái lại với đám Thi Vu Vương đang hò hét inh ỏi, Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị khẩn trương đến hai mắt đẫm lệ, trong lòng buồn bã lo lắng.
“Na Tháp Lị, yên tâm đi, đây chỉ là một hồi đấu mà thôi!”
Một đạo linh hồn truyền âm, khiến cho Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lị đang khẩn trương như kiến bò trên chảo lửa thở phào một hơi. Có lời hứa của Dương Lăng, ít nhất có thể cam đoan Mẫu Hoàng sau khi đắc thắng sẽ không xuống tay hạ sát thủ. Vào thời khắc mấu chốt, nói không chừng còn có thể ra tay ngăn cản song phương quyết chiến.
“Thâm uyên tử hỏa!”
Trong lúc nguy cấp, Thâm uyên ác ma lĩnh chủ rít lên một tiếng, cắn răng hao phí đại lượng năng lượng thi triển hỏa hệ pháp tắc huyền ảo. Chỉ một thoáng, không trung đột nhiên xuất hiện tầng lớn hỏa diễm màu tím, bên trong phương viên hơn mười dặm, không khí bị đốt cháy căn bản là không cách nào hô hấp. Mẫu Hoàng đang đứng mũi chịu sào, tức thì bị hỏa diễm đầy trời dày đặc vây quanh, trong nháy mắt chìm trong một mảnh hỏa diễm màu tím.
“Ha ha ha, đi tìm chết đi, không ai có thể ở Thâm uyên tử hỏa mà may mắn còn tồn tại được, chưa từng có bao giờ!”
Thâm uyên ác ma lĩnh chủ cười ha hả, nhìn chằm chằm sắc mặt đại biến của Dương Lăng ở phía đối diện. Năm đó, vì hấp thu tử hỏa bên trong Thâm uyên vị diện, hắn không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng tiêu tan. Trăm ngàn vạn năm qua, không biết có bao nhiêu địch nhân biến thành oan hồn dưới chiêu này, mặc dù cả người Mẫu Hoàng mọc đầy lân giáp tinh mịn cứng rắn, nhưng hắn tin tưởng rằng , tại có thể đốt cháy tất cả. Dưới sự thiêu đốt của Thâm uyên, lân giáp của Mẫu Hoàng có cứng rắn đến đâu cũng thành vô tác dụng. Trong cơn hưng phấn, vẫn còn chưa phát giác ra có biến hoá đang xảy ra bên trong tử hỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.