Chương 356: Trấn Hồn Bi
Cao Pha
09/04/2013
Sau một ngày chuẩn bị, mọi người bắt đầu hành động, tiếp tục đi vào chỗ sâu trong của Lăng Mộ dưới đất. Ở phía trước, đám Dong binh và Mạo hiểm giả đi sát theo sau, ngay cả các tên bị thương cũng cố gắng theo sau.
Lăng Mộ dưới đất hung hiểm khó lường, không ai dám chắc sau khi các Thế lực lớn rời đi thì có Vong linh đến đây nữa hay không. Cánh cửa đen ngòm kia chỉ cho vào mà không được phép ra, đi về phía trước còn có thể sống sót, còn đứng yên ở đây sợ rằng chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Đối diện với Sân rộng, cũng có một cánh cửa lớn đen ngòm, theo trí nhớ của Vua Bọ Cạp Y Mặc Đặc, thì bước vào đó mới chính thức tính là bước vào Lăng Mộ dưới đất.
Bên ngoài Lăng Mộ dưới đất giống như Tòa thành dưới đất ở Ngõa Luân Á sơn cốc, bầu trơi âm u, không khí nặng nề, trong không khí tràn ngập một cỗ Năng lượng ba động mịt mờ. Nhìn thì thấy tất cả đều là đồi núi trập trùng, nhìn không thấy cuối.
Đi ra khỏi sân rộng, đi đến vùng đồi núi, các Thế lực lớn chia ra khắp nơi, tìm một phương hướng đi tới. Đám Dong binh và Mạo hiểm giả cũng tính toán một lát rồi chia nhau ra hành động, có đám đi theo phía sau Giáo Đình cường đại, có đám thì đi cách xa Hắc ám hiệp hội cường đại một đoạn, có chút tự mình lập đội hành động, hy vọng tìm được bảo vật gì đó…
“Lĩnh chủ đại nhân, ngươi xem, chúng ta nên đi theo hướng nào thì thích hợp nhất?” Nhìn đồi núi trập trùng không thấy cuối, Y Phù Lâm hỏi ý kiến Dương Lăng.
“Cái này… nghe nói đi về phía Đông là có thể tiến vào Lăng Mộ dưới đất. Tuy nhiên, ta còn có chút việc quan trọng phải xử lý, các ngươi đi trước vậy, gặp phải chuyện phiền toái gì, chỉ cần đập vỡ viên thủy tinh cầu này, ta sẽ biết được vị trí của các ngươi” Trầm ngâm một lát, Dương Lăng lấy ra một đạo Vu phù “Hải đồn âm” từ trong Không gian giới chỉ, đưa cho Y Phù Lâm xinh đẹp.
Ban đầu, “Hải đồn âm” và “Oanh thiên lôi” phải có Vu lực mới có thể sử dụng, nhưng trải qua một thời gian tìm tòi, hắn thành công luyện chế ra một nhóm Vu phù cải tiến, chỉ cần đưa vào Ma lực hoặc Đấu khí là có thể sử dụng. mặc dù uy lực giảm đi đôi chút, nhưng dùng để báo tin và cầu viện thì không có vấn đề gì.
Có Vua Bọ Cạp Y Mặc Đặc từng là hộ vệ của Lăng Mộ, hắn đương nhiên biết được cửa vào chính thức của Lăng Mộ dưới đất ở đâu. Tuy nhiên, không chuẩn bị cẩn thận trước, tùy tiện lao vào không khác nào tìm chết.
Tu kiến Ma pháp truyền tống trận, thu thập các vật phẩm có giá trị bên ngoài Lăng Mộ dưới đất, tìm cách âm thầm công kích Giáo Đình Đại quân… tất cả đều phải tiến hành bí mật. Không thể nào cùng đi với nhóm của Y Phù Lâm được.
“Đây là một vỏ của con ốc biển, chỉ cần dùng sức thổi một hơi, chúng ta sẽ biết được nơi ngươi đang đứng. Các ngươi ít người, trên đường phải cẩn thận một chút đó”
Thấy Dương Lăng không muốn cùng nhau hành động, Y Phù Lâm có chút thất vọng, nhận tấm Vu phù trong tay Dương Lăng rồi khe khẽ đặt vào trong lòng ngực, đưa cho Dương Lăng một vỏ ốc mà Hải Tộc chuyên dùng để truyền tin. Sau đó dẫn Tộc nhân đi về phía Đông. Nhanh chóng rời đi, không lâu sau, dáng người xinh đẹp đã biến mất ở phía sau một sườn núi.
“Đại nhân, Mỹ nhân ngư xinh đẹp này thật tuyệt, đáng tiếc, mông hơi nhỏ một chút” Thấy Dương Lăng cẩn thận cất giữ vỏ ốc biển mà Y Phù Lâm đưa cho, Thi vu vương cười cười.
“Hắc hắc, La Đức Lý Cách Tư, không nên gấp gáp, nếu ngày nào đó gặp được người đàn bà mông to, ta nhất định nghĩ biện pháp lưu lại cho ngươi” Nhìn Thi vu vương háo sắc, Dương Lăng lắc đầu, lại một lần nữa lĩnh giáo thẩm mỹ khác thường của tên háo sắc này: “Tận dụng thời gian tu kiến một tòa Ma pháp truyền tống trận ở gần đây. Triệu Vong linh Đại quân của ngươi ra, đừng nghĩ đến mông đít của người khác”
“Triệu Vong linh Đại quân ra?”
“Đại nhân, ý của người là…”
“Hắc hắc, Lăng Mộ dưới đất lớn như vậy, không chơi đùa đám Giáo Đình này thì nên xin lỗi bản thân đi” Nhìn Giáo Đình đã đi xa, Dương Lăng cười cười, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “La Đức Lý Cách Tư, tiếp theo, ngươi làm hộ vệ của Lăng Mộ dưới đất trong vài ngày đi. Nên làm như thế nào, hẳn là ngươi hiểu rõ, tay chân sạch sẽ một chút là được”
“Dát dát dát, tốt, ta thích chủ ý này” Thi vu vương lập tức hiểu ra ý của Dương Lăng.
Lăng Mộ dưới đất rất âm u, đám Vong Linh như Tang thi và xác ướp có vô số. Đối với người bình thường mà nói, đây là một vùng đất nguy cơ không thể ở lâu. Nhưng đối với Thi vu vương mà nói, đây chính là một nơi rất tốt hiếm có.
Bầu trời u ám, cảm giáp trầm muộn, không khí ô nhiễm, Vong linh và tử khí có ở khắp nơi… để cho hắn có cảm giác về với Vong linh vị diện, Vong Linh ma pháp như cá gặp nước.
Sau khi tu kiến một tòa Ma pháp truyền tống trận ở gần cửa ra khỏi sân rộng, bày Cấm chế bảo vệ, Dương Lăng dẫn năm Vu vệ nhanh chóng rời khỏi, thu thập vật phẩm có giá trị bên ngoài Lăng Mộ.
Dựa theo kế hoạch, Thi vu vương đóng làm một gã thủ vệ của Lăng Mộ dưới đất tự mình hành động, dẫn theo đám Cương thi và Khô lâu mà hắn triệu hồi về, truy tìm tung tích của Giáo Đình Đại quân.
Tìm biện pháp làm suy yếu và tiêu diệt tinh anh của đối phương.
Bố Lãng trưởng lão luôn hành động cẩn thận, dẫn đại quân từng bước đi tới, không biết rằng hành động lần này ngu xuẩn đến mức nào. Tìm kiếm Truyền tống môn ở trong Lăng Mộ dưới đất là được rồi, nhưng lại nhận nhiệm vụ bắt Dương Lăng đem về Thánh thành bức cung, đã đem đến cho bọn hắn phiền toái và tan nạn rất lớn.
Được Vua Bọ Cạp Y Mặc Đặc chỉ dẫn, Dương Lăng dẫn năm Vu vệ lao thẳng đến Tang thi cốc cách đó hơn 10 dặm. Đây có một tấm Ngọc bi thần bí, trăm ngàn năm qua, Y Mặc Đặc đến gần vài lần nhưng cũng không tìm được cơ hội xuống tay; bây giờ Tang thi vương Cáp Đình Tư đã bị giết, sao lại bỏ qua cơ hội này được chứ.
Mọi người hành động nhanh chóng, giết chết vài đàn Tang thi và xác ướp cản đường, không lâu sau đã chạy đến Tang thi cốc âm u tăm tối.
Tang thi cốc hẹp dài, nhìn không tới cuối, thi thoảng có Tang thi đi ra đi vào. Đám mây bao phủ bầu trời Sơn cốc giống như Hắc khí khi thì tụ lại khi thì tan ra, giống như là một con rắn lớn không ngừng chuyển động.
Ngao…
Cảm giác được hơi thở của người sống, một đám Tang thi ngẩng đầu rít lên, điên cuồng đánh tới. Thủ lĩnh là một tên cao gần ba mét, trên người đầy vết thương, cầm một cây trường thương đen nhánh nặng nề, Đấu khí được gia trì trên đầu mũi thương tản mát ra một vầng sáng màu đỏ. Hiển nhiên, khi còn sống là một Chiến sĩ hoặc là Kỵ sĩ cao cấp.
“Hừ, muốn chết”
Sau một tiếng hừ lạnh, Hắc Long vương hành động đầu tiên, hóa thành Hắc Long “Hô” lên một tiếng lao tới, há mồm phun ra một ngụm Long tức, rồi phun ra từng ngọn lửa ngập trời.
Dưới sự tấn công của hắn, đám Tang thi bị đốt cháy kêu lên. Có con bị cháy đen, có con thậm chí bị đốt thành tro bụi.
“A, tội nhân xông vào Lăng Mộ, chết đi” Ngọn lửa qua đi, con Tang thi khổng lồ bị đốt cháy đen nhảy dựng lên như tia chớp, cầm thanh trường thương lao thẳng về Dương Lăng, hai mắt đỏ bừng khát máu.
Tang thi khổng lồ tốc độ rất nhanh, nhưng thanh trường thương sắc bén còn cách Dương Lăng chỉ có nửa bước thì không thể tiến thêm một tấc, bị Tử thử băng băng đang nằm trên vai trái Dương Lăng đóng băng thành một tòa Băng điêu cứng rắn.
“Hắc hắc, làm tốt lắm” nhìn Tang thi khổng lồ trong nháy mắt bị đóng băng không thể nào nhúc nhích được, Dương Lăng cười cười hài lòng, xoa đầu Tử thử băng băng một cái rồi đi về phía trước, căn bản không để đám Tang thi cản đường vào mắt.
Vong linh rít gào và Nhiếp hồn quang ba của Thủy tinh khô lâu trực tiếp công kích Linh hồn của kẻ địch, ngay cả Hắc ám thánh đường của Giáo Đình không kịp ứng phó cũng bị thương nặng, thì huống chi là một đám Tang thi ô hợp này.
Rất nhanh, toàn bộ đám Tang thi trong Sơn cốc bị mọi người giết hết, mang đến không ít Năng lượng Linh hồn cho Thủy tinh khô lâu.
Không có Tang thi vương Cáp Đình Tư chỉ huy, đám Tang thi bình thường không có uy hiếp gì với mọi người ở đây.
“Đại nhân, đây là tấm ngọc bi thần bí của Tang thi cốc, trên mặt khắc đầy đồ án, không biết rốt cuộc là cái gì” Căn cứ trí nhớ của trăm ngàn năm qua, Vua Bọ Cạp Y Mặc Đặc dẫn mọi người đi một vòng đến trước mặt tấm Ngọc bi thần bí.
Ngọc bi không lớn, chỉ cao bằng người, cảm giác lạnh lẽo, khắc đầy đồ án phức tạp, tản mát ra một cỗ Năng lượng ba động mờ mịt.
Sơn cốc trống trải, Ngọc bi lạnh lẽo, làm cho người ta có một cảm giác bi ai và thê lương.
“Đại nhân, đây là chữ Bố Y, truyền thuyết, là loại chữ viết chuyên môn viết cho vong linh ở Thời kỳ thượng cổ” Nhìn kỹ chữ viết trên tấm Ngọc bi, Phi Long vương Sắc Lôi Tư kêu lên thất thanh.
Một chi Song túc Phi long bọn nó đời đời ở lại Phi long cốc, bảo vệ Thần điện của Băng tuyết nữ thần. Sắc Lôi Tư không có cách nào lặn xuống Thần điện dưới nước, nhưng không có nghĩa là đám Phi long khác không làm được.
Mấy ngàn năm trước, khi nó mới học bay, thì Đại tuyết sơn xảy ra một trận động đất kịch liệt, hồ nước vốn luôn bình tĩnh nổi lên những cơn sóng kinh khủng. Cơn động đất qua đi, Phi Long vương lúc đó trốn ở dưới đáy hồ, mang về một khối Yêu bài nho nhỏ, trên mặt vẽ đầy đồ án giống hệt như trên tấm Ngọc bi này.
Theo con Phi long nhiều tuổi nhất và uyên bác nhất của Bộ lạc lúc đó, đây là chữ viết Bố Y chuyên môn viết cho Vong linh nhìn. Tuy nhiên, ý tứ cụ thể thì không ai nhìn ra, chữ viết từ thời thượng cổ đã thất truyền từ lâu rồi.
Chữ viết chuyên môn viết cho Vong linh xem.
Chẳng lẽ, đây là bài tế ở Dị giới? Hoặc là bài tế văn của một Thượng cổ Vu sư?
Nhìn đồ án thần bí trên tấm Ngọc bi, Dương Lăng có cảm giác bi ai, cái loại cảm giác làm rung động lòng người này, có tác dụng tương tự như tế văn bên trong Phương tiêm bi; mơ hồ, hắn cảm giác tấm Ngọc bi thần bí này có liên quan với Thượng cổ Vu sư mà mình đang cất công truy tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.